Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng
Chương 95: Phong Ma Môn – 10
Trần Tịch nói xong đột nhiên buông tay, tôi cảm nhận được thân thể mình đang rơi xuống. Khuôn mặt cô ấy nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại bóng đêm vô tận.
Cũng chỉ còn lại một mình tôi sao?
Tôi mở to mắt, trong lòng nhẹ thở phào, may là không té quá đau. Tôi cử động tay chân, lại phát hiện mình không tài nào nhúc nhích nổi. Mới nãy trước khi Trần Tịch đẩy tôi xuống, vừa lúc trên tay tôi đang cầm lá bùa, bây giờ còn có thể dùng.
Tôi niệm Bất Động Minh Vương Hỏa Giới chú, một tia sáng lóe lên trên tay. Trước mặt tôi là một đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng, khiến tôi sợ đến mức suýt hét lên. Chẳng qua dù có hét cũng vô dụng, ở nơi này sẽ không có ai tới cứu tôi cả.
Tôi lập tức gia tăng độ lửa trên tay, đốt cháy đoạn dây leo đang cuốn lấy tay chân mình, dường như còn nghe được có tiếng vật gì rơi xuống. Sau khi đáp xuống đất tôi mới phát hiện, chủ nhân của đôi mắt kia vĩnh viễn không còn khả năng làm hại tới tôi được nữa.
Thứ đã chết kia chỉ còn lại da bọc xương. Ngoại trừ cái thi thể này, vẫn còn rất nhiều cái khác bị dây leo quấn chặt, tất cả đều là Ma tộc với hình dạng kỳ quái. Gần như có thể xây được một tòa nhà triển lãm thi thể Ma tộc luôn.
Tôi từng nghe Tử Dạ nói Ma tộc cấp thấp đều được sinh ra từ tà khí, cho nên sau khi bị giết sẽ không còn hài cốt. Nhưng những con cấp cao thì khác. Cũng giống như loài người hay yêu quái rơi vào ma đạo vẫn còn thân thể máu thịt. Mà những con cấp bậc cao, được sinh ra từ bóng đêm, còn có được sự hùng mạnh của Ma tộc, máu thịt càng mang theo sức mạnh to lớn. Hơn nữa chỉ cần nguyên thần không bị tiêu diệt thì chúng không thể nào chết được.
Cho nên những vật “Triển lãm" ở đây đều là ma vật cấp cao, khác hẳn với mấy thứ lượn lờ trên đường lớn. Có thể tưởng tượng được trong cuộc chiến phong ma năm đó, ngoại trừ loài người, Ma tộc cũng đã phải trả một cái giá rất đắt.
Chẳng qua hiện giờ cũng không phải lúc để cảm thán, lúc này cách thời gian đã hẹn chỉ còn không tới nửa tiếng, phải nhanh chóng tìm được trung tâm trận pháp. Tôi còn đang suy nghĩ thì chân đã bị trượt một cái, cả người lại treo trên cái dây leo ở trước mặt.
Khó khăn lắm mới bò dậy được, tôi đánh rớt mấy cái dây leo đang trườn lên người, liền phát hiện trên đất có vật gì đó lóe sáng. Vừa rồi lúc tôi đốt dây leo quả thật có nghe thấy thứ gì đó rơi xuống.
Tôi ngồi xổm xuống phủi đám tro bụi và cành cây khô sang một bên, phát hiện thứ đang phát sáng chính là một hạt châu. Tôi cẩn thận cầm nó lên, hạt châu này rất đẹp, trắng noãn không tỳ vết, phát ra thứ ánh sáng êm dịu. Ở chốn mịt mờ đáng sợ này trông lại càng giống như một ngôi sao xinh đẹp.
Có lẽ là linh hồn của một vị thuật sĩ nào đấy, thậm chí nói không chừng còn là người quen của sư phụ. Ở trong đám rễ dây leo khổng lồ này hẳn là vẫn còn rất nhiều linh hồn bị giam cầm để cung cấp sức mạnh cho trận pháp.
Cho dù có mất đi linh hồn nào hay không thì kết giới cũng sẽ nhanh chóng bị phá vỡ thôi. Tôi thật cẩn thận dùng khăn tay bọc kỹ hạt châu lại rồi bỏ vào túi, sau đó gạt ra đám dây leo mà đi về phía khí đen phát ra.
Tôi đi thẳng một đường mà không bị tấn công gì, chỉ là giữa những thi thể Ma tộc kia còn trộn lẫn con người, trông họ cứ như sắp sửa bật sống dậy. Rốt cuộc tôi cũng tìm được trung tâm trận pháp tại một cái rễ cây thật lớn.
Đó là một cái đài cao được hình thành từ một đám rễ cây, bên trên có quấn một cái đầu người. Xung quanh dán đầy bùa, còn có chu sa và mấy cây phướn trấn hồn. Vây quanh đài cao có cắm một loạt Hàng Ma kiếm khắc đầy chú văn, trông khá giống thanh kiếm trước kia của Phong Lôi Tốn.
Trên cái dây leo bên cạnh đài cao còn có không ít ngọc hồn, xanh lá, xanh lam, vàng, trắng, phát ra đủ loại ánh sáng êm dịu. Tôi bước đến trước đài cao, cái đầu kia được bảo tồn rất tốt, hai mắt nhắm lại, dường như chỉ đang say ngủ. Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, nó vẫn tràn đầy sức mạnh, phát ra tà khí dày đặc.
Trông nó giống hệt như thủ lĩnh Ma tộc trong giấc mộng của tôi, dung mạo tà mị đẹp đẽ, khóe miệng dường như vẫn còn giữ nguyên nụ cười châm chọc, tựa như muốn nói: Chờ xem, rồi có một ngày ta sẽ đòi lại món nợ mà các ngươi đã gây ra.
Tôi vươn tay về phía cái đầu kia, lúc đã gần chạm được đến nó, đột nhiên cảm nhận được tiếng gió sau lưng. Trực giác mách bảo tôi né sang bên cạnh, cơn cuồng phong kia chợt lướt qua, đài cao thoáng chốc đã bị tước mất một góc.
Tôi quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa là linh hồn cũng nhảy ra luôn. Chỉ thấy Phượng Triều Nguyệt đang cầm trường đao trong tay bước từng bước tới gần.
“Thì ra là ở đây, cảm ơn cậu đã dẫn đường." Phượng Triều Nguyệt nở một nụ cười điên loạn.
“Anh… Tại sao anh lại ở đây?" Cơn lo lắng từ lúc nãy giờ lại như thủy triều mà dâng tràn, bất kể là Trần Tịch hay Phong Lôi Tốn, Tô Cẩm Ngôn, tôi đều hy vọng bọn họ không gặp phải chuyện gì.
“Chỉ bằng đám quỷ nhỏ kia mà có thể ngăn được tôi sao?"
Tôi không muốn mất đi bất cứ người nào trong số họ cả, chẳng qua tôi càng hy vọng Trần Tịch không sao. Phượng Triều Nguyệt hẳn là sẽ không lãng phí thời gian với Trần Tịch đâu.
Phượng Triều Nguyệt lại giơ trường đao lên, “Chỉ cần phá bỏ nơi này, kết giới sẽ hoàn toàn sụp đổ!"
“Anh điên rồi sao? Như vậy sẽ khiến Phong Ma Môn mở ra, Ma tộc sẽ lại xâm lấn nhân gian, sinh linh đồ thán, anh không quan tâm sao?" Tuy rằng người này đã có chút dấu hiệu nhập ma, thế như bây giờ hắn vẫn còn là con người mà. Tôi tin hắn vẫn còn giữ lại được chút nhân tính.
“Ha ha… Tôi chỉ muốn phá vỡ kết giới này mà thôi, dù có chuyện xảy ra thì liên quan gì tới tôi nào?"
Hắn vung đao chém về phía đài cao, nếu để hắn thực hiện được ý đồ, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể khởi động kết giới cổ kia nữa. Hơn nữa nguyên thần của Trọng Hoa sẽ được thả ra, đến lúc đó thì cũng không còn cách nào ngăn cản được Ma tộc.
“Dừng lại!" Tôi lao qua ôm lấy eo hắn, một đao kia chém hụt, liền chặt đứt một cái rễ cây bên cạnh. Phía trên rơi xuống không ít nhánh cây và tro bụi, thi thể Ma tộc cũng rào rào trượt xuống.
“Kẻ cản trở phải chết!"
Hắn lại giơ lên trường đao, đánh xuống phía tôi. Hiện giờ tôi không có bất kỳ vũ khí nào, muốn vươn tay đi lấy mấy lá bùa cũng không còn kịp nữa.
Vào lúc thanh đao gần như bổ tới trên mặt, trước mắt tôi đột nhiên lóe lên một luồng sáng trắng. Lúc tôi mở mắt lần nữa, lại phát hiện mình đang đứng trên đường lớn.
Tôi kinh ngạc nhìn hai tay của mình, phát hiện bàn tay đã thành trong suốt. Vừa rồi rõ ràng là đang ở trung tâm kết giới dưới lòng đất cơ mà, chẳng lẽ tôi đã chết, giờ thì biến thành quỷ luôn rồi? @@
Ý thức được sự việc kinh khủng này khiến tôi ngu người. Về chuyện cần làm tiếp theo, thật ra tôi cũng rất quen thuộc. Bởi vì thỉnh thoảng tôi cũng sẽ tán gẫu với đám quỷ soa hay đi ngang qua bên ngoài cửa hàng.
Nói chung ở dưới đó có người quen, chắc cũng sẽ được lo liệu đầy đủ hết nhỉ.
Không đúng! Lo liệu cái con khỉ! Tôi không thể chết được, tôi còn phải ngăn cản cái tên Phượng Triều Nguyệt chết tiệt kia nữa. Bóng người vội vàng lướt qua trước mắt khiến nội tâm đang gào thét của tôi chợt dừng lại.
Người nọ có thân hình cao lớn, mặc Đường trang màu đen, tóc tai lộn xộn, bối rối cuống cuồng. Hoàn toàn không giống vị sư phụ trầm ổn điềm tĩnh mà tôi biết chút nào.
Tôi đi theo phía sau sư phụ, ông ấy nện bước chạy như điên, nếu không phải là tôi đang bay thì chắc chắn cũng không tài nào theo kịp. Phố xá cũng không giống như bây giờ, là quang cảnh thành phố vào hơn 40 năm trước.
Thế nhưng, đầy đường đều là xác người, có con người cũng có Ma tộc. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đường, trên tường còn lưu lại dấu tay khi người ta giãy dụa, trên cửa sổ và ban công treo lơ lửng mấy cái thi thể không hoàn chỉnh. Cả thế giới trông hệt như địa ngục sống.
Ở phía trước có mấy tên Ma tộc hình người dường như đang đá thứ gì đó. Sư phụ cầm Long Nha bước qua, mấy tên Ma tộc đó liền phát ra tiếng cười nhạo báng.
【Lại thêm một tên tới chịu chết. 】
【Mày nghĩ là nên chặt đầu nó đặt ở mông, nhét giữa đùi, hay là cắt bỏ XX rồi nhét vào mồm? 】
Những câu tục tĩu kia đột nhiên im bặt, Long Nha nhuộm máu, đầu của tên Ma tộc hình người bị chém đứt lìa. Tiếp đó những tên khác cũng không thể trốn thoát số phận, bị băm thành từng mảnh.
Khuôn mặt sư phụ bị bắn đầy máu, trong đôi mắt thâm sâu lóe lên sự lãnh khốc vô tình, cầm thương đâm xuống thi thể của đám Ma tộc, chọc thành như tổ ong.
Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng sư phụ đáng sợ như vậy, quả thực trông như Tu La dưới địa ngục. Ông ấy ngồi xuống ôm lên thứ lúc nãy bị đám ma vật kia đá lăn.
Lúc này tôi mới nhìn rõ được đó là một cái đầu người. Tuy rằng máu me bê bết, nhưng tôi vẫn nhận ra, đó là người đàn ông lạnh lùng họ Trương kia, cũng chính là chiến hữu luôn sóng vai với sư phụ, ông nội của lão Trương.
Sư phụ đưa lưng về phía tôi, cho nên tôi không thấy được vẻ mặt của ông ấy, hơn nữa tôi cũng không đành lòng nhìn. Ông ấy dùng áo khoác bọc lấy đầu người, đặt xuống trung tâm kết giới được vẽ trên mặt đất.
Xa xa có tiếng người kêu cứu, sư phụ cầm thương lao qua. Lúc này tôi mới chợt nghĩ đến, nơi này chính là hiện trường của Phong Ma Môn vào hơn 40 năm về trước.
Vì sao tôi lại ở đây? Nếu như tôi không phải đã chết, vậy thì có lẽ đây là một giấc mơ, có lẽ tôi đã thấy được giấc mộng hay ký ức của người nào đó, nhưng đó là ai?
Tôi chợt nghe thấy tiếng sư phụ gào thét, liền bước nhanh lần theo âm thanh, chỉ thấy ông ấy đang quỳ trên đất, trong ngực ôm một người.
Tôi lướt tới phía trước liền phát hiện người đó là Phong Ly Huyền. Bộ dạng của hắn trông rất thảm, cả bụng đều bị đâm xuyên, nội tạng rơi ra. Chẳng qua hắn cũng đã kéo được một đám Ma tộc làm đệm lưng.
Hắn vậy mà vẫn còn sống, nhưng là đang hấp hối. Sư phụ chuẩn bị sử dụng phép thuật, nhưng dường như đối phương đang nói gì đó. Tôi không nghe được âm thanh, Phong Ly Huyền có lẽ cũng chẳng còn sức lực, tôi chỉ có thể đọc khẩu hình miệng mà đoán được ý hắn muốn nói.
【Đừng lãng phí thời gian, mau đi tìm Liên nhi. 】
Hắn nhếch nhếch khóe miệng, tựa như muốn cười, đôi mắt lại trợn to.
Tôi không tin được người đàn ông kiên cường cứng cỏi như sư phụ cũng sẽ rơi lệ, khiến cho lòng tôi đau đớn như bị thứ gì đó đâm vào. Ông ấy vuốt xuống đôi mắt đang mở to của Phong Ly Huyền, cũng thiết lập kết giới ở xung quanh, không để Ma tộc tới gần.
Tiếp tục đi về phía trước, thi thể càng nhiều, có người mặc quân phục, đạo bào, cũng có quần áo bình thường. Trong số đó có không ít người quen của sư phụ, nhưng ông ấy vẫn liều mạng tìm kiếm, chỉ có thể đè nén nỗi đau mà không nhìn tới bọn họ.
Tôi không thể hiểu được là thứ gì đã chống đỡ sư phụ bước tiếp, mỗi một bước, ông ấy đều sẽ chứng kiến được một sự thật thảm khốc. Mà có lẽ sự thật khiến ông ấy sợ hãi nhất vẫn còn đang ở phía trước.
Trong đống thi thể phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, sư phụ bước một bước dài tiến lên, đẩy ra những cỗ thi thể chồng chất. Thứ phát ra ánh sáng chính là một mảnh ngọc bội hoa sen, cũng chính mảnh ngọc đó đã hình thành nên một cái kết giới nho nhỏ.
Sư phụ vươn tay vào trong kết giới bế lên chủ nhân miếng ngọc, ôm vào trong lòng. Ông ấy không ngừng kêu to tên của Long Liên, hai tay run rẩy lấy một con dao găm trong túi ra.
“…Liên nhi… Con nhất định phải chịu đựng… Bây giờ cha sẽ cứu con…"
Thế nhưng Long Liên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, thật ra tôi có thể nhìn thấy rất rõ linh hồn Long Liên đã rời khỏi thân thể. Mối liên hệ giữa linh hồn và thân thể đã đứt, cô ấy đã không thể cứu được nữa.
Sư phụ vậy mà lại dùng dao nhắm ngay ngực phải của mình, đó chính là vị trí trái tim. Tuy rằng tôi không biết ông ấy định làm gì, nhưng có lẽ tượng sư có phương pháp phá vỡ quy luật sinh tử trong tự nhiên.
Sư phụ đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn về phía hồn phách của Long Liên. Người sau cúi xuống ôm lấy sư phụ.
【Mau cứu anh ấy! 】
Long Liên chỉ vào trong đám thi thể, sư phụ hơi sửng sốt, vươn tay lôi ra một người. Phượng Triều Nguyệt máu me đầy mình, vừa rồi hắn nằm trên người Long Liên, thế nhưng sư phụ hoàn toàn chẳng chú ý tới.
【 Cha, xin người! 】
Long Liên khóc, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không cam lòng và khẩn cầu, từng tiếng từng tiếng, khiến cho lòng người như vỡ nát.
Một người là con gái, một người là đồ đệ, hai người này đều là người thân thiết nhất của ông ấy. Thế nhưng lại chỉ có thể cứu lấy một người, phải chọn lựa giữa một trong hai thật sự còn đau đớn hơn cả cái chết.
Tôi không nhịn được mà ôm chầm lấy sư phụ khóc lớn. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với sư phụ kia chứ.
Sư phụ đột nhiên ngửa đầu lên trời thét dài, thét đến khàn cả giọng, đau thương chồng chất. Ông ấy cầm dao găm đâm vào ***g ngực mình, máu nhỏ lên chỗ trái tim của Phượng Triều Nguyệt.
“Ta lấy danh tượng sư, lập khế ước trọn đời, dữ tử đồng mệnh, cộng sinh cộng tử."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiết lộ cũng nhiều rồi, cũng ngược sư phụ nhiều rồi, cho nên cũng sắp kết thúc rồi.
Sư phụ hạ chú đồng sinh cho Phượng Triều Nguyệt, là một loại phép thuật thời cổ đại, nhưng mà chỉ có thể dùng một lần với một người duy nhất.
+++
Sư phụ của tui (つ﹏
Cũng chỉ còn lại một mình tôi sao?
Tôi mở to mắt, trong lòng nhẹ thở phào, may là không té quá đau. Tôi cử động tay chân, lại phát hiện mình không tài nào nhúc nhích nổi. Mới nãy trước khi Trần Tịch đẩy tôi xuống, vừa lúc trên tay tôi đang cầm lá bùa, bây giờ còn có thể dùng.
Tôi niệm Bất Động Minh Vương Hỏa Giới chú, một tia sáng lóe lên trên tay. Trước mặt tôi là một đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng, khiến tôi sợ đến mức suýt hét lên. Chẳng qua dù có hét cũng vô dụng, ở nơi này sẽ không có ai tới cứu tôi cả.
Tôi lập tức gia tăng độ lửa trên tay, đốt cháy đoạn dây leo đang cuốn lấy tay chân mình, dường như còn nghe được có tiếng vật gì rơi xuống. Sau khi đáp xuống đất tôi mới phát hiện, chủ nhân của đôi mắt kia vĩnh viễn không còn khả năng làm hại tới tôi được nữa.
Thứ đã chết kia chỉ còn lại da bọc xương. Ngoại trừ cái thi thể này, vẫn còn rất nhiều cái khác bị dây leo quấn chặt, tất cả đều là Ma tộc với hình dạng kỳ quái. Gần như có thể xây được một tòa nhà triển lãm thi thể Ma tộc luôn.
Tôi từng nghe Tử Dạ nói Ma tộc cấp thấp đều được sinh ra từ tà khí, cho nên sau khi bị giết sẽ không còn hài cốt. Nhưng những con cấp cao thì khác. Cũng giống như loài người hay yêu quái rơi vào ma đạo vẫn còn thân thể máu thịt. Mà những con cấp bậc cao, được sinh ra từ bóng đêm, còn có được sự hùng mạnh của Ma tộc, máu thịt càng mang theo sức mạnh to lớn. Hơn nữa chỉ cần nguyên thần không bị tiêu diệt thì chúng không thể nào chết được.
Cho nên những vật “Triển lãm" ở đây đều là ma vật cấp cao, khác hẳn với mấy thứ lượn lờ trên đường lớn. Có thể tưởng tượng được trong cuộc chiến phong ma năm đó, ngoại trừ loài người, Ma tộc cũng đã phải trả một cái giá rất đắt.
Chẳng qua hiện giờ cũng không phải lúc để cảm thán, lúc này cách thời gian đã hẹn chỉ còn không tới nửa tiếng, phải nhanh chóng tìm được trung tâm trận pháp. Tôi còn đang suy nghĩ thì chân đã bị trượt một cái, cả người lại treo trên cái dây leo ở trước mặt.
Khó khăn lắm mới bò dậy được, tôi đánh rớt mấy cái dây leo đang trườn lên người, liền phát hiện trên đất có vật gì đó lóe sáng. Vừa rồi lúc tôi đốt dây leo quả thật có nghe thấy thứ gì đó rơi xuống.
Tôi ngồi xổm xuống phủi đám tro bụi và cành cây khô sang một bên, phát hiện thứ đang phát sáng chính là một hạt châu. Tôi cẩn thận cầm nó lên, hạt châu này rất đẹp, trắng noãn không tỳ vết, phát ra thứ ánh sáng êm dịu. Ở chốn mịt mờ đáng sợ này trông lại càng giống như một ngôi sao xinh đẹp.
Có lẽ là linh hồn của một vị thuật sĩ nào đấy, thậm chí nói không chừng còn là người quen của sư phụ. Ở trong đám rễ dây leo khổng lồ này hẳn là vẫn còn rất nhiều linh hồn bị giam cầm để cung cấp sức mạnh cho trận pháp.
Cho dù có mất đi linh hồn nào hay không thì kết giới cũng sẽ nhanh chóng bị phá vỡ thôi. Tôi thật cẩn thận dùng khăn tay bọc kỹ hạt châu lại rồi bỏ vào túi, sau đó gạt ra đám dây leo mà đi về phía khí đen phát ra.
Tôi đi thẳng một đường mà không bị tấn công gì, chỉ là giữa những thi thể Ma tộc kia còn trộn lẫn con người, trông họ cứ như sắp sửa bật sống dậy. Rốt cuộc tôi cũng tìm được trung tâm trận pháp tại một cái rễ cây thật lớn.
Đó là một cái đài cao được hình thành từ một đám rễ cây, bên trên có quấn một cái đầu người. Xung quanh dán đầy bùa, còn có chu sa và mấy cây phướn trấn hồn. Vây quanh đài cao có cắm một loạt Hàng Ma kiếm khắc đầy chú văn, trông khá giống thanh kiếm trước kia của Phong Lôi Tốn.
Trên cái dây leo bên cạnh đài cao còn có không ít ngọc hồn, xanh lá, xanh lam, vàng, trắng, phát ra đủ loại ánh sáng êm dịu. Tôi bước đến trước đài cao, cái đầu kia được bảo tồn rất tốt, hai mắt nhắm lại, dường như chỉ đang say ngủ. Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, nó vẫn tràn đầy sức mạnh, phát ra tà khí dày đặc.
Trông nó giống hệt như thủ lĩnh Ma tộc trong giấc mộng của tôi, dung mạo tà mị đẹp đẽ, khóe miệng dường như vẫn còn giữ nguyên nụ cười châm chọc, tựa như muốn nói: Chờ xem, rồi có một ngày ta sẽ đòi lại món nợ mà các ngươi đã gây ra.
Tôi vươn tay về phía cái đầu kia, lúc đã gần chạm được đến nó, đột nhiên cảm nhận được tiếng gió sau lưng. Trực giác mách bảo tôi né sang bên cạnh, cơn cuồng phong kia chợt lướt qua, đài cao thoáng chốc đã bị tước mất một góc.
Tôi quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa là linh hồn cũng nhảy ra luôn. Chỉ thấy Phượng Triều Nguyệt đang cầm trường đao trong tay bước từng bước tới gần.
“Thì ra là ở đây, cảm ơn cậu đã dẫn đường." Phượng Triều Nguyệt nở một nụ cười điên loạn.
“Anh… Tại sao anh lại ở đây?" Cơn lo lắng từ lúc nãy giờ lại như thủy triều mà dâng tràn, bất kể là Trần Tịch hay Phong Lôi Tốn, Tô Cẩm Ngôn, tôi đều hy vọng bọn họ không gặp phải chuyện gì.
“Chỉ bằng đám quỷ nhỏ kia mà có thể ngăn được tôi sao?"
Tôi không muốn mất đi bất cứ người nào trong số họ cả, chẳng qua tôi càng hy vọng Trần Tịch không sao. Phượng Triều Nguyệt hẳn là sẽ không lãng phí thời gian với Trần Tịch đâu.
Phượng Triều Nguyệt lại giơ trường đao lên, “Chỉ cần phá bỏ nơi này, kết giới sẽ hoàn toàn sụp đổ!"
“Anh điên rồi sao? Như vậy sẽ khiến Phong Ma Môn mở ra, Ma tộc sẽ lại xâm lấn nhân gian, sinh linh đồ thán, anh không quan tâm sao?" Tuy rằng người này đã có chút dấu hiệu nhập ma, thế như bây giờ hắn vẫn còn là con người mà. Tôi tin hắn vẫn còn giữ lại được chút nhân tính.
“Ha ha… Tôi chỉ muốn phá vỡ kết giới này mà thôi, dù có chuyện xảy ra thì liên quan gì tới tôi nào?"
Hắn vung đao chém về phía đài cao, nếu để hắn thực hiện được ý đồ, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể khởi động kết giới cổ kia nữa. Hơn nữa nguyên thần của Trọng Hoa sẽ được thả ra, đến lúc đó thì cũng không còn cách nào ngăn cản được Ma tộc.
“Dừng lại!" Tôi lao qua ôm lấy eo hắn, một đao kia chém hụt, liền chặt đứt một cái rễ cây bên cạnh. Phía trên rơi xuống không ít nhánh cây và tro bụi, thi thể Ma tộc cũng rào rào trượt xuống.
“Kẻ cản trở phải chết!"
Hắn lại giơ lên trường đao, đánh xuống phía tôi. Hiện giờ tôi không có bất kỳ vũ khí nào, muốn vươn tay đi lấy mấy lá bùa cũng không còn kịp nữa.
Vào lúc thanh đao gần như bổ tới trên mặt, trước mắt tôi đột nhiên lóe lên một luồng sáng trắng. Lúc tôi mở mắt lần nữa, lại phát hiện mình đang đứng trên đường lớn.
Tôi kinh ngạc nhìn hai tay của mình, phát hiện bàn tay đã thành trong suốt. Vừa rồi rõ ràng là đang ở trung tâm kết giới dưới lòng đất cơ mà, chẳng lẽ tôi đã chết, giờ thì biến thành quỷ luôn rồi? @@
Ý thức được sự việc kinh khủng này khiến tôi ngu người. Về chuyện cần làm tiếp theo, thật ra tôi cũng rất quen thuộc. Bởi vì thỉnh thoảng tôi cũng sẽ tán gẫu với đám quỷ soa hay đi ngang qua bên ngoài cửa hàng.
Nói chung ở dưới đó có người quen, chắc cũng sẽ được lo liệu đầy đủ hết nhỉ.
Không đúng! Lo liệu cái con khỉ! Tôi không thể chết được, tôi còn phải ngăn cản cái tên Phượng Triều Nguyệt chết tiệt kia nữa. Bóng người vội vàng lướt qua trước mắt khiến nội tâm đang gào thét của tôi chợt dừng lại.
Người nọ có thân hình cao lớn, mặc Đường trang màu đen, tóc tai lộn xộn, bối rối cuống cuồng. Hoàn toàn không giống vị sư phụ trầm ổn điềm tĩnh mà tôi biết chút nào.
Tôi đi theo phía sau sư phụ, ông ấy nện bước chạy như điên, nếu không phải là tôi đang bay thì chắc chắn cũng không tài nào theo kịp. Phố xá cũng không giống như bây giờ, là quang cảnh thành phố vào hơn 40 năm trước.
Thế nhưng, đầy đường đều là xác người, có con người cũng có Ma tộc. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đường, trên tường còn lưu lại dấu tay khi người ta giãy dụa, trên cửa sổ và ban công treo lơ lửng mấy cái thi thể không hoàn chỉnh. Cả thế giới trông hệt như địa ngục sống.
Ở phía trước có mấy tên Ma tộc hình người dường như đang đá thứ gì đó. Sư phụ cầm Long Nha bước qua, mấy tên Ma tộc đó liền phát ra tiếng cười nhạo báng.
【Lại thêm một tên tới chịu chết. 】
【Mày nghĩ là nên chặt đầu nó đặt ở mông, nhét giữa đùi, hay là cắt bỏ XX rồi nhét vào mồm? 】
Những câu tục tĩu kia đột nhiên im bặt, Long Nha nhuộm máu, đầu của tên Ma tộc hình người bị chém đứt lìa. Tiếp đó những tên khác cũng không thể trốn thoát số phận, bị băm thành từng mảnh.
Khuôn mặt sư phụ bị bắn đầy máu, trong đôi mắt thâm sâu lóe lên sự lãnh khốc vô tình, cầm thương đâm xuống thi thể của đám Ma tộc, chọc thành như tổ ong.
Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng sư phụ đáng sợ như vậy, quả thực trông như Tu La dưới địa ngục. Ông ấy ngồi xuống ôm lên thứ lúc nãy bị đám ma vật kia đá lăn.
Lúc này tôi mới nhìn rõ được đó là một cái đầu người. Tuy rằng máu me bê bết, nhưng tôi vẫn nhận ra, đó là người đàn ông lạnh lùng họ Trương kia, cũng chính là chiến hữu luôn sóng vai với sư phụ, ông nội của lão Trương.
Sư phụ đưa lưng về phía tôi, cho nên tôi không thấy được vẻ mặt của ông ấy, hơn nữa tôi cũng không đành lòng nhìn. Ông ấy dùng áo khoác bọc lấy đầu người, đặt xuống trung tâm kết giới được vẽ trên mặt đất.
Xa xa có tiếng người kêu cứu, sư phụ cầm thương lao qua. Lúc này tôi mới chợt nghĩ đến, nơi này chính là hiện trường của Phong Ma Môn vào hơn 40 năm về trước.
Vì sao tôi lại ở đây? Nếu như tôi không phải đã chết, vậy thì có lẽ đây là một giấc mơ, có lẽ tôi đã thấy được giấc mộng hay ký ức của người nào đó, nhưng đó là ai?
Tôi chợt nghe thấy tiếng sư phụ gào thét, liền bước nhanh lần theo âm thanh, chỉ thấy ông ấy đang quỳ trên đất, trong ngực ôm một người.
Tôi lướt tới phía trước liền phát hiện người đó là Phong Ly Huyền. Bộ dạng của hắn trông rất thảm, cả bụng đều bị đâm xuyên, nội tạng rơi ra. Chẳng qua hắn cũng đã kéo được một đám Ma tộc làm đệm lưng.
Hắn vậy mà vẫn còn sống, nhưng là đang hấp hối. Sư phụ chuẩn bị sử dụng phép thuật, nhưng dường như đối phương đang nói gì đó. Tôi không nghe được âm thanh, Phong Ly Huyền có lẽ cũng chẳng còn sức lực, tôi chỉ có thể đọc khẩu hình miệng mà đoán được ý hắn muốn nói.
【Đừng lãng phí thời gian, mau đi tìm Liên nhi. 】
Hắn nhếch nhếch khóe miệng, tựa như muốn cười, đôi mắt lại trợn to.
Tôi không tin được người đàn ông kiên cường cứng cỏi như sư phụ cũng sẽ rơi lệ, khiến cho lòng tôi đau đớn như bị thứ gì đó đâm vào. Ông ấy vuốt xuống đôi mắt đang mở to của Phong Ly Huyền, cũng thiết lập kết giới ở xung quanh, không để Ma tộc tới gần.
Tiếp tục đi về phía trước, thi thể càng nhiều, có người mặc quân phục, đạo bào, cũng có quần áo bình thường. Trong số đó có không ít người quen của sư phụ, nhưng ông ấy vẫn liều mạng tìm kiếm, chỉ có thể đè nén nỗi đau mà không nhìn tới bọn họ.
Tôi không thể hiểu được là thứ gì đã chống đỡ sư phụ bước tiếp, mỗi một bước, ông ấy đều sẽ chứng kiến được một sự thật thảm khốc. Mà có lẽ sự thật khiến ông ấy sợ hãi nhất vẫn còn đang ở phía trước.
Trong đống thi thể phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, sư phụ bước một bước dài tiến lên, đẩy ra những cỗ thi thể chồng chất. Thứ phát ra ánh sáng chính là một mảnh ngọc bội hoa sen, cũng chính mảnh ngọc đó đã hình thành nên một cái kết giới nho nhỏ.
Sư phụ vươn tay vào trong kết giới bế lên chủ nhân miếng ngọc, ôm vào trong lòng. Ông ấy không ngừng kêu to tên của Long Liên, hai tay run rẩy lấy một con dao găm trong túi ra.
“…Liên nhi… Con nhất định phải chịu đựng… Bây giờ cha sẽ cứu con…"
Thế nhưng Long Liên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, thật ra tôi có thể nhìn thấy rất rõ linh hồn Long Liên đã rời khỏi thân thể. Mối liên hệ giữa linh hồn và thân thể đã đứt, cô ấy đã không thể cứu được nữa.
Sư phụ vậy mà lại dùng dao nhắm ngay ngực phải của mình, đó chính là vị trí trái tim. Tuy rằng tôi không biết ông ấy định làm gì, nhưng có lẽ tượng sư có phương pháp phá vỡ quy luật sinh tử trong tự nhiên.
Sư phụ đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn về phía hồn phách của Long Liên. Người sau cúi xuống ôm lấy sư phụ.
【Mau cứu anh ấy! 】
Long Liên chỉ vào trong đám thi thể, sư phụ hơi sửng sốt, vươn tay lôi ra một người. Phượng Triều Nguyệt máu me đầy mình, vừa rồi hắn nằm trên người Long Liên, thế nhưng sư phụ hoàn toàn chẳng chú ý tới.
【 Cha, xin người! 】
Long Liên khóc, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không cam lòng và khẩn cầu, từng tiếng từng tiếng, khiến cho lòng người như vỡ nát.
Một người là con gái, một người là đồ đệ, hai người này đều là người thân thiết nhất của ông ấy. Thế nhưng lại chỉ có thể cứu lấy một người, phải chọn lựa giữa một trong hai thật sự còn đau đớn hơn cả cái chết.
Tôi không nhịn được mà ôm chầm lấy sư phụ khóc lớn. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với sư phụ kia chứ.
Sư phụ đột nhiên ngửa đầu lên trời thét dài, thét đến khàn cả giọng, đau thương chồng chất. Ông ấy cầm dao găm đâm vào ***g ngực mình, máu nhỏ lên chỗ trái tim của Phượng Triều Nguyệt.
“Ta lấy danh tượng sư, lập khế ước trọn đời, dữ tử đồng mệnh, cộng sinh cộng tử."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiết lộ cũng nhiều rồi, cũng ngược sư phụ nhiều rồi, cho nên cũng sắp kết thúc rồi.
Sư phụ hạ chú đồng sinh cho Phượng Triều Nguyệt, là một loại phép thuật thời cổ đại, nhưng mà chỉ có thể dùng một lần với một người duy nhất.
+++
Sư phụ của tui (つ﹏
Tác giả :
Hà Mễ Sao Phấn Ti