Sở Sở Ở Thanh Triều
Chương 4: Món tiền đầu tiên nhờ có Tứ Tứ
Đông lão hán gật đầu nói:
“Vậy thì tốt, ngày mai a mã sẽ đi thôn trang bên ngoài tìm hai người lanh lẹ đến cho con."
Vừa nói lại lấy ra mấy bó ty tuyến lớn mua ở chợ đưa cho Sở Sở, Sở Sở nhận lấy để ở trong tay nhìn kỹ, thấy có mấy chục sợi tơ hồng, sáng bóng, mỉm cười rút ra mấy sợi nhỏ loay hoay trong chốc lát, ra được một nơ kết Trung Quốc đơn giản xinh đẹp, Đông đại nương ngạc nhiên nhìn nhìn nói:
“Nha đầu, con không biết làm nữ công, nhưng lại rất khéo tay, thắt rất đẹp mắt, nếu kết hợp với chút lưu tô thì càng đẹp."
Kết Trung Quốc –中国 结
Lưu tô –流苏
Sở Sở hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy, ngày mai con phải phiền Ô đại thúc, đốt vài loại hạt châu bằng sứ gắn vào chuỗi lưu tô mới dễ nhìn, nhờ a mã mua những thứ này cũng là nhàn rỗi đùa bỡn chơi thôi, đợi đến lễ mừng năm mới thì nữ nhi làm nhiều treo trên tường, nhìn cũng càng cát tường phải không?"
Vừa nói đem ty tuyến để qua một bên, đem món ăn hầm trên chậu than cẩn thận bưng lên đặt ở trên bàn kháng, Đông đại nương đẩy lò lại gần cho ấm. Ba người vừa nói cười vừa ăn cơm tối.
***
Lại nói Tứ a ca Dận Chân, hôm nay vốn thay hoàng ngạch nương mình – Đông quý phi – đi Đông phủ thăm lão phu nhân, thuận tiện thương nghị chuyện mùng hai Quý Phi sẽ tới thăm viếng, cũng lấy được hai chậu thủy tiên từ chỗ Đông Quốc Đống. Về tới trong phủ mỉm cười lệnh Cao Vô Dung sai nô tài đặt ở trong thư phòng, mình cất bước hướng viện đích phúc tấn Na Lạp Thị đi tới.
Xuyên qua cổng nguyệt lượng phía đông, đã nhìn thấy Na Lạp Thị mang theo hai đại nha hoàn đang đứng đợi rồi, thấy Tứ a ca đi vào mỉm cười nhún chân phất khăn làm lễ ra mắt, lúc này Tứ a ca mới khẽ mỉm cười giơ tay lên nói:
“Phúc tấn không cần đa lễ."
Cổng nguyệt lượng-月亮门
Na Lạp Thị đứng dậy phục vụ ở một bên, âm thầm quan sát Tứ a ca, thầm nghĩ: hôm nay thần sắc ngược lại hiếm thấy, chắc là được vật gì hợp ý đây, mình từ mười tám tuổi gả cho Tứ a ca tính tới nay cũng chín năm rồi, đối với tính tình Tứ a ca không dám nói hiểu vô cùng thấu đáo những cũng được tám chín phần mười. Gia nhà mình là bất động Minh Vương, cao ngạo lạnh lùng, trừ đối với Đông quý phi còn thêm chút tình cảm, đối với người khác đều là một dáng vẻ lãnh đạm hờ hững.
Với nữ sắc càng lãnh đạm hơn, nói ra tuy bất kính nhưng khi ở trên giường triền miên cũng chỉ làm có lệ để sinh con nối dõi, vô cùng nghiêm túc không có một chút tình thú, so sánh với Phật gia trong miếu cũng không khác là bao, tính cách như một pho tượng đất. Trừ năm ngoái ban sai được Hoàng thượng thưởng một chuỗi Phật châu bên ngoài, nhìn có chút cao hứng giống như hôm nay, buồn bực trong lòng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cần vị gia này cao hứng mình cũng liền tự tại chút, mỉm cười vây quanh Tứ a ca vào nhà truyền lệnh dọn thiện.
Sau khi ăn xong Tứ a ca luôn luôn kiên trì đi đến thư phòng đọc sách, khi Cao Vô Dung vén rèm thì một mùi thơm thoang thoảng trong lành truyền đến, làm tinh thần người ta không khỏi chấn động. Tứ a ca quan sát một vòng, thấy hai chậu thủy tiên đã bày ở trên bàn mình bình thường hay viết chữ, thêm ánh sáng mờ mịt của đèn lưu ly trên bàn, tạo nên một loại không khí như mộng như ảo.
Tứ a ca ngồi vào trước án cẩn thận quan sát nửa ngày, nhìn cánh hoa màu trắng mềm mại một chút, lại quan sát đáy bồn nhã trí tú khí (lịch sự tao nhã thanh tú) một chút cùng câu thơ trên bồn, càng xem càng cảm thấy thích, nhớ tới Đông lão hán làm việc cho Đông Quốc Đống, bỗng dưng trong nội tâm khẽ động, phân phó:
“Cao Vô Dung đem Văn Viễn gọi tới."
Cao Vô Dung đáp ứng một tiếng lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau, một nam tử hơn ba mươi tuổi, bề ngoài bình thường khom người đi vào, quỳ một chân trên đất hành lễ:
“Nô tài Điền Văn Viễn gặp qua gia."
Dận Chân giơ tay lên ý bảo hắn miễn lễ, mỉm cười hỏi:
“Ngươi hiện quản tiền bạc trong phủ, lễ mừng năm mới trong phủ năm trước, phải đặt mua bao nhiêu bồn thủy tiên?"
“Hồi bẩm gia, nếu vẫn như lệ năm cũ, cần đặt mua chừng trăm bồn là đủ rồi."
Dận Chân gật gật đầu nói:
“Năm nay liền đặt mua 120 bồn đi, các dạng khác không cần, ngươi chỉ so theo kiểu dáng này đặt mua, chọn mười bồn xuất sắc xinh đẹp đưa đến Thừa Càn cung và Vĩnh Hòa cung của hai vị nương nương, còn lại ngươi xem an trí đi."
Điền Văn Viễn nhìn kỹ thủy tiên trên bàn một chút mới khom người lui ra ngoài, tới cửa tròn vội vàng kéo Cao Vô Dung lại, nhỏ giọng hỏi:
“Gia hôm nay sao hỏi chuyện nhỏ này, nhìn bồn thủy tiên trên bàn kia rất là tinh xảo, so với năm trước cực kỳ khác biệt, còn có mười ngày liền bước sang năm mới rồi, nói nô tài đi đâu tìm món đồ hiếm như vậy, Vô Dung ông phải chỉ cho huynh đệ đường sáng tiện nghi đi."
Cao Vô Dung cười nói: “Thật ra thì điều này cũng không khó, sáng mai sẽ có người đưa hai chậu thủy tiên tới đây, đó là nô tài Đông phủ, ngươi chỉ cần đem bạc cho hắn đặt mua là được." Điền Văn Viễn cười hắc hắc liên tiếp rời đi.
☺☺☺
Lại nói một nhà Sở Sở, ăn cơm xong, Đông lão hán nói lại tỉ mỉ chuyện ngày hôm nay, Sở Sở nghe được a mã sáng mai muốn đi tặng hoa cho phủ Tứ a ca, đại hỉ mà nói:
“Đây chính là may mắn ai cũng không ngăn được, đồ nơi này vừa được Tứ gia đắc ý, đoán chừng việc cần làm năm nay cũng sẽ rơi trên người chúng ta, đến lúc đó a mã chỉ để ý việc kế tiếp, nữ nhi tự có biện pháp."
Ba người thương lượng một hồi, vui vẻ đi nghỉ ngơi. Sở Sở nằm ở trên giường gạch đừng nói hưng phấn, thầm nghĩ phát tài cũng quá thuận, Ung Chính tương lai cũng tới ủng hộ, nghĩ phần đặt làm ở phủ Tứ gia thế nào cũng so với Đông phủ nhiều hơn, ít nhất cũng phải chừng trăm bồn, đây là bao nhiêu bạc, một ngàn lượng a, làm hai đơn hàng này khấu trừ tiền vốn ban đầu, lợi nhuận thế nào cũng có thể còn dư lại trên dưới 1300 lượng, cộng thêm cầm ba trăm lượng chính là 1600 lượng, đổi thành nhân dân tệ đó chính là 240 ngàn đồng nha.
Hai tháng kiếm 240 ngàn đồng, ở hiện đại trừ cướp ngân hàng mới may ra kiếm hời được ngần đó, cái giai đoạn tích lũy ban đầu này căn bản coi như là qua, nên suy nghĩ một chút bước kế tiếp rồi, nghĩ đi nghĩ lại bất tri bất giác đã ngủ quên mất.
***
Ngày thứ hai vừa rạng sáng Đông lão hán vội vàng chuẩn bị xe đưa hai bồn thủy tiên cho phủ Tứ gia trước, quả nhiên như Sở Sở dự đoán, được đặt mua thêm 120 bồn, Điền quản gia kia thật là khách khí, mình hiếu kính ngân lượng cũng kiên quyết không thu, chỉ tinh tế giao phó, trừ mấy bồn nhã ý giống như ban đầu, thêm vài bồn mang không khí vui mừng.
Bởi vì phải kính lên trên, Đông lão hán run run rẩy rẩy đáp ứng thối lui khỏi phủ, trên đường về nhà vừa vui vừa lo, thầm nghĩ mấy bồn kính lên này khẳng định đưa vào trong cung, phía dưới mí mắt Khang Hi gia, làm xong tất nhiên có thể mang đến vận số lớn hơn, nhưng nếu gây chuyện không tốt cũng là quan hệ đến tánh mạng. Thôi, hôm nay nghĩ gì cũng không kịp rồi, hay cứ làm xong chuyện trước mắt mới quan trọng hơn, nghĩ đến chỗ này, mỉm cười hất ra ưu phiền, giục ngựa chạy nhanh ra ngoài thành.
☺☺☺
Sở Sở ở nhà đem một ít giỏ thủy tiên lấy ra, vừa gọt vừa dạy ngạch nương phương pháp, mắt nhìn sắc trời gần buổi trưa, thủy tiên đã gọt xong hơn nửa giỏ. Sở Sở đếm đoán chừng được khoảng 50 bồn, đều đặt ở trong một chậu nước lớn, chờ a mã mua thêm về lại gọt tiếp, hai mẹ con dọn dẹp đang chuẩn bị làm chút đồ ăn đơn giản lấp đầy bụng.
Một hồi tiếng ngựa hí truyền đến, chỉ chốc lát sau, cửa viện bị đẩy ra, a mã cùng hai cô nương một lớn một nhỏ xách theo mấy giỏ thủy tiên đi vào. Sở Sở tiến lên tò mò quan sát hai cô nương, thấy trước mặt một hơi lớn hơn chút, ước chừng hai mươi, phía sau một hơi nhỏ hơn, đoán chừng cũng khoảng mười hai mười ba, quần áo rất cũ rách, mặc áo bông quần bông tà khâm* màu sắc thực sự nhìn không ra màu ban đầu rồi, đầu gối cùng nơi bả vai vá vài miếng vải, ống tay áo cùng vạt áo cũng rách nát lòi bông bên trong ra.
*Áobông tà khâm –斜襟的棉袄
Cô gái lớn hơn chải bím tóc dài, dùng một sợi dây màu hồng đã cũ cột lại, sắc mặt có chút vàng đen, chỉ có một đôi mắt sáng ngời thấu đáo, cả người lộ ra một sự tang thương, giỏi giang lại dịu dàng dễ thân, cô gái nhỏ hơn thì có vẻ hoạt bát, một đôi mắt linh lợi chuyển qua quan sát Sở Sở, trên mặt có chút tàn nhan nhàn nhạt lại lộ thêm vẻ dí dỏm đáng yêu.
Mấy người đến đông ốc, ngồi trên giường gạch, Sở Sở bưng lên trà gừng ấm áp, Đông lão hán lúc này mới chỉ vào hai tỷ muội nói:
“Sở Sở đây là hai tỷ muội chạy nạn từ Trực Đãi Sơn Đông tới, hôm kia đi tới phụ cận, tỷ tỷ bị đói bất tỉnh ở trước nhà Ô đại thúc con, là Ô đại thúc con cho một ít thức ăn, lại chứa chấp ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mới trở lại bình thường. Ô đại thúc con nơi đó, đều là nam tử, đang rầu thế nào an bài hai tỷ muội này, may sao lại gặp hôm nay a mã đi đặt bồn sứ cho con. Suy nghĩ công việc nhà mình càng lúc càng nhiều, a mã ngạch nương lớn tuổi cũng giúp không được con cái gì, hai nha đầu này nhìn sạch sẽ lanh lẹ, liền nói với Ô đại thúc con rồi, đều nhận, cùng con học chút thủ nghệ, đi theo con làm trợ thủ cũng được."
Hai tỷ muội vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu nói:
“Xin lão gia chứa chấp, chúng ta tình nguyện cả đời làm nô tỳ phục vụ tiểu thư."
Sở Sở nhất thời đầu đầy hắc tuyến, đây thật là niên đại không có nhân quyền a, nhìn có người quỳ lạy mình, cảm giác cả người không được tự nhiên, vội vàng đỡ hai tỷ muội dậy, cười nói:
“Không cần như thế, các em đã không có nơi an thân, liền làm bạn cùng ta đi, vừa đúng lúc ta cũng muốn tìm hai trợ thủ, các em liền làm theo ta là xong, về sau không cần nói cái gì làm nô làm tỳ, chúng ta đều là giống nhau không có gì khác nhau."
Vừa nói vừa lôi kéo hai tỷ muội đi an trí trong phòng mình luôn.
Ba người nói chuyện một lát, Sở Sở giờ mới biết mọi chuyện hai tỷ muội trải qua, nhắc tới hai tỷ muội cũng đáng thương. Tỷ tỷ gọi Lý Đại Nữu hai mươi mốt tuổi, muội muội Lý Nhị Nữu chỉ có mười hai tuổi, nguyên là người Lý gia ở Trực Đãi Sơn Đông, mẫu thân mất sớm, hai tỷ muội chăm sóc phụ thân bị bệnh gian khổ sống qua ngày, năm ngoái Sơn Đông bị đại hạn hán, trong đất hạt thóc cũng không thu được, trong thôn có thể đi đều đi rồi, đầu năm nay phụ thân hai tỷ muội cũng không nhịn được mất rồi.
Hai tỷ muội lúc này mới một đường đi tới kinh thành, nguyên trông cậy vào trong kinh phồn hoa tìm được công việc làm nha đầu có thể ấm no cũng không khó khăn, ai biết đi vào nơi này mới biết, nhà người có tiền muốn nha đầu đều là mua từ nhỏ, chính là cần dùng gấp, cũng muốn tìm mười tuổi trở xuống, hai tỷ muội chỉ có thể đến ngoài thành, lại đói lại lạnh lúc này mới té xỉu, được Ô đại thúc tốt bụng cứu.
Sở Sở lắng nghe xong thì rơi nước mắt, mình so sánh với hai tỷ muội này may mắn hơn nhiều, mỉm cười lau chùi nước mắt, kêu ngạch nương a mã cùng nhau ăn cơm trưa, người một nhà cộng thêm Đại Nữu Nhị Nữu đơn giản ăn chút. Đông lão hán đem việc cần làm của phủ Tứ gia tỉ mỉ nói cho Sở Sở, Sở Sở thầm nghĩ, đưa đến trong cung nhất định là Đông quý phi cùng Đức phi kia rồi.
Nhớ trong lịch sử Đông quý phi chết rất sớm, đoán chừng khoảng hai năm nữa, nương nương trong cung phần lớn là quý nữ người Bát Kỳ, không biết chữ gì, sợ rằng mình làm như hai bồn trước, cũng không tốt, làm cho mới lạ vui mừng ngụ ý cát tường mới có thể vượt qua kiểm tra, lại nói Tứ Tứ đó là tuyệt đối phải làm thật tốt, mặc dù mình không muốn cùng hắn có cái gì mập mờ, nhưng hắn là Ung Chính tương lai đó nha.
Nửa đời sau của mình ở Thanh triều cũng an ổn, người ở nhà cũng an ổn, nếu mà đắc tội hắn chỉ có con đường chết, nhớ trong phim điện ảnh và phim truyền hình, cung phi cũng thích đồ vật màu sắc tươi vui hạnh phúc, không bằng mình lấy tạo hình đáy bồn đáng yêu sắc thái diễm lệ, bên ngoài chế một ít kết Trung Quốc khéo léo tinh xảo ở phía trên….
Mỉm cười vội vàng nhờ a mã đi chỗ Ô đại thúc, trước làm một ít đáy bồn tạo hình động vật nhỏ đáng yêu, phải làm nhiều con cọp, bởi vì năm nay ở Thanh triều cũng là năm con cọp, màu sắc phải xinh đẹp sặc sỡ, vàng nhạt, phấn hồng, đỏ thẫm đều được, trước không cần viết thêm câu thơ chỉ vẽ chút sắc hoa thanh nhã đơn giản, dùng tranh thuỷ mặc thanh hoa làm là được, dù sao đồ đã tới tay rồi, đoán chừng Tứ Tứ sẽ không đi kiểm tra mỗi bồn, chỉ cần làm được nhã trí mới lạ là được. Mấy bồn khác lại thêm chút hạt châu bằng sứ màu sắc rực rỡ.
Thương lượng ổn thỏa, Đông lão hán liền vội vội vàng vàng đi, mấy người Sở Sở bận rộn một buổi chiều, cuối cùng đem đơn hàng của Đông phủ cùng phủ Tứ Tứ đều chuẩn bị xong, may nhờ có Đại Nữu cùng Nhị Nữu tay chân nhanh nhẹn có thể làm lưu loát, dạy một lần liền hiểu rõ, thậm chí làm nhanh và đẹp y như Sở Sở làm, Sở Sở âm thầm mừng rỡ.
Thầm nghĩ có hai người này cùng làm vô luận làm cái gì cũng thuận tay khá hơn rồi. Đến buổi chiều ba nha đầu ngồi ở đầu giường ấm áp đặt gần lò sưởi, Sở Sở dạy đồng tâm kết, Đại Nữu thật sự là người khéo tay, không chỉ học rất nhanh, còn tự mình làm ra rất nhiều dạng mới tinh xảo đa dạng, mắt thấy hai tỷ muội kia càng bện càng hăng hái. Sở Sở vội vàng ngăn lại nói đã đủ rồi, lúc này mới thôi.
Chỉ ba ngày, đáy bồn cùng hạt châu cũng làm xong hết, cả đống tràn đầy nửa phòng, Sở Sở đếm một chút đoán chừng khoảng 500 cái, một nửa thanh hoa, một nửa tạo hình động vật màu sắc rực rỡ, so lần trước tinh xảo hơn, vui vẻ gọi ngạch nương a mã đem thủy tiên mới vừa nhú ra lá xanh biếc, cũng dùng vải bông nhẹ nhàng bao quanh rồi đặt vào rương, mình và Đại Nữu Nhị Nữu chọn ít hạt châu màu đỏ tươi, gắn lưu tô vào đồng tâm kết, lại chọn 120 cái đáy bồn cùng thủy tiên đều dời đến trên xe, mình và Đại Nữu Nhị Nữu theo a mã đưa tới phủ Tứ a ca.
☺☺☺
Hôm nay chính là hai mươi bốn tháng chạp, phần lớn việc cần làm trong triều đều đã ngừng, trong cung cùng tất cả các phủ đều vội vàng chuẩn bị công việc lễ mừng năm mới, thôn trang các nơi, nô tài thể diện muốn hiếu kính cuối năm, cũng đều vội vàng đưa đến trước mặt tất chủ tử của các phủ.
Lúc này vẫn chưa là Ung Hòa cung, bây giờ vẫn còn là phủ bối lặc, trước cửa ngách đã sớm sắp xếp hàng dài, đợi Sở Sở đến thì chỉ có thể dừng ở phía xa xa mà chờ đợi, Đông lão hán giao phó ba người mấy câu, phải đi giao bài tử, đến trước cửa, Đông lão hán thấy Điền quản gia đang ở nơi này chỉ huy bọn sai vặt thẩm tra đối chiếu từng nhà một, mỉm cười đi tới mấy bước, cúi chào cười nói:
“Đại quản gia cát tường."
Điền Văn Viễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Đông lão đầu mỉm cười giơ giơ tay lên cười nói:
“Lão tới đúng lúc, gia nhà chúng ta hôm nay đang ở bên trong tự mình chuẩn bị kính lên gì đó đây."
Vừa nói vừa thả sổ sách trong tay ra, tự tay nhận bài tử, Đông lão hán lúc này mới đem xe chạy tới, ba người Sở Sở cũng đi theo sau xe. Sở Sở hơi đánh giá xung quanh, thấy nơi này đại khái là cửa hông nhỏ của Ung Hòa cung, trước cửa xe ngựa cùng người cũng rất nhiều, lại không ồn ào chút nào, có thể thấy được trong phủ Tứ Tứ rất có quy củ.
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mái cong lầu các bên trong, trước cửa có một nam tử trung niên đang đứng chờ, quét nhìn Sở Sở mấy lần, liền đi tới trước xe.
Điền Văn Viễn vung màn xe lên nhìn coi, chỉ nhìn thấy một cái rương lớn cùng nửa xe đáy bồn, mỉm cười nói:
“Lão Đông đầu, đây là chuyện gì xảy ra?"
Lão Đông vội nói: “Chỉ vì khí trời rét buốt, thủy tiên sợ đông lạnh, cho nên thả vào rương cho ấm, đợi dời đến trong nhà lão hán cùng khuê nữ lại sửa lại từng bồn là được."
“Vậy thì tốt, ngày mai a mã sẽ đi thôn trang bên ngoài tìm hai người lanh lẹ đến cho con."
Vừa nói lại lấy ra mấy bó ty tuyến lớn mua ở chợ đưa cho Sở Sở, Sở Sở nhận lấy để ở trong tay nhìn kỹ, thấy có mấy chục sợi tơ hồng, sáng bóng, mỉm cười rút ra mấy sợi nhỏ loay hoay trong chốc lát, ra được một nơ kết Trung Quốc đơn giản xinh đẹp, Đông đại nương ngạc nhiên nhìn nhìn nói:
“Nha đầu, con không biết làm nữ công, nhưng lại rất khéo tay, thắt rất đẹp mắt, nếu kết hợp với chút lưu tô thì càng đẹp."
Kết Trung Quốc –中国 结
Lưu tô –流苏
Sở Sở hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy, ngày mai con phải phiền Ô đại thúc, đốt vài loại hạt châu bằng sứ gắn vào chuỗi lưu tô mới dễ nhìn, nhờ a mã mua những thứ này cũng là nhàn rỗi đùa bỡn chơi thôi, đợi đến lễ mừng năm mới thì nữ nhi làm nhiều treo trên tường, nhìn cũng càng cát tường phải không?"
Vừa nói đem ty tuyến để qua một bên, đem món ăn hầm trên chậu than cẩn thận bưng lên đặt ở trên bàn kháng, Đông đại nương đẩy lò lại gần cho ấm. Ba người vừa nói cười vừa ăn cơm tối.
***
Lại nói Tứ a ca Dận Chân, hôm nay vốn thay hoàng ngạch nương mình – Đông quý phi – đi Đông phủ thăm lão phu nhân, thuận tiện thương nghị chuyện mùng hai Quý Phi sẽ tới thăm viếng, cũng lấy được hai chậu thủy tiên từ chỗ Đông Quốc Đống. Về tới trong phủ mỉm cười lệnh Cao Vô Dung sai nô tài đặt ở trong thư phòng, mình cất bước hướng viện đích phúc tấn Na Lạp Thị đi tới.
Xuyên qua cổng nguyệt lượng phía đông, đã nhìn thấy Na Lạp Thị mang theo hai đại nha hoàn đang đứng đợi rồi, thấy Tứ a ca đi vào mỉm cười nhún chân phất khăn làm lễ ra mắt, lúc này Tứ a ca mới khẽ mỉm cười giơ tay lên nói:
“Phúc tấn không cần đa lễ."
Cổng nguyệt lượng-月亮门
Na Lạp Thị đứng dậy phục vụ ở một bên, âm thầm quan sát Tứ a ca, thầm nghĩ: hôm nay thần sắc ngược lại hiếm thấy, chắc là được vật gì hợp ý đây, mình từ mười tám tuổi gả cho Tứ a ca tính tới nay cũng chín năm rồi, đối với tính tình Tứ a ca không dám nói hiểu vô cùng thấu đáo những cũng được tám chín phần mười. Gia nhà mình là bất động Minh Vương, cao ngạo lạnh lùng, trừ đối với Đông quý phi còn thêm chút tình cảm, đối với người khác đều là một dáng vẻ lãnh đạm hờ hững.
Với nữ sắc càng lãnh đạm hơn, nói ra tuy bất kính nhưng khi ở trên giường triền miên cũng chỉ làm có lệ để sinh con nối dõi, vô cùng nghiêm túc không có một chút tình thú, so sánh với Phật gia trong miếu cũng không khác là bao, tính cách như một pho tượng đất. Trừ năm ngoái ban sai được Hoàng thượng thưởng một chuỗi Phật châu bên ngoài, nhìn có chút cao hứng giống như hôm nay, buồn bực trong lòng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cần vị gia này cao hứng mình cũng liền tự tại chút, mỉm cười vây quanh Tứ a ca vào nhà truyền lệnh dọn thiện.
Sau khi ăn xong Tứ a ca luôn luôn kiên trì đi đến thư phòng đọc sách, khi Cao Vô Dung vén rèm thì một mùi thơm thoang thoảng trong lành truyền đến, làm tinh thần người ta không khỏi chấn động. Tứ a ca quan sát một vòng, thấy hai chậu thủy tiên đã bày ở trên bàn mình bình thường hay viết chữ, thêm ánh sáng mờ mịt của đèn lưu ly trên bàn, tạo nên một loại không khí như mộng như ảo.
Tứ a ca ngồi vào trước án cẩn thận quan sát nửa ngày, nhìn cánh hoa màu trắng mềm mại một chút, lại quan sát đáy bồn nhã trí tú khí (lịch sự tao nhã thanh tú) một chút cùng câu thơ trên bồn, càng xem càng cảm thấy thích, nhớ tới Đông lão hán làm việc cho Đông Quốc Đống, bỗng dưng trong nội tâm khẽ động, phân phó:
“Cao Vô Dung đem Văn Viễn gọi tới."
Cao Vô Dung đáp ứng một tiếng lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau, một nam tử hơn ba mươi tuổi, bề ngoài bình thường khom người đi vào, quỳ một chân trên đất hành lễ:
“Nô tài Điền Văn Viễn gặp qua gia."
Dận Chân giơ tay lên ý bảo hắn miễn lễ, mỉm cười hỏi:
“Ngươi hiện quản tiền bạc trong phủ, lễ mừng năm mới trong phủ năm trước, phải đặt mua bao nhiêu bồn thủy tiên?"
“Hồi bẩm gia, nếu vẫn như lệ năm cũ, cần đặt mua chừng trăm bồn là đủ rồi."
Dận Chân gật gật đầu nói:
“Năm nay liền đặt mua 120 bồn đi, các dạng khác không cần, ngươi chỉ so theo kiểu dáng này đặt mua, chọn mười bồn xuất sắc xinh đẹp đưa đến Thừa Càn cung và Vĩnh Hòa cung của hai vị nương nương, còn lại ngươi xem an trí đi."
Điền Văn Viễn nhìn kỹ thủy tiên trên bàn một chút mới khom người lui ra ngoài, tới cửa tròn vội vàng kéo Cao Vô Dung lại, nhỏ giọng hỏi:
“Gia hôm nay sao hỏi chuyện nhỏ này, nhìn bồn thủy tiên trên bàn kia rất là tinh xảo, so với năm trước cực kỳ khác biệt, còn có mười ngày liền bước sang năm mới rồi, nói nô tài đi đâu tìm món đồ hiếm như vậy, Vô Dung ông phải chỉ cho huynh đệ đường sáng tiện nghi đi."
Cao Vô Dung cười nói: “Thật ra thì điều này cũng không khó, sáng mai sẽ có người đưa hai chậu thủy tiên tới đây, đó là nô tài Đông phủ, ngươi chỉ cần đem bạc cho hắn đặt mua là được." Điền Văn Viễn cười hắc hắc liên tiếp rời đi.
☺☺☺
Lại nói một nhà Sở Sở, ăn cơm xong, Đông lão hán nói lại tỉ mỉ chuyện ngày hôm nay, Sở Sở nghe được a mã sáng mai muốn đi tặng hoa cho phủ Tứ a ca, đại hỉ mà nói:
“Đây chính là may mắn ai cũng không ngăn được, đồ nơi này vừa được Tứ gia đắc ý, đoán chừng việc cần làm năm nay cũng sẽ rơi trên người chúng ta, đến lúc đó a mã chỉ để ý việc kế tiếp, nữ nhi tự có biện pháp."
Ba người thương lượng một hồi, vui vẻ đi nghỉ ngơi. Sở Sở nằm ở trên giường gạch đừng nói hưng phấn, thầm nghĩ phát tài cũng quá thuận, Ung Chính tương lai cũng tới ủng hộ, nghĩ phần đặt làm ở phủ Tứ gia thế nào cũng so với Đông phủ nhiều hơn, ít nhất cũng phải chừng trăm bồn, đây là bao nhiêu bạc, một ngàn lượng a, làm hai đơn hàng này khấu trừ tiền vốn ban đầu, lợi nhuận thế nào cũng có thể còn dư lại trên dưới 1300 lượng, cộng thêm cầm ba trăm lượng chính là 1600 lượng, đổi thành nhân dân tệ đó chính là 240 ngàn đồng nha.
Hai tháng kiếm 240 ngàn đồng, ở hiện đại trừ cướp ngân hàng mới may ra kiếm hời được ngần đó, cái giai đoạn tích lũy ban đầu này căn bản coi như là qua, nên suy nghĩ một chút bước kế tiếp rồi, nghĩ đi nghĩ lại bất tri bất giác đã ngủ quên mất.
***
Ngày thứ hai vừa rạng sáng Đông lão hán vội vàng chuẩn bị xe đưa hai bồn thủy tiên cho phủ Tứ gia trước, quả nhiên như Sở Sở dự đoán, được đặt mua thêm 120 bồn, Điền quản gia kia thật là khách khí, mình hiếu kính ngân lượng cũng kiên quyết không thu, chỉ tinh tế giao phó, trừ mấy bồn nhã ý giống như ban đầu, thêm vài bồn mang không khí vui mừng.
Bởi vì phải kính lên trên, Đông lão hán run run rẩy rẩy đáp ứng thối lui khỏi phủ, trên đường về nhà vừa vui vừa lo, thầm nghĩ mấy bồn kính lên này khẳng định đưa vào trong cung, phía dưới mí mắt Khang Hi gia, làm xong tất nhiên có thể mang đến vận số lớn hơn, nhưng nếu gây chuyện không tốt cũng là quan hệ đến tánh mạng. Thôi, hôm nay nghĩ gì cũng không kịp rồi, hay cứ làm xong chuyện trước mắt mới quan trọng hơn, nghĩ đến chỗ này, mỉm cười hất ra ưu phiền, giục ngựa chạy nhanh ra ngoài thành.
☺☺☺
Sở Sở ở nhà đem một ít giỏ thủy tiên lấy ra, vừa gọt vừa dạy ngạch nương phương pháp, mắt nhìn sắc trời gần buổi trưa, thủy tiên đã gọt xong hơn nửa giỏ. Sở Sở đếm đoán chừng được khoảng 50 bồn, đều đặt ở trong một chậu nước lớn, chờ a mã mua thêm về lại gọt tiếp, hai mẹ con dọn dẹp đang chuẩn bị làm chút đồ ăn đơn giản lấp đầy bụng.
Một hồi tiếng ngựa hí truyền đến, chỉ chốc lát sau, cửa viện bị đẩy ra, a mã cùng hai cô nương một lớn một nhỏ xách theo mấy giỏ thủy tiên đi vào. Sở Sở tiến lên tò mò quan sát hai cô nương, thấy trước mặt một hơi lớn hơn chút, ước chừng hai mươi, phía sau một hơi nhỏ hơn, đoán chừng cũng khoảng mười hai mười ba, quần áo rất cũ rách, mặc áo bông quần bông tà khâm* màu sắc thực sự nhìn không ra màu ban đầu rồi, đầu gối cùng nơi bả vai vá vài miếng vải, ống tay áo cùng vạt áo cũng rách nát lòi bông bên trong ra.
*Áobông tà khâm –斜襟的棉袄
Cô gái lớn hơn chải bím tóc dài, dùng một sợi dây màu hồng đã cũ cột lại, sắc mặt có chút vàng đen, chỉ có một đôi mắt sáng ngời thấu đáo, cả người lộ ra một sự tang thương, giỏi giang lại dịu dàng dễ thân, cô gái nhỏ hơn thì có vẻ hoạt bát, một đôi mắt linh lợi chuyển qua quan sát Sở Sở, trên mặt có chút tàn nhan nhàn nhạt lại lộ thêm vẻ dí dỏm đáng yêu.
Mấy người đến đông ốc, ngồi trên giường gạch, Sở Sở bưng lên trà gừng ấm áp, Đông lão hán lúc này mới chỉ vào hai tỷ muội nói:
“Sở Sở đây là hai tỷ muội chạy nạn từ Trực Đãi Sơn Đông tới, hôm kia đi tới phụ cận, tỷ tỷ bị đói bất tỉnh ở trước nhà Ô đại thúc con, là Ô đại thúc con cho một ít thức ăn, lại chứa chấp ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mới trở lại bình thường. Ô đại thúc con nơi đó, đều là nam tử, đang rầu thế nào an bài hai tỷ muội này, may sao lại gặp hôm nay a mã đi đặt bồn sứ cho con. Suy nghĩ công việc nhà mình càng lúc càng nhiều, a mã ngạch nương lớn tuổi cũng giúp không được con cái gì, hai nha đầu này nhìn sạch sẽ lanh lẹ, liền nói với Ô đại thúc con rồi, đều nhận, cùng con học chút thủ nghệ, đi theo con làm trợ thủ cũng được."
Hai tỷ muội vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu nói:
“Xin lão gia chứa chấp, chúng ta tình nguyện cả đời làm nô tỳ phục vụ tiểu thư."
Sở Sở nhất thời đầu đầy hắc tuyến, đây thật là niên đại không có nhân quyền a, nhìn có người quỳ lạy mình, cảm giác cả người không được tự nhiên, vội vàng đỡ hai tỷ muội dậy, cười nói:
“Không cần như thế, các em đã không có nơi an thân, liền làm bạn cùng ta đi, vừa đúng lúc ta cũng muốn tìm hai trợ thủ, các em liền làm theo ta là xong, về sau không cần nói cái gì làm nô làm tỳ, chúng ta đều là giống nhau không có gì khác nhau."
Vừa nói vừa lôi kéo hai tỷ muội đi an trí trong phòng mình luôn.
Ba người nói chuyện một lát, Sở Sở giờ mới biết mọi chuyện hai tỷ muội trải qua, nhắc tới hai tỷ muội cũng đáng thương. Tỷ tỷ gọi Lý Đại Nữu hai mươi mốt tuổi, muội muội Lý Nhị Nữu chỉ có mười hai tuổi, nguyên là người Lý gia ở Trực Đãi Sơn Đông, mẫu thân mất sớm, hai tỷ muội chăm sóc phụ thân bị bệnh gian khổ sống qua ngày, năm ngoái Sơn Đông bị đại hạn hán, trong đất hạt thóc cũng không thu được, trong thôn có thể đi đều đi rồi, đầu năm nay phụ thân hai tỷ muội cũng không nhịn được mất rồi.
Hai tỷ muội lúc này mới một đường đi tới kinh thành, nguyên trông cậy vào trong kinh phồn hoa tìm được công việc làm nha đầu có thể ấm no cũng không khó khăn, ai biết đi vào nơi này mới biết, nhà người có tiền muốn nha đầu đều là mua từ nhỏ, chính là cần dùng gấp, cũng muốn tìm mười tuổi trở xuống, hai tỷ muội chỉ có thể đến ngoài thành, lại đói lại lạnh lúc này mới té xỉu, được Ô đại thúc tốt bụng cứu.
Sở Sở lắng nghe xong thì rơi nước mắt, mình so sánh với hai tỷ muội này may mắn hơn nhiều, mỉm cười lau chùi nước mắt, kêu ngạch nương a mã cùng nhau ăn cơm trưa, người một nhà cộng thêm Đại Nữu Nhị Nữu đơn giản ăn chút. Đông lão hán đem việc cần làm của phủ Tứ gia tỉ mỉ nói cho Sở Sở, Sở Sở thầm nghĩ, đưa đến trong cung nhất định là Đông quý phi cùng Đức phi kia rồi.
Nhớ trong lịch sử Đông quý phi chết rất sớm, đoán chừng khoảng hai năm nữa, nương nương trong cung phần lớn là quý nữ người Bát Kỳ, không biết chữ gì, sợ rằng mình làm như hai bồn trước, cũng không tốt, làm cho mới lạ vui mừng ngụ ý cát tường mới có thể vượt qua kiểm tra, lại nói Tứ Tứ đó là tuyệt đối phải làm thật tốt, mặc dù mình không muốn cùng hắn có cái gì mập mờ, nhưng hắn là Ung Chính tương lai đó nha.
Nửa đời sau của mình ở Thanh triều cũng an ổn, người ở nhà cũng an ổn, nếu mà đắc tội hắn chỉ có con đường chết, nhớ trong phim điện ảnh và phim truyền hình, cung phi cũng thích đồ vật màu sắc tươi vui hạnh phúc, không bằng mình lấy tạo hình đáy bồn đáng yêu sắc thái diễm lệ, bên ngoài chế một ít kết Trung Quốc khéo léo tinh xảo ở phía trên….
Mỉm cười vội vàng nhờ a mã đi chỗ Ô đại thúc, trước làm một ít đáy bồn tạo hình động vật nhỏ đáng yêu, phải làm nhiều con cọp, bởi vì năm nay ở Thanh triều cũng là năm con cọp, màu sắc phải xinh đẹp sặc sỡ, vàng nhạt, phấn hồng, đỏ thẫm đều được, trước không cần viết thêm câu thơ chỉ vẽ chút sắc hoa thanh nhã đơn giản, dùng tranh thuỷ mặc thanh hoa làm là được, dù sao đồ đã tới tay rồi, đoán chừng Tứ Tứ sẽ không đi kiểm tra mỗi bồn, chỉ cần làm được nhã trí mới lạ là được. Mấy bồn khác lại thêm chút hạt châu bằng sứ màu sắc rực rỡ.
Thương lượng ổn thỏa, Đông lão hán liền vội vội vàng vàng đi, mấy người Sở Sở bận rộn một buổi chiều, cuối cùng đem đơn hàng của Đông phủ cùng phủ Tứ Tứ đều chuẩn bị xong, may nhờ có Đại Nữu cùng Nhị Nữu tay chân nhanh nhẹn có thể làm lưu loát, dạy một lần liền hiểu rõ, thậm chí làm nhanh và đẹp y như Sở Sở làm, Sở Sở âm thầm mừng rỡ.
Thầm nghĩ có hai người này cùng làm vô luận làm cái gì cũng thuận tay khá hơn rồi. Đến buổi chiều ba nha đầu ngồi ở đầu giường ấm áp đặt gần lò sưởi, Sở Sở dạy đồng tâm kết, Đại Nữu thật sự là người khéo tay, không chỉ học rất nhanh, còn tự mình làm ra rất nhiều dạng mới tinh xảo đa dạng, mắt thấy hai tỷ muội kia càng bện càng hăng hái. Sở Sở vội vàng ngăn lại nói đã đủ rồi, lúc này mới thôi.
Chỉ ba ngày, đáy bồn cùng hạt châu cũng làm xong hết, cả đống tràn đầy nửa phòng, Sở Sở đếm một chút đoán chừng khoảng 500 cái, một nửa thanh hoa, một nửa tạo hình động vật màu sắc rực rỡ, so lần trước tinh xảo hơn, vui vẻ gọi ngạch nương a mã đem thủy tiên mới vừa nhú ra lá xanh biếc, cũng dùng vải bông nhẹ nhàng bao quanh rồi đặt vào rương, mình và Đại Nữu Nhị Nữu chọn ít hạt châu màu đỏ tươi, gắn lưu tô vào đồng tâm kết, lại chọn 120 cái đáy bồn cùng thủy tiên đều dời đến trên xe, mình và Đại Nữu Nhị Nữu theo a mã đưa tới phủ Tứ a ca.
☺☺☺
Hôm nay chính là hai mươi bốn tháng chạp, phần lớn việc cần làm trong triều đều đã ngừng, trong cung cùng tất cả các phủ đều vội vàng chuẩn bị công việc lễ mừng năm mới, thôn trang các nơi, nô tài thể diện muốn hiếu kính cuối năm, cũng đều vội vàng đưa đến trước mặt tất chủ tử của các phủ.
Lúc này vẫn chưa là Ung Hòa cung, bây giờ vẫn còn là phủ bối lặc, trước cửa ngách đã sớm sắp xếp hàng dài, đợi Sở Sở đến thì chỉ có thể dừng ở phía xa xa mà chờ đợi, Đông lão hán giao phó ba người mấy câu, phải đi giao bài tử, đến trước cửa, Đông lão hán thấy Điền quản gia đang ở nơi này chỉ huy bọn sai vặt thẩm tra đối chiếu từng nhà một, mỉm cười đi tới mấy bước, cúi chào cười nói:
“Đại quản gia cát tường."
Điền Văn Viễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Đông lão đầu mỉm cười giơ giơ tay lên cười nói:
“Lão tới đúng lúc, gia nhà chúng ta hôm nay đang ở bên trong tự mình chuẩn bị kính lên gì đó đây."
Vừa nói vừa thả sổ sách trong tay ra, tự tay nhận bài tử, Đông lão hán lúc này mới đem xe chạy tới, ba người Sở Sở cũng đi theo sau xe. Sở Sở hơi đánh giá xung quanh, thấy nơi này đại khái là cửa hông nhỏ của Ung Hòa cung, trước cửa xe ngựa cùng người cũng rất nhiều, lại không ồn ào chút nào, có thể thấy được trong phủ Tứ Tứ rất có quy củ.
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mái cong lầu các bên trong, trước cửa có một nam tử trung niên đang đứng chờ, quét nhìn Sở Sở mấy lần, liền đi tới trước xe.
Điền Văn Viễn vung màn xe lên nhìn coi, chỉ nhìn thấy một cái rương lớn cùng nửa xe đáy bồn, mỉm cười nói:
“Lão Đông đầu, đây là chuyện gì xảy ra?"
Lão Đông vội nói: “Chỉ vì khí trời rét buốt, thủy tiên sợ đông lạnh, cho nên thả vào rương cho ấm, đợi dời đến trong nhà lão hán cùng khuê nữ lại sửa lại từng bồn là được."
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh