Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 281: Người Lớn Trong Nhà Họ Hạ
Vú Vương nói đến đây, gương mặt vốn dĩ còn có vẻ đáng thương của Hạ lão phu nhân lập tức không khóc nữa mà đột nhiên trở nên hung dữ, “Cô gái nhỏ cái gì! Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đã quyết định đối tượng kết hôn cho nó từ lâu rồi, không chỉ có nó, còn có cả Tiểu Bạch nữa. Một đứa suốt ngày ở bên ngoài câu kết làm bậy với con hát, bây giờ một đứa lại ở cùng với loại người xuất thân từ trong núi, cô nói xem đây là lý gì vậy! Chẳng lẽ chúng tôi sẽ hại chúng nó sao? Tôi ăn muối còn nhiều hơn chúng nó ăn cơm nữa đấy. Cô xem xem, chuyện của Miểu Miểu, nếu năm đó nó nghe nghe tôi và bố nó thì có đến mức kết hôn với một người xuất thân như vậy không?"
“Cũng không thể nói như vậy, bà xem, chẳng phải cậu Lý Bách sống rất tốt đó sao?"
“Điểm có ích duy nhất của Lý Mộ Sinh là sinh cho ta một đứa cháu ngoại ngoan như vậy!" Hạ lão phu nhân bị vú già Vương ngắt lời đã sớm quên mất chuyện vừa nãy mình còn đang khóc, bà lại cầm đũa lên, “Cô đừng nói với ông ấy chuyện này, gần đây huyết áp của ông ấy khó khăn lắm mới ổn định được một chút, không thể để ông ấy tức giận nữa! Hai đứa trẻ này, đứa nào cũng không thể làm ta bớt lo mà!"
Nhận được tin, Hạ lão phu nhân muốn đến ngay nhà ở Kinh Hoa. Hạ Thần Phong khẽ nhếch lông mày, tốc độ còn nhanh hơn so với anh tính rất nhiều, anh cúp điện thoại sau đó ngồi xuống xô pha, hơi mất tập trung. Lục Dao đi đến và nói, “Anh và bà anh gặp mặt đi, em về phòng trước đây."
“Về gì mà về, dù sao em cũng phải gặp." Hạ Thần Phong cứng miệng.
“Hai bà cháu anh đã lâu không gặp nhau rồi, nói chuyện trước đã, bà cũng nhớ anh lắm rồi."
Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, “Khi anh rời khỏi nhà đúng là đã cãi nhau một lần, lúc đó anh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ cảm thấy bọn họ không muốn điều tra rõ ràng sự thật cho bố mẹ anh, lúc đó lời anh nói ra lại cực kỳ làm tổn thương người khác."
Đã qua nhiều năm như vậy, Hạ Thần Phong cũng nghĩ đến việc trở về xin lỗi hai ông bà. Nhưng lần nào nhận được điện thoại, thái độ của Hạ lão gia cũng cứng rắn như vậy. Tính hai người đều ương ngạnh, nói được mấy đã vội vã cúp điện thoại, cho dù anh có hối hận cũng không có cơ hội xin lỗi.
“Người già đều là đứa trẻ lớn tuổi, anh dỗ dành một chút là được rồi, anh còn đặc biệt mua quà nữa mà... Anh dỗ dành bà chút đi." Mấy món quà đó là do Hạ Thần Phong lén lút đi mua, ban đầu Lục Dao cũng cảm thấy lần đầu tiên gặp người lớn cũng nên mang theo quà. Nhưng sau đó Lục Dao nghĩ, tuy bây giờ cô có chút tiền để dành nhưng số tiền đó có thể mua được cái gì? Người nhà họ Hạ từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh có nhiều tiền, e rằng những thứ cô mua đến họ đều thấy chướng mắt. Cho nên nghĩ ngợi một khoảng thời gian, Lục Dao quyết định mua tặng hai ông bà hai miếng ngọc, tự tay cô khắc chút hoa văn cát tường sau đó mang đi khai quang(*), ông bà chắc hẳn sẽ khá thích... Điều kiện tiên quyết là nếu cô có thể tặng món quà này cho họ...
(*) Khai quang: còn gọi là khai quang điểm nhẫn, là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Theo quan niệm thì sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận chủ và phù hộ cho chủ nhân.
Bị Lục Dao nói như vậy, Hạ Thần Phong liền biết những đồ đạc anh giấu đi đều bị phát hiện rồi, gương mặt tuấn tú của anh khẽ đỏ lên, anh lúng túng ho khan, “Anh tiện đường mua ít đặc sản..."
“Được rồi, là đặc sản, lát nữa em cũng muốn ra ngoài một chuyến. Trước đây, ông lão An cũng cho em một con dấu, nói là nếu em đến thành phố Bắc có thể mang theo con dấu này tìm hiểu chuyện của ông nội...
Trước đây An Bang Quốc đã nói qua một chút về chuyện của ông nội nhưng không nói rõ ràng. Nhân dịp lần này thành phố Bắc, Lục Dao cũng muốn tìm hiểu rốt cuộc năm đó ông nội cô là người như thế nào. Quan trọng nhất là An Bang Quốc nói là nhà họ Lục của cô năm đó là một gia tộc rất lớn, vì sao đến bây giờ nhà họ Lục chỉ còn lại một mình cô...
Lục Dao đã từng tự tính cho mình một quẻ, trong quẻ thể hiện rằng ở ngay thành phố Bắc này cô sẽ gặp một người đã rất lâu không gặp, trong lòng cô đã có cảm giác mơ hồ. Người mà cô rất lâu không gặp, liệu có phải là bố mẹ mình không đây...
Hai người chia ra hành động, Hạ Thần Phong ở lại khách sạn, còn Lục Dao đi ra ngoài bắt taxi đến địa chỉ mà An Bang Quốc đã cho.
Diện thích thành phố Bắc lớn hơn nhiều so với thành phố Tô, tuy nơi cô ở bây giờ và nơi lát nữa cô phải đến đều ở cùng một khu vực, nhưng không ngờ phải mất bốn mươi phút lái xe mới đến đó. Lục Dao ngồi trên xe taxi, tài xế lái xe là một ông chú rất khéo ăn nói, thấy dáng vẻ rất sợ lạnh của Lục Dao, ông chú cười nói, “Cô gái, cô không phải là người bản địa đúng không?"
Tầm mắt của Lục Dao chuyển từ ngoài cửa sổ xe vào trong, cô nhẹ giọng đáp.
“Nhìn dáng vẻ cháu không giống lắm, đây là lần đầu tiên cháu đến thành phố Bắc đúng không? Chú nói cho cháu biết nha, thành phố Bắc còn có mùa thu, mùa đông nữa, không thích hợp với những cô gái nhỏ như cháu đâu, bởi vì lạnh quá mà... Nhưng lạnh cũng có cái tốt của nó, có cơ hội có thể đến núi Hoàng Linh trượt tuyết, thời gian này cũng vừa đúng dịp đó!"
Thành phố Bắc cũng là một thành phố có rất nhiều người từ nơi khác đến, vừa hay bây giờ là ngày mùng bốn Tết, dần dần đã có người từ quê về đây, nhưng những người như vậy cũng khá ít, đường đi hiếm khi được thông thoáng như vậy.
“Phải rồi, cô gái nhỏ, gần đây buổi tối cháu không nên ra khỏi nhà, thành phố Bắc gần đây không an toàn cho lắm đâu." Ông chú nhìn thấy sắp đến nơi rồi, đột nhiên nhớ đến một chuyện liền nói.
Lục Dao nhìn sắc mặt của tài xế từ gương chiếu hậu, “Chú à, tối nay chú đừng lái xe nữa."
Ông chú lái xe sững sờ, vốn dĩ ông nghĩ gần gần đây buổi tối rất nhiều tài xế đều không dám lái xe, nếu ông làm thì thu nhập sẽ rất nhiều, nhưng mà bây giờ lại bị một cô gái nhỏ nói như vậy, trong lòng lập tức chấn động, “Sao thế? Cô gái nhỏ, cháu cũng nghe nói rồi sao?"
“Nghe nói?" Vừa nãy Lục Dao chỉ nhìn sắc mặt của tài xế, một đường màu xanh đen từ từ xuất hiện ở mi tâm, nhưng vừa nãy sau khi cô nói xong câu này vệt xanh đen đó đã dừng lại.
Không phải mắt của Lục Dao có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy, chẳng qua đường xanh đen này cũng chỉ là hiệu ứng từ trường do tinh khí thần của một người mang lại mà thôi.
Sắc mặt ông chú lái xe khó coi, “Gần đây vào buổi tối, tài xế ở thành phố Bắc đều không dám ra khỏi nhà, bởi vì bây giờ đã xảy ra ba vụ lái xe taxi tử vong, làm cho lòng người cả thành phố bây giờ đều hoang mang.
“Ba vụ rồi?"
“Đúng vậy? Cũng không biết mấy người cảnh sát đó làm ăn thế nào, đã xảy ra ba vụ rồi mà bây giờ vẫn chưa phá được án, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chẳng còn lái xe nào dám lái taxi nữa.
Nơi Lục Dao muốn đi là một tòa nhà văn phòng, tài xế dừng xe để cho cô đứng vững, “Cô gái nhỏ, cháu đến đây để phỏng vấn hay làm gì vậy, ở đây đều là tòa nhà văn phòng, bây giờ vẫn là thời gian nghỉ Tết, ở đây chẳng có ai cả mà…" Tài xế vừa nói vừa tìm tiền lẻ trả lại cho Lục Dao.
Lục Dao nhận tiền thừa, cô xem giờ, hơn mười hai giờ năm mươi phút trưa rồi, cô xoay người nhìn tài xế, “Chú à, cháu nói thật đấy, tối nay chú không được lái xe, nếu có thể thì bây giờ chú về nhà luôn đi."
“Cũng không thể nói như vậy, bà xem, chẳng phải cậu Lý Bách sống rất tốt đó sao?"
“Điểm có ích duy nhất của Lý Mộ Sinh là sinh cho ta một đứa cháu ngoại ngoan như vậy!" Hạ lão phu nhân bị vú già Vương ngắt lời đã sớm quên mất chuyện vừa nãy mình còn đang khóc, bà lại cầm đũa lên, “Cô đừng nói với ông ấy chuyện này, gần đây huyết áp của ông ấy khó khăn lắm mới ổn định được một chút, không thể để ông ấy tức giận nữa! Hai đứa trẻ này, đứa nào cũng không thể làm ta bớt lo mà!"
Nhận được tin, Hạ lão phu nhân muốn đến ngay nhà ở Kinh Hoa. Hạ Thần Phong khẽ nhếch lông mày, tốc độ còn nhanh hơn so với anh tính rất nhiều, anh cúp điện thoại sau đó ngồi xuống xô pha, hơi mất tập trung. Lục Dao đi đến và nói, “Anh và bà anh gặp mặt đi, em về phòng trước đây."
“Về gì mà về, dù sao em cũng phải gặp." Hạ Thần Phong cứng miệng.
“Hai bà cháu anh đã lâu không gặp nhau rồi, nói chuyện trước đã, bà cũng nhớ anh lắm rồi."
Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, “Khi anh rời khỏi nhà đúng là đã cãi nhau một lần, lúc đó anh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ cảm thấy bọn họ không muốn điều tra rõ ràng sự thật cho bố mẹ anh, lúc đó lời anh nói ra lại cực kỳ làm tổn thương người khác."
Đã qua nhiều năm như vậy, Hạ Thần Phong cũng nghĩ đến việc trở về xin lỗi hai ông bà. Nhưng lần nào nhận được điện thoại, thái độ của Hạ lão gia cũng cứng rắn như vậy. Tính hai người đều ương ngạnh, nói được mấy đã vội vã cúp điện thoại, cho dù anh có hối hận cũng không có cơ hội xin lỗi.
“Người già đều là đứa trẻ lớn tuổi, anh dỗ dành một chút là được rồi, anh còn đặc biệt mua quà nữa mà... Anh dỗ dành bà chút đi." Mấy món quà đó là do Hạ Thần Phong lén lút đi mua, ban đầu Lục Dao cũng cảm thấy lần đầu tiên gặp người lớn cũng nên mang theo quà. Nhưng sau đó Lục Dao nghĩ, tuy bây giờ cô có chút tiền để dành nhưng số tiền đó có thể mua được cái gì? Người nhà họ Hạ từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh có nhiều tiền, e rằng những thứ cô mua đến họ đều thấy chướng mắt. Cho nên nghĩ ngợi một khoảng thời gian, Lục Dao quyết định mua tặng hai ông bà hai miếng ngọc, tự tay cô khắc chút hoa văn cát tường sau đó mang đi khai quang(*), ông bà chắc hẳn sẽ khá thích... Điều kiện tiên quyết là nếu cô có thể tặng món quà này cho họ...
(*) Khai quang: còn gọi là khai quang điểm nhẫn, là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Theo quan niệm thì sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận chủ và phù hộ cho chủ nhân.
Bị Lục Dao nói như vậy, Hạ Thần Phong liền biết những đồ đạc anh giấu đi đều bị phát hiện rồi, gương mặt tuấn tú của anh khẽ đỏ lên, anh lúng túng ho khan, “Anh tiện đường mua ít đặc sản..."
“Được rồi, là đặc sản, lát nữa em cũng muốn ra ngoài một chuyến. Trước đây, ông lão An cũng cho em một con dấu, nói là nếu em đến thành phố Bắc có thể mang theo con dấu này tìm hiểu chuyện của ông nội...
Trước đây An Bang Quốc đã nói qua một chút về chuyện của ông nội nhưng không nói rõ ràng. Nhân dịp lần này thành phố Bắc, Lục Dao cũng muốn tìm hiểu rốt cuộc năm đó ông nội cô là người như thế nào. Quan trọng nhất là An Bang Quốc nói là nhà họ Lục của cô năm đó là một gia tộc rất lớn, vì sao đến bây giờ nhà họ Lục chỉ còn lại một mình cô...
Lục Dao đã từng tự tính cho mình một quẻ, trong quẻ thể hiện rằng ở ngay thành phố Bắc này cô sẽ gặp một người đã rất lâu không gặp, trong lòng cô đã có cảm giác mơ hồ. Người mà cô rất lâu không gặp, liệu có phải là bố mẹ mình không đây...
Hai người chia ra hành động, Hạ Thần Phong ở lại khách sạn, còn Lục Dao đi ra ngoài bắt taxi đến địa chỉ mà An Bang Quốc đã cho.
Diện thích thành phố Bắc lớn hơn nhiều so với thành phố Tô, tuy nơi cô ở bây giờ và nơi lát nữa cô phải đến đều ở cùng một khu vực, nhưng không ngờ phải mất bốn mươi phút lái xe mới đến đó. Lục Dao ngồi trên xe taxi, tài xế lái xe là một ông chú rất khéo ăn nói, thấy dáng vẻ rất sợ lạnh của Lục Dao, ông chú cười nói, “Cô gái, cô không phải là người bản địa đúng không?"
Tầm mắt của Lục Dao chuyển từ ngoài cửa sổ xe vào trong, cô nhẹ giọng đáp.
“Nhìn dáng vẻ cháu không giống lắm, đây là lần đầu tiên cháu đến thành phố Bắc đúng không? Chú nói cho cháu biết nha, thành phố Bắc còn có mùa thu, mùa đông nữa, không thích hợp với những cô gái nhỏ như cháu đâu, bởi vì lạnh quá mà... Nhưng lạnh cũng có cái tốt của nó, có cơ hội có thể đến núi Hoàng Linh trượt tuyết, thời gian này cũng vừa đúng dịp đó!"
Thành phố Bắc cũng là một thành phố có rất nhiều người từ nơi khác đến, vừa hay bây giờ là ngày mùng bốn Tết, dần dần đã có người từ quê về đây, nhưng những người như vậy cũng khá ít, đường đi hiếm khi được thông thoáng như vậy.
“Phải rồi, cô gái nhỏ, gần đây buổi tối cháu không nên ra khỏi nhà, thành phố Bắc gần đây không an toàn cho lắm đâu." Ông chú nhìn thấy sắp đến nơi rồi, đột nhiên nhớ đến một chuyện liền nói.
Lục Dao nhìn sắc mặt của tài xế từ gương chiếu hậu, “Chú à, tối nay chú đừng lái xe nữa."
Ông chú lái xe sững sờ, vốn dĩ ông nghĩ gần gần đây buổi tối rất nhiều tài xế đều không dám lái xe, nếu ông làm thì thu nhập sẽ rất nhiều, nhưng mà bây giờ lại bị một cô gái nhỏ nói như vậy, trong lòng lập tức chấn động, “Sao thế? Cô gái nhỏ, cháu cũng nghe nói rồi sao?"
“Nghe nói?" Vừa nãy Lục Dao chỉ nhìn sắc mặt của tài xế, một đường màu xanh đen từ từ xuất hiện ở mi tâm, nhưng vừa nãy sau khi cô nói xong câu này vệt xanh đen đó đã dừng lại.
Không phải mắt của Lục Dao có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy, chẳng qua đường xanh đen này cũng chỉ là hiệu ứng từ trường do tinh khí thần của một người mang lại mà thôi.
Sắc mặt ông chú lái xe khó coi, “Gần đây vào buổi tối, tài xế ở thành phố Bắc đều không dám ra khỏi nhà, bởi vì bây giờ đã xảy ra ba vụ lái xe taxi tử vong, làm cho lòng người cả thành phố bây giờ đều hoang mang.
“Ba vụ rồi?"
“Đúng vậy? Cũng không biết mấy người cảnh sát đó làm ăn thế nào, đã xảy ra ba vụ rồi mà bây giờ vẫn chưa phá được án, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chẳng còn lái xe nào dám lái taxi nữa.
Nơi Lục Dao muốn đi là một tòa nhà văn phòng, tài xế dừng xe để cho cô đứng vững, “Cô gái nhỏ, cháu đến đây để phỏng vấn hay làm gì vậy, ở đây đều là tòa nhà văn phòng, bây giờ vẫn là thời gian nghỉ Tết, ở đây chẳng có ai cả mà…" Tài xế vừa nói vừa tìm tiền lẻ trả lại cho Lục Dao.
Lục Dao nhận tiền thừa, cô xem giờ, hơn mười hai giờ năm mươi phút trưa rồi, cô xoay người nhìn tài xế, “Chú à, cháu nói thật đấy, tối nay chú không được lái xe, nếu có thể thì bây giờ chú về nhà luôn đi."
Tác giả :
Tư Vũ