Sở Sở Ở Thanh Triều
Chương 85: Giang sơn mỹ nhân thật lưỡng nan
Đầu mùa hè, sau giữa trưa có chút nóng bức, trong phủ Thập Tứ vẫn còn coi là mát mẻ. Trên bờ hồ nhân tạo không lớn trồng một vòng liễu rủ, cành lá vừa nhỏ vừa dài rũ xuống đến trên mặt hồ. Một hồi gió nhẹ thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lung lay sinh động. Chỗ cây xanh thấp thoáng một gian thủy tạ tinh xảo ngay hồ, sẵn có bóng cây lại có gió nhẹ từ mặt hồ thổi qua từ từ, khiến cho thủy tạ hết sức mát mẻ. Trong thủy tạ Thập Tứ mỉm cười nghe Sở Sở nói đâu đâu, trong lòng cũng rất buồn bực, trước kia không có phát giác nha đầu này là một người dài dòng.
Sở Sở trong ấn tượng của Thập Tứ, giống như thủy chung là trong dí dỏm đáng yêu mang theo cơ trí. Hôm nay nói thật có chút giống một nữ nhân, nhưng điểm này ngược lại làm cho nha đầu này thêm một phần chân thật, càng thêm lộ ra vẻ động lòng người. Thập Tứ lặng lẽ quan sát Sở Sở, đã vào hạ, Sở Sở mặc một bộ thường phục màu trắng bằng vải bông, trên y phục thêu cành hoa giản lược, trên đầu chải một búi tóc, nghiêng nghiêng cắm một thanh phượng sai, nơi phượng chủy rũ xuống là một viên nam châu mượt mà, sáng loáng khẽ lay động tỏa ra ánh sáng chói mắt. Bên tai là vòng tai chuỗi đông châu đơn giản bằng tơ bạc, hoà lẫn cùng Nam châu trên đầu rất sáng ngời. Gương mặt kiều diễm như cũ, tư thái thướt tha, ngồi ở chỗ đó, cả người giống như hoa mai trong bình đặt trên bàn, trong tố nhã cao quý lộ ra thanh thấu hoạt bát.
Nhưng chân mày khóe mắt lộ ra phiền não không hợp với nàng, Thập Tứ vẫn cho rằng nàng phải vui vẻ. Tuy nói cảm tình mình đối với nàng đã từ yêu mến đơn phương chuyển thành tình bạn thân tình, nhưng Thập Tứ phát hiện mình vẫn không có cách nào chịu được, nhìn nàng không sung sướng, Thập Tứ biết lý tưởng của Sở Sở nhưng cũng hiểu tình cảnh của Tứ ca. Nói thật, mình không quá coi trọng Hoằng Lịch ngoài mặt khiêm nhường, trên thực tế cũng là đứa kiêu ngạo. Vẫn không hiểu tại sao lấy cá tính Tứ ca, sẽ có một nhi tử hoàn toàn ngược lại như vậy. Nhưng mình cũng có chút chán ghét, tranh danh đoạt lợi giống như đã là chuyện của đời trước, có lẽ thực hiện nguyện vọng lớn nhất của mình, Thập Tứ cảm giác mình đã không còn sở cầu rồi, giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, thắng được danh tiếng sinh tiền thân hậu, đáng thương tóc đã bạc trắng
Thập Tứ vô ý thức sờ sờ bên tóc mai tóc trắng xóa của mình, khẽ thở dài, Sở Sở không khỏi bĩu môi, đưa tay ở trước mặt Thập Tứ đang sững sờ quơ quơ nói:
“Ai! Ngài cũng quá phận đi, ta còn ở tại trước mặt ngài nói chuyện với ngài, ngài nghĩ cái gì vậy?"
Thập Tứ cười nói:
“Những chuyện kia của nàng, cũng chỉ là chút bực tức nhỏ trong hạnh phúc, có chuyện gì đứng đắn đáng giá, ta sẽ tập trung nghe!"
Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái, quan sát khắp nơi một lát, nói:
“Phủ này vào hạ có chút ý tứ, so Lục Thủy Đình còn mát hơn!"
Thập Tứ cười như không cười nói:
“Lời này của nàng sai rồi, chính là so với Lục Thủy Đình mát hơn cũng không so được với Viên Minh Viên chỗ nàng ở phải không?"
Sở Sở quét Thập Tứ một cái, kể từ đánh xong Tây Tạng, tiểu tử này liền hoàn toàn buông ra, mỗi ngày rất nhàn nhã. Tuy nói ở binh bộ có việc cần làm, nhưng mà vẫn trôi qua giống như một tôn thất nhàn tản, ngày xưa đại tướng quân vương gia phong mang tất lộ (bộc lộ tài năng) uy vũ khí phách, hôm nay lại như văn sĩ, rất làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi. Sở Sở phỏng đoán: Thập Tứ có lẽ là có chút tịch mịch, nhưng anh hùng từ trước đến giờ đều là tịch mịch.
Sở Sở thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến Cửu a ca không khỏi có ý định vừa động nói:
“Ngài có đi bên ngoài xem một chút không?"
Thập Tứ ngẩng đầu nhìn Sở Sở một cái nói:
“Bên ngoài! Gia năm đó chinh chiến còn chưa đi qua nơi nào sao?"
Sở Sở liếc mắt xem thường nói:
“Anh quốc, ngài đi qua sao?"
Thập Tứ nhất thần tỉnh táo nói:
“Cái này chưa từng đi qua, nghe nói Cửu ca ở bên kia làm ăn cũng không tệ!"
Sở Sở cười cười ha ha mà nói:
“Há chỉ không tệ, giờ Cửu ca ngài là đại phú hào Anh quốc, nói là phú khả địch quốc cũng không khoa trương. Ngài không nhìn thấy hắn xây tòa thành so với Tử Cấm thành cũng không kém đâu!"
Tâm tư Thập Tứ vừa động, nói:
“Nếu không ta đi nhìn một chút!"
Sở Sở nhìn quanh phủ đệ này một cái, thu lại thái độ hì hì, rất nghiêm chỉnh nói:
“Thật sự mà nói, nếu không phải Tứ ca ngài không bỏ được, ta đã sớm đi, ngài cũng biết ta cùng Hoằng Lịch bây giờ cũng chỉ là bề ngoài thôi, Tứ ca ngài vẫn như thế... nhưng nếu như..."
Sở Sở nói có chút đứt quãng, Thập Tứ vẫn nghe hiểu, gật đầu một cái nghiêm túc nói:
“Cái này cũng không thể không phòng, thằng nhóc kia vẫn đối với nàng canh cánh trong lòng, tương lai..."
Đoạn cuối Thập Tứ a ca cũng không nói to như rơi vào trong gió. Hai người nửa ngày không nói gì. Vì biết khó có thể nắm chặt tương lai, Thập Tứ biết hoàng gia từ trước không nói thân tình, nếu như tương lai Hoằng Lịch kế vị, chính hắn một Thập Tứ thúc sợ rằng kết quả cũng không tốt, không bằng giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, phòng ngừa chu đáo là thượng sách. Thừa dịp hiện tại, đi Anh quốc cùng Cửu ca lẫn vào phú quý nhàn tản thật cũng không tồi. Thập Tứ nghĩ thông suốt, nhanh chóng nói với Sở Sở:
“Nàng thông báo Cửu ca một tiếng, ta cũng đi tìm huynh ấy xem như thế nào, dù sao mấy năm trước Thập ca không phải chuyển nhà đến đó sao, ta tin tưởng huynh ấy cũng nuôi nổi một nhà của ta!"
Giọng điệu nhẹ nhõm vui đùa làm Sở Sở bật cười hì hì một tiếng, nói:
“Nuôi nổi, chính là toàn bộ huynh đệ con cháu các người đi qua dựa vào hắn cũng không thành vấn đề, hắn tuyệt đối càng vui mừng, hắn đang lo tìm không ra trợ thủ đó!"
Thập Tứ nghe nàng nói thú vị bất giác cười ha ha. Tiếng cười vui vẻ tạm thời đánh tan buồn rầu của Sở Sở, nhưng là nghĩ đến Tứ a ca, Sở Sở vẫn âm thầm thở dài. Lấy sự hiểu biết của mình, đợi đến khi hắn như Thập Tứ muốn sống qua cuộc sống nhàn nhã, đoán chừng đợi đến khi mình nhắm mắt cũng đợi không được. Có lẽ mình nên thử buông hắn ra, nếu hắn thích giang sơn sẽ theo hắn thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận), giang sơn mỹ nhân từ xưa không thể lưỡng toàn. Mặc dù mình xác thực cũng không thể xưng là đại mỹ nhân gì, nhưng không vì mình, cũng phải vì đứa bé trong bụng mình tính toán. Ở trên vấn đề của Tứ a ca, Sở Sở có chút tâm tro ý lạt.
--- - ---
Đợi đến khi ở phủ Thập Tứ dùng qua bữa tối, Cao Vô Dung tự mình đến đón, Sở Sở mới theo Cao Vô Dung ra khỏi phủ Thập Tứ, Thập Tứ tự mình đưa đến bên ngoài cửa phủ, tránh Cao Vô Dung nhỏ giọng nói:
“Nàng nên cho Tứ ca một chút cơ hội cho thỏa đáng, tương lai sẽ không hối hận!"
Sở Sở nhìn Thập Tứ một cái, biết Thập Tứ là phát ra từ nội tâm quan tâm mình, nhanh chóng gật đầu một cái:
“Ta đáp ứng ngài, sẽ cẩn thận suy nghĩ, sẽ không dễ dàng hạ quyết định, ngài chuẩn bị một chút đi!"
Nói xong phất tay với Thập Tứ một cái, lên long giá đi. Thập Tứ ngoài cửa phủ đứng một lát, xem cửa phủ của mình dị thường khí phái, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm khái, cảm giác mình nửa đời trước cứ như vậy đi qua, trong cuộc đời trừ công lao sự nghiệp giống như không có gì cả lưu lại, có lẽ mình nên thực sự sống vì mình, tựa như Cửu ca, ít nhất mình bây giờ còn có cơ hội, điểm này mình so với Thập Tam cùng Bát ca cũng may mắn hơn nhiều.
--- - ---
Trở lại trong lâm viên Sở Sở ngược lại không có cùng Tứ a ca giận dỗi, cũng như bình thường. Trong lòng Tứ a ca ngược lại có chút bất an, cảm giác nha đầu này có chủ ý gì đó. Nhiều năm cùng giường chung gối, đối với tính tình Sở Sở, Tứ a ca đã sờ thấu được rồi. Thường thường một cái ánh mắt, một động tác của Sở Sở, Tứ a ca cũng có thể đoán ra nàng muốn làm gì, nhưng giờ Tứ a ca quan sát cẩn thận mấy ngày cũng không nhìn ra dấu vết gì, nhưng trong lòng vẫn cảm giác không đúng. Không đợi Tứ a ca đoán ra cái gì, cũng không chờ Sở Sở quyết định, các loại thủ đoạn xấu xa đã dần dần lộ ra đầu mối, mục đích chỉ có một, chính là thai nhi còn chưa có đầy ba tháng trong bụng Sở Sở.
Đầu tiên ngự thiện phòng vừa vào hạ, Hoằng Lịch cố ý khiến môn nhân tiến dâng rất nhiều tôm cua hiếm thấy. Sở Sở không khỏi âm thầm cười lạnh, nếu mình ngu ngốc, ăn vào những thứ đồ này đối với phụ nữ mới có thai rất bất lợi. Có tác dụng sảy thai, có rất nhiều hoa cỏ mới trong lâm viên cũng bị đổi qua, Sở Sở dĩ nhiên biết có một ít mùi hương của thực vật có việc tác dụng lưu máu, cũng lặng lẽ được trồng ở trong hoa viên, còn có thật nhiều, Sở Sở cảm thấy rất chán ghét.
Sở Sở thật ra không muốn như thế nào, mới lợi dụng cơ hội ngày phúc tấn của Hoằng Lịch sinh, xuất khẩu chấn nhiếp hắn, nhưng là hiển nhiên mình đánh giá thấp can đảm của tiểu tử này. Nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, đoán chừng Hoằng Lịch nay ôm thái độ không thành công thì thành nhân. Lấy những thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng này. Sau khi Sở Sở tránh thoát nhiều lần ám toán, rốt cuộc vào đầu thu, thời điểm mang thai năm tháng, cảm giác mình rốt cuộc nhịn đã đến cực hạn.
Đầu thu Viên Minh Viên còn là một mảnh mỹ lệ, ban đầu Sở Sở thiết kế, hôm nay tuy là mùa thu cũng không có vẻ tiêu điều chút nào. Đúng mùng một, Tứ a ca kiên trì muốn đi Tây Sơn lễ Phật, lúc đầu muốn Sở Sở đi cùng hắn, nhưng Sở Sở bỗng nhiên kiếm cớ đẩy, mỗi lần lễ Phật Tứ a ca cũng phải đi hai ngày, cho nên Viên Minh Viên hai ngày nay cũng chỉ có một chủ tử là Sở Sở. Tiễn Tứ a ca đi, khóe mắt Sở Sở liếc bốn phía một cái, không khỏi âm thầm cười lạnh, thật không biết có bao nhiêu âm mưu đang ở chỗ tối tăm nổi lên.
Sở Sở biết đây cũng không phải là mẫn cảm của mình, hôm nay không khí cực kỳ khẩn trương. Sở Sở âm thầm cắn răng, chính mình cần đem Hoằng Lịch hoàn toàn trấn áp rồi mau sớm thoát thân, nếu không sợ rằng mình cũng khống chế không được cục diện, nắm tay thật chặt, Sở Sở thong dong vào lâm viên.
--- - ---
Thư phòng Bảo Thân vương phủ từ đêm qua tới bây giờ, Phó Hằng Hoằng Lịch một mực thương nghị. Sau khi Hoằng Lịch đã dùng hết các loại thủ đoạn đều bị thất bại. Theo bụng Sở Sở ngày càng lớn, Hoằng Lịch cũng không vững vàng nữa rồi. Hắn cảm giác thứ mình vẫn giữ tại vững vàng trong lòng bàn tay, sắp trở thành bọt nước chỉ một hơi thở liền tập hợp và phân tán. Nghĩ tới những chuyện này, Hoằng Lịch không thể không mạo hiểm một kích, nhanh chóng cùng Phó Hằng mưu đồ bí mật đã ch đợi thật lâu, rốt cuộc tìm được một cơ hội diệt trừ Sở Sở.
Cho dù Hoằng Lịch biết trong lâm viên tầng tầng hộ vệ, còn có ám vệ đặc biệt hộ vệ do hoàng đế an bài ở các nơi, nhưng Hoằng Lịch tin tưởng mình có mấy phần nắm chắc tất thắng, bởi vì tuy nói nữ nhân kia lợi hại vả lại thế lợi khổng lồ, tuy nhiên hắn có một thân phận làm lợi thế lớn nhất. Nói thật dễ nghe là nương nương, nhưng hiện tại nàng cũng chẳng phải là phân vị gì, không có hoàng a mã ở bên người, địa vị của mình so với nàng ta cao hơn nhiều, mình nếu thật chống đối với nàng, Hoằng Lịch đoán chừng vô luận thị vệ hay là ám vệ, cũng sẽ đứng ở phía mình.
Mình có thể tùy ý mượn cớ, thừa dịp thời điểm hoàng a mã nước ở xa không giải được cái lửa ở gần, trực tiếp giải quyết nàng ta, che giấu mọi chuyện chờ hoàng a mã trở lại ván đã đóng thuyền. Mình không tin hoàng a mã còn có thể vì nữ nhân này giết mình. Lại nói mình đã sớm sắp xếp xong xuôi, nên phải làm gọn gàng không thể lưu lại một tia đầu mối, chính là về sau hoàng a mã muốn truy cứu cũng tra không ra cái gì, chính là chứa ý nghĩ như vậy, mới có hành động lớn mật lần này.
Tim gan Phó Hằng nhưng có chút run sợ, thầm nói mình tuy nói trẻ tuổi, nhưng là chuyện về nương nương đó vẫn là nghe nói qua một chút, mặc dù Phó Hằng cũng cảm thấy ý tưởng của Hoằng Lịch không có gì sơ hở, nhưng là vẫn cảm thấy muốn giết chết nương nương đó cũng không dễ thực hiện lắm Nghĩ đến chỗ này, Phó Hằng nói:
“Ngài cảm thấy nương nương đó không phải thật sự là thần tiên sao?"
Anh mắt Hoằng Lịch lạnh lẽo nói:
“Thần tiên cái gì!"
Phó Hằng nói:
“Ta nhưng nghe nói qua đại hạn hán năm đó ở Trực Đãi Sơn Đông, chính là vị nương nương này hô phong hoán vũ trong một đêm phổ giáng cam lâm (nắng hạn gặp mưa rào), mới hóa giải tình hình hạn hán ngay lúc đó, vì thế không phải có tên gọi là cách cách thần tiên sao?"
Hoằng Lịch nói:
“Cái đó ta nghe Thanh nhi nói qua, cũng chỉ là nhân tạo thôi, làm gì có pháp thuật, ngươi không cần phải đoán mò, ta khẳng định nàng không phải là thần ma pháp lực vô biên cái gì đâu!"
Nhắc tới Thanh nhi Phó Hằng
“Nhiều năm như vậy, ta hiểu biết rõ ngài đối với Cố Luân công chúa tâm tư gì, nhưng các ngài là huynh muội ruột thịt, vả lại nếu như hôm nay kế hoạch thành công, các ngài là kẻ thù giết mẫu, tương lai chung đụng như thế nào?"
Trong mắt Hoằng Lịch lóe lên một tia không khỏi hận ý nói:
“Thanh nhi cuối cùng sẽ về đến bên cạnh ta, từ lúc còn bé ta liền thề không người nào có thể tách chúng ta ra, danh phận huynh muội cũng không thể được. Cho nên nữ nhân kia mới đáng hận hơn, nàng lại đem Thanh nhi đưa đến nơi ta ngay cả liếc mắt nhìn đều là hy vọng xa vời!"
Phó Hằng thở dài thật thấp nói:
“Cho dù chúng ta thành công, Cố Luân công chúa không phải là ở Anh quốc sao?"
Hoằng Lịch cười nói:
“Đến lúc đó nàng sẽ chủ động trở lại, dù sao mẹ con bọn họ tình cảm là rất sâu!"
Kế hoạch của hai người rất kín đáo sẽ chờ thời cơ tốt nhất, cho nên khi Tứ a ca vào Tây Sơn bái phật, Hoằng Lịch cùng ngạch nương của mình - Hi Quý Phi xông vào Viên Minh Viên, một đường thông hành không có ai ngăn trở, đợi nhìn thấy ngự cấp Cần Chính Điện nguy nga thì vẫn còn có chút sợ sệt nói:
“Thật có thể như vầy phải không, mặc dù nàng ta đáng hận nhưng là đứa nhỏ trong bụng dù sao còn không biết là nam hay nữ, mẹ con chúng ta làm như vậy không phải có chút mạo hiểm sao?"
Hoằng Lịch nói:
“Ngạch nương không biết nếu như chờ đến khi chúng ta biết là nam hay nữ sẽ trễ ư? Khi đó ngài cho là hoàng a mã sẽ đem giang sơn Đại Thanh cho nhi thần sao?"
Mắt Nữu Cỗ Lộc thị tối sầm lại thầm nghĩ:
“Đúng vậy a, nhớ ngày đó từ tiên đế cho tới hoàng thượng bây giờ, không phải tâm tâm niệm niệm hi vọng nhi tử của nữ nhân này thừa kế đại v sao? Nếu như không phải là nữ nhân này thủy chung không có sinh ra a ca, Hoằng Lịch của mình nào có ngày nổi danh? Từ xưa ngôi vị hoàng đế chính là đạp máu tươi của người khác ngồi lên, cho dù hôm nay hoàng thượng cũng không phải là đấu rất nhiều năm ngươi chết ta sống cùng Bát a ca, mới thiên tân vạn khổ đi lên ngôi vị hoàng đế sao?"
Nghĩ đến kết quả thê thảm Liêm Thân Vương, Nữu Cỗ Lộc thị cắn răng nói:
“Được làm vua, thua làm giặc, không phải chết chính là lưới rách, ngạch nương nghe lời con, đã nhiều năm như vậy, ngạch nương hôm nay rốt cuộc có thể đứng ngang hàng cùng nàng ta rồi."
Hoằng Lịch suất lĩnh lấy một đoàn người vào Cần Chính Điện, lại phát hiện bên trong Cần Chính Điện hôm nay cũng là trận địa sẵn sàng đón quân địch. Hoằng Lịch cùng Nữu Cỗ Lộc thị không khỏi cả kinh, Sở Sở mặc phượng bào minh hoàng ngồi ở trên ngự tọa thật cao của Cần Chính Điện, thái độ uy nghiêm mà lạnh nhạt, nhìn thấy Hoằng Lịch đi vào không chút nào thay đổi, vẫn là một bộ dạng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, ánh mắt lần lượt quét qua Hoằng Lịch cùng Nữu Cỗ Lộc thị, trên mặt hiện lên một loại khinh thị trắng trợn. Hoằng Lịch không khỏi thầm buồn bực, quát to:
“Đồ yêu nữ này mấy thập niên dung nhan không thay đổi, đầu độc đế vương tội nên trảm, bổn vương thay trời hành đạo, đặc biệt tới trừ yêu lấy Thanh Quân Trắc, tiến lên mau này đem yêu nữ bắt lại cho bổn vương!"
*Thanh Quân Trắc: ý là diệt trừ kẻ xấu, thân tín bên cạnh nhà vua, vốn là hành động chính nghĩa nhưng lúc nào cũng trở thành lý do chủ yếu của kẻ phản loạn.
Thị vệ Hoằng Lịch mang tới vừa mới động, từ hai bên Cần Chính Điện trong nháy mắt hoa lạp lạp đi ra, mười mấy thị vệ hoàng gia mặc áo bào minh hoàng, Hoằng Lịch giọng trầm, nói:
“Bàn về địa vị, Hi quý phi còn tôn quý hơn, các ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản phải không?"
Bọn thị vệ không khỏi có chút do dự, thị vệ tổng lĩnh thầm nói: phải nói làm thị vệ điều quan trọng nhất chính là chỉ nhận địa vị không nhận người, trừ hoàng thượng là chủ tử lớn nhất phải nghe theo, nhưng khi nhìn người trên ngự tọa, không chỉ có âm thầm gõ trống. Bảo Thân vương cùng vị này chính là ngươi tới ta đi vụng trộm đấu đã lâu rồi, hôm nay chính là thời khắc công bố thắng bại, mình đứng ở bên nào cũng giống không ổn, nhanh chóng lui về phía sau một bước. Thị vệ hai bên cũng hoa lạp một tiếng thối l đến bên cạnh, nói rõ lập trường là mình không tham dự vào, ai cũng không giúp. Hoằng Lịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần thị vệ hoàng gia án binh bất động, mình coi như thắng ván cờ hiểm này, đang muốn nhân cơ hội hạ lệnh tốc chiến tốc thắng. Không nghĩ tới Sở Sở trên ngự tọa ngược lại đứng lên, vỗ tay một cái nói:
“Kịch hay! Thật là một vở kịch hay, Thanh Quân Trắc, nói vậy Bảo Thân vương là đọc thuộc qua sách sử, từ trước đánh tiếng cờ hiệu thanh quân trắc, bình thường đều dùng để diệt trừ loạn thần tặc tử tâm tư xấu xa mà mình không được tuyên chỉ, đúng là treo đầu dê bán thịt chó!"
Hoằng Lịch không khỏi lạnh lùng cười một tiếng nói:
“Ta từ trước đến giờ chỉ luận thành bại bất luận quá trình, đây không phải là ngươi đã từng dạy ta sao?"
Sở Sở hừ một tiếng nói:
“May mà ngươi còn nhớ rõ ta đã từng từng có ân chỉ dạy dìu dắt đối với ngươi, ngươi như vậy có thể được xưng tụng là hành vi quân tử sao?"
Hoằng Lịch cười ha hả nói:
“Nói gì dìu dắt chỉ dạy, từ nhỏ ngươi liền hoàn toàn xem thường ta, ta lại cũng không chịu nổi cái loại ánh mắt đó của ngươi, giống như ta so với một nô tài không đáng giá nhắc tới còn ti tiện hơn!"
Sở Sở lắc đầu một cái, không nghĩ tới mình cũng chỉ là không muốn cùng Tiểu Kiền - tên phá của này không có cái gì dính dấp, ngược lại làm tâm lý của hắn không lành mạnh, làm hắn hận mình, Sở Sở bất giác có chút biết vậy chẳng làm.
Nữu Cỗ Lộc thị lấy dũng khí, giọng nói có chút run, nói:
“Đồ yêu nữ này mị hoặc hoàng thượng mấy thập niên, thật sự đáng chết..."
Sắc mặt Sở Sở lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén quét qua Nữu Cỗ Lộc thị, nhất thời làm Nữu Cỗ Lộc thị im miệng, Sở Sở châm chọc cười một tiếng nói:
“Ta có thể tha thứ ngươi làm một nữ nhân có lòng ghen tỵ, nhưng nếu như quá phận thì không được!"
Nói xong quét qua Hoằng Lịch nói:
“Ta khuyên ngươi sớm một chút đánhông thu binh, nói thiệt cho ngươi biết, ngôi vị hoàng đế giang sơn ở trong lòng ta nhẹ như lông hồng, ta cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới muốn cho con của ta làm hoàng đế đồ bỏ này, bằng không ngươi cho rằng ngươi sẽ còn ở đây sao?"
Nói xong từ phía sau cầm lên minh hoàng thánh chỉ thoáng một cái nói:
“Biết đây là cái gì sao?"
Hoằng Lịch không khỏi kinh hãi, Sở Sở nhìn sắc mặt mẹ con hai người có chút xám trắng một cái, nói:
“Cái này là thánh chỉ tiên đế lưu cho ta, coi như hiện tại hoàng a mã của ngươi thấy cũng phải làm theo không thể cãi lời, chẳng lẽ địa vị của ngươi so hoàng thượng còn tôn quý hơn sao?"
Tiếp đó lại lấy ra một kim bài ‘Như Trẫm Thân Lâm’ nói:
“Thật ra thì tiên đế trước khi đi đã quên, ông ấy đã sớm ban cho ta một kim bài, thì còn cần gì ban thưởng thánh chỉ bảo vệ tánh mạng nữa chứ. Có lẽ hoàng mã pháp ngươi đã sớm nhìn thấu ngươi lòng muông dạ thú, cố ý giết ta cũng chưa biết chừng. Cái này thật ra thì ta vẫn cảm thấy không có chỗ dùng, nhưng ngươi từng bước ép sát, ngươi xem trên thánh chỉ của hoàng mã pháp ngươi cho ta bao nhiêu quyền lợi!"
Nói xong thong dong đi xuống, đi tới trước người Hoằng Lịch đưa cho hắn. Hoằng Lịch đã sớm ngu người, Hoằng Lịch nghĩ bể đầu cũng không nghĩ đến hoàng mã pháp trước khi chết lại cho nữ nhân này giữ lại thánh chỉ và kim bài. Có thể thấy được hoàng mã pháp vẫn đối với mình cũng có chút không yên lòng. Mồ hôi lạnh nhất thời xông ra, có chút run rẩy nhận lấy thánh chỉ, mở ra vừa nhìn, nhất thời lùi lại mấy bước thiếu chút nữa té ngồi xuống dưới đất. Hoằng Lịch rốt cuộc hiểu rõ, mình và nữ nhân này đấu vĩnh viễn cũng không có phần thắng, hoàng mã pháp thậm chí cho nàng quyền phế mình, chỉ cần người ta nguyện ý, mình chính là thịt cá trên dao thớt mặc nàng làm thịt, cho dù mình làm hoàng đế, cũng đừng mơ tưởng đụng một sợi tóc của nữ nhân này.
Nghĩ từ mặt khác, nữ nhân này nói rất đúng, nàng quả thật không muốn để cho con của nàng thừa kế ngôi vị hoàng đế, bởi vì nếu như nàng nguyện ý, cho dù Thanh nhi là một cô nương, cũng có thể làm nữ đế, tin tưởng cũng sẽ không có người có dị nghị. Hoằng Lịch run run rẩy rẩy nửa ngày không nói gì, Nữu Cỗ Lộc thị vội vàng quỳ xuống trước mặt Sở Sở, dập đầu mấy cái, âm thanh thùng thùng làm người ta bất giác lòng chua xót. Cái trán Nữu Cỗ Lộc thị trong nháy mắt liền rịn ra vài tia máu đỏ. Sở Sở âm thầm thở dài, đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ, nâng Nữu Cỗ Lộc thị nói:
“Ngươi không cần phải như thế, dù sao ta và mẹ con các ngươi cũng không có thâm thù đại hận gì. Đi thôi, chuyện ngày hôm nay ta không truy cứu!"
Ánh mắt quét bốn phía một vòng, Sở Sở giơ kim bài lên nói:
“Kim bài tiên đế ở chỗ này, người ở chỗ này đều không cho tiết lộ chuyện ngày hôm nay, nếu có không tuân theo, thì theo như kháng chỉ luận xử!"
Nhìn mẹ con Hoằng Lịch thật sâu một cái, Sở Sở xoay người đi, Hoằng Lịch đỡ Nữu Cỗ Lộc thị sững sờ nhìn bóng lưng Sở Sở, thái độ phức tạp khó tả.
Sở Sở biết mình hôm nay lộ lá bài tẩy tạm thời chế trụ Hoằng Lịch là ý không hay. Nhưng chính mình cũng hiểu biết rõ từ xưa có thể lên làm hoàng đế, sự ác độc thường thường vượt quá lẽ thường, chính mình là người đầu tiên, biết rõ tiểu tử này sẽ không có động tác gì, nhưng đoán chừng ám chiêu cũng không thể thiếu. Không phải Sở Sở xem thường mình, lấy mình là người hiện đại ý định rõ ràng, thật đúng là không chơi nổi cổ nhân âm hiểm này, cung đấu đa dạng vô cùng kỳ quặc. Mình sợ rằng khó lòng phòng bị, mình cần mau rời khỏi nơi này.
Quyết định chủ ý xong, Sở Sở cảm giác mình cần thiết cùng Tứ a ca ngả bài, Sở Sở không muốn buộc Tứ a ca quyết định, Sở Sở muốn đem quyền lựa chọn giao cho Tứ a ca. Là giang sơn hay là tình yêu mặc dù rất khó lựa chọn, nhưng hắn phải lựa chọn.
Sở Sở trong ấn tượng của Thập Tứ, giống như thủy chung là trong dí dỏm đáng yêu mang theo cơ trí. Hôm nay nói thật có chút giống một nữ nhân, nhưng điểm này ngược lại làm cho nha đầu này thêm một phần chân thật, càng thêm lộ ra vẻ động lòng người. Thập Tứ lặng lẽ quan sát Sở Sở, đã vào hạ, Sở Sở mặc một bộ thường phục màu trắng bằng vải bông, trên y phục thêu cành hoa giản lược, trên đầu chải một búi tóc, nghiêng nghiêng cắm một thanh phượng sai, nơi phượng chủy rũ xuống là một viên nam châu mượt mà, sáng loáng khẽ lay động tỏa ra ánh sáng chói mắt. Bên tai là vòng tai chuỗi đông châu đơn giản bằng tơ bạc, hoà lẫn cùng Nam châu trên đầu rất sáng ngời. Gương mặt kiều diễm như cũ, tư thái thướt tha, ngồi ở chỗ đó, cả người giống như hoa mai trong bình đặt trên bàn, trong tố nhã cao quý lộ ra thanh thấu hoạt bát.
Nhưng chân mày khóe mắt lộ ra phiền não không hợp với nàng, Thập Tứ vẫn cho rằng nàng phải vui vẻ. Tuy nói cảm tình mình đối với nàng đã từ yêu mến đơn phương chuyển thành tình bạn thân tình, nhưng Thập Tứ phát hiện mình vẫn không có cách nào chịu được, nhìn nàng không sung sướng, Thập Tứ biết lý tưởng của Sở Sở nhưng cũng hiểu tình cảnh của Tứ ca. Nói thật, mình không quá coi trọng Hoằng Lịch ngoài mặt khiêm nhường, trên thực tế cũng là đứa kiêu ngạo. Vẫn không hiểu tại sao lấy cá tính Tứ ca, sẽ có một nhi tử hoàn toàn ngược lại như vậy. Nhưng mình cũng có chút chán ghét, tranh danh đoạt lợi giống như đã là chuyện của đời trước, có lẽ thực hiện nguyện vọng lớn nhất của mình, Thập Tứ cảm giác mình đã không còn sở cầu rồi, giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, thắng được danh tiếng sinh tiền thân hậu, đáng thương tóc đã bạc trắng
Thập Tứ vô ý thức sờ sờ bên tóc mai tóc trắng xóa của mình, khẽ thở dài, Sở Sở không khỏi bĩu môi, đưa tay ở trước mặt Thập Tứ đang sững sờ quơ quơ nói:
“Ai! Ngài cũng quá phận đi, ta còn ở tại trước mặt ngài nói chuyện với ngài, ngài nghĩ cái gì vậy?"
Thập Tứ cười nói:
“Những chuyện kia của nàng, cũng chỉ là chút bực tức nhỏ trong hạnh phúc, có chuyện gì đứng đắn đáng giá, ta sẽ tập trung nghe!"
Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái, quan sát khắp nơi một lát, nói:
“Phủ này vào hạ có chút ý tứ, so Lục Thủy Đình còn mát hơn!"
Thập Tứ cười như không cười nói:
“Lời này của nàng sai rồi, chính là so với Lục Thủy Đình mát hơn cũng không so được với Viên Minh Viên chỗ nàng ở phải không?"
Sở Sở quét Thập Tứ một cái, kể từ đánh xong Tây Tạng, tiểu tử này liền hoàn toàn buông ra, mỗi ngày rất nhàn nhã. Tuy nói ở binh bộ có việc cần làm, nhưng mà vẫn trôi qua giống như một tôn thất nhàn tản, ngày xưa đại tướng quân vương gia phong mang tất lộ (bộc lộ tài năng) uy vũ khí phách, hôm nay lại như văn sĩ, rất làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi. Sở Sở phỏng đoán: Thập Tứ có lẽ là có chút tịch mịch, nhưng anh hùng từ trước đến giờ đều là tịch mịch.
Sở Sở thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến Cửu a ca không khỏi có ý định vừa động nói:
“Ngài có đi bên ngoài xem một chút không?"
Thập Tứ ngẩng đầu nhìn Sở Sở một cái nói:
“Bên ngoài! Gia năm đó chinh chiến còn chưa đi qua nơi nào sao?"
Sở Sở liếc mắt xem thường nói:
“Anh quốc, ngài đi qua sao?"
Thập Tứ nhất thần tỉnh táo nói:
“Cái này chưa từng đi qua, nghe nói Cửu ca ở bên kia làm ăn cũng không tệ!"
Sở Sở cười cười ha ha mà nói:
“Há chỉ không tệ, giờ Cửu ca ngài là đại phú hào Anh quốc, nói là phú khả địch quốc cũng không khoa trương. Ngài không nhìn thấy hắn xây tòa thành so với Tử Cấm thành cũng không kém đâu!"
Tâm tư Thập Tứ vừa động, nói:
“Nếu không ta đi nhìn một chút!"
Sở Sở nhìn quanh phủ đệ này một cái, thu lại thái độ hì hì, rất nghiêm chỉnh nói:
“Thật sự mà nói, nếu không phải Tứ ca ngài không bỏ được, ta đã sớm đi, ngài cũng biết ta cùng Hoằng Lịch bây giờ cũng chỉ là bề ngoài thôi, Tứ ca ngài vẫn như thế... nhưng nếu như..."
Sở Sở nói có chút đứt quãng, Thập Tứ vẫn nghe hiểu, gật đầu một cái nghiêm túc nói:
“Cái này cũng không thể không phòng, thằng nhóc kia vẫn đối với nàng canh cánh trong lòng, tương lai..."
Đoạn cuối Thập Tứ a ca cũng không nói to như rơi vào trong gió. Hai người nửa ngày không nói gì. Vì biết khó có thể nắm chặt tương lai, Thập Tứ biết hoàng gia từ trước không nói thân tình, nếu như tương lai Hoằng Lịch kế vị, chính hắn một Thập Tứ thúc sợ rằng kết quả cũng không tốt, không bằng giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, phòng ngừa chu đáo là thượng sách. Thừa dịp hiện tại, đi Anh quốc cùng Cửu ca lẫn vào phú quý nhàn tản thật cũng không tồi. Thập Tứ nghĩ thông suốt, nhanh chóng nói với Sở Sở:
“Nàng thông báo Cửu ca một tiếng, ta cũng đi tìm huynh ấy xem như thế nào, dù sao mấy năm trước Thập ca không phải chuyển nhà đến đó sao, ta tin tưởng huynh ấy cũng nuôi nổi một nhà của ta!"
Giọng điệu nhẹ nhõm vui đùa làm Sở Sở bật cười hì hì một tiếng, nói:
“Nuôi nổi, chính là toàn bộ huynh đệ con cháu các người đi qua dựa vào hắn cũng không thành vấn đề, hắn tuyệt đối càng vui mừng, hắn đang lo tìm không ra trợ thủ đó!"
Thập Tứ nghe nàng nói thú vị bất giác cười ha ha. Tiếng cười vui vẻ tạm thời đánh tan buồn rầu của Sở Sở, nhưng là nghĩ đến Tứ a ca, Sở Sở vẫn âm thầm thở dài. Lấy sự hiểu biết của mình, đợi đến khi hắn như Thập Tứ muốn sống qua cuộc sống nhàn nhã, đoán chừng đợi đến khi mình nhắm mắt cũng đợi không được. Có lẽ mình nên thử buông hắn ra, nếu hắn thích giang sơn sẽ theo hắn thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận), giang sơn mỹ nhân từ xưa không thể lưỡng toàn. Mặc dù mình xác thực cũng không thể xưng là đại mỹ nhân gì, nhưng không vì mình, cũng phải vì đứa bé trong bụng mình tính toán. Ở trên vấn đề của Tứ a ca, Sở Sở có chút tâm tro ý lạt.
--- - ---
Đợi đến khi ở phủ Thập Tứ dùng qua bữa tối, Cao Vô Dung tự mình đến đón, Sở Sở mới theo Cao Vô Dung ra khỏi phủ Thập Tứ, Thập Tứ tự mình đưa đến bên ngoài cửa phủ, tránh Cao Vô Dung nhỏ giọng nói:
“Nàng nên cho Tứ ca một chút cơ hội cho thỏa đáng, tương lai sẽ không hối hận!"
Sở Sở nhìn Thập Tứ một cái, biết Thập Tứ là phát ra từ nội tâm quan tâm mình, nhanh chóng gật đầu một cái:
“Ta đáp ứng ngài, sẽ cẩn thận suy nghĩ, sẽ không dễ dàng hạ quyết định, ngài chuẩn bị một chút đi!"
Nói xong phất tay với Thập Tứ một cái, lên long giá đi. Thập Tứ ngoài cửa phủ đứng một lát, xem cửa phủ của mình dị thường khí phái, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm khái, cảm giác mình nửa đời trước cứ như vậy đi qua, trong cuộc đời trừ công lao sự nghiệp giống như không có gì cả lưu lại, có lẽ mình nên thực sự sống vì mình, tựa như Cửu ca, ít nhất mình bây giờ còn có cơ hội, điểm này mình so với Thập Tam cùng Bát ca cũng may mắn hơn nhiều.
--- - ---
Trở lại trong lâm viên Sở Sở ngược lại không có cùng Tứ a ca giận dỗi, cũng như bình thường. Trong lòng Tứ a ca ngược lại có chút bất an, cảm giác nha đầu này có chủ ý gì đó. Nhiều năm cùng giường chung gối, đối với tính tình Sở Sở, Tứ a ca đã sờ thấu được rồi. Thường thường một cái ánh mắt, một động tác của Sở Sở, Tứ a ca cũng có thể đoán ra nàng muốn làm gì, nhưng giờ Tứ a ca quan sát cẩn thận mấy ngày cũng không nhìn ra dấu vết gì, nhưng trong lòng vẫn cảm giác không đúng. Không đợi Tứ a ca đoán ra cái gì, cũng không chờ Sở Sở quyết định, các loại thủ đoạn xấu xa đã dần dần lộ ra đầu mối, mục đích chỉ có một, chính là thai nhi còn chưa có đầy ba tháng trong bụng Sở Sở.
Đầu tiên ngự thiện phòng vừa vào hạ, Hoằng Lịch cố ý khiến môn nhân tiến dâng rất nhiều tôm cua hiếm thấy. Sở Sở không khỏi âm thầm cười lạnh, nếu mình ngu ngốc, ăn vào những thứ đồ này đối với phụ nữ mới có thai rất bất lợi. Có tác dụng sảy thai, có rất nhiều hoa cỏ mới trong lâm viên cũng bị đổi qua, Sở Sở dĩ nhiên biết có một ít mùi hương của thực vật có việc tác dụng lưu máu, cũng lặng lẽ được trồng ở trong hoa viên, còn có thật nhiều, Sở Sở cảm thấy rất chán ghét.
Sở Sở thật ra không muốn như thế nào, mới lợi dụng cơ hội ngày phúc tấn của Hoằng Lịch sinh, xuất khẩu chấn nhiếp hắn, nhưng là hiển nhiên mình đánh giá thấp can đảm của tiểu tử này. Nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, đoán chừng Hoằng Lịch nay ôm thái độ không thành công thì thành nhân. Lấy những thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng này. Sau khi Sở Sở tránh thoát nhiều lần ám toán, rốt cuộc vào đầu thu, thời điểm mang thai năm tháng, cảm giác mình rốt cuộc nhịn đã đến cực hạn.
Đầu thu Viên Minh Viên còn là một mảnh mỹ lệ, ban đầu Sở Sở thiết kế, hôm nay tuy là mùa thu cũng không có vẻ tiêu điều chút nào. Đúng mùng một, Tứ a ca kiên trì muốn đi Tây Sơn lễ Phật, lúc đầu muốn Sở Sở đi cùng hắn, nhưng Sở Sở bỗng nhiên kiếm cớ đẩy, mỗi lần lễ Phật Tứ a ca cũng phải đi hai ngày, cho nên Viên Minh Viên hai ngày nay cũng chỉ có một chủ tử là Sở Sở. Tiễn Tứ a ca đi, khóe mắt Sở Sở liếc bốn phía một cái, không khỏi âm thầm cười lạnh, thật không biết có bao nhiêu âm mưu đang ở chỗ tối tăm nổi lên.
Sở Sở biết đây cũng không phải là mẫn cảm của mình, hôm nay không khí cực kỳ khẩn trương. Sở Sở âm thầm cắn răng, chính mình cần đem Hoằng Lịch hoàn toàn trấn áp rồi mau sớm thoát thân, nếu không sợ rằng mình cũng khống chế không được cục diện, nắm tay thật chặt, Sở Sở thong dong vào lâm viên.
--- - ---
Thư phòng Bảo Thân vương phủ từ đêm qua tới bây giờ, Phó Hằng Hoằng Lịch một mực thương nghị. Sau khi Hoằng Lịch đã dùng hết các loại thủ đoạn đều bị thất bại. Theo bụng Sở Sở ngày càng lớn, Hoằng Lịch cũng không vững vàng nữa rồi. Hắn cảm giác thứ mình vẫn giữ tại vững vàng trong lòng bàn tay, sắp trở thành bọt nước chỉ một hơi thở liền tập hợp và phân tán. Nghĩ tới những chuyện này, Hoằng Lịch không thể không mạo hiểm một kích, nhanh chóng cùng Phó Hằng mưu đồ bí mật đã ch đợi thật lâu, rốt cuộc tìm được một cơ hội diệt trừ Sở Sở.
Cho dù Hoằng Lịch biết trong lâm viên tầng tầng hộ vệ, còn có ám vệ đặc biệt hộ vệ do hoàng đế an bài ở các nơi, nhưng Hoằng Lịch tin tưởng mình có mấy phần nắm chắc tất thắng, bởi vì tuy nói nữ nhân kia lợi hại vả lại thế lợi khổng lồ, tuy nhiên hắn có một thân phận làm lợi thế lớn nhất. Nói thật dễ nghe là nương nương, nhưng hiện tại nàng cũng chẳng phải là phân vị gì, không có hoàng a mã ở bên người, địa vị của mình so với nàng ta cao hơn nhiều, mình nếu thật chống đối với nàng, Hoằng Lịch đoán chừng vô luận thị vệ hay là ám vệ, cũng sẽ đứng ở phía mình.
Mình có thể tùy ý mượn cớ, thừa dịp thời điểm hoàng a mã nước ở xa không giải được cái lửa ở gần, trực tiếp giải quyết nàng ta, che giấu mọi chuyện chờ hoàng a mã trở lại ván đã đóng thuyền. Mình không tin hoàng a mã còn có thể vì nữ nhân này giết mình. Lại nói mình đã sớm sắp xếp xong xuôi, nên phải làm gọn gàng không thể lưu lại một tia đầu mối, chính là về sau hoàng a mã muốn truy cứu cũng tra không ra cái gì, chính là chứa ý nghĩ như vậy, mới có hành động lớn mật lần này.
Tim gan Phó Hằng nhưng có chút run sợ, thầm nói mình tuy nói trẻ tuổi, nhưng là chuyện về nương nương đó vẫn là nghe nói qua một chút, mặc dù Phó Hằng cũng cảm thấy ý tưởng của Hoằng Lịch không có gì sơ hở, nhưng là vẫn cảm thấy muốn giết chết nương nương đó cũng không dễ thực hiện lắm Nghĩ đến chỗ này, Phó Hằng nói:
“Ngài cảm thấy nương nương đó không phải thật sự là thần tiên sao?"
Anh mắt Hoằng Lịch lạnh lẽo nói:
“Thần tiên cái gì!"
Phó Hằng nói:
“Ta nhưng nghe nói qua đại hạn hán năm đó ở Trực Đãi Sơn Đông, chính là vị nương nương này hô phong hoán vũ trong một đêm phổ giáng cam lâm (nắng hạn gặp mưa rào), mới hóa giải tình hình hạn hán ngay lúc đó, vì thế không phải có tên gọi là cách cách thần tiên sao?"
Hoằng Lịch nói:
“Cái đó ta nghe Thanh nhi nói qua, cũng chỉ là nhân tạo thôi, làm gì có pháp thuật, ngươi không cần phải đoán mò, ta khẳng định nàng không phải là thần ma pháp lực vô biên cái gì đâu!"
Nhắc tới Thanh nhi Phó Hằng
“Nhiều năm như vậy, ta hiểu biết rõ ngài đối với Cố Luân công chúa tâm tư gì, nhưng các ngài là huynh muội ruột thịt, vả lại nếu như hôm nay kế hoạch thành công, các ngài là kẻ thù giết mẫu, tương lai chung đụng như thế nào?"
Trong mắt Hoằng Lịch lóe lên một tia không khỏi hận ý nói:
“Thanh nhi cuối cùng sẽ về đến bên cạnh ta, từ lúc còn bé ta liền thề không người nào có thể tách chúng ta ra, danh phận huynh muội cũng không thể được. Cho nên nữ nhân kia mới đáng hận hơn, nàng lại đem Thanh nhi đưa đến nơi ta ngay cả liếc mắt nhìn đều là hy vọng xa vời!"
Phó Hằng thở dài thật thấp nói:
“Cho dù chúng ta thành công, Cố Luân công chúa không phải là ở Anh quốc sao?"
Hoằng Lịch cười nói:
“Đến lúc đó nàng sẽ chủ động trở lại, dù sao mẹ con bọn họ tình cảm là rất sâu!"
Kế hoạch của hai người rất kín đáo sẽ chờ thời cơ tốt nhất, cho nên khi Tứ a ca vào Tây Sơn bái phật, Hoằng Lịch cùng ngạch nương của mình - Hi Quý Phi xông vào Viên Minh Viên, một đường thông hành không có ai ngăn trở, đợi nhìn thấy ngự cấp Cần Chính Điện nguy nga thì vẫn còn có chút sợ sệt nói:
“Thật có thể như vầy phải không, mặc dù nàng ta đáng hận nhưng là đứa nhỏ trong bụng dù sao còn không biết là nam hay nữ, mẹ con chúng ta làm như vậy không phải có chút mạo hiểm sao?"
Hoằng Lịch nói:
“Ngạch nương không biết nếu như chờ đến khi chúng ta biết là nam hay nữ sẽ trễ ư? Khi đó ngài cho là hoàng a mã sẽ đem giang sơn Đại Thanh cho nhi thần sao?"
Mắt Nữu Cỗ Lộc thị tối sầm lại thầm nghĩ:
“Đúng vậy a, nhớ ngày đó từ tiên đế cho tới hoàng thượng bây giờ, không phải tâm tâm niệm niệm hi vọng nhi tử của nữ nhân này thừa kế đại v sao? Nếu như không phải là nữ nhân này thủy chung không có sinh ra a ca, Hoằng Lịch của mình nào có ngày nổi danh? Từ xưa ngôi vị hoàng đế chính là đạp máu tươi của người khác ngồi lên, cho dù hôm nay hoàng thượng cũng không phải là đấu rất nhiều năm ngươi chết ta sống cùng Bát a ca, mới thiên tân vạn khổ đi lên ngôi vị hoàng đế sao?"
Nghĩ đến kết quả thê thảm Liêm Thân Vương, Nữu Cỗ Lộc thị cắn răng nói:
“Được làm vua, thua làm giặc, không phải chết chính là lưới rách, ngạch nương nghe lời con, đã nhiều năm như vậy, ngạch nương hôm nay rốt cuộc có thể đứng ngang hàng cùng nàng ta rồi."
Hoằng Lịch suất lĩnh lấy một đoàn người vào Cần Chính Điện, lại phát hiện bên trong Cần Chính Điện hôm nay cũng là trận địa sẵn sàng đón quân địch. Hoằng Lịch cùng Nữu Cỗ Lộc thị không khỏi cả kinh, Sở Sở mặc phượng bào minh hoàng ngồi ở trên ngự tọa thật cao của Cần Chính Điện, thái độ uy nghiêm mà lạnh nhạt, nhìn thấy Hoằng Lịch đi vào không chút nào thay đổi, vẫn là một bộ dạng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, ánh mắt lần lượt quét qua Hoằng Lịch cùng Nữu Cỗ Lộc thị, trên mặt hiện lên một loại khinh thị trắng trợn. Hoằng Lịch không khỏi thầm buồn bực, quát to:
“Đồ yêu nữ này mấy thập niên dung nhan không thay đổi, đầu độc đế vương tội nên trảm, bổn vương thay trời hành đạo, đặc biệt tới trừ yêu lấy Thanh Quân Trắc, tiến lên mau này đem yêu nữ bắt lại cho bổn vương!"
*Thanh Quân Trắc: ý là diệt trừ kẻ xấu, thân tín bên cạnh nhà vua, vốn là hành động chính nghĩa nhưng lúc nào cũng trở thành lý do chủ yếu của kẻ phản loạn.
Thị vệ Hoằng Lịch mang tới vừa mới động, từ hai bên Cần Chính Điện trong nháy mắt hoa lạp lạp đi ra, mười mấy thị vệ hoàng gia mặc áo bào minh hoàng, Hoằng Lịch giọng trầm, nói:
“Bàn về địa vị, Hi quý phi còn tôn quý hơn, các ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản phải không?"
Bọn thị vệ không khỏi có chút do dự, thị vệ tổng lĩnh thầm nói: phải nói làm thị vệ điều quan trọng nhất chính là chỉ nhận địa vị không nhận người, trừ hoàng thượng là chủ tử lớn nhất phải nghe theo, nhưng khi nhìn người trên ngự tọa, không chỉ có âm thầm gõ trống. Bảo Thân vương cùng vị này chính là ngươi tới ta đi vụng trộm đấu đã lâu rồi, hôm nay chính là thời khắc công bố thắng bại, mình đứng ở bên nào cũng giống không ổn, nhanh chóng lui về phía sau một bước. Thị vệ hai bên cũng hoa lạp một tiếng thối l đến bên cạnh, nói rõ lập trường là mình không tham dự vào, ai cũng không giúp. Hoằng Lịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần thị vệ hoàng gia án binh bất động, mình coi như thắng ván cờ hiểm này, đang muốn nhân cơ hội hạ lệnh tốc chiến tốc thắng. Không nghĩ tới Sở Sở trên ngự tọa ngược lại đứng lên, vỗ tay một cái nói:
“Kịch hay! Thật là một vở kịch hay, Thanh Quân Trắc, nói vậy Bảo Thân vương là đọc thuộc qua sách sử, từ trước đánh tiếng cờ hiệu thanh quân trắc, bình thường đều dùng để diệt trừ loạn thần tặc tử tâm tư xấu xa mà mình không được tuyên chỉ, đúng là treo đầu dê bán thịt chó!"
Hoằng Lịch không khỏi lạnh lùng cười một tiếng nói:
“Ta từ trước đến giờ chỉ luận thành bại bất luận quá trình, đây không phải là ngươi đã từng dạy ta sao?"
Sở Sở hừ một tiếng nói:
“May mà ngươi còn nhớ rõ ta đã từng từng có ân chỉ dạy dìu dắt đối với ngươi, ngươi như vậy có thể được xưng tụng là hành vi quân tử sao?"
Hoằng Lịch cười ha hả nói:
“Nói gì dìu dắt chỉ dạy, từ nhỏ ngươi liền hoàn toàn xem thường ta, ta lại cũng không chịu nổi cái loại ánh mắt đó của ngươi, giống như ta so với một nô tài không đáng giá nhắc tới còn ti tiện hơn!"
Sở Sở lắc đầu một cái, không nghĩ tới mình cũng chỉ là không muốn cùng Tiểu Kiền - tên phá của này không có cái gì dính dấp, ngược lại làm tâm lý của hắn không lành mạnh, làm hắn hận mình, Sở Sở bất giác có chút biết vậy chẳng làm.
Nữu Cỗ Lộc thị lấy dũng khí, giọng nói có chút run, nói:
“Đồ yêu nữ này mị hoặc hoàng thượng mấy thập niên, thật sự đáng chết..."
Sắc mặt Sở Sở lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén quét qua Nữu Cỗ Lộc thị, nhất thời làm Nữu Cỗ Lộc thị im miệng, Sở Sở châm chọc cười một tiếng nói:
“Ta có thể tha thứ ngươi làm một nữ nhân có lòng ghen tỵ, nhưng nếu như quá phận thì không được!"
Nói xong quét qua Hoằng Lịch nói:
“Ta khuyên ngươi sớm một chút đánhông thu binh, nói thiệt cho ngươi biết, ngôi vị hoàng đế giang sơn ở trong lòng ta nhẹ như lông hồng, ta cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới muốn cho con của ta làm hoàng đế đồ bỏ này, bằng không ngươi cho rằng ngươi sẽ còn ở đây sao?"
Nói xong từ phía sau cầm lên minh hoàng thánh chỉ thoáng một cái nói:
“Biết đây là cái gì sao?"
Hoằng Lịch không khỏi kinh hãi, Sở Sở nhìn sắc mặt mẹ con hai người có chút xám trắng một cái, nói:
“Cái này là thánh chỉ tiên đế lưu cho ta, coi như hiện tại hoàng a mã của ngươi thấy cũng phải làm theo không thể cãi lời, chẳng lẽ địa vị của ngươi so hoàng thượng còn tôn quý hơn sao?"
Tiếp đó lại lấy ra một kim bài ‘Như Trẫm Thân Lâm’ nói:
“Thật ra thì tiên đế trước khi đi đã quên, ông ấy đã sớm ban cho ta một kim bài, thì còn cần gì ban thưởng thánh chỉ bảo vệ tánh mạng nữa chứ. Có lẽ hoàng mã pháp ngươi đã sớm nhìn thấu ngươi lòng muông dạ thú, cố ý giết ta cũng chưa biết chừng. Cái này thật ra thì ta vẫn cảm thấy không có chỗ dùng, nhưng ngươi từng bước ép sát, ngươi xem trên thánh chỉ của hoàng mã pháp ngươi cho ta bao nhiêu quyền lợi!"
Nói xong thong dong đi xuống, đi tới trước người Hoằng Lịch đưa cho hắn. Hoằng Lịch đã sớm ngu người, Hoằng Lịch nghĩ bể đầu cũng không nghĩ đến hoàng mã pháp trước khi chết lại cho nữ nhân này giữ lại thánh chỉ và kim bài. Có thể thấy được hoàng mã pháp vẫn đối với mình cũng có chút không yên lòng. Mồ hôi lạnh nhất thời xông ra, có chút run rẩy nhận lấy thánh chỉ, mở ra vừa nhìn, nhất thời lùi lại mấy bước thiếu chút nữa té ngồi xuống dưới đất. Hoằng Lịch rốt cuộc hiểu rõ, mình và nữ nhân này đấu vĩnh viễn cũng không có phần thắng, hoàng mã pháp thậm chí cho nàng quyền phế mình, chỉ cần người ta nguyện ý, mình chính là thịt cá trên dao thớt mặc nàng làm thịt, cho dù mình làm hoàng đế, cũng đừng mơ tưởng đụng một sợi tóc của nữ nhân này.
Nghĩ từ mặt khác, nữ nhân này nói rất đúng, nàng quả thật không muốn để cho con của nàng thừa kế ngôi vị hoàng đế, bởi vì nếu như nàng nguyện ý, cho dù Thanh nhi là một cô nương, cũng có thể làm nữ đế, tin tưởng cũng sẽ không có người có dị nghị. Hoằng Lịch run run rẩy rẩy nửa ngày không nói gì, Nữu Cỗ Lộc thị vội vàng quỳ xuống trước mặt Sở Sở, dập đầu mấy cái, âm thanh thùng thùng làm người ta bất giác lòng chua xót. Cái trán Nữu Cỗ Lộc thị trong nháy mắt liền rịn ra vài tia máu đỏ. Sở Sở âm thầm thở dài, đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ, nâng Nữu Cỗ Lộc thị nói:
“Ngươi không cần phải như thế, dù sao ta và mẹ con các ngươi cũng không có thâm thù đại hận gì. Đi thôi, chuyện ngày hôm nay ta không truy cứu!"
Ánh mắt quét bốn phía một vòng, Sở Sở giơ kim bài lên nói:
“Kim bài tiên đế ở chỗ này, người ở chỗ này đều không cho tiết lộ chuyện ngày hôm nay, nếu có không tuân theo, thì theo như kháng chỉ luận xử!"
Nhìn mẹ con Hoằng Lịch thật sâu một cái, Sở Sở xoay người đi, Hoằng Lịch đỡ Nữu Cỗ Lộc thị sững sờ nhìn bóng lưng Sở Sở, thái độ phức tạp khó tả.
Sở Sở biết mình hôm nay lộ lá bài tẩy tạm thời chế trụ Hoằng Lịch là ý không hay. Nhưng chính mình cũng hiểu biết rõ từ xưa có thể lên làm hoàng đế, sự ác độc thường thường vượt quá lẽ thường, chính mình là người đầu tiên, biết rõ tiểu tử này sẽ không có động tác gì, nhưng đoán chừng ám chiêu cũng không thể thiếu. Không phải Sở Sở xem thường mình, lấy mình là người hiện đại ý định rõ ràng, thật đúng là không chơi nổi cổ nhân âm hiểm này, cung đấu đa dạng vô cùng kỳ quặc. Mình sợ rằng khó lòng phòng bị, mình cần mau rời khỏi nơi này.
Quyết định chủ ý xong, Sở Sở cảm giác mình cần thiết cùng Tứ a ca ngả bài, Sở Sở không muốn buộc Tứ a ca quyết định, Sở Sở muốn đem quyền lựa chọn giao cho Tứ a ca. Là giang sơn hay là tình yêu mặc dù rất khó lựa chọn, nhưng hắn phải lựa chọn.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh