Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết
Chương 46: Chân tướng
Tần Phi sửng sốt, quay mặt nhìn về phía Giang Ninh, “Cái gì?"
Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn sao trời, trong thanh âm có chút khàn khàn, “Anh sớm đã không còn nhớ rõ rồi, thế nhưng tôi mãi mãi không quên, ngày đó thay đổi cả cuộc đời tôi."
Câu này vừa nói xong, tâm Tần Phi “Lộp bộp" một chút, trong lòng cảm giác không tên đột ngột dâng lên.
Cậu, cuối cùng cũng nói ra sự thật rồi?
Giang Ninh hướng về phía sau nhích lại gần, thân thể nằm ngửa trên ghế, nhìn vào bầu trời đêm thăm thẳm.
“Năm ấy tôi sáu tuổi, từ nhỏ điều kiện sinh hoạt trong gia đình không tốt, ba mẹ cũng chỉ là nông dân phổ thông, sau đó công trường mỏ quặng muốn nhận người, ba tôi liền hưởng ứng lệnh triệu tập đi làm thợ mỏ, mẹ tôi cũng mang tôi theo ba đi vùng mỏ quặng ấy, ba tôi làm việc ở dưới giếng, mẹ tôi nấu cơm ở căng tin dành cho thợ mỏ. Tôi hiện tại vẫn còn nhớ rõ sinh hoạt thời đó rất cực khổ, chúng tôi lại ở trong phòng giản dị, mùa đông lạnh mùa hè nóng, có điều những điều này không phải là khó vượt qua được, những người thợ mỏ đào giếng mới là những người gian khổ cực nhọc nhất, làm liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng."
Tần Phi không lên tiếng, an tĩnh ngồi nghe, anh nhìn thấy hai mắt Giang Ninh có ánh sáng lấp lánh, lộ ra nỗi thương cảm cùng kiên nghị.
“Ngày đó, là một ngày trời đầy mây, không trung sương mù mông lung, ba tôi cùng những người thợ mỏ đào giếng khác trời vừa sáng liền lên ăn điểm tâm, ngày đó buổi sáng ăn chính là cháo trắng, bánh bao cùng chao, mẹ tôi còn lén lút nhét trứng gà vào trong tay ba tôi, muốn cho ông có đủ sức lực làm việc, cơm nước xong xuôi, những thợ đào mỏ còn ngồi ở ngoài phòng hút thuốc, sau đó đốc công lại đây đốc thúc, bọn họ liền mang theo công cụ đi làm việc…… Buổi sáng ba tôi không ăn trứng gà kia, trước khi làm việc dúi vào trong tay tôi quả trứng gà, ông còn cười nói: Tiểu Ninh ăn nhiều một chút mới có thể cao lớn nha. Đó là ký ức cuối cùng mà tôi còn nhớ rõ về ba mình, một ký ức giản dị, mang theo ý cười ấm áp."
“Sau đó……" Giang Ninh nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, khi mở mắt ra, trầm giọng nói, “Sau đó, đến tầm buổi trưa, mẹ tôi từ căng tin đem mấy món ăn hầm lại cất vào bên trong thùng lớn, chuẩn bị xách về hướng công trường, tôi ở phía sau mẹ chơi mấy cây gỗ nhỏ, sau đó, chợt nghe ầm một tiếng, bên trong phòng nhỏ bị chấn động đến mức chén bát rơi xuống đầy đất, cả đất trời đều run rẩy theo…… Mẹ ôm lấy tôi không cho tôi chạy loạn, tôi nghe bên ngoài có tiếng la hét thảm thiết, có người gào: Nổ tung rồi, giếng sập chôn toàn bộ người phía dưới."
Tay Tần Phi run lên, anh cảm giác được giờ khắc này trong lòng Giang Ninh thê lương cùng bi ai, cứ như đang trải nghiệm lại quá trình ba mình bị chôn sống ở công trường quặng mỏ.
Âm thanh Giang Ninh khẽ run, “Khi đó tôi còn rất nhỏ, bị dọa liền khóc, chỉ nhớ rõ hiện trường quặng mỏ một đống hỗn loạn, mẹ ôm tôi ngồi co quắp dưới đất. Chuyện này trôi qua một quãng thời gian, tôi mới nghe người ta nói, lúc đó chủ nhân quặng mỏ là Thẩm Trung Hoa ngay cả đến hiện trường cũng không đi, chỉ phái vài người đi xem xét sự tình, nhìn thấy những người thợ mỏ chôn dưới đất quá sâu, cũng không lấy biện pháp cứu hộ gì, chỉ đào vài cái cho có tượng trưng, không đào được người liền từ bỏ."
Bỗng nhiên Giang Ninh quay đầu, đối diện cùng Tần Phi, con ngươi sáng long lanh nhìn chằm chặp Tần Phi.
“Mười bốn người bị chôn ở trong giếng, lớn tuổi nhất là bốn mươi chín tuổi, ít nhất chỉ mới mười tám tuổi, không một ai còn sống sót, trong nháy mắt tôi cùng mẹ tôi biến thành cô nhi quả phụ. Mẹ tôi chưa từng đi học, chỉ làm nông mà thôi, bà nghe người ta nói, có oan tình gì thì hãy đi tìm lãnh đạo trong huyện giải oan, sự cố phát sinh hơn hai tháng sau bà mới dẫn tôi tìm tới bí thư huyện ủy, lúc đó là trời xế chiều, mẹ tôi dẫn tôi đến trước cửa lớn huyện ủy quỳ mãi không đứng lên, từ buổi chiều quỳ đến tối, nhưng cửa nhà bí thư đóng chặt, bên trong hoan ca nói cười, không có người mở cửa cho chúng tôi."
Tần Phi sửng sốt.
Anh khó mà tin nổi nhìn Giang Ninh, muốn từ trong mắt Giang Ninh nhìn ra càng nhiều tâm tình càng tốt, nhưng mà, lúc này Giang Ninh lại dị thường trấn định, trong ánh mắt không một tia gợn sóng.
Thật lâu sau, Giang Ninh nói: “Tôi nghe thấy bên trong có người đùa giỡn, còn có người hát bài ca chúc mừng sinh nhật…… Sau đó tôi mới biết, đó là người nhà bí thư huyện ủy làm tiệc chúc mừng sinh nhật. Ngoài trời chợt đổ cơn mưa, mưa to tầm tã, dội xuống hai mẹ con tôi ướt sũng, người nhà bí thư huyện ủy sau khi xong tiệc sinh nhật, bí thư đại nhân mới mở cửa ra. Mẹ tôi cầu cứu bí thư mong anh ta làm chủ, lấy lại công đạo, đem ông chủ quặng mỏ lòng dạ hiểm độc bắt lại. Nhưng anh đoán xem bí thư đại nhân nói cái gì? Hắn nói: Hai người đi đi."
Bỗng nhiên Giang Ninh lạnh lùng nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai: “Hai người đi đi…… Đi đi…… Nói trấn tĩnh đến như vậy! Tần Phi anh biết không, mẹ tôi bị bệnh cơ tim tắc nghẽn, từ nhà Tiếu Cẩn trở về thì bệnh tình phác tác! Lúc đó mẹ ngã xuống trước mặt tôi! Khi đó chuyện của ba tôi đã biến bà thành hình dạng không giống người, bà quá gầy…… Dùng tay che ngực. Chắc anh chưa từng thấy bệnh cơ tim tắc nghẽn khi phát bệnh sẽ có dáng vẻ gì đi? Tôi cho anh biết, mặt sẽ nhăn nhúm lại, ngũ quan rúc vào một chỗ, đó là vẻ mặt thống khổ tột cùng! So với bất kỳ các bộ phim điện ảnh khủng bố nào còn đáng sợ hơn nhiều!"
Tần Phi nhìn Giang Ninh, nói không ra lời.
Giang Ninh như vậy, là lần đầu tiên anh nhìn thấy, ánh mắt lãnh khốc, thậm chí có chút tàn nhẫn, đây gọi là ánh mắt chân chính đã gặp qua tử vong.
Tần Phi từ trên ghế đứng lên, áo khoác bông trên người trượt xuống, anh lười chẳng muốn quản.
Hiện tại anh bức thiết muốn bình tĩnh lại tâm tình, thế nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt đối mặt với chân tướng, nhưng chân tướng so với anh tưởng tượng thật sự chênh lệch quá lớn.
Anh biết ba mẹ Giang Ninh bởi vì tai nạn khai thác mỏ quặng mà chết, nhưng anh không biết chính là, năm ấy Giang Ninh mới có 6 tuổi làm sao có thể đối mặt với những chuyện này.
Hơn nữa, mẹ cậu lại chết trước mắt……
Lại qua một lúc lâu sau, Giang Ninh điều chỉnh tâm tình, liền nói: “Lúc đó tôi rất nhỏ, nhìn thấy mẹ phát bệnh không biết phải làm sao, chờ tôi phản ứng lại muốn đem mẹ đưa đến bệnh viện, bà đã…… Ấn tượng lần cuối tôi đối với bà, chỉ còn dư lại vẻ mặt thống khổ khi phát bệnh……"
Tần Phi xoay người nhìn Giang Ninh, trong lòng khó chịu muốn chết, lại cố tình không nói lời nào.
Lúc này Giang Ninh ngẩng mặt lên, nhìn Tần Phi, hai mắt hơi nheo lại: “Ngày 26 tháng 6, Tần Phi, ngày đó là sinh nhật anh đi."
Đầu óc Tần Phi nhất thời hỗn loạn, anh nhớ không sai, chính mình ở huyện Tấn Nham có trải qua một lần sinh nhật, khi đó anh ở chỗ Tiếu Cẩn, người ngoài chỉ biết anh là thân thích của Tiếu Cẩn, có điều Tiếu Cẩn đối xử với anh cực kỳ tốt, sinh nhật ngày đó còn tặng cho anh một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, còn ở nhà làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Ngày đó Tiếu Cẩn chơi cùng với anh, chơi mệt rồi anh tính đi ngủ, sau đó nghe được âm thanh Tiếu Cẩn mở cửa lớn đi ra ngoài, anh cũng đi theo tới cửa nhìn một chút, sau đó anh nhìn thấy Tiếu Cẩn cùng một người phụ nữ nói chuyện, bên người người phụ nữ kia còn dẫn theo một đứa bé!!!
Nhưng trời đã tối, mưa như trút nước, anh không thấy rõ mặt nữ nhân cùng đứa bé, chỉ khắc sâu ấn tượng duy nhất chính là đứa bé kia có đôi mắt đặc biệt đen bóng.
Tần Phi nhìn chăm chú đôi mắt Giang Ninh hồi lâu.
Đúng rồi, bọn họ đã từng gặp nhau, Giang Ninh đã sớm gặp anh!!!
Thật là buồn cười, nếu Giang Ninh không nói chuyện này, có đánh chết anh, anh cũng không nhớ ra được.
Tần Phi không nhớ rõ chuyện năm đó, khi đó anh cũng chỉ là tiểu tử choai choai, chưa trải qua thế giới xã hội, cũng rất ít suy nghĩ, thế nhưng, anh nhớ tới đoạn thời gian đó Tiếu Cẩn gặp áp lực rất lớn, thường xuyên mất tập trung, hơn nữa gầy đi rất nhiều.
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, thời đó Tiếu Cẩn đã bắt đầu bị bắt hít heroin, chỉ là chính mình không nhận ra được.
Tần Phi thở một hơi dài nhẹ nhõm, gió đêm rét buốt phả vào trên người anh, nhưng anh không rảnh bận tâm, bây giờ ở trước mặt anh, là quan hệ phức tạp khó giải giữa anh cùng Giang Ninh.
Yên lặng.
Yên lặng rất lâu.
Giang Ninh vẫn như cũ ngồi trên ghế, rút ra một điếu thuốc, yên lặng hút.
Tần Phi bóp trán, muốn mình tỉnh táo lại, nhưng những cảm xúc như phiên giang phúc hải, anh khó có thể khống chế.
Sau khi Giang Ninh hút xong ba điếu thuốc, Tần Phi gian nan nói: “Vì lẽ đó…… Giang Ninh…… Vì lẽ đó, vào hôm sinh nhật tôi, ngay ở trong xe, là cậu cố ý muốn cưỡng hiếp tôi ư?"
Sắc mặt Giang Ninh cứng ngắc, yên lặng dời tầm mắt đi, “Cái kia, là ngoài ý muốn."
“Ha ha……" Tần Phi vui vẻ, “Này đúng như trong truyền thuyết tạo hóa trêu ngươi à?"
“……" Giang Ninh trầm mặc không nói.
“Bắt đầu từ thời điểm nào, cậu biết được thân phận anh trai tôi?" Tần Phi vây quanh hai tay, đối mặt Giang Ninh, sắc mặt nặng nề nói, “Vẫn là nên nói, vừa mới bắt đầu, cậu đối với tôi như xa như gần, chính là muốn câu dẫn tôi, sau đó nhân cơ hội từ chỗ tôi lấy được thông tin tin tức từ anh trai tôi?"
Giang Ninh cầm trong tay điếu thuốc, ngưng mi nói: “Ban đầu tôi không biết thật, sau đó có một lần mời anh ăn một loại mì, nhìn thấy trong bóp tiền anh có bức hình, sau đó lần đầu tiên đến nhà anh, lại nhìn thấy trong phòng ngủ của anh có bức hình Tiếu Cẩn chụp chung với anh, thuận miệng hỏi anh, anh liền nói cho tôi biết."
“Đệt!" Tần Phi cạn lời, “Tôi đúng là thằng ngu, vội vàng đưa gián điệp vào trong nhà."
Thần sắc trong mắt Giang Ninh tối xuống, “Tần Phi, không nói gạt anh, từ lúc tôi hiểu chuyện cho đến nay, vẫn ở trong bóng tối điều tra tin tức Tiếu Cẩn, thế nhưng thật sự tra rất khó, anh có biết vì sao tôi phải vào ban tin tức chuyên nghiệp không? Bởi vì tôi biết ở trong đài truyền hình có rất nhiều thông tin tư liệu về mỏ quặng, những tư liệu này có thể giúp tôi nhanh chóng tìm ra được chứng cứ năm đó."
Tần Phi nhìn Giang Ninh, từng câu từng chữ nói: “Chính vì vậy, vì muốn tìm công đạo cho ba mẹ mình, nên cậu mới tìm tới những người phụ trách mỏ quặng năm xưa, vạch trần chân tướng, những điều này mới là mục đích thật sự, còn cái khác, đều là ngoài ý muốn đúng không?"
Giang Ninh nhìn thẳng anh thật lâu, trong ánh mắt kích động quang mang, đôi môi nhếch lên, nhưng không nói gì.
Tần Phi cười lạnh: “Tôi, cũng là ngoài ý muốn đi! Có lẽ ngay cả ngoài ý muốn còn không được tính."
“Không phải." Giang Ninh lập tức mở miệng, “Tần Phi, tôi không nghĩ tới……"
“Dừng lại!" Tần Phi nhấc tay lên, ngăn lại lời nói từ cậu, “Đến đây là kết thúc rồi Giang Ninh, cậu mất đi thân nhân tôi có thể lý giải, cậu muốn lấy lại công đạo tôi cũng có thể lý giải, thế nhưng tôi có một việc muốn nói rõ cho cậu biết, Tiếu Cẩn là anh trai tôi, tôi không thể mặc kệ ảnh được, cho nên, tôi sẽ đứng đối lập trước mặt cậu, hơn nữa tuyệt đối không nhượng bộ!"
“Tần Phi……" Giang Ninh nhíu chặt lông mày muốn nói chuyện.
Nhưng Tần Phi không cho cậu cơ hội, hừ cười một tiếng: “Kỳ thực hai ta hiểu nhau rất rõ ràng, đều là nam nhân, làm phiền quá nhiều sẽ cảm thấy rất khó ở, nói thật, hơn nửa năm nay, tôi đã chán ghét cậu rồi."
Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn sao trời, trong thanh âm có chút khàn khàn, “Anh sớm đã không còn nhớ rõ rồi, thế nhưng tôi mãi mãi không quên, ngày đó thay đổi cả cuộc đời tôi."
Câu này vừa nói xong, tâm Tần Phi “Lộp bộp" một chút, trong lòng cảm giác không tên đột ngột dâng lên.
Cậu, cuối cùng cũng nói ra sự thật rồi?
Giang Ninh hướng về phía sau nhích lại gần, thân thể nằm ngửa trên ghế, nhìn vào bầu trời đêm thăm thẳm.
“Năm ấy tôi sáu tuổi, từ nhỏ điều kiện sinh hoạt trong gia đình không tốt, ba mẹ cũng chỉ là nông dân phổ thông, sau đó công trường mỏ quặng muốn nhận người, ba tôi liền hưởng ứng lệnh triệu tập đi làm thợ mỏ, mẹ tôi cũng mang tôi theo ba đi vùng mỏ quặng ấy, ba tôi làm việc ở dưới giếng, mẹ tôi nấu cơm ở căng tin dành cho thợ mỏ. Tôi hiện tại vẫn còn nhớ rõ sinh hoạt thời đó rất cực khổ, chúng tôi lại ở trong phòng giản dị, mùa đông lạnh mùa hè nóng, có điều những điều này không phải là khó vượt qua được, những người thợ mỏ đào giếng mới là những người gian khổ cực nhọc nhất, làm liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng."
Tần Phi không lên tiếng, an tĩnh ngồi nghe, anh nhìn thấy hai mắt Giang Ninh có ánh sáng lấp lánh, lộ ra nỗi thương cảm cùng kiên nghị.
“Ngày đó, là một ngày trời đầy mây, không trung sương mù mông lung, ba tôi cùng những người thợ mỏ đào giếng khác trời vừa sáng liền lên ăn điểm tâm, ngày đó buổi sáng ăn chính là cháo trắng, bánh bao cùng chao, mẹ tôi còn lén lút nhét trứng gà vào trong tay ba tôi, muốn cho ông có đủ sức lực làm việc, cơm nước xong xuôi, những thợ đào mỏ còn ngồi ở ngoài phòng hút thuốc, sau đó đốc công lại đây đốc thúc, bọn họ liền mang theo công cụ đi làm việc…… Buổi sáng ba tôi không ăn trứng gà kia, trước khi làm việc dúi vào trong tay tôi quả trứng gà, ông còn cười nói: Tiểu Ninh ăn nhiều một chút mới có thể cao lớn nha. Đó là ký ức cuối cùng mà tôi còn nhớ rõ về ba mình, một ký ức giản dị, mang theo ý cười ấm áp."
“Sau đó……" Giang Ninh nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, khi mở mắt ra, trầm giọng nói, “Sau đó, đến tầm buổi trưa, mẹ tôi từ căng tin đem mấy món ăn hầm lại cất vào bên trong thùng lớn, chuẩn bị xách về hướng công trường, tôi ở phía sau mẹ chơi mấy cây gỗ nhỏ, sau đó, chợt nghe ầm một tiếng, bên trong phòng nhỏ bị chấn động đến mức chén bát rơi xuống đầy đất, cả đất trời đều run rẩy theo…… Mẹ ôm lấy tôi không cho tôi chạy loạn, tôi nghe bên ngoài có tiếng la hét thảm thiết, có người gào: Nổ tung rồi, giếng sập chôn toàn bộ người phía dưới."
Tay Tần Phi run lên, anh cảm giác được giờ khắc này trong lòng Giang Ninh thê lương cùng bi ai, cứ như đang trải nghiệm lại quá trình ba mình bị chôn sống ở công trường quặng mỏ.
Âm thanh Giang Ninh khẽ run, “Khi đó tôi còn rất nhỏ, bị dọa liền khóc, chỉ nhớ rõ hiện trường quặng mỏ một đống hỗn loạn, mẹ ôm tôi ngồi co quắp dưới đất. Chuyện này trôi qua một quãng thời gian, tôi mới nghe người ta nói, lúc đó chủ nhân quặng mỏ là Thẩm Trung Hoa ngay cả đến hiện trường cũng không đi, chỉ phái vài người đi xem xét sự tình, nhìn thấy những người thợ mỏ chôn dưới đất quá sâu, cũng không lấy biện pháp cứu hộ gì, chỉ đào vài cái cho có tượng trưng, không đào được người liền từ bỏ."
Bỗng nhiên Giang Ninh quay đầu, đối diện cùng Tần Phi, con ngươi sáng long lanh nhìn chằm chặp Tần Phi.
“Mười bốn người bị chôn ở trong giếng, lớn tuổi nhất là bốn mươi chín tuổi, ít nhất chỉ mới mười tám tuổi, không một ai còn sống sót, trong nháy mắt tôi cùng mẹ tôi biến thành cô nhi quả phụ. Mẹ tôi chưa từng đi học, chỉ làm nông mà thôi, bà nghe người ta nói, có oan tình gì thì hãy đi tìm lãnh đạo trong huyện giải oan, sự cố phát sinh hơn hai tháng sau bà mới dẫn tôi tìm tới bí thư huyện ủy, lúc đó là trời xế chiều, mẹ tôi dẫn tôi đến trước cửa lớn huyện ủy quỳ mãi không đứng lên, từ buổi chiều quỳ đến tối, nhưng cửa nhà bí thư đóng chặt, bên trong hoan ca nói cười, không có người mở cửa cho chúng tôi."
Tần Phi sửng sốt.
Anh khó mà tin nổi nhìn Giang Ninh, muốn từ trong mắt Giang Ninh nhìn ra càng nhiều tâm tình càng tốt, nhưng mà, lúc này Giang Ninh lại dị thường trấn định, trong ánh mắt không một tia gợn sóng.
Thật lâu sau, Giang Ninh nói: “Tôi nghe thấy bên trong có người đùa giỡn, còn có người hát bài ca chúc mừng sinh nhật…… Sau đó tôi mới biết, đó là người nhà bí thư huyện ủy làm tiệc chúc mừng sinh nhật. Ngoài trời chợt đổ cơn mưa, mưa to tầm tã, dội xuống hai mẹ con tôi ướt sũng, người nhà bí thư huyện ủy sau khi xong tiệc sinh nhật, bí thư đại nhân mới mở cửa ra. Mẹ tôi cầu cứu bí thư mong anh ta làm chủ, lấy lại công đạo, đem ông chủ quặng mỏ lòng dạ hiểm độc bắt lại. Nhưng anh đoán xem bí thư đại nhân nói cái gì? Hắn nói: Hai người đi đi."
Bỗng nhiên Giang Ninh lạnh lùng nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai: “Hai người đi đi…… Đi đi…… Nói trấn tĩnh đến như vậy! Tần Phi anh biết không, mẹ tôi bị bệnh cơ tim tắc nghẽn, từ nhà Tiếu Cẩn trở về thì bệnh tình phác tác! Lúc đó mẹ ngã xuống trước mặt tôi! Khi đó chuyện của ba tôi đã biến bà thành hình dạng không giống người, bà quá gầy…… Dùng tay che ngực. Chắc anh chưa từng thấy bệnh cơ tim tắc nghẽn khi phát bệnh sẽ có dáng vẻ gì đi? Tôi cho anh biết, mặt sẽ nhăn nhúm lại, ngũ quan rúc vào một chỗ, đó là vẻ mặt thống khổ tột cùng! So với bất kỳ các bộ phim điện ảnh khủng bố nào còn đáng sợ hơn nhiều!"
Tần Phi nhìn Giang Ninh, nói không ra lời.
Giang Ninh như vậy, là lần đầu tiên anh nhìn thấy, ánh mắt lãnh khốc, thậm chí có chút tàn nhẫn, đây gọi là ánh mắt chân chính đã gặp qua tử vong.
Tần Phi từ trên ghế đứng lên, áo khoác bông trên người trượt xuống, anh lười chẳng muốn quản.
Hiện tại anh bức thiết muốn bình tĩnh lại tâm tình, thế nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt đối mặt với chân tướng, nhưng chân tướng so với anh tưởng tượng thật sự chênh lệch quá lớn.
Anh biết ba mẹ Giang Ninh bởi vì tai nạn khai thác mỏ quặng mà chết, nhưng anh không biết chính là, năm ấy Giang Ninh mới có 6 tuổi làm sao có thể đối mặt với những chuyện này.
Hơn nữa, mẹ cậu lại chết trước mắt……
Lại qua một lúc lâu sau, Giang Ninh điều chỉnh tâm tình, liền nói: “Lúc đó tôi rất nhỏ, nhìn thấy mẹ phát bệnh không biết phải làm sao, chờ tôi phản ứng lại muốn đem mẹ đưa đến bệnh viện, bà đã…… Ấn tượng lần cuối tôi đối với bà, chỉ còn dư lại vẻ mặt thống khổ khi phát bệnh……"
Tần Phi xoay người nhìn Giang Ninh, trong lòng khó chịu muốn chết, lại cố tình không nói lời nào.
Lúc này Giang Ninh ngẩng mặt lên, nhìn Tần Phi, hai mắt hơi nheo lại: “Ngày 26 tháng 6, Tần Phi, ngày đó là sinh nhật anh đi."
Đầu óc Tần Phi nhất thời hỗn loạn, anh nhớ không sai, chính mình ở huyện Tấn Nham có trải qua một lần sinh nhật, khi đó anh ở chỗ Tiếu Cẩn, người ngoài chỉ biết anh là thân thích của Tiếu Cẩn, có điều Tiếu Cẩn đối xử với anh cực kỳ tốt, sinh nhật ngày đó còn tặng cho anh một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, còn ở nhà làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Ngày đó Tiếu Cẩn chơi cùng với anh, chơi mệt rồi anh tính đi ngủ, sau đó nghe được âm thanh Tiếu Cẩn mở cửa lớn đi ra ngoài, anh cũng đi theo tới cửa nhìn một chút, sau đó anh nhìn thấy Tiếu Cẩn cùng một người phụ nữ nói chuyện, bên người người phụ nữ kia còn dẫn theo một đứa bé!!!
Nhưng trời đã tối, mưa như trút nước, anh không thấy rõ mặt nữ nhân cùng đứa bé, chỉ khắc sâu ấn tượng duy nhất chính là đứa bé kia có đôi mắt đặc biệt đen bóng.
Tần Phi nhìn chăm chú đôi mắt Giang Ninh hồi lâu.
Đúng rồi, bọn họ đã từng gặp nhau, Giang Ninh đã sớm gặp anh!!!
Thật là buồn cười, nếu Giang Ninh không nói chuyện này, có đánh chết anh, anh cũng không nhớ ra được.
Tần Phi không nhớ rõ chuyện năm đó, khi đó anh cũng chỉ là tiểu tử choai choai, chưa trải qua thế giới xã hội, cũng rất ít suy nghĩ, thế nhưng, anh nhớ tới đoạn thời gian đó Tiếu Cẩn gặp áp lực rất lớn, thường xuyên mất tập trung, hơn nữa gầy đi rất nhiều.
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, thời đó Tiếu Cẩn đã bắt đầu bị bắt hít heroin, chỉ là chính mình không nhận ra được.
Tần Phi thở một hơi dài nhẹ nhõm, gió đêm rét buốt phả vào trên người anh, nhưng anh không rảnh bận tâm, bây giờ ở trước mặt anh, là quan hệ phức tạp khó giải giữa anh cùng Giang Ninh.
Yên lặng.
Yên lặng rất lâu.
Giang Ninh vẫn như cũ ngồi trên ghế, rút ra một điếu thuốc, yên lặng hút.
Tần Phi bóp trán, muốn mình tỉnh táo lại, nhưng những cảm xúc như phiên giang phúc hải, anh khó có thể khống chế.
Sau khi Giang Ninh hút xong ba điếu thuốc, Tần Phi gian nan nói: “Vì lẽ đó…… Giang Ninh…… Vì lẽ đó, vào hôm sinh nhật tôi, ngay ở trong xe, là cậu cố ý muốn cưỡng hiếp tôi ư?"
Sắc mặt Giang Ninh cứng ngắc, yên lặng dời tầm mắt đi, “Cái kia, là ngoài ý muốn."
“Ha ha……" Tần Phi vui vẻ, “Này đúng như trong truyền thuyết tạo hóa trêu ngươi à?"
“……" Giang Ninh trầm mặc không nói.
“Bắt đầu từ thời điểm nào, cậu biết được thân phận anh trai tôi?" Tần Phi vây quanh hai tay, đối mặt Giang Ninh, sắc mặt nặng nề nói, “Vẫn là nên nói, vừa mới bắt đầu, cậu đối với tôi như xa như gần, chính là muốn câu dẫn tôi, sau đó nhân cơ hội từ chỗ tôi lấy được thông tin tin tức từ anh trai tôi?"
Giang Ninh cầm trong tay điếu thuốc, ngưng mi nói: “Ban đầu tôi không biết thật, sau đó có một lần mời anh ăn một loại mì, nhìn thấy trong bóp tiền anh có bức hình, sau đó lần đầu tiên đến nhà anh, lại nhìn thấy trong phòng ngủ của anh có bức hình Tiếu Cẩn chụp chung với anh, thuận miệng hỏi anh, anh liền nói cho tôi biết."
“Đệt!" Tần Phi cạn lời, “Tôi đúng là thằng ngu, vội vàng đưa gián điệp vào trong nhà."
Thần sắc trong mắt Giang Ninh tối xuống, “Tần Phi, không nói gạt anh, từ lúc tôi hiểu chuyện cho đến nay, vẫn ở trong bóng tối điều tra tin tức Tiếu Cẩn, thế nhưng thật sự tra rất khó, anh có biết vì sao tôi phải vào ban tin tức chuyên nghiệp không? Bởi vì tôi biết ở trong đài truyền hình có rất nhiều thông tin tư liệu về mỏ quặng, những tư liệu này có thể giúp tôi nhanh chóng tìm ra được chứng cứ năm đó."
Tần Phi nhìn Giang Ninh, từng câu từng chữ nói: “Chính vì vậy, vì muốn tìm công đạo cho ba mẹ mình, nên cậu mới tìm tới những người phụ trách mỏ quặng năm xưa, vạch trần chân tướng, những điều này mới là mục đích thật sự, còn cái khác, đều là ngoài ý muốn đúng không?"
Giang Ninh nhìn thẳng anh thật lâu, trong ánh mắt kích động quang mang, đôi môi nhếch lên, nhưng không nói gì.
Tần Phi cười lạnh: “Tôi, cũng là ngoài ý muốn đi! Có lẽ ngay cả ngoài ý muốn còn không được tính."
“Không phải." Giang Ninh lập tức mở miệng, “Tần Phi, tôi không nghĩ tới……"
“Dừng lại!" Tần Phi nhấc tay lên, ngăn lại lời nói từ cậu, “Đến đây là kết thúc rồi Giang Ninh, cậu mất đi thân nhân tôi có thể lý giải, cậu muốn lấy lại công đạo tôi cũng có thể lý giải, thế nhưng tôi có một việc muốn nói rõ cho cậu biết, Tiếu Cẩn là anh trai tôi, tôi không thể mặc kệ ảnh được, cho nên, tôi sẽ đứng đối lập trước mặt cậu, hơn nữa tuyệt đối không nhượng bộ!"
“Tần Phi……" Giang Ninh nhíu chặt lông mày muốn nói chuyện.
Nhưng Tần Phi không cho cậu cơ hội, hừ cười một tiếng: “Kỳ thực hai ta hiểu nhau rất rõ ràng, đều là nam nhân, làm phiền quá nhiều sẽ cảm thấy rất khó ở, nói thật, hơn nửa năm nay, tôi đã chán ghét cậu rồi."
Tác giả :
Giang Thủy Dao