Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ
Chương 79
“Muốn thử thí nghiệm với anh thôi mà" Tô Thiên giãy dụa đứng dậy khỏi mặt đất, âm thanh mang theo chút run rẩy, cô biết, chuyện thằng cha chết tiệt này muốn làm tiếp theo chắc chắn sẽ không tốt lành gì.
Đường Nham tiến đến bế ngang cô lên, cất bước về phía phòng ngủ, ung dung thốt ra một câu.
“Đừng vậy, hai người chơi chung mới có ý nghĩa chứ, tôi chơi một mình thì chán lắm"
Sau đó không hề thương hoa tiếc ngọc mà ném người, à không, ném ma lên giường.
Thẳng tay xé toạc quần áo của Tô Thiên, sau đó đưa tay vỗ vỗ cái mông vểnh trắng nõn của cô.
“Ba ba ba" ba tiếng giòn vang, có thêm mấy dấu bàn tay trên cái mông mềm mại.
“A, đau, anh làm gì vậy hả" Tô Thiên kêu la, bây giờ cô đang ở tư thế nằm sấp, căn bản là không thấy rõ Đường Nham đang làm gì.
“Nói, vừa rồi cô cố ý trêu đùa tôi đúng không" Đường Nham lại đánh thêm hai cái rồi lạnh giọng nói.
“Không phải không phải, tôi chỉ đùa chút thôi mà, cần gì phải để ý đến thế, mau thả tôi ra" Tô Thiên vội trả lời.
“Tôi còn nhớ gần đây cô rất ngoan, sao đột nhiên trở thành một kẻ giỏi nói dối rồi, cái này không được, cô nên là một cô gái tốt, hôm nay tôi sẽ dạy cô thế nào là một nô lệ biết tự giác, bằng không để người khác biết được vết nhơ này của cô sẽ nói tôi dạy dỗ không nghiêm." Đường Nham vung tay đánh thêm một cái, chậm rãi nói.
“Tôi chưa nói dối mà, đau, ối ối ối, đau" Tô Thiên thấp giọng khóc nức nở, mông của cô đã trở nên sưng đỏ vì bị đánh mạnh, người đàn ông này sao có thể sử dụng phương pháp này được, thật sự là điên rồi, điên thiệt rồi.
“À vẫn còn già mồm, xem ra chữa trị của tôi không dùng được rồi, phải tăng cường độ lên mới được" Đường
Nham bình tĩnh lại nâng tay lên, hung hăng đánh xuống.
“Chỉ cần cô nhận sai, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cô, bằng không sự dạy dỗ này sẽ được nâng cấp"
“Tôi không có, thật sự không có mà, chỉ là đùa một chút mà thôi, tôi biết sai rồi, sau này không bao giờ xảy ra chuyện này nữa, thật sự" Tô Thiên vẫn nghiến răng phủ nhận, cô tuyệt đối không thể bị đầu độc, nếu gật đầu, chắc chắn tiếp theo chính là mưa rền gió dữ.
Thế nhưng lần này đáp lại cô không phải là Đường Nham, mà là Xích Viêm, sau khi roi da nhỏ dài hạ xuống, trên cái mông nhỏ sưng đỏ lập tức có thêm một vết thương.
“A"
Tô Thiên vô thức kêu lên sợ hãi.
Kích thích thị giác trắng đỏ cùng với tiếng khóc nức nở yếu đuối bất lực làm cho trái tim Đường Nham hưng phấn đập nhanh hơn, tay cầm roi cũng càng thêm không chút lưu tình.
Tô Thiên thống khổ vặn vẹo thân thể, nhưng mà căn bản là không tránh được đòn roi, mắt thấy vết thương trên người càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cô không chịu nổi áp lực tâm lý, cầu xin tha thứ nói: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi thừa nhận tôi thừa nhận, là tôi cố ý muốn trêu đùa anh, chủ nhân tôi sai rồi, tôi không dám nữa, sau này tôi chắc chắn sẽ làm một nô lệ biết nghe lời"
“A, không chịu nổi rồi sao, tôi còn tưởng cô sẽ mạnh miệng đến cùng chứ, xem ra giáo dục trị liệu của tôi vẫn rất có hiệu quả, ngoan, biết thừa nhận sai lầm là được rồi."
Đường Nham dừng tay, thu hồi roi da, xoay người lên giường, dù bận vẫn ung dung nói: “Thế này đi, hay là bây giờ dùng thân thể của tiểu yêu tinh làm dịu cơn giận của chủ nhân nhé"
“Được, chủ nhân."
Tô Thiên vội vàng cung kính đáp lại, lau nước mắt trên khóe mi, sau đó ngoan ngoãn đi tới bên người Đường Nham, bắt đầu dùng các bộ phận của thân thể bù đắp hậu quả chính mình gây nên.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ phải nhắc tới Trương Thiên Minh bỏ ra món tiền lớn để dẫn nô lệ quỷ Mạnh Mộng về nhà một chút, sau khi ông ta quay về khu nhà trọ cao cấp của mình, ngồi trên sô pha cầm trên tay chiếc bình xứ tinh xảo, đánh giá trên dưới một lượt, trong lòng hơi hơi hưng phấn lên, chỉ cần nghĩ đến dáng người uyển chuyển cùng khí chất thành thục quyến rũ của con ma nữ kia thì ông ta lập tức cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một cỗ hơi thở nóng như lửa.
Ông ta gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng mà chưa từng nghe nói qua ma nữ với bộ dạng xinh đẹp, không ngờ rằng lúc sinh thời ông ta lại có thể có cơ hội tiếp xúc với thứ mà đến người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, quả thật rất thú vị.
Đất nước ta mênh mông rộng lớn, đúng là kỳ nhân dị sự gì cũng có.
Sau khi mở được bình sứ theo cách Đường Nham dạy cho ông ta, Trương Thiên Minh gấp rút đứng lên khỏi ghế sô pha.
Một làn khói đen chậm rãi bay giữa không trung, biến hóa huyền ảo thành dáng người xinh đẹp của Mạnh Mộng.
Sau khi xuất hiện cô ta đã ngoan ngoãn bày ra bộ dáng nhu thuận, cung kính nói: “Xin hỏi khách nhân có điều gì cần phân phó"
Thái độ cô ta khiêm tốn, hoàn toàn không vì có một người đàn ông xa lạ ngồi trước mình mà đối xử tiêu cực
Đây là thành quả dạy dỗ của Đường Nham, đối với con nô lệ quỷ nghiêm túc đầu tiên đi ra từ cửa hàng nhà mình, Đường Nham dụng tâm không ít, ra tay với Mạnh Mộng cũng vô cùng nghiêm khắc, có chỗ nào làm không đúng thì sẽ lập tức dùng roi da chăm sóc, sau khi đánh xong lại hứa cho chút quyền lợi, Mạnh Mộng đơn thuần đã sớm quen với quy củ tùy ý của anh ta cho nên tuyệt đối không chút phản kháng.
Hơn nữa, trước đây Đường Nham đã cảnh cáo cô ta rằng nếu để bị khách hàng khiếu nại sẽ đánh cho cô ta mình đầy thương tích thì thôi, cho nên cô ta mới có thái độ như hiện tại.
Trương Thiên Minh rất hài lòng với biểu hiện của cô ta, bởi vì khi cúi người, trước ngực cô ta lộ ra một mảng lớn cảnh xuân, da thịt trắng trẻo kích thích thần kinh của Trương Thiên Minh.
Ông ta nuốt nước miếng, cố gắng đè nén ngọn lửa toát ra trong đáy lòng, khô khan nói: “Tôi cũng không hiểu về mấy kiến thức phong thủy này, chắc chắn Đường Nham đã dạy cô rồi đúng không, cô cứ dựa theo những gì mình biết giúp tôi giải trừ xui xẻo là được rồi"
“Được, thưa quý khách, nhưng trước tiên ngài cần phải thắp nến và hương, sau đó đặ tngày sinh tháng đẻ cho tôi, quỳ gối trước mặt, thành tâm thành ý đọc chú ngữ, như vậy tôi mới có thể phát huy sức mạnh của mình hơn nữa." Mạnh Mộng giải thích.
“A, còn phải làm như vậy sao, tôi đây sẽ nhanh chóng đi làm" Trương Thiên Minh vội vàng chạy vào phòng lục tung một trận, tìm một lát mới chợt nhận ra nhà trọ xa hoa của mình căn bản không có mấy thứ này.
Đành phải gọi điện thoại cho tài xế nói anh ta mau chóng đi mua.
“Thật ngại quá, bình thường tôi cũng không có dùng mấy thứ kia nên không có sẵn trong nhà, nhưng mà tôi đã nói người ta đi mua rồi, sẽ nhanh chóng đưa đến đây thôi." Trương Thiên Minh xoa xoa tay xấu hổ nói,
“Được, thưa quý khách, đầu tiên tôi sẽ giúp ngài diệt trừ khí mù mịt trong người và trong phòng đi." Mạnh Mộng nói xong thì huy động quỷ khí trong thân thể lại, chia chúng ra thành từng sợi chỉ, lan ra đến mọi chỗ trong nhà.
Những sợi chỉ này chỉ cần vừa tiếp xúc với khí xám bẩn trong không khí sẽ giống như mấy dây leo quấn quanh để đi lên, trước hòa tan sau hấp thụ, rồi lại tiếp tục hướng đến mục tiêu kế tiếp đánh móc sau gáy.
Đến tận khi mọi góc trong nhà đều bị bọn chúng quét sạch, quỷ khí của sợi chỉ lập tức biến thành một sợi dây thừng mập mạp, sau đó lại lần nữa bay đến chui vào thân thể của Mạnh Mộng.
Những khí này đối với nô lệ quỷ mà nói đều là đại bổ vật.
Đường Nham tiến đến bế ngang cô lên, cất bước về phía phòng ngủ, ung dung thốt ra một câu.
“Đừng vậy, hai người chơi chung mới có ý nghĩa chứ, tôi chơi một mình thì chán lắm"
Sau đó không hề thương hoa tiếc ngọc mà ném người, à không, ném ma lên giường.
Thẳng tay xé toạc quần áo của Tô Thiên, sau đó đưa tay vỗ vỗ cái mông vểnh trắng nõn của cô.
“Ba ba ba" ba tiếng giòn vang, có thêm mấy dấu bàn tay trên cái mông mềm mại.
“A, đau, anh làm gì vậy hả" Tô Thiên kêu la, bây giờ cô đang ở tư thế nằm sấp, căn bản là không thấy rõ Đường Nham đang làm gì.
“Nói, vừa rồi cô cố ý trêu đùa tôi đúng không" Đường Nham lại đánh thêm hai cái rồi lạnh giọng nói.
“Không phải không phải, tôi chỉ đùa chút thôi mà, cần gì phải để ý đến thế, mau thả tôi ra" Tô Thiên vội trả lời.
“Tôi còn nhớ gần đây cô rất ngoan, sao đột nhiên trở thành một kẻ giỏi nói dối rồi, cái này không được, cô nên là một cô gái tốt, hôm nay tôi sẽ dạy cô thế nào là một nô lệ biết tự giác, bằng không để người khác biết được vết nhơ này của cô sẽ nói tôi dạy dỗ không nghiêm." Đường Nham vung tay đánh thêm một cái, chậm rãi nói.
“Tôi chưa nói dối mà, đau, ối ối ối, đau" Tô Thiên thấp giọng khóc nức nở, mông của cô đã trở nên sưng đỏ vì bị đánh mạnh, người đàn ông này sao có thể sử dụng phương pháp này được, thật sự là điên rồi, điên thiệt rồi.
“À vẫn còn già mồm, xem ra chữa trị của tôi không dùng được rồi, phải tăng cường độ lên mới được" Đường
Nham bình tĩnh lại nâng tay lên, hung hăng đánh xuống.
“Chỉ cần cô nhận sai, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cô, bằng không sự dạy dỗ này sẽ được nâng cấp"
“Tôi không có, thật sự không có mà, chỉ là đùa một chút mà thôi, tôi biết sai rồi, sau này không bao giờ xảy ra chuyện này nữa, thật sự" Tô Thiên vẫn nghiến răng phủ nhận, cô tuyệt đối không thể bị đầu độc, nếu gật đầu, chắc chắn tiếp theo chính là mưa rền gió dữ.
Thế nhưng lần này đáp lại cô không phải là Đường Nham, mà là Xích Viêm, sau khi roi da nhỏ dài hạ xuống, trên cái mông nhỏ sưng đỏ lập tức có thêm một vết thương.
“A"
Tô Thiên vô thức kêu lên sợ hãi.
Kích thích thị giác trắng đỏ cùng với tiếng khóc nức nở yếu đuối bất lực làm cho trái tim Đường Nham hưng phấn đập nhanh hơn, tay cầm roi cũng càng thêm không chút lưu tình.
Tô Thiên thống khổ vặn vẹo thân thể, nhưng mà căn bản là không tránh được đòn roi, mắt thấy vết thương trên người càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cô không chịu nổi áp lực tâm lý, cầu xin tha thứ nói: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi thừa nhận tôi thừa nhận, là tôi cố ý muốn trêu đùa anh, chủ nhân tôi sai rồi, tôi không dám nữa, sau này tôi chắc chắn sẽ làm một nô lệ biết nghe lời"
“A, không chịu nổi rồi sao, tôi còn tưởng cô sẽ mạnh miệng đến cùng chứ, xem ra giáo dục trị liệu của tôi vẫn rất có hiệu quả, ngoan, biết thừa nhận sai lầm là được rồi."
Đường Nham dừng tay, thu hồi roi da, xoay người lên giường, dù bận vẫn ung dung nói: “Thế này đi, hay là bây giờ dùng thân thể của tiểu yêu tinh làm dịu cơn giận của chủ nhân nhé"
“Được, chủ nhân."
Tô Thiên vội vàng cung kính đáp lại, lau nước mắt trên khóe mi, sau đó ngoan ngoãn đi tới bên người Đường Nham, bắt đầu dùng các bộ phận của thân thể bù đắp hậu quả chính mình gây nên.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ phải nhắc tới Trương Thiên Minh bỏ ra món tiền lớn để dẫn nô lệ quỷ Mạnh Mộng về nhà một chút, sau khi ông ta quay về khu nhà trọ cao cấp của mình, ngồi trên sô pha cầm trên tay chiếc bình xứ tinh xảo, đánh giá trên dưới một lượt, trong lòng hơi hơi hưng phấn lên, chỉ cần nghĩ đến dáng người uyển chuyển cùng khí chất thành thục quyến rũ của con ma nữ kia thì ông ta lập tức cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một cỗ hơi thở nóng như lửa.
Ông ta gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng mà chưa từng nghe nói qua ma nữ với bộ dạng xinh đẹp, không ngờ rằng lúc sinh thời ông ta lại có thể có cơ hội tiếp xúc với thứ mà đến người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, quả thật rất thú vị.
Đất nước ta mênh mông rộng lớn, đúng là kỳ nhân dị sự gì cũng có.
Sau khi mở được bình sứ theo cách Đường Nham dạy cho ông ta, Trương Thiên Minh gấp rút đứng lên khỏi ghế sô pha.
Một làn khói đen chậm rãi bay giữa không trung, biến hóa huyền ảo thành dáng người xinh đẹp của Mạnh Mộng.
Sau khi xuất hiện cô ta đã ngoan ngoãn bày ra bộ dáng nhu thuận, cung kính nói: “Xin hỏi khách nhân có điều gì cần phân phó"
Thái độ cô ta khiêm tốn, hoàn toàn không vì có một người đàn ông xa lạ ngồi trước mình mà đối xử tiêu cực
Đây là thành quả dạy dỗ của Đường Nham, đối với con nô lệ quỷ nghiêm túc đầu tiên đi ra từ cửa hàng nhà mình, Đường Nham dụng tâm không ít, ra tay với Mạnh Mộng cũng vô cùng nghiêm khắc, có chỗ nào làm không đúng thì sẽ lập tức dùng roi da chăm sóc, sau khi đánh xong lại hứa cho chút quyền lợi, Mạnh Mộng đơn thuần đã sớm quen với quy củ tùy ý của anh ta cho nên tuyệt đối không chút phản kháng.
Hơn nữa, trước đây Đường Nham đã cảnh cáo cô ta rằng nếu để bị khách hàng khiếu nại sẽ đánh cho cô ta mình đầy thương tích thì thôi, cho nên cô ta mới có thái độ như hiện tại.
Trương Thiên Minh rất hài lòng với biểu hiện của cô ta, bởi vì khi cúi người, trước ngực cô ta lộ ra một mảng lớn cảnh xuân, da thịt trắng trẻo kích thích thần kinh của Trương Thiên Minh.
Ông ta nuốt nước miếng, cố gắng đè nén ngọn lửa toát ra trong đáy lòng, khô khan nói: “Tôi cũng không hiểu về mấy kiến thức phong thủy này, chắc chắn Đường Nham đã dạy cô rồi đúng không, cô cứ dựa theo những gì mình biết giúp tôi giải trừ xui xẻo là được rồi"
“Được, thưa quý khách, nhưng trước tiên ngài cần phải thắp nến và hương, sau đó đặ tngày sinh tháng đẻ cho tôi, quỳ gối trước mặt, thành tâm thành ý đọc chú ngữ, như vậy tôi mới có thể phát huy sức mạnh của mình hơn nữa." Mạnh Mộng giải thích.
“A, còn phải làm như vậy sao, tôi đây sẽ nhanh chóng đi làm" Trương Thiên Minh vội vàng chạy vào phòng lục tung một trận, tìm một lát mới chợt nhận ra nhà trọ xa hoa của mình căn bản không có mấy thứ này.
Đành phải gọi điện thoại cho tài xế nói anh ta mau chóng đi mua.
“Thật ngại quá, bình thường tôi cũng không có dùng mấy thứ kia nên không có sẵn trong nhà, nhưng mà tôi đã nói người ta đi mua rồi, sẽ nhanh chóng đưa đến đây thôi." Trương Thiên Minh xoa xoa tay xấu hổ nói,
“Được, thưa quý khách, đầu tiên tôi sẽ giúp ngài diệt trừ khí mù mịt trong người và trong phòng đi." Mạnh Mộng nói xong thì huy động quỷ khí trong thân thể lại, chia chúng ra thành từng sợi chỉ, lan ra đến mọi chỗ trong nhà.
Những sợi chỉ này chỉ cần vừa tiếp xúc với khí xám bẩn trong không khí sẽ giống như mấy dây leo quấn quanh để đi lên, trước hòa tan sau hấp thụ, rồi lại tiếp tục hướng đến mục tiêu kế tiếp đánh móc sau gáy.
Đến tận khi mọi góc trong nhà đều bị bọn chúng quét sạch, quỷ khí của sợi chỉ lập tức biến thành một sợi dây thừng mập mạp, sau đó lại lần nữa bay đến chui vào thân thể của Mạnh Mộng.
Những khí này đối với nô lệ quỷ mà nói đều là đại bổ vật.
Tác giả :
Mộc Tử Nguyên