Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh
Chương 16: Rốt cuộc hiểu được

Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 16: Rốt cuộc hiểu được

Nụ hôn của Vưu Hòa dịu dàng, tinh tế cùng tôi triền miên không biết bao lâu, vào lúc hai chúng tôi đều cảm thấy sắp hít thở không thông thì rốt cục anh cũng đình chỉ.

Sắc mặt tôi đỏ bừng, môi có chút phát sưng lên, nhìn Vưu Hòa, tim tôi lại đập vượt chỉ tiêu.

"Sao anh lại hôn tôi?"

Vưu Hòa cười cười, lúc này giọng nói ôn hòa trong suốt mọi khi đã có chút khác biệt, nghe qua vừa khàn khàn vừa mê người: "Thử xem cô có trưởng thành chưa."

Tôi tức giận, chỉ là chứng minh thôi sao, nụ hôn đầu tiên của lão nương liền đã cho anh ta!

Tôi nằm vào trong ổ chăn, vùi đầu không để ý tới anh, Vưu Hòa bây giờ đang ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi nửa ngày không có phản ứng, cũng liền rời đi.

Qua mấy ngày, vết thương của tôi cũng gần khỏi, cô bé Vưu Vụ kia vẫn là không yên tâm về tôi, tôi dùng mọi cách cầu xin tha thứ, cô ấy rốt cục cũng mở kim khẩu nói có thể cho tôi đi ra ngoài, nhất thời, tôi cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang reo hò!

Từ lần 'Thí nghiệm trưởng thành' hay không đó, tôi với Vưu Hòa căn bản không có gặp lại, Vưu Hòa giống như bề bộn nhiều việc, cả ngày không ở nhà, tôi không khỏi nghi hoặc liền hỏi Vưu Vụ: "Anh hai cô gần đây bận việc gì sao?" Cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, tôi thế nhưng có chút nhớ nha.

"Anh hai a!" Vưu Vụ hít một tiếng, nói: "Đang cùng các bạn anh ấy nghiên cứu phát triển cái gì đó." Nói tới đây, Vưu Vụ nhún nhún vai, một bộ dáng khó hiểu: "Tôi cũng không biết bọn họ đang nghiên cứu phát triển cái gì nữa, hình như có liên quan đến Internet thì phải, tôi lại không hiểu."

A, có liên quan đến Internet, nói đến Internet, đã lâu tôi không lên game để đánh BOSS , đã lâu không tán gẫu QQ , thật sự là rất nhớ a!

Tôi hỏi Vưu Vụ: "Trong thôn chúng ta có máy tính, a, chính là cái loại để lên mạng ấy".

Vưu Vụ lắc đầu, nói: "Làm gì có a, anh của tôi bọn họ đều vào trong thành phố, bình thường bọn họ hay vào thành phố lắm, phải hơn nửa tháng không trở về nhà."

A, phải nửa tháng không trở về nhà a!

Dưới đáy lòng tôi khó tránh khỏi có chút mất mát, trong thành phố bọn họ đang ở có phải rất lớn hay không, tìm một người có phải thực khó hay không? Đột nhiên, tôi có chút ý nghĩ muốn đi tìm anh ta.

Nhưng là, lập tức lại nghĩ, tôi tìm anh ta làm gì, chúng tôi chỉ là hai lần hôn nhau mà thôi, nói về quan hệ khác, hai chúng tôi cái gì cũng không phải.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của tôi không khỏi càng thêm suy sụp.

Vưu Vụ không nhìn thấy cảm xúc của tôi suy sụp, chỉ là đang bận rộn việc trên tay, lúc này, ngoài cửa có tiếng đập cửa, tôi đi mở cửa, đứng ngoài cửa là một chú hơn ba mươi tuổi.

Chú thấy là tôi, hỏi: "Vưu Vụ có đây không?"

Tôi gật đầu, chú ấy trực tiếp vọng vào bên trong kêu "Vưu Vụ a, chú là chú Lý."

Vưu Vụ đang bận việc bên trong, vừa nghe thấy liền 'a' một tiếng, tiếp theo bóng người cũng đi ra, nhìn thấy người tới, ngọt ngào kêu một tiếng: "Hiệu trưởng Lý"

A, dường như chú này là hiệu trưởng của trường học Vưu Vụ bọn họ!

"Vưu Vụ a, chú nhờ cháu chuyện này, nhất định cháu phải giúp chú." Hiệu trưởng Lý vội vàng nói.

Vưu Vụ gật đầu, hỏi chú ấy chuyện gì mà gấp như vậy.

Hiệu trưởng Lý nói, phấn viết cùng sách vở mà trường học cần dùng đều bị thiếu, đúng lúc cần mua, không may lúc này con dâu của hiệu trưởng Lý lại sắp sinh, trong nhà lại ít người, chú ấy vừa phải chăm sóc người nhà, vừa phải làm việc cho trường học, cảm thấy chật vật, vì thế đã tìm học trò chú ấy tín nhiệm nhất để giúp đỡ.

Vưu Vụ có thành tích tốt, nhân phẩm tốt, cho nên hiệu trưởng đặc biệt thích cô ấy, thường xuyên nhờ cô ấy vào trong thành phố mua giúp đồ vật này nọ, Vưu Vụ cũng không cảm thấy phiền, mỗi lần đều đồng ý giúp đỡ.

Lần này, Vưu Vụ cũng đáp ứng, chờ sau khi hiệu trưởng Lý đi rồi, Vưu Vụ cười tủm tỉm nói với tôi: "Vậy là tốt rồi, tôi có thể vào thành phố tìm anh tôi."

A, như vậy a, ánh mắt tôi lóe lóe, hỏi: "Tôi đây có thể đi cùng không?"

Vưu Vụ có chút kỳ quái nhìn tôi liếc mắt một cái, cũng không nghĩ gì thêm, liền đáp ứng.

Trong lòng tôi không khỏi vui vẻ, ai, hiện tại rốt cục đã hiểu được nội tâm chính mình, xem ra, tôi đã thật sự thích người con trai không có nhân phẩm kia rồi!

Được rồi, tôi là tiểu cường* đánh không chết, cho dù hiện tại Vưu đại soái ca anh không thích tôi, tôi cũng nhất định sẽ đeo bám anh đeo bám anh đeo bám tới cùng, đeo bám đến khi anh cũng thích tôi mới thôi!
Tác giả : Trang Hiểu Hôn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại