[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
Chương 73: Trở về nơi bắt đầu
Ở Viện Thánh Mungo, trong một phòng bệnh cấp VIP.
Hai cái giường được đặt song song gần nhau, người cũng gần nhau.
Mọi người lo lắng lo lắng, ai cũng không biết nguyền rủa mà Dark Lord dùng chính linh hồn của mình làm vật hiến tế có uy lực bao lớn.
Sirius càng không ngừng an ủi chính mình, uầy, không sao đâu, chẳng qua Harry chỉ quên Snivellus mà nó thích thôi, đây không phải là điều anh luôn mong đợi hay sao… Đúng, không sai, không sao cả…
Nhưng mặc cho Sirius có tự an ủi chính mình như thế nào, nó vẫn không thể làm anh quên đi sự thật rằng, quên đi người mình yêu là nguyền rủa đáng sợ nhất với Harry.
Thân là cha đỡ đầu, một mặt, Sirius không muốn con đỡ đầu mình cùng một chỗ với một người đàn ông bằng tuổi ba nó… mà gã ta còn là đối thủ một mất một còn thời học sinh.
Nhưng mặt khác, Sirius cũng biết rõ trong lòng con đỡ đầu nhà mình yêu Snivellus sâu đậm đến cỡ nào.
Không thể không thừa nhận, trong lòng con đỡ đầu, khẳng định mình không quan trọng bằng Snivellus. Chí ít, tình cảm dành cho hai người không cùng một loại tương đương.
Harry, chỉ cần con không sao, chỉ cần con có thể nhớ Snivellus mà con yêu, cha đỡ đầu sẽ không phản đối các người nữa, mau tỉnh lại đi Harry! Sirius nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Harry, ngầm đồng ý trong lòng.
Trong giấc mơ của Harry.
Một nơi hoàn toàn đen kịt, bốn phía im lìm không tiếng động. Harry hét gào muốn tìm ra nơi phát ra xung động điên cuồng trong đầu, cái cảm giác hỏng mất này làm Harry không chịu nổi. Nhất định là cậu đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Nhưng, rốt cuộc cậu đã đánh mất cái gì?
Tại nơi bóng tối vô tận này, Harry dần dần mất đi sức lực giãy dụa. Lúc này, trong đầu vang lên một thanh âm, “Đừng trốn tránh nữa, trở lại, trở lại nơi bắt đầu, tìm kiếm, dùng trái tim để tìm kiếm vật mà con đánh mất… Linh hồn không hoàn chỉnh… Sức mạnh chưa đủ… Tìm kiếm, sẽ có thứ mà con chờ đợi."
Âm thanh biến mất, ngay sau đó là ánh sáng cực kỳ chói mắt, Harry chấn động, bật người ngồi dậy.
“Harry!" Sirius ngạc nhiên kêu lên, những người khác đang có mặt trong phòng cũng nhanh chóng vây lại. Trong phòng bây giờ đang có Dumbledore, Draco, Pansy, Neville, Ron, Hermione, cũng với Sirius đang đứng cạnh Lupin.
“Harry, bồ tỉnh rồi!" Draco hưng phấn nhào tới ôm lấy Harry.
“Malfoy!? Mày làm gì đó!" Giọng Harry mang theo sự ngờ vực và lạnh lùng làm Draco khó hiểu mà lùi lại. Harry cũng chán ghét né ra.
“Harry… Sao bồ lại…" Pansy cũng thấy nghi ngờ lắm.
“Slytherin?" Harry tỏ vẻ chỉ nhó được Nhà của Pansy.
“Hử, Harry, bồ…" Hermione nhíu mày, Harry trước mặt cho cô cảm giác rất khác.
“Hermione!" Harry rất vui vì rốt cuộc đã thấy được đồng bọn quen thuộc, “Sao bồ cũng tới, là tới thăm mình hả? À, mình không sao, Lão Dơi Già đó không làm gì mình hết…"
Đột nhiên, Harry nhìn thấy Sirius đang đứng ngốc một góc.
Harry sửng sờ. Sai, “Cha đỡ đầu!" Harry không dám tin, “Không phải chú đã… Chú không có chết hả?" Oh no, đây nhất định là một tên Death Eater nào đó ngụy trang.
Nhưng, ngay khi Harry quay đầu lại, “Hiệu trưởng! Thầy không có chết?! Nhưng rõ ràng con đã thấy…"
Dumbledore nhướng mày, đại khái đã biết có chuyện gì. Có thể Harry chỉ còn nhớ một ít chuyện ở đời trước của trò ấy. Hóa ra ở cái thời không của Harry, mình đã chết… thiệt sảng khoái!
Nháy mắt, Harry thấy mờ mịt quá. Đang xảy ra cái quái gì vậy?
“Shihhh…" Trên một cái giường khác, lúc này cũng có động tĩnh.
Snape ngọa nguậy tự mình ngồi dậy, uầy, cái quái gì đây, sao anh lại nằm ở Mungo?
Anh nnhớ là… anh đã tuân theo mệnh lệnh của Dumbledore… cho lão ông mật… Hể, chờ đã, Avada của anh mất hiệu lực?
Snape trợn tròn hai mắt nhìn lão già đang mân mê cái nơ bướm trên chòm râu của mình. Đó không phải là lão ông mật luôn để lợi ích lớn hơn ngoài cửa miệng, cuối cùng còn lấy mạng mình ra chơi đó ư!
“Đứa nhỏ thân mến của ta, thầy cũng tỉnh rồi?" Dumbledore thầm tính toán, nếu ký ức của Harry nằm ngay sau đoạn ông chết… vậy phỏng chừng Snape cũng thế.
“Thầy…" Snape hơi chần chừ, không biết nên đối mặt với xác chết vùng dậy nào đó như thế nào, ê mà khoan nữa, cái chữ “cũng" đó là ý gì?
Snape theo bản năng xoay qua nhìn bên cạnh, lại trợn tròn hai mắt, “Harry Potter?"
Hắn nhớ rõ là đã căn dặn con mụ điên Bella đó đừng có động Potter… Sao thằng oắt này còn có bản lĩnh lăn qua lăn lại bản thân tới nông nổi phải vô Mungo?"
“Oh, ta nghĩ là ta có một số việc cần nói với hai người đấy." Dumbledore hấp háy mắt, sau đó nói với những người khác, “À, ta nghĩ rằng kết quả xấu nhất của lời nguyền đó chỉ đến mức này thôi, mọi người về trước đi, ngày mai, để ngày mai rồi chúng ta lại giúp đỡ hai người bọn họ khôi phục ký ức, mọi người về trước đi thôi!"
Tiễn bước mọi người còn đang sợ hãi ra mặt, Dumbledore đóng cửa phòng bệnh, lại dùng mấy cái bừa cách âm và chống nghe trộm.
“Nghe này, hai vị." Dumbledore thấy đau đầu quá, hu hu, ông chỉ biết hai người là người sống lại thôi, còn mấy thứ khác ông không biết thiệt mà…
“Hiệu trưởng, thầy không chết thiệt nè!" Harry hưng phấn nhảy xuống giường, đi vòng vòng xung quanh Dumbledore, vỗ chỗ này, nắn chỗ kia, lại giật giật chòm râu. Giám định hoàn tất, là thiệt đó!
Snape cảm thấy khó chịu một cách kỳ cục vì hành động thân mật của Harry dành cho Dumbledore.
“Harry, ngồi xuống." Dumbledore bất đắc dĩ phải dỗ dành cái cục cưng này trước.
“…" Rất hiếm khi, Snape không phun nọc độc với hành vi giống hết chó đỡ đầu của cậu nhóc. Okie, thiệt tình là anh cũng tò mò xem đang có cái quái gì xảy ra đây.
“Sao thầy từ trong mộ bò ra vậy? Là do McGonagall không cho thầy kẹo hả?"
Snape nói một cách đầy châm chọc.
“Nghe ta nói nào hai vị." Dumbledore cạn lời luôn, “Thiệt ra hai người đã trải qua những chuyện gì ta cũng không biết hết, nhưng ta có thể nói cho hai người một phần."
“À, dĩ nhiên, tôi cũng không có cản ngài." Snape nhướng mày, song song đó, anh dùng ánh mắt nghiêm nghị mà dòm chằm chằm bạn Harry đang tò mò như chú cún nhỏ.
Harry đánh cái rùng mình, hể, cảm giác sợ hãi thiệt quen thuộc.
Quái giề vậy?
Harry theo bản năng ngồi trở lại mép bên trái giường bệnh.
“Nói một cách đơn giản, ký ức của hai vị thuộc về một thời không khác, mà thời không này trên cơ bản lại không giống với những gì hai vị biết. Chẳng qua, Harry đã đánh bại Dark Lord một lần nữa, cái này vẫn không có gì thay đổi. Hưm, nhưng thật ra cũng là Severus anh đánh bại Dark Lord chứ. Cụ thể thì ta sẽ nói sau. Tóm lại, hai người gặp chuyện ở thời không của mình nên sống lại ở thời không của chúng ta, à, cái này là hai người nói cho ta biết, còn cái khác thì ta cũng không biết mấy. Hiện tại, vì trước khi chết, Voldemort đã dùng cách hiến tế linh hồn để nguyền rủa hai người, nhưng chắc vì linh hồn Voldemort không hoàn chỉnh, cho nên hiệu quả của lời nguyền dùng linh hồn hiến tế không đến mức không thể xoay chuyển."
Dumbledore cố gắng giải thích tình huống cho hai kẻ mờ mịt trước mặt, nhưng hiệu quả không được tốt cho lắm.
“Lời nguyền kia là gì?" Harry nhìn từ đầu tới chân của bản thân, ể, đâu có cụt tay cụt chân gì đâu, á, có phải… Harry lén lén nhìn cái chỗ quan trọng nhất của mình.
“Quên… quên đi người mình yêu." Nghĩ nghĩ, Dumbledore lại bổ sung thêm, “Có thể là vì linh hồn Voldemort không hoàn chỉnh nên chắc là người yêu quên nhau?"
Dumbledore lén nhích về phía cửa ra, tiếp tục nói mà mặt chẳng đổi tí sắc, “Xét thấy, hai người các vị cũng không không nhớ đối phương là ai… đúng chứ?"
“Xì, lão dơi già này có hóa thành tro con cũng nhận ra!" Harry bất mãn lầm làm… Ê, chờ đã… Quên ai? Người mình yêu?
“Ha hả… Vậy thì tốt quá rồi." Dumbledore tiếp tục giả vờ bình tĩnh mà nhích tới gần cửa, yes, vào, “Okie, hai vị đã kết hôn rồi. Không tin có thể kiểm tra dấu vết của đối phương trên linh hồn mình!" Nói xong, nhân lúc Harry và Snape chưa kịp phản ứng, Dumbledore chuồn mất.
“Hể, hiệu trưởng vừa mới nói gì á? Lão… Giáo sư Snape?"
Snape không tiếp lời, cau mày dùng một bùa kiểm tra với linh hồn chính mình. Sau đó…
“Ta đang nghĩ xem, giờ mà trừ điểm Gryffindor thì có hữu hiệu không."
Sau hai tuần, hai người được xuất viện trở về Hogwarts. Nên đi làm thì tiếp tục đi làm, nên đến trường thì tiếp tục đến trường.
Harry sung sướng chạy tới tháp Gryffidor, thông qua mật khẩu một cách kỳ tích, vọt vào ký túc xá của “cậu".
“Hi ~ Ron, mình về rồi!" Harry nhiệt tình kéo chăn của Ron.
“Ôi! Giờ mới có mấy giờ chứ!" Ron rất không vui vì bị phá giấc ngủ, nhưng hết cách, không có chăn cậu ngủ không được.
Mở mắt, “Harry! Sao bồ lại ở đây? Bồ xuất viện?"
“Ừa, mình về thăm giường của mình. Sợ nó bị bồ biến thành cái giống gì luôn á." Harry làm mặt quỷ với Ron.
“Bồ nói xàm gì á! Giường của bồ không phải ở hầm hả?" Ron khó hiểu.
“Hầm? Đó không phải là địa bàn của Slytherin hả?" Harry nghi ngờ, “Vì sao giường của mình ở đó!"
“Hể… Không phải bồ đã quên mình là một Slytherin đó chứ?"
“What! Mình rõ ràng là một Gryffindor!" Harry hét rầm lên.
“Okie okie ~ Cái gì cũng được hết, giờ mình chỉ muốn đi! ngủ!" Ron giựt chăn về, ừm, không thể nói đạo lý với người bị mất trí nhớ…
Lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Ron mới nghĩ tới, hóa ra Chúa Cứu Thế muốn tới Gryffindor… Ha ha ha…
Harry thất hồn lạc phách mà rời khỏi tháp Gryffindor. Giờ vẫn còn đáng sáng sớm, Harry nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phong cảnh ngoài ấy cùng với không khí lành lạnh còn mang theo mùi hương của hoa cỏ, Harry chợt thấy quen thuộc quá đỗi. Dường như trước đây cậu đã từng làm thế này rồi.
Harry quyết định, nhất định phải biết rõ đang có chuyện gì xảy ra với mình.
Có lẽ, lượn một vòng là chủ ý không tồi.
Harry triệu hồi Tia Chớp mà Cẩu đỡ đầu mua cho mình, bay thẳng ra ngoài từ cửa sổ.
Nhưng… vì sao… cậu chợt thấy mình như nhớ về một cơ thể ngồi sau lưng mình khiến cậu ấm áp, và cả bàn tay có khớp xương rõ ràng mạnh mẽ đặt trên eo cậu?
Hở, người này là ai?
Harry nhớ không ra cho nên nhún nhún vai, ầu, có lẽ cậu còn nhớ tới một mảnh trời sao rực rỡ?
Càng nghĩ càng loạn, Harry nghỉ luôn việc bay lượn, vòng trở về.
Bên kia, Snape trở lại căn hầm dùng chung cho công việc và ngủ nghỉ quen thuộc của mình, tâm tình rất tốt. Nhưng nó chỉ duy trì cho đến trước khi anh nhìn thấy trong phòng mình dư ra một cái giường nhỏ rõ ràng không thuộc về mình.
Trong đầu chợt vang lên một âm thanh, “Chỗ này có thể biến thành nhà kho độc dược rồi". Hự, Snape nghĩ thầm, một chủ ý tốt, nhưng người vốn ở đây phải làm thế nào?
Âm thanh trong đầu lại vang lên lần nữa, hê, anh không biết thiệt hả?
Snape khó hiểu mà nghĩ tới một ít nội dung… dường như là giấc mộng của chính anh? Hoặc giả là hiện thực đời này?
Snape nhớ tới một ít hình ảnh hương /diễm.
Cái người có làn da trắng noãn ấy… Cậu bé!? Okie, vậy thì đó là ai?
Snape cảm thấy sai quá mức sai, chẳng lẽ là cùng Potter? Bởi vì hôn nhân kia?
Đủ rồi đấy!
Mấy ngày kế tiếp, bất kể là lúc nào, Snape phát hiện mình luôn luôn không hẹn mà gặp tên Harry Potter nhà Potter… okie, giờ thì trên biểu hiện là nhà Snape.
Tần suất cao đến dọa người!
Okie, đừng tưởng anh không biết, hết thảy đều do lão ông mật đó sắp xếp! Có lẽ còn cả Sư tử mẹ?
Snape không khỏi co quắp khóe miệng. My God! Dù Dumbledore có thích Dark Lord đệ nhất mà năm đó chính thầy ấy giam vào ngục thì anh cũng không thể nào thích Potter quỷ khổng lồ không đầu óc!!
Tuyệt đối!
Hai cái giường được đặt song song gần nhau, người cũng gần nhau.
Mọi người lo lắng lo lắng, ai cũng không biết nguyền rủa mà Dark Lord dùng chính linh hồn của mình làm vật hiến tế có uy lực bao lớn.
Sirius càng không ngừng an ủi chính mình, uầy, không sao đâu, chẳng qua Harry chỉ quên Snivellus mà nó thích thôi, đây không phải là điều anh luôn mong đợi hay sao… Đúng, không sai, không sao cả…
Nhưng mặc cho Sirius có tự an ủi chính mình như thế nào, nó vẫn không thể làm anh quên đi sự thật rằng, quên đi người mình yêu là nguyền rủa đáng sợ nhất với Harry.
Thân là cha đỡ đầu, một mặt, Sirius không muốn con đỡ đầu mình cùng một chỗ với một người đàn ông bằng tuổi ba nó… mà gã ta còn là đối thủ một mất một còn thời học sinh.
Nhưng mặt khác, Sirius cũng biết rõ trong lòng con đỡ đầu nhà mình yêu Snivellus sâu đậm đến cỡ nào.
Không thể không thừa nhận, trong lòng con đỡ đầu, khẳng định mình không quan trọng bằng Snivellus. Chí ít, tình cảm dành cho hai người không cùng một loại tương đương.
Harry, chỉ cần con không sao, chỉ cần con có thể nhớ Snivellus mà con yêu, cha đỡ đầu sẽ không phản đối các người nữa, mau tỉnh lại đi Harry! Sirius nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Harry, ngầm đồng ý trong lòng.
Trong giấc mơ của Harry.
Một nơi hoàn toàn đen kịt, bốn phía im lìm không tiếng động. Harry hét gào muốn tìm ra nơi phát ra xung động điên cuồng trong đầu, cái cảm giác hỏng mất này làm Harry không chịu nổi. Nhất định là cậu đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Nhưng, rốt cuộc cậu đã đánh mất cái gì?
Tại nơi bóng tối vô tận này, Harry dần dần mất đi sức lực giãy dụa. Lúc này, trong đầu vang lên một thanh âm, “Đừng trốn tránh nữa, trở lại, trở lại nơi bắt đầu, tìm kiếm, dùng trái tim để tìm kiếm vật mà con đánh mất… Linh hồn không hoàn chỉnh… Sức mạnh chưa đủ… Tìm kiếm, sẽ có thứ mà con chờ đợi."
Âm thanh biến mất, ngay sau đó là ánh sáng cực kỳ chói mắt, Harry chấn động, bật người ngồi dậy.
“Harry!" Sirius ngạc nhiên kêu lên, những người khác đang có mặt trong phòng cũng nhanh chóng vây lại. Trong phòng bây giờ đang có Dumbledore, Draco, Pansy, Neville, Ron, Hermione, cũng với Sirius đang đứng cạnh Lupin.
“Harry, bồ tỉnh rồi!" Draco hưng phấn nhào tới ôm lấy Harry.
“Malfoy!? Mày làm gì đó!" Giọng Harry mang theo sự ngờ vực và lạnh lùng làm Draco khó hiểu mà lùi lại. Harry cũng chán ghét né ra.
“Harry… Sao bồ lại…" Pansy cũng thấy nghi ngờ lắm.
“Slytherin?" Harry tỏ vẻ chỉ nhó được Nhà của Pansy.
“Hử, Harry, bồ…" Hermione nhíu mày, Harry trước mặt cho cô cảm giác rất khác.
“Hermione!" Harry rất vui vì rốt cuộc đã thấy được đồng bọn quen thuộc, “Sao bồ cũng tới, là tới thăm mình hả? À, mình không sao, Lão Dơi Già đó không làm gì mình hết…"
Đột nhiên, Harry nhìn thấy Sirius đang đứng ngốc một góc.
Harry sửng sờ. Sai, “Cha đỡ đầu!" Harry không dám tin, “Không phải chú đã… Chú không có chết hả?" Oh no, đây nhất định là một tên Death Eater nào đó ngụy trang.
Nhưng, ngay khi Harry quay đầu lại, “Hiệu trưởng! Thầy không có chết?! Nhưng rõ ràng con đã thấy…"
Dumbledore nhướng mày, đại khái đã biết có chuyện gì. Có thể Harry chỉ còn nhớ một ít chuyện ở đời trước của trò ấy. Hóa ra ở cái thời không của Harry, mình đã chết… thiệt sảng khoái!
Nháy mắt, Harry thấy mờ mịt quá. Đang xảy ra cái quái gì vậy?
“Shihhh…" Trên một cái giường khác, lúc này cũng có động tĩnh.
Snape ngọa nguậy tự mình ngồi dậy, uầy, cái quái gì đây, sao anh lại nằm ở Mungo?
Anh nnhớ là… anh đã tuân theo mệnh lệnh của Dumbledore… cho lão ông mật… Hể, chờ đã, Avada của anh mất hiệu lực?
Snape trợn tròn hai mắt nhìn lão già đang mân mê cái nơ bướm trên chòm râu của mình. Đó không phải là lão ông mật luôn để lợi ích lớn hơn ngoài cửa miệng, cuối cùng còn lấy mạng mình ra chơi đó ư!
“Đứa nhỏ thân mến của ta, thầy cũng tỉnh rồi?" Dumbledore thầm tính toán, nếu ký ức của Harry nằm ngay sau đoạn ông chết… vậy phỏng chừng Snape cũng thế.
“Thầy…" Snape hơi chần chừ, không biết nên đối mặt với xác chết vùng dậy nào đó như thế nào, ê mà khoan nữa, cái chữ “cũng" đó là ý gì?
Snape theo bản năng xoay qua nhìn bên cạnh, lại trợn tròn hai mắt, “Harry Potter?"
Hắn nhớ rõ là đã căn dặn con mụ điên Bella đó đừng có động Potter… Sao thằng oắt này còn có bản lĩnh lăn qua lăn lại bản thân tới nông nổi phải vô Mungo?"
“Oh, ta nghĩ là ta có một số việc cần nói với hai người đấy." Dumbledore hấp háy mắt, sau đó nói với những người khác, “À, ta nghĩ rằng kết quả xấu nhất của lời nguyền đó chỉ đến mức này thôi, mọi người về trước đi, ngày mai, để ngày mai rồi chúng ta lại giúp đỡ hai người bọn họ khôi phục ký ức, mọi người về trước đi thôi!"
Tiễn bước mọi người còn đang sợ hãi ra mặt, Dumbledore đóng cửa phòng bệnh, lại dùng mấy cái bừa cách âm và chống nghe trộm.
“Nghe này, hai vị." Dumbledore thấy đau đầu quá, hu hu, ông chỉ biết hai người là người sống lại thôi, còn mấy thứ khác ông không biết thiệt mà…
“Hiệu trưởng, thầy không chết thiệt nè!" Harry hưng phấn nhảy xuống giường, đi vòng vòng xung quanh Dumbledore, vỗ chỗ này, nắn chỗ kia, lại giật giật chòm râu. Giám định hoàn tất, là thiệt đó!
Snape cảm thấy khó chịu một cách kỳ cục vì hành động thân mật của Harry dành cho Dumbledore.
“Harry, ngồi xuống." Dumbledore bất đắc dĩ phải dỗ dành cái cục cưng này trước.
“…" Rất hiếm khi, Snape không phun nọc độc với hành vi giống hết chó đỡ đầu của cậu nhóc. Okie, thiệt tình là anh cũng tò mò xem đang có cái quái gì xảy ra đây.
“Sao thầy từ trong mộ bò ra vậy? Là do McGonagall không cho thầy kẹo hả?"
Snape nói một cách đầy châm chọc.
“Nghe ta nói nào hai vị." Dumbledore cạn lời luôn, “Thiệt ra hai người đã trải qua những chuyện gì ta cũng không biết hết, nhưng ta có thể nói cho hai người một phần."
“À, dĩ nhiên, tôi cũng không có cản ngài." Snape nhướng mày, song song đó, anh dùng ánh mắt nghiêm nghị mà dòm chằm chằm bạn Harry đang tò mò như chú cún nhỏ.
Harry đánh cái rùng mình, hể, cảm giác sợ hãi thiệt quen thuộc.
Quái giề vậy?
Harry theo bản năng ngồi trở lại mép bên trái giường bệnh.
“Nói một cách đơn giản, ký ức của hai vị thuộc về một thời không khác, mà thời không này trên cơ bản lại không giống với những gì hai vị biết. Chẳng qua, Harry đã đánh bại Dark Lord một lần nữa, cái này vẫn không có gì thay đổi. Hưm, nhưng thật ra cũng là Severus anh đánh bại Dark Lord chứ. Cụ thể thì ta sẽ nói sau. Tóm lại, hai người gặp chuyện ở thời không của mình nên sống lại ở thời không của chúng ta, à, cái này là hai người nói cho ta biết, còn cái khác thì ta cũng không biết mấy. Hiện tại, vì trước khi chết, Voldemort đã dùng cách hiến tế linh hồn để nguyền rủa hai người, nhưng chắc vì linh hồn Voldemort không hoàn chỉnh, cho nên hiệu quả của lời nguyền dùng linh hồn hiến tế không đến mức không thể xoay chuyển."
Dumbledore cố gắng giải thích tình huống cho hai kẻ mờ mịt trước mặt, nhưng hiệu quả không được tốt cho lắm.
“Lời nguyền kia là gì?" Harry nhìn từ đầu tới chân của bản thân, ể, đâu có cụt tay cụt chân gì đâu, á, có phải… Harry lén lén nhìn cái chỗ quan trọng nhất của mình.
“Quên… quên đi người mình yêu." Nghĩ nghĩ, Dumbledore lại bổ sung thêm, “Có thể là vì linh hồn Voldemort không hoàn chỉnh nên chắc là người yêu quên nhau?"
Dumbledore lén nhích về phía cửa ra, tiếp tục nói mà mặt chẳng đổi tí sắc, “Xét thấy, hai người các vị cũng không không nhớ đối phương là ai… đúng chứ?"
“Xì, lão dơi già này có hóa thành tro con cũng nhận ra!" Harry bất mãn lầm làm… Ê, chờ đã… Quên ai? Người mình yêu?
“Ha hả… Vậy thì tốt quá rồi." Dumbledore tiếp tục giả vờ bình tĩnh mà nhích tới gần cửa, yes, vào, “Okie, hai vị đã kết hôn rồi. Không tin có thể kiểm tra dấu vết của đối phương trên linh hồn mình!" Nói xong, nhân lúc Harry và Snape chưa kịp phản ứng, Dumbledore chuồn mất.
“Hể, hiệu trưởng vừa mới nói gì á? Lão… Giáo sư Snape?"
Snape không tiếp lời, cau mày dùng một bùa kiểm tra với linh hồn chính mình. Sau đó…
“Ta đang nghĩ xem, giờ mà trừ điểm Gryffindor thì có hữu hiệu không."
Sau hai tuần, hai người được xuất viện trở về Hogwarts. Nên đi làm thì tiếp tục đi làm, nên đến trường thì tiếp tục đến trường.
Harry sung sướng chạy tới tháp Gryffidor, thông qua mật khẩu một cách kỳ tích, vọt vào ký túc xá của “cậu".
“Hi ~ Ron, mình về rồi!" Harry nhiệt tình kéo chăn của Ron.
“Ôi! Giờ mới có mấy giờ chứ!" Ron rất không vui vì bị phá giấc ngủ, nhưng hết cách, không có chăn cậu ngủ không được.
Mở mắt, “Harry! Sao bồ lại ở đây? Bồ xuất viện?"
“Ừa, mình về thăm giường của mình. Sợ nó bị bồ biến thành cái giống gì luôn á." Harry làm mặt quỷ với Ron.
“Bồ nói xàm gì á! Giường của bồ không phải ở hầm hả?" Ron khó hiểu.
“Hầm? Đó không phải là địa bàn của Slytherin hả?" Harry nghi ngờ, “Vì sao giường của mình ở đó!"
“Hể… Không phải bồ đã quên mình là một Slytherin đó chứ?"
“What! Mình rõ ràng là một Gryffindor!" Harry hét rầm lên.
“Okie okie ~ Cái gì cũng được hết, giờ mình chỉ muốn đi! ngủ!" Ron giựt chăn về, ừm, không thể nói đạo lý với người bị mất trí nhớ…
Lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Ron mới nghĩ tới, hóa ra Chúa Cứu Thế muốn tới Gryffindor… Ha ha ha…
Harry thất hồn lạc phách mà rời khỏi tháp Gryffindor. Giờ vẫn còn đáng sáng sớm, Harry nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phong cảnh ngoài ấy cùng với không khí lành lạnh còn mang theo mùi hương của hoa cỏ, Harry chợt thấy quen thuộc quá đỗi. Dường như trước đây cậu đã từng làm thế này rồi.
Harry quyết định, nhất định phải biết rõ đang có chuyện gì xảy ra với mình.
Có lẽ, lượn một vòng là chủ ý không tồi.
Harry triệu hồi Tia Chớp mà Cẩu đỡ đầu mua cho mình, bay thẳng ra ngoài từ cửa sổ.
Nhưng… vì sao… cậu chợt thấy mình như nhớ về một cơ thể ngồi sau lưng mình khiến cậu ấm áp, và cả bàn tay có khớp xương rõ ràng mạnh mẽ đặt trên eo cậu?
Hở, người này là ai?
Harry nhớ không ra cho nên nhún nhún vai, ầu, có lẽ cậu còn nhớ tới một mảnh trời sao rực rỡ?
Càng nghĩ càng loạn, Harry nghỉ luôn việc bay lượn, vòng trở về.
Bên kia, Snape trở lại căn hầm dùng chung cho công việc và ngủ nghỉ quen thuộc của mình, tâm tình rất tốt. Nhưng nó chỉ duy trì cho đến trước khi anh nhìn thấy trong phòng mình dư ra một cái giường nhỏ rõ ràng không thuộc về mình.
Trong đầu chợt vang lên một âm thanh, “Chỗ này có thể biến thành nhà kho độc dược rồi". Hự, Snape nghĩ thầm, một chủ ý tốt, nhưng người vốn ở đây phải làm thế nào?
Âm thanh trong đầu lại vang lên lần nữa, hê, anh không biết thiệt hả?
Snape khó hiểu mà nghĩ tới một ít nội dung… dường như là giấc mộng của chính anh? Hoặc giả là hiện thực đời này?
Snape nhớ tới một ít hình ảnh hương /diễm.
Cái người có làn da trắng noãn ấy… Cậu bé!? Okie, vậy thì đó là ai?
Snape cảm thấy sai quá mức sai, chẳng lẽ là cùng Potter? Bởi vì hôn nhân kia?
Đủ rồi đấy!
Mấy ngày kế tiếp, bất kể là lúc nào, Snape phát hiện mình luôn luôn không hẹn mà gặp tên Harry Potter nhà Potter… okie, giờ thì trên biểu hiện là nhà Snape.
Tần suất cao đến dọa người!
Okie, đừng tưởng anh không biết, hết thảy đều do lão ông mật đó sắp xếp! Có lẽ còn cả Sư tử mẹ?
Snape không khỏi co quắp khóe miệng. My God! Dù Dumbledore có thích Dark Lord đệ nhất mà năm đó chính thầy ấy giam vào ngục thì anh cũng không thể nào thích Potter quỷ khổng lồ không đầu óc!!
Tuyệt đối!
Tác giả :
Tây Linh Túy Tửu