Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 39

Đuổi đi cái thằng tra công khiến Đại Xuân Tử thất tình, thỉnh thoảng Tần Phi còn đi bồi Đại Xuân Tử, một bên khai đạo, một bên khuyên bảo, ai kêu hai người là bạn thân chứ.

Kỳ thực, Tần Phi cảm thấy Đại Xuân Tử sớm muộn gì cũng phải trải qua điều này một lần, để cậu bị giáo huấn này khiến mình tỉnh táo trở lại.

Đại Xuân Tử cùng anh không giống nhau, ba anh không thương, mẹ cũng không còn, ông nội tạ thế đã nhiều năm, chỉ còn lại ông ngoại ở Hàng Châu dưỡng bệnh, vì lẽ đó anh thường tìm những người đàn ông bầu bạn, chỉ cần đừng quá kiêu căng, đừng khiến cho cả nước bất mãn, các cấp lãnh đạo lớn nhỏ đều biết, trên căn bản không ai quản anh tìm bạn là nam hay là nữ.

Đại Xuân Tử là con độc đinh, ba cậu lại là thị trưởng, nhân vật có máu mặt, Đại Xuân Tử có thể quậy phá, có thể làm loạn, nhưng tương lai phải tìm một cô gái kết hôn sinh con, thành gia lập thất.

Tần Phi nghĩ, phương diện này mình so với Đại Xuân Tử còn may mắn chán.

Có điều nói tới dòng độc đinh, Giang Ninh cũng là con một, ba cậu Giang Như Hải nhìn qua bảo thủ, không biết tương lai khi hai người come out ra ngoài Giang Như Hải có bị dọa cho sợ hãi không nhỉ?

Tần Phi suy nghĩ một hồi, kỳ thực anh đối với việc công bố ra bên ngoài cực kỳ tự tin, bởi vì anh cảm giác mình so với bất luận người phụ nữ nào mạnh mẽ gấp tám trăm lần, căn bản Giang Như Hải không có bất kỳ lý do gì phản đối anh cùng Giang Ninh bên nhau.

Ngày hôm nay, hiếm thấy Giang Ninh không tăng ca, Tần Phi cao hứng đẩy công việc sang một bên, đúng giờ tan sở, đi đón Giang Ninh ăn bữa tối.

Hai người gần đây quá bận rộn, có thể ngồi chung ăn cơm với nhau quả không dễ dàng gì.

Ngồi trong quán ăn, Giang Ninh đi toilet, Tần Phi nhớ tới còn có một việc muốn giao trợ lý Trương đi làm, dự định gọi điện cho trợ lý Trương lại phát hiện di động mình để ở trong xe.

Anh liếc nhìn di động Giang Ninh để trên bàn, cũng không nghĩ nhiều, cầm lên dùng.

Giao phó xong sự tình, cúp máy, đúng lúc đó có tin nhắn tới, người gửi đến chính là: Luật sư Chu.

Di động Giang Ninh nhận được nguyên một tin nhắn thật dài: Vụ án của ngài còn cần……

Tần Phi nhìn chằm chằm màn hình mấy lần, anh rất tôn trọng việc riêng tư lẫn nhau, xưa nay không nhìn di động cùng laptop Giang Ninh. Nhìn thấy ba chữ luật sư Chu, phản ứng đầu tiên của anh là chắc đây là người quen biết khi Giang Ninh đi công tác, thế nhưng phía sau hàng chữ kia…… Vụ án của ngài?

Anh còn đang suy tư, Giang Ninh liền trở về, ngồi đối diện anh.

Tần Phi thu lại tâm tình, đem di động đặt xuống bàn, cười yếu ớt nói: “Di động tôi để trong xe rồi, khi nãy có mượn di động cậu gọi cho tiểu Trương."

“À." Giang Ninh đáp, bưng ly trà lên uống.

Tần Phi nghĩ, lại nói: “Hình như cậu có tin nhắn, tin từ luật sư Chu gửi tới, tôi cũng không thấy rõ."

“Phải không." Giang Ninh lấy di động qua, cúi đầu kiểm tra tin nhắn.

“Tiểu Ninh, cậu muốn thưa kiện sao? Sao lại liên hệ với luật sư?"

Giang Ninh thần thái tự nhiên nói: “Chỉ là chuyện công việc, ngày mai tôi có hẹn với ông ta đi phỏng vấn."

“Ừ." Tần Phi không nhiều lời, chỉ là có chút nghi hoặc chuyện công việc vì sao lại xuất hiện ba chữ “Vụ án của cậu" như vậy.

Hai người ăn xong cơm tối trả tiền rời đi, lái xe về đến nhà, Tần Phi hỏi Giang Ninh: “Chuyện điều tra tin tức xã hội cậu đã làm xong chưa?"

Giang Ninh nắm chặt tay lái, mắt nhìn về phía trước: “Gần xong rồi."

“Làm xong chuyện tình này, nên suy tính một chút kết thúc thực tập đi, nếu như cảm thấy việc học tập quá nhàn hạ, muốn cuộc sống thêm phong phú, hoan nghênh cậu đến công ty của tôi, hoặc tôi đưa cậu đến câu lạc bộ tennis cũng được."

“Tôi sẽ cân nhắc."

“Ừ," Tần Phi không chút để ý nói, “Tôi cùng Thẩm Trung Hoa bên kia đàm luận gần xong rồi, tuần sau sẽ ký hợp đồng."

Giang Ninh trầm mặc: “Anh thật sự quyết định cùng lão ký hợp đồng? Người kia sẽ thực hiện theo hợp đồng à? Lão không giống như người tuân thủ lời hứa."

Tần Phi bất đắc dĩ nói: “Có còn biện pháp nào đâu? Trừ khi tôi đem ám chiêu đáp trả lại lão, tỷ như bắt cóc con gái cục cưng của lão, chụp mấy bức ảnh khỏa thân up lên trên mạng, nhìn lão còn dám hả hê nữa không!"

Sắc mặt Giang Ninh trầm xuống: “Anh không nên hại mình hại người như vậy."

“Suýt chút nữa quên mất, cậu cùng con gái Thẩm Trung Hoa là người quen cũ."

“Vấn đề không phải quen biết hay không, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh làm chuyện này, làm như vậy, chẳng khác nào anh cùng Thẩm Trung Hoa là cùng một dạng?"

Tần Phi ngẩn người, quay đầu nhìn Giang Ninh, một lúc sau, đưa tay vỗ lên vai Giang Ninh khẽ cười nói: “Quả nhiên cậu đúng là tiểu thiên sứ chính nghĩa nha."

Giang Ninh liếc anh, nghiêm túc nói: “Không phải chính nghĩa hay không chính nghĩa, chỉ là mọi người có quyền biết sự thật."

Tần Phi lắc đầu nói: “Quả nhiên là làm về tiết mục tin tức."

Ngày hôm sau, Tần Phi nhận được cuộc gọi đến, buổi sáng ông ngoại khi đi tản bộ thì trượt chân té ngã, đưa đến bệnh viện, hiện tại còn đang hôn mê.

Đầu Tần Phi “Ong" một tiếng, cúp máy liền kêu trợ lý Trương đặt vé máy bay.

Người già sợ nhất là té ngã, đặc biệt là ông ngoại đã hơn chín mươi tuổi, tâm tình Tần Phi chìm trong đáy vực, gần đây theo đuổi sự tình, tất cả mọi chuyện đều chạy đến đây, hơn nữa toàn là những chuyện không tốt.

Anh đứng yên lặng mười mấy phút khiến cho mình tỉnh táo lại, gọi trợ lý Trương vào, phân phó nói: “Đặt cho tôi hai vé máy bay, tôi đi cùng Giang tiên sinh."

“Dạ."

Tần Phi lo lắng thân thể ông ngoại không tốt, muốn mang Giang Ninh đến gặp ông ngoại, nếu như ông ngoại có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng coi như đối với ông ngoại một công đạo. Ông ngoại mỗi lần thấy anh đều thúc giục anh mau chóng thành gia lập thất, anh muốn nói cho ông ngoại biết, bên cạnh mình đã có người, hơn nữa lại đẹp trai tuấn tú, ông ngoại là một lão nhân rất tiến bộ, chắc chắn sẽ không để ý Giang Ninh là đàn ông.

Trợ lý Trương đi ra ngoài, Tần Phi gọi điện thoại cho Giang Ninh, di động vang lên rất lâu mới có người bắt máy.

“Nghe đây."

“Tiểu Ninh, cậu ở đâu?"

“Phỏng vấn, có chuyện gì?"

Tần Phi hít sâu một hơi: “Theo tôi đi đến Hàng Châu, ông ngoại tôi bị bệnh."

Nói ra câu nói này, tâm tình Tần Phi có chút sốt ruột, đây là anh đem Giang Ninh đến tận cửa nhà Tần gia, dẫn cô dâu nhỏ trở về gặp người nhà Tần gia, không biết cô dâu nhỏ có ngại ngùng mắc cỡ khi bước vào cửa hay không?

Anh chờ đợi Giang Ninh trả lời một câu chắc chắn.

Ba giây, năm giây, mười giây, đợi tới chừng nửa phút sau, Giang Ninh cũng không nói gì.

Tần Phi không nhịn được kêu một tiếng: “Tiểu Ninh?"

Lúc này, Giang Ninh mới tỉnh táo trở lại bình thường, an tĩnh nói: “Vào lúc này mà tôi đi cùng anh đến nơi đó e không tiện."

“Cái gì?" Tần Phi trố mắt nói, nhất thời có điểm không phản ứng kịp.

“Ông ngoại anh đang bệnh nặng, đây là chuyện của gia đình anh, tôi qua đó không thích hợp. Tần Phi, tôi không thể cùng anh đi Hàng Châu, đặc biệt là trong giai đoạn này, quá vội vàng, hơn nữa trên tay tôi cũng còn việc đang muốn làm." Giang Ninh dùng ngữ khí bình tĩnh nói.

Vội vàng? Tần Phi không cảm thấy vội vàng, trên thực tế xưa nay anh không thèm để ý thời điểm nào, đây là thời cơ thích hợp mang Giang Ninh đến trước mặt ông ngoại, ở trong lòng anh, Giang Ninh là người của anh, quang minh chính đại bất cứ lúc nào cũng được vào cửa Tần gia gặp ông ngoại anh.

Nhưng mà, Giang Ninh không đi!

Tần Phi trầm mặc, bỗng nhiên gầm nhẹ nói: “Cút mẹ mày đi Giang Ninh! CMN cậu có ý gì? Cái gì là không thích hợp, tôi mang cậu trở về, đương nhiên đã an bài tất cả, chẳng lẽ còn muốn cho cậu chịu oan ức?!"

Giang Ninh nói: “Ông ngoại anh đã lớn tuổi rồi, anh mang đàn ông trở về, vạn nhất khiến ông tức giận thì sao?"

“Ông ngoại tôi chuyện gì mà chưa thấy qua? Đừng nói mang người đàn ông trở về, tôi có dẫn yêu tinh trở về, lão nhân gia còn không thèm chớp mắt! CMN đây không phải là cái cớ, Giang Ninh, cậu có chuyện gì vậy?!" Tần Phi mất đi lý trí, miệng mắng chửi toàn câu thô tục.

“Tần Phi." Âm thanh Giang Ninh trầm thấp gọi tên anh, nhưng không tiếp tục nói nữa.

“Cậu là không muốn theo tôi trở về?" Tần Phi khắc chế suy nghĩ tâm tình dữ dội, nhẫn nại nói.

Di động bên kia chỉ nghe tiếng hít thở đều đều, Giang Ninh không nói một lời dư thừa.

Bên trong sự tĩnh lặng đáng sợ này, trong lòng Tần Phi thất vọng hoàn toàn.

Tay anh nắm lấy di động nhẹ nhàng run rẩy: “Giang Ninh, cậu đang ở đâu? Tôi qua đó tìm cậu." Đây là lần nhẫn nại lớn nhất của anh, anh cũng không biết vì sao mình lại khoan dung đến nước này, bị cự tuyệt rồi còn muốn tìm đến cửa để đàm luận.

“Tôi……"

Giang Ninh còn chưa mở miệng nói, bỗng nhiên trong loa truyền đến âm thanh lớn: “Ninh tử, sao cậu lại chạy tới đây? Luật sư Chu kêu chúng ta vào kìa."

Tần Phi sửng sốt, Ninh tử? Trong ấn tượng người xưng hô như thế với Giang Ninh chỉ có thằng ngốc Bạch Soái kia. Giang Ninh cùng Bạch Soái bên nhau?

Lửa giận lập tức bùng lên, hai mắt Tần Phi đỏ chót, quay về di động điên cuồng hét lên: “Không phải cậu nói đi phỏng vấn à? Sao lại cùng Bạch Soái ở chung? Phỏng vấn còn mang theo Bạch Soái? Giang Ninh, CMN đến cùng là cậu muốn làm gì?"

Chỉ nghe Giang Ninh nói khẽ vài câu với Bạch Soái, sau đó nói: “Tần Phi, hiện tại tôi có chút việc phải xử lý, ngày hôm nay thật sự không thể đi được, trước tiên anh cứ đến Hàng Châu trước, khi nào xong tôi sẽ gọi lại cho anh sau, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại."

Trong loa truyền đến âm thanh bị cắt đứt, Tần Phi cúi đầu nhìn di động, nửa ngày rồi chưa hoàn hồn lại.

Giang Ninh cúp điện thoại của anh!!!

Có chút việc? Có chuyện gì so với cùng anh đi gặp ông ngoại còn trọng yếu hơn?

“Bang!" Tần Phi ném di động xuống đất.

Lửa giận công tâm, anh đem cả gia phả nhà Giang Ninh mắng đến mấy chục lần, cái phỏng vấn chó má, căn bản không phải là phỏng vấn, rõ ràng chính là cùng Bạch Soái ở cạnh nhau, còn có cả luật sư nữa chứ!

Tần Phi buồn bực gãi tóc, đây rốt cuộc là có chuyện gì, rõ ràng mỗi đêm Giang Ninh đều ngủ bên cạnh anh, đột nhiên anh cảm giác như mình không quen biết Giang Ninh, không biết tiểu tử này đang làm cái gì!! Chỉ trong một đêm, chính mình không còn quan trọng, hoặc là từ trước cho đến nay hầu như không quan trọng……

Tần Phi không cam lòng, anh đem di động từ trên mặt đất nhặt lên, gọi đến chỗ Giang Ninh.

Di động một lần nữa vang lên, nhưng lại không có người bắt máy.

Đến cuối cùng, Tần Phi lần thứ hai ném di động qua một bên, ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu hút thuốc.

Anh cần phải tỉnh táo, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hút năm điếu thuốc liên tiếp, anh ấn xuống điện thoại nội tuyến: “Trợ lý Trương, đem vé máy bay Giang Ninh hủy đi, sắp xếp tài xế đưa tôi đến sân bay."

Tần Phi không rảnh suy nghĩ quá nhiều làm gì, ông ngoại ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, nếu như ông có điều gì bất trắc, đối mặt với anh không chỉ mất đi người thân tính nhất, còn có cả di sản Tần thị, thậm chí còn có cổ phần Tần thị một lần nữa sẽ được phân phối ra.

Mặc kệ Giang Ninh ở với anh làm ra sự tình gì, trước tiên anh phải buông tay vụ này, chạy đến Hàng Châu cùng ông ngoại, đối mặt với một đống lớn sự tình sắp sửa lũ lượt kéo tới.

##

Ở một bên khác, Giang Ninh cúi đầu nhìn di động, đầu hơi cúi thấp, sợi tóc ngăn cản đôi mắt cậu, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.

“Vào đi thôi, luật sư Chu đang đợi." Bạch Soái như bình thường vỗ lên bờ vai cậu, nhưng lại kinh ngạc phát hiện Giang Ninh run rẩy, “Ninh tử, cậu sao vậy? Phát sinh chuyện gì?"

Giang Ninh bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng che dấu ánh mắt thất thần, nói: “Không có chuyện gì."

Bạch Soái thân thiết nói: “Gần đây cậu quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi cho thật tốt, trước đây thời điểm đánh trận chung kết còn không thấy cậu mệt mỏi như vậy."

Giang Ninh mất tập trung gật đầu: “Ừ."

“Ninh tử, tớ không biết phải nói ra sao để cám ơn cậu, vì vụ án của ba tớ, cậu cả ngày bôn ba khắp nơi, sưu tầm tư liệu." Bạch Soái có chút vụng về nói lời cám ơn.

Giang Ninh hừ cười, trong giọng nói có vẻ trào phúng: “Bạch Soái, đúng là tôi chỉ vì vụ án của ba cậu, không nghĩ tới cậu lại nghĩ tôi làm việc vĩ đại đến như vậy, mọi việc làm của tôi đều mang theo mục đích."

Bạch Soái nghe không rõ lời Giang Ninh nói, nhưng cậu biết hôm nay tìm tới luật sư Chu chủ yếu là vì năm đó ba cậu dính đến vụ án ấy, Giang Ninh muốn giúp cậu đem ba cậu cứu ra khỏi ngục giam. Chỉ là cậu càng nhìn càng không hiểu biểu tình trên mặt Giang Ninh, gần đây cảm thấy Giang Ninh rất là lạ, cả một bụng đầy tâm sự, còn thường xuyên đờ người, nói ra toàn những lời không hiểu.

“Ninh tử, nếu như cậu gặp áp lực lớn……" Bạch Soái thử nói.

“Không có chuyện gì," Giang Ninh đánh gãy lời nói của cậu, xoay người, đi về phía trước, giọng nói lạnh lẽo, “Đi vào thôi, gặp luật sư Chu."

Bạch Soái nhìn Giang Ninh, cảm thấy thân ảnh ấy quá sức cô đơn.

Giang Ninh cất bước đi về phía trước, không ai nhìn thấy trong mắt cậu có chút phức tạp gút mắc.

Có phải cậu không muốn cùng tôi trở về?

Có phải cậu không muốn cùng tôi trở về?

Trong đầu luẩn quẩn mỗi một lần lại một lần chính là âm thanh thất vọng đến cực điểm.

Di động trong túi vang lên một lần nữa, cậu biết là người kia gọi tới, nhưng cậu không thể bắt máy.

Hết chương 39
Tác giả : Giang Thủy Dao
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại