Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ
Chương 65 Ánh nhìn chết chóc
Sau đó Đường Nham trơ mắt nhìn hắn ta lấy ra một con dao nhọn sáng loáng trong ngăn kéo tủ bên cạnh, hung tợn đâm một nhát vào bụng anh ta.
“Đừng."
Cơn đau đớn dữ dội ập tới, Đường Nham chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, nhát dao thứ hai lập tức đâm tới, đến nhát dao thứ ba, thứ tư, trong tầm mắt của anh ta bây giờ chỉ nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì oán hận mà vặn vẹo, đôi khi phun ra một ngụm máu tung tóe màu đỏ sẫm, dao nhỏ không ngừng ra vào, cơ thể đến tê dại, thậm chí không cảm giác được đau đớn, cảm giác sợ hãi khổng lồ bao trùm lấy anh ta, cái chết có thể ập tới bất cứ lúc nào,
Không, không được, đại kiếp nạn của lão tử chỉ mới bắt đầu, tuyệt đối không thể vo duyên vô cớ chết ở chỗ này, nghịch cảnh có thể kích thích tiềm lực của con người, Đường Nham nghĩ tới những thứ này, phải cố gắn tập trung khí lực cuối cùng trong cơ thể, hung hăng nhấc chân lên đạp giữ dội vào bụng của người đàn ông trước mặt.
“A."
Người đàn ông kia đau đớn hét to một tiếng, lảo đảo lùi lại mấy bước, cơ thể loạng choạng ngã xuống đập vào chiếc tủ bên cạnh, đầu đập vào thành tủ, hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, vết thương ở bụng Đường Nham chảy rất nhiều máu, ý thức dần dần dần không rõ, trong mơ hồ anh ta hình như nghe được có người đang gọi tên của mình.
“Đường Nham, Đường Nham, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại a."
Thanh âm trong trẻo, giống như một ngọn hải đăng trong bóng tối, hướng dẫn anh ta đi đúng hướng.
Đường Nham cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đớn ập đến, kéo ý thức mơ hồ của anh ta trở lại vài phần, anh ta từ từ mở mắt, vẻ mặt lo lắng của Tô Thiên hiện lên trong mắt anh ta.
Nhìn thấy anh ta mở mắt, Tô Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Anh cuối cùng cũng tỉnh, làm tôi sợ muốn chết, hiện tại cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?"
“Ách, rất tốt, đã xảy ra chuyện gì?" Đường Nham cúi đầu phát hiện anh ta đang nằm trên mặt đất, muốn đứng lên, vừa cử động thân thể, một cảm giác yếu ớt liền dâng lên.
“Oh, anh đã quên sao, vừa rồi anh bị sương đen của ma nữ kia bắn trúng, tôi cùng Ứng Với Phong hợp lực đối phó với với ma nữ, cho nên mới không để ý tới anh, đợi đến khi ả ta bị trừng trị thỏa đáng, thời điểm lấy lại tinh thần, anh đã nằm trên mặt đất bất tỉnh không dậy nổi, tôi vội vàng ở bên cạnh anh kêu nửa ngày, cũng may anh tỉnh lại, bằng không tôi thật không biết nên làm gì bây giờ." Tô Thiên như trút được gánh nặng giải thích.
A, hóa ra chuyện là như vậy, xem ra sau khi bị sương mù đen tấn công, tôi đã rơi vào ảo ảnh, bởi vì tiếng kêu của Tô Thiên mà tôi tỉnh lại, cầm một cây cỏ lớn, vừa rồi thực sự là dọa chết người, còn cho là mình thật sự sẽ chết đi, ngẫm lại thực sự là không cam lòng, không ngờ chỉ là một giấc mơ mà thôi, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên lòng.
“Ma nữ kia thế nào?" Đường Nham hỏi.
“Đã bị tôi cùng Ứng Với gắn sức hợp lực bắt lại, lần trước anh nói ả ta tu luyện đã nhiều năm, tôi còn tưởng rằng ả ta lợi hại chứ, không ngờ giao đấu một lúc mới phát hiện, thực lực của ả ta rất yếu, mới mấy chiêu đã bị tôi bắt lại rất dễ dàng, chậc, anh xem, Ứng Với Phong chính là đang bảo vệ ả ta đi." Tô Thiên nhíu mày, mọi thứ diễn ra quá thuận lợi, bọn tôi nghĩ có chút hơi kỳ lạ.
Đường Nham ngẩn đầu nhìn qua thì thấy bóng dáng màu đỏ đang quỳ rạp trên mặt đất, một đầu sợi xích do năng lượng màu đen tạo thành đang buộc chặt vào eo của ả ta, đầu còn lại bị Ứng Với Phong nắm chặt trong tay, sắc mặt ma nữ tái nhợt vô cùng, căm hận nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt vô cùng oán độc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Sau khi nhẹ nhàng cử động cánh tay, ra hiệu cho Tô Thiên đỡ mình dậy, Đường Nham nặng nề thở hổn hển mấy cái, anh ta nghĩ rằng cơ thể của chính mình giống như bị một chiếc xe tải lớn đè qua lại, vừa chua xót vừa yếu ớt vô lực. Nghỉ ngơi một lúc, mới quay đều nói với ma nữ rằng: “Tôi vừa thương lượng với cô, cô không nghe, đợi dùng vũ lực mới ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thế nào, hiện tại muốn tôi kính tôi làm chủ nhân sao?"
“A phi, tôi dù hồn phi phách tán, cũng sẽ không để tên xú nam nhân như anh được như ý." Nữ Quỷ hung ác nói, muốn nhào tới phía trước, cơ thể vừa động đã bị xiềng xích trong tay Ứng Với Phong lôi trở lại.
“Hai ta không thù không oán, ngươi hà tất phải nổi giận như vậy? Tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không có lừa cô, cô xem hai con ma bên cạnh tôi, họ đều là do tôi thu phục, dưới sự chăm sóc dạy bảo của tôi, sức mạnh nhanh chóng tăng cao, dễ dàng đánh bại cô. Như vậy đi, chúng ta làm một cuộc trao đổi, nếu cô ở lại trần gian, không chịu đi đầu thai kiếp khác, chắc chắn cô có khổ tâm riêng, chi bằng cô cứ nói ra biết đâu tôi có thể giúp được cô." Đường Nham nghiêm túc nói.
“Anh thực sự có thể giúp tôi hoàn thành nguyện vọng sao?" Quỷ nữ nghe xong lời này, lập tức hai mắt sáng ngời, hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên, nói được thì làm được, chờ tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện cô sẽ cùng tôi ký kết khế ước, như vậy còn chưa đủ công bằng sao?" Đường Nham lại một lần nữa khẳng định nói.
“Tốt, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, đừng nói là cùng tôi ký kết khế ước, hay khiến tôi hồn phi phách tán, tôi cũng không hề oán hận một câu." Ma nữ sau khi nhận được koiwf khẳng định, tâm trạng vui mừng mà nói rằng.
“Ừ, bây giờ nói cho tôi biết tâm nguyện của cô là gì?" Đường Nham hỏi.
“Ôi, chuyện này phải nói đến trước khi tôi chết, tuy rằng lớn lên tôi xinh đẹp nhưng số mệnh lại không tốt, gả cho người chồng tính khí nóng nảy, cả ngày đối xử với tôi chỉ có chửi mắng và đánh đập, cuộc sống thật sự không thể chịu đựng được. Tôi đã lén lút chạy ra ngoài, gặp được người đàn ông thứ hai chỉ là công nhân bình thường, một tháng làm việc mệt mỏi nhưng anh ta kiếm được rất ít tiền, chỉ đủ cho cuộc sống của cả gia đình, vội vã kiếm sống. Tôi chỉ muốn ra ngoài kiếm việc làm, kiếm ít tiền mua đồ gia dụng trong nhà, nhưng chồng của tôi lại không hiểu tôi. Anh ấy luôn nghi ngờ tôi ngoại tình bên ngoài, bởi vì trong đoạn tình cảm này, anh ta luôn cho rằng tôi sẽ tìm cơ hội thứ hai để trốn đi, tôi đã giải thích với anh ấy rất nhiều thứ nhưng anh ta cũng không chịu tin tưởng tôi. Có một lần ở đơn vị tôi được một đồng nghiệp nam tiện đường đưa tôi về nhà thì lại bị anh ấy bắt gặp. Anh ta lập tức trở nên quái gở, trở về nhà mắng tôi một trận lớn, tôi trong lúc tức giận đã cùng anh ấy lớn tiếng một trận, nói là muốn ly hôn, kết quả anh ta trong nháy mắt bùng nổ lên. Anh ta đạp tôi té trên mặt đất rồi lấy dây thừng buộc chặt tôi trên ghế, sau đó rõ ràng điên cuồng giết tôi, khi nãy trong ảo ảnh, anh hẳn là đã thấy được rồi." Nữ quỷ nói đến đây, ánh sáng trong con ngươi ai oán nhìn về phía Đường Nham.
Nhớ lại tất cả những gì mình đã thấy trong ảo cảnh, quả thực đúng như cô ta nói, người phụ nữ này chết quá thảm, Đường Nham thương tiếc gật đầu.
Nữ quỷ kia lúc này mới tiếp tục nói tiếp.
“Sau khi tôi bị giết, anh ta sợ bị phát hiện nên đã chôn tôi ở khu đất hoang nhà mình, để tránh cho hồn ma của tôi quay lại quấy rối anh ta, anh ta còn dựa theo truyền thuyết của nông thôn, sử dụng phương pháp dân gian chôn người chết, xung quanh thi thể của tôi đều chôn gỗ cây đào, khiến thi thể của tôi kẹt ở bên trong, muốn cũng không thể đi, mà tôi chết lại không có ai hay biết, cũng không ai tìm kiếm." Nữ quỷ nói đến đây, lập tức dừng lại, có chút tổn thương.
“Đừng."
Cơn đau đớn dữ dội ập tới, Đường Nham chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, nhát dao thứ hai lập tức đâm tới, đến nhát dao thứ ba, thứ tư, trong tầm mắt của anh ta bây giờ chỉ nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì oán hận mà vặn vẹo, đôi khi phun ra một ngụm máu tung tóe màu đỏ sẫm, dao nhỏ không ngừng ra vào, cơ thể đến tê dại, thậm chí không cảm giác được đau đớn, cảm giác sợ hãi khổng lồ bao trùm lấy anh ta, cái chết có thể ập tới bất cứ lúc nào,
Không, không được, đại kiếp nạn của lão tử chỉ mới bắt đầu, tuyệt đối không thể vo duyên vô cớ chết ở chỗ này, nghịch cảnh có thể kích thích tiềm lực của con người, Đường Nham nghĩ tới những thứ này, phải cố gắn tập trung khí lực cuối cùng trong cơ thể, hung hăng nhấc chân lên đạp giữ dội vào bụng của người đàn ông trước mặt.
“A."
Người đàn ông kia đau đớn hét to một tiếng, lảo đảo lùi lại mấy bước, cơ thể loạng choạng ngã xuống đập vào chiếc tủ bên cạnh, đầu đập vào thành tủ, hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, vết thương ở bụng Đường Nham chảy rất nhiều máu, ý thức dần dần dần không rõ, trong mơ hồ anh ta hình như nghe được có người đang gọi tên của mình.
“Đường Nham, Đường Nham, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại a."
Thanh âm trong trẻo, giống như một ngọn hải đăng trong bóng tối, hướng dẫn anh ta đi đúng hướng.
Đường Nham cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đớn ập đến, kéo ý thức mơ hồ của anh ta trở lại vài phần, anh ta từ từ mở mắt, vẻ mặt lo lắng của Tô Thiên hiện lên trong mắt anh ta.
Nhìn thấy anh ta mở mắt, Tô Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Anh cuối cùng cũng tỉnh, làm tôi sợ muốn chết, hiện tại cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?"
“Ách, rất tốt, đã xảy ra chuyện gì?" Đường Nham cúi đầu phát hiện anh ta đang nằm trên mặt đất, muốn đứng lên, vừa cử động thân thể, một cảm giác yếu ớt liền dâng lên.
“Oh, anh đã quên sao, vừa rồi anh bị sương đen của ma nữ kia bắn trúng, tôi cùng Ứng Với Phong hợp lực đối phó với với ma nữ, cho nên mới không để ý tới anh, đợi đến khi ả ta bị trừng trị thỏa đáng, thời điểm lấy lại tinh thần, anh đã nằm trên mặt đất bất tỉnh không dậy nổi, tôi vội vàng ở bên cạnh anh kêu nửa ngày, cũng may anh tỉnh lại, bằng không tôi thật không biết nên làm gì bây giờ." Tô Thiên như trút được gánh nặng giải thích.
A, hóa ra chuyện là như vậy, xem ra sau khi bị sương mù đen tấn công, tôi đã rơi vào ảo ảnh, bởi vì tiếng kêu của Tô Thiên mà tôi tỉnh lại, cầm một cây cỏ lớn, vừa rồi thực sự là dọa chết người, còn cho là mình thật sự sẽ chết đi, ngẫm lại thực sự là không cam lòng, không ngờ chỉ là một giấc mơ mà thôi, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên lòng.
“Ma nữ kia thế nào?" Đường Nham hỏi.
“Đã bị tôi cùng Ứng Với gắn sức hợp lực bắt lại, lần trước anh nói ả ta tu luyện đã nhiều năm, tôi còn tưởng rằng ả ta lợi hại chứ, không ngờ giao đấu một lúc mới phát hiện, thực lực của ả ta rất yếu, mới mấy chiêu đã bị tôi bắt lại rất dễ dàng, chậc, anh xem, Ứng Với Phong chính là đang bảo vệ ả ta đi." Tô Thiên nhíu mày, mọi thứ diễn ra quá thuận lợi, bọn tôi nghĩ có chút hơi kỳ lạ.
Đường Nham ngẩn đầu nhìn qua thì thấy bóng dáng màu đỏ đang quỳ rạp trên mặt đất, một đầu sợi xích do năng lượng màu đen tạo thành đang buộc chặt vào eo của ả ta, đầu còn lại bị Ứng Với Phong nắm chặt trong tay, sắc mặt ma nữ tái nhợt vô cùng, căm hận nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt vô cùng oán độc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Sau khi nhẹ nhàng cử động cánh tay, ra hiệu cho Tô Thiên đỡ mình dậy, Đường Nham nặng nề thở hổn hển mấy cái, anh ta nghĩ rằng cơ thể của chính mình giống như bị một chiếc xe tải lớn đè qua lại, vừa chua xót vừa yếu ớt vô lực. Nghỉ ngơi một lúc, mới quay đều nói với ma nữ rằng: “Tôi vừa thương lượng với cô, cô không nghe, đợi dùng vũ lực mới ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thế nào, hiện tại muốn tôi kính tôi làm chủ nhân sao?"
“A phi, tôi dù hồn phi phách tán, cũng sẽ không để tên xú nam nhân như anh được như ý." Nữ Quỷ hung ác nói, muốn nhào tới phía trước, cơ thể vừa động đã bị xiềng xích trong tay Ứng Với Phong lôi trở lại.
“Hai ta không thù không oán, ngươi hà tất phải nổi giận như vậy? Tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không có lừa cô, cô xem hai con ma bên cạnh tôi, họ đều là do tôi thu phục, dưới sự chăm sóc dạy bảo của tôi, sức mạnh nhanh chóng tăng cao, dễ dàng đánh bại cô. Như vậy đi, chúng ta làm một cuộc trao đổi, nếu cô ở lại trần gian, không chịu đi đầu thai kiếp khác, chắc chắn cô có khổ tâm riêng, chi bằng cô cứ nói ra biết đâu tôi có thể giúp được cô." Đường Nham nghiêm túc nói.
“Anh thực sự có thể giúp tôi hoàn thành nguyện vọng sao?" Quỷ nữ nghe xong lời này, lập tức hai mắt sáng ngời, hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên, nói được thì làm được, chờ tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện cô sẽ cùng tôi ký kết khế ước, như vậy còn chưa đủ công bằng sao?" Đường Nham lại một lần nữa khẳng định nói.
“Tốt, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, đừng nói là cùng tôi ký kết khế ước, hay khiến tôi hồn phi phách tán, tôi cũng không hề oán hận một câu." Ma nữ sau khi nhận được koiwf khẳng định, tâm trạng vui mừng mà nói rằng.
“Ừ, bây giờ nói cho tôi biết tâm nguyện của cô là gì?" Đường Nham hỏi.
“Ôi, chuyện này phải nói đến trước khi tôi chết, tuy rằng lớn lên tôi xinh đẹp nhưng số mệnh lại không tốt, gả cho người chồng tính khí nóng nảy, cả ngày đối xử với tôi chỉ có chửi mắng và đánh đập, cuộc sống thật sự không thể chịu đựng được. Tôi đã lén lút chạy ra ngoài, gặp được người đàn ông thứ hai chỉ là công nhân bình thường, một tháng làm việc mệt mỏi nhưng anh ta kiếm được rất ít tiền, chỉ đủ cho cuộc sống của cả gia đình, vội vã kiếm sống. Tôi chỉ muốn ra ngoài kiếm việc làm, kiếm ít tiền mua đồ gia dụng trong nhà, nhưng chồng của tôi lại không hiểu tôi. Anh ấy luôn nghi ngờ tôi ngoại tình bên ngoài, bởi vì trong đoạn tình cảm này, anh ta luôn cho rằng tôi sẽ tìm cơ hội thứ hai để trốn đi, tôi đã giải thích với anh ấy rất nhiều thứ nhưng anh ta cũng không chịu tin tưởng tôi. Có một lần ở đơn vị tôi được một đồng nghiệp nam tiện đường đưa tôi về nhà thì lại bị anh ấy bắt gặp. Anh ta lập tức trở nên quái gở, trở về nhà mắng tôi một trận lớn, tôi trong lúc tức giận đã cùng anh ấy lớn tiếng một trận, nói là muốn ly hôn, kết quả anh ta trong nháy mắt bùng nổ lên. Anh ta đạp tôi té trên mặt đất rồi lấy dây thừng buộc chặt tôi trên ghế, sau đó rõ ràng điên cuồng giết tôi, khi nãy trong ảo ảnh, anh hẳn là đã thấy được rồi." Nữ quỷ nói đến đây, ánh sáng trong con ngươi ai oán nhìn về phía Đường Nham.
Nhớ lại tất cả những gì mình đã thấy trong ảo cảnh, quả thực đúng như cô ta nói, người phụ nữ này chết quá thảm, Đường Nham thương tiếc gật đầu.
Nữ quỷ kia lúc này mới tiếp tục nói tiếp.
“Sau khi tôi bị giết, anh ta sợ bị phát hiện nên đã chôn tôi ở khu đất hoang nhà mình, để tránh cho hồn ma của tôi quay lại quấy rối anh ta, anh ta còn dựa theo truyền thuyết của nông thôn, sử dụng phương pháp dân gian chôn người chết, xung quanh thi thể của tôi đều chôn gỗ cây đào, khiến thi thể của tôi kẹt ở bên trong, muốn cũng không thể đi, mà tôi chết lại không có ai hay biết, cũng không ai tìm kiếm." Nữ quỷ nói đến đây, lập tức dừng lại, có chút tổn thương.
Tác giả :
Mộc Tử Nguyên