Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ
Chương 75 Phải ngoan mới được
Đường Nham đi lên đã lâu cũng không biết tình hình thế nào nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa. Triệu Tiểu Phàm âm thầm cầu nguyện trong lòng. Đúng vào lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân bịch bịch bịch, lòng cô ta lập tức thắt lại, căng tahửng ngẩng đầu nhìn sang, mắt không dám chớp lấy một cái.
Mãi tới khi thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện, trái tim thấp thỏm của cô ta lúc này mới thả lỏng.
“Sao rồi anh Đường?" Triệu Tiểu Phàm bước nhanh tới nghênh đón, lo lắng hỏi.
Bây giờ toàn thân Đường Nham nhếch nhác, mặt xám mày tro, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì.
“À không sao không sao. Tầng lầu đó đã lâu không có ai ở nên thiếu hơi người, góp nhặt từng ngày mới xảy ra vấn đề. Vừa rồi tôi đã tạm thời dọn dẹp được âm khí tập hợp. Trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì nữa. Về phần sau này nên làm cái gì thì tôi còn chưa tìm được phương án giải quyết. Chờ tôi về nghiên cứu một chút rồi sẽ quay lại giúp đỡ." Đường Nham thấy vẻ mặt lo sợ bất an của cô ta, vội vàng mở miệng giải thích.
Vừa nghe thấy không còn gì đáng ngại nữa, sắc mặt Triệu Tiểu Phàm mới dịu đi một chút, nói đầy cảm kích với Đường Nham: “Thực sự là rất cảm ơn anh Đường. Nếu không phải là anh thì chúng tôi còn không biết phải làm gì bây giờ."
“Đừng khách sáo, lấy tiền tài của người thì tiêu tai cho người thôi. Được rồi, cô tới chùa xin vài kinh văn do sư phụ viết, cầm về treo lên tường. Kinh văn đầy đủ dương khí, lấy ra trấn trạch là thích hợp nhất, có vài thứ không sạch sẽ sẽ không dám tới gần." Đường Nham lại dặn dò một câu.
“Biết rồi, biết rồi, chắc chắn sẽ làm theo lời dặn dò của anh." Triệu Tiểu Phàm đồng ý luôn miệng.
Cô ta đã đánh bạo đi lên trước xem một chút, phát hiện khác lúc trước thật. Sự âm u lạnh lẽo tới cắt da cắt thịt và cảm giác bị đè nén đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ bầu không khí trong hành long tốt lắm, vào rồi thậm chí còn có cảm giác sảng khoái tinh thần. Cô ta không kiềm được mà thầm khâm phục thủ đoạn của Đường Nham lợi hại trong lòng.
Sau đó cô ta dẫn Đường Nham tới báo cáo tình hình với mấy vị phó chủ tịch.
Mấy vị tổng giám đốc vừa nghe thấy chuyện đã được giải quyết hoàn toàn thì lập tức hơi không dám tin vào tai của mình. Họ tưởng Đường Nham sẽ giống như những giang hồ thuật sĩ kia, đi lên đi dạo một vòng sau đó xuống dưới nói những lời như rơi vào trong sương mù để mượn cơ hội bảo họ bỏ tiền. Thật không ngờ người ta giải quyết hết vấn đề. Điều này sao có thể chứ? Thực sự là khiến người ta quá khó tin.
Hừ, chắc chắn là tên lừa đảo rồi. Rõ ràng anh ta không giải quyết được còn cố ý khoe khoang. Triệu Tiểu Phàm này cũng thật là, dù gì cũng là thanh niên tốt lớn lên trong thế kỷ mới, sao mắt nhìn người lại kém như thế. Người ta nói cái gì cô ta cũng tin. Không được, lần này phải vạch trần lời nói dối của tên lừa gạt này mới được.
Vị phó chủ tịch từng nghi ngờ chất vấn Đường Nham lúc trước hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Tiểu Phàm một cái, sau đó xì xào bàn tán với mấy người xung quanh vài câu khiến Triệu Tiểu Phàm không hiểu ra sao, không biết mình chọc tới vị lãnh đạo này chỗ nào.
Mấy người bàn bạc hồi lâu, quyết định vẫn nên đích thân lên xem một cái mới được. Dù sao bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, dù có thứ gì không sạch sẽ thì chắc nó cũng không dám tùy tiện xuất hiện. Người đông thế mạnh cũng có thể khiến lá gan lớn hơn chút.
Đường Nham vui vẻ đồng ý yêu cầu của họ. Quả thực tầng lầu kia đã khôi phục bình thường. Anh cũng không có gì phải sợ. Nếu đối phương không chịu tin thì cứ để họ nhìn một cái là hiểu rõ là được. Vừa rồi mình lao tâm lao lực đánh nhau một trận lớn với con quỷ mặt kỳ lạ kia đã mệt không chịu được, vừa hay nhân dịp này nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy Đường nào đó thoải mái khoan khoái ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của tổng giám đốc, sai khiến Triệu Tiểu Phàm đi pha cho mình tách trà.
“Trời ạ, Đường Nham, tôi muốn tới bệnh viện thăm bố. Không biết tình hình ông ấy sao rồi. Không tự mình đi xem một cái tôi thực sự không yên lòng." Tô Thiên cau mày nói.
“Kêu Đường Nham cái gì? Phải gọi là chủ nhân. Sao, một ngày không đánh cô lại quên rồi có phải không? Cái dáng vẻ này của cô là thái độ đi cầu xin người ta đấy à?" Đường nào đó đã khôi phục ít sức lực lại bắt đầu bày ra vẻ cao cao tại thượng.
“Anh! Sao anh lại như thế hả? Không phải vừa nói sau này sẽ đối xử tốt chút với tôi à?" Tô Thiên ngạc nhiên nói.
“Ha ha, lại tranh cãi phải không? Không nhắc tới chuyện này còn tốt. Bây giờ nhắc tới tôi lại muốn tính sổ thật tốt với cô. Vừa rồi lúc tôi lâm vào hoàn cảnh khó khăn cô lại dám lề mà lề mề không nắm chắc thời gian nghĩ cách cứu viện. Đây là thái độ của một nô lệ nên có hả? Chẳng lẽ không phải là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi* với chủ nhân à?" Đường Nham trầm mặt xuống, nghiêm trang dạy dỗ.
*Câu này trích trong “Xuất sư biểu", bản tấu mà Gia Cát Lượng dâng lên hậu chủ Lưu Thiện trước khi cất quân Bắc phạt Trung Nguyên, đánh Tào Ngụy. Ý rằng làm việc gì cũng phải tận tụy, chuyên cần, không từ gian khổ dẫu là cái chết. Đó cũng là câu nói thể hiện tất cả con người của Gia Cát Khổng Minh, 5 lần Bắc phạt, đến chết vẫn canh cánh trong lòng ước mong khôi phục Trung Nguyên, trùng hưng Hán thất.
Tô Thiên lập tức không phản bác được. Cái tên đàn ông thối này, da mặt còn có thể dày hơn nữa không? Vừa rồi nếu không phải mình giúp một tay thì anh có thể thuận lợi thoát thân à? Đúng là vô lại.
Nói chuyện với một người hoàn toàn không có lý lẽ như vậy lại còn là mình có chuyện van xin người ta, thôi, dù sao cũng không phải ít bị chịu anh ta bắt nạt. So với lúc trước thì chuyện này vốn chẳng coi vào đâu.
Nghĩ tới đây, thái độ của Tô Thiên mềm đi, lộ ra nụ cười mỉm dịu dàng, nói: “Xin lỗi chủ nhân, là tôi sai rồi. Tôi thực sự rất lo lắng cho bố tôi. Anh đồng ý cho tôi đi thăm ông chút đi."
Đường Nham thong thả ung dung uống một ngụm trà, sau đó mới xem thường nói: “Ừm, tôi suy nghĩ một chút đã."
Trong lòng Tô Thiên nhất thời dâng lên sự xúc động muốn đánh tên đàn ông thối này một trận dữ dội. Nhưng trên người cô có khế ước ràng buộc, vốn không phải là đối thủ của Đường Nham, chỉ có thể cố gắng đè cơn tức xuống.
Hừ, bà đây cũng không tin không đối phó được anh.
Tô Thiên vươn tay kéo cổ áo trên bộ đồ của mình xuống, sau đó mềm người ngã vào lòng Đường Nham. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt không xương xoa khẽ lên ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Đôi môi đỏ mọng kề sát vào tai Đường Nham, thổi vào một hơi, nửa làm nũng nói: “Tôi xin anh có được không?"
Cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Đường Nham khoan khoái nheo mắt lại. Mọi người nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, lời này thực sự là không sai chút nào. Yêu tinh nhỏ nhà mình cúi đầu khuất phục như thế, chậc chậc, tực sự là hồng nhan họa thủy.
“Được được được, tôi đồng ý với cô. Làm sớm như vậy không tốt à, chăm sóc tốt cho chủ nhân nhà cô thì muốn làm gì chẳng phải dễ hơn nhiều à?" Tay Đường Nham bắt đầu không khách sáo chạy trên người Tô Thiên, ngoài miệng còn dáng vẻ dạy dỗ.
Mặt Tô Thiên đã ửng đỏ từ lâu. Dù hai người cái gì cũng đã làm nhưng mỗi lần bị Đường Nham đụng chạm cô vẫn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Tên khốn này, không hề có suy nghĩ thương hương tiếc ngọc gì. Lần trước không khiến anh chịu đau khổ thực sự là đáng tiếc. Phải trách mình quá khinh địch rồi, đánh giá thấp trình độ giở thủ đoạn của anh. Lần sau có cơ hội nữa tuyệt đối không thể để anh sống dễ chịu.
Yêu tinh nào đó bị ăn hiếp thời gian dài âm thầm quyết định ý định.
Mãi tới khi thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện, trái tim thấp thỏm của cô ta lúc này mới thả lỏng.
“Sao rồi anh Đường?" Triệu Tiểu Phàm bước nhanh tới nghênh đón, lo lắng hỏi.
Bây giờ toàn thân Đường Nham nhếch nhác, mặt xám mày tro, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì.
“À không sao không sao. Tầng lầu đó đã lâu không có ai ở nên thiếu hơi người, góp nhặt từng ngày mới xảy ra vấn đề. Vừa rồi tôi đã tạm thời dọn dẹp được âm khí tập hợp. Trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì nữa. Về phần sau này nên làm cái gì thì tôi còn chưa tìm được phương án giải quyết. Chờ tôi về nghiên cứu một chút rồi sẽ quay lại giúp đỡ." Đường Nham thấy vẻ mặt lo sợ bất an của cô ta, vội vàng mở miệng giải thích.
Vừa nghe thấy không còn gì đáng ngại nữa, sắc mặt Triệu Tiểu Phàm mới dịu đi một chút, nói đầy cảm kích với Đường Nham: “Thực sự là rất cảm ơn anh Đường. Nếu không phải là anh thì chúng tôi còn không biết phải làm gì bây giờ."
“Đừng khách sáo, lấy tiền tài của người thì tiêu tai cho người thôi. Được rồi, cô tới chùa xin vài kinh văn do sư phụ viết, cầm về treo lên tường. Kinh văn đầy đủ dương khí, lấy ra trấn trạch là thích hợp nhất, có vài thứ không sạch sẽ sẽ không dám tới gần." Đường Nham lại dặn dò một câu.
“Biết rồi, biết rồi, chắc chắn sẽ làm theo lời dặn dò của anh." Triệu Tiểu Phàm đồng ý luôn miệng.
Cô ta đã đánh bạo đi lên trước xem một chút, phát hiện khác lúc trước thật. Sự âm u lạnh lẽo tới cắt da cắt thịt và cảm giác bị đè nén đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ bầu không khí trong hành long tốt lắm, vào rồi thậm chí còn có cảm giác sảng khoái tinh thần. Cô ta không kiềm được mà thầm khâm phục thủ đoạn của Đường Nham lợi hại trong lòng.
Sau đó cô ta dẫn Đường Nham tới báo cáo tình hình với mấy vị phó chủ tịch.
Mấy vị tổng giám đốc vừa nghe thấy chuyện đã được giải quyết hoàn toàn thì lập tức hơi không dám tin vào tai của mình. Họ tưởng Đường Nham sẽ giống như những giang hồ thuật sĩ kia, đi lên đi dạo một vòng sau đó xuống dưới nói những lời như rơi vào trong sương mù để mượn cơ hội bảo họ bỏ tiền. Thật không ngờ người ta giải quyết hết vấn đề. Điều này sao có thể chứ? Thực sự là khiến người ta quá khó tin.
Hừ, chắc chắn là tên lừa đảo rồi. Rõ ràng anh ta không giải quyết được còn cố ý khoe khoang. Triệu Tiểu Phàm này cũng thật là, dù gì cũng là thanh niên tốt lớn lên trong thế kỷ mới, sao mắt nhìn người lại kém như thế. Người ta nói cái gì cô ta cũng tin. Không được, lần này phải vạch trần lời nói dối của tên lừa gạt này mới được.
Vị phó chủ tịch từng nghi ngờ chất vấn Đường Nham lúc trước hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Tiểu Phàm một cái, sau đó xì xào bàn tán với mấy người xung quanh vài câu khiến Triệu Tiểu Phàm không hiểu ra sao, không biết mình chọc tới vị lãnh đạo này chỗ nào.
Mấy người bàn bạc hồi lâu, quyết định vẫn nên đích thân lên xem một cái mới được. Dù sao bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, dù có thứ gì không sạch sẽ thì chắc nó cũng không dám tùy tiện xuất hiện. Người đông thế mạnh cũng có thể khiến lá gan lớn hơn chút.
Đường Nham vui vẻ đồng ý yêu cầu của họ. Quả thực tầng lầu kia đã khôi phục bình thường. Anh cũng không có gì phải sợ. Nếu đối phương không chịu tin thì cứ để họ nhìn một cái là hiểu rõ là được. Vừa rồi mình lao tâm lao lực đánh nhau một trận lớn với con quỷ mặt kỳ lạ kia đã mệt không chịu được, vừa hay nhân dịp này nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy Đường nào đó thoải mái khoan khoái ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của tổng giám đốc, sai khiến Triệu Tiểu Phàm đi pha cho mình tách trà.
“Trời ạ, Đường Nham, tôi muốn tới bệnh viện thăm bố. Không biết tình hình ông ấy sao rồi. Không tự mình đi xem một cái tôi thực sự không yên lòng." Tô Thiên cau mày nói.
“Kêu Đường Nham cái gì? Phải gọi là chủ nhân. Sao, một ngày không đánh cô lại quên rồi có phải không? Cái dáng vẻ này của cô là thái độ đi cầu xin người ta đấy à?" Đường nào đó đã khôi phục ít sức lực lại bắt đầu bày ra vẻ cao cao tại thượng.
“Anh! Sao anh lại như thế hả? Không phải vừa nói sau này sẽ đối xử tốt chút với tôi à?" Tô Thiên ngạc nhiên nói.
“Ha ha, lại tranh cãi phải không? Không nhắc tới chuyện này còn tốt. Bây giờ nhắc tới tôi lại muốn tính sổ thật tốt với cô. Vừa rồi lúc tôi lâm vào hoàn cảnh khó khăn cô lại dám lề mà lề mề không nắm chắc thời gian nghĩ cách cứu viện. Đây là thái độ của một nô lệ nên có hả? Chẳng lẽ không phải là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi* với chủ nhân à?" Đường Nham trầm mặt xuống, nghiêm trang dạy dỗ.
*Câu này trích trong “Xuất sư biểu", bản tấu mà Gia Cát Lượng dâng lên hậu chủ Lưu Thiện trước khi cất quân Bắc phạt Trung Nguyên, đánh Tào Ngụy. Ý rằng làm việc gì cũng phải tận tụy, chuyên cần, không từ gian khổ dẫu là cái chết. Đó cũng là câu nói thể hiện tất cả con người của Gia Cát Khổng Minh, 5 lần Bắc phạt, đến chết vẫn canh cánh trong lòng ước mong khôi phục Trung Nguyên, trùng hưng Hán thất.
Tô Thiên lập tức không phản bác được. Cái tên đàn ông thối này, da mặt còn có thể dày hơn nữa không? Vừa rồi nếu không phải mình giúp một tay thì anh có thể thuận lợi thoát thân à? Đúng là vô lại.
Nói chuyện với một người hoàn toàn không có lý lẽ như vậy lại còn là mình có chuyện van xin người ta, thôi, dù sao cũng không phải ít bị chịu anh ta bắt nạt. So với lúc trước thì chuyện này vốn chẳng coi vào đâu.
Nghĩ tới đây, thái độ của Tô Thiên mềm đi, lộ ra nụ cười mỉm dịu dàng, nói: “Xin lỗi chủ nhân, là tôi sai rồi. Tôi thực sự rất lo lắng cho bố tôi. Anh đồng ý cho tôi đi thăm ông chút đi."
Đường Nham thong thả ung dung uống một ngụm trà, sau đó mới xem thường nói: “Ừm, tôi suy nghĩ một chút đã."
Trong lòng Tô Thiên nhất thời dâng lên sự xúc động muốn đánh tên đàn ông thối này một trận dữ dội. Nhưng trên người cô có khế ước ràng buộc, vốn không phải là đối thủ của Đường Nham, chỉ có thể cố gắng đè cơn tức xuống.
Hừ, bà đây cũng không tin không đối phó được anh.
Tô Thiên vươn tay kéo cổ áo trên bộ đồ của mình xuống, sau đó mềm người ngã vào lòng Đường Nham. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt không xương xoa khẽ lên ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Đôi môi đỏ mọng kề sát vào tai Đường Nham, thổi vào một hơi, nửa làm nũng nói: “Tôi xin anh có được không?"
Cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Đường Nham khoan khoái nheo mắt lại. Mọi người nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, lời này thực sự là không sai chút nào. Yêu tinh nhỏ nhà mình cúi đầu khuất phục như thế, chậc chậc, tực sự là hồng nhan họa thủy.
“Được được được, tôi đồng ý với cô. Làm sớm như vậy không tốt à, chăm sóc tốt cho chủ nhân nhà cô thì muốn làm gì chẳng phải dễ hơn nhiều à?" Tay Đường Nham bắt đầu không khách sáo chạy trên người Tô Thiên, ngoài miệng còn dáng vẻ dạy dỗ.
Mặt Tô Thiên đã ửng đỏ từ lâu. Dù hai người cái gì cũng đã làm nhưng mỗi lần bị Đường Nham đụng chạm cô vẫn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Tên khốn này, không hề có suy nghĩ thương hương tiếc ngọc gì. Lần trước không khiến anh chịu đau khổ thực sự là đáng tiếc. Phải trách mình quá khinh địch rồi, đánh giá thấp trình độ giở thủ đoạn của anh. Lần sau có cơ hội nữa tuyệt đối không thể để anh sống dễ chịu.
Yêu tinh nào đó bị ăn hiếp thời gian dài âm thầm quyết định ý định.
Tác giả :
Mộc Tử Nguyên