Sở Sở
Chương 10
Đương lúc hắn sức cùng lực kiệt, tuyết đột nhiên ngừng lở.
Sở Lam nhếch miệng cười cười, nhìn Tiểu Liễu nói: “Hắc, vậy là trời không muốn chúng ta chết rồi!"
Tiểu Liễu cảm giác được trên người mình từng giọt mồ hôi nóng hổi của hắn, bộ bạch y đã ẩm ướt, ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia cũng thấm đẫm mồ hôi, vì sao hắn vẫn còn ôm lấy y thật chặt?
Sở Lam tuy cười ác ý nhưng dáng vẻ cũng thật mỹ lệ, Tiểu Liễu cứ ngây người ra nhìn, quên cả bản thân mình còn đang mắc kẹt tại vách đá.
“Ôm lấy ta." Sở Lam đặt Tiểu Liễu ở sau lưng, ra lệnh.
Tiểu Liễu tay chân căng cứng, luống cuống không biết phải làm gì.
“Xú tiểu quan, ngươi muốn hại chết ta sao?"
Tiểu Liễu vội dùng sức ôm lấy hắn.
Sở Lam suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chưa yên tâm lắm, liền xé xoẹt vạt áo choàng tím của Tiễu Liễu gắt gao cột vào lưng mình, lại nghĩ chưa đủ, vội xé nốt hai tà áo còn lại cột vào hai vai. Hơn nữa chỉ có thể sử dụng được một tay nên hắn cũng mất khá nhiều thời gian.
Tuy hiểu rõ đây là vì hắn lo nghĩ cho mình, nhưng Tiểu Liễu không khỏi cảm thấy khôn cùng đau đớn. Bộ đồ mới…bộ đồ mới duy nhất của y…nay đã bị phá huỷ tan tành rồi…
“Vòng chân qua!"
Tiểu Liễu vội ngoan ngoãn vâng lời, dẫu sao y vẫn còn muốn sống.
Sở Lam cõng Tiểu Liễu trên lưng, nội lực gần như kiệt quệ, chỉ dựa vào hi vọng duy nhất là thanh bảo kiếm, cố leo dần lên vách núi đá dựng đứng cao hơn trăm trượng. Tiểu Liễu vốn đã mệt mỏi, giờ y phục lại mong manh, chân sớm đã đỏ lên vì lạnh, môi dần chuyển sang sắc tím.
Rốt cuộc, bọn họ cũng lên được trên vách núi.
Sở Lam trải qua việc vừa rồi dĩ nhiên kiệt sức, còn chưa kịp cởi hai vạt áo cố định Tiểu Liễu thì đã chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, bất quá lại sợ đè phải tiểu hài nhi phía sau nên liền xoay mình nằm úp sấp xuống nền tuyết.
Hai người cứ nằm như thế, cả buổi không động đậy.
Thế nhưng tuyết lạnh buốt, phải tới được ôn tuyền may ra mới ổn. Sở Lam cố gắng hội chút lực, nhanh chóng khởi động một cánh tay, cởi tấm vải buộc ra. Phía sau Tiểu Liệu đã bị đông lạnh đến cứng đơ, nay thấy vải được cởi ra, y liền thuận thế lăn xuống mặt đất đầy tuyết.
Sở Lam ngây ngẩn nhìn Tiểu Liễu nằm trên nền đất.
Là vì y mà suýt nữa mình đã mất mạng.
Nhìn y mà xem, chẳng thấy nổi một vẻ đặc biệt, mắt không to, lông mi cũng không dài, lúc nói chuyện thì thanh âm tựa như muỗi kêu, cằm lại nhỏ, da dẻ cũng không được coi là trắng lắm…so với người hầu của hắn thì còn kém xa.
Mà Tiểu Liễu cũng đang nhìn hắn, trong lòng mê muội thắc mắc không hiểu vì sao người này lại ra sức cứu y.
Sở Lam khẽ chạm tay vào khuôn mặt Tiểu Liễu, rồi lướt dần xuống cằm.
Ánh mắt Tiểu Liễu lộ ra vẻ hoảng hốt kinh sợ, nhưng nhất thời y không thể động đậy…Hắn..hắn…muốn làm cái gì a…
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Sở Lam đã nâng cằm y lên, nhằm ngay đôi môi tím tái vì lạnh mà hôn lấy.
Môi lưỡi chạm vào nhau hết lần này đến lần khác.
Tay kia cũng không rảnh rỗi mà vòng ra sau nâng gáy y lên, đầu lưỡi tiến vào trong miệng, nhẹ nhàng khám phá mọi ngóc ngách, rồi lại gắt gao mà mút lấy đầu lưỡi của y.
Tiểu Liễu cảm thấy khó thở, đầu óc trống rỗng. Mặc dù y đã trải qua loại chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên có người hôn y mà như thể muốn nuốt trọn lấy cả cái miệng của y vậy.
Cảm giác ngọt ngào dần dần lan toả trong miệng Sở Lam, cái lưỡi thật mềm mại, đôi môi thật mịn màng…Hắn sớm đã muốn được hôn y như thế này!
Hắn ngấu nghiến hôn lấy cái miệng nho nhỏ nọ mãi cho đến khi đối phương không thể thở được nữa mới chịu buông ra. Thế nhưng chưa đầy nửa khắc, hắn lại lập tức tiếp tục hôn tới tấp, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trên bờ môi Tiểu Liễu, rồi trượt xuống cằm, rồi dừng lại ở trên mũi mà liếm.
Tiểu Liễu chẳng biết đã bị hôn bao lâu, chỉ biết rằng cứ mỗi khi tưởng đã hết thì người nọ lại giống như tiểu cẩu liếm loạn khuôn mặt y, đầu lưỡi nóng bỏng ở trên mặt mà liên tục miết qua miết lại. Toàn thân y nổi da gà, không phải hắn ghét y sao, vậy tại sao còn dây dưa với y như thế này cơ chứ.
Y đột nhiên cảm thấy hạ thân của Sở Lam quật khởi, nóng như lửa đốt, dụi dụi đầu vào dưới bụng mình.
Hắn, hắn đến cứu y chỉ là vì muốn… muốn làm loại chuyện này sao?
Sở Lam cũng cảm thấy kì quái, rõ ràng đã rơi vào tình cảnh thê thảm thế này, vậy mà còn cảm thấy hứng thú, nhiệt khí ở bụng dưới không ngừng trào dâng đến phát đau. Bất chợt, hai mắt hắn loé sáng, mỉm cười ôn nhu với Tiểu Liễu còn đang ngơ ngác, ôm lấy y rồi vận khởi khinh công, hai ba bước đã tiến vào trong ôn tuyền.
“Mạng nhỏ của ngươi là do ta cứu, nhớ cho kĩ, là do Sở Lam ta cứu!" Hắn ghé vào lỗ tai y khẽ nói.
Vừa nói, hắn vừa cởi bỏ áo choàng của y, “Đây là đồ Tề Gia Nghĩa cho ngươi sao? Xuy, chẳng phải là món đồ cũ trước đây mẹ ta may cho hắn ư."
Tiểu Liễu trong lòng hoảng hốt, chưa kịp có phản ứng gì đã thấy hắn lột áo choàng của mình, đã thế còn vo tròn lại định ném, y bừng tỉnh vội vã kéo hắn.
Không ngăn lại thì đã không sao, đằng này Tiểu Liễu vừa mới níu tay Sở Lam, hắn đã bĩu môi, hất đôi tay nhỏ kia ra, rồi dùng sức quăng áo choàng vo viên nọ xuống núi.
Tiểu Liễu ngơ ngác nhìn Sở Lam, tức giận cực điểm, vừa định kêu lên thì lại bị hắn dùng miệng ngăn lại.
Y cố sức đẩy hắn ra nhưng căn bản y không phải đối thủ của hắn.
Cứ như vậy bị ép hôn, y phục trên người lại bị cởi sạch không còn mảnh nào, Tiểu Liễu thật vất vả mới có thể rời khỏi môi người kia. Thế nhưng Sở Lam cũng không hề kiêng nể gì, nói: “Bộ đồ kia có gì tốt, sau này theo ta, ta có thể cho ngươi những bộ khác tốt gấp mười"
Tên ác nhân này cả tối hôm qua còn hành hạ giày vò mình, hôm nay tự nhiên lại cứu mình từ dưới núi lên, thì ra vẫn là vì muốn y theo hắn sao?
Kỳ thực chính y cũng biết, không bao giờ có chuyện Sở Lam chấp nhận đặt cược cả tính mạng để cứu y. Vậy sao cái tên mang khuôn mặt xinh đẹp xen lẫn vẻ hung hăng kia vẫn cứ đè trên người y mà sờ nắn, đầu lưỡi hết liếm mặt rồi lại tiến xuống mút lấy cổ y. Tuy ban nãy y vô cùng hoảng sợ, thế nhưng so với quá khứ trước đây, cảm giác này tựa hồ có chút gì đó khác biệt..
Dường như hắn không giống với đám ác nhân hành hạ y khi còn trên hoa thuyền, cũng không giống với hắn của ngày hôm qua nữa…
***
Cả đời này Sở Lam đều chưa coi cái gì là bảo bối. Hắn sống trong Sở gia – Đệ nhất bạch đạo võ lâm thế gia, gia giáo vô cùng nghiêm cẩn, tuy hắn tính khí tồi tệ nhưng những nơi trăng hoa tuyết nguyệt đều chưa từng đến. Hai mươi năm qua ngoại trừ ở nhà từng làm chút chuyện trăng gió với hai ba nha đầu thì cũng chỉ xem qua một ít đông cung đồ (porn), vì vậy kinh nghiệm thượng người khác hầu như không có, chứ đừng nói đến việc làm chuyện đó với một nam hài nhi.
Thế nhưng từ khi gặp tiểu nam xướng này, hắn cứ như bị bỏ bùa, không thể lý giải nổi tâm tình mình, hết lần này tới lần khác thấy y là chỉ muốn hôn lấy y, muốn ăn hết toàn bộ thân thể y.
Hắn nhìn y không chớp mắt, từ thân người, đến chân, rồi đến tay, chỉ cảm thấy toàn thân y không chỗ nào là không trắng mịn, thắt lưng thon thon, cái mông nho nhỏ, đôi chân mượt mà, cả xương quai xanh, cả cổ, cả khuôn mặt, cả cánh tay…cũng đều ngọt ngào không gì sánh được, khiến hắn chỉ hận không thể một ngụm nuốt lấy y.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Liễu, thấy khuôn mặt y đang dần hồng lên, mắt khép lại, liền thầm thì vào tai y: “Ngươi là của ta!" rồi đưa tay lần mò tách đôi chân y, đem khí quan nóng hổi của mình mãnh liệt cắm vào huyệt khẩu nọ.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu cực kì thảm thiết của Tiểu Liễu vang lên.
Chỗ nọ ngày hôm qua mới bị hắn đả thương, nay hắn lại hưng trí bừng bừng như vậy, chắc hẳn đã hoàn toàn quên mất chuyện đó rồi.
Bị Sở Lam xuyên vào phân nửa, Tiểu Liễu đã đau đến run bắn lên, liều mạng dùng tay đẩy hắn ra. Sở Lam lúc này mới tỉnh ngộ nhớ lại việc tồi tệ hôm qua mình gây ra, liền ngập ngừng rời khỏi người Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu vừa bị hắn tột cùng xâm chiếm, kịch liệt đau đớn kêu lên thì bỗng thấy người nọ sợ hãi vội vàng đi ra khiến y kinh ngạc trong chốc lát.
Sở Lam rời khỏi Tiểu Liễu quả thật không hề dễ chịu chút nào, na căn của hắn trướng phát đau, hắn đành kéo tay Tiểu Liễu đến bao bọc phân thân của mình.
Dưới nước, tay Tiểu Liễu bị hắn nắm chặt, rồi di chuyển đến cầm vật nóng bừng kia vuốt ve, xoa dịu. Nhưng sau một lúc lâu, tiểu huynh đệ của Sở Lam không những không có dấu hiệu muốn nằm xuống mà lại càng cứng đầu ngước lên trên (=)))))))
Sở Lam bức bối muốn chết, vội kề sát vào bụng dưới của Tiểu Liễu, đem phân thân của mình đặt giữa hai chân y lay động liên tục nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn là bao. Hắn muốn ở trong thân thể y vô cùng, nhưng lại nhớ đến hình ảnh tiểu nam hài kêu thét đau đớn cùng chiếc trâm cài tóc dính máu, sắc mặt không tránh khỏi tối đi vài phần.
Tiểu Liễu chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này, người kia vẫn là không tiến vào. Nhìn tiểu huynh đệ của hắn cứng lên đến thế, chắc hẳn rất khổ sở a, vậy mà hắn vẫn chỉ cố ma sát bên ngoài y. Tâm Tiểu Liễu khẽ dao động, chẳng ngờ Sở Lam đột nhiên ghé vào tai y nói: “Uy, thật khó chịu, ngươi dùng miệng được không?"
Sở Lam quả thực biết cách này nhờ xem qua đông cung đồ, nhưng hắn lại không biết rằng Tiểu Liễu bị ám ảnh bởi cảnh sống trên hoa thuyền trước đây, không biết đã bao nhiêu lần bị ép buộc ngậm vào khí quan thô to của rất nhiều khách nhân. Giờ nghe Sở Lam nói xong, thân thể Tiểu Liễu liền cứng đờ, thầm nghĩ thì ra tên ác nhân này cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn lại muốn làm nhục mình đây, vội cố sức đẩy hắn ra.
Sở Lam trong người đang hừng hực xuân tình, không nghĩ tới Tiểu Liễu dùng chiêu này, liền lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống nước. Hắn chưa từng kinh qua loại ủy khuất như vậy, chỉ biết mở miệng nói: “Ngươi đã từng làm qua việc này, giúp ta một lần có làm sao?"
Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Liễu, liền thấy môi y run rẩy, đầu cúi xuống, ra sức lui về phía sau.
Hắn nghĩ hay là mình nói gì sai, muốn cất lời dỗ dành nhưng mở miệng ra lại là: “Ta nói không có sai, ngươi cũng đâu phải chưa làm qua…"
Tiểu Liễu nghe hắn nói như vậy, trong lòng cực kì khổ sở, thầm nghĩ, phải, ta đã làm, ngươi chán ghét ta, vậy ngươi còn hôn miệng ta làm cái gì…nhịn không được liền ngẩng đầu lên trừng mắt lườm hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên Sở Lam trông thấy Tiểu Liễu tức giận, nhãn thần oán hận như thế, trong ngực có chút chua xót không nói nên lời, rồi lại đờ người ra, cũng không cố nói thêm nữa, một tay đem y ôm vào trong ngực, tiến đến hôn môi, khí quan nóng bỏng kia không thể làm gì khác, đành phải dựa vào chính tay mình mà giải quyết.
Hắn mơ hồ vội nói: “Không cần dùng miệng, sẽ không dùng, ta cũng không thích mà!"
Suy cho cùng, sau bao nhiêu việc xảy ra, hai người đều đã kiệt sức. Không tính đến Sở Lam sau một đợt phóng thích, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt thì Tiểu Liễu, nếu không có Sở Lam ôm, đã sớm ngã vào trong ôn tuyền.
Sở Lam đã tới ôn tuyền này nhiều lần nên hiểu rõ địa thế. Trước kia để tiện bề trị thương cho Thu Nhược Y, hắn cùng Tề Gia Nghĩa tìm đến chỗ nước cạn, vừa vặn lại thấy một tảng đá lớn bên cạnh hồ, bọn họ mài nhẵn tảng đá, như vậy có thể ngồi ở trên, dựa vào vách hồ, nước lại chỉ dâng đến ngực, không lo đến chuyện ngủ quên sẽ bị chìm trong nước.
Lúc này, hắn ôm Tiểu Liễu đang xụi lơ đi đến phía tảng đá mà ngồi lên, dựa vào vách hồ, cùng nhau ngủ.
Bất quá vừa mới ngủ nửa canh giờ, Sở Lam đã tỉnh dậy. Người luyện võ tối kị chuyện ngủ say vì sẽ tạo cơ hội cho kẻ thù đánh lén. Cũng may tâm pháp tu hành nội công của Sở gia không có tư thế cố định, Sở Lam ngồi trong nước nhân thể vận công điều khí, đả thông ba mươi sáu huyệt đạo, chớp mắt đã cảm thấy thần thanh khí sảng. Thế nhưng Tiểu Liễu đang được hắn ôm trong lòng thì vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, mê man ngủ, Sở Lam chạm nhẹ hai ngón tay lên má y cũng không thấy y có chút phản ứng nào.
Sở Lam nhìn bên ngoài trời đã chạng vạng tối, suy nghĩ một chút rồi để Tiểu Liễu khẽ tựa vào vách hồ, còn mình thì bước ra khỏi hồ. Ban nãy hắn dục hỏa dâng cao nên vẫn chưa cởi áo choàng, lúc này ngủ dậy y phục đã ẩm ướt, toàn thân khó chịu cực điểm, vì vậy hắn lập tức vận công, trong chốc lát y phục đã khô cong. Sở Lam không khỏi đắc ý, vừa mới cực khổ luyện công, hiện tại đã thấy kết quả.
Hắn xem xét kĩ càng xung quanh động, tìm ra trong góc nọ bọn họ còn lưu lại một chút củi khô cùng rơm rạ, tất cả đều được bọc giấy dầu cẩn thận nên vẫn có thể dùng tốt.
Chỉ là…hắn nhíu mày, trước giờ hắn chưa bao giờ làm mấy việc chân tay nặng nhọc. Thế nhưng nhìn tiểu hài nhi đang ngủ trong nước, ôn tuyền dù ấm áp đến mấy cũng đâu thể ngụ lại lâu, không biết làm gì hơn, hắn đành cầm đống rơm rạ bao bọc bởi giấy dầu cẩn thận ra nơi khô ráo rải xuống, nhìn xung quanh lần nữa, liền thấy một bọc nhỏ, đi đến mở ra, bên trong chỉ có đám quần áo cùng vật dụng hàng ngày cũ nát. Hắn một mặt mắng chửi Tề Gia Nghĩa keo kiệt, một mặt đem quần áo lót trên rơm rạ, ít ra cũng mềm mại hơn một ít. Sau đó, hắn đi đến hồ nước ôm Tiểu Liễu lên, thay y lau khô thân thể, đặt y nằm trên đống rơm.
Nhìn tiểu hài tử đang xích lõa ngủ, con ngươi hắn lại càng thêm sâu hơn, miệng nhếch lên, hắn hít sâu, kiềm lại nhiệt khí đang trào dâng, cởi ngoại bào trên người đắp cho Tiểu Liễu. Trong động không khí ấm áp như mùa xuân nên cũng không lo bị cảm lạnh.
Xong xuôi, Sở Lam đi ra khỏi động khẩu, nghĩ ngợi một hồi bỗng nhiên quay lại, điểm nhẹ huyệt ngủ của Tiểu Liễu rồi mới yên tâm đi ra ngoài.
***
Hai tên tùy tùng được lệnh canh giữ tại lộ khẩu tuy trong lòng như lửa đốt nhưng vẫn không dám kháng lại mệnh lệnh của Sở Lam, lúc này thấy hắn phi đến, vội vàng tiến ra đón nhưng khi nhìn kĩ thì lại ngây người…
Thiếu gia của bọn họ trước giờ đều rất cầu kì, việc ăn vận trang phục lại càng được coi trọng,vậy mà hiện giờ lại chỉ có sấn y (y phục bên trong) khoác trên mình, so với việc mặt trời mọc hướng tây cũng chẳng khác là bao.
Sở Lam khẽ hừ một tiếng, liếc mắt đảo qua, hai thị vệ sợ hãi liền cúi đầu.
“Ta muốn ngụ tại động bên phía ôn tuyền kia mấy ngày nữa, các ngươi đem toàn bộ đồ đạc chuyển tới đấy đi." Bọn thị vệ trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không dám nói nhiều.
“Hành tung của ta không được tiết lộ cho bất cứ người nào. Sở Vân có hỏi thì nói ta nhận được mật lệnh của mẫu thân tới dự võ lâm đại hội nên đã sớm đi trước. Còn tiểu hài nhi thì cũng bảo bọn họ đừng tìm nữa, ta đã tìm được y rồi, tự tay ta sẽ đem y về Sở gia."
“Còn nữa, tập hợp mười sáu người kia lại, bảo họ đợi ta dưới chân núi, tuyệt đối không được để lộ hành tung, đặc biệt là với Tề Gia Nghĩa, rõ chưa?"
“Tuân lệnh!" Hai người đồng thanh đáp.
Mười tám thiết vệ của Sở Lam là cao thủ trăm năm có một, vốn được huấn luyện cực kì khắt khe nên hắn cũng yên tâm, thẳng hướng hang động quay về.
Kỳ thực hắn không muốn nhìn thấy Tề Gia Nghĩa do dự nữa. Tiểu hài tử kia chỉ có thể là của mình hắn mà thôi.
Sở Lam nhếch miệng cười cười, nhìn Tiểu Liễu nói: “Hắc, vậy là trời không muốn chúng ta chết rồi!"
Tiểu Liễu cảm giác được trên người mình từng giọt mồ hôi nóng hổi của hắn, bộ bạch y đã ẩm ướt, ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia cũng thấm đẫm mồ hôi, vì sao hắn vẫn còn ôm lấy y thật chặt?
Sở Lam tuy cười ác ý nhưng dáng vẻ cũng thật mỹ lệ, Tiểu Liễu cứ ngây người ra nhìn, quên cả bản thân mình còn đang mắc kẹt tại vách đá.
“Ôm lấy ta." Sở Lam đặt Tiểu Liễu ở sau lưng, ra lệnh.
Tiểu Liễu tay chân căng cứng, luống cuống không biết phải làm gì.
“Xú tiểu quan, ngươi muốn hại chết ta sao?"
Tiểu Liễu vội dùng sức ôm lấy hắn.
Sở Lam suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chưa yên tâm lắm, liền xé xoẹt vạt áo choàng tím của Tiễu Liễu gắt gao cột vào lưng mình, lại nghĩ chưa đủ, vội xé nốt hai tà áo còn lại cột vào hai vai. Hơn nữa chỉ có thể sử dụng được một tay nên hắn cũng mất khá nhiều thời gian.
Tuy hiểu rõ đây là vì hắn lo nghĩ cho mình, nhưng Tiểu Liễu không khỏi cảm thấy khôn cùng đau đớn. Bộ đồ mới…bộ đồ mới duy nhất của y…nay đã bị phá huỷ tan tành rồi…
“Vòng chân qua!"
Tiểu Liễu vội ngoan ngoãn vâng lời, dẫu sao y vẫn còn muốn sống.
Sở Lam cõng Tiểu Liễu trên lưng, nội lực gần như kiệt quệ, chỉ dựa vào hi vọng duy nhất là thanh bảo kiếm, cố leo dần lên vách núi đá dựng đứng cao hơn trăm trượng. Tiểu Liễu vốn đã mệt mỏi, giờ y phục lại mong manh, chân sớm đã đỏ lên vì lạnh, môi dần chuyển sang sắc tím.
Rốt cuộc, bọn họ cũng lên được trên vách núi.
Sở Lam trải qua việc vừa rồi dĩ nhiên kiệt sức, còn chưa kịp cởi hai vạt áo cố định Tiểu Liễu thì đã chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, bất quá lại sợ đè phải tiểu hài nhi phía sau nên liền xoay mình nằm úp sấp xuống nền tuyết.
Hai người cứ nằm như thế, cả buổi không động đậy.
Thế nhưng tuyết lạnh buốt, phải tới được ôn tuyền may ra mới ổn. Sở Lam cố gắng hội chút lực, nhanh chóng khởi động một cánh tay, cởi tấm vải buộc ra. Phía sau Tiểu Liệu đã bị đông lạnh đến cứng đơ, nay thấy vải được cởi ra, y liền thuận thế lăn xuống mặt đất đầy tuyết.
Sở Lam ngây ngẩn nhìn Tiểu Liễu nằm trên nền đất.
Là vì y mà suýt nữa mình đã mất mạng.
Nhìn y mà xem, chẳng thấy nổi một vẻ đặc biệt, mắt không to, lông mi cũng không dài, lúc nói chuyện thì thanh âm tựa như muỗi kêu, cằm lại nhỏ, da dẻ cũng không được coi là trắng lắm…so với người hầu của hắn thì còn kém xa.
Mà Tiểu Liễu cũng đang nhìn hắn, trong lòng mê muội thắc mắc không hiểu vì sao người này lại ra sức cứu y.
Sở Lam khẽ chạm tay vào khuôn mặt Tiểu Liễu, rồi lướt dần xuống cằm.
Ánh mắt Tiểu Liễu lộ ra vẻ hoảng hốt kinh sợ, nhưng nhất thời y không thể động đậy…Hắn..hắn…muốn làm cái gì a…
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Sở Lam đã nâng cằm y lên, nhằm ngay đôi môi tím tái vì lạnh mà hôn lấy.
Môi lưỡi chạm vào nhau hết lần này đến lần khác.
Tay kia cũng không rảnh rỗi mà vòng ra sau nâng gáy y lên, đầu lưỡi tiến vào trong miệng, nhẹ nhàng khám phá mọi ngóc ngách, rồi lại gắt gao mà mút lấy đầu lưỡi của y.
Tiểu Liễu cảm thấy khó thở, đầu óc trống rỗng. Mặc dù y đã trải qua loại chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên có người hôn y mà như thể muốn nuốt trọn lấy cả cái miệng của y vậy.
Cảm giác ngọt ngào dần dần lan toả trong miệng Sở Lam, cái lưỡi thật mềm mại, đôi môi thật mịn màng…Hắn sớm đã muốn được hôn y như thế này!
Hắn ngấu nghiến hôn lấy cái miệng nho nhỏ nọ mãi cho đến khi đối phương không thể thở được nữa mới chịu buông ra. Thế nhưng chưa đầy nửa khắc, hắn lại lập tức tiếp tục hôn tới tấp, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trên bờ môi Tiểu Liễu, rồi trượt xuống cằm, rồi dừng lại ở trên mũi mà liếm.
Tiểu Liễu chẳng biết đã bị hôn bao lâu, chỉ biết rằng cứ mỗi khi tưởng đã hết thì người nọ lại giống như tiểu cẩu liếm loạn khuôn mặt y, đầu lưỡi nóng bỏng ở trên mặt mà liên tục miết qua miết lại. Toàn thân y nổi da gà, không phải hắn ghét y sao, vậy tại sao còn dây dưa với y như thế này cơ chứ.
Y đột nhiên cảm thấy hạ thân của Sở Lam quật khởi, nóng như lửa đốt, dụi dụi đầu vào dưới bụng mình.
Hắn, hắn đến cứu y chỉ là vì muốn… muốn làm loại chuyện này sao?
Sở Lam cũng cảm thấy kì quái, rõ ràng đã rơi vào tình cảnh thê thảm thế này, vậy mà còn cảm thấy hứng thú, nhiệt khí ở bụng dưới không ngừng trào dâng đến phát đau. Bất chợt, hai mắt hắn loé sáng, mỉm cười ôn nhu với Tiểu Liễu còn đang ngơ ngác, ôm lấy y rồi vận khởi khinh công, hai ba bước đã tiến vào trong ôn tuyền.
“Mạng nhỏ của ngươi là do ta cứu, nhớ cho kĩ, là do Sở Lam ta cứu!" Hắn ghé vào lỗ tai y khẽ nói.
Vừa nói, hắn vừa cởi bỏ áo choàng của y, “Đây là đồ Tề Gia Nghĩa cho ngươi sao? Xuy, chẳng phải là món đồ cũ trước đây mẹ ta may cho hắn ư."
Tiểu Liễu trong lòng hoảng hốt, chưa kịp có phản ứng gì đã thấy hắn lột áo choàng của mình, đã thế còn vo tròn lại định ném, y bừng tỉnh vội vã kéo hắn.
Không ngăn lại thì đã không sao, đằng này Tiểu Liễu vừa mới níu tay Sở Lam, hắn đã bĩu môi, hất đôi tay nhỏ kia ra, rồi dùng sức quăng áo choàng vo viên nọ xuống núi.
Tiểu Liễu ngơ ngác nhìn Sở Lam, tức giận cực điểm, vừa định kêu lên thì lại bị hắn dùng miệng ngăn lại.
Y cố sức đẩy hắn ra nhưng căn bản y không phải đối thủ của hắn.
Cứ như vậy bị ép hôn, y phục trên người lại bị cởi sạch không còn mảnh nào, Tiểu Liễu thật vất vả mới có thể rời khỏi môi người kia. Thế nhưng Sở Lam cũng không hề kiêng nể gì, nói: “Bộ đồ kia có gì tốt, sau này theo ta, ta có thể cho ngươi những bộ khác tốt gấp mười"
Tên ác nhân này cả tối hôm qua còn hành hạ giày vò mình, hôm nay tự nhiên lại cứu mình từ dưới núi lên, thì ra vẫn là vì muốn y theo hắn sao?
Kỳ thực chính y cũng biết, không bao giờ có chuyện Sở Lam chấp nhận đặt cược cả tính mạng để cứu y. Vậy sao cái tên mang khuôn mặt xinh đẹp xen lẫn vẻ hung hăng kia vẫn cứ đè trên người y mà sờ nắn, đầu lưỡi hết liếm mặt rồi lại tiến xuống mút lấy cổ y. Tuy ban nãy y vô cùng hoảng sợ, thế nhưng so với quá khứ trước đây, cảm giác này tựa hồ có chút gì đó khác biệt..
Dường như hắn không giống với đám ác nhân hành hạ y khi còn trên hoa thuyền, cũng không giống với hắn của ngày hôm qua nữa…
***
Cả đời này Sở Lam đều chưa coi cái gì là bảo bối. Hắn sống trong Sở gia – Đệ nhất bạch đạo võ lâm thế gia, gia giáo vô cùng nghiêm cẩn, tuy hắn tính khí tồi tệ nhưng những nơi trăng hoa tuyết nguyệt đều chưa từng đến. Hai mươi năm qua ngoại trừ ở nhà từng làm chút chuyện trăng gió với hai ba nha đầu thì cũng chỉ xem qua một ít đông cung đồ (porn), vì vậy kinh nghiệm thượng người khác hầu như không có, chứ đừng nói đến việc làm chuyện đó với một nam hài nhi.
Thế nhưng từ khi gặp tiểu nam xướng này, hắn cứ như bị bỏ bùa, không thể lý giải nổi tâm tình mình, hết lần này tới lần khác thấy y là chỉ muốn hôn lấy y, muốn ăn hết toàn bộ thân thể y.
Hắn nhìn y không chớp mắt, từ thân người, đến chân, rồi đến tay, chỉ cảm thấy toàn thân y không chỗ nào là không trắng mịn, thắt lưng thon thon, cái mông nho nhỏ, đôi chân mượt mà, cả xương quai xanh, cả cổ, cả khuôn mặt, cả cánh tay…cũng đều ngọt ngào không gì sánh được, khiến hắn chỉ hận không thể một ngụm nuốt lấy y.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Liễu, thấy khuôn mặt y đang dần hồng lên, mắt khép lại, liền thầm thì vào tai y: “Ngươi là của ta!" rồi đưa tay lần mò tách đôi chân y, đem khí quan nóng hổi của mình mãnh liệt cắm vào huyệt khẩu nọ.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu cực kì thảm thiết của Tiểu Liễu vang lên.
Chỗ nọ ngày hôm qua mới bị hắn đả thương, nay hắn lại hưng trí bừng bừng như vậy, chắc hẳn đã hoàn toàn quên mất chuyện đó rồi.
Bị Sở Lam xuyên vào phân nửa, Tiểu Liễu đã đau đến run bắn lên, liều mạng dùng tay đẩy hắn ra. Sở Lam lúc này mới tỉnh ngộ nhớ lại việc tồi tệ hôm qua mình gây ra, liền ngập ngừng rời khỏi người Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu vừa bị hắn tột cùng xâm chiếm, kịch liệt đau đớn kêu lên thì bỗng thấy người nọ sợ hãi vội vàng đi ra khiến y kinh ngạc trong chốc lát.
Sở Lam rời khỏi Tiểu Liễu quả thật không hề dễ chịu chút nào, na căn của hắn trướng phát đau, hắn đành kéo tay Tiểu Liễu đến bao bọc phân thân của mình.
Dưới nước, tay Tiểu Liễu bị hắn nắm chặt, rồi di chuyển đến cầm vật nóng bừng kia vuốt ve, xoa dịu. Nhưng sau một lúc lâu, tiểu huynh đệ của Sở Lam không những không có dấu hiệu muốn nằm xuống mà lại càng cứng đầu ngước lên trên (=)))))))
Sở Lam bức bối muốn chết, vội kề sát vào bụng dưới của Tiểu Liễu, đem phân thân của mình đặt giữa hai chân y lay động liên tục nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn là bao. Hắn muốn ở trong thân thể y vô cùng, nhưng lại nhớ đến hình ảnh tiểu nam hài kêu thét đau đớn cùng chiếc trâm cài tóc dính máu, sắc mặt không tránh khỏi tối đi vài phần.
Tiểu Liễu chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này, người kia vẫn là không tiến vào. Nhìn tiểu huynh đệ của hắn cứng lên đến thế, chắc hẳn rất khổ sở a, vậy mà hắn vẫn chỉ cố ma sát bên ngoài y. Tâm Tiểu Liễu khẽ dao động, chẳng ngờ Sở Lam đột nhiên ghé vào tai y nói: “Uy, thật khó chịu, ngươi dùng miệng được không?"
Sở Lam quả thực biết cách này nhờ xem qua đông cung đồ, nhưng hắn lại không biết rằng Tiểu Liễu bị ám ảnh bởi cảnh sống trên hoa thuyền trước đây, không biết đã bao nhiêu lần bị ép buộc ngậm vào khí quan thô to của rất nhiều khách nhân. Giờ nghe Sở Lam nói xong, thân thể Tiểu Liễu liền cứng đờ, thầm nghĩ thì ra tên ác nhân này cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn lại muốn làm nhục mình đây, vội cố sức đẩy hắn ra.
Sở Lam trong người đang hừng hực xuân tình, không nghĩ tới Tiểu Liễu dùng chiêu này, liền lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống nước. Hắn chưa từng kinh qua loại ủy khuất như vậy, chỉ biết mở miệng nói: “Ngươi đã từng làm qua việc này, giúp ta một lần có làm sao?"
Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Liễu, liền thấy môi y run rẩy, đầu cúi xuống, ra sức lui về phía sau.
Hắn nghĩ hay là mình nói gì sai, muốn cất lời dỗ dành nhưng mở miệng ra lại là: “Ta nói không có sai, ngươi cũng đâu phải chưa làm qua…"
Tiểu Liễu nghe hắn nói như vậy, trong lòng cực kì khổ sở, thầm nghĩ, phải, ta đã làm, ngươi chán ghét ta, vậy ngươi còn hôn miệng ta làm cái gì…nhịn không được liền ngẩng đầu lên trừng mắt lườm hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên Sở Lam trông thấy Tiểu Liễu tức giận, nhãn thần oán hận như thế, trong ngực có chút chua xót không nói nên lời, rồi lại đờ người ra, cũng không cố nói thêm nữa, một tay đem y ôm vào trong ngực, tiến đến hôn môi, khí quan nóng bỏng kia không thể làm gì khác, đành phải dựa vào chính tay mình mà giải quyết.
Hắn mơ hồ vội nói: “Không cần dùng miệng, sẽ không dùng, ta cũng không thích mà!"
Suy cho cùng, sau bao nhiêu việc xảy ra, hai người đều đã kiệt sức. Không tính đến Sở Lam sau một đợt phóng thích, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt thì Tiểu Liễu, nếu không có Sở Lam ôm, đã sớm ngã vào trong ôn tuyền.
Sở Lam đã tới ôn tuyền này nhiều lần nên hiểu rõ địa thế. Trước kia để tiện bề trị thương cho Thu Nhược Y, hắn cùng Tề Gia Nghĩa tìm đến chỗ nước cạn, vừa vặn lại thấy một tảng đá lớn bên cạnh hồ, bọn họ mài nhẵn tảng đá, như vậy có thể ngồi ở trên, dựa vào vách hồ, nước lại chỉ dâng đến ngực, không lo đến chuyện ngủ quên sẽ bị chìm trong nước.
Lúc này, hắn ôm Tiểu Liễu đang xụi lơ đi đến phía tảng đá mà ngồi lên, dựa vào vách hồ, cùng nhau ngủ.
Bất quá vừa mới ngủ nửa canh giờ, Sở Lam đã tỉnh dậy. Người luyện võ tối kị chuyện ngủ say vì sẽ tạo cơ hội cho kẻ thù đánh lén. Cũng may tâm pháp tu hành nội công của Sở gia không có tư thế cố định, Sở Lam ngồi trong nước nhân thể vận công điều khí, đả thông ba mươi sáu huyệt đạo, chớp mắt đã cảm thấy thần thanh khí sảng. Thế nhưng Tiểu Liễu đang được hắn ôm trong lòng thì vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, mê man ngủ, Sở Lam chạm nhẹ hai ngón tay lên má y cũng không thấy y có chút phản ứng nào.
Sở Lam nhìn bên ngoài trời đã chạng vạng tối, suy nghĩ một chút rồi để Tiểu Liễu khẽ tựa vào vách hồ, còn mình thì bước ra khỏi hồ. Ban nãy hắn dục hỏa dâng cao nên vẫn chưa cởi áo choàng, lúc này ngủ dậy y phục đã ẩm ướt, toàn thân khó chịu cực điểm, vì vậy hắn lập tức vận công, trong chốc lát y phục đã khô cong. Sở Lam không khỏi đắc ý, vừa mới cực khổ luyện công, hiện tại đã thấy kết quả.
Hắn xem xét kĩ càng xung quanh động, tìm ra trong góc nọ bọn họ còn lưu lại một chút củi khô cùng rơm rạ, tất cả đều được bọc giấy dầu cẩn thận nên vẫn có thể dùng tốt.
Chỉ là…hắn nhíu mày, trước giờ hắn chưa bao giờ làm mấy việc chân tay nặng nhọc. Thế nhưng nhìn tiểu hài nhi đang ngủ trong nước, ôn tuyền dù ấm áp đến mấy cũng đâu thể ngụ lại lâu, không biết làm gì hơn, hắn đành cầm đống rơm rạ bao bọc bởi giấy dầu cẩn thận ra nơi khô ráo rải xuống, nhìn xung quanh lần nữa, liền thấy một bọc nhỏ, đi đến mở ra, bên trong chỉ có đám quần áo cùng vật dụng hàng ngày cũ nát. Hắn một mặt mắng chửi Tề Gia Nghĩa keo kiệt, một mặt đem quần áo lót trên rơm rạ, ít ra cũng mềm mại hơn một ít. Sau đó, hắn đi đến hồ nước ôm Tiểu Liễu lên, thay y lau khô thân thể, đặt y nằm trên đống rơm.
Nhìn tiểu hài tử đang xích lõa ngủ, con ngươi hắn lại càng thêm sâu hơn, miệng nhếch lên, hắn hít sâu, kiềm lại nhiệt khí đang trào dâng, cởi ngoại bào trên người đắp cho Tiểu Liễu. Trong động không khí ấm áp như mùa xuân nên cũng không lo bị cảm lạnh.
Xong xuôi, Sở Lam đi ra khỏi động khẩu, nghĩ ngợi một hồi bỗng nhiên quay lại, điểm nhẹ huyệt ngủ của Tiểu Liễu rồi mới yên tâm đi ra ngoài.
***
Hai tên tùy tùng được lệnh canh giữ tại lộ khẩu tuy trong lòng như lửa đốt nhưng vẫn không dám kháng lại mệnh lệnh của Sở Lam, lúc này thấy hắn phi đến, vội vàng tiến ra đón nhưng khi nhìn kĩ thì lại ngây người…
Thiếu gia của bọn họ trước giờ đều rất cầu kì, việc ăn vận trang phục lại càng được coi trọng,vậy mà hiện giờ lại chỉ có sấn y (y phục bên trong) khoác trên mình, so với việc mặt trời mọc hướng tây cũng chẳng khác là bao.
Sở Lam khẽ hừ một tiếng, liếc mắt đảo qua, hai thị vệ sợ hãi liền cúi đầu.
“Ta muốn ngụ tại động bên phía ôn tuyền kia mấy ngày nữa, các ngươi đem toàn bộ đồ đạc chuyển tới đấy đi." Bọn thị vệ trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không dám nói nhiều.
“Hành tung của ta không được tiết lộ cho bất cứ người nào. Sở Vân có hỏi thì nói ta nhận được mật lệnh của mẫu thân tới dự võ lâm đại hội nên đã sớm đi trước. Còn tiểu hài nhi thì cũng bảo bọn họ đừng tìm nữa, ta đã tìm được y rồi, tự tay ta sẽ đem y về Sở gia."
“Còn nữa, tập hợp mười sáu người kia lại, bảo họ đợi ta dưới chân núi, tuyệt đối không được để lộ hành tung, đặc biệt là với Tề Gia Nghĩa, rõ chưa?"
“Tuân lệnh!" Hai người đồng thanh đáp.
Mười tám thiết vệ của Sở Lam là cao thủ trăm năm có một, vốn được huấn luyện cực kì khắt khe nên hắn cũng yên tâm, thẳng hướng hang động quay về.
Kỳ thực hắn không muốn nhìn thấy Tề Gia Nghĩa do dự nữa. Tiểu hài tử kia chỉ có thể là của mình hắn mà thôi.
Tác giả :
Hiên Viên Huyền