Sở Tiêu
Chương 11: Thang (= nước thuốc) nóng, rơi vãi
Vân Sở bị cọ đầu có chút choáng váng, hai má càng đỏ hơn, hồng đến tận cổ. Hắn biết trước người mình chính là Trầm di, người mà hắn thích từ nhỏ, trong lòng tràn ngập ấm áp, gật đầu nói:
_ Có, Sở nhi cũng tưởng niệm Trầm di, rất nhớ.
Trầm Thanh Thanh nghe xong rất mừng rỡ, nhắc lên tay áo, lau đi nước mắt, như vậy ngơ ngác nhìn hắn, giống như đều xem không đủ. Xem đến Vân Sở cũng có chút không được tự nhiên, vốn đỏ bừng hai má lại càng đỏ hơn đã ướt át muốn xuất huyết.
Bị bỏ ở một bên Tiêu Vương gia mày càng ngày càng cao, càng ngày càng gấp, cuối cùng hợp thành chữ “Xuyên" ( 川), trong lòng cảm thấy một màn trước mắt xem có chút chói mắt, đặc biệt khi Vân Sở đỏ bừng đầy mặt, làm cho y liên tường đến ngày đó Vân Sở dưới ô mặt mất tự nhiên đỏ, càng cảm thấy trong lòng không vui, ánh mắt dần dần nheo lại, độ ấm chung quanh ngày càng một giảm xuống.
Bên kia, Trầm Thanh Thanh còn tại thâm tình ngóng nhìn, Tiêu Vương gia chìa tay, lôi kéo nàng vào ngồi, mở miệng nói:
_Sở nhi, nhập tọa.
Vì thế, Tiêu Vương gia ngồi ghế trên, Trầm Thanh Thanh ngồi bên trái, Vân Sở ngồi đối diện hai người.
Trầm Thanh Thanh vui sướng hài lòng giúp Vương gia phụ tử hai người gắp một chén đầy thức ăn ngon như một tòa núi nhỏ, trong miệng nói:
_Sở nhi, này là Trầm di ta đích thân xuống bếp làm, hương vị khẳng định không tồi, ngươi mau nếm thử, nếu thích, về sau ta sẽ thường nấu cho ngươi ăn.
Nói đến đây Trầm Thanh Thanh đã xem nơi này là nhà của bản thân, đem Vân Sở trở thành hài tử của mình, lập tức nghĩ về sau yêu thương hắn trước mặt hai người.
Trầm Thanh Thanh vẫy lui mọi người, đối một gã sai vặt nói:
_Ngươi đi xuống xem nhà bếp, coi lửa, trong chốc lát, đem thang bưng lên.
Trầm Thanh Thanh theo lý thuyết là khách quen của vương phủ, tất cả sự vụ trong vương phủ đều ngựa quen đường cũ, còn nữa, nàng vào vương phủ đúng lúc giữa trưa, tự nhiên không hề câu nệ, hết thảy đều có vẻ hợp lý.
Vốn Vân Sở nội tâm đang vui sướng đắm chìm trong khi gặp lại Trầm di, không biết sao, Vân Sở cảm thấy không rõ thừa nhận có chút việc nhỏ quanh quẩn trong lòng, làm hắn cao hứng không nổi. Trong đầu hiện lên cảnh tượng sáng nay, trên khóa, Vân Dật bên tai hắn thần bí hề hề nói:
_Ngươi sẽ có nương đấy.
Lại phối hợp với cảnh này, Vân Sở chỉ cảm thấy trong lòng luống cuống, rối loạn, không biết làm sao.
Vẫn nhỉn hai người trước mắt, một người tự nhiên hào phóng, lúm đồng tiền như hoa, một người đĩnh đạt ngay thẳng, tuấn lãng bất phàm, mi mục như họa, chân thành đối đáp. Thấy thế nào, nghĩ thế nào, trong đầu đều hiện lên một từ: Loan Phượng hòa minh.
Vân Sở cảm thấy một mảnh ảm đạm, hốt hoảng nghĩ. Chỉ nghe được bên cạnh âm thanh, có người chuyển giao cho hắn một cái cốc, mơ mơ hồ hồ thân thủ tiếp nhận, xoay người.
Bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi:
_A!
Trầm Thanh Thanh mắt thấy Vân Sở tay cầm đào chung (= cốc bằng gốm sứ) nóng bỏng, cả kinh đứng dậy đoạt lại, cũng không nghĩ là quá mức nóng vội chân bị tọa ỷ (= ghế dựa) ngăn trụ, lập tức rút không ra, hậu quả một cái lảo đảo thẳng tắp đánh về phía Vân Sở.
Tiêu Vương gia kinh hãi, đứng dậy ra tay hoàn trụ thắt lưng nghiêng đổ của Trầm Thanh Thanh, tránh cho nàng ngã sấp xuống, Trầm Thanh Thanh vì thế nhào vào trong ngực Vương gia.
Chung đổ, hết thảy đều trong nháy mắt. Vân Sở đứng ngốc ra, trước người nóng đỏ bừng, thậm chí có bọt nước rơi trúng trên da tay, vẫn không nhúc nhích, mất thần.
Vân Tiêu nội tâm đau xót, quýnh lên, mở miệng nói:
_Vì cái gì không cẩn thận như vậy!
Vừa mới, xém một chút, Vân Sở sẽ đụng trúng cạnh bàn phía sau, may mắn mình kịp lúc kéo lại Trầm Thanh Thanh.
Vân Sở nghe vậy, cả người run lên.
Đợi đến khi Tiêu Vương gia muốn đẩy ra Trầm Thanh Thanh, lại nghe được người trong ngực kêu rên. Cúi đầu, chỉ thấy được mặt Trầm Thanh Thanh trắng bệch, nhắm mắt cắn môi, vừa rồi cái cốc thang kia nước toàn bộ không dư đều rơi vào trên đùi non mềm của nàng, hỏa lạt lạt đau đớn một thoáng lan tràn tiến toàn thân, đau đến mặt nàng càng trắng, kêu thảm ra tiếng.
Tiêu Vương gia quyết định thật nhanh, phân phó:
_Truyền thái y!
Ngồi xuống ôm lấy Trầm Thanh Thanh đi đến hướng nội thất. Chờ thái y giúp Trầm Thanh Thanh chẩn xong, lại thượng dược, như vậy qua một hồi lâu. Tiêu Vương gia bước nhanh đi tìm Vân Sở. Chỉ thấy được mấy gã vai vặt đang cúi đầu dọn dẹo mảnh vụn, trên bàn đồ vật này nọ đều được thu thập thỏa đáng.
Vân Tiêu mở miệng hỏi:
_Thiếu gia đâu?
Một gã sai vặt đáp:
_Lão gia, vừa rồi thái y mới giúp người thượng dược, giờ này đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Vân Tiêu nghe xong mới thoáng thả tâm, y không rõ vừa rồi cảm xúc bối rối là gì, một người phụ thân đối hài tử quan tâm, hay là cái khác, chỉ cảm thấy trong lòng như bị lợi khí (= vũ khí sắc bén) khoét vào, đau nhứt không thôi, rất muốn gạt lui mọi người, đi qua ôm lấy Vân Sở.
Đang muốn trở về tìm Vân Sở, nghe được một gã sai vặt vội vàng báo lại:
_Lão gia, Thánh thượng phái người tới đón, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Vân Tiêu nhíu mày, lại nhìn hướng phòng Vân Sở, phân phó gã sai vặt:
_Hảo hảo chiếu cố thiếu gia, không được rời đi một bước.
Đi về phía người được phái tới.
_ Có, Sở nhi cũng tưởng niệm Trầm di, rất nhớ.
Trầm Thanh Thanh nghe xong rất mừng rỡ, nhắc lên tay áo, lau đi nước mắt, như vậy ngơ ngác nhìn hắn, giống như đều xem không đủ. Xem đến Vân Sở cũng có chút không được tự nhiên, vốn đỏ bừng hai má lại càng đỏ hơn đã ướt át muốn xuất huyết.
Bị bỏ ở một bên Tiêu Vương gia mày càng ngày càng cao, càng ngày càng gấp, cuối cùng hợp thành chữ “Xuyên" ( 川), trong lòng cảm thấy một màn trước mắt xem có chút chói mắt, đặc biệt khi Vân Sở đỏ bừng đầy mặt, làm cho y liên tường đến ngày đó Vân Sở dưới ô mặt mất tự nhiên đỏ, càng cảm thấy trong lòng không vui, ánh mắt dần dần nheo lại, độ ấm chung quanh ngày càng một giảm xuống.
Bên kia, Trầm Thanh Thanh còn tại thâm tình ngóng nhìn, Tiêu Vương gia chìa tay, lôi kéo nàng vào ngồi, mở miệng nói:
_Sở nhi, nhập tọa.
Vì thế, Tiêu Vương gia ngồi ghế trên, Trầm Thanh Thanh ngồi bên trái, Vân Sở ngồi đối diện hai người.
Trầm Thanh Thanh vui sướng hài lòng giúp Vương gia phụ tử hai người gắp một chén đầy thức ăn ngon như một tòa núi nhỏ, trong miệng nói:
_Sở nhi, này là Trầm di ta đích thân xuống bếp làm, hương vị khẳng định không tồi, ngươi mau nếm thử, nếu thích, về sau ta sẽ thường nấu cho ngươi ăn.
Nói đến đây Trầm Thanh Thanh đã xem nơi này là nhà của bản thân, đem Vân Sở trở thành hài tử của mình, lập tức nghĩ về sau yêu thương hắn trước mặt hai người.
Trầm Thanh Thanh vẫy lui mọi người, đối một gã sai vặt nói:
_Ngươi đi xuống xem nhà bếp, coi lửa, trong chốc lát, đem thang bưng lên.
Trầm Thanh Thanh theo lý thuyết là khách quen của vương phủ, tất cả sự vụ trong vương phủ đều ngựa quen đường cũ, còn nữa, nàng vào vương phủ đúng lúc giữa trưa, tự nhiên không hề câu nệ, hết thảy đều có vẻ hợp lý.
Vốn Vân Sở nội tâm đang vui sướng đắm chìm trong khi gặp lại Trầm di, không biết sao, Vân Sở cảm thấy không rõ thừa nhận có chút việc nhỏ quanh quẩn trong lòng, làm hắn cao hứng không nổi. Trong đầu hiện lên cảnh tượng sáng nay, trên khóa, Vân Dật bên tai hắn thần bí hề hề nói:
_Ngươi sẽ có nương đấy.
Lại phối hợp với cảnh này, Vân Sở chỉ cảm thấy trong lòng luống cuống, rối loạn, không biết làm sao.
Vẫn nhỉn hai người trước mắt, một người tự nhiên hào phóng, lúm đồng tiền như hoa, một người đĩnh đạt ngay thẳng, tuấn lãng bất phàm, mi mục như họa, chân thành đối đáp. Thấy thế nào, nghĩ thế nào, trong đầu đều hiện lên một từ: Loan Phượng hòa minh.
Vân Sở cảm thấy một mảnh ảm đạm, hốt hoảng nghĩ. Chỉ nghe được bên cạnh âm thanh, có người chuyển giao cho hắn một cái cốc, mơ mơ hồ hồ thân thủ tiếp nhận, xoay người.
Bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi:
_A!
Trầm Thanh Thanh mắt thấy Vân Sở tay cầm đào chung (= cốc bằng gốm sứ) nóng bỏng, cả kinh đứng dậy đoạt lại, cũng không nghĩ là quá mức nóng vội chân bị tọa ỷ (= ghế dựa) ngăn trụ, lập tức rút không ra, hậu quả một cái lảo đảo thẳng tắp đánh về phía Vân Sở.
Tiêu Vương gia kinh hãi, đứng dậy ra tay hoàn trụ thắt lưng nghiêng đổ của Trầm Thanh Thanh, tránh cho nàng ngã sấp xuống, Trầm Thanh Thanh vì thế nhào vào trong ngực Vương gia.
Chung đổ, hết thảy đều trong nháy mắt. Vân Sở đứng ngốc ra, trước người nóng đỏ bừng, thậm chí có bọt nước rơi trúng trên da tay, vẫn không nhúc nhích, mất thần.
Vân Tiêu nội tâm đau xót, quýnh lên, mở miệng nói:
_Vì cái gì không cẩn thận như vậy!
Vừa mới, xém một chút, Vân Sở sẽ đụng trúng cạnh bàn phía sau, may mắn mình kịp lúc kéo lại Trầm Thanh Thanh.
Vân Sở nghe vậy, cả người run lên.
Đợi đến khi Tiêu Vương gia muốn đẩy ra Trầm Thanh Thanh, lại nghe được người trong ngực kêu rên. Cúi đầu, chỉ thấy được mặt Trầm Thanh Thanh trắng bệch, nhắm mắt cắn môi, vừa rồi cái cốc thang kia nước toàn bộ không dư đều rơi vào trên đùi non mềm của nàng, hỏa lạt lạt đau đớn một thoáng lan tràn tiến toàn thân, đau đến mặt nàng càng trắng, kêu thảm ra tiếng.
Tiêu Vương gia quyết định thật nhanh, phân phó:
_Truyền thái y!
Ngồi xuống ôm lấy Trầm Thanh Thanh đi đến hướng nội thất. Chờ thái y giúp Trầm Thanh Thanh chẩn xong, lại thượng dược, như vậy qua một hồi lâu. Tiêu Vương gia bước nhanh đi tìm Vân Sở. Chỉ thấy được mấy gã vai vặt đang cúi đầu dọn dẹo mảnh vụn, trên bàn đồ vật này nọ đều được thu thập thỏa đáng.
Vân Tiêu mở miệng hỏi:
_Thiếu gia đâu?
Một gã sai vặt đáp:
_Lão gia, vừa rồi thái y mới giúp người thượng dược, giờ này đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Vân Tiêu nghe xong mới thoáng thả tâm, y không rõ vừa rồi cảm xúc bối rối là gì, một người phụ thân đối hài tử quan tâm, hay là cái khác, chỉ cảm thấy trong lòng như bị lợi khí (= vũ khí sắc bén) khoét vào, đau nhứt không thôi, rất muốn gạt lui mọi người, đi qua ôm lấy Vân Sở.
Đang muốn trở về tìm Vân Sở, nghe được một gã sai vặt vội vàng báo lại:
_Lão gia, Thánh thượng phái người tới đón, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Vân Tiêu nhíu mày, lại nhìn hướng phòng Vân Sở, phân phó gã sai vặt:
_Hảo hảo chiếu cố thiếu gia, không được rời đi một bước.
Đi về phía người được phái tới.
Tác giả :
Nguyệt Vũ Dạ