Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 52: Mất khống chế
Úy Ương không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Anh không muốn để cho Đồng Đồng thấy tâm tình của mình, chỉ muốn trong mắt cô, anh vĩnh viễn là người tốt nhất.
Cho dù Trần Hạo có ý tứ rất thích Đồng Đồng, anh vẫn mạnh mẽ khắc chế, bản thân tức giận biết bao nhiêu, sắc mặt vẫn như thường, chỉ có anh biết nắm tay của mình có bao nhiêu chặt.
Sờ đầu Đồng Đồng, Úy Ương ngồi xuống, kéo Đồng Đồng lên đùi, thấy làn váy của cô bị đè ở dưới thì thay cô lấy ra.
Đồng Đồng không vui, bĩu môi ôm cổ anh, mông nhỏ cọ tới cọ lui trên đầu gối anh: "Anh Úy Ương, chúng ta về nhà đi, ở đây không có gì vui cả."
Ai biết nó lại nhàm chán như thế này, lần sau đánh chết cô cũng không đi ╭(╯^╰)╮
Úy Ương tiếp tục sờ đầu cô, nói: "Em muốn về?"
Đương nhiên là muốn, về nhà có thể vùi mình trên giường lớn, thích xem TV thì xem TV, thích lên mạng thì lên mạng, muốn lăn lộn thì lăn lộn, tốt hơn ở chỗ này ngồi đợi nhiều.
"Vậy thì về thôi." Úy Ương nói xong liền dắt cô đi, Đồng Đồng kinh sợ, ngồi yên trên sofa không chịu di chuyển, ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta cứ như vậy mà đi thì có sao không? Trần lão sẽ không tức giận chứ?"
Nói gì thì bọn họ cũng thay mặt cho gia gia đến mừng thọ, ngồi chưa đầy một tiếng đã về...Vậy thì quả thật không nể mặt Trần lão rồi!
Đúng là hay buồn lo vô cớ. Úy Ương cười, véo nhẹ khuôn mặt non nớt, ôm cô vào lòng rồi nói: "Không sao, anh đã chào hỏi Trần lão rồi, bây giờ chúng ta về trước cũng được, với giao tình giữa gia gia và ông ấy thì không cần câu nệ."
Hai ông cụ qua lại cả đời, chuyện này thì có thể xem là gì?
Hơn nữa, hôm nay không ít người đến chúc thọ, bọn họ lưu lại cũng không làm gì. Chỉ cần có tâm ý là được rồi, những thứ khác không quan trọng.
"Thật hả?" Đôi mắt xinh đẹp phát sáng, Đồng Đồng cực kỳ phấn khích, hận không thể ngay lập tức về đến nhà.
Úy Ương dắt tay cô đi ra cửa hông, hầu như không một ai nhìn thấy.
Hai người nhanh chóng ngồi lên xe, nửa đường dừng lại mua đồ ăn, Đồng Đồng ngồi trong xe gặm bánh rán, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
Về đến nhà, món kho nóng hổi bị Đồng gia gia đoạt đi, Đồng Đồng không thèm để ý, dù sao cô cũng là mua cho ông cụ ăn.
Úy Ương bị Úy gia gia gọi vào nói chuyện, Đồng Đồng thì về phòng, mở TV, ôm bỏng ngô ngồi trên giường, vừa ăn vừa xem, vô cùng hài lòng.
Nghĩ lại thì những ngày thư thái đã sắp kết thúc, Đồng Đồng không khỏi tiếc nuối.
Mỗi người có một kì nghỉ hè khác nhau, trong khi mọi người muốn đi học đi làm thì cô cả ngày vô lo vô nghĩa chơi đùa, đây là chuyện rất sung sướng nha!
Nhưng mà chỉ còn vài ngày nữa, cô sẽ vào học.
Lấp đầy bỏng ngô vào miệng, Đồng Đồng nghiêng đầu xem chương trình tạp kĩ trên TV, chẳng có gì buồn cười, cô còn chưa cười lần nào.
Chớp chớp mắt, Đồng Đồng nhảy xuống giường lấy laptop, vừa đăng nhập vào QQ đã thấy rất nhiều bạn học đang bàn luận về buổi tiệc tối bên lửa trại, còn có người chụp hình lên.
Đây là cuộc sống mới của cô, đã không còn liên quan gì đến kiếp trước nữa rồi.
Đồng Đồng thỏa mãn nở nụ cười, cô không cầu mong gì xa vời, dù cho bản thân không thể sống lại kiếp này kiếp khác, cô chỉ cần người nhà có thể khỏe mạnh, vui vẻ, vậy là đủ rồi.
Xem ra bây giờ mọi chuyện đang phát triển theo hướng rất tốt, cô cũng không gò ép với mọi chuyện nữa.
Chơi một lúc đã thấy hơi mệt, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, nhưng mệt thì mệt, cô vẫn không muốn ngủ, trong lúc nhất thời không ngừng giằng co.
Cuối cùng Đồng Đồng cũng ôm máy tính dựa vào đầu giương ngủ, ngay cả bản thân cũng không biết mình ngủ khi nào.
Lúc Úy Ương tiến vào, khuôn mặt Đồng Đồng đã hồng hồng, mái tóc đen nhánh che khuất một bên mặt, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thở, rõ ràng là trạng thái ngủ say.
Anh rón rén đi đến, dè dặt cẩn trọng lấy chiếc laptop trong tay cô đặt lên tủ đầu giường, sau đó cởi quần áo cho cô.
Cô nhóc về nhà ngay cả áo quần cũng lười thay, trực tiếp lên giường nằm.
Chiếc váy được cởi, áo ngực đáng yêu nho nhỏ màu trắng cũng theo đó lộ ra, nửa kín nửa hở khiến người ta khí huyết phun trào.
Úy Ương năm nay hơn hai mươi tuổi, đã không còn là thiếu niên ngây ngô, nhưng tấm thân xử nam đến giờ vẫn chưa giao ra, anh cũng không biết tại sao, rõ ràng có không ít người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh lấy lòng, nhưng anh một chút cảm giác cũng không có.
Nếu như quên được trước đây mình từng có phản ứng với Đồng Đồng, anh đã có thể lừa gạt chính mình là không có hứng thú với phụ nữ.
Sự thật thì không như vậy.
Úy Ương nhíu mày, hoài nghi chính mình có phải tồn tại đam mê đặc biệt với trẻ con hay không?
Thế nhưng, nhìn những cô bé xinh đẹp khác, một chút ý muốn thân thiết anh cũng không có, đừng nói đến là cùng các cô bé ấy tiếp xúc thân mật.
Trên thế giới, chỉ mỗi mình Đồng Đồng có thể nắm giữ được tâm tình và tình cảm của anh, nhưng đợi mãi đợi mãi, cô cũng chỉ mười hai tuổi, căn bản không hiểu được chuyện này.
Số lần thay quần áo cho cô, Úy Ương đếm mãi không hết, quả thực có thể nói Đồng Đồng là do anh nuôi lớn.
Cô đến kỳ kinh cũng do anh chăm sóc, cơ thể mềm mại non nớt của cô, từ nhỏ đến lớn anh đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ vẫn có chút khẩn trương, trái tim không ngừng đập loạn xạ, chẳng khác gì một cậu thiếu niên ngây ngô.
Mặc áo lót khi ngủ không tốt cho cơ thể đang dậy thì của cô.
Úy Ương nghĩ như thế, tay liền tháo nơ cánh bướm phía sau lưng cô, áo lót được lấy xuống, một mùi hương ngọt ngào như kẹo liền xông vào mũi anh.
Úy Ương do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đưa chiếc áo lót nho nhỏ ấy lại gần chóp mũi mình. @.@
Sau đó giống như làm chuyện xấu sợ bị người khác phát hiện, vội vàng thu dọn gọn gàng rồi bế Đồng Đồng nằm xuống giường.
Cô mềm mại, nhỏ nhắn, đáng yêu như vậy, ôm trong tay cảm giác ngọt ngào chẳng khác gì mật gạo nếp, sữa tươi, cơ thể non nớt mịn màng không gì sánh được.
Úy Ương hít sâu một hơi che giấu rung động trong lòng, không ngờ lại nhìn thấy ngực của cô, tuy không lớn, nhưng ngượng ngùng hở ra như vậy thật dễ làm cho lòng người rung động.
Anh không nhịn được, vươn tay đặt nhẹ lên, sao đó có tật giật mình nhanh chóng thu lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đây không phải là hành vi biến thái, dâm loạn thiếu nữ vị thành niên sao?
Bị cái suy nghĩ về tội ác hành hạ, Úy Ương vội vàng mặc áo ngủ cho Đồng Đồng, đắp chăn cho cô, nhìn nhìn gương mặt say ngủ của cô lại đột nhiên cười ra tiếng.
Cô nhóc này, luôn luôn có bản lĩnh khiến anh không thể khống chế được, trở nên không còn là chính mình.
Ngón tay thon dài của Úy Ương vuốt nhẹ lên ngũ quan của cô, ôn nhu lưu luyến.
Cho đến giờ, Úy Ương không thể ngờ mình có thể thương yêu một người đến mức này, cho dù phải móc tim đưa cho cô, anh cũng cam tâm tình nguyện.
-----
Đến chương này mình cũng nói luôn, năm Đồng Đồng 16 tuổi hai người đã có hành động vượt giới hạn rồi, nhưng vượt đến cùng hay chưa thì mình không nói. Ở đây là lưỡng tình tương duyệt, nu9 cũng có phần chủ động, đương nhiên Úy Ương vẫn cầm thú, nhưng vì anh sủng nu9 lên mây từ nhỏ đến lớn nên mình không để ý điều này. Các cậu đọc được thì có thể đọc, không đọc thì cứ việc ngừng, mình không chịu được lời đắng cay đâu:3 ~
À, truyện này là truyện 3S - sắc - sạch - sủng nhé. Và phần sắc cũng không nhẹ đâu. Vậy nhé =)))
Anh không muốn để cho Đồng Đồng thấy tâm tình của mình, chỉ muốn trong mắt cô, anh vĩnh viễn là người tốt nhất.
Cho dù Trần Hạo có ý tứ rất thích Đồng Đồng, anh vẫn mạnh mẽ khắc chế, bản thân tức giận biết bao nhiêu, sắc mặt vẫn như thường, chỉ có anh biết nắm tay của mình có bao nhiêu chặt.
Sờ đầu Đồng Đồng, Úy Ương ngồi xuống, kéo Đồng Đồng lên đùi, thấy làn váy của cô bị đè ở dưới thì thay cô lấy ra.
Đồng Đồng không vui, bĩu môi ôm cổ anh, mông nhỏ cọ tới cọ lui trên đầu gối anh: "Anh Úy Ương, chúng ta về nhà đi, ở đây không có gì vui cả."
Ai biết nó lại nhàm chán như thế này, lần sau đánh chết cô cũng không đi ╭(╯^╰)╮
Úy Ương tiếp tục sờ đầu cô, nói: "Em muốn về?"
Đương nhiên là muốn, về nhà có thể vùi mình trên giường lớn, thích xem TV thì xem TV, thích lên mạng thì lên mạng, muốn lăn lộn thì lăn lộn, tốt hơn ở chỗ này ngồi đợi nhiều.
"Vậy thì về thôi." Úy Ương nói xong liền dắt cô đi, Đồng Đồng kinh sợ, ngồi yên trên sofa không chịu di chuyển, ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta cứ như vậy mà đi thì có sao không? Trần lão sẽ không tức giận chứ?"
Nói gì thì bọn họ cũng thay mặt cho gia gia đến mừng thọ, ngồi chưa đầy một tiếng đã về...Vậy thì quả thật không nể mặt Trần lão rồi!
Đúng là hay buồn lo vô cớ. Úy Ương cười, véo nhẹ khuôn mặt non nớt, ôm cô vào lòng rồi nói: "Không sao, anh đã chào hỏi Trần lão rồi, bây giờ chúng ta về trước cũng được, với giao tình giữa gia gia và ông ấy thì không cần câu nệ."
Hai ông cụ qua lại cả đời, chuyện này thì có thể xem là gì?
Hơn nữa, hôm nay không ít người đến chúc thọ, bọn họ lưu lại cũng không làm gì. Chỉ cần có tâm ý là được rồi, những thứ khác không quan trọng.
"Thật hả?" Đôi mắt xinh đẹp phát sáng, Đồng Đồng cực kỳ phấn khích, hận không thể ngay lập tức về đến nhà.
Úy Ương dắt tay cô đi ra cửa hông, hầu như không một ai nhìn thấy.
Hai người nhanh chóng ngồi lên xe, nửa đường dừng lại mua đồ ăn, Đồng Đồng ngồi trong xe gặm bánh rán, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
Về đến nhà, món kho nóng hổi bị Đồng gia gia đoạt đi, Đồng Đồng không thèm để ý, dù sao cô cũng là mua cho ông cụ ăn.
Úy Ương bị Úy gia gia gọi vào nói chuyện, Đồng Đồng thì về phòng, mở TV, ôm bỏng ngô ngồi trên giường, vừa ăn vừa xem, vô cùng hài lòng.
Nghĩ lại thì những ngày thư thái đã sắp kết thúc, Đồng Đồng không khỏi tiếc nuối.
Mỗi người có một kì nghỉ hè khác nhau, trong khi mọi người muốn đi học đi làm thì cô cả ngày vô lo vô nghĩa chơi đùa, đây là chuyện rất sung sướng nha!
Nhưng mà chỉ còn vài ngày nữa, cô sẽ vào học.
Lấp đầy bỏng ngô vào miệng, Đồng Đồng nghiêng đầu xem chương trình tạp kĩ trên TV, chẳng có gì buồn cười, cô còn chưa cười lần nào.
Chớp chớp mắt, Đồng Đồng nhảy xuống giường lấy laptop, vừa đăng nhập vào QQ đã thấy rất nhiều bạn học đang bàn luận về buổi tiệc tối bên lửa trại, còn có người chụp hình lên.
Đây là cuộc sống mới của cô, đã không còn liên quan gì đến kiếp trước nữa rồi.
Đồng Đồng thỏa mãn nở nụ cười, cô không cầu mong gì xa vời, dù cho bản thân không thể sống lại kiếp này kiếp khác, cô chỉ cần người nhà có thể khỏe mạnh, vui vẻ, vậy là đủ rồi.
Xem ra bây giờ mọi chuyện đang phát triển theo hướng rất tốt, cô cũng không gò ép với mọi chuyện nữa.
Chơi một lúc đã thấy hơi mệt, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, nhưng mệt thì mệt, cô vẫn không muốn ngủ, trong lúc nhất thời không ngừng giằng co.
Cuối cùng Đồng Đồng cũng ôm máy tính dựa vào đầu giương ngủ, ngay cả bản thân cũng không biết mình ngủ khi nào.
Lúc Úy Ương tiến vào, khuôn mặt Đồng Đồng đã hồng hồng, mái tóc đen nhánh che khuất một bên mặt, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thở, rõ ràng là trạng thái ngủ say.
Anh rón rén đi đến, dè dặt cẩn trọng lấy chiếc laptop trong tay cô đặt lên tủ đầu giường, sau đó cởi quần áo cho cô.
Cô nhóc về nhà ngay cả áo quần cũng lười thay, trực tiếp lên giường nằm.
Chiếc váy được cởi, áo ngực đáng yêu nho nhỏ màu trắng cũng theo đó lộ ra, nửa kín nửa hở khiến người ta khí huyết phun trào.
Úy Ương năm nay hơn hai mươi tuổi, đã không còn là thiếu niên ngây ngô, nhưng tấm thân xử nam đến giờ vẫn chưa giao ra, anh cũng không biết tại sao, rõ ràng có không ít người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh lấy lòng, nhưng anh một chút cảm giác cũng không có.
Nếu như quên được trước đây mình từng có phản ứng với Đồng Đồng, anh đã có thể lừa gạt chính mình là không có hứng thú với phụ nữ.
Sự thật thì không như vậy.
Úy Ương nhíu mày, hoài nghi chính mình có phải tồn tại đam mê đặc biệt với trẻ con hay không?
Thế nhưng, nhìn những cô bé xinh đẹp khác, một chút ý muốn thân thiết anh cũng không có, đừng nói đến là cùng các cô bé ấy tiếp xúc thân mật.
Trên thế giới, chỉ mỗi mình Đồng Đồng có thể nắm giữ được tâm tình và tình cảm của anh, nhưng đợi mãi đợi mãi, cô cũng chỉ mười hai tuổi, căn bản không hiểu được chuyện này.
Số lần thay quần áo cho cô, Úy Ương đếm mãi không hết, quả thực có thể nói Đồng Đồng là do anh nuôi lớn.
Cô đến kỳ kinh cũng do anh chăm sóc, cơ thể mềm mại non nớt của cô, từ nhỏ đến lớn anh đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ vẫn có chút khẩn trương, trái tim không ngừng đập loạn xạ, chẳng khác gì một cậu thiếu niên ngây ngô.
Mặc áo lót khi ngủ không tốt cho cơ thể đang dậy thì của cô.
Úy Ương nghĩ như thế, tay liền tháo nơ cánh bướm phía sau lưng cô, áo lót được lấy xuống, một mùi hương ngọt ngào như kẹo liền xông vào mũi anh.
Úy Ương do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đưa chiếc áo lót nho nhỏ ấy lại gần chóp mũi mình. @.@
Sau đó giống như làm chuyện xấu sợ bị người khác phát hiện, vội vàng thu dọn gọn gàng rồi bế Đồng Đồng nằm xuống giường.
Cô mềm mại, nhỏ nhắn, đáng yêu như vậy, ôm trong tay cảm giác ngọt ngào chẳng khác gì mật gạo nếp, sữa tươi, cơ thể non nớt mịn màng không gì sánh được.
Úy Ương hít sâu một hơi che giấu rung động trong lòng, không ngờ lại nhìn thấy ngực của cô, tuy không lớn, nhưng ngượng ngùng hở ra như vậy thật dễ làm cho lòng người rung động.
Anh không nhịn được, vươn tay đặt nhẹ lên, sao đó có tật giật mình nhanh chóng thu lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đây không phải là hành vi biến thái, dâm loạn thiếu nữ vị thành niên sao?
Bị cái suy nghĩ về tội ác hành hạ, Úy Ương vội vàng mặc áo ngủ cho Đồng Đồng, đắp chăn cho cô, nhìn nhìn gương mặt say ngủ của cô lại đột nhiên cười ra tiếng.
Cô nhóc này, luôn luôn có bản lĩnh khiến anh không thể khống chế được, trở nên không còn là chính mình.
Ngón tay thon dài của Úy Ương vuốt nhẹ lên ngũ quan của cô, ôn nhu lưu luyến.
Cho đến giờ, Úy Ương không thể ngờ mình có thể thương yêu một người đến mức này, cho dù phải móc tim đưa cho cô, anh cũng cam tâm tình nguyện.
-----
Đến chương này mình cũng nói luôn, năm Đồng Đồng 16 tuổi hai người đã có hành động vượt giới hạn rồi, nhưng vượt đến cùng hay chưa thì mình không nói. Ở đây là lưỡng tình tương duyệt, nu9 cũng có phần chủ động, đương nhiên Úy Ương vẫn cầm thú, nhưng vì anh sủng nu9 lên mây từ nhỏ đến lớn nên mình không để ý điều này. Các cậu đọc được thì có thể đọc, không đọc thì cứ việc ngừng, mình không chịu được lời đắng cay đâu:3 ~
À, truyện này là truyện 3S - sắc - sạch - sủng nhé. Và phần sắc cũng không nhẹ đâu. Vậy nhé =)))
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm