Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Chương 63: Ta cười ngươi đáng thương
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ban đầu Ngụy Thường Di đi theo Ngụy La đến đình bát giác, lúc sau Ngụy La lại nói chuyện với người khác, không để ý tới hắn, vì thế hắn mới chạy ra ngoài chơi. Mới đầu hắn cũng chỉ loanh quanh ở ngoài rừng trúc, Bạch Lam ở phía sau nhắm mắt chạy theo, sau đó hai người liền bất tri bất giác đi tới ao sen sau rừng trúc, cách đình bát giác ngày càng xa.
Chưa đến mùa, trong ao sen vẫn chưa có hoa, dưới hồ nước chỉ thỉnh thoảng có cá nhỏ bơi lội. Ngụy Thường Di đứng trên bờ nhìn cá, nhìn tới nhập thần, ngay cả có người đi qua bên cạnh cũng không để ý tới.
Lý Tương mới từ tiền viện trở lại, nàng ta phải tìm ca ca Lý Tụng, nhưng tìm một vòng cũng không thấy hắn, không biết đi nơi nào rồi, đành phải một thân một mình trở về. Lúc đi ngang qua hồ sen, nhìn thấy một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi đang đứng đó, bộ dáng xinh đẹp, trong miệng huyên thuyên nhìn mặt hồ mà nói chuyện, cũng không rõ hắn nói gì. Lý Tương có chút ấn tượng với hắn, vừa rồi ở phòng khách đã nhìn thấy, biết hắn là đệ đệ của Ngụy La, nhịn không được nhất thời nhíu mày chán ghét, nàng đối với người Ngụy Gia một chút hảo cảm cũng không có.
Đang muốn đi qua hắn, Lý Tương suy nghĩ một chút, đột nhiên dừng bước.
Nàng ta quay đầu nhìn chằm chằm Ngụy Thường Di, thấy tiểu oa nhi kia xem cá xuất thần, không hề chú ý tới nàng ta, nhịn không được kêu lên một tiếng: “Ngụy Thường Di!"
Ngụy Thường Di nghe tiếng nhìn lại, không biết nàng ta, đôi mắt đen sáng ngời chớp chớp, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ biết đệ sao?"
Lý Tương đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười, ý vị thâm trường nói: “Ta nghe nói tới ngươi rồi",
Hắn như nghĩ gì đó, a một tiếng, lại không có phản ứng gì khác, ngồi xổm xuống nhìn rau sam trên mặt đất, lại hất xuống nước cho cá ăn. Con cá rối rít bơi tới, đớp được cỏ Ngụy Thường Di ném xuống, phun bọt nước lên mặt hắn. Ngụy Thường Di giơ tay áo lên lau, lại tiếp tục hái cỏ quăng xuống cho cá.
Lý Tương không được đáp lại, thấy hắn không có hứng thú với mình, nhịn không được lại hỏi một tiếng, dẫn dụ sự chú ý của Ngụy Thường Di: “Vì sao lại một mình ở chỗ này, tỷ tỷ của ngươi đâu?"
Hài của Ngụy Thường Di bị cá văng nước tung tóe làm ướt, lại dùng bàn tay đầy thịt lau một cái, ngẩng đầu lễ phép nói: “A La tỷ tỷ đang nói chuyện ở bên kia, đệ không quấy rầy tỷ ấy, đệ tự mình chơi". Nói xong vươn tay, chỉ chỉ về hướng của đình bát giác.
Lý Tương nhướn mày, chợt kinh ngạc hỏi: "Ta không phải nói Ngụy La, mà nói Ngụy Tranh, Ngụy Tranh tỷ tỷ của ngươi đâu?"
Nói tới Ngụy Tranh, gương mặt phấn nộn của Ngụy Thường Di nhăn thành một đoàn, cái miệng nhỏ nhắn mím lại: “Đệ không thích tỷ ấy…Không chơi với tỷ ấy".
Ngụy Tranh vừa nhìn thấy hắn sẽ không có sắc mặt tốt, hung dữ, hận không thể đâm mấy lỗ trên người hắn. Mặc dù Ngụy Thường Di còn nhỏ, nhưng vẫn phân biệt được ai thích hắn ai không thích. Ngụy Tranh có ác ý với hắn, khiến hắn sợ hãi, vô thức mà tránh né nàng. Mặc dù Ngụy La cũng luôn nói ghét hắn, nhưng nàng không giống Ngụy Tranh, mỗi lần đi ra ngoài sẽ mua điểm tâm cho hắn, mặc dù lúc nào cũng nói là cho Tần Thị, nhưng phần lớn đều vào bụng hắn. Hắn biết rõ Ngụy La không phải thật sự ghét hắn, hắn liền thích Ngụy La tỷ tỷ.
Sau khi Lý Tương nghe xong liền ngẩn người, nhịn không được dùng khăn lụa che miệng rồi cười lên. Tiếng cười thanh thúy của nàng mang theo chút trào phúng, nghe chẳng những không hay, còn có chút chói tai.
Mặt bánh bao của Ngụy Thường Di nhăn lại, bịt tai hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?"
Hồi lâu sau, Lý Tương thấy cười cũng đủ rồi, bỏ khăn lụa xuống nhìn Ngụy Thường Di nói: “Ta là đang cười ngươi đó!"
Ánh mắt Ngụy Thường Di mê man: “Cười đệ?"
“Đúng, ta cười ngươi". Lý Tương nhếch khóe môi, quan sát Ngụy Thường Di từ trên xuống dưới một lần, giống như đang nhìn thứ gì đó mới mẻ. Ngụy Thường Di không thích ánh mắt của nàng ta nhìn mình, khiến toàn thân hắn không thoải mái. Cuối cùng nàng ta xem đủ rồi, thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “Ta cười ngươi ngu muội đáng thương, bị người ta lừa cũng không biết. Ngụy La nói với ngươi thế nào? Có phải nói ngươi là nhi tử của Tần Thị không, dùng mấy lời hay ho lừa gạt ngươi? Ta nói cho ngươi biết, thật ra ngươi không phải là nhi tử của Tần Thị, mẫu thân ngươi là Ngũ phu nhân, Ngụy Tranh mới là tỷ tỷ ruột của ngươi!"
*** *** ***
Việc Tần Thị nuôi dưỡng nhi tử của Ngũ phòng cũng không phải là tin tức gì mới, mấy nhà qua lại mật thiết với Phủ Anh Quốc Công đều biết. Dù sao trước đó Tần Thị cũng không có dấu hiệu gì là mang thai, bỗng nhiên lại có thêm một nhi tử, không cần giải thích cũng rõ, chỉ có điều không nói ra ngoài. Mặc dù bọn họ không biết lúc đó Đỗ Thị đã làm ra chuyện sai trái gì, nhưng người sáng suốt đều biết, nếu không phải phạm vào sai lầm lớn thì tại sao ngay cả nhi tử cũng không thể nuôi dưỡng bên người?
Trong lòng mọi người đều rõ, chỉ là không nói ra.
Cho dù Lý Tương không biết rõ nội tình, nhưng dựa vào tin tức nghe được cũng có thể đoán đại khái sáu bảy phần. Nàng ta cố ý nói cho Ngụy Thường Di nghe, muốn ly gián quan hệ giữa hắn và Ngụy La.
Vừa rồi ở trong phòng khách Ngụy Thường Di rất thân mật với Ngụy La, gọi “A La tỷ tỷ" tiếng sau còn ngọt hơn tiếng trước khiến sắc mặt Ngụy Tranh rất khó coi. Nếu hắn biết rõ Ngụy Tranh mới là tỷ tỷ ruột của mình, mẹ hắn bị người Ngụy Gia giam lỏng, không biết sẽ có phản ứng thế nào?
Ai ngờ sau khi Ngụy Thường Di nghe xong, không có chút phản ứng, mở to mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Tương: “A, đệ sớm đã biết rồi".
Vẻ mặt vui vẻ của Lý Tương khựng lại, không thể tin nhìn hắn: ‘Ngươi biết?"
Ngụy Thường Di gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn ngồi xổm xuống bên hồ sen tiếp tục cho cá ăn: “Có điều nương nói, A La tỷ tỷ mới là tỷ tỷ ruột của đệ…"
Hắn biết mình có hai nương, một ở Tứ phòng Mai Viên, một ở hậu viện Ngân Hạnh Viên. Hắn rất sợ nương ở Ngân Hạnh Viên, mỗi lần thấy bà đều muốn chạy trốn. Trước đây mỗi lần vị nương kia thấy hắn đều khóc, về sau hắn lớn dần, bà muốn đối tốt với hắn, nhưng đều đưa cho hắn những thứ hắn không thích ăn, chỉ cần hắn từ chối, bà sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Bà không nói lời nào, hất chén đĩa trên bàn đổ vỡ, lại nắm chặt vai hắn chất vấn: “Có phải Tần Thị dạy con như vậy không?" Sau đó lại ôm hắn ngồi trên ghế, cái gì cũng không nói, lâu lâu lại vuốt đầu hắn, nói với hắn - - Thường Di, con là nhi tử của ta, Thường Di…
Sâu trong nội tâm Ngụy Thường Di không coi Đỗ Thị là mẫu thân hắn, chỉ cảm thấy bà rất đáng thương. Hắn đối với bà không có tình mẫu tử, trong lòng hắn nhận định mẫu thân hắn chỉ có mình Tần Thị.
Lý Tương không nghĩ lại có kết quả như vậy, giọng nói dần trở nên không bình tĩnh: “Ngươi là người ngu sao? Nhận người khác làm mẫu thân, nhận Ngụy La làm tỷ tỷ? Ngụy La cũng không phải là người tốt gì, đừng để nàng ta lừa".
Bạch Lam đứng bên cạnh cuối cùng cũng không chịu được, đứng ra nhắc nhở: “Lý tiểu thư, cô không được nói tiểu thư nhà ta như vậy…"
Lý Tương nghiêng đầu nhìn Bạch Lam, nhướn mày, không cho là đúng nói: “Ta nói không đúng sao? Vết thương trên người ca ca ta là thế nào, chẳng lẽ không liên quan gì tới nàng ta? Còn có lá thư nàng ta viết nữa, có phải ngươi cũng tham dự vào không? Nàng ta là ai ngươi hiểu rõ, ở trước mặt ta còn phải che che giấu giấu…"
Hai gò má Ngụy Thường Di phồng lên, vô cùng tức giận, hắn giơ quả đấm lên dùng sức đập vào tay Lý Tương: “Không cho ngươi nói xấu A La tỷ tỷ, câm miệng!"
Lý Tương nhíu mày, giọng điệu bất mãn: “Ta nói không đúng sao? Ngay cả tỷ tỷ mình là ai ngươi cũng không rõ, còn không biết xấu hổ mà đánh ta?"
Ngụy Thường Di rất tức giận, từng giọt từng giọt nước mắt lộp bộp rơi xuống, vừa khóc vừa đánh Lý Tương: “Không phải, ngươi nói không đúng…"
Lý Tương bị Ngụy Thường Di đánh tới phiền, sức lực tiểu hài tử nhỏ, nhưng bị người đánh dù thế nào cũng đau, Lý Tương lại là người không chịu được người khác thất lễ với mình. Nàng ta ngẩng đầu, vô thức đẩy hắn, cảnh cáo: “Ngươi có chừng mực cho ta!"
Ngụy Thường Di bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, liên tiếp lui về sau mấy bước. Lúc hắn sắp ngã sấp trên mặt đất, một đôi tay từ phía sau vươn ra, vững vàng tiếp được hắn, ôm hắn vào lòng.
Hai tay Ngụy La che chở Ngụy Thường Di, mở to mắt nhìn người đối diện, lạnh lùng nói: “Lý Tương, ngươi cũng phải có chừng mực".
*** *** ***
Lúc nãy Kim Lũ nói Ngụy Thường Di ở hồ sen, còn gặp Lý Tương, nàng liền biết sẽ có chuyện không hay. Vội vàng chạy tới, quả nhiên chứng kiến một màn như vậy, Lý Tương vậy mà còn không buông tha cho một đứa nhỏ năm tuổi! Con người này còn ti tiện hơn nàng nghĩ.
Cùng đi với Ngụy La còn có Lương Ngọc Dung và Triệu Giới. Vừa rồi không thấy Ngụy Thường Di, Lương Ngọc Dung cũng đi tìm giúp nàng, trên đường nghe được tung tích của Ngụy Thường Di liền cùng theo tới. Bây giờ lại thấy Lý Tương bắt nạt đứa nhỏ năm sáu tuổi, lập tức khinh thường nàng ta.
Ngược lại Lý Tương không hề chột dạ, nhìn Ngụy La, lại nhìn Ngụy Thường Di trong ngực nàng, cười nói: “Các ngươi cũng thấy, ta không đụng tới hắn, là hắn muốn đánh ta, ta mới đẩy hắn ra".
Ngụy Thường Di nghe vậy, xoay người nằm trong lòng Ngụy La, khóc lóc kể lể: “Nàng ta nói xấu… nói xấu A La tỷ tỷ, đệ mới đánh nàng ta…"
Tiểu hài tử khóc ríu rít ô ô, nghe rất đáng thương.
Lý Tương nghe xong, trên mặt không chút hoảng loạn, ngược lại còn cười khẽ, cây ngay không sợ chết đứng hỏi: "Ta chỉ nói vài lời nói thật với hắn, cho hắn biết thân thế của mình thôi. Đây cũng không phải bí mật gì, chẳng lẽ hắn không nên biết sao?"
Ngụy La nhếch môi, yên lặng nhìn nàng, không nói lời nào.
Ngụy La vẫn cho rằng Lý Tương là người không biết xấu hổ, nhưng hôm nay nhìn lại, còn không biết xấu hổ tới mức này, đúng là độc nhất mà.
Ngụy La giao Ngụy Thường Di cho Lương Ngọc Dung đứng bên cạnh, cất bước tiến lên, đến đứng đối diện Lý Tương. Nàng lớn hơn Lý Tương một tuổi, thân hình cũng cao hơn một chút, lúc nàng nhìn nàng ta, rũ mắt xuống nhìn, rất có hương vị của người ở trên cao nhìn xuống. Bên môi Ngụy La khẽ cười, khóe môi cong lên: “Ngươi nói đúng, đây quả thật không phải bí mật gì".
Lý Tương a một tiếng, lộ vẻ đắc ý.
Ngụy La lại nói tiếp: “Nếu biết rõ như vậy, vậy kế tiếp ta muốn làm gì, ngươi hẳn là đoán được".
Lý Tương không cho là đúng, nhếch mép nói: “Làm sao ta biết được…"
Nháy mắt tiếp theo, không đợi Lý Tương nói hết lời, Ngụy La liền giơ tay lên, nhắm ngay mặt nàng ta đánh xuống!
Chỉ nghe "Ba - -" một tiếng, thanh âm nặng nề vang lên.
Lý Tương kinh ngạc vô cùng, không kịp phản ứng, vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ. Nàng ta tức giận trừng mắt nhìn Ngụy La, đưa tay muốn đánh trả!
Đáng tiếc tay Lý Tương ở giữa chừng bị người chặn lại, cái tát này thủy chung không thể đáp trả. Triệu Giới đứng trước mặt Lý Tương, nắm chặt cánh tay nàng ta, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Lý Tương, dừng tay".
Triệu Giới bao che khuyết điểm cũng quá rõ ràng, Lý Tương bị Ngụy La tát một cái, hắn một chút ý tứ trách cứ Ngụy La cũng không có. Ngược lại, Lý Tương vừa mới giơ tay lên, còn chưa kịp hạ thủ, hắn liền ngăn cản.
Lý Tương trừng mắt nhìn hai người, cắn răng, vô cùng tức giận.
Theo lý mà nói, Triệu Giới là biểu ca của nàng, bọn họ có quan hệ máu mủ, nhưng lúc này, hắn vì cái gì lại giúp đỡ Ngụy La cũng không giúp nàng?
*** *** ***
Cho đến trước khi tiệc đầy tháng kết thúc, Lý Tương đều đứng ở hồ sen, không dám ra ngoài gặp người khác. Trên mặt nàng có dấu tay rất rõ, nàng cũng không muốn người khác thấy, để người ta chê cười.
Lý Tương liên tục trốn tránh, cho tới khi khách khứa ra về gần hết, mới rời khỏi hồ sen.
Cao Dương Trưởng Công Chúa sớm đã sốt ruột chờ ở cửa Phủ Định Quốc Công, sai người tìm Lý Tương hai ba lần, nàng mới chậm chạp từ trong phủ đi ra.
Lý Tương ngồi trên xe ngựa hồi phủ, không báo trước nhào vào lòng ngực Cao Dương Trưởng Công Chúa khóc lớn, đem ủy khuất khổ sở hôm nay phát tiết ra hết. Nàng lên án hành động của Ngụy La một lần, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, để Cao Dương Trưởng Công Chúa xem: “Nương, ngài nhìn, bây giờ vẫn còn sưng…"
Cao Dương Trưởng Công Chúa định thần nhìn lại, mặc dù không còn rõ ràng, nhưng xác thật có một dấu tay. Gương mặt như hoa như ngọc của nữ nhi rơi xuống một dấu tay, bà tất nhiên vô cùng đau xót: “Sao Ngụy La lại đánh con? Hai đứa có mâu thuẫn sao?"
Lý Tương khóc nức nở, nước mắt giàn giụa, lại như cũ không quên đổi trắng thay đen: “Nàng ta ngang ngược không hiểu chuyện, nói vài câu không hợp đã muốn giáo huấn nữ nhi…"
Cao Dương Trưởng Công Chúa từ miệng Lý Tương nghe nói Ngụy La ngang ngược không phải lần một lần hai, từ lần ở Cảnh Hòa Sơn Trang trở về, Lý Tương liền hận Ngụy La tới thấu xương. Lần trước là Lý Tương đả thương Ngụy Thường Hoằng, lần này là Ngụy La đánh Lý Tương. Con mình và con người khác vốn dĩ bất đồng, Cao Dương Trưởng Công Chúa thấy nữ nhi bị thương đương nhiên vừa đau vừa bất mãn, trong lòng cũng muốn giáo huấn Ngụy La, nhưng kể từ sau đại điển săn bắn, Phủ Nhữ Dương Vương và Phủ Anh Quốc Công như lửa với nước, trước kia là bọn họ đuối lý, lần này cho dù bị thua thiệt cũng không tiện mở miệng trước.
Cao Dương Trưởng Công Chúa thở dài, đang muốn nói gì đó, đột nhiên bên ngoài có một người nóng vội không yên nhấc màn xe lên, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn: “Trưởng Công Chúa, không xong rồi! Thế tử gia bị người đánh gãy tay, bị trọng thương".
Cao Dương Trưởng Công Chúa chỉ thấy thân thể mềm nhũn, trước mắt biến thành một màu đen, giọng run run hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Tụng nhi bị thương? Làm sao có thể? Hắn có võ công, người bình thường căn bản không thể gây tổn hại tới hắn, huống gì còn khiến hắn bị trọng thương.
Hạ nhân kia đáp: “Lúc nãy tiểu nhân tìm không thấy Thế tử gia, liền mượn người của Phủ Định Quốc Công, cùng nhau tìm kiếm. Lúc tới rừng trúc mới tìm được thế tử, không chỉ cánh tay bị thương, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ".
Như sét giữa trời quang, Cao Dương Trưởng Công Chúa chấn kinh nói không ra lời. Chỉ cảm thấy trước mặt choáng váng, tay chân lạnh buốt.
Không lâu sau, ba người khiêng Lý Tụng đặt lên xe ngựa đỉnh màu đen, đặt hắn lên giường đệm rồi lại ríu rít lui xuống. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, trên mặt Lý Tụng cũng không có vẻ gì kỳ quái. Nhưng khi Cao Dương Trưởng Công Chúa vén áo bào màu xanh da trời và địa sa lên, liền thấy trên lồng ngực hắn có nhiều vết xanh tím ứ đọng, có nhẹ có nặng, ngay cả sau lưng cũng không thoát khỏi. Cổ tay trái là bị nặng nhất, cong thành hình thù kỳ quái, vừa nhìn liền biết là có người cố tình làm.
Chu Cảnh coi như còn có chút nhân từ với Lý Tụng, chỉ đánh gãy xương, không triệt để phế đi hai tay hắn.
Lý Tương quên cả khóc, trợn mắt há hốc mồm mà kêu lên: "Ca ca!"
Cao Dương Trưởng Công Chúa nhìn nhi tử toàn thân đầy vết thương, đau lòng vô cùng, che miệng khóc ròng, vội vàng kêu phu xe chạy về Phủ Nhữ Dương Vương.
Đến Phủ Nhữ Dương Vương, đoàn người lại cẩn thận nâng hắn vào trong viện.
Hạ nhân vội vội vàng vàng mời đại phu, Cao Dương Trưởng Công Chúa thỉnh đại phu xem xét thương thế của Lý Tụng. Lăn qua lăn lại hơn một canh giờ, đại phu mới xem xong, bôi thuốc, băng bó, lại cố định chỗ cánh tay bị gãy, sau cùng mới vuốt râu nói: “Phải dưỡng tốt, bị thương gân cốt cần dưỡng trăm ngày, ba tháng tới cánh tay kia không được động, nếu không sẽ ảnh hưởng tới vết thương".
Ngoài ra, đại phu lại mở hai phương thuốc, một là điều trị ngoại thương, một là điều dưỡng nội thương.
Cao Dương Trưởng Công Chúa thương tâm gạt lệ, tạ ơn đại phu, sai người đáp tạ đại phu số tiền lớn, lúc này mới tiễn đại phu rời đi.
Bà không biết ai lại có thù lớn với Lý Tụng, lại muốn đánh hắn thành như vậy.
Lý Tri Lương đã mang người trở lại Phủ Định Quốc Công, lục soát rừng trúc, cho dù thế nào cũng muốn tìm ra hung thủ. Nếu tìm được, nhất định không buông tha cho người đó!
Đại khái là do khóc quá thương tâm, không bao lâu sau thân thể Cao Dương Trưởng Công Chúa mềm nhũn, ngất đi.
Lý Tương vội kêu người đưa bà về phòng, nghỉ ngơi thật tốt.
Cao Dương Trưởng Công Chúa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Tương và Lý Tụng. Lý Tụng nhắm mắt nằm trên giường, tuấn mi nhíu chặt, có lẽ vì đau đến ngủ không yên.
Lý Tương đứng ở đầu giường hắn trong chốc lát, cúi người thay hắn dịch lại chăn mền, lại đem tay bị thương bỏ trong chăn. Lúc nâng tay hắn lên, nàng bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy trong tay hắn nắm chặt một vật. Lý Tương nhấc tay áo Lý Tụng lên, cúi đầu nhìn, chỉ thấy hắn cầm một cây trâm vàng, trên trâm khảm phỉ thúy kim thiền, giá trị xa xỉ, vừa nhìn liền biết là của vị thiên kim giàu có nào đó.
Nàng tò mò ồ lên một tiếng, sao ca ca lại có vật này?
Nàng đưa tay muốn lấy ra nhìn kĩ, nhưng lôi kéo một hồi, cũng không lấy được.
Lý Tụng nắm cây trâm thật chặt, không chịu buông tay.
Beta: gaubokki
Ban đầu Ngụy Thường Di đi theo Ngụy La đến đình bát giác, lúc sau Ngụy La lại nói chuyện với người khác, không để ý tới hắn, vì thế hắn mới chạy ra ngoài chơi. Mới đầu hắn cũng chỉ loanh quanh ở ngoài rừng trúc, Bạch Lam ở phía sau nhắm mắt chạy theo, sau đó hai người liền bất tri bất giác đi tới ao sen sau rừng trúc, cách đình bát giác ngày càng xa.
Chưa đến mùa, trong ao sen vẫn chưa có hoa, dưới hồ nước chỉ thỉnh thoảng có cá nhỏ bơi lội. Ngụy Thường Di đứng trên bờ nhìn cá, nhìn tới nhập thần, ngay cả có người đi qua bên cạnh cũng không để ý tới.
Lý Tương mới từ tiền viện trở lại, nàng ta phải tìm ca ca Lý Tụng, nhưng tìm một vòng cũng không thấy hắn, không biết đi nơi nào rồi, đành phải một thân một mình trở về. Lúc đi ngang qua hồ sen, nhìn thấy một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi đang đứng đó, bộ dáng xinh đẹp, trong miệng huyên thuyên nhìn mặt hồ mà nói chuyện, cũng không rõ hắn nói gì. Lý Tương có chút ấn tượng với hắn, vừa rồi ở phòng khách đã nhìn thấy, biết hắn là đệ đệ của Ngụy La, nhịn không được nhất thời nhíu mày chán ghét, nàng đối với người Ngụy Gia một chút hảo cảm cũng không có.
Đang muốn đi qua hắn, Lý Tương suy nghĩ một chút, đột nhiên dừng bước.
Nàng ta quay đầu nhìn chằm chằm Ngụy Thường Di, thấy tiểu oa nhi kia xem cá xuất thần, không hề chú ý tới nàng ta, nhịn không được kêu lên một tiếng: “Ngụy Thường Di!"
Ngụy Thường Di nghe tiếng nhìn lại, không biết nàng ta, đôi mắt đen sáng ngời chớp chớp, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ biết đệ sao?"
Lý Tương đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười, ý vị thâm trường nói: “Ta nghe nói tới ngươi rồi",
Hắn như nghĩ gì đó, a một tiếng, lại không có phản ứng gì khác, ngồi xổm xuống nhìn rau sam trên mặt đất, lại hất xuống nước cho cá ăn. Con cá rối rít bơi tới, đớp được cỏ Ngụy Thường Di ném xuống, phun bọt nước lên mặt hắn. Ngụy Thường Di giơ tay áo lên lau, lại tiếp tục hái cỏ quăng xuống cho cá.
Lý Tương không được đáp lại, thấy hắn không có hứng thú với mình, nhịn không được lại hỏi một tiếng, dẫn dụ sự chú ý của Ngụy Thường Di: “Vì sao lại một mình ở chỗ này, tỷ tỷ của ngươi đâu?"
Hài của Ngụy Thường Di bị cá văng nước tung tóe làm ướt, lại dùng bàn tay đầy thịt lau một cái, ngẩng đầu lễ phép nói: “A La tỷ tỷ đang nói chuyện ở bên kia, đệ không quấy rầy tỷ ấy, đệ tự mình chơi". Nói xong vươn tay, chỉ chỉ về hướng của đình bát giác.
Lý Tương nhướn mày, chợt kinh ngạc hỏi: "Ta không phải nói Ngụy La, mà nói Ngụy Tranh, Ngụy Tranh tỷ tỷ của ngươi đâu?"
Nói tới Ngụy Tranh, gương mặt phấn nộn của Ngụy Thường Di nhăn thành một đoàn, cái miệng nhỏ nhắn mím lại: “Đệ không thích tỷ ấy…Không chơi với tỷ ấy".
Ngụy Tranh vừa nhìn thấy hắn sẽ không có sắc mặt tốt, hung dữ, hận không thể đâm mấy lỗ trên người hắn. Mặc dù Ngụy Thường Di còn nhỏ, nhưng vẫn phân biệt được ai thích hắn ai không thích. Ngụy Tranh có ác ý với hắn, khiến hắn sợ hãi, vô thức mà tránh né nàng. Mặc dù Ngụy La cũng luôn nói ghét hắn, nhưng nàng không giống Ngụy Tranh, mỗi lần đi ra ngoài sẽ mua điểm tâm cho hắn, mặc dù lúc nào cũng nói là cho Tần Thị, nhưng phần lớn đều vào bụng hắn. Hắn biết rõ Ngụy La không phải thật sự ghét hắn, hắn liền thích Ngụy La tỷ tỷ.
Sau khi Lý Tương nghe xong liền ngẩn người, nhịn không được dùng khăn lụa che miệng rồi cười lên. Tiếng cười thanh thúy của nàng mang theo chút trào phúng, nghe chẳng những không hay, còn có chút chói tai.
Mặt bánh bao của Ngụy Thường Di nhăn lại, bịt tai hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?"
Hồi lâu sau, Lý Tương thấy cười cũng đủ rồi, bỏ khăn lụa xuống nhìn Ngụy Thường Di nói: “Ta là đang cười ngươi đó!"
Ánh mắt Ngụy Thường Di mê man: “Cười đệ?"
“Đúng, ta cười ngươi". Lý Tương nhếch khóe môi, quan sát Ngụy Thường Di từ trên xuống dưới một lần, giống như đang nhìn thứ gì đó mới mẻ. Ngụy Thường Di không thích ánh mắt của nàng ta nhìn mình, khiến toàn thân hắn không thoải mái. Cuối cùng nàng ta xem đủ rồi, thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “Ta cười ngươi ngu muội đáng thương, bị người ta lừa cũng không biết. Ngụy La nói với ngươi thế nào? Có phải nói ngươi là nhi tử của Tần Thị không, dùng mấy lời hay ho lừa gạt ngươi? Ta nói cho ngươi biết, thật ra ngươi không phải là nhi tử của Tần Thị, mẫu thân ngươi là Ngũ phu nhân, Ngụy Tranh mới là tỷ tỷ ruột của ngươi!"
*** *** ***
Việc Tần Thị nuôi dưỡng nhi tử của Ngũ phòng cũng không phải là tin tức gì mới, mấy nhà qua lại mật thiết với Phủ Anh Quốc Công đều biết. Dù sao trước đó Tần Thị cũng không có dấu hiệu gì là mang thai, bỗng nhiên lại có thêm một nhi tử, không cần giải thích cũng rõ, chỉ có điều không nói ra ngoài. Mặc dù bọn họ không biết lúc đó Đỗ Thị đã làm ra chuyện sai trái gì, nhưng người sáng suốt đều biết, nếu không phải phạm vào sai lầm lớn thì tại sao ngay cả nhi tử cũng không thể nuôi dưỡng bên người?
Trong lòng mọi người đều rõ, chỉ là không nói ra.
Cho dù Lý Tương không biết rõ nội tình, nhưng dựa vào tin tức nghe được cũng có thể đoán đại khái sáu bảy phần. Nàng ta cố ý nói cho Ngụy Thường Di nghe, muốn ly gián quan hệ giữa hắn và Ngụy La.
Vừa rồi ở trong phòng khách Ngụy Thường Di rất thân mật với Ngụy La, gọi “A La tỷ tỷ" tiếng sau còn ngọt hơn tiếng trước khiến sắc mặt Ngụy Tranh rất khó coi. Nếu hắn biết rõ Ngụy Tranh mới là tỷ tỷ ruột của mình, mẹ hắn bị người Ngụy Gia giam lỏng, không biết sẽ có phản ứng thế nào?
Ai ngờ sau khi Ngụy Thường Di nghe xong, không có chút phản ứng, mở to mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Tương: “A, đệ sớm đã biết rồi".
Vẻ mặt vui vẻ của Lý Tương khựng lại, không thể tin nhìn hắn: ‘Ngươi biết?"
Ngụy Thường Di gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn ngồi xổm xuống bên hồ sen tiếp tục cho cá ăn: “Có điều nương nói, A La tỷ tỷ mới là tỷ tỷ ruột của đệ…"
Hắn biết mình có hai nương, một ở Tứ phòng Mai Viên, một ở hậu viện Ngân Hạnh Viên. Hắn rất sợ nương ở Ngân Hạnh Viên, mỗi lần thấy bà đều muốn chạy trốn. Trước đây mỗi lần vị nương kia thấy hắn đều khóc, về sau hắn lớn dần, bà muốn đối tốt với hắn, nhưng đều đưa cho hắn những thứ hắn không thích ăn, chỉ cần hắn từ chối, bà sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Bà không nói lời nào, hất chén đĩa trên bàn đổ vỡ, lại nắm chặt vai hắn chất vấn: “Có phải Tần Thị dạy con như vậy không?" Sau đó lại ôm hắn ngồi trên ghế, cái gì cũng không nói, lâu lâu lại vuốt đầu hắn, nói với hắn - - Thường Di, con là nhi tử của ta, Thường Di…
Sâu trong nội tâm Ngụy Thường Di không coi Đỗ Thị là mẫu thân hắn, chỉ cảm thấy bà rất đáng thương. Hắn đối với bà không có tình mẫu tử, trong lòng hắn nhận định mẫu thân hắn chỉ có mình Tần Thị.
Lý Tương không nghĩ lại có kết quả như vậy, giọng nói dần trở nên không bình tĩnh: “Ngươi là người ngu sao? Nhận người khác làm mẫu thân, nhận Ngụy La làm tỷ tỷ? Ngụy La cũng không phải là người tốt gì, đừng để nàng ta lừa".
Bạch Lam đứng bên cạnh cuối cùng cũng không chịu được, đứng ra nhắc nhở: “Lý tiểu thư, cô không được nói tiểu thư nhà ta như vậy…"
Lý Tương nghiêng đầu nhìn Bạch Lam, nhướn mày, không cho là đúng nói: “Ta nói không đúng sao? Vết thương trên người ca ca ta là thế nào, chẳng lẽ không liên quan gì tới nàng ta? Còn có lá thư nàng ta viết nữa, có phải ngươi cũng tham dự vào không? Nàng ta là ai ngươi hiểu rõ, ở trước mặt ta còn phải che che giấu giấu…"
Hai gò má Ngụy Thường Di phồng lên, vô cùng tức giận, hắn giơ quả đấm lên dùng sức đập vào tay Lý Tương: “Không cho ngươi nói xấu A La tỷ tỷ, câm miệng!"
Lý Tương nhíu mày, giọng điệu bất mãn: “Ta nói không đúng sao? Ngay cả tỷ tỷ mình là ai ngươi cũng không rõ, còn không biết xấu hổ mà đánh ta?"
Ngụy Thường Di rất tức giận, từng giọt từng giọt nước mắt lộp bộp rơi xuống, vừa khóc vừa đánh Lý Tương: “Không phải, ngươi nói không đúng…"
Lý Tương bị Ngụy Thường Di đánh tới phiền, sức lực tiểu hài tử nhỏ, nhưng bị người đánh dù thế nào cũng đau, Lý Tương lại là người không chịu được người khác thất lễ với mình. Nàng ta ngẩng đầu, vô thức đẩy hắn, cảnh cáo: “Ngươi có chừng mực cho ta!"
Ngụy Thường Di bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, liên tiếp lui về sau mấy bước. Lúc hắn sắp ngã sấp trên mặt đất, một đôi tay từ phía sau vươn ra, vững vàng tiếp được hắn, ôm hắn vào lòng.
Hai tay Ngụy La che chở Ngụy Thường Di, mở to mắt nhìn người đối diện, lạnh lùng nói: “Lý Tương, ngươi cũng phải có chừng mực".
*** *** ***
Lúc nãy Kim Lũ nói Ngụy Thường Di ở hồ sen, còn gặp Lý Tương, nàng liền biết sẽ có chuyện không hay. Vội vàng chạy tới, quả nhiên chứng kiến một màn như vậy, Lý Tương vậy mà còn không buông tha cho một đứa nhỏ năm tuổi! Con người này còn ti tiện hơn nàng nghĩ.
Cùng đi với Ngụy La còn có Lương Ngọc Dung và Triệu Giới. Vừa rồi không thấy Ngụy Thường Di, Lương Ngọc Dung cũng đi tìm giúp nàng, trên đường nghe được tung tích của Ngụy Thường Di liền cùng theo tới. Bây giờ lại thấy Lý Tương bắt nạt đứa nhỏ năm sáu tuổi, lập tức khinh thường nàng ta.
Ngược lại Lý Tương không hề chột dạ, nhìn Ngụy La, lại nhìn Ngụy Thường Di trong ngực nàng, cười nói: “Các ngươi cũng thấy, ta không đụng tới hắn, là hắn muốn đánh ta, ta mới đẩy hắn ra".
Ngụy Thường Di nghe vậy, xoay người nằm trong lòng Ngụy La, khóc lóc kể lể: “Nàng ta nói xấu… nói xấu A La tỷ tỷ, đệ mới đánh nàng ta…"
Tiểu hài tử khóc ríu rít ô ô, nghe rất đáng thương.
Lý Tương nghe xong, trên mặt không chút hoảng loạn, ngược lại còn cười khẽ, cây ngay không sợ chết đứng hỏi: "Ta chỉ nói vài lời nói thật với hắn, cho hắn biết thân thế của mình thôi. Đây cũng không phải bí mật gì, chẳng lẽ hắn không nên biết sao?"
Ngụy La nhếch môi, yên lặng nhìn nàng, không nói lời nào.
Ngụy La vẫn cho rằng Lý Tương là người không biết xấu hổ, nhưng hôm nay nhìn lại, còn không biết xấu hổ tới mức này, đúng là độc nhất mà.
Ngụy La giao Ngụy Thường Di cho Lương Ngọc Dung đứng bên cạnh, cất bước tiến lên, đến đứng đối diện Lý Tương. Nàng lớn hơn Lý Tương một tuổi, thân hình cũng cao hơn một chút, lúc nàng nhìn nàng ta, rũ mắt xuống nhìn, rất có hương vị của người ở trên cao nhìn xuống. Bên môi Ngụy La khẽ cười, khóe môi cong lên: “Ngươi nói đúng, đây quả thật không phải bí mật gì".
Lý Tương a một tiếng, lộ vẻ đắc ý.
Ngụy La lại nói tiếp: “Nếu biết rõ như vậy, vậy kế tiếp ta muốn làm gì, ngươi hẳn là đoán được".
Lý Tương không cho là đúng, nhếch mép nói: “Làm sao ta biết được…"
Nháy mắt tiếp theo, không đợi Lý Tương nói hết lời, Ngụy La liền giơ tay lên, nhắm ngay mặt nàng ta đánh xuống!
Chỉ nghe "Ba - -" một tiếng, thanh âm nặng nề vang lên.
Lý Tương kinh ngạc vô cùng, không kịp phản ứng, vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ. Nàng ta tức giận trừng mắt nhìn Ngụy La, đưa tay muốn đánh trả!
Đáng tiếc tay Lý Tương ở giữa chừng bị người chặn lại, cái tát này thủy chung không thể đáp trả. Triệu Giới đứng trước mặt Lý Tương, nắm chặt cánh tay nàng ta, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Lý Tương, dừng tay".
Triệu Giới bao che khuyết điểm cũng quá rõ ràng, Lý Tương bị Ngụy La tát một cái, hắn một chút ý tứ trách cứ Ngụy La cũng không có. Ngược lại, Lý Tương vừa mới giơ tay lên, còn chưa kịp hạ thủ, hắn liền ngăn cản.
Lý Tương trừng mắt nhìn hai người, cắn răng, vô cùng tức giận.
Theo lý mà nói, Triệu Giới là biểu ca của nàng, bọn họ có quan hệ máu mủ, nhưng lúc này, hắn vì cái gì lại giúp đỡ Ngụy La cũng không giúp nàng?
*** *** ***
Cho đến trước khi tiệc đầy tháng kết thúc, Lý Tương đều đứng ở hồ sen, không dám ra ngoài gặp người khác. Trên mặt nàng có dấu tay rất rõ, nàng cũng không muốn người khác thấy, để người ta chê cười.
Lý Tương liên tục trốn tránh, cho tới khi khách khứa ra về gần hết, mới rời khỏi hồ sen.
Cao Dương Trưởng Công Chúa sớm đã sốt ruột chờ ở cửa Phủ Định Quốc Công, sai người tìm Lý Tương hai ba lần, nàng mới chậm chạp từ trong phủ đi ra.
Lý Tương ngồi trên xe ngựa hồi phủ, không báo trước nhào vào lòng ngực Cao Dương Trưởng Công Chúa khóc lớn, đem ủy khuất khổ sở hôm nay phát tiết ra hết. Nàng lên án hành động của Ngụy La một lần, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, để Cao Dương Trưởng Công Chúa xem: “Nương, ngài nhìn, bây giờ vẫn còn sưng…"
Cao Dương Trưởng Công Chúa định thần nhìn lại, mặc dù không còn rõ ràng, nhưng xác thật có một dấu tay. Gương mặt như hoa như ngọc của nữ nhi rơi xuống một dấu tay, bà tất nhiên vô cùng đau xót: “Sao Ngụy La lại đánh con? Hai đứa có mâu thuẫn sao?"
Lý Tương khóc nức nở, nước mắt giàn giụa, lại như cũ không quên đổi trắng thay đen: “Nàng ta ngang ngược không hiểu chuyện, nói vài câu không hợp đã muốn giáo huấn nữ nhi…"
Cao Dương Trưởng Công Chúa từ miệng Lý Tương nghe nói Ngụy La ngang ngược không phải lần một lần hai, từ lần ở Cảnh Hòa Sơn Trang trở về, Lý Tương liền hận Ngụy La tới thấu xương. Lần trước là Lý Tương đả thương Ngụy Thường Hoằng, lần này là Ngụy La đánh Lý Tương. Con mình và con người khác vốn dĩ bất đồng, Cao Dương Trưởng Công Chúa thấy nữ nhi bị thương đương nhiên vừa đau vừa bất mãn, trong lòng cũng muốn giáo huấn Ngụy La, nhưng kể từ sau đại điển săn bắn, Phủ Nhữ Dương Vương và Phủ Anh Quốc Công như lửa với nước, trước kia là bọn họ đuối lý, lần này cho dù bị thua thiệt cũng không tiện mở miệng trước.
Cao Dương Trưởng Công Chúa thở dài, đang muốn nói gì đó, đột nhiên bên ngoài có một người nóng vội không yên nhấc màn xe lên, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn: “Trưởng Công Chúa, không xong rồi! Thế tử gia bị người đánh gãy tay, bị trọng thương".
Cao Dương Trưởng Công Chúa chỉ thấy thân thể mềm nhũn, trước mắt biến thành một màu đen, giọng run run hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Tụng nhi bị thương? Làm sao có thể? Hắn có võ công, người bình thường căn bản không thể gây tổn hại tới hắn, huống gì còn khiến hắn bị trọng thương.
Hạ nhân kia đáp: “Lúc nãy tiểu nhân tìm không thấy Thế tử gia, liền mượn người của Phủ Định Quốc Công, cùng nhau tìm kiếm. Lúc tới rừng trúc mới tìm được thế tử, không chỉ cánh tay bị thương, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ".
Như sét giữa trời quang, Cao Dương Trưởng Công Chúa chấn kinh nói không ra lời. Chỉ cảm thấy trước mặt choáng váng, tay chân lạnh buốt.
Không lâu sau, ba người khiêng Lý Tụng đặt lên xe ngựa đỉnh màu đen, đặt hắn lên giường đệm rồi lại ríu rít lui xuống. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, trên mặt Lý Tụng cũng không có vẻ gì kỳ quái. Nhưng khi Cao Dương Trưởng Công Chúa vén áo bào màu xanh da trời và địa sa lên, liền thấy trên lồng ngực hắn có nhiều vết xanh tím ứ đọng, có nhẹ có nặng, ngay cả sau lưng cũng không thoát khỏi. Cổ tay trái là bị nặng nhất, cong thành hình thù kỳ quái, vừa nhìn liền biết là có người cố tình làm.
Chu Cảnh coi như còn có chút nhân từ với Lý Tụng, chỉ đánh gãy xương, không triệt để phế đi hai tay hắn.
Lý Tương quên cả khóc, trợn mắt há hốc mồm mà kêu lên: "Ca ca!"
Cao Dương Trưởng Công Chúa nhìn nhi tử toàn thân đầy vết thương, đau lòng vô cùng, che miệng khóc ròng, vội vàng kêu phu xe chạy về Phủ Nhữ Dương Vương.
Đến Phủ Nhữ Dương Vương, đoàn người lại cẩn thận nâng hắn vào trong viện.
Hạ nhân vội vội vàng vàng mời đại phu, Cao Dương Trưởng Công Chúa thỉnh đại phu xem xét thương thế của Lý Tụng. Lăn qua lăn lại hơn một canh giờ, đại phu mới xem xong, bôi thuốc, băng bó, lại cố định chỗ cánh tay bị gãy, sau cùng mới vuốt râu nói: “Phải dưỡng tốt, bị thương gân cốt cần dưỡng trăm ngày, ba tháng tới cánh tay kia không được động, nếu không sẽ ảnh hưởng tới vết thương".
Ngoài ra, đại phu lại mở hai phương thuốc, một là điều trị ngoại thương, một là điều dưỡng nội thương.
Cao Dương Trưởng Công Chúa thương tâm gạt lệ, tạ ơn đại phu, sai người đáp tạ đại phu số tiền lớn, lúc này mới tiễn đại phu rời đi.
Bà không biết ai lại có thù lớn với Lý Tụng, lại muốn đánh hắn thành như vậy.
Lý Tri Lương đã mang người trở lại Phủ Định Quốc Công, lục soát rừng trúc, cho dù thế nào cũng muốn tìm ra hung thủ. Nếu tìm được, nhất định không buông tha cho người đó!
Đại khái là do khóc quá thương tâm, không bao lâu sau thân thể Cao Dương Trưởng Công Chúa mềm nhũn, ngất đi.
Lý Tương vội kêu người đưa bà về phòng, nghỉ ngơi thật tốt.
Cao Dương Trưởng Công Chúa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Tương và Lý Tụng. Lý Tụng nhắm mắt nằm trên giường, tuấn mi nhíu chặt, có lẽ vì đau đến ngủ không yên.
Lý Tương đứng ở đầu giường hắn trong chốc lát, cúi người thay hắn dịch lại chăn mền, lại đem tay bị thương bỏ trong chăn. Lúc nâng tay hắn lên, nàng bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy trong tay hắn nắm chặt một vật. Lý Tương nhấc tay áo Lý Tụng lên, cúi đầu nhìn, chỉ thấy hắn cầm một cây trâm vàng, trên trâm khảm phỉ thúy kim thiền, giá trị xa xỉ, vừa nhìn liền biết là của vị thiên kim giàu có nào đó.
Nàng tò mò ồ lên một tiếng, sao ca ca lại có vật này?
Nàng đưa tay muốn lấy ra nhìn kĩ, nhưng lôi kéo một hồi, cũng không lấy được.
Lý Tụng nắm cây trâm thật chặt, không chịu buông tay.
Tác giả :
Phong Hà Du Nguyệt