Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại
Chương 36: Ngọc Liêm đến
Chuyển ngữ ♥ Phong Anh
Beta ♥ Nhã Vy
Ba người tiến vào nội cung, vén rèm lên để cho thị vệ nhìn lướt qua, sau đó đưa ba miếng ngọc bài tử ra rồi tiến vào, hoàng cung này rất khác với những cung cổ mà Sở Thu Nguyệt thấy kiếp trước, tuy cũng là tường đỏ ngói xanh, khí thế khoáng đạt, nhưng xem bố cục, vị trí gì gì đó đều khác nhau.
Hơn nữa nội cung này người ngoài lại rất dễ vào, chẳng phải là thuận tiện cho hoàng đế bị vợ cắm sừng sao? Thật kỳ lạ…
“À, Tư Mã tiểu thư, cửa ở đây đều luôn thế này sao?" Sở Thu Nguyệt hỏi.
Tư Mã Hà cười cười nói: “Không, chỉ có hôm nay mới mở cửa ra như vậy, sau đó phái thị vệ trông coi, ngày xưa vẫn thường khóa chặt. Ngay cả mẫu thân hay tỷ muội muốn vào thăm thì trước đó cũng phải được phê chuẩn mới được vào đây."
“Thì ra là vậy."Sở Thu Nguyệt gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Kiến trúc nội cung là kiểu vàng son lộng lẫy, lượn vòng phức tạp, đan xen, chồng chéo lên nhau, khiến cho Sở Thu Nguyệt hoa cả mắt, Sở Lưu Uyển cũng liếc vài cái, cảm thấy Ngũ hoàng tử cũng không tồi, chỉ là nếu Ngũ hoàng tử bại bởi Bát hoàng tử thì… Vì thế lại ngồi buồn rầu một góc.
Xe ngựa càng đi vào trong càng có thể thấy được hoa cỏ ven đường rất nhiều, hương thơm luồn vào mũi, nhìn trông rất đẹp mắt.
Mấy người xuống xe ngựa chỉ thấy tất cả mọi người đã lục tục đến đông đủ, toàn bộ tụ lại ngoài một cái cửa, đây đều là nữ quyến ngoài cung của phi tần, vì nếu cứ ai đến lại vào thì thật chẳng ra thể thống gì, thế nên mới quy định các nàng đều chờ ở ngoài cửa, đợi đến hết sẽ vào cùng một lúc, ai đến chậm sẽ không được vào.
Tư Mã Hà dẫn Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt xuống xe ngựa liền hấp dẫn ánh mắt của vài người, đương nhiên, một ít là nhìn Tư Mã Hà, một ít thì nhìn Sở Lưu Uyển.
Trong lòng Sở Lưu Uyển thầm đắc ý, cổ ngẩng cao vô cùng, ở đây có rất nhiều người, nàng đều biết hết, trước kia cùng tham gia yến hội gì đó, ví dụ như nữ tử áo vàng đang lom lom nhìn mình tên là Lưu Tiên Nguyệt, tỷ tỷ là Lưu Quý Phi, tài hoa nàng ta không tệ nhưng lại thua Sở Lưu Uyển, mỗi lần thua Lưu Tiên Nguyệt đều ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Lưu Uyển thật tài hoa, nếu có cung yến trong cung nếu có nàng thì chắc chắn sẽ rất nổi bật."
Ý là Sở Lưu Uyển chưa từng được tham gia mấy cung yến như vậy.
Những người khác nhìn thấy cũng học theo được, lần nào cũng như vô tình vô ý mà ám chỉ chuyện cung yến này, khiến Sở Lưu Uyển sầu muộn vô cùng.
Lần này các nàng bỗng nhiên trông thấy Sở Lưu Uyển và Tư Mã Hà đi cùng, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Không chỉ kinh ngạc mà còn là phẫn hận.
Sở Lưu Uyển mỉm cười với Lưu Tiên Nguyệt, khiến nàng ta tức đến giơ chân đấm tay, nhưng đang ở trong nội cung thì có thể nói được cái gì?
Tư Mã Liên thấy tỷ tỷ đã đến liền đi qua, nói với Tư Mã Hà:"Tỷ tỷ tới rồi," Lại nhìn Sở Thu Nguyệt một chút: “Ồ, Sở Tiểu Tiểu tỷ cũng tới?" Nhưng lại xem Sở Lưu Uyển như người vô hình.
Trong lòng Sở Lưu Uyển có hơi tức giận nhưng lại không để lộ ra, chỉ một mực mỉm cười – không khiến người ghen tị chính là người tài trí bình thường.
Sau khi tới thời gian, mọi người đồng loạt đi vào, chỉ thấy các vị phi tần đã ở đó. Tất cả mọi người ngay ngắn vây chung quanh bên cạnh Thái Hậu và Hoàng Hậu, thì thầm nói không ngừng.
Vốn Sở Thu Nguyệt nhìn thấy những người khác đã trang điểm đủ xinh đẹp rồi, lại nhìn các phi tần trong cung lại càng xinh đẹp hơn vạn phần, mặc dù không phải quá chói mắt mà nhưng trang sức quần áo không có cái nào là không phải vật cực kỳ trân quý, kim quang lóng lánh, dường như khiến người ta không mở nổi mắt.
Các nàng cũng không phải ưu thích mang nhiều trang sức, dù sao các loại trang sức này cũng rất khó mang, người mang nhất định phải có đầy quý khí, nếu có thì có thể nổi bật phú quý cao sang, nhưng nếu không đủ quý khí, quần áo không đồng bộ với trang sức thì coi như xong, hoàn toàn là loại nhà giàu mới nổi.
Hơn nữa mang kim sức cũng phải rất chú ý tới làn da, quan hệ trong đó hết sức phức tạp.
Nhưng đồ phiền toái như vậy nhưng tất cả mọi người vẫn phải cố gắng đeo lên chỉ vì hai điểm, thứ nhất là thái hậu rất thích, thứ hai là những thứ này phần lớn đều do hoàng thượng ban thương, đeo nhiều chứng tỏ mình được ân sủng.
Khiến Sở Thu Nguyệt phải chậc lưỡi vẫn là tuổi của những phi tần này, từ mười ba mười bốn, nhỏ nhất đoán chừng cũng mới tuổi cập kê, mặc dù biết hậu cung đều như thế nhưng nhìn thấy vẫn giật mình.
Thái hậu tóc đã hoa râm nhưng bảo dưỡng rất tốt, trên mặt tuy có nếp nhăn nhưng làn da vẫn khá đẹp, cười rộ lên mặt mũi hiền lành, nhìn thế nào cũng có điểm giống lão phật gia trong hoàn châu cách cách…
Tất cả mọi người hành lễ, Thái Hậu mỉm cười nói:" Đều tới rồi à."
Một đoàn người liền đi qua bên kia, Sở Thu Nguyệt nhắm mắt theo đuôi, đi sau lưng Sở Lưu Uyển, nói thật nàng vẫn cảm thấy khá mất mặt, vì trong những người ở đây nàng vẫn là người ăn mặc keo kiệt nhất, trên mặt trắng thuần không nói, trên đầu cũng chỉ dùng một cây mai trâm bằng vàng trắng nho nhỏ.
Nhưng thế này cũng không sao cả, dù sao cũng rất nhiều người ganh đua sắc đẹp, cũng chỉ là cách ăn mặc của một người thấp bé nhẹ cân, không khiến người khác chú ý cũng không gây náo loạn, chính ra cũng đỡ phiền. Thật ra Sở Thu Nguyệt ăn mặc như vậy nhưng lại cảm giác rất nổi bật, cũng may tuổi nàng nhỏ, bên người lại là Sở Lưu Uyển hấp dẫn ánh nhìn như thế, mọi người bên này cũng không chú ý tới nàng, cũng không có người nào chỉ trích trang phục của nàng cả.
Yến tiệc lần này bày ở ngự hoa viên, Hoàng đế hoàng tử đương nhiên không tới. Hoa viên phải nói là lớn đến dọa người, trong đó tất cả các loại hoa đều có, vô kể là đúng hay không đúng mùa, người làm vườn cũng phải dùng kĩ thuật cao siêu của mình giữ lại vẻ tươi đẹp cho chúng.
Con đường tương đối chật hẹp nhưng là lại khá dài và quanh co, ngoại trừ cung nữ đi đầu, Thái Hậu đi tuốt đằng trước,chung quanh là hoàng hậu và mấy phi tử bà ưa thích, hai tỷ muội Tư Mã Hà và Tư Mã Liên cũng rất được yêu thích, được đi bên người bà, Sở Thu Nguyệt đi phía sau, chỉ thấy người bên cạnh Thái Hậu líu ríu nói không ngừng, khiến bà cười tươi như hoa nở.
Sở Lưu Uyển tuy cũng rất muốn khiến Thái Hậu chú ý tới mình nhưng lại không dám tiến lên phía trước vì như thế rất không hợp quy củ, đành phải thành thành thật thật đi phía sau.
Sở Thu Nguyệt không có người quen biết nên liền chuyên tâm ngắm hoa, lúc này hoa mai đã dần úa tàn nhưng hoa đào lại nở rộ, ngàn đóa vạn đóa giâm cành thấp, hoa Hạnh, hoa Lê, Ngọc Lan cũng đều bung nở hết, treo đầy đầu cành, hoa khoe màu đua sắc, quả thật nhìn rất mê người.
Bên ngoài chắc chắn không thấy được cảnh đẹp tới vậy. Trong lòng Sở Thu Nguyệt vui đến mức cười như hoa nở, Sở Lưu Uyển thấy Sở Thu Nguyệt vui vẻ đến vậy thì hoàn toàn không hiểu được sao chính mình lại phải phiền muộn, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Đi một lát Thái Hậu thấy mệt mỏi nghỉ trong một đình viện, đình viện này rất lớn, bên ngoài còn có ghế đá, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị vì hôm thưởng hoa này, mọi người cùng nhau ngồi xuống, chỉ nghe Thái Hậu nói: “Hoa vừa nở tới, hương hoa nồng đậm, năm mới tuyết rơi nhiều, vì thế hoa cũng nở rộ hơn, mọi người cứ theo lệ cũ, hát mấy khúc nhạc, làm mấy bài thơ, cùng nhau vui cười đi ."
Dứt lời liền quay người nói với hoàng hậu: “Hoàng Hậu người làm trước đi."
Hoàng Hậu cúi đầu nói vâng, nhìn qua cả vườn hoa xuân trầm ngâm một lát, nói:
“Hoa sắc mạn thiên
Thụy tuyết phong niên
Quân chính hậu, quân chính hảo
Thiên hạ hỉ khai nhan."
( Sắc hoa đầy trời
Tuyết đúng mùa rơi
Nắng vàng vừa vặn
Thiên hạ cùng vui.)
Bài thơ này tuy bình thản nhưng lại có hàm ý thiên hạ yên vui, Hoàng Thượng trị quốc có đạo, thiên hạ trăm họ an cư lạc nghiệp, thật không hổ là mẫu nghi thiên hạ.
Thái hậu cười cười, nói: “Con ấy à, lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ chịu đi quá giới hạn. Mọi người đừng như vậy, ngắm hoa thôi mà, túy ý, tùy ý."
Hoàng Hậu cười cười, nói:" Thái Hậu đã nói như vậy, mọi người liền theo đi."
Về sau mọi người đều nháo nhác mở miệng, Sở Thu Nguyệt lại buồn rầu, nàng không có khướu làm thơ, cũng may ở đây ai cũng tranh nhau nói, cũng chưa chắc cần nàng phải mở miệng.
Sở Thu Nguyệt quay đầu nhìn nhìn Sở Lưu Uyển, chỉ thấy Sở Lưu Uyển nhìn chằm chằm một cây hoa đào như muốn găm xuyên ánh mắt qua thân cây vậy, sau đó thấy mọi người đã nói xong, Sở Lưu Uyển nhân cơ hội đứng lên nói: “Tiểu Sở Lưu Uyển, xin bêu xấu một chút."
Thái Hậu nói: “A? Sở Lưu Uyển? Cái tên này nghe rất quen, hình như là kinh thành đệ nhất tài nữ đúng không. Bài “Hoa mai" kia là do cô làm đúng không? Ta rất thích bài này đấy."
Sở Lưu Uyển vừa thấy Thái Hậu nói thích thơ của mình liền cười đến híp cả mí, nói:" Đúng là chuyết tác(*) của tiểu nữ."
(*)Chuyết tác: Tác phẩm kém cỏi
Thái Hậu cười cười: “Không cần khiêm tốn, nhanh, nhanh đọc nghe xem."
Sở lưu Uyển gật đầu nói:
“Mãn thụ như kiều lạn mạn hồng
Vạn chi đan thải chước xuân dung
Hà đương kết tác thiên niên thực
Tương kỳ nhân gian tạo hóa công?"
(Đào hồng rực rỡ đỏ đầy cây
Đốt lửa vạn cành mừng xuân tới
Ngàn năm kết trái, ngàn năm thực
Nhân gian chốn ấy có còn không?)
Mọi người nghe xong trước hai câu liền không nhịn được mà gật đầu, nghe xong hai câu kế lại liền sửng sốt, Thái Hậu nói: “Hai câu sau liền có ý gì?"
“Chính là nói điên đảo ngàn năm mới có trái, nhưng ngàn năm sau chốn nhân gian cũng đã khác. Nô tỳ cũng chỉ là nhìn hoa mà tức cảnh sinh tình mà thôi."
Sở Thu Nguyệt nghe xong bài thơ kia liền hơi sửng sốt, nàng cũng không biết bài thơ này có phải do cổ nhân sáng tác không, nhưng hai câu cuối nghe hoàn toàn không hiểu.
Thái Hậu khẽ gật đầu: “Ý tưởng rất mới."
Dứt lời cười cười:"Chắc chắn là thơ hay."
Sở Lưu Uyển thì đắc ý nhưng Lưu Tiên Nguyệt và mấy người chung quanh lại ghen tị đến đỏ cả mắt, trừng mắt với nàng ta, Sở Lưu Uyển nhếch mép, quay lại kiêu ngạo cười, càng khiến cho mấy người kia ức chế hơn.
Sở Lưu Uyển đang định rèn sắt khi còn nóng, nói ít lời dễ nghe để Thái Hậu vui vẻ, lại nghe một giọng nói tao nhã nhưng quen thuộc truyền tới: “Thái Hậu, tiện thiếp tới chậm."
Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt đều giật mình, quay đầu lại liền thấy người tới là Ngọc Liêm!
Nàng ta không giống một thân nha hoàn trước kia, trên người mặc y phục trắng toát, trên mặt cũng trở nên hoàn mỹ hơn, khuôn mặt vốn đã thanh tú, lại thêm xiêm y hoa mỹ và đồ trang sức làm nổi bật, dung nhan như ngọc, chung quanh là hoa đào, quả xứng với người đẹp được hoa đào làm nổi bật.
Hơn nữa, Ngọc Liêm xuất hiện ở đây rất không hợp lý, nàng ta không thể từ ngoài cung vào được, vậy chẳng nhẽ nàng ta ở trong cung? Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống cung nữ.
Thái Hậu thấy nàng, khẽ mỉm cười nói: “Ngọc Liêm, con chắc hẳn cũng vừa làm cái gì đó đúng không? Không phải là vì gạt cho ta vui vẻ sao? Ta cũng không trách con."
Ngọc Liêm mỉm cười, đi tới vấn an thái hậu và các phi tần, chỉ thấy mọi người dường như rất quen thuộc với nàng, hơn nữa nàng cũng rất được thái hậu ưa thích, dường như ở đây cũng không ai đố kị với nàng ta, chỉ mỉm cười đáp lễ.
Những người ngoài cung đến không riêng gì Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển, tất cả đều thấy nghi hoặc, Sở Thu Nguyệt còn cảm thấy được cả người Sở Lưu Uyển ở bên cạnh đang phát run.
Beta ♥ Nhã Vy
Ba người tiến vào nội cung, vén rèm lên để cho thị vệ nhìn lướt qua, sau đó đưa ba miếng ngọc bài tử ra rồi tiến vào, hoàng cung này rất khác với những cung cổ mà Sở Thu Nguyệt thấy kiếp trước, tuy cũng là tường đỏ ngói xanh, khí thế khoáng đạt, nhưng xem bố cục, vị trí gì gì đó đều khác nhau.
Hơn nữa nội cung này người ngoài lại rất dễ vào, chẳng phải là thuận tiện cho hoàng đế bị vợ cắm sừng sao? Thật kỳ lạ…
“À, Tư Mã tiểu thư, cửa ở đây đều luôn thế này sao?" Sở Thu Nguyệt hỏi.
Tư Mã Hà cười cười nói: “Không, chỉ có hôm nay mới mở cửa ra như vậy, sau đó phái thị vệ trông coi, ngày xưa vẫn thường khóa chặt. Ngay cả mẫu thân hay tỷ muội muốn vào thăm thì trước đó cũng phải được phê chuẩn mới được vào đây."
“Thì ra là vậy."Sở Thu Nguyệt gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Kiến trúc nội cung là kiểu vàng son lộng lẫy, lượn vòng phức tạp, đan xen, chồng chéo lên nhau, khiến cho Sở Thu Nguyệt hoa cả mắt, Sở Lưu Uyển cũng liếc vài cái, cảm thấy Ngũ hoàng tử cũng không tồi, chỉ là nếu Ngũ hoàng tử bại bởi Bát hoàng tử thì… Vì thế lại ngồi buồn rầu một góc.
Xe ngựa càng đi vào trong càng có thể thấy được hoa cỏ ven đường rất nhiều, hương thơm luồn vào mũi, nhìn trông rất đẹp mắt.
Mấy người xuống xe ngựa chỉ thấy tất cả mọi người đã lục tục đến đông đủ, toàn bộ tụ lại ngoài một cái cửa, đây đều là nữ quyến ngoài cung của phi tần, vì nếu cứ ai đến lại vào thì thật chẳng ra thể thống gì, thế nên mới quy định các nàng đều chờ ở ngoài cửa, đợi đến hết sẽ vào cùng một lúc, ai đến chậm sẽ không được vào.
Tư Mã Hà dẫn Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt xuống xe ngựa liền hấp dẫn ánh mắt của vài người, đương nhiên, một ít là nhìn Tư Mã Hà, một ít thì nhìn Sở Lưu Uyển.
Trong lòng Sở Lưu Uyển thầm đắc ý, cổ ngẩng cao vô cùng, ở đây có rất nhiều người, nàng đều biết hết, trước kia cùng tham gia yến hội gì đó, ví dụ như nữ tử áo vàng đang lom lom nhìn mình tên là Lưu Tiên Nguyệt, tỷ tỷ là Lưu Quý Phi, tài hoa nàng ta không tệ nhưng lại thua Sở Lưu Uyển, mỗi lần thua Lưu Tiên Nguyệt đều ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Lưu Uyển thật tài hoa, nếu có cung yến trong cung nếu có nàng thì chắc chắn sẽ rất nổi bật."
Ý là Sở Lưu Uyển chưa từng được tham gia mấy cung yến như vậy.
Những người khác nhìn thấy cũng học theo được, lần nào cũng như vô tình vô ý mà ám chỉ chuyện cung yến này, khiến Sở Lưu Uyển sầu muộn vô cùng.
Lần này các nàng bỗng nhiên trông thấy Sở Lưu Uyển và Tư Mã Hà đi cùng, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Không chỉ kinh ngạc mà còn là phẫn hận.
Sở Lưu Uyển mỉm cười với Lưu Tiên Nguyệt, khiến nàng ta tức đến giơ chân đấm tay, nhưng đang ở trong nội cung thì có thể nói được cái gì?
Tư Mã Liên thấy tỷ tỷ đã đến liền đi qua, nói với Tư Mã Hà:"Tỷ tỷ tới rồi," Lại nhìn Sở Thu Nguyệt một chút: “Ồ, Sở Tiểu Tiểu tỷ cũng tới?" Nhưng lại xem Sở Lưu Uyển như người vô hình.
Trong lòng Sở Lưu Uyển có hơi tức giận nhưng lại không để lộ ra, chỉ một mực mỉm cười – không khiến người ghen tị chính là người tài trí bình thường.
Sau khi tới thời gian, mọi người đồng loạt đi vào, chỉ thấy các vị phi tần đã ở đó. Tất cả mọi người ngay ngắn vây chung quanh bên cạnh Thái Hậu và Hoàng Hậu, thì thầm nói không ngừng.
Vốn Sở Thu Nguyệt nhìn thấy những người khác đã trang điểm đủ xinh đẹp rồi, lại nhìn các phi tần trong cung lại càng xinh đẹp hơn vạn phần, mặc dù không phải quá chói mắt mà nhưng trang sức quần áo không có cái nào là không phải vật cực kỳ trân quý, kim quang lóng lánh, dường như khiến người ta không mở nổi mắt.
Các nàng cũng không phải ưu thích mang nhiều trang sức, dù sao các loại trang sức này cũng rất khó mang, người mang nhất định phải có đầy quý khí, nếu có thì có thể nổi bật phú quý cao sang, nhưng nếu không đủ quý khí, quần áo không đồng bộ với trang sức thì coi như xong, hoàn toàn là loại nhà giàu mới nổi.
Hơn nữa mang kim sức cũng phải rất chú ý tới làn da, quan hệ trong đó hết sức phức tạp.
Nhưng đồ phiền toái như vậy nhưng tất cả mọi người vẫn phải cố gắng đeo lên chỉ vì hai điểm, thứ nhất là thái hậu rất thích, thứ hai là những thứ này phần lớn đều do hoàng thượng ban thương, đeo nhiều chứng tỏ mình được ân sủng.
Khiến Sở Thu Nguyệt phải chậc lưỡi vẫn là tuổi của những phi tần này, từ mười ba mười bốn, nhỏ nhất đoán chừng cũng mới tuổi cập kê, mặc dù biết hậu cung đều như thế nhưng nhìn thấy vẫn giật mình.
Thái hậu tóc đã hoa râm nhưng bảo dưỡng rất tốt, trên mặt tuy có nếp nhăn nhưng làn da vẫn khá đẹp, cười rộ lên mặt mũi hiền lành, nhìn thế nào cũng có điểm giống lão phật gia trong hoàn châu cách cách…
Tất cả mọi người hành lễ, Thái Hậu mỉm cười nói:" Đều tới rồi à."
Một đoàn người liền đi qua bên kia, Sở Thu Nguyệt nhắm mắt theo đuôi, đi sau lưng Sở Lưu Uyển, nói thật nàng vẫn cảm thấy khá mất mặt, vì trong những người ở đây nàng vẫn là người ăn mặc keo kiệt nhất, trên mặt trắng thuần không nói, trên đầu cũng chỉ dùng một cây mai trâm bằng vàng trắng nho nhỏ.
Nhưng thế này cũng không sao cả, dù sao cũng rất nhiều người ganh đua sắc đẹp, cũng chỉ là cách ăn mặc của một người thấp bé nhẹ cân, không khiến người khác chú ý cũng không gây náo loạn, chính ra cũng đỡ phiền. Thật ra Sở Thu Nguyệt ăn mặc như vậy nhưng lại cảm giác rất nổi bật, cũng may tuổi nàng nhỏ, bên người lại là Sở Lưu Uyển hấp dẫn ánh nhìn như thế, mọi người bên này cũng không chú ý tới nàng, cũng không có người nào chỉ trích trang phục của nàng cả.
Yến tiệc lần này bày ở ngự hoa viên, Hoàng đế hoàng tử đương nhiên không tới. Hoa viên phải nói là lớn đến dọa người, trong đó tất cả các loại hoa đều có, vô kể là đúng hay không đúng mùa, người làm vườn cũng phải dùng kĩ thuật cao siêu của mình giữ lại vẻ tươi đẹp cho chúng.
Con đường tương đối chật hẹp nhưng là lại khá dài và quanh co, ngoại trừ cung nữ đi đầu, Thái Hậu đi tuốt đằng trước,chung quanh là hoàng hậu và mấy phi tử bà ưa thích, hai tỷ muội Tư Mã Hà và Tư Mã Liên cũng rất được yêu thích, được đi bên người bà, Sở Thu Nguyệt đi phía sau, chỉ thấy người bên cạnh Thái Hậu líu ríu nói không ngừng, khiến bà cười tươi như hoa nở.
Sở Lưu Uyển tuy cũng rất muốn khiến Thái Hậu chú ý tới mình nhưng lại không dám tiến lên phía trước vì như thế rất không hợp quy củ, đành phải thành thành thật thật đi phía sau.
Sở Thu Nguyệt không có người quen biết nên liền chuyên tâm ngắm hoa, lúc này hoa mai đã dần úa tàn nhưng hoa đào lại nở rộ, ngàn đóa vạn đóa giâm cành thấp, hoa Hạnh, hoa Lê, Ngọc Lan cũng đều bung nở hết, treo đầy đầu cành, hoa khoe màu đua sắc, quả thật nhìn rất mê người.
Bên ngoài chắc chắn không thấy được cảnh đẹp tới vậy. Trong lòng Sở Thu Nguyệt vui đến mức cười như hoa nở, Sở Lưu Uyển thấy Sở Thu Nguyệt vui vẻ đến vậy thì hoàn toàn không hiểu được sao chính mình lại phải phiền muộn, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Đi một lát Thái Hậu thấy mệt mỏi nghỉ trong một đình viện, đình viện này rất lớn, bên ngoài còn có ghế đá, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị vì hôm thưởng hoa này, mọi người cùng nhau ngồi xuống, chỉ nghe Thái Hậu nói: “Hoa vừa nở tới, hương hoa nồng đậm, năm mới tuyết rơi nhiều, vì thế hoa cũng nở rộ hơn, mọi người cứ theo lệ cũ, hát mấy khúc nhạc, làm mấy bài thơ, cùng nhau vui cười đi ."
Dứt lời liền quay người nói với hoàng hậu: “Hoàng Hậu người làm trước đi."
Hoàng Hậu cúi đầu nói vâng, nhìn qua cả vườn hoa xuân trầm ngâm một lát, nói:
“Hoa sắc mạn thiên
Thụy tuyết phong niên
Quân chính hậu, quân chính hảo
Thiên hạ hỉ khai nhan."
( Sắc hoa đầy trời
Tuyết đúng mùa rơi
Nắng vàng vừa vặn
Thiên hạ cùng vui.)
Bài thơ này tuy bình thản nhưng lại có hàm ý thiên hạ yên vui, Hoàng Thượng trị quốc có đạo, thiên hạ trăm họ an cư lạc nghiệp, thật không hổ là mẫu nghi thiên hạ.
Thái hậu cười cười, nói: “Con ấy à, lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ chịu đi quá giới hạn. Mọi người đừng như vậy, ngắm hoa thôi mà, túy ý, tùy ý."
Hoàng Hậu cười cười, nói:" Thái Hậu đã nói như vậy, mọi người liền theo đi."
Về sau mọi người đều nháo nhác mở miệng, Sở Thu Nguyệt lại buồn rầu, nàng không có khướu làm thơ, cũng may ở đây ai cũng tranh nhau nói, cũng chưa chắc cần nàng phải mở miệng.
Sở Thu Nguyệt quay đầu nhìn nhìn Sở Lưu Uyển, chỉ thấy Sở Lưu Uyển nhìn chằm chằm một cây hoa đào như muốn găm xuyên ánh mắt qua thân cây vậy, sau đó thấy mọi người đã nói xong, Sở Lưu Uyển nhân cơ hội đứng lên nói: “Tiểu Sở Lưu Uyển, xin bêu xấu một chút."
Thái Hậu nói: “A? Sở Lưu Uyển? Cái tên này nghe rất quen, hình như là kinh thành đệ nhất tài nữ đúng không. Bài “Hoa mai" kia là do cô làm đúng không? Ta rất thích bài này đấy."
Sở Lưu Uyển vừa thấy Thái Hậu nói thích thơ của mình liền cười đến híp cả mí, nói:" Đúng là chuyết tác(*) của tiểu nữ."
(*)Chuyết tác: Tác phẩm kém cỏi
Thái Hậu cười cười: “Không cần khiêm tốn, nhanh, nhanh đọc nghe xem."
Sở lưu Uyển gật đầu nói:
“Mãn thụ như kiều lạn mạn hồng
Vạn chi đan thải chước xuân dung
Hà đương kết tác thiên niên thực
Tương kỳ nhân gian tạo hóa công?"
(Đào hồng rực rỡ đỏ đầy cây
Đốt lửa vạn cành mừng xuân tới
Ngàn năm kết trái, ngàn năm thực
Nhân gian chốn ấy có còn không?)
Mọi người nghe xong trước hai câu liền không nhịn được mà gật đầu, nghe xong hai câu kế lại liền sửng sốt, Thái Hậu nói: “Hai câu sau liền có ý gì?"
“Chính là nói điên đảo ngàn năm mới có trái, nhưng ngàn năm sau chốn nhân gian cũng đã khác. Nô tỳ cũng chỉ là nhìn hoa mà tức cảnh sinh tình mà thôi."
Sở Thu Nguyệt nghe xong bài thơ kia liền hơi sửng sốt, nàng cũng không biết bài thơ này có phải do cổ nhân sáng tác không, nhưng hai câu cuối nghe hoàn toàn không hiểu.
Thái Hậu khẽ gật đầu: “Ý tưởng rất mới."
Dứt lời cười cười:"Chắc chắn là thơ hay."
Sở Lưu Uyển thì đắc ý nhưng Lưu Tiên Nguyệt và mấy người chung quanh lại ghen tị đến đỏ cả mắt, trừng mắt với nàng ta, Sở Lưu Uyển nhếch mép, quay lại kiêu ngạo cười, càng khiến cho mấy người kia ức chế hơn.
Sở Lưu Uyển đang định rèn sắt khi còn nóng, nói ít lời dễ nghe để Thái Hậu vui vẻ, lại nghe một giọng nói tao nhã nhưng quen thuộc truyền tới: “Thái Hậu, tiện thiếp tới chậm."
Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt đều giật mình, quay đầu lại liền thấy người tới là Ngọc Liêm!
Nàng ta không giống một thân nha hoàn trước kia, trên người mặc y phục trắng toát, trên mặt cũng trở nên hoàn mỹ hơn, khuôn mặt vốn đã thanh tú, lại thêm xiêm y hoa mỹ và đồ trang sức làm nổi bật, dung nhan như ngọc, chung quanh là hoa đào, quả xứng với người đẹp được hoa đào làm nổi bật.
Hơn nữa, Ngọc Liêm xuất hiện ở đây rất không hợp lý, nàng ta không thể từ ngoài cung vào được, vậy chẳng nhẽ nàng ta ở trong cung? Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống cung nữ.
Thái Hậu thấy nàng, khẽ mỉm cười nói: “Ngọc Liêm, con chắc hẳn cũng vừa làm cái gì đó đúng không? Không phải là vì gạt cho ta vui vẻ sao? Ta cũng không trách con."
Ngọc Liêm mỉm cười, đi tới vấn an thái hậu và các phi tần, chỉ thấy mọi người dường như rất quen thuộc với nàng, hơn nữa nàng cũng rất được thái hậu ưa thích, dường như ở đây cũng không ai đố kị với nàng ta, chỉ mỉm cười đáp lễ.
Những người ngoài cung đến không riêng gì Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển, tất cả đều thấy nghi hoặc, Sở Thu Nguyệt còn cảm thấy được cả người Sở Lưu Uyển ở bên cạnh đang phát run.
Tác giả :
Nhã Vy