Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 43: Về quê (VI)
Ban đêm, Đồng Đồng trằn trọc trên giường, mơ mơ màng màng chứ không thể đi vào trạng thái ngủ say.
Mặc dù nhà thím ba có phòng trống sạch sẽ nhưng hơi nhỏ, hơn nữa chỉ có một chiếc giường. Ông Đồng, Đồng Đống phải chen chúc trên một cái, Đồng Đồng ngủ cùng Khổng Đình Đình.
Đồng Đồng không quá hài lòng, từ nhỏ đến lớn cô đều một mình một giường, còn là giường Kingsize, bây giờ vừa nằm giường nhỏ vừa phải chen chúc, làm sao cũng không thoải mái.
Dù sao cũng không phải nhà mình, không vui không tiện nói ra, chỉ có thể nhịn. Ăn cơm xong, mọi người ngồi trước của hóng mát, Đồng Đồng ngại muỗi nên về phòng.
TV máy tính nhà thím ba đặt ở phòng khách, cô cũng lười xem. Trong phòng không có điều hòa, chỉ có mỗi cái quạt nhỏ chạy chầm chậm.
May là cô cầm theo quần áo, bằng không sẽ không biết phải mặc cái gì. Phòng tắm rất nhỏ, không có bồn tắm, Đồng Đồng tắm rửa qua loa rồi thay áo ngủ đi ra, tìm một cái túi rồi đem đi vứt, không có chỗ giặt, không có chỗ phơi, ném trong phòng thì không tốt lắm, nên đành vứt bỏ.
Đồng Đồng tắm rửa xong nằm trên giường chơi điện thoại rất lâu, Khổng Đình Đình mới trở về, chào một tiếng rồi cũng đi tắm.
Phòng khách vang lên từng đợt cười đùa, Khổng Đình Đình tắm xong hỏi cô có muốn ăn dưa hấu không, cô từ chối. Nếu không phải đã mười hai tuổi, cô sẽ chen chúc cùng bố và anh cả đêm...
Khổng Đình Đình không ra phòng khách mà ngồi trong phòng, Đồng Đồng say mê chơi game nên không chú ý, khi qua màn mới duỗi thẳng người, ngẩng đầu đã thấy Khổng Đình Đình nhìn điện thoại mình chăm chú, vẻ mặt thèm thuồng.
Đồng Đồng há hốc miệng không biết nên phản ứng thế nào, cô chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn là đối phương lên tiếng trước: "À, Đồng Đồng này..."
Chị họ muốn nói gì? Đồng Đồng mỏi mắt trông chờ.
Khổng Đình Đình liếm môi, định mở miệng nói lời đùa cợt nhưng hơi ngại, mình và đối phương không quen thân, làm sao để mở miệng?
Nhưng mà bác hai giàu có như thế, mượn cái điện thoại chắc là không sao.
Nghĩ đến đây, Khổng Đình Đình vừa mở miệng định mượn, Đồng Đồng đã nhảy xuống giường chạy ra cửa phòng ngủ: "Anh~ ~ ~"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh trai: "Sao anh chưa ngủ?"
Tóc Đồng Đống ướt nhẹp, chắc chắn là vừa tắm qua. Tuy chỉ mang áo phông bình thường và quần lửng, nhưng bề ngoài tuấn mỹ không hề bị tổn hại.
Đồng Đồng yêu thương xoa tóc em gái, khẽ cười nói: "Đến xem em có ngoan ngoãn đi ngủ không?" Đôi mắt sắc bén liếc thấy điện thoại của cô, coi ngươi đen đậm híp lại: "Lại đang chơi điện thoại?"
Cô nhóc kia, laptop đã bị thu mà vẫn không biết hối lỗi.
Nhân lúc Đồng Đồng không chú ý, Đồng Đống cướp lấy điện thoại của cô, gương mặt cô nhóc thoáng chốc sụp đổ, môi hồng bĩu bĩu, mắt long lanh như sắp khóc.
Đề phòng bản thân bị mê hoặc, Đồng Đống trầm giọng nói: "Đến giờ đi ngủ rồi, ngủ không đủ ngày mai sẽ mệt."
Đoán là không có cách lấy lại điện thoại, Đồng Đồng dẩu môi: "Nhưng anh phải đưa điện thoại cho em gọi anh Úy Ương đã!" Còn chưa chúc ngủ ngon đâu!
Người mang chủ nghĩa chuyên quyền độc đoán - Đồng Đống không đồng ý: "Anh sẽ nhắn tin nói em ngủ rồi cho anh ta."
Sau đó vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: "Nhanh ngủ đi."
Đồng Đồng quay đầu từng bước từng bước trèo lên giường nằm xuống, Đồng Đống thấy cô không đắp gì, kéo chăn đắp lên người cho cô.
Nhìn thấy chiếc quạt nhỏ chạy chầm chậm, Đồng Đồng cau mày nhỏ giọng hỏi: "Chịu đựng một đêm được không?"
Đồng Đồng gật đầu, thực sự có chút mệt mỏi. Đồng Đống cho cô một cái hôn ngủ ngon rồi đứng dậy đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Khổng Đình Đình một cái.
Anh không phải người nhiệt tình, đây còn là người Khổng gia, cần gì phải để vào mắt cho nhọc lòng?
Khổng Đình Đình cũng hiểu chuyện này, cắn môi không lên tiếng, tuy đây là nhà cô nhưng trên người Đồng Đống có khí chất không thể không khuất phục, chỉ cần một ánh mắt, mọi người sẽ nghe theo.
Lúc trước quá ham chơi điện thoại, Đồng Đồng vừa nằm xuống đã ngủ, cơ thể rất mệt mỏi, hơn nữa sức khỏe cô vốn không quá tốt, bôn ba một ngày một đêm, phơi nắng mấy tiếng đồng hồ, lại ăn nhiều đồ lạnh, sao có thể không mệt?
Khổng Đình Đình cũng nằm xuống, ban đầu đưa lưng về phía Đồng Đồng, sau đó mới trở người, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đồng Đồng.
Vẻ ngoài thật xinh đẹp, không giống cô chút nào.
Khổng Đình Đình chạm nhẹ lên gương mặt thô ráp của mình, lại nhìn làn da trằng hồng của Đồng Đồng, trong lòng tự hỏi sao cô ta có thể xinh đẹp như thế, người nhà cưng chiều, trong nhà giàu có, tại sao cô không được như vậy? Ông trời thật không công bằng.
Khổng Đình Đình xuống giường, bật quạt mức lớn nhất, sau đó kéo chăn về phía mình.
Lúc đầu Đồng Đồng còn khá thoải mái, không bao lâu sau liền cảm thấy lạnh, cả người co lại thành một quả cầu nhưng vẫn không tỉnh lại.
Có thể là ý thức hành động của bản thân thật xấu xa, Khổng Đình Đình bối rối không ngừng, không biết có nên đưa chăn lại hay không.
Cuối cùng không biết làm sao, cắn răng đắp chăn ngủ.
Quả nhiên, sáng hôm sau Đồng Đồng bị cảm.
Không ai biết cô bị cảm, Đồng Đống và ông Đồng đều cho rằng cô ngủ nướng, dù sao bình thường cô vẫn vậy, cho nên không chú ý lắm.
Nhưng đến mười một giờ vẫn chưa dậy, Đồng Đồng đúng là có tật ngủ nướng nhưng ngủ gần mười hai tiếng mà chưa tỉnh, cũng không đói, sao có thể vậy được?
Cảm thấy có gì đó là lạ, bố con Đồng gia xông vào phòng Khổng Đình Đình.
Đồng Đồng cuộn mình nằm đó, tư thế ngủ không khác đêm qua là bao. Đồng Đống liếc mắt đã biết cô ngã bệnh, chạy vội đến sờ lên trán cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt hun tới đỏ bừng, trán nóng đến mức có thể chiên trứng: "Bố, bé sốt rồi!"
Sắc mặt ông Đồng cực xấu! Tắt quạt, ông bế cơ thể nóng hâm hẩm của con gái lên, giữa ngày hè nóng nực, vậy mà lại phát sốt!
Sức khỏe không quá tốt, nằm quạt cả đêm còn không đắp chăn!
"Sao không chú ý em? Không phải đêm qua con tự động muốn đi xem em hả?" Ông Đồng nóng nảy, nếu không phải đang ôm Đồng Đồng thì chắc chắn Đồng Đống sẽ nhận một quyền.
Đồng Đống một câu cũng không nói, mím môi, vẻ mặt lạnh lẽo. Là lỗi của anh, anh không còn lời nào để nói: "Bố, trước tiên phải đưa bé đến bệnh viện đã."
Ông Đồng thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, ôm Đồng Đồng xông ra ngoài, Đồng Đống cũng lo lắng theo sau.
Hai bố con chạy như bay ra xe, không thèm để ý đến người khác, ôm Đồng Đồng chui vào phía sau, không nói hai lời cứ thế rời đi.
Đến bệnh viện thị trấn truyền nước biển, cưỡng chế đút cháo và uống thuốc, Đồng Đồng từ đầu đến cuối vẫn không tỉnh.
Đồng Đống áy náy vô cùng, đều là lỗi của anh, sớm biết cô như vậy, anh thà ngồi một đêm coi chừng.
Biết rõ bé mới mười hai tuổi, đây lại không phải nhà mình, không có thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, không có giường lớn và chăn, cô nhóc còn phải chen chúc với người khác, sao có thể ngủ ngon?
Bây giờ còn cảm mạo, phát sốt.
Đang ảo não thì điện thoại di động trong túi vang lên, Đồng Đống lấy ra vừa nhìn đã thấy là Úy Ương.
Giọng nói Úy Ương có chút nôn nóng, hỏi bé xảy ra chuyện gì.
Bấy giờ Đồng Đống mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, chỉ là anh không chú ý mà thôi.
Nói qua một chút về chuyện bé phát sốt, có khả năng phải ở lại một ngày một đêm, Úy Ương cái gì cũng không nói, chỉ nói anh chăm sóc Đồng Đồng thật tốt rồi cúp điện thoại.
Điện thoại đã tắt mà Đồng Đống vẫn thất thần, một lúc lâu mới phản ứng lại. Nhất thời trong lòng buồn bực không thôi, Úy Ương luôn sủng bé trong lòng bàn tay, từ khi nào trở nên nói cho có lệ như thế?
Mặc dù nhà thím ba có phòng trống sạch sẽ nhưng hơi nhỏ, hơn nữa chỉ có một chiếc giường. Ông Đồng, Đồng Đống phải chen chúc trên một cái, Đồng Đồng ngủ cùng Khổng Đình Đình.
Đồng Đồng không quá hài lòng, từ nhỏ đến lớn cô đều một mình một giường, còn là giường Kingsize, bây giờ vừa nằm giường nhỏ vừa phải chen chúc, làm sao cũng không thoải mái.
Dù sao cũng không phải nhà mình, không vui không tiện nói ra, chỉ có thể nhịn. Ăn cơm xong, mọi người ngồi trước của hóng mát, Đồng Đồng ngại muỗi nên về phòng.
TV máy tính nhà thím ba đặt ở phòng khách, cô cũng lười xem. Trong phòng không có điều hòa, chỉ có mỗi cái quạt nhỏ chạy chầm chậm.
May là cô cầm theo quần áo, bằng không sẽ không biết phải mặc cái gì. Phòng tắm rất nhỏ, không có bồn tắm, Đồng Đồng tắm rửa qua loa rồi thay áo ngủ đi ra, tìm một cái túi rồi đem đi vứt, không có chỗ giặt, không có chỗ phơi, ném trong phòng thì không tốt lắm, nên đành vứt bỏ.
Đồng Đồng tắm rửa xong nằm trên giường chơi điện thoại rất lâu, Khổng Đình Đình mới trở về, chào một tiếng rồi cũng đi tắm.
Phòng khách vang lên từng đợt cười đùa, Khổng Đình Đình tắm xong hỏi cô có muốn ăn dưa hấu không, cô từ chối. Nếu không phải đã mười hai tuổi, cô sẽ chen chúc cùng bố và anh cả đêm...
Khổng Đình Đình không ra phòng khách mà ngồi trong phòng, Đồng Đồng say mê chơi game nên không chú ý, khi qua màn mới duỗi thẳng người, ngẩng đầu đã thấy Khổng Đình Đình nhìn điện thoại mình chăm chú, vẻ mặt thèm thuồng.
Đồng Đồng há hốc miệng không biết nên phản ứng thế nào, cô chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn là đối phương lên tiếng trước: "À, Đồng Đồng này..."
Chị họ muốn nói gì? Đồng Đồng mỏi mắt trông chờ.
Khổng Đình Đình liếm môi, định mở miệng nói lời đùa cợt nhưng hơi ngại, mình và đối phương không quen thân, làm sao để mở miệng?
Nhưng mà bác hai giàu có như thế, mượn cái điện thoại chắc là không sao.
Nghĩ đến đây, Khổng Đình Đình vừa mở miệng định mượn, Đồng Đồng đã nhảy xuống giường chạy ra cửa phòng ngủ: "Anh~ ~ ~"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh trai: "Sao anh chưa ngủ?"
Tóc Đồng Đống ướt nhẹp, chắc chắn là vừa tắm qua. Tuy chỉ mang áo phông bình thường và quần lửng, nhưng bề ngoài tuấn mỹ không hề bị tổn hại.
Đồng Đồng yêu thương xoa tóc em gái, khẽ cười nói: "Đến xem em có ngoan ngoãn đi ngủ không?" Đôi mắt sắc bén liếc thấy điện thoại của cô, coi ngươi đen đậm híp lại: "Lại đang chơi điện thoại?"
Cô nhóc kia, laptop đã bị thu mà vẫn không biết hối lỗi.
Nhân lúc Đồng Đồng không chú ý, Đồng Đống cướp lấy điện thoại của cô, gương mặt cô nhóc thoáng chốc sụp đổ, môi hồng bĩu bĩu, mắt long lanh như sắp khóc.
Đề phòng bản thân bị mê hoặc, Đồng Đống trầm giọng nói: "Đến giờ đi ngủ rồi, ngủ không đủ ngày mai sẽ mệt."
Đoán là không có cách lấy lại điện thoại, Đồng Đồng dẩu môi: "Nhưng anh phải đưa điện thoại cho em gọi anh Úy Ương đã!" Còn chưa chúc ngủ ngon đâu!
Người mang chủ nghĩa chuyên quyền độc đoán - Đồng Đống không đồng ý: "Anh sẽ nhắn tin nói em ngủ rồi cho anh ta."
Sau đó vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: "Nhanh ngủ đi."
Đồng Đồng quay đầu từng bước từng bước trèo lên giường nằm xuống, Đồng Đống thấy cô không đắp gì, kéo chăn đắp lên người cho cô.
Nhìn thấy chiếc quạt nhỏ chạy chầm chậm, Đồng Đồng cau mày nhỏ giọng hỏi: "Chịu đựng một đêm được không?"
Đồng Đồng gật đầu, thực sự có chút mệt mỏi. Đồng Đống cho cô một cái hôn ngủ ngon rồi đứng dậy đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Khổng Đình Đình một cái.
Anh không phải người nhiệt tình, đây còn là người Khổng gia, cần gì phải để vào mắt cho nhọc lòng?
Khổng Đình Đình cũng hiểu chuyện này, cắn môi không lên tiếng, tuy đây là nhà cô nhưng trên người Đồng Đống có khí chất không thể không khuất phục, chỉ cần một ánh mắt, mọi người sẽ nghe theo.
Lúc trước quá ham chơi điện thoại, Đồng Đồng vừa nằm xuống đã ngủ, cơ thể rất mệt mỏi, hơn nữa sức khỏe cô vốn không quá tốt, bôn ba một ngày một đêm, phơi nắng mấy tiếng đồng hồ, lại ăn nhiều đồ lạnh, sao có thể không mệt?
Khổng Đình Đình cũng nằm xuống, ban đầu đưa lưng về phía Đồng Đồng, sau đó mới trở người, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đồng Đồng.
Vẻ ngoài thật xinh đẹp, không giống cô chút nào.
Khổng Đình Đình chạm nhẹ lên gương mặt thô ráp của mình, lại nhìn làn da trằng hồng của Đồng Đồng, trong lòng tự hỏi sao cô ta có thể xinh đẹp như thế, người nhà cưng chiều, trong nhà giàu có, tại sao cô không được như vậy? Ông trời thật không công bằng.
Khổng Đình Đình xuống giường, bật quạt mức lớn nhất, sau đó kéo chăn về phía mình.
Lúc đầu Đồng Đồng còn khá thoải mái, không bao lâu sau liền cảm thấy lạnh, cả người co lại thành một quả cầu nhưng vẫn không tỉnh lại.
Có thể là ý thức hành động của bản thân thật xấu xa, Khổng Đình Đình bối rối không ngừng, không biết có nên đưa chăn lại hay không.
Cuối cùng không biết làm sao, cắn răng đắp chăn ngủ.
Quả nhiên, sáng hôm sau Đồng Đồng bị cảm.
Không ai biết cô bị cảm, Đồng Đống và ông Đồng đều cho rằng cô ngủ nướng, dù sao bình thường cô vẫn vậy, cho nên không chú ý lắm.
Nhưng đến mười một giờ vẫn chưa dậy, Đồng Đồng đúng là có tật ngủ nướng nhưng ngủ gần mười hai tiếng mà chưa tỉnh, cũng không đói, sao có thể vậy được?
Cảm thấy có gì đó là lạ, bố con Đồng gia xông vào phòng Khổng Đình Đình.
Đồng Đồng cuộn mình nằm đó, tư thế ngủ không khác đêm qua là bao. Đồng Đống liếc mắt đã biết cô ngã bệnh, chạy vội đến sờ lên trán cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt hun tới đỏ bừng, trán nóng đến mức có thể chiên trứng: "Bố, bé sốt rồi!"
Sắc mặt ông Đồng cực xấu! Tắt quạt, ông bế cơ thể nóng hâm hẩm của con gái lên, giữa ngày hè nóng nực, vậy mà lại phát sốt!
Sức khỏe không quá tốt, nằm quạt cả đêm còn không đắp chăn!
"Sao không chú ý em? Không phải đêm qua con tự động muốn đi xem em hả?" Ông Đồng nóng nảy, nếu không phải đang ôm Đồng Đồng thì chắc chắn Đồng Đống sẽ nhận một quyền.
Đồng Đống một câu cũng không nói, mím môi, vẻ mặt lạnh lẽo. Là lỗi của anh, anh không còn lời nào để nói: "Bố, trước tiên phải đưa bé đến bệnh viện đã."
Ông Đồng thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, ôm Đồng Đồng xông ra ngoài, Đồng Đống cũng lo lắng theo sau.
Hai bố con chạy như bay ra xe, không thèm để ý đến người khác, ôm Đồng Đồng chui vào phía sau, không nói hai lời cứ thế rời đi.
Đến bệnh viện thị trấn truyền nước biển, cưỡng chế đút cháo và uống thuốc, Đồng Đồng từ đầu đến cuối vẫn không tỉnh.
Đồng Đống áy náy vô cùng, đều là lỗi của anh, sớm biết cô như vậy, anh thà ngồi một đêm coi chừng.
Biết rõ bé mới mười hai tuổi, đây lại không phải nhà mình, không có thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, không có giường lớn và chăn, cô nhóc còn phải chen chúc với người khác, sao có thể ngủ ngon?
Bây giờ còn cảm mạo, phát sốt.
Đang ảo não thì điện thoại di động trong túi vang lên, Đồng Đống lấy ra vừa nhìn đã thấy là Úy Ương.
Giọng nói Úy Ương có chút nôn nóng, hỏi bé xảy ra chuyện gì.
Bấy giờ Đồng Đống mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, chỉ là anh không chú ý mà thôi.
Nói qua một chút về chuyện bé phát sốt, có khả năng phải ở lại một ngày một đêm, Úy Ương cái gì cũng không nói, chỉ nói anh chăm sóc Đồng Đồng thật tốt rồi cúp điện thoại.
Điện thoại đã tắt mà Đồng Đống vẫn thất thần, một lúc lâu mới phản ứng lại. Nhất thời trong lòng buồn bực không thôi, Úy Ương luôn sủng bé trong lòng bàn tay, từ khi nào trở nên nói cho có lệ như thế?
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm