Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ
Chương 44: Tiêu đề
Thân Kiền đặt ngón trỏ ở trên miệng: “Suỵt..."
Suỵt cái sọ não a! Cố Hiểu Đao hồi tưởng lại người trước mặt này hành tung quỷ dị và thân phận khó bề phân biệt, còn làm hại mình bị cho rằng bệnh thần kinh, vì thế vỗ bàn đứng lên, vẫy tay nói: “Cung chủ! Sư cha! Mau đến xem Thân Kiền sống nè! Ta không có lừa các ngươi!"
Thân Kiền: “..."
Mọi người bị tiếng hô của hắn hấp dẫn, lập tức nhìn về phía hắn.
Cung chủ và tiểu sư đệ nghe vậy đi qua.
Tiểu sư đệ nhìn lướt qua quanh thân hắn, nghi hoặc nói: “Ở đâu?"
Cố Hiểu Đao chỉ chỉ chỗ bên cạnh mình, “Chính là hắn đó!"
Cung chủ: “Bên cạnh ngươi... có người à?"
Cố Hiểu Đao giật mình, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện thì ra người ngồi vị trí đã sớm rỗng tuếch.
Đệ tử xem náo nhiệt nhất thời tán đi một ít, bổ sung ánh mắt nhìn Cố Hiểu Đao có chút khó hiểu
Cố Hiểu Đao: “..."
Là người hay quỷ a! Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà, nắm tay áo cung chủ nói: “Rõ ràng vừa nãy còn có người!"
Tiểu sư đệ đồng tình nhìn hắn: “Có cần ta bốc chút thuốc cho ngươi không?"
Cố Hiểu Đao: “..."
Cố Hiểu Đao mặc kệ tiểu sư đệ, nắm tay cung chủ, vội la lên: “Ngươi tin ta không!"
Cung chủ sờ sờ đầu hắn: “Người có thể chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khinh công tất nhiên không tầm thường."
Vẫn là cung chủ nguyện ý tin tưởng ta! Cố Hiểu Đao cảm động vạn phần, lại nghe được cung chủ tiếp tục nói: “Đáng tiếc, trên thế gian này không có khả năng có khinh công nhanh như vậy, cho nên ngươi nhìn được có thể không phải là người."
Vẻ mặt Cố Hiểu Đao kinh sợ: “..."
Tiểu sư đệ: “Nếu không ta mời hai vị đạo sĩ đến trừ tà cho ngươi?"
Cố Hiểu Đao chần chờ nói: “Có tác dụng không?"
Tiểu sư đệ vuốt cằm: “Rất khó nói, người đã qua đời năm lần bảy lượt đến tìm ngươi, nhất định là có oán niệm sâu đậm."
Cố Hiểu Đao bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Ta lại không có làm chuyện gì xấu, vì cái rắm gì lại quấn lấy ta!"
Tiểu sư đệ hỏi: “Lần đầu tiên ngươi gặp được hắn là vào lúc nào?"
Cố Hiểu Đao nhìn thoáng qua cung chủ, “Chính là gặp được lúc ngươi kêu ta xuống núi tìm Thu Tam Nguyệt."
Cung chủ nhíu mày không nói.
“Lúc ấy hắn có mục đích gì không?"
“Hắn mãnh liệt yêu cầu gia nhập Cửu Vân cung, muốn ta dẫn hắn qua Cửu Vân trận."
Ánh mắt cung chủ thu lại, “Cửu Vân trận..."
Tiểu sư đệ tiếp tục hỏi: “Vậy lần thứ hai thì sao?"
“Lần thứ hai chính là gặp được trong Cửu Vân y phường, hắn vẫn là muốn ta dẫn hắn vào Cửu Vân cung, mục đích là muốn giúp sư phụ hắn hoàn thành giang hồ bí sự lục gì đó, hơn nữa không muốn tự mình đi tìm cung chủ."
Cung chủ hỏi: “Vậy ngươi có đáp ứng dẫn hắn vào Cửu Vân cung không?"
Cố Hiểu Đao lắc đầu, “Đương nhiên là không, kế hoạch lúc ấy của ta là muốn chạy trốn, sao có thể mang theo hắn chui đầu vô lưới a!"
Cung chủ: “..."
Không đúng, lại nhắc tới chuyện này! Cố Hiểu Đao gãi đầu, cười khan nói: “Đó là suy nghĩ lúc trước, ngươi đừng để ý!"
Cung chủ thản nhiên liếc hắn một cái: “Ta biết, không để ý."
Không để ý ngươi còn bày ra loại ánh mắt này?!
Tiểu sư đệ ngạc nhiên nói: “Ngươi không dẫn hắn đi, hắn không quấn lấy ngươi à?"
Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Không có, sau đó hắn lại bỏ chạy."
Vẻ mặt tiểu sư đệ tò mò: “Vì sao lại chạy? Ngươi đã làm gì hắn?"
Cố Hiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta chỉ hỏi hắn vì sao lại biết ta là độc y, hắn lại bỏ chạy... Lại nói tiếp, ngày vui vẻ đụng phải loại sự tình này thật đúng là xúi quẩy!"
Tiểu sư đệ cho hắn một ánh mắt an ủi: “Đồ nhi đừng sợ, ngày mai ta liền mời vài đạo sĩ linh nghiệm cho ngươi!"
Cung chủ ở một bên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Hoặc có lẽ là người."
Cố Hiểu Đao: “Vừa nãy ngươi còn nói khinh công nhanh như vậy nhất định không phải là người..."
Cung chủ nhìn lướt qua xung quanh, hỏi: “Hiểu Đao, lúc nãy ngươi có thấy rõ hắn mặc y phục gì không?"
Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Không chú ý, hắn vừa xuất hiện là ta đã gọi các ngươi."
Cung chủ chỉ chỉ người bên cạnh: “Có phải trang phục giống với đệ tử quỷ cốc không?"
Cố Hiểu Đao chần chờ nói: “Tuy rằng không thấy rõ, bất quá hình như là hơi giống... có thể khẳng định hắn không phải ăn mặc giống như thư sinh."
Cung chủ thản nhiên nói: “Sở dĩ hắn có thể chạy trốn nhanh như vậy, không phải là bởi vì khinh công, mà là bởi vì dịch dung. Chỉ cần ăn mặc thành đệ tử quỷ cốc, có thể dễ dàng trà trộn vào trong đám người, cho nên dễ dàng chạy trốn."
Bị hắn vừa nói như thế, Cố Hiểu Đao mới phát giác y phục đệ tử quỷ cốc xác định đều là thống nhất y bào màu đen, nhất định là nhìn quen rồi, cho nên mới xem nhẹ vấn đề này. Hơn nữa bây giờ nhiều người ồn ào, mọi người lại ra ra vào vào, đích xác rất dễ dàng chạy trốn! Cố Hiểu Đao kích động nói: “Danh trinh thám cung chủ a! Nói như vậy, người ta gặp được thực sự chính là người chứ không phải là quỷ?"
Cung chủ sờ sờ đầu hắn: “Chỉ là phỏng đoán mà thôi."
Tiểu sư đệ cũng có chút sầu lo: “Nếu phỏng đoán của ngươi chính xác, vậy người này vẫn còn ẩn nấp ở trong cốc? Hắn rốt cuộc là ai? Tìm Hiểu Đao có mục đích gì? Với lại tiến vào quỷ cốc như thế nào?"
Không ai có thể giải đáp liên tiếp vấn đề này, ba người trầm mặc không nói, trong không khí giống như có vài tia ngưng trọng.
Bình sư phụ ứng phó xong một đám đệ tử, đi về phía bọn họ, thản nhiên nói: “Sao lại bày ra vẻ mặt này?"
Tiểu sư đệ nhíu mày nói: “Bình nhi, ngươi nói với đệ tử tuần tra chú ý thêm, chú ý gần đây trong cốc có người nào khả nghi không."
Bình sư phụ ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu sư đệ nói: “Hẳn là có người trà trộn vào đây, hiện tại còn chưa biết rõ mục đích."
Bình sư phụ cũng không hỏi nhiều, lập tức phân phó đệ tử bên cạnh tăng số người tuần tra một chút.
Cung chủ kéo tay Cố Hiểu Đao: “Một tấc cũng không rời, ở bên cạnh ta."
Cố Hiểu Đao ngồi xuống bên cạnh cung chủ, ngoan ngoãn nói: “Nga."
Chính là bây giờ mới là buổi sáng a, chẳng lẽ bọn họ phải ở trong này uống rượu cả ngày? Cố Hiểu Đao nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta phải chờ ở trong này bao lâu a..."
Tiểu sư đệ nói: “Đương nhiên là uống rượu đến tối, ý, ngươi là không thể chờ đợi được muốn động phòng à?"
“..." Đương ta không có, Cố Hiểu Đao tiếp tục cúi đầu bóc củ lạc ăn.
Vì thế thời gian mời rượu và đáp lễ chậm rãi trôi qua.
Nửa đường sau khi ăn qua hai bữa cơm, sắc trời dĩ nhiên đã tối xuống, lúc này toàn bộ người ở đại đường cơ bản đều đã ngà ngà say.
Cố Hiểu Đao lo lắng nhìn cung chủ, “Ngươi ổn chứ?"
Cung chủ mặt không đổi sắc, nhướng mi nói: “Ngươi hoài nghi tửu lượng của bổn cung?"
Cố Hiểu Đao khoát tay: “Không hoài nghi không hoài nghi, thật sự là tửu lượng cao tửu lượng cao..."
Cung chủ vươn ra một tay về phía hắn: “Đỡ ta đứng dậy..."
Cố Hiểu Đao dựa theo lời hắn nói nâng hắn dậy, bĩu môi, “Đi đâu?"
Cung chủ thản nhiên nói: “Nhà xí."
“..." Người luyện võ chính là không giống người thường a, uống rượu cả ngày cư nhiên hiện tại mới muốn hư hư?
Cố Hiểu Đao kéo hắn đứng dậy, cung chủ thuận thế khoát tay lên trên bả vai hắn, nửa dựa vào hắn, trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Quả nhiên vẫn là say đi? Cố Hiểu Đao cẩn thận đỡ hắn ra ngoài.
Lúc Cố Hiểu Đao chuyên tâm đỡ hắn, cung chủ cũng là đang yên lặng đánh giá hắn.
“Cố Hiểu Đao."
Cố Hiểu Đao nghiêng đầu nói: “Sao?"
Cung chủ chăm chú nhìn hắn: “Ngày mai ta sẽ trở về Cửu Vân cung."
Cố Hiểu Đao dừng một chút, “Ừm."
Cung chủ nói: “Ngươi ngốc như vậy, khi nào thì mới có thể học xong độc thuật."
FUCK, lão tử ngốc chỗ nào?
“Cho nên ngươi vẫn là theo ta cùng trở về đi, khỏi học cái độc thuật rách nát kia nữa, ngươi muốn học đao kiếm, bổn cung liền tự mình dạy ngươi."
Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt: “Không phải ngươi nói tư chất của ta kém sao?"
Cung chủ: “Không chỉ có một mình bổn cung nói a."
“..." Còn có thể khoái trá nói chuyện phiếm không?
Cung chủ cười khẽ một tiếng: “Thế nào, có học không?"
Cố Hiểu Đao: “Học xong về sau có hiệu quả thế nào?"
Cung chủ: “Chém vài tên bù nhìn vẫn là dư dả."
Đậu má, ai thèm đối chiến với mấy tên bù nhìn! Cố Hiểu Đao cúi đầu nói: “Ta vẫn là học độc thuật với sư cha thôi."
Cung chủ kề sát vào mặt hắn, “Chính là ngươi sẽ không thấy được bổn cung a, không thấy được bổn cung ngươi không khổ sở sao? Hả?"
Nội tâm Cố Hiểu Đao lại giãy giụa kịch liệt. Mẹ kiếp, cung chủ khi say thuộc tính hảo manh a! Cứu mạng!
Cung chủ nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi đến phức tạp, tiếp tục nói: “Hay là ngươi lo lắng tác dụng phụ của thuốc kia, trước khi chúng ta đi liền bắt trói cốc chủ theo trở về Cửu Vân cung luôn."
Tiểu sư đệ trong đại đường khó hiểu mà hắt xì một cái.
Cố Hiểu Đao cố gắng trấn định, “Như vậy... không tốt lắm?"
Cung chủ hơi nhíu mày, “Vậy về sau phu quân để ta một mình trông phòng là tốt lắm sao?"
Cố Hiểu Đao nghe được lời nói này, nhất thời nét mặt đỏ bừng, đẩy hắn ra nói: “Cung chủ ngươi đã đồng ý rồi! Giữ vững họa phong của mình! Giữ vững chính mình! Lời như vậy là phong cách của ngươi sao? Hả?"
Cung chủ vẻ mặt vô tội: “Vậy thì theo bổn cung về đi, được không?"
Được được được! Ót Cố Hiểu Đao nóng lên, suýt chút nữa đã thốt ra lời đáp ứng, cuối cùng hắn hung hăng nhéo bắp đùi mình một phen, nghiêm túc nói: “Đoạn Yến, ta muốn làm người vừa có thể tự bảo vệ mình mà vừa có thể bảo vệ ngươi, chứ không muốn lúc nào cũng được ngươi bảo hộ." Huống hồ chén rượu Tiểu Tứ kia tuyệt đối không thể uống không!
Cung chủ khẽ cười một tiếng, buông ra cánh tay khoát lên trên vai hắn, đứng thẳng, ôm tay nói: “Đây là tiếng lòng của ngươi?"
Cố Hiểu Đao giật mình nói: “Rốt cuộc ngươi say hay là không say?"
Cung chủ mỉm cười: “Tửu lượng bổn cung rất tốt, sao lại say được?"
Vậy vừa nãy ngươi nói mê sảng gì đó! Cố Hiểu Đao luống cuống nói: “Ta..." Hắn thường xuyên ảo tưởng biến thành cao thủ có thể bảo hộ cung chủ, nhưng là lời như thế sao có thể để cho hắn biết!
Cung chủ sờ sờ đầu hắn: “Nói đến cùng, ngươi vẫn là sợ ta mất đi một nửa công lực sẽ có người gây bất lợi cho ta?"
Cố Hiểu Đao thành thật gật đầu, đại ca cũng không phải là dễ làm như vậy a!
Cung chủ nhìn hắn hồi lâu, ôm hắn vào trong ngực, cười nói: “Ngốc."
Cố Hiểu Đao trở tay ôm lấy hắn, mặt chôn ở hõm vai hắn, rầu rĩ nói: “Vậy ngươi rốt cuộc có đồng ý cho ta ở lại quỷ cốc học độc thuật không?"
Cung chủ cười nói, “Đều theo ngươi, bổn cung sẽ chờ ngươi đến bảo hộ bổn cung."
Cố Hiểu Đao: “Lại nói tiếp, ngươi còn muốn hư hư không?"
Cung chủ: “..."
Hai người từ nhà xí đi ra, liền thấy Hữu hộ pháp một đường chạy về phía bọn họ, vừa chạy vừa nói: “Đại ca, ca phu, mọi người đang tìm các ngươi đó, mau lên, hiện tại có thể vào động phòng rồi."
Suỵt cái sọ não a! Cố Hiểu Đao hồi tưởng lại người trước mặt này hành tung quỷ dị và thân phận khó bề phân biệt, còn làm hại mình bị cho rằng bệnh thần kinh, vì thế vỗ bàn đứng lên, vẫy tay nói: “Cung chủ! Sư cha! Mau đến xem Thân Kiền sống nè! Ta không có lừa các ngươi!"
Thân Kiền: “..."
Mọi người bị tiếng hô của hắn hấp dẫn, lập tức nhìn về phía hắn.
Cung chủ và tiểu sư đệ nghe vậy đi qua.
Tiểu sư đệ nhìn lướt qua quanh thân hắn, nghi hoặc nói: “Ở đâu?"
Cố Hiểu Đao chỉ chỉ chỗ bên cạnh mình, “Chính là hắn đó!"
Cung chủ: “Bên cạnh ngươi... có người à?"
Cố Hiểu Đao giật mình, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện thì ra người ngồi vị trí đã sớm rỗng tuếch.
Đệ tử xem náo nhiệt nhất thời tán đi một ít, bổ sung ánh mắt nhìn Cố Hiểu Đao có chút khó hiểu
Cố Hiểu Đao: “..."
Là người hay quỷ a! Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà, nắm tay áo cung chủ nói: “Rõ ràng vừa nãy còn có người!"
Tiểu sư đệ đồng tình nhìn hắn: “Có cần ta bốc chút thuốc cho ngươi không?"
Cố Hiểu Đao: “..."
Cố Hiểu Đao mặc kệ tiểu sư đệ, nắm tay cung chủ, vội la lên: “Ngươi tin ta không!"
Cung chủ sờ sờ đầu hắn: “Người có thể chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khinh công tất nhiên không tầm thường."
Vẫn là cung chủ nguyện ý tin tưởng ta! Cố Hiểu Đao cảm động vạn phần, lại nghe được cung chủ tiếp tục nói: “Đáng tiếc, trên thế gian này không có khả năng có khinh công nhanh như vậy, cho nên ngươi nhìn được có thể không phải là người."
Vẻ mặt Cố Hiểu Đao kinh sợ: “..."
Tiểu sư đệ: “Nếu không ta mời hai vị đạo sĩ đến trừ tà cho ngươi?"
Cố Hiểu Đao chần chờ nói: “Có tác dụng không?"
Tiểu sư đệ vuốt cằm: “Rất khó nói, người đã qua đời năm lần bảy lượt đến tìm ngươi, nhất định là có oán niệm sâu đậm."
Cố Hiểu Đao bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Ta lại không có làm chuyện gì xấu, vì cái rắm gì lại quấn lấy ta!"
Tiểu sư đệ hỏi: “Lần đầu tiên ngươi gặp được hắn là vào lúc nào?"
Cố Hiểu Đao nhìn thoáng qua cung chủ, “Chính là gặp được lúc ngươi kêu ta xuống núi tìm Thu Tam Nguyệt."
Cung chủ nhíu mày không nói.
“Lúc ấy hắn có mục đích gì không?"
“Hắn mãnh liệt yêu cầu gia nhập Cửu Vân cung, muốn ta dẫn hắn qua Cửu Vân trận."
Ánh mắt cung chủ thu lại, “Cửu Vân trận..."
Tiểu sư đệ tiếp tục hỏi: “Vậy lần thứ hai thì sao?"
“Lần thứ hai chính là gặp được trong Cửu Vân y phường, hắn vẫn là muốn ta dẫn hắn vào Cửu Vân cung, mục đích là muốn giúp sư phụ hắn hoàn thành giang hồ bí sự lục gì đó, hơn nữa không muốn tự mình đi tìm cung chủ."
Cung chủ hỏi: “Vậy ngươi có đáp ứng dẫn hắn vào Cửu Vân cung không?"
Cố Hiểu Đao lắc đầu, “Đương nhiên là không, kế hoạch lúc ấy của ta là muốn chạy trốn, sao có thể mang theo hắn chui đầu vô lưới a!"
Cung chủ: “..."
Không đúng, lại nhắc tới chuyện này! Cố Hiểu Đao gãi đầu, cười khan nói: “Đó là suy nghĩ lúc trước, ngươi đừng để ý!"
Cung chủ thản nhiên liếc hắn một cái: “Ta biết, không để ý."
Không để ý ngươi còn bày ra loại ánh mắt này?!
Tiểu sư đệ ngạc nhiên nói: “Ngươi không dẫn hắn đi, hắn không quấn lấy ngươi à?"
Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Không có, sau đó hắn lại bỏ chạy."
Vẻ mặt tiểu sư đệ tò mò: “Vì sao lại chạy? Ngươi đã làm gì hắn?"
Cố Hiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta chỉ hỏi hắn vì sao lại biết ta là độc y, hắn lại bỏ chạy... Lại nói tiếp, ngày vui vẻ đụng phải loại sự tình này thật đúng là xúi quẩy!"
Tiểu sư đệ cho hắn một ánh mắt an ủi: “Đồ nhi đừng sợ, ngày mai ta liền mời vài đạo sĩ linh nghiệm cho ngươi!"
Cung chủ ở một bên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Hoặc có lẽ là người."
Cố Hiểu Đao: “Vừa nãy ngươi còn nói khinh công nhanh như vậy nhất định không phải là người..."
Cung chủ nhìn lướt qua xung quanh, hỏi: “Hiểu Đao, lúc nãy ngươi có thấy rõ hắn mặc y phục gì không?"
Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Không chú ý, hắn vừa xuất hiện là ta đã gọi các ngươi."
Cung chủ chỉ chỉ người bên cạnh: “Có phải trang phục giống với đệ tử quỷ cốc không?"
Cố Hiểu Đao chần chờ nói: “Tuy rằng không thấy rõ, bất quá hình như là hơi giống... có thể khẳng định hắn không phải ăn mặc giống như thư sinh."
Cung chủ thản nhiên nói: “Sở dĩ hắn có thể chạy trốn nhanh như vậy, không phải là bởi vì khinh công, mà là bởi vì dịch dung. Chỉ cần ăn mặc thành đệ tử quỷ cốc, có thể dễ dàng trà trộn vào trong đám người, cho nên dễ dàng chạy trốn."
Bị hắn vừa nói như thế, Cố Hiểu Đao mới phát giác y phục đệ tử quỷ cốc xác định đều là thống nhất y bào màu đen, nhất định là nhìn quen rồi, cho nên mới xem nhẹ vấn đề này. Hơn nữa bây giờ nhiều người ồn ào, mọi người lại ra ra vào vào, đích xác rất dễ dàng chạy trốn! Cố Hiểu Đao kích động nói: “Danh trinh thám cung chủ a! Nói như vậy, người ta gặp được thực sự chính là người chứ không phải là quỷ?"
Cung chủ sờ sờ đầu hắn: “Chỉ là phỏng đoán mà thôi."
Tiểu sư đệ cũng có chút sầu lo: “Nếu phỏng đoán của ngươi chính xác, vậy người này vẫn còn ẩn nấp ở trong cốc? Hắn rốt cuộc là ai? Tìm Hiểu Đao có mục đích gì? Với lại tiến vào quỷ cốc như thế nào?"
Không ai có thể giải đáp liên tiếp vấn đề này, ba người trầm mặc không nói, trong không khí giống như có vài tia ngưng trọng.
Bình sư phụ ứng phó xong một đám đệ tử, đi về phía bọn họ, thản nhiên nói: “Sao lại bày ra vẻ mặt này?"
Tiểu sư đệ nhíu mày nói: “Bình nhi, ngươi nói với đệ tử tuần tra chú ý thêm, chú ý gần đây trong cốc có người nào khả nghi không."
Bình sư phụ ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu sư đệ nói: “Hẳn là có người trà trộn vào đây, hiện tại còn chưa biết rõ mục đích."
Bình sư phụ cũng không hỏi nhiều, lập tức phân phó đệ tử bên cạnh tăng số người tuần tra một chút.
Cung chủ kéo tay Cố Hiểu Đao: “Một tấc cũng không rời, ở bên cạnh ta."
Cố Hiểu Đao ngồi xuống bên cạnh cung chủ, ngoan ngoãn nói: “Nga."
Chính là bây giờ mới là buổi sáng a, chẳng lẽ bọn họ phải ở trong này uống rượu cả ngày? Cố Hiểu Đao nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta phải chờ ở trong này bao lâu a..."
Tiểu sư đệ nói: “Đương nhiên là uống rượu đến tối, ý, ngươi là không thể chờ đợi được muốn động phòng à?"
“..." Đương ta không có, Cố Hiểu Đao tiếp tục cúi đầu bóc củ lạc ăn.
Vì thế thời gian mời rượu và đáp lễ chậm rãi trôi qua.
Nửa đường sau khi ăn qua hai bữa cơm, sắc trời dĩ nhiên đã tối xuống, lúc này toàn bộ người ở đại đường cơ bản đều đã ngà ngà say.
Cố Hiểu Đao lo lắng nhìn cung chủ, “Ngươi ổn chứ?"
Cung chủ mặt không đổi sắc, nhướng mi nói: “Ngươi hoài nghi tửu lượng của bổn cung?"
Cố Hiểu Đao khoát tay: “Không hoài nghi không hoài nghi, thật sự là tửu lượng cao tửu lượng cao..."
Cung chủ vươn ra một tay về phía hắn: “Đỡ ta đứng dậy..."
Cố Hiểu Đao dựa theo lời hắn nói nâng hắn dậy, bĩu môi, “Đi đâu?"
Cung chủ thản nhiên nói: “Nhà xí."
“..." Người luyện võ chính là không giống người thường a, uống rượu cả ngày cư nhiên hiện tại mới muốn hư hư?
Cố Hiểu Đao kéo hắn đứng dậy, cung chủ thuận thế khoát tay lên trên bả vai hắn, nửa dựa vào hắn, trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Quả nhiên vẫn là say đi? Cố Hiểu Đao cẩn thận đỡ hắn ra ngoài.
Lúc Cố Hiểu Đao chuyên tâm đỡ hắn, cung chủ cũng là đang yên lặng đánh giá hắn.
“Cố Hiểu Đao."
Cố Hiểu Đao nghiêng đầu nói: “Sao?"
Cung chủ chăm chú nhìn hắn: “Ngày mai ta sẽ trở về Cửu Vân cung."
Cố Hiểu Đao dừng một chút, “Ừm."
Cung chủ nói: “Ngươi ngốc như vậy, khi nào thì mới có thể học xong độc thuật."
FUCK, lão tử ngốc chỗ nào?
“Cho nên ngươi vẫn là theo ta cùng trở về đi, khỏi học cái độc thuật rách nát kia nữa, ngươi muốn học đao kiếm, bổn cung liền tự mình dạy ngươi."
Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt: “Không phải ngươi nói tư chất của ta kém sao?"
Cung chủ: “Không chỉ có một mình bổn cung nói a."
“..." Còn có thể khoái trá nói chuyện phiếm không?
Cung chủ cười khẽ một tiếng: “Thế nào, có học không?"
Cố Hiểu Đao: “Học xong về sau có hiệu quả thế nào?"
Cung chủ: “Chém vài tên bù nhìn vẫn là dư dả."
Đậu má, ai thèm đối chiến với mấy tên bù nhìn! Cố Hiểu Đao cúi đầu nói: “Ta vẫn là học độc thuật với sư cha thôi."
Cung chủ kề sát vào mặt hắn, “Chính là ngươi sẽ không thấy được bổn cung a, không thấy được bổn cung ngươi không khổ sở sao? Hả?"
Nội tâm Cố Hiểu Đao lại giãy giụa kịch liệt. Mẹ kiếp, cung chủ khi say thuộc tính hảo manh a! Cứu mạng!
Cung chủ nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi đến phức tạp, tiếp tục nói: “Hay là ngươi lo lắng tác dụng phụ của thuốc kia, trước khi chúng ta đi liền bắt trói cốc chủ theo trở về Cửu Vân cung luôn."
Tiểu sư đệ trong đại đường khó hiểu mà hắt xì một cái.
Cố Hiểu Đao cố gắng trấn định, “Như vậy... không tốt lắm?"
Cung chủ hơi nhíu mày, “Vậy về sau phu quân để ta một mình trông phòng là tốt lắm sao?"
Cố Hiểu Đao nghe được lời nói này, nhất thời nét mặt đỏ bừng, đẩy hắn ra nói: “Cung chủ ngươi đã đồng ý rồi! Giữ vững họa phong của mình! Giữ vững chính mình! Lời như vậy là phong cách của ngươi sao? Hả?"
Cung chủ vẻ mặt vô tội: “Vậy thì theo bổn cung về đi, được không?"
Được được được! Ót Cố Hiểu Đao nóng lên, suýt chút nữa đã thốt ra lời đáp ứng, cuối cùng hắn hung hăng nhéo bắp đùi mình một phen, nghiêm túc nói: “Đoạn Yến, ta muốn làm người vừa có thể tự bảo vệ mình mà vừa có thể bảo vệ ngươi, chứ không muốn lúc nào cũng được ngươi bảo hộ." Huống hồ chén rượu Tiểu Tứ kia tuyệt đối không thể uống không!
Cung chủ khẽ cười một tiếng, buông ra cánh tay khoát lên trên vai hắn, đứng thẳng, ôm tay nói: “Đây là tiếng lòng của ngươi?"
Cố Hiểu Đao giật mình nói: “Rốt cuộc ngươi say hay là không say?"
Cung chủ mỉm cười: “Tửu lượng bổn cung rất tốt, sao lại say được?"
Vậy vừa nãy ngươi nói mê sảng gì đó! Cố Hiểu Đao luống cuống nói: “Ta..." Hắn thường xuyên ảo tưởng biến thành cao thủ có thể bảo hộ cung chủ, nhưng là lời như thế sao có thể để cho hắn biết!
Cung chủ sờ sờ đầu hắn: “Nói đến cùng, ngươi vẫn là sợ ta mất đi một nửa công lực sẽ có người gây bất lợi cho ta?"
Cố Hiểu Đao thành thật gật đầu, đại ca cũng không phải là dễ làm như vậy a!
Cung chủ nhìn hắn hồi lâu, ôm hắn vào trong ngực, cười nói: “Ngốc."
Cố Hiểu Đao trở tay ôm lấy hắn, mặt chôn ở hõm vai hắn, rầu rĩ nói: “Vậy ngươi rốt cuộc có đồng ý cho ta ở lại quỷ cốc học độc thuật không?"
Cung chủ cười nói, “Đều theo ngươi, bổn cung sẽ chờ ngươi đến bảo hộ bổn cung."
Cố Hiểu Đao: “Lại nói tiếp, ngươi còn muốn hư hư không?"
Cung chủ: “..."
Hai người từ nhà xí đi ra, liền thấy Hữu hộ pháp một đường chạy về phía bọn họ, vừa chạy vừa nói: “Đại ca, ca phu, mọi người đang tìm các ngươi đó, mau lên, hiện tại có thể vào động phòng rồi."
Tác giả :
Nhất Cân Lộc Dung