Sở Sở Ở Thanh Triều
Chương 30: Sở Sở nghi gặp lại bạn cũ ở sông Tần Hoài
Sau khi Sở Sở sửng sốt, kích động tiến lên cẩn thận nhìn kỹ, rồi lại có chút thất vọng, cô gái trước mắt, tướng mạo có tám phần giống Hiểu Oánh - khuê mật của mình ở hiện đại. Cẩn thận nhìn lại phát hiện so với Hiểu Oánh còn xinh đẹp hơn mấy phần, huống chi số tuổi còn hơi nhỏ, đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi, toàn thân ướt đẫm, mặc dù đã được đưa lên thuyền rồi vẫn còn run lẩyẩy.
Sở Sở rất là thương tiếc, quay đầu nói với Cửu a ca:
“Đem nàng ấy đỡ đến bên trong đi, trước tiên dọn dẹp tề chỉnh lại nói sau."
Cửu a ca kỳ quái nhìn nàng một cái, lệnh ma ma thuyền hoa tìm tiểu nha hoàn đỡ nàng kia, mình đỡ Sở Sở đi vào bên trong. Đào Kế Tông đã sớm nhìn thấy, sai người tìm tới hai bộ hán phục mới tinh. Phía sau thuyền hoa là một sương phòng nhỏ đơn giản, Sở Sở cùng nàng kia ở bên trong gọn nhẹ thu thập, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng động rất huyên náo, xen lẫn một giọng nói hùng hùng hổ hổ truyền vào:
“Ngươi được đấy đồ đĩ nhỏ, lão nương mua ngươi tới là để cho ngươi làm Bồ Tát mà cung phụng sao, lại dám nhảy sông tự vận với lão nương à, khiến lão nương mất hết cả vốn, nhìn lão nương thu thập ngươi thế nào..."
Cửu a ca hừm một tiếng, tiếng mắng càng ngày càng khó nghe đó mới dừng lại. Cô nương đó mới vừa đổi qua y phục, sững sờ ngơ ngác ngồi ở bên cạnh không nói một lời, cắn chặt môi, nghe được giọng nói kia thân thể lại không tự chủ được co rúm lại một hồi, giương mắt nhìn Sở Sở, nhanh chóng quỳ gối trước mắt Sở Sở nói:
“Tỷ tỷ đã cứu ta, ta đây thật sự cám ơn, đại ân của ngài để tới kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngài đi."
Nói xong đứng dậy xông ra ngoài, Sở Sở âm thầm kêu hỏng bét, vội vàng đuổi theo, thấy bên ngoài đã an tĩnh không ít. Cô nương kia vừa ra đi liền bị một mụ tú bà trang điểm xinh đẹp bắt được, kéo lại đánh, cô nương đó liều mạng giãy giụa, rất nhanh liền giãy ra được sự lôi kéo của mụ tú bà, xoay người thật nhanh hướng mặt bên cửa sổ chạy tới, Sở Sở vội vàng tiến lên ngăn trở nàng.
Lại bị nàng ta đụng phải, đầu bị va vào song cửa sổ, một hồi đau nhói, cảm giác trên trán nóng lên, đưa tay vừa sờ thấy một tay máu, Cửu a ca thấy vậy giận dữ, lớn tiếng quát:
“Người tới!"
Rất nhanh liền tiến vào hai thị vệ mặc y phục thường, lúc này Sở Sở mới hiểu được, Cửu a ca không phải không dẫn người, mà là âm thầm mang theo thị vệ.
“Kéo con bé kia ra cho ta!"
Hai thị vệ kia vừa nhấc cô gái kia lên, Sở Sở mới có thể thoát thân, Cửu a ca vội vàng chạy tới, móc ra khăn trắng như tuyết bưng bít ở trên trán Sở Sở, nhỏ giọng nói:
“Sao rồi, đụng phải trán rồi, cô liền thích trông nom những thứ nhàn sự vô dụng này, người khác nhảy sông tự vận hay treo cổ tự tử có liên quan gì tới cô, nhìn mặt mày lúc này rất hốc hác, trở về gia như thế nào giao phó?"
Sở Sở khoát tay một cái nói:
“Vậy cũng không thể nhìn một sinh mạng cứ chết đi như vậy, ta không làm được, không thể khoanh tay đứng nhìn. Được rồi không cần càm ràm, trở về cùng lắm thì ta nói mình không cẩn thận bị té, không có gì, dù sao bản thân ta cũng không có vẻ thùy mị bao nhiêu, cũng không bị hủy dung gì đâu."
Cửu a ca lắc đầu một cái lườm nàng, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến từbên ngoài:
“Thập Tứ đệ, đệ xem thuyền hoa này rất náo nhiệt, nhất định có thể tìm ra nha đầu kia, nha đầu kia chính là người hay gây ra phiền toái, tới chỗ nào cũng phải giày vò, mới vừa rồi ta nhìn thấy thị vệ của Cửu ca vào chiếc thuyền này, đi, chúng ta đi vào trong nhìn một chút."
Nói xong, hai người đi vào, Sở Sở âm thầm mắt trợn trắng, thầm nghĩ:
“Thêm hai người kia, càng loạn, càng thêm phiền!"
Thập Tam Thập Tứ vừa tiến đến nhìn thấy cục diện bên trong không khỏi cả kinh. Cửu ca đỡ Sở Sở, trên trán Sở Sở đang thấm bằng một tấm khăn, rỉ ra chút máu đỏ tươi, rất là dọa người, vội vàng đi tới, một trái một phải đứng lại, Thập Tam đưa tay lấy cái khăn trên trán Sở Sở, vội vàng nói:
“Lúc này bị làm sao, ta xem một chút, Tứ ca biết làm sao bây giờ?"
Thập Tứ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Sở Sở thao thao bất tuyệt:
“Còn nơi nào bị thương nữa không?"
Sở Sở thở dài nói:
“Không có gì, các ngài không cần khẩn trương, ta cũng không phải là người thủy tinh, cũng chỉ là đầu đụng vào song cửa sổ thôi, bị rách da xíu thôi."
Thập Tứ bẹt bẹt miệng nói:
“Còn nói, rách da có thể chảy nhiều máu như vậy sao?"
Nói xong xoay người nói với Cửu a ca:
“Cửu ca đây là chuyện gì xảy ra, sao đến nỗi làm Sở Sở bị thương?"
“Còn không phải là nha đầu này xen vào việc của người khác, cứu cô nương đó nhảy sông tự vận, nhưng là người ta một lòng muốn chết, nàng cản lại nên bị như vậy."
Thập Tam đỡ Sở Sở ngồi ở trên giường êm bên phải, rồi ngồi cạnh nàng, Cửu a ca cùng Thập Tứ cũng ngồi ở giữa, Cửu a ca quét mụ tú bà cùng cô bé kia một cái nói:
“Nói đi, đây là làm sao, chính các ngươi gây náo nhiệt, lại liên luỵ người nhà của gia bị thương, các ngươi chết một trăm lần cũng không liên quan tới gia, nhưng là dính líu người của ta lại không được, là ở nơi này nói cho gia biết, hay là gia tìm tri phủ Giang Ninh tới nghe các ngươi nói?"
Mụ tú bà kia sớm đã có chút ngu, nhìn một cái cũng biết chuyện hôm nay không phải tốt rồi, mấy người trước mắt nói tiếng Quan Thoại, cử chỉ lời nói lộ ra tôn quý, không phải hoàng thân chính là quý tộc, mình chỉ là một mụ tú bà trên sông Tần Hoài sao chọc nổi, vội vàng nịnh hót, tiến lên khom người thi lễ nói:
“Thật sự là đụng tới quý nhân, tiểu nhân bên này bồi lễ. Nha đầu này vốn là tiểu nhân bỏ ra ngàn lượng bạc, mua được ngựa gầy từ Dương Châu, trông cậy vào ở mười dặm Tần Hoài nơi này kiếm chút bạc sống tạm. Nhưng ai biết nha đầu này lại thân kiều thịt quý, từ lúc mua được, mỗi ngày khóc sướt mướt, quả thật chính là một tang môn tinh, bất đắc dĩ tiểu nhân đành phải tìm Lưu lão gia phố Tây tới sơ lung nàng. Hôm nay chính là nàng phá hỏng mất ngày tốt, cũng là chết sống không thuận theo, rồi bất ngờ tìm chết, ngài nói ngàn lượng bạc của tiểu nhân đây có thể trông nom vào ai đây."
Nói xong hung hăng trợn mắt nhìn cô bé kia một cái. Cửu a ca nghe xong liếc Sở Sở một cái, Sở Sở lại chăm chú quan sát cô bé kia, đưa đến Cửu a ca Thập Tam Thập Tứ cũng theo ánh mắt của nàng nhìn sang. Thấy tiểu nha đầu kia khoảng mười ba mười bốn, mặc dù tuổi không lớn lắm lại tự có một loại tư thái phong lưu lả lướt, vả lại khuôn mặt diễm lệ, bây giờ mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn có thể thấy được, so hoa với Quý Tiêu Tiêu kia cũng không chênh lệch, đợi một thời gian, hẳn là một diễm hoa nhất hương (hoa xinh đẹp, thơm nhất --- vì trên sông Tần Hoài có Bát Diễm nên sau này gọi các ca kỹ xuất sắc cũng là tiểu diễm) trên sông Tần Hoài.
Cửu a ca coi như bỏ qua, Thập Tam Thập Tứ tự nhận rất hiểu rõ Sở Sở, nha đầu này cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tính tình đồng tình cùng thương tiếc, nha đầu kia cho là đồng tình không bằng trợ giúp, thương tiếc không bằng khích lệ, nhưng hiện tại Sở Sở nhìn chằm chằm tiểu nha đầu kia, trong ánh mắt là cái gì, có đồng tình có thương tiếc, còn có đau lòng cùng vui sướng, giống như là quen biết với cô nương kia, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Thập Tứ đưa tay kéo kéo tay áo Sở Sở nhỏ giọng nói:
“Cô biết nàng?"
Sở Sở lấy lại tinh thần nói:
“A! A! Không biết, chỉ là thật giống như đã gặp nơi nào."
Cô bé trước mắt gợi lên ký ức kiếp trước của Sở Sở, nhớ lại lúc ở cô nhi viện, nàng cùng Hiểu Oánh an ủi lẫn nhau, lúc đi học khích lệ cùng nhau cố gắng, sau khi đi làm thì động viên lẫn nhau. Có thể nói Hiểu Oánh là người thân, là bạn bè mà Sở Sở ra đời hai mươi mấy năm qua, cũng đã chung sống lâu như vậy, cho nên đối với gương mặt trước mắt này quá giống gương mặt của Hiểu Oánh, Sở Sở không đành lòng cũng không nguyện nhìn gương mặt như vậy, toát ra thống khổ cùng tuyệt vọng.
Sở Sở âm thầm nghĩ một lát mới nói:
“Vị ma ma này, ta muốn cho cô bé này chuộc thân người xem như thế nào?"
Không chỉ có ma ma đó, người của cả thuyền hoa đều sửng sốt, nào có cô nương nào đứng ra chuộc thân, chuyện này thật mới mẻ. Cửu a ca nói:
“Cô chớ có nói bậy, cô chuộc nàng làm cái gì, làm nha hoàn. Nơi của chúng ta không chứa được một nha hoàn xuất thân như vậy, ngay cả thô sử cũng đều trong sạch."
Thập Tam Thập Tứ gật đầu một cái, Sở Sở trợn mắt nhìn ba người nói:
“Chớ nói chúng ta, chúng ta, ta là nô tỳ, các ngài là thiếu gia, ta đặt nàng ở làng du lịch của ta, thế nào, các ngài còn có ý kiến?"
Thập Tam lại nhỏ giọng tiến tới bên tai Sở Sở nói:
“Ta xem nha đầu này xinh đẹp hơn so với cô, cô đặt ở bên cạnh, sẽ không sợ Tứ ca động lòng ư?"
Sở Sở nói:
“Các ngài những thiếu gia này, cái đó không phải ăn trong chén nhìn trong nồi sao. Tứ gia đối với người nào động lòng ta đều không xen vào, duy chỉ có điều nếu là động vào nha đầu này, ta chính là có chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn!"
Thập Tam không khỏi sửng sốt, cảm thấy đề tài này rất không thích hợp, Thập Tứ nhỏ giọng nói:
“Dáng dấp nhan sắc xinh đẹp thì như thế nào, có cái gì ly kỳ, ta thấy cô so với nàng ta thuận mắt hơn."
Sở Sở đưa tay chọt chọt trán của hắn thầm nghĩ:
“Thời mãn kinh của vị gia này coi như đã qua"
Sở Sở đứng lên đi tới trước mặt cô nương kia, đưa tay đỡ qua một bên ngồi xuống hỏi:
“Ngươi tên là gì? Bao lớn, còn nhớ rõ nhà ở đâu không?"
Lúc này cô nương kia mới nhìn thấy một đường ánh rạng đông, ngẩng đầu nhìn Sở Sở nói:
“Không biết, từ nhỏ liền theo một ma ma nuôi dạy ở Dương Châu, đến năm nay mười ba tuổi rồi. Ma ma đó mới đem tiểu nữ bán tới nơi này, ma ma đó đặt tên cho là Tô Tô, không có họ. Tỷ tỷ cầu tỷ liền mua ta đi, ta biết làm rất nhiều việc, ta biết đánh đàn, biết hát khúc, đúng rồi còn có thể viết chữ, biết coi sổ sách."
Sở Sở đưa tay, vuốt những sợi tóc dính vào gương mặt nàng ta, thì thào nói:
“Đúng vậy a, ngươi giống như cô ấy có thể làm rất nhiều chuyện, nếu cô ấy đến nơi này, nhất định còn thích ứng hơn nhiều so với ta."
“Tỷ tỷ nói gì? Tô Tô nghe không hiểu."
Sở Sở hít sâu một hơi nói:
“Từ giờ trở đi muội liền theo tỷ cũng mang họ Đông đi, như thế nào? Tô Tô coi như nhũ danh đi, tỷ tỷ đặt cho muội đại danh là Đông Hiểu Oánh, như thế nào?"
Cô bé kia rất là cơ trí, quỳ xuống dập đầu với Sở Sở, Sở Sở đỡ nàng dậy nói:
“Muội không phải lạy tỷ, sau này muội liền theo tỷ tỷ là được, chúng ta làm tỷ muội tốt nhất, thân thiết nhất. “
Nói xong quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Cửu a ca cười nói:
“Cửu gia, ra ngoài ta cũng không đem bạc, ngài cho mượn trước, trở về ta liền trả lại ngài."
Đào Kế Tông vội vàng nói:
“Cô nương không cần phải lo lắng, tiểu nhân tự sẽ xử lý thỏa đáng cho ngài."
Sở Sở gật gật đầu nói:
“Ngày mai ta liền muốn có khế ước bán mình cùng văn thư thoát tịch của Hiểu Oánh. Đi thôi mấy vị gia, Tần Hoài này ta cũng không muốn đi dạo nữa, chúng ta trở về đi thôi, ta muốn trò chuyện cùng muội muội."
Thập Tam vội vàng đem Sở Sở kéo đến một bên nhỏ giọng nói:
“Cô hồ đồ, nha đầu này là cô nói mang về là có thể mang về sao? Nơi chúng ta ở chính là hành cung ngự uyển, sao có thể nói vào là vào?"
Sở Sở chu miệng nói:
“Vậy làm sao bây giờ, dù sao từ nay về sau ta tới chỗ nào cũng đều muốn mang theo nàng."
Thập Tứ tới gần nói:
“Trước tiên đem nàng ta an bài ở trong viện trước mặt chức tạo phủ, đợi ngày mai hồi bẩm lại với hoàng a mã mới quyết định được."
Sở Sở suy nghĩ một chút:
“Đúng vậy, người xuất hiện trong vòng trăm thước bên cạnh hoàng đế tám đời tổ tông đều phải rõ ràng. Tô Tô này còn chưa có điều tra thân thế, tuyệt đối sẽ không cho phép tiến vào hành cung ngự uyển. Chỉ là một đêm, huống chi khoảng cách rất gần, chỉ có thể trước tiên cứ như vậy đi" nhanh chóng gật đầu đồng ý, ba vị a ca cùng Sở Sở thương lượng thỏa đáng mang theo Tô Tô đi.
Đào Kế Tông lưu lại xử lý chuyện về sau, cung tiễn mấy vị ra khỏi thuyền hoa, hai ma ma kia lại gần Đào Kế Tông nói:
“Ba vị gia mới vừa đi người nào là hoàng thân quốc thích? Nói tiếng Quan Thoại, rất khí phái!"
Đào Kế Tông liếc bọn họ một cái nói:
“Ít nói nhảm đi."
Từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu đưa cho một người trong đó:
“Đây là bạc chuộc nha đầu kia, lập tức đem khế ước bán thân để cho ta đưa đến trong phủ đi."
Ma ma đó không tình nguyện nhận lấy tấm ngân phiếu nói:
“Bỏ công phu tìm cây rụng tiền, một lượng bạc cũng không có kiếm được, còn góp đi vào hơn mười ngày tiền cơm, thật là xúi quẩy."
Đào Kế Tông mặt trầm xuống nói:
“Ta khuyên ngươi ngừng lại đi, về sau cũng không cần nói chuyện của Tô Tô. Người ta bây giờ là một bước liền lên trời, không bao giờ còn là khuê nữ mặc ngươi đánh chửi. Họ Đông có biết là ý gì không, Đông Bán Triều ở kinh thành, quốc trượng Vạn Tuế Gia, vị mới vừa rồi kia chính là Đông cách cách mấy ngày trước đây làm trời mưa ở Sơn Đông. Đông cách cách là ai biết không, đó là đệ tử duy nhất của Khang Hi gia chúng ta, không có nhìn thấy mấy vị gia cũng dụ dỗ nàng ư. Muội tử của nàng cũng đã thuộc hoàng gia, so với thiên kim tri phủ Giang Ninh của chúng ta còn tôn quý hơn mấy phần. Ngươi thường ngày đánh chửi nàng, nàng nếu mang thù, ngươi đừng nói bạc, liền cái mạng già của ngươi cũng khó mà giữ."
Mụ tú bà đó thưa dạ đáp lời lui ra ngoài, Đào Kế Tông liếc mắt nhìn Quý Tiêu Tiêu đang sững sờ ở một bên, đi tới vươn tay nắm cằm của nàng không chút nào thương tiếc n nhỏ giọng nói:
“Ngươi cho rằng mình thanh cao lắm sao, lại dám tại trường hợp như vậy đắc tội với khách quý của ta. Biết không, ngươi chính là ca kỹ, ngàn người cưỡi vạn người gối, ngươi liên tục bồi ta hằng đêm cũng không đủ tư cách, ta nâng ngươi, ngươi coi như mình cao quý rồi. Cửu gia nói rồi, để cho ngươi tự cho là thân thể cao quý, nhận rõ ràng mình rốt cuộc là một mặt hàng gì. Người tới, đem nàng ném tới tầng dưới chót nhất trong nhà chứa Giang Ninh cho ta."
Nói xong vừa buông tay, Quý Tiêu Tiêu tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thì thào nói:
“Làm sao lại như vậy, rõ ràng là một nha đầu xấu xí, thế nào lại là cách cách rồi?"
Liếc thấy bóng dáng của Đào Kế Tông đi ra ngoài, vội vàng nhào qua ôm chặt lấy bắp đùi của ông ta nói:
“Đào gia, cứu ta đi, nể tình phân thượng ta phục vụ ngài mấy ngày qua."
Đào Kế Tông quay đầu lại nhìn lướt qua Quý Tiêu Tiêu lê hoa đái vũ mỹ lệ nói:
“Phải nói thân thể ngươi ta cũng thích lắm. Nói thiệt cho ngươi biết, hôm nay cho ngươi đến đây, vốn là mang tới cơ hội cho ngươi, ai ngờ ngươi lại không biết rõ mình là mặt hàng gì. Cửu gia là người nào, đó cũng không phải là một chủ tử dễ dàng tha thứ, ngươi phải hưởng thụ thật tốt đi, đồ đĩ nhỏ."
Nói xong, một cước đá văng nàng ta, nghênh ngang rời đi.
Sở Sở rất là thương tiếc, quay đầu nói với Cửu a ca:
“Đem nàng ấy đỡ đến bên trong đi, trước tiên dọn dẹp tề chỉnh lại nói sau."
Cửu a ca kỳ quái nhìn nàng một cái, lệnh ma ma thuyền hoa tìm tiểu nha hoàn đỡ nàng kia, mình đỡ Sở Sở đi vào bên trong. Đào Kế Tông đã sớm nhìn thấy, sai người tìm tới hai bộ hán phục mới tinh. Phía sau thuyền hoa là một sương phòng nhỏ đơn giản, Sở Sở cùng nàng kia ở bên trong gọn nhẹ thu thập, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng động rất huyên náo, xen lẫn một giọng nói hùng hùng hổ hổ truyền vào:
“Ngươi được đấy đồ đĩ nhỏ, lão nương mua ngươi tới là để cho ngươi làm Bồ Tát mà cung phụng sao, lại dám nhảy sông tự vận với lão nương à, khiến lão nương mất hết cả vốn, nhìn lão nương thu thập ngươi thế nào..."
Cửu a ca hừm một tiếng, tiếng mắng càng ngày càng khó nghe đó mới dừng lại. Cô nương đó mới vừa đổi qua y phục, sững sờ ngơ ngác ngồi ở bên cạnh không nói một lời, cắn chặt môi, nghe được giọng nói kia thân thể lại không tự chủ được co rúm lại một hồi, giương mắt nhìn Sở Sở, nhanh chóng quỳ gối trước mắt Sở Sở nói:
“Tỷ tỷ đã cứu ta, ta đây thật sự cám ơn, đại ân của ngài để tới kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngài đi."
Nói xong đứng dậy xông ra ngoài, Sở Sở âm thầm kêu hỏng bét, vội vàng đuổi theo, thấy bên ngoài đã an tĩnh không ít. Cô nương kia vừa ra đi liền bị một mụ tú bà trang điểm xinh đẹp bắt được, kéo lại đánh, cô nương đó liều mạng giãy giụa, rất nhanh liền giãy ra được sự lôi kéo của mụ tú bà, xoay người thật nhanh hướng mặt bên cửa sổ chạy tới, Sở Sở vội vàng tiến lên ngăn trở nàng.
Lại bị nàng ta đụng phải, đầu bị va vào song cửa sổ, một hồi đau nhói, cảm giác trên trán nóng lên, đưa tay vừa sờ thấy một tay máu, Cửu a ca thấy vậy giận dữ, lớn tiếng quát:
“Người tới!"
Rất nhanh liền tiến vào hai thị vệ mặc y phục thường, lúc này Sở Sở mới hiểu được, Cửu a ca không phải không dẫn người, mà là âm thầm mang theo thị vệ.
“Kéo con bé kia ra cho ta!"
Hai thị vệ kia vừa nhấc cô gái kia lên, Sở Sở mới có thể thoát thân, Cửu a ca vội vàng chạy tới, móc ra khăn trắng như tuyết bưng bít ở trên trán Sở Sở, nhỏ giọng nói:
“Sao rồi, đụng phải trán rồi, cô liền thích trông nom những thứ nhàn sự vô dụng này, người khác nhảy sông tự vận hay treo cổ tự tử có liên quan gì tới cô, nhìn mặt mày lúc này rất hốc hác, trở về gia như thế nào giao phó?"
Sở Sở khoát tay một cái nói:
“Vậy cũng không thể nhìn một sinh mạng cứ chết đi như vậy, ta không làm được, không thể khoanh tay đứng nhìn. Được rồi không cần càm ràm, trở về cùng lắm thì ta nói mình không cẩn thận bị té, không có gì, dù sao bản thân ta cũng không có vẻ thùy mị bao nhiêu, cũng không bị hủy dung gì đâu."
Cửu a ca lắc đầu một cái lườm nàng, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến từbên ngoài:
“Thập Tứ đệ, đệ xem thuyền hoa này rất náo nhiệt, nhất định có thể tìm ra nha đầu kia, nha đầu kia chính là người hay gây ra phiền toái, tới chỗ nào cũng phải giày vò, mới vừa rồi ta nhìn thấy thị vệ của Cửu ca vào chiếc thuyền này, đi, chúng ta đi vào trong nhìn một chút."
Nói xong, hai người đi vào, Sở Sở âm thầm mắt trợn trắng, thầm nghĩ:
“Thêm hai người kia, càng loạn, càng thêm phiền!"
Thập Tam Thập Tứ vừa tiến đến nhìn thấy cục diện bên trong không khỏi cả kinh. Cửu ca đỡ Sở Sở, trên trán Sở Sở đang thấm bằng một tấm khăn, rỉ ra chút máu đỏ tươi, rất là dọa người, vội vàng đi tới, một trái một phải đứng lại, Thập Tam đưa tay lấy cái khăn trên trán Sở Sở, vội vàng nói:
“Lúc này bị làm sao, ta xem một chút, Tứ ca biết làm sao bây giờ?"
Thập Tứ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Sở Sở thao thao bất tuyệt:
“Còn nơi nào bị thương nữa không?"
Sở Sở thở dài nói:
“Không có gì, các ngài không cần khẩn trương, ta cũng không phải là người thủy tinh, cũng chỉ là đầu đụng vào song cửa sổ thôi, bị rách da xíu thôi."
Thập Tứ bẹt bẹt miệng nói:
“Còn nói, rách da có thể chảy nhiều máu như vậy sao?"
Nói xong xoay người nói với Cửu a ca:
“Cửu ca đây là chuyện gì xảy ra, sao đến nỗi làm Sở Sở bị thương?"
“Còn không phải là nha đầu này xen vào việc của người khác, cứu cô nương đó nhảy sông tự vận, nhưng là người ta một lòng muốn chết, nàng cản lại nên bị như vậy."
Thập Tam đỡ Sở Sở ngồi ở trên giường êm bên phải, rồi ngồi cạnh nàng, Cửu a ca cùng Thập Tứ cũng ngồi ở giữa, Cửu a ca quét mụ tú bà cùng cô bé kia một cái nói:
“Nói đi, đây là làm sao, chính các ngươi gây náo nhiệt, lại liên luỵ người nhà của gia bị thương, các ngươi chết một trăm lần cũng không liên quan tới gia, nhưng là dính líu người của ta lại không được, là ở nơi này nói cho gia biết, hay là gia tìm tri phủ Giang Ninh tới nghe các ngươi nói?"
Mụ tú bà kia sớm đã có chút ngu, nhìn một cái cũng biết chuyện hôm nay không phải tốt rồi, mấy người trước mắt nói tiếng Quan Thoại, cử chỉ lời nói lộ ra tôn quý, không phải hoàng thân chính là quý tộc, mình chỉ là một mụ tú bà trên sông Tần Hoài sao chọc nổi, vội vàng nịnh hót, tiến lên khom người thi lễ nói:
“Thật sự là đụng tới quý nhân, tiểu nhân bên này bồi lễ. Nha đầu này vốn là tiểu nhân bỏ ra ngàn lượng bạc, mua được ngựa gầy từ Dương Châu, trông cậy vào ở mười dặm Tần Hoài nơi này kiếm chút bạc sống tạm. Nhưng ai biết nha đầu này lại thân kiều thịt quý, từ lúc mua được, mỗi ngày khóc sướt mướt, quả thật chính là một tang môn tinh, bất đắc dĩ tiểu nhân đành phải tìm Lưu lão gia phố Tây tới sơ lung nàng. Hôm nay chính là nàng phá hỏng mất ngày tốt, cũng là chết sống không thuận theo, rồi bất ngờ tìm chết, ngài nói ngàn lượng bạc của tiểu nhân đây có thể trông nom vào ai đây."
Nói xong hung hăng trợn mắt nhìn cô bé kia một cái. Cửu a ca nghe xong liếc Sở Sở một cái, Sở Sở lại chăm chú quan sát cô bé kia, đưa đến Cửu a ca Thập Tam Thập Tứ cũng theo ánh mắt của nàng nhìn sang. Thấy tiểu nha đầu kia khoảng mười ba mười bốn, mặc dù tuổi không lớn lắm lại tự có một loại tư thái phong lưu lả lướt, vả lại khuôn mặt diễm lệ, bây giờ mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn có thể thấy được, so hoa với Quý Tiêu Tiêu kia cũng không chênh lệch, đợi một thời gian, hẳn là một diễm hoa nhất hương (hoa xinh đẹp, thơm nhất --- vì trên sông Tần Hoài có Bát Diễm nên sau này gọi các ca kỹ xuất sắc cũng là tiểu diễm) trên sông Tần Hoài.
Cửu a ca coi như bỏ qua, Thập Tam Thập Tứ tự nhận rất hiểu rõ Sở Sở, nha đầu này cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tính tình đồng tình cùng thương tiếc, nha đầu kia cho là đồng tình không bằng trợ giúp, thương tiếc không bằng khích lệ, nhưng hiện tại Sở Sở nhìn chằm chằm tiểu nha đầu kia, trong ánh mắt là cái gì, có đồng tình có thương tiếc, còn có đau lòng cùng vui sướng, giống như là quen biết với cô nương kia, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Thập Tứ đưa tay kéo kéo tay áo Sở Sở nhỏ giọng nói:
“Cô biết nàng?"
Sở Sở lấy lại tinh thần nói:
“A! A! Không biết, chỉ là thật giống như đã gặp nơi nào."
Cô bé trước mắt gợi lên ký ức kiếp trước của Sở Sở, nhớ lại lúc ở cô nhi viện, nàng cùng Hiểu Oánh an ủi lẫn nhau, lúc đi học khích lệ cùng nhau cố gắng, sau khi đi làm thì động viên lẫn nhau. Có thể nói Hiểu Oánh là người thân, là bạn bè mà Sở Sở ra đời hai mươi mấy năm qua, cũng đã chung sống lâu như vậy, cho nên đối với gương mặt trước mắt này quá giống gương mặt của Hiểu Oánh, Sở Sở không đành lòng cũng không nguyện nhìn gương mặt như vậy, toát ra thống khổ cùng tuyệt vọng.
Sở Sở âm thầm nghĩ một lát mới nói:
“Vị ma ma này, ta muốn cho cô bé này chuộc thân người xem như thế nào?"
Không chỉ có ma ma đó, người của cả thuyền hoa đều sửng sốt, nào có cô nương nào đứng ra chuộc thân, chuyện này thật mới mẻ. Cửu a ca nói:
“Cô chớ có nói bậy, cô chuộc nàng làm cái gì, làm nha hoàn. Nơi của chúng ta không chứa được một nha hoàn xuất thân như vậy, ngay cả thô sử cũng đều trong sạch."
Thập Tam Thập Tứ gật đầu một cái, Sở Sở trợn mắt nhìn ba người nói:
“Chớ nói chúng ta, chúng ta, ta là nô tỳ, các ngài là thiếu gia, ta đặt nàng ở làng du lịch của ta, thế nào, các ngài còn có ý kiến?"
Thập Tam lại nhỏ giọng tiến tới bên tai Sở Sở nói:
“Ta xem nha đầu này xinh đẹp hơn so với cô, cô đặt ở bên cạnh, sẽ không sợ Tứ ca động lòng ư?"
Sở Sở nói:
“Các ngài những thiếu gia này, cái đó không phải ăn trong chén nhìn trong nồi sao. Tứ gia đối với người nào động lòng ta đều không xen vào, duy chỉ có điều nếu là động vào nha đầu này, ta chính là có chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn!"
Thập Tam không khỏi sửng sốt, cảm thấy đề tài này rất không thích hợp, Thập Tứ nhỏ giọng nói:
“Dáng dấp nhan sắc xinh đẹp thì như thế nào, có cái gì ly kỳ, ta thấy cô so với nàng ta thuận mắt hơn."
Sở Sở đưa tay chọt chọt trán của hắn thầm nghĩ:
“Thời mãn kinh của vị gia này coi như đã qua"
Sở Sở đứng lên đi tới trước mặt cô nương kia, đưa tay đỡ qua một bên ngồi xuống hỏi:
“Ngươi tên là gì? Bao lớn, còn nhớ rõ nhà ở đâu không?"
Lúc này cô nương kia mới nhìn thấy một đường ánh rạng đông, ngẩng đầu nhìn Sở Sở nói:
“Không biết, từ nhỏ liền theo một ma ma nuôi dạy ở Dương Châu, đến năm nay mười ba tuổi rồi. Ma ma đó mới đem tiểu nữ bán tới nơi này, ma ma đó đặt tên cho là Tô Tô, không có họ. Tỷ tỷ cầu tỷ liền mua ta đi, ta biết làm rất nhiều việc, ta biết đánh đàn, biết hát khúc, đúng rồi còn có thể viết chữ, biết coi sổ sách."
Sở Sở đưa tay, vuốt những sợi tóc dính vào gương mặt nàng ta, thì thào nói:
“Đúng vậy a, ngươi giống như cô ấy có thể làm rất nhiều chuyện, nếu cô ấy đến nơi này, nhất định còn thích ứng hơn nhiều so với ta."
“Tỷ tỷ nói gì? Tô Tô nghe không hiểu."
Sở Sở hít sâu một hơi nói:
“Từ giờ trở đi muội liền theo tỷ cũng mang họ Đông đi, như thế nào? Tô Tô coi như nhũ danh đi, tỷ tỷ đặt cho muội đại danh là Đông Hiểu Oánh, như thế nào?"
Cô bé kia rất là cơ trí, quỳ xuống dập đầu với Sở Sở, Sở Sở đỡ nàng dậy nói:
“Muội không phải lạy tỷ, sau này muội liền theo tỷ tỷ là được, chúng ta làm tỷ muội tốt nhất, thân thiết nhất. “
Nói xong quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Cửu a ca cười nói:
“Cửu gia, ra ngoài ta cũng không đem bạc, ngài cho mượn trước, trở về ta liền trả lại ngài."
Đào Kế Tông vội vàng nói:
“Cô nương không cần phải lo lắng, tiểu nhân tự sẽ xử lý thỏa đáng cho ngài."
Sở Sở gật gật đầu nói:
“Ngày mai ta liền muốn có khế ước bán mình cùng văn thư thoát tịch của Hiểu Oánh. Đi thôi mấy vị gia, Tần Hoài này ta cũng không muốn đi dạo nữa, chúng ta trở về đi thôi, ta muốn trò chuyện cùng muội muội."
Thập Tam vội vàng đem Sở Sở kéo đến một bên nhỏ giọng nói:
“Cô hồ đồ, nha đầu này là cô nói mang về là có thể mang về sao? Nơi chúng ta ở chính là hành cung ngự uyển, sao có thể nói vào là vào?"
Sở Sở chu miệng nói:
“Vậy làm sao bây giờ, dù sao từ nay về sau ta tới chỗ nào cũng đều muốn mang theo nàng."
Thập Tứ tới gần nói:
“Trước tiên đem nàng ta an bài ở trong viện trước mặt chức tạo phủ, đợi ngày mai hồi bẩm lại với hoàng a mã mới quyết định được."
Sở Sở suy nghĩ một chút:
“Đúng vậy, người xuất hiện trong vòng trăm thước bên cạnh hoàng đế tám đời tổ tông đều phải rõ ràng. Tô Tô này còn chưa có điều tra thân thế, tuyệt đối sẽ không cho phép tiến vào hành cung ngự uyển. Chỉ là một đêm, huống chi khoảng cách rất gần, chỉ có thể trước tiên cứ như vậy đi" nhanh chóng gật đầu đồng ý, ba vị a ca cùng Sở Sở thương lượng thỏa đáng mang theo Tô Tô đi.
Đào Kế Tông lưu lại xử lý chuyện về sau, cung tiễn mấy vị ra khỏi thuyền hoa, hai ma ma kia lại gần Đào Kế Tông nói:
“Ba vị gia mới vừa đi người nào là hoàng thân quốc thích? Nói tiếng Quan Thoại, rất khí phái!"
Đào Kế Tông liếc bọn họ một cái nói:
“Ít nói nhảm đi."
Từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu đưa cho một người trong đó:
“Đây là bạc chuộc nha đầu kia, lập tức đem khế ước bán thân để cho ta đưa đến trong phủ đi."
Ma ma đó không tình nguyện nhận lấy tấm ngân phiếu nói:
“Bỏ công phu tìm cây rụng tiền, một lượng bạc cũng không có kiếm được, còn góp đi vào hơn mười ngày tiền cơm, thật là xúi quẩy."
Đào Kế Tông mặt trầm xuống nói:
“Ta khuyên ngươi ngừng lại đi, về sau cũng không cần nói chuyện của Tô Tô. Người ta bây giờ là một bước liền lên trời, không bao giờ còn là khuê nữ mặc ngươi đánh chửi. Họ Đông có biết là ý gì không, Đông Bán Triều ở kinh thành, quốc trượng Vạn Tuế Gia, vị mới vừa rồi kia chính là Đông cách cách mấy ngày trước đây làm trời mưa ở Sơn Đông. Đông cách cách là ai biết không, đó là đệ tử duy nhất của Khang Hi gia chúng ta, không có nhìn thấy mấy vị gia cũng dụ dỗ nàng ư. Muội tử của nàng cũng đã thuộc hoàng gia, so với thiên kim tri phủ Giang Ninh của chúng ta còn tôn quý hơn mấy phần. Ngươi thường ngày đánh chửi nàng, nàng nếu mang thù, ngươi đừng nói bạc, liền cái mạng già của ngươi cũng khó mà giữ."
Mụ tú bà đó thưa dạ đáp lời lui ra ngoài, Đào Kế Tông liếc mắt nhìn Quý Tiêu Tiêu đang sững sờ ở một bên, đi tới vươn tay nắm cằm của nàng không chút nào thương tiếc n nhỏ giọng nói:
“Ngươi cho rằng mình thanh cao lắm sao, lại dám tại trường hợp như vậy đắc tội với khách quý của ta. Biết không, ngươi chính là ca kỹ, ngàn người cưỡi vạn người gối, ngươi liên tục bồi ta hằng đêm cũng không đủ tư cách, ta nâng ngươi, ngươi coi như mình cao quý rồi. Cửu gia nói rồi, để cho ngươi tự cho là thân thể cao quý, nhận rõ ràng mình rốt cuộc là một mặt hàng gì. Người tới, đem nàng ném tới tầng dưới chót nhất trong nhà chứa Giang Ninh cho ta."
Nói xong vừa buông tay, Quý Tiêu Tiêu tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thì thào nói:
“Làm sao lại như vậy, rõ ràng là một nha đầu xấu xí, thế nào lại là cách cách rồi?"
Liếc thấy bóng dáng của Đào Kế Tông đi ra ngoài, vội vàng nhào qua ôm chặt lấy bắp đùi của ông ta nói:
“Đào gia, cứu ta đi, nể tình phân thượng ta phục vụ ngài mấy ngày qua."
Đào Kế Tông quay đầu lại nhìn lướt qua Quý Tiêu Tiêu lê hoa đái vũ mỹ lệ nói:
“Phải nói thân thể ngươi ta cũng thích lắm. Nói thiệt cho ngươi biết, hôm nay cho ngươi đến đây, vốn là mang tới cơ hội cho ngươi, ai ngờ ngươi lại không biết rõ mình là mặt hàng gì. Cửu gia là người nào, đó cũng không phải là một chủ tử dễ dàng tha thứ, ngươi phải hưởng thụ thật tốt đi, đồ đĩ nhỏ."
Nói xong, một cước đá văng nàng ta, nghênh ngang rời đi.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh