Sơ Hiểu Mộ Niên
Chương 11
Mộ Niên thức dậy rất sớm, nhìn thấy vẻ mặt của người đang ngủ trước mặt có cảm giác an tâm khác thường.
Cẩn thận từng li từng tí vươn tay phác họa đường nét khuôn mặt người kia, đôi mi cong cong, gò má trắng nõn, vành môi nhu hòa......
Người nọ khẽ cau mày, khóe miệng nén nụ cười, bắt được ngón tay đang động đậy của hắn.
“Không ngủ?" Tiếng nói hơi khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ, không khó để nghe ra trong đó có ý cười.
Tối hôm qua hai người nói chuyện phiếm hàn huyên tới rất trễ, Sơ Hiểu nghe Mộ Niên miêu tả khẽ kinh ngạc, có dự cảm trò hay sắp sửa được trình diễn, tâm tình thật tốt, tiếp tục nói mấy chuyện gần đây với Mộ Niên, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ.
Lần đầu tiên Mộ Niên tỉnh sớm hơn Sơ Hiểu, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, “Sơ Hiểu, ta tự tiện như vậy, ngươi có tức giận không?"
Cưng chìu thổi thổi lỗ mũi xinh xắn, “Tại sao ta phải như vậy, ta cũng không yên lòng, vốn tính toán đi đón ngươi." Nếu không phải hắn đã tới, nàng nhất định sẽ để cho Ân Trúc hỗ trợ hoàn thành chuyện nơi này.
Mộ Niên thỏa mãn nhích tới gần trong ngực Sơ Hiểu.
Loại hạnh phúc này, hắn trước giờ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tâm tình Sơ Hiểu hôm nay rất tốt, đứng ở đại sảnh, trên mặt nàng không che giấu được nụ cười dịu dàng.
Y Cẩm kinh ngạc cảm thán, bạn tốt cuối cùng cũng đã khôi phục bình thường, kể từ khi đi tới kinh thành, sắc mặc bạn tốt dịu dàng này liền kết thành một tầng băng, so sánh với Hạ bộ đầu có khi còn đáng sợ hơn, may là khi tiếp xúc với nàng vẫn có chút tươi cười.
Mà những người khác thì kinh hãi, buổi tối ngày hôm qua thiếu gia Quân Nhã đi tiểu đêm ở tầng chót, trên hành lang nghe thấy âm thanh kỳ quái, bị dọa không nhẹ, đến bây giờ cũng chưa hề đi ra ngoài, nhìn bộ dáng Sơ Hiểu hiện giờ, không phải là nhìn thấy thứ không nên nhìn hay bị trúng tà chứ......
“A... Ta nghĩ ta muốn một cái túi nhỏ và một chén cháo......" Một bóng dáng gầy gò lôi kéo Y Cẩm, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là như vậy...... Cái biểu tình kia, chết tiệt, ngọt ngào?!... Thật là bội phục hắn, lại tới Quân An Huy muốn những thức ăn này.
Hôm nay Sơ Hiểu vẫn muốn làm việc, cho nên nàng lôi Mộ Niên đến, hắn ngồi gần như vậy, làm cho nàng rất an tâm.
Y Cẩm kêu Hiểu Hạ đến để hắn hỗ trợ chăm sóc một chút, mình thì chạy vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng đến một cái khay to lớn ra ngoài.
Mộ Niên sững sờ nhìn bữa sáng phong phú mà Y Cẩm đưa lên, hơi bối rối: “... Cái này........." Hắn có chút sợ hãi nhìn về phía Sơ Hiểu. Những đồ này nhìn rất quý báu, lúc nàng bưng lên hắn có nghe thấy khách nhân bàn kề cận nhỏ giọng nói “... cháo Quế Vũ Lê Hoa...... Hạn chế...... Mỗi ngày mười chén......"
“Coi như ta mời ngươi...... Chúng ta cũng không phải là người ngoài......" Nếu hắn tới, mình cũng đang muốn hỏi một chút tình huống của A Lạc, hắn mang hài tử, mình rất không yên tâm.
“A......" Nhìn thấy Sơ Hiểu mỉm cười gật đầu, hắn mới yên lòng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, móc ra một túi thơm tinh sảo; “...... Đây là A Lạc thêu cho ngươi...... Hắn nói bên trong chứa cỏ An Bình, trợ giúp ngươi ngủ......"
Y Cẩm ngẩn người, nhận lấy, khóe miệng nhếch lên, không nói gì.
Tối hôm qua Quân Nhã nằm ngủ, sau khi nghĩ đến hành động bảo vệ Hiểu Hạ của Y Cẩm, trằn trọc mãi cũng không an lòng nên dứt khoát nhảy xuống giường chuẩn bị chạy đến phòng của Chỉ An Huy.
Vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng nói thầm kỳ quái, tầng này vốn chỉ có hai người huynh đệ bọn họ, tại sao có thể có loại âm thanh này.
Hắn nhích tới gần cánh cửa phát ra âm thanh kia, lặng lẽ dán sát vào.
Lúc này tiếng nói thầm dừng lại, hành lang thoáng chốc yên tĩnh trở lại, hắn nghe thấy được tiếng tim mình đập rõ ràng.
Bỗng nhiên cửa mở ra, một khuôn mặt máu chảy đầm đìa lọt vào tầm mắt hắn.
“A!" Quân nhã thét chói tai, ngất đi.
“Éc." Ân Trúc nhanh chóng tóm lại mặt nạ rơi bên ngoài, không chút thương tiếc đá đá người nằm trên đất,“ Này... Lại phải đổi chỗ ngủ......" Bước đi về phòng......
Chỉ An Huy nghe thấy tiếng hét, trong lòng kinh sợ, mở cửa nhìn ra liền thấy Quân Nhã té trên mặt đất......
Ôm hắn trở về phòng, vỗ nhè nhẹ hắn để hắn tỉnh lại.
Quân Nhã vừa tỉnh dậy lập tức lao vào trong ngực của hắn run lên bần bật, dụ dỗ như thế nào cũng không được.
Bất đắc dĩ xoa nhẹ lưng của hắn, cứ choáng váng qua một đêm như vậy
Buổi sáng hôm sau phí hết công sức hắn mới khôi phục bình thường, kết quả là vừa đi xuống lầu, liền nhìn thấy Y Cẩm mời khách, nam tử đưa túi thơm, Y Cẩm nhận lấy, sau đó là một bộ dáng mờ mịt hạnh phúc......
“Ngươi là người nào!" Quân Nhã khôi phục tinh thần, như lâm đại địch, khí thế hung hăng vọt xuống dưới.
Mộ Niên bị khí thế của hắn dọa sợ hết hồn, tội nghiệp nhìn Sơ Hiểu.
Sơ Hiểu cau mày, nhẹ nhàng dời đi qua.
“Ngươi làm cái gì vậy......" Y Cẩm tức giận không kiên nhẫn nói, đem Mộ Niên che ở phía sau.
Quân Nhã tức giận vô cùng hung tợn nhìn hắn chằm chằm, thoáng cái túm cánh tay của hắn kéo đi.
Mộ Niên không kịp chuẩn bị bất ngờ bị rơi vào trong ngực Sơ Hiểu, mắt hắn đỏ lên nhìn nàng một chút, dúi đầu vào trong ngực nàng.
“Ngươi cái này......" Quân Nhã giống như còn muốn nói điều gì.
“Nhã Nhi ~" Chỉ An Huy quát ngưng lại.
Không khí bỗng chốc lạnh xuống, mọi người đều bị khí thế cường đại của người nào đó phát ra làm nghẹt thở, có quý tộc đứng dậy rời đi, hận không thể cứ như thế biến mất, có kiếm khách khẩn trương đặt tay lên trường kiếm bên hông, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
“Sơ...... Sơ Hiểu, ngươi......" Y Cẩm nhìn Sơ Hiểu sợ hết hồn, đây mới thật sự là bằng hữu dịu dàng nàng mà nàng quen biết từ trước đến giờ sao......
Mặt Sơ Hiểu không thay đổi yên tĩnh nhìn vẻ mặt của Quân Nhã một lát đỏ lên, một lát lại tái nhợt, âm thầm làm một quyết định.
“Sơ Hiểu ~" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của nàng, tiếng nói có chút ít không xác định.
“Chúng ta, lên đi" Nàng dịu dàng cười cười với hắn, cầm tay của hắn, nhẹ nhàng dẫn đường.
Cuối cùng cục diện cũng dịu xuống, mấy khách quan lau mồ hôi âm thầm quyết định không bao giờ... muốn tới địa phương này nữa, ngay cả hộ vệ bình thường cũng có khí thế từ trước đến nay chưa từng thấy, các nàng cũng không muốn tự nhiên nạp mạng.
“Không sao chứ?" Hắn nhìn nàng, mỉm cười, hết sức yên tâm.
Nàng cười nhẹ với hắn, nhẹ nhàng gật đầu, như không có người nào đi tới phía gian phòng......
Cẩn thận từng li từng tí vươn tay phác họa đường nét khuôn mặt người kia, đôi mi cong cong, gò má trắng nõn, vành môi nhu hòa......
Người nọ khẽ cau mày, khóe miệng nén nụ cười, bắt được ngón tay đang động đậy của hắn.
“Không ngủ?" Tiếng nói hơi khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ, không khó để nghe ra trong đó có ý cười.
Tối hôm qua hai người nói chuyện phiếm hàn huyên tới rất trễ, Sơ Hiểu nghe Mộ Niên miêu tả khẽ kinh ngạc, có dự cảm trò hay sắp sửa được trình diễn, tâm tình thật tốt, tiếp tục nói mấy chuyện gần đây với Mộ Niên, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ.
Lần đầu tiên Mộ Niên tỉnh sớm hơn Sơ Hiểu, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, “Sơ Hiểu, ta tự tiện như vậy, ngươi có tức giận không?"
Cưng chìu thổi thổi lỗ mũi xinh xắn, “Tại sao ta phải như vậy, ta cũng không yên lòng, vốn tính toán đi đón ngươi." Nếu không phải hắn đã tới, nàng nhất định sẽ để cho Ân Trúc hỗ trợ hoàn thành chuyện nơi này.
Mộ Niên thỏa mãn nhích tới gần trong ngực Sơ Hiểu.
Loại hạnh phúc này, hắn trước giờ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tâm tình Sơ Hiểu hôm nay rất tốt, đứng ở đại sảnh, trên mặt nàng không che giấu được nụ cười dịu dàng.
Y Cẩm kinh ngạc cảm thán, bạn tốt cuối cùng cũng đã khôi phục bình thường, kể từ khi đi tới kinh thành, sắc mặc bạn tốt dịu dàng này liền kết thành một tầng băng, so sánh với Hạ bộ đầu có khi còn đáng sợ hơn, may là khi tiếp xúc với nàng vẫn có chút tươi cười.
Mà những người khác thì kinh hãi, buổi tối ngày hôm qua thiếu gia Quân Nhã đi tiểu đêm ở tầng chót, trên hành lang nghe thấy âm thanh kỳ quái, bị dọa không nhẹ, đến bây giờ cũng chưa hề đi ra ngoài, nhìn bộ dáng Sơ Hiểu hiện giờ, không phải là nhìn thấy thứ không nên nhìn hay bị trúng tà chứ......
“A... Ta nghĩ ta muốn một cái túi nhỏ và một chén cháo......" Một bóng dáng gầy gò lôi kéo Y Cẩm, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là như vậy...... Cái biểu tình kia, chết tiệt, ngọt ngào?!... Thật là bội phục hắn, lại tới Quân An Huy muốn những thức ăn này.
Hôm nay Sơ Hiểu vẫn muốn làm việc, cho nên nàng lôi Mộ Niên đến, hắn ngồi gần như vậy, làm cho nàng rất an tâm.
Y Cẩm kêu Hiểu Hạ đến để hắn hỗ trợ chăm sóc một chút, mình thì chạy vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng đến một cái khay to lớn ra ngoài.
Mộ Niên sững sờ nhìn bữa sáng phong phú mà Y Cẩm đưa lên, hơi bối rối: “... Cái này........." Hắn có chút sợ hãi nhìn về phía Sơ Hiểu. Những đồ này nhìn rất quý báu, lúc nàng bưng lên hắn có nghe thấy khách nhân bàn kề cận nhỏ giọng nói “... cháo Quế Vũ Lê Hoa...... Hạn chế...... Mỗi ngày mười chén......"
“Coi như ta mời ngươi...... Chúng ta cũng không phải là người ngoài......" Nếu hắn tới, mình cũng đang muốn hỏi một chút tình huống của A Lạc, hắn mang hài tử, mình rất không yên tâm.
“A......" Nhìn thấy Sơ Hiểu mỉm cười gật đầu, hắn mới yên lòng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, móc ra một túi thơm tinh sảo; “...... Đây là A Lạc thêu cho ngươi...... Hắn nói bên trong chứa cỏ An Bình, trợ giúp ngươi ngủ......"
Y Cẩm ngẩn người, nhận lấy, khóe miệng nhếch lên, không nói gì.
Tối hôm qua Quân Nhã nằm ngủ, sau khi nghĩ đến hành động bảo vệ Hiểu Hạ của Y Cẩm, trằn trọc mãi cũng không an lòng nên dứt khoát nhảy xuống giường chuẩn bị chạy đến phòng của Chỉ An Huy.
Vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng nói thầm kỳ quái, tầng này vốn chỉ có hai người huynh đệ bọn họ, tại sao có thể có loại âm thanh này.
Hắn nhích tới gần cánh cửa phát ra âm thanh kia, lặng lẽ dán sát vào.
Lúc này tiếng nói thầm dừng lại, hành lang thoáng chốc yên tĩnh trở lại, hắn nghe thấy được tiếng tim mình đập rõ ràng.
Bỗng nhiên cửa mở ra, một khuôn mặt máu chảy đầm đìa lọt vào tầm mắt hắn.
“A!" Quân nhã thét chói tai, ngất đi.
“Éc." Ân Trúc nhanh chóng tóm lại mặt nạ rơi bên ngoài, không chút thương tiếc đá đá người nằm trên đất,“ Này... Lại phải đổi chỗ ngủ......" Bước đi về phòng......
Chỉ An Huy nghe thấy tiếng hét, trong lòng kinh sợ, mở cửa nhìn ra liền thấy Quân Nhã té trên mặt đất......
Ôm hắn trở về phòng, vỗ nhè nhẹ hắn để hắn tỉnh lại.
Quân Nhã vừa tỉnh dậy lập tức lao vào trong ngực của hắn run lên bần bật, dụ dỗ như thế nào cũng không được.
Bất đắc dĩ xoa nhẹ lưng của hắn, cứ choáng váng qua một đêm như vậy
Buổi sáng hôm sau phí hết công sức hắn mới khôi phục bình thường, kết quả là vừa đi xuống lầu, liền nhìn thấy Y Cẩm mời khách, nam tử đưa túi thơm, Y Cẩm nhận lấy, sau đó là một bộ dáng mờ mịt hạnh phúc......
“Ngươi là người nào!" Quân Nhã khôi phục tinh thần, như lâm đại địch, khí thế hung hăng vọt xuống dưới.
Mộ Niên bị khí thế của hắn dọa sợ hết hồn, tội nghiệp nhìn Sơ Hiểu.
Sơ Hiểu cau mày, nhẹ nhàng dời đi qua.
“Ngươi làm cái gì vậy......" Y Cẩm tức giận không kiên nhẫn nói, đem Mộ Niên che ở phía sau.
Quân Nhã tức giận vô cùng hung tợn nhìn hắn chằm chằm, thoáng cái túm cánh tay của hắn kéo đi.
Mộ Niên không kịp chuẩn bị bất ngờ bị rơi vào trong ngực Sơ Hiểu, mắt hắn đỏ lên nhìn nàng một chút, dúi đầu vào trong ngực nàng.
“Ngươi cái này......" Quân Nhã giống như còn muốn nói điều gì.
“Nhã Nhi ~" Chỉ An Huy quát ngưng lại.
Không khí bỗng chốc lạnh xuống, mọi người đều bị khí thế cường đại của người nào đó phát ra làm nghẹt thở, có quý tộc đứng dậy rời đi, hận không thể cứ như thế biến mất, có kiếm khách khẩn trương đặt tay lên trường kiếm bên hông, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
“Sơ...... Sơ Hiểu, ngươi......" Y Cẩm nhìn Sơ Hiểu sợ hết hồn, đây mới thật sự là bằng hữu dịu dàng nàng mà nàng quen biết từ trước đến giờ sao......
Mặt Sơ Hiểu không thay đổi yên tĩnh nhìn vẻ mặt của Quân Nhã một lát đỏ lên, một lát lại tái nhợt, âm thầm làm một quyết định.
“Sơ Hiểu ~" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của nàng, tiếng nói có chút ít không xác định.
“Chúng ta, lên đi" Nàng dịu dàng cười cười với hắn, cầm tay của hắn, nhẹ nhàng dẫn đường.
Cuối cùng cục diện cũng dịu xuống, mấy khách quan lau mồ hôi âm thầm quyết định không bao giờ... muốn tới địa phương này nữa, ngay cả hộ vệ bình thường cũng có khí thế từ trước đến nay chưa từng thấy, các nàng cũng không muốn tự nhiên nạp mạng.
“Không sao chứ?" Hắn nhìn nàng, mỉm cười, hết sức yên tâm.
Nàng cười nhẹ với hắn, nhẹ nhàng gật đầu, như không có người nào đi tới phía gian phòng......
Tác giả :
Nhược Minh Nhược Hề