[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
Chương 48: Giám ngục, phẫu thuật thẩm mỹ mời ra cửa quẹo trái
Harry tự giam mình trong phòng sách, lấy hiệu suất cực cao mà hoàn thành toàn bộ bài tập hè trong sáu ngày ngắn ngủi, àiz, may mà đây là bài tập hè năm hai thôi đó. Trên cơ bản, Harry có thể dựa vào ký ức mà miễn cưỡng ứng phó qua cửa, nếu là bài tập năm sáu hoặc năm bảy thì…
Harry sợ hãi vỗ vỗ ngực, sau này phải tập thói quen làm bài tập đúng lúc mới được.
Mấy ngày nay, Snape và Kreacher đều đang nghiên cứu tình huống của Sirius rồi phối dược, chỉ là hiệu quả không mấy lớn.
Chẳng qua, nói là nghiên cứu nhưng Kreacher thật ra cũng chỉ là trợ thủ, người chân chính bận rộn vẫn là Snape. Harry có chút đau lòng. Bận bịu liên tục mấy ngày trời, mặt Snape tái đi thấy rõ, tóc thì càng thêm nhiều dầu…
Hôm nay nhất định phải bắt Snape tắm rửa mới được. Harry yên lặng siết quả đấm nhỏ.
Hay giờ đi khu Muggle trước nhỉ? Nghe dì Penny nói, cuối tháng này, trong siêu thị có trưng bày dầu gội đầu trị dầu mới… Giờ trời còn sớm, đi xem đi hen ~
Harry xách ví tiền nhỏ, đó là một cái ví tiền có mở rộng không gian, dù bề ngoài có màu đỏ vàng bị Snape khinh bỉ vô số lần. Nhưng… okie, Harry rốt cuộc vẫn là một con sư tử nhỏ, với ví tiền màu đỏ vàng này vẫn theo bản năng thấy yêu thích vô cùng.
Trong ngày nghỉ, Penny cho Harry không ít tiền tiêu vặt, Harry nhét hết vào ví.
Hai ngày nay, Sirius bị đủ loại thuốc thí nghiệm dọa hoảng, đâm ra mỗi lần nhìn Snape hay Kreacher là phản xạ có điều kiện quay đầu bỏ trốn. Nhưng trốn không thoát nên hai chân đều run… à không, là bốn chân đều run lẩy bẩy, đáng thương nhìn Snape hoặc Kreacher.
Mặc dù Sirius bây giờ đã biến thành bộ dạng đáng thương thế này rồi, nhưng vẫn không thể tránh thoát Xà Vương đại nhân bản chất mang thù, cho nên mùi vị của độc dược vân vân, thỉnh tự tưởng tượng.
PS: nghĩ xem nó ghê tởm đến cỡ nào.
Vào giờ này, Kreacher đang làm bữa sáng, Snape trên lầu chuẩn bị làm độc dược, tranh thủ chút thì giờ rảnh rỗi mà chợp mắt.
Lupin còn đang ngủ. Mấy ngày nay anh bận rộn soạn bài. Tới Luân Đôn, thứ nhất là muốn tìm Sirius, thứ hai là vì nhận được thư mời của Dumbledore gửi đến từ Nam Cực, hi vọng anh có thể tới Hogwarts đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Kỳ thực, Lupin cũng không mấy ngạc nhiên. Bởi vì, toàn bộ giới pháp thuật đều nghe chuyện mặt hàng Lockhart đầu tiên là bị tố cáo đạo văn, sau đó lại bị tố cáo dùng “Obliviate" tập kích rất nhiều phù thủy.
Có người nói, Dumbledore đã nhận được quá trời thư sấm của các vị phụ huynh. Cú mèo bay tới Nam Cực bị hắc xì liên tục, vội vã ném một túi lớn thư sấm. Những thứ này đều gửi tới Hogwarts, nhưng giáo sư McGonagall cho rằng, thi cuối kỳ đã xong, mọi người ai cũng bận dữ lắm, loại thư sấm này nọ vẫn nên gửi cho ai thì người đó xử lý đi thôi.
Dumbledore phiền không chịu nổi. Dù có thể dùng một bùa Incendio* là xong, nhưng thư sấm bay tới cuồn cuộn không ngừng thì… phiền muốn chết.
*Incendio: Bùa phát ra lửa đốt cháy hoặc thu hồi lửa
Mà Lupin thật ra là một thí sinh rất tốt…
Về phần vấn đề nhỏ trên người Lupin, ai yo ~ có đứa nhỏ Severus ở đó, vấn đề này không đủ để cấu thành vấn đề.
Vì vậy, Lupin cứ vậy mà nhận được phong thư còn phảng phất cái lạnh của Nam Cực…
Trọng tâm câu chuyện bay xa ~ Quay lại chuyện trên người Sirius. Mấy ngày nay, người Sirius thích dán lên nhất, trừ Lupin không rót nước thuốc buồn nôn cho nó, chính là đứa nhỏ Harry luôn cười híp mắt này.
“Gâu gâu! Gầu ố ~" Thấy Harry chuẩn bị chuồn ra cửa, Sirius sung sướng chạy ào tới, nó cũng muốn ra ngoài chơi!
Cả ngày ở tổ trạch bị rót thuốc rất khổ bức đó có được không!!
“Suỵt!" Harry khẩn trương ra hiệu với cẩu cẩu đỡ đầu nhà mình. Severus không có cho cậu ra ngoài đâu, ờm, okie, thật ra cũng hông có nói ra, chỉ là dựa theo tính toán của Severus nhà cậu, cậu bây giờ chắc còn đang ra vẻ làm bài tập trong phòng mới đúng.
Đáng tiếc là gần đây cậu đóng giả làm con nít quá mức thành công, làm Severus quên mất, thật ra là hàng này lấy năng lực hai mươi ba đi làm bài tập của con nít mười hai đó mà!
Cho nên, thời gian Harry cần hoàn thành bài tập hè vẫn rất dư dả.
“Okey okey, con mang chú ra ngoài chơi một lát là được chứ gì." Harry bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Nè! Đừng liếm nữa! Okie, kỳ thực cậu rất muốn đi rửa mặt đó có được không!
Harry bất đắc dĩ lấy tay áo chà lau mặt. Okey okey, cha đỡ đầu là của mình, cậu còn có thể làm gì đây?
Thừa dịp không ai ngăn cản, Harry mang theo Sirius đi đến khu Muggle.
Chẳng qua, hiển nhiên cậu đã quên mất, trước đó, vì phòng ngừa Harry nghịch ngợm gây sự trong tổ trạch, đồng thời ngăn chặn khả năng Harry dùng bùa khôi phục nha bùa nghe viết nha và vân đến ứng phó bài tập hè, Snape mới nghĩ, trong tổ trạch chắc Harry sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, cho nên, đũa phép của Harry cứ thế hoa hoa lệ lệ bị tịch thu…
Harry ôm cún mực con Sirius, quen thuộc đi tới khu Muggle.
Hiển nhiên, cậu ra ngoài quá sớm, siêu thị Muggle còn tới một tiếng nữa mới mở cửa. Harry đành ôm Sirius tản bộ hai vòng ở gần đó.
Trời tờ mờ sáng, không khí cũng không tệ. Những bà lão ra ngoài mua thức ăn và mấy ông lão đi rèn luyện buổi sớm thấy đứa bé Harry này đáng yêu còn ôm theo chú cún mực con, đều híp mắt cười chào hỏi cùng Harry.
“Gâu ô gâu ô!" Cún mực con Sirius rất là hưng phấn, quá chời người luôn!
Harry cũng hiểu mấy vị lão ông lão bà này rất đáng yêu nên mỉm cười chào hỏi cùng bọn họ.
Chẳng qua, đợi tới khi siêu thị mở cửa, Harry sẽ không thấy vậy nữa…
Hợ, chen lấn quá đi!! Siêu thị hôm nay có giảm giá, vừa tới lúc mở cửa, lão ông lão bà đồng loạt xông lên, Harry nhoáng cái thấy bối rối quá chừng. Mấy vị này không phải đều là người già qua tuổi sáu mươi sao!! Vì sao…
Ôm cún mực Sirius, Harry vất vả chật vật xông lên mới cướp được chai dầu gội trị dầu loại mới. Chẳng qua… trên cơ bản Harry đã mệt lả rồi.
Quá đáng sợ! Nếu mang ra so sánh, chắc ngang tài ngang sức với Dark Lord luôn quá!
Quần áo tóc tai trên người Harry đều bèo bèo một loạt, một tay ôm Sirius, một tay cầm túi đựng chai dầu gội, Harry chạy chậm trở về. Hợ, vượt quá thời gian tính toán mất rồi.
Nếu không nhanh chân lên, chờ Severus xuống nhà ăn sáng sẽ phát hiện mình chạy ra ngoài!
Harry chạy vội, tạt qua con đường nhỏ, không chú ý nhiệt độ đã bắt đầu giảm xuống.
Đi trên con đường nhỏ một hồi, Harry thở dốc mà dừng lại. Lúc này mới ý thức được, không khí bốn phía có hơi lạnh đến mức không bình thường.
Một cảm giác thật đáng ghét… Cảm giác tất cả vui vẻ đều bị cướp đi, cảm giác rét run phát ra từ sâu trong đáy lòng!
Giám ngục!
Harry cứng ngắc quay đầu lại, hu hu, thân ái, đừng vậy mà… Cậu không có mang đũa phép theo đâu!
Giám ngục chậm rãi tới gần, bên tai Harry bắt đầu vang lên tiếng hét mơ hồ của phụ nữ. Harry cố gắng dùng lời nguyền không đũa phép để gọi thần thủ hộ, nhưng, pháp thuật không đũa phép cậu còn chưa luyện nhuần nhuyễn, pháp lực mạnh mẽ không cách nào phóng thích chính xác, từ đầu ngón tay Harry chẳng qua chỉ bay ra vài luồng sương màu bạc nhỏ vụn.
Dù lúc này Sirius vẫn trong hình thái Animagus, không bị giám ngục ảnh hưởng, nhưng cảm giác xiềng xích xen lẫn sợ hãi truyền đến khiến Sirius rét run cả người.
Harry cảm nhận Sirius đang run rẩy trong lòng, cắn răng. Không được! Nhất định phải bảo vệ cho bằng được cha đỡ đầu. Đời trước… lỗi lầm đó, không thể tái phạm!
Đời trước, vì ngu xuẩn của cậu mà hại chết cha đỡ đầu vô tội.
Nội tâm của Harry vẫn luôn hổ thẹn với Sirius. Vì thế Harry quyết định… Vào lúc này đây, mặc kệ ra sao, nhất định phải bảo vệ tốt cho cha đỡ đầu!
Giám ngục đã bắt đầu vén mũ trùm đầu. Harry thấy buồn nôn kinh khủng, xấu quá gớm quá!! Xấu đến mức này cũng không phải lỗi của bọn họ, nhưng xấu đến vậy mà còn muốn ra ngoài dọa người, ni mã! quá mức không trách nhiệm rồi nhá! Xung quanh còn biết bao nhiêu là lão ông lão bà, không tiêu diệt đám giám ngục xấu đến người người oán trách này thì mấy vị người già đó phải làm sao bây giờ…
Dù không bị giám ngục hút linh hồn… hù dọa cũng không tốt nha…
Harry cười khổ, xem ra, hôm nay phải… diệt hết đám buồn nôn này rồi!
Harry nhắm chặt hai mắt, cắn răng, cưỡng chế ra lệnh cho pháp lực trong cơ thể phóng thích ra ngoài, từ trong luồng sáng bạc cực kỳ chói mắt, một con rắn cực lớn màu bạc thành hình, nhe nanh gầm gừ. Harry thấy cơn đau như muốn xé nát lòng ngực, không, không được, còn chưa xong, phải kiên trì thêm chút nữa!
Ba con giám ngục chần ngầng trước mắt thần thủ hộ của Harry một hồi lâu mới phát hiện thật sự không đánh lại, cuối cùng đành bỏ đi.
Tảng đá lớn trong lòng ngực Harry rốt cục được thả xuống!
Môi bị Harry cắn đến xuất huyết, tay phải đã máu thịt mơ hồ, là do pháp lực phóng thích không thông qua khống chế gia tốc.
Harry thấy cơ thể bắt đầu lạnh đi. Lẽ nào hôm nay, cậu sẽ bỏ mạng tại chỗ này?
Chúa Cứu Thế mười hai tuổi không chết dưới tay giám ngục, mà chết vì quên mang đũa phép, dưới tình huống dẫn dắt pháp lực bị bạo động, quả thật quá mức châm chọc đi ha!
Cậu lại sắp chết rồi phải không…
“Ôi trời ạ! Harry!" Một âm thanh già nua quen thuộc từ xa vọng lại.
Dumbledore!
Harry mơ mơ màng màng có cảm giác mình nghe thấy tiếng của Dumbledore, thầm nghĩ, mình sắp chết thật rồi, Dumbledore bây giờ đang ở Nam Cực cơ mà, sao có thể ở đây được?
Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Harry thế mà lại là muốn nói với giám ngục, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ra cửa quẹo trái…
Khi Harry tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt vô cùng quen thuộc, dĩ nhiên, sắc mặt của gương mặt này tuyệt đối không được gọi là đẹp.
“Sev… Severus?" Yết hầu Harry khô khốc, giọng nói khàn đi.
“Đừng nói chuyện!" Snape mím môi, cứng ngắc đỡ Harry dậy. Hai ngày trước, thấy Dumbledore mang Harry máu thịt mơ hồ về, tim anh cũng muốn ngừng đập luôn rồi!
Vì sao chỉ cần một giây anh không nhìn thằng oắt con này, nó đã có thể làm ra nhiều chuyện như vậy hả!
Nhất định phải hành hạ trái tim người già như vậy sao?! Snape sợ hãi mà nghĩ, vạn nhất Dumbledore không xuất hiện đúng lúc, như vậy, bất kể là pháp lực xói mòn gần như không còn hay là mất máu quá nhiều, Harry đều có thể trực tiếp đi gặp Merlin!
Snape trừng mắt nhìn Harry. Harry nằm hai ngày, cả hai ngày anh chưa từng chợp mắt lấy một lần. Đến cả lễ tựu trường anh cũng không xuất hiện, chỉ vì muốn canh giữ bên cạnh Harry một khắc không rời.
Hiện giờ, nhóc con này cuối cùng cũng chịu tỉnh, sợi dây cung kéo căng trong đầu Snape cuối cùng cũng giãn ra, cảm giác mệt mỏi lập tức như thủy triều ập tới.
“Nợ này, chúng ta từ từ mà tính!" Snape hung hăn vứt lại một câu rồi đứng dậy, cước bộ có hơi loạng choạng, “Kreacher, trông kỹ em ấy."
Harry yên lặng rùng mình, Severus nhà cậu nói phải chậm rãi tình sổ với cậu…
Phắc! Giám ngục chết tiệt!
Harry sợ hãi vỗ vỗ ngực, sau này phải tập thói quen làm bài tập đúng lúc mới được.
Mấy ngày nay, Snape và Kreacher đều đang nghiên cứu tình huống của Sirius rồi phối dược, chỉ là hiệu quả không mấy lớn.
Chẳng qua, nói là nghiên cứu nhưng Kreacher thật ra cũng chỉ là trợ thủ, người chân chính bận rộn vẫn là Snape. Harry có chút đau lòng. Bận bịu liên tục mấy ngày trời, mặt Snape tái đi thấy rõ, tóc thì càng thêm nhiều dầu…
Hôm nay nhất định phải bắt Snape tắm rửa mới được. Harry yên lặng siết quả đấm nhỏ.
Hay giờ đi khu Muggle trước nhỉ? Nghe dì Penny nói, cuối tháng này, trong siêu thị có trưng bày dầu gội đầu trị dầu mới… Giờ trời còn sớm, đi xem đi hen ~
Harry xách ví tiền nhỏ, đó là một cái ví tiền có mở rộng không gian, dù bề ngoài có màu đỏ vàng bị Snape khinh bỉ vô số lần. Nhưng… okie, Harry rốt cuộc vẫn là một con sư tử nhỏ, với ví tiền màu đỏ vàng này vẫn theo bản năng thấy yêu thích vô cùng.
Trong ngày nghỉ, Penny cho Harry không ít tiền tiêu vặt, Harry nhét hết vào ví.
Hai ngày nay, Sirius bị đủ loại thuốc thí nghiệm dọa hoảng, đâm ra mỗi lần nhìn Snape hay Kreacher là phản xạ có điều kiện quay đầu bỏ trốn. Nhưng trốn không thoát nên hai chân đều run… à không, là bốn chân đều run lẩy bẩy, đáng thương nhìn Snape hoặc Kreacher.
Mặc dù Sirius bây giờ đã biến thành bộ dạng đáng thương thế này rồi, nhưng vẫn không thể tránh thoát Xà Vương đại nhân bản chất mang thù, cho nên mùi vị của độc dược vân vân, thỉnh tự tưởng tượng.
PS: nghĩ xem nó ghê tởm đến cỡ nào.
Vào giờ này, Kreacher đang làm bữa sáng, Snape trên lầu chuẩn bị làm độc dược, tranh thủ chút thì giờ rảnh rỗi mà chợp mắt.
Lupin còn đang ngủ. Mấy ngày nay anh bận rộn soạn bài. Tới Luân Đôn, thứ nhất là muốn tìm Sirius, thứ hai là vì nhận được thư mời của Dumbledore gửi đến từ Nam Cực, hi vọng anh có thể tới Hogwarts đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Kỳ thực, Lupin cũng không mấy ngạc nhiên. Bởi vì, toàn bộ giới pháp thuật đều nghe chuyện mặt hàng Lockhart đầu tiên là bị tố cáo đạo văn, sau đó lại bị tố cáo dùng “Obliviate" tập kích rất nhiều phù thủy.
Có người nói, Dumbledore đã nhận được quá trời thư sấm của các vị phụ huynh. Cú mèo bay tới Nam Cực bị hắc xì liên tục, vội vã ném một túi lớn thư sấm. Những thứ này đều gửi tới Hogwarts, nhưng giáo sư McGonagall cho rằng, thi cuối kỳ đã xong, mọi người ai cũng bận dữ lắm, loại thư sấm này nọ vẫn nên gửi cho ai thì người đó xử lý đi thôi.
Dumbledore phiền không chịu nổi. Dù có thể dùng một bùa Incendio* là xong, nhưng thư sấm bay tới cuồn cuộn không ngừng thì… phiền muốn chết.
*Incendio: Bùa phát ra lửa đốt cháy hoặc thu hồi lửa
Mà Lupin thật ra là một thí sinh rất tốt…
Về phần vấn đề nhỏ trên người Lupin, ai yo ~ có đứa nhỏ Severus ở đó, vấn đề này không đủ để cấu thành vấn đề.
Vì vậy, Lupin cứ vậy mà nhận được phong thư còn phảng phất cái lạnh của Nam Cực…
Trọng tâm câu chuyện bay xa ~ Quay lại chuyện trên người Sirius. Mấy ngày nay, người Sirius thích dán lên nhất, trừ Lupin không rót nước thuốc buồn nôn cho nó, chính là đứa nhỏ Harry luôn cười híp mắt này.
“Gâu gâu! Gầu ố ~" Thấy Harry chuẩn bị chuồn ra cửa, Sirius sung sướng chạy ào tới, nó cũng muốn ra ngoài chơi!
Cả ngày ở tổ trạch bị rót thuốc rất khổ bức đó có được không!!
“Suỵt!" Harry khẩn trương ra hiệu với cẩu cẩu đỡ đầu nhà mình. Severus không có cho cậu ra ngoài đâu, ờm, okie, thật ra cũng hông có nói ra, chỉ là dựa theo tính toán của Severus nhà cậu, cậu bây giờ chắc còn đang ra vẻ làm bài tập trong phòng mới đúng.
Đáng tiếc là gần đây cậu đóng giả làm con nít quá mức thành công, làm Severus quên mất, thật ra là hàng này lấy năng lực hai mươi ba đi làm bài tập của con nít mười hai đó mà!
Cho nên, thời gian Harry cần hoàn thành bài tập hè vẫn rất dư dả.
“Okey okey, con mang chú ra ngoài chơi một lát là được chứ gì." Harry bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Nè! Đừng liếm nữa! Okie, kỳ thực cậu rất muốn đi rửa mặt đó có được không!
Harry bất đắc dĩ lấy tay áo chà lau mặt. Okey okey, cha đỡ đầu là của mình, cậu còn có thể làm gì đây?
Thừa dịp không ai ngăn cản, Harry mang theo Sirius đi đến khu Muggle.
Chẳng qua, hiển nhiên cậu đã quên mất, trước đó, vì phòng ngừa Harry nghịch ngợm gây sự trong tổ trạch, đồng thời ngăn chặn khả năng Harry dùng bùa khôi phục nha bùa nghe viết nha và vân đến ứng phó bài tập hè, Snape mới nghĩ, trong tổ trạch chắc Harry sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, cho nên, đũa phép của Harry cứ thế hoa hoa lệ lệ bị tịch thu…
Harry ôm cún mực con Sirius, quen thuộc đi tới khu Muggle.
Hiển nhiên, cậu ra ngoài quá sớm, siêu thị Muggle còn tới một tiếng nữa mới mở cửa. Harry đành ôm Sirius tản bộ hai vòng ở gần đó.
Trời tờ mờ sáng, không khí cũng không tệ. Những bà lão ra ngoài mua thức ăn và mấy ông lão đi rèn luyện buổi sớm thấy đứa bé Harry này đáng yêu còn ôm theo chú cún mực con, đều híp mắt cười chào hỏi cùng Harry.
“Gâu ô gâu ô!" Cún mực con Sirius rất là hưng phấn, quá chời người luôn!
Harry cũng hiểu mấy vị lão ông lão bà này rất đáng yêu nên mỉm cười chào hỏi cùng bọn họ.
Chẳng qua, đợi tới khi siêu thị mở cửa, Harry sẽ không thấy vậy nữa…
Hợ, chen lấn quá đi!! Siêu thị hôm nay có giảm giá, vừa tới lúc mở cửa, lão ông lão bà đồng loạt xông lên, Harry nhoáng cái thấy bối rối quá chừng. Mấy vị này không phải đều là người già qua tuổi sáu mươi sao!! Vì sao…
Ôm cún mực Sirius, Harry vất vả chật vật xông lên mới cướp được chai dầu gội trị dầu loại mới. Chẳng qua… trên cơ bản Harry đã mệt lả rồi.
Quá đáng sợ! Nếu mang ra so sánh, chắc ngang tài ngang sức với Dark Lord luôn quá!
Quần áo tóc tai trên người Harry đều bèo bèo một loạt, một tay ôm Sirius, một tay cầm túi đựng chai dầu gội, Harry chạy chậm trở về. Hợ, vượt quá thời gian tính toán mất rồi.
Nếu không nhanh chân lên, chờ Severus xuống nhà ăn sáng sẽ phát hiện mình chạy ra ngoài!
Harry chạy vội, tạt qua con đường nhỏ, không chú ý nhiệt độ đã bắt đầu giảm xuống.
Đi trên con đường nhỏ một hồi, Harry thở dốc mà dừng lại. Lúc này mới ý thức được, không khí bốn phía có hơi lạnh đến mức không bình thường.
Một cảm giác thật đáng ghét… Cảm giác tất cả vui vẻ đều bị cướp đi, cảm giác rét run phát ra từ sâu trong đáy lòng!
Giám ngục!
Harry cứng ngắc quay đầu lại, hu hu, thân ái, đừng vậy mà… Cậu không có mang đũa phép theo đâu!
Giám ngục chậm rãi tới gần, bên tai Harry bắt đầu vang lên tiếng hét mơ hồ của phụ nữ. Harry cố gắng dùng lời nguyền không đũa phép để gọi thần thủ hộ, nhưng, pháp thuật không đũa phép cậu còn chưa luyện nhuần nhuyễn, pháp lực mạnh mẽ không cách nào phóng thích chính xác, từ đầu ngón tay Harry chẳng qua chỉ bay ra vài luồng sương màu bạc nhỏ vụn.
Dù lúc này Sirius vẫn trong hình thái Animagus, không bị giám ngục ảnh hưởng, nhưng cảm giác xiềng xích xen lẫn sợ hãi truyền đến khiến Sirius rét run cả người.
Harry cảm nhận Sirius đang run rẩy trong lòng, cắn răng. Không được! Nhất định phải bảo vệ cho bằng được cha đỡ đầu. Đời trước… lỗi lầm đó, không thể tái phạm!
Đời trước, vì ngu xuẩn của cậu mà hại chết cha đỡ đầu vô tội.
Nội tâm của Harry vẫn luôn hổ thẹn với Sirius. Vì thế Harry quyết định… Vào lúc này đây, mặc kệ ra sao, nhất định phải bảo vệ tốt cho cha đỡ đầu!
Giám ngục đã bắt đầu vén mũ trùm đầu. Harry thấy buồn nôn kinh khủng, xấu quá gớm quá!! Xấu đến mức này cũng không phải lỗi của bọn họ, nhưng xấu đến vậy mà còn muốn ra ngoài dọa người, ni mã! quá mức không trách nhiệm rồi nhá! Xung quanh còn biết bao nhiêu là lão ông lão bà, không tiêu diệt đám giám ngục xấu đến người người oán trách này thì mấy vị người già đó phải làm sao bây giờ…
Dù không bị giám ngục hút linh hồn… hù dọa cũng không tốt nha…
Harry cười khổ, xem ra, hôm nay phải… diệt hết đám buồn nôn này rồi!
Harry nhắm chặt hai mắt, cắn răng, cưỡng chế ra lệnh cho pháp lực trong cơ thể phóng thích ra ngoài, từ trong luồng sáng bạc cực kỳ chói mắt, một con rắn cực lớn màu bạc thành hình, nhe nanh gầm gừ. Harry thấy cơn đau như muốn xé nát lòng ngực, không, không được, còn chưa xong, phải kiên trì thêm chút nữa!
Ba con giám ngục chần ngầng trước mắt thần thủ hộ của Harry một hồi lâu mới phát hiện thật sự không đánh lại, cuối cùng đành bỏ đi.
Tảng đá lớn trong lòng ngực Harry rốt cục được thả xuống!
Môi bị Harry cắn đến xuất huyết, tay phải đã máu thịt mơ hồ, là do pháp lực phóng thích không thông qua khống chế gia tốc.
Harry thấy cơ thể bắt đầu lạnh đi. Lẽ nào hôm nay, cậu sẽ bỏ mạng tại chỗ này?
Chúa Cứu Thế mười hai tuổi không chết dưới tay giám ngục, mà chết vì quên mang đũa phép, dưới tình huống dẫn dắt pháp lực bị bạo động, quả thật quá mức châm chọc đi ha!
Cậu lại sắp chết rồi phải không…
“Ôi trời ạ! Harry!" Một âm thanh già nua quen thuộc từ xa vọng lại.
Dumbledore!
Harry mơ mơ màng màng có cảm giác mình nghe thấy tiếng của Dumbledore, thầm nghĩ, mình sắp chết thật rồi, Dumbledore bây giờ đang ở Nam Cực cơ mà, sao có thể ở đây được?
Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Harry thế mà lại là muốn nói với giám ngục, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ra cửa quẹo trái…
Khi Harry tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt vô cùng quen thuộc, dĩ nhiên, sắc mặt của gương mặt này tuyệt đối không được gọi là đẹp.
“Sev… Severus?" Yết hầu Harry khô khốc, giọng nói khàn đi.
“Đừng nói chuyện!" Snape mím môi, cứng ngắc đỡ Harry dậy. Hai ngày trước, thấy Dumbledore mang Harry máu thịt mơ hồ về, tim anh cũng muốn ngừng đập luôn rồi!
Vì sao chỉ cần một giây anh không nhìn thằng oắt con này, nó đã có thể làm ra nhiều chuyện như vậy hả!
Nhất định phải hành hạ trái tim người già như vậy sao?! Snape sợ hãi mà nghĩ, vạn nhất Dumbledore không xuất hiện đúng lúc, như vậy, bất kể là pháp lực xói mòn gần như không còn hay là mất máu quá nhiều, Harry đều có thể trực tiếp đi gặp Merlin!
Snape trừng mắt nhìn Harry. Harry nằm hai ngày, cả hai ngày anh chưa từng chợp mắt lấy một lần. Đến cả lễ tựu trường anh cũng không xuất hiện, chỉ vì muốn canh giữ bên cạnh Harry một khắc không rời.
Hiện giờ, nhóc con này cuối cùng cũng chịu tỉnh, sợi dây cung kéo căng trong đầu Snape cuối cùng cũng giãn ra, cảm giác mệt mỏi lập tức như thủy triều ập tới.
“Nợ này, chúng ta từ từ mà tính!" Snape hung hăn vứt lại một câu rồi đứng dậy, cước bộ có hơi loạng choạng, “Kreacher, trông kỹ em ấy."
Harry yên lặng rùng mình, Severus nhà cậu nói phải chậm rãi tình sổ với cậu…
Phắc! Giám ngục chết tiệt!
Tác giả :
Tây Linh Túy Tửu