[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa
Chương 16: Cấm túc & Lộ tẩy
Cho dù có ngàn không chịu vạn không muốn, Harry vẫn phải đến gõ cửa phòng làm việc của Snape, được rồi, kỳ thật là sát vách ký túc xá của cậu.
Bảy giờ kém một phút, Snape không nói gì đến thời gian cấm túc, nên Harry cứ dựa theo thời gian phạt cấm túc trước đây mà tới.
Bên này, Snape đang làm việc đột nhiên nhớ tới, anh vẫn chưa nói cho quỷ khổng lồ con thời gian bắt đầu cấm túc, ác, lẽ nào anh phải đi bắt người?
Đời trước anh cấm túc Harry tới mức đã thành thói quen, cũng không cần cố ý thông báo thời gian, cứ đúng bảy giờ, mỗi ngày đều vậy.
Cho nên, anh quên mất. Này, đừng để anh phạm vào cái sai sót ngu xuẩn này nữa! Bằng không...
Mắt thấy còn một phút nữa đến bảy giờ, Snape “đùng" một phát đứng lên, quyết định tự mình đi bắt người, ngay sát vách phòng làm việc của anh.
Vừa mở cửa, Harry đang trái vò vò đồ, phải giật giật cổ áo đụng thẳng vào Snape vừa bước ra ngoài, tha thứ cho giáo sư, Harry bây giờ thật thấp bé, Snape nhìn thẳng về phía trước nên không nhìn thấy đầu với người Harry.
Snape ngồi xổm xuống, buồn cười nhìn Harry đáp mông ngã xuống đất, tóc tên nhóc kia vốn dĩ không hề ngoan ngoãn lại vểnh lên, áo chùng pháp sư bị kéo lên tới eo, đúng chật vật luôn!
Nắm vai tên tiểu cự quái mắt xanh xốc lên, bước đến bàn xử lý độc dược trong phòng, “Bộ phận nội tạng của bọ thảo hoa Nhật. Phương pháp xử lý trong sách bên cạnh, tự mình tìm. Ta nghĩ, cậu Potter thông thái nhất định có thể làm tốt, đúng không?" Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi xẹt qua bên tai, Harry thất thần, dùng sức lắc đầu, tỉnh táo một chút!
“Vâng giáo sư!"
Nhìn Snape xoay người đi làm chuyện của mình, Harry không ưu nhã liếc mắt, cái loại phương pháp cổ lỗ sĩ chậm chạp trong sách, nhìn lướt một trang là được rồi, vẫn là nên dựa theo phương pháp sáng tạo của Hoàng tử lai thôi!
Harry – đã quên Hoàng Tử Lai thực sự – Potter cầm lấy dụng cụ dao bạc nhỏ xử lý tài liệu độc dược, cắt vào bụng con bọ Nhật, lại dùng mũi dao tách nhẹ, sau đó ép nước thuốc chảy ra, xem như là xử lý xong một con. Phương pháp trong sách phức tạp vô cùng, cái gì đầu tiên phải xoa bóp con bọ, mở miệng, lại dùng châm móc nội tạng ra, trong quá trình phải chú ý không được để răng bọ cạ vào, phiền chết mà!
Harry – vui vẻ làm việc – Potter động tác nhanh chóng, trên cơ bản chỉ mười giây đã xong một com, nháy mắt đống bọ đầy ụ sắp thấy đáy, Snape trong lúc vô tình ngẩng đầu, vốn là muốn xem Harry làm gì, đáy mắt giáo sư độc dược xẹt qua một vẻ hoài nghi, không có khả năng, một học sinh năm nhất sao có thể làm hết đống tài liệu đó nhanh như vậy, thủ pháp lại thành thục như vậy, trừ phi...
Snape lặng lẽ đến gần, đứng sau Harry nhìn một hồi, đây là thủ pháp năm đó anh sáng tạo ra, anh xác định trong sách không hề viết giống vậy! Tên quỷ khổng lồ con này không thể nào tự lãnh ngộ, cũng không phải do Salazar dạy cho quỷ khổng lồ con này, đừng nói tới việc Salazar mới thu tiểu cự quái này là học đồ ngày hôm qua, coi như đã bái Salazar làm thầy đi nữa, Salazar cũng không có khả năng dạy xử lý dược liệu độc dược bậc thấp như vậy.
Như vậy, chỉ còn lại một loại khả năng.
Bọn họ là giống nhau! Từ nơi đó đến! Nghĩ đến đây, Snape không biết có cảm giác gì, bị lừa dối? Được rồi, anh cũng đâu có nói với Harry là bọn họ cùng trở lại đâu. Vui mừng? Được rồi, có một chút, tiểu tử kia cũng đã thay đổi biết cẩn thận, nếu như ở như đời trước mà có người điên khùng chạy đến trước mặt anh nói với anh cái gì mà từ tương lai đến, tự anh cũng đá người này thẳng đến St Mungo xem thử người này đầu óc có vấn đề không. Mất mát, không được tín nhiệm, tức giận? Được rồi, được rồi, được rồi, đều có một chút, gặp phải chuyện này mà tên oắt con kia không thèm đến tìm anh hỏi một chút... Khó chịu! Bất quá, anh sẽ không thừa nhận.
“Tạm dừng một chút." Snape lên tiếng.
Harry sợ hết hồn, ách, Snape đứng sau cậu từ khi nào vậy?
“Lại đây." Snape ngồi trước bàn làm việc, ý bảo Harry cùng đến.
Tên oắt quỷ khổng lồ con này giả bộ đứa nhỏ cũng đủ rồi nhỉ, ngày nghỉ của bé con cũng không xê xích lắm!
Harry có chút chột dạ, làm sao vậy, cậu còn chưa có xử lý xong đám bọ kia mà?
“Đừng lo lắng, trò xử lý không tệ, ngồi." Snape biến ra một cái ghế cho Harry.
Harry ngoan ngoãn ngồi xuống, hẳn là không có vấn đề gì chứ, dù sao đây cũng là ghi chép tay của Hoàng Tử Lai... Hoàng Tử Lai!
Harry cứng ngắt ngẩng đầu, chờ một chút, Hoàng Tử Lai... Snape!
Sau cậu có thể quên!!
Làm sao bây giờ, bây giờ phải giải thích thế nào?
Snape nhìn thấy vẻ mặt Harry trong nháy mắt đột nhiên cứng ngắt, tỏ vẻ rất khoái trá, quả nhiên là đầu óc quỷ khổng lồ, rốt cục cũng nhớ ra rồi sao? Thế nhưng anh lại muốn nhìn xem quỷ khổng lồ con này giải thích thế nào.
Hai phút trôi qua, yên lặng như tờ.
“Giáo sư... Có... Có chuyện gì không?" Harry-chột dạ-Potter vẫn là không nhịn nổi, rốt cục cũng mở miệng.
“Không có gì, bất quá nhìn thấy thủ pháp xử lý dược liệu của mi thật quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó... Ở đâu nhỉ?" Snape dùng vẻ mặt nghiêm túc biểu thị đang cố gắng suy tư cẩn thận.
Nghĩ không ra nghĩ không ra nghĩ không ra... Harry mặc niệm trong lòng.
“Hử? Hay là cậu Potter cho ta đáp án, có được không?" Snape nhìn quỷ khổng lồ con mắt xanh mồ hôi lạnh đầy người, nở nụ cười, âm hiểm mà nở nụ cười, bất cứ lúc nào, nhìn thấy bộ dáng này của quỷ khổng lồ con, Snape đều cảm thấy thật là khoan khoái! “Hay là... Có lẽ là ở trong mộng?" Harry đánh bạo nói, sau đó cúi đầu, lén lút liếc mắt nhìn Snape.
“..." Trên đầu Snape chảy ra ba vạch đen, tên nhóc con Potter ngu xuẩn ngốc nghếch này còn có thể không có đầu óc thêm nữa được không? Được rồi, tên nhóc này vốn không có!
Kỳ thực trong đầu Harry nháy mắt hiện lên trăm ngàn ý nghĩ, sao cuối cùng đều biến thành trống rỗng? Ách, hình tượng vẫn không tệ lắm.
Harry chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt như hồ nước xanh biếc thoáng hiện qua một tia hoang mang, " Ngài biết mà, giáo sư, con có một ít giấc mộng kỳ quái."
“Không, cậu Potter, ta không biết, hôm nay là ngày đầu tiên mi chính thức học ở Hogwarts, ta làm sao biết mi có một ít giấc mộng kỳ quái?" Snape kéo cong khóe miệng, thực sự là trăm ngàn lỗ hỏng quỷ khổng lồ con à! Để cho tên nhóc này sai đi, xem tiếp tục tên quỷ khổng lồ con này sẽ làm như thế nào?
“Đúng, hóa ra con còn chưa nói cho thầy biết!" Harry cẩn thận ngó xung quanh, sau đó dùng ánh mắt vô tội nhất nhìn chằm chằm Snape.
“Cậu Potter định cứ như vậy có lệ với viện trưởng của cậu ta sao?"
“Không, thật sự...A, giáo sư, có một con cóc trong vạc của ngài!" Harry hoảng hốt nói, chỉ ra phía sau.
“Cái gì?!" Snape xoay người.
“Obliviate!" Harry chợp đúng thời cơ, phóng một chú Obliviate nương theo ánh sáng trắng bắn về phía Snape.
Nếu là trước trận chiến, hơn nữa trong lúc thả lỏng, Harry có thể sẽ thành công, nhưng, đây là Snape sống lại, cho nên cơ thể vô cùng mẫn cảm phản ứng đương nhiên còn nhanh hơn cả đại não, trong nháy mắt khi Snape nghe được chú ngữ, nhanh như chớp né ra, đụng phải tủ chứa độc dược.
Có lẽ là mang theo cái xui của đời trước, Harry lần nữa chứng minh cái gì gọi là không may, có thể, bói toán học kỳ sau, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần viết lại kinh lịch của hôm nay, tuyệt đối sẽ đạt điểm cao nhất lớp!
Dưới tình huống bình thường, chắc chắn tủ sẽ đập vào Snape, Harry bình an vô sự, nhưng...cái vị số nấm mốc đứng đầu này không thể dùng tình huống bình thường để hiểu được, cái tủ lắc qua lắc lại, vô cùng quỷ dị, làm một ngăn tủ hình chữ nhật va đập, đụng vào phía sau, nó không chịu bay thẳng về phía trước, cứ ngoan cố bay về phía Harry, đúng, nó cứ lắc lư trái phải, được rồi, chính xác mà nói thì nó bay sang trái, bay thẳng qua đây, này sao cũng được, sữa bột Ba con hươu Merlin!
Snape bên này vừa mới ổn định lại cơ thể, tức giận nhìn Harry, đã thấy cái hộc tủ kia quỷ dị bay về phía Harry, nếu như Harry bị cái tủ nặng trịch này đập phải... Tim Snape đập loạn, không thèm suy nghĩ, nhào qua ôm lấy quỷ khổng lồ con mắt xanh vào ngực lăn sang một bên, còn kém một tấc, ngăn tủ rớt xuống cách hai người có một tấc.
Nguy hiểm thật!
Nguy hiểm thật!
Đây là suy nghĩ trong đầu Snape và Harry ngay lúc này.
Bình phục nhịp đập trong lòng, Harry mới phát hiện tư thế hai người lúc này có chút không thích hợp, Snape ôm mình, đè lên người mình, mà hai người thì nằm trên sàn.
Snape cùng Harry mắt to mắt nhỏ trừng nhau một phút đồng hồ.
Lúc này, lò sưởi trong phòng Snape đột nhiên phát sáng, một tiếng vang nhỏ, tín hiệu có người đến.
Snape theo phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, lại bi kịch phát hiện, áo chùng của anh trong lúc ngã xuống đã bị tủ đè lên!
Anh lần đầu tiên hận áo chùng đen của mình!!
Giờ này có người tới...
“Severus Snape, Mỹ dung tề tháng này của tôi đâu, cậu còn chưa đưa cho tôi đó!" Người tới chính là Lucius đang không ngừng làm sạch bụi trên áo chùng, “Cậu nên thanh lý cho sạch cái lò sưởi đi!"
Chỉnh lý xong xuôi, Lucius ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp Harry đang dãy dụa và Snape đang nỗ lực muốn khởi động cơ thể nhưng vì áo chùng bị kẹt mà không bò dậy nổi.
“Oa... Thật kịch liệt!" Lucius trợn mắt há mõm mà nhìn cái tủ ngã xuống, “Có thể, tôi tới không đúng lúc?" Không đợi Snape đen mặt đưa ra bất kỳ đáp án nào, Lucius – tự nhận là thức thời – Malfoy đã la to, “Chúng ta là bạn cũ, cái gì tôi cũng đều hiểu, hiểu mà!" Lại bay vào lò sưởi bị gã dùng N từ chê bai ghét bỏ mà biến mất, đương nhiên, thuận tiện mang theo Vinh Quang tề trên bàn của Snape.
“..."
“..."
Trong phòng là lúng túng yên tĩnh.
Harry cố gắng đẩy phần dưới cơ thể Snape để chui ra, ách, hình như cậu đã đụng vào nơi không nên đụng, đột nhiên nhìn thấy Snape biến sắt thở hổn hển.
Snape đen mặt, thoáng nhích cơ thể mình lên, thuận tay lấy đũa phép trong tay Harry, tuy rằng không phải đũa phép của mình, nhưng một chú trôi nổi đơn giản vẫn có thể dùng được.
Dùng một chú trôi nổi mạnh mẽ, đẩy cái tủ dựng thẳng lên, Snape chật vật đứng lên, thuận tiện xốc cái tên tiểu cự quái mắt xanh vẫn còn nằm trên mặt đất lên luôn.
“Nói đi, vì sau muốn mưu hại giáo sư độc được đáng thương hèn mọn của mi hử cậu Potter." Sắc mặt Snape miễn bàn có bao nhiêu khó coi.
“Em..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ bừng, này, này muốn cậu giải thích thế nào!!
Bằng không bất chấp tất cả! Dù sao cậu cũng không có khả năng lừa được Snape!
“Nói!" Snape không chút lưu tình, tiếp tục thúc ép.
“Em là người đến từ tương lai kỳ thực em đã hai mươi ba tuổi em từng xem qua ghi chép trong sách giáo khoa độc dược của thầy em làm vậy vì sợ giáo sư không tin nên em mới dùng Obliviate xin lỗi giáo sư em sai rồi!" Harry nhắm chặt mắt, cúi đầu, một hơi nói hết thảy.
Snape trừng mắt nhìn tiểu cự quái đang không dám ngẩng đầu lên. nói sớm không phải không có gì rồi sao!
Anh không đáng tín nhiệm đến vậy sao!
Nhặt đũa phép đánh rơi trên mặt đất, chậm rãi lau khô, sau đó chĩa đũa phép về phía Harry đang khẩn trương dưới đất...
Harry hít sâu một hơi, quả nhiên không tin cậu sao... Quên đi, dù sao cái loại chuyện này có mấy người có khả năng tin chứ? Quả nhiên, quyết định lúc trước của cậu là đúng, bất quá, người cuối cùng có thể dựa vào ở nơi này cũng mất rồi, thực sự... Thực sự là rất khổ sở!
Nước mắt cứ như vậy đảo trong hốc mắt, muốn rơi mà không thể rơi.
“Em thật sự là Harry..." Nhìn đũa phép chĩa vào mình, Harry ủy khuất không gì sánh được, cũng không phải cậu muốn sống lại, cậu cũng đâu biết có chuyện gì xảy ra đâu!
Bất quá, đũa phép cũng không có phát ra bất kỳ chú ngữ gì, Snape cùng đũa phép nâng cầm Harry lên, đầu Harry khẽ động, nước mắt vốn nằm trong hốc mắt lại rớt xuống.
Khóc cái gì chứ, thật là! Snape tự nói trong lòng.
“Có thể nhìn Kẻ Được Chọn hai mươi ba tuổi khóc như một đứa con nít, đúng là vinh hạnh của giáo sư độc dược hèn mọn của ta nhỉ! Snape khô cằn nói.
Harry-hai mắt đẫm lệ mông lung-Potter không biết từ khi nào đã ngồi lên ghế sô pha, Snape cho Harry một cái thanh lý đổi mới, vẩy thêm vào chú ngữ kiểm tra đo lường, ừ, cũng không đến nỗi ngã thành tàn phế.
Harry nỗ lực lau nước mắt còn ở trong mắt mình, làm cho đường nhìn được rõ ràng, bất quá... Dù không có nước mắt quấy rầy, cậu vẫn là một đứa nhỏ cận thị mà?
Snape bất đắc dĩ giúp Harry khôi phục mắt kính, mang lên cho cậu.
“Khóc cái gì!" Snape cũng không biết phải an ủi tên tiểu cự quái tự dưng lại khóc này như thế nào nữa, được rồi, anh biết là tên tiểu cự quái này kỳ thực đã hai mươi ba tuổi, nhưng trong mắt anh bất kể bên ngoài hay linh hồn bên trong, Harry mãi mãi vẫn là đứa nhỏ mà anh bảo vệ.
Chỉ là, an ủi Harry, cho đến bây giờ không phải là chuyện anh làm, cái lão ông mật Dumbledore ở đâu rồi, Cậu Bé Vàng hai mươi ba tuổi của cụ khóc nhè nè! Nó cần an ủi của cụ!
Cứng ngắc vỗ vỗ Harry, Snape học theo cách dỗ em bé khi nhìn qua màn hình ti vi hồi xưa.’
Merlin! Có thể nói cho anh biết vì sao người nên oán hận phẫn nộ thương tâm muốn được an ủi là anh lại biến thành cái tên đầu sỏ gây chuyện rồi! Rõ ràng không được tín nhiệm là anh! Bị giấu giếm là anh! Thiếu chút nữa bị Obliviate là anh! Còn có xém bị tủ sắt đập chết cũng là anh!!
Nên khóc... phải là anh chứ?
Snape vô cùng oán niệm, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Harry đang ngồi trên sô pha lau nước mắt, khóc đến đỏ đôi mắt xanh, đỏ phối với xanh, kết hợp xấu tệ! Snape nghĩ, vừa nhìn lên, cũng không thể để tên nhóc tiểu cự quái này khóc mãi!
Cặp mắt xanh như hồ nước này, không thích hợp khóc.
Một tay thô lỗ lau nước mắt trên mặt Harry, một tay kéo người Harry qua, mặt hướng về phía mình: “Nghe, Potter, ta đương nhiên tin tưởng mi đã hai mươi ba tuổi, tuy rằng hành vi của mi làm rất hoài nghi, nhưng, xét thấy sau khi mi mười bảy tuổi, ta chết mà cũng không yên lòng, theo bên cạnh mi năm năm, ta nghĩ, ta có thể hiểu rõ mi nói là sự thật."
Rất không thoải mái dùng đũa phép gõ đầu Harry, đổi lấy Harry hai mắt đẫm lệ không giải thích được với lên án, Snape mở miệng nói: “Lần này, là vì mi tiêu xài ma lực không chút tiết chế!"
Harry tròn mắt, đây xem như là cái gì, tính toán cách thế hệ hả?
Không lưu tình chút nào lại thêm một cái, “Lần này, là vì mi tiêu xài ma lực không biết tiết chế làm cho giáo sư độc dược đáng thương của mi phải chuyển ma lực cho mi, mà mi lại không chút nhận được giáo huấn cứ tiếp tục!"
Harry ôm đầu, đừng mà... Từ bỏ!
Đẩy móng vuốt nhỏ nhỏ đang bảo vệ đầu ra, Snape lại gõ thêm cái nữa, “Lần này, là vì cậu Potter không biết nghe lời khuyên của người khác!"
“Lần này, là vì cậu Potter tự cho mình thông minh, ý đồ muốn công kích giáo sư!"
“Cuối cùng, vì mi hủy tài liệu độc dược! Ngày mai tiếp tục cấm túc! Hiện tại, trở về ngủ cho ta!"
Snape tỏ vẻ, đời trước anh thật muốn làm vậy! Thoải mái!
Anh đã sớm muốn hung hăn đánh cái tên quỷ khổng lồ con không đầu óc không mắt nhìn này một trận rồi!
Có thể, lần sau còn nữa sẽ bị đánh mông nhỉ!
Nhìn bóng lưng Snape quay về hầm, Harry xoa cái đầu đáng thương của mình, đau quá!
Sớm biết Snape cũng quay lại, cậu cũng không cần lo lắng đề phòng như vậy! Đáng ghét! Cũng không nói cho cậu một tiếng! (mỗ tây: Ai bảo mi giả bộ tiểu hài! Còn giả trang giống như vậy! Harry: Ngươi quản ta!)
Ô Ô, cậu còn dám hạ chú với Snape... Còn thất bại! Cậu còn hủy đi một tủ dược liệu độc dược!
Không, còn vài bước nữa là đến ký túc xá rồi, cậu không thể té xỉu!
________
Tiểu kịch trường
Harry 【ôm đầu】 Severus! Em biến thành ngu đó! Chỉ số thông minh của em sẽ bị rớt xuống đó! Anh phải phụ trách em
Snape 【khinh bỉ】 Đã sớm nói em không có thứ đồ chỉ số thông minh gì đó rồi làm sao mà giảm xuống em còn không tin, ta không phải sớm nói sẽ phụ trách em rồi sao? Đứa ngốc!
Bảy giờ kém một phút, Snape không nói gì đến thời gian cấm túc, nên Harry cứ dựa theo thời gian phạt cấm túc trước đây mà tới.
Bên này, Snape đang làm việc đột nhiên nhớ tới, anh vẫn chưa nói cho quỷ khổng lồ con thời gian bắt đầu cấm túc, ác, lẽ nào anh phải đi bắt người?
Đời trước anh cấm túc Harry tới mức đã thành thói quen, cũng không cần cố ý thông báo thời gian, cứ đúng bảy giờ, mỗi ngày đều vậy.
Cho nên, anh quên mất. Này, đừng để anh phạm vào cái sai sót ngu xuẩn này nữa! Bằng không...
Mắt thấy còn một phút nữa đến bảy giờ, Snape “đùng" một phát đứng lên, quyết định tự mình đi bắt người, ngay sát vách phòng làm việc của anh.
Vừa mở cửa, Harry đang trái vò vò đồ, phải giật giật cổ áo đụng thẳng vào Snape vừa bước ra ngoài, tha thứ cho giáo sư, Harry bây giờ thật thấp bé, Snape nhìn thẳng về phía trước nên không nhìn thấy đầu với người Harry.
Snape ngồi xổm xuống, buồn cười nhìn Harry đáp mông ngã xuống đất, tóc tên nhóc kia vốn dĩ không hề ngoan ngoãn lại vểnh lên, áo chùng pháp sư bị kéo lên tới eo, đúng chật vật luôn!
Nắm vai tên tiểu cự quái mắt xanh xốc lên, bước đến bàn xử lý độc dược trong phòng, “Bộ phận nội tạng của bọ thảo hoa Nhật. Phương pháp xử lý trong sách bên cạnh, tự mình tìm. Ta nghĩ, cậu Potter thông thái nhất định có thể làm tốt, đúng không?" Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi xẹt qua bên tai, Harry thất thần, dùng sức lắc đầu, tỉnh táo một chút!
“Vâng giáo sư!"
Nhìn Snape xoay người đi làm chuyện của mình, Harry không ưu nhã liếc mắt, cái loại phương pháp cổ lỗ sĩ chậm chạp trong sách, nhìn lướt một trang là được rồi, vẫn là nên dựa theo phương pháp sáng tạo của Hoàng tử lai thôi!
Harry – đã quên Hoàng Tử Lai thực sự – Potter cầm lấy dụng cụ dao bạc nhỏ xử lý tài liệu độc dược, cắt vào bụng con bọ Nhật, lại dùng mũi dao tách nhẹ, sau đó ép nước thuốc chảy ra, xem như là xử lý xong một con. Phương pháp trong sách phức tạp vô cùng, cái gì đầu tiên phải xoa bóp con bọ, mở miệng, lại dùng châm móc nội tạng ra, trong quá trình phải chú ý không được để răng bọ cạ vào, phiền chết mà!
Harry – vui vẻ làm việc – Potter động tác nhanh chóng, trên cơ bản chỉ mười giây đã xong một com, nháy mắt đống bọ đầy ụ sắp thấy đáy, Snape trong lúc vô tình ngẩng đầu, vốn là muốn xem Harry làm gì, đáy mắt giáo sư độc dược xẹt qua một vẻ hoài nghi, không có khả năng, một học sinh năm nhất sao có thể làm hết đống tài liệu đó nhanh như vậy, thủ pháp lại thành thục như vậy, trừ phi...
Snape lặng lẽ đến gần, đứng sau Harry nhìn một hồi, đây là thủ pháp năm đó anh sáng tạo ra, anh xác định trong sách không hề viết giống vậy! Tên quỷ khổng lồ con này không thể nào tự lãnh ngộ, cũng không phải do Salazar dạy cho quỷ khổng lồ con này, đừng nói tới việc Salazar mới thu tiểu cự quái này là học đồ ngày hôm qua, coi như đã bái Salazar làm thầy đi nữa, Salazar cũng không có khả năng dạy xử lý dược liệu độc dược bậc thấp như vậy.
Như vậy, chỉ còn lại một loại khả năng.
Bọn họ là giống nhau! Từ nơi đó đến! Nghĩ đến đây, Snape không biết có cảm giác gì, bị lừa dối? Được rồi, anh cũng đâu có nói với Harry là bọn họ cùng trở lại đâu. Vui mừng? Được rồi, có một chút, tiểu tử kia cũng đã thay đổi biết cẩn thận, nếu như ở như đời trước mà có người điên khùng chạy đến trước mặt anh nói với anh cái gì mà từ tương lai đến, tự anh cũng đá người này thẳng đến St Mungo xem thử người này đầu óc có vấn đề không. Mất mát, không được tín nhiệm, tức giận? Được rồi, được rồi, được rồi, đều có một chút, gặp phải chuyện này mà tên oắt con kia không thèm đến tìm anh hỏi một chút... Khó chịu! Bất quá, anh sẽ không thừa nhận.
“Tạm dừng một chút." Snape lên tiếng.
Harry sợ hết hồn, ách, Snape đứng sau cậu từ khi nào vậy?
“Lại đây." Snape ngồi trước bàn làm việc, ý bảo Harry cùng đến.
Tên oắt quỷ khổng lồ con này giả bộ đứa nhỏ cũng đủ rồi nhỉ, ngày nghỉ của bé con cũng không xê xích lắm!
Harry có chút chột dạ, làm sao vậy, cậu còn chưa có xử lý xong đám bọ kia mà?
“Đừng lo lắng, trò xử lý không tệ, ngồi." Snape biến ra một cái ghế cho Harry.
Harry ngoan ngoãn ngồi xuống, hẳn là không có vấn đề gì chứ, dù sao đây cũng là ghi chép tay của Hoàng Tử Lai... Hoàng Tử Lai!
Harry cứng ngắt ngẩng đầu, chờ một chút, Hoàng Tử Lai... Snape!
Sau cậu có thể quên!!
Làm sao bây giờ, bây giờ phải giải thích thế nào?
Snape nhìn thấy vẻ mặt Harry trong nháy mắt đột nhiên cứng ngắt, tỏ vẻ rất khoái trá, quả nhiên là đầu óc quỷ khổng lồ, rốt cục cũng nhớ ra rồi sao? Thế nhưng anh lại muốn nhìn xem quỷ khổng lồ con này giải thích thế nào.
Hai phút trôi qua, yên lặng như tờ.
“Giáo sư... Có... Có chuyện gì không?" Harry-chột dạ-Potter vẫn là không nhịn nổi, rốt cục cũng mở miệng.
“Không có gì, bất quá nhìn thấy thủ pháp xử lý dược liệu của mi thật quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó... Ở đâu nhỉ?" Snape dùng vẻ mặt nghiêm túc biểu thị đang cố gắng suy tư cẩn thận.
Nghĩ không ra nghĩ không ra nghĩ không ra... Harry mặc niệm trong lòng.
“Hử? Hay là cậu Potter cho ta đáp án, có được không?" Snape nhìn quỷ khổng lồ con mắt xanh mồ hôi lạnh đầy người, nở nụ cười, âm hiểm mà nở nụ cười, bất cứ lúc nào, nhìn thấy bộ dáng này của quỷ khổng lồ con, Snape đều cảm thấy thật là khoan khoái! “Hay là... Có lẽ là ở trong mộng?" Harry đánh bạo nói, sau đó cúi đầu, lén lút liếc mắt nhìn Snape.
“..." Trên đầu Snape chảy ra ba vạch đen, tên nhóc con Potter ngu xuẩn ngốc nghếch này còn có thể không có đầu óc thêm nữa được không? Được rồi, tên nhóc này vốn không có!
Kỳ thực trong đầu Harry nháy mắt hiện lên trăm ngàn ý nghĩ, sao cuối cùng đều biến thành trống rỗng? Ách, hình tượng vẫn không tệ lắm.
Harry chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt như hồ nước xanh biếc thoáng hiện qua một tia hoang mang, " Ngài biết mà, giáo sư, con có một ít giấc mộng kỳ quái."
“Không, cậu Potter, ta không biết, hôm nay là ngày đầu tiên mi chính thức học ở Hogwarts, ta làm sao biết mi có một ít giấc mộng kỳ quái?" Snape kéo cong khóe miệng, thực sự là trăm ngàn lỗ hỏng quỷ khổng lồ con à! Để cho tên nhóc này sai đi, xem tiếp tục tên quỷ khổng lồ con này sẽ làm như thế nào?
“Đúng, hóa ra con còn chưa nói cho thầy biết!" Harry cẩn thận ngó xung quanh, sau đó dùng ánh mắt vô tội nhất nhìn chằm chằm Snape.
“Cậu Potter định cứ như vậy có lệ với viện trưởng của cậu ta sao?"
“Không, thật sự...A, giáo sư, có một con cóc trong vạc của ngài!" Harry hoảng hốt nói, chỉ ra phía sau.
“Cái gì?!" Snape xoay người.
“Obliviate!" Harry chợp đúng thời cơ, phóng một chú Obliviate nương theo ánh sáng trắng bắn về phía Snape.
Nếu là trước trận chiến, hơn nữa trong lúc thả lỏng, Harry có thể sẽ thành công, nhưng, đây là Snape sống lại, cho nên cơ thể vô cùng mẫn cảm phản ứng đương nhiên còn nhanh hơn cả đại não, trong nháy mắt khi Snape nghe được chú ngữ, nhanh như chớp né ra, đụng phải tủ chứa độc dược.
Có lẽ là mang theo cái xui của đời trước, Harry lần nữa chứng minh cái gì gọi là không may, có thể, bói toán học kỳ sau, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần viết lại kinh lịch của hôm nay, tuyệt đối sẽ đạt điểm cao nhất lớp!
Dưới tình huống bình thường, chắc chắn tủ sẽ đập vào Snape, Harry bình an vô sự, nhưng...cái vị số nấm mốc đứng đầu này không thể dùng tình huống bình thường để hiểu được, cái tủ lắc qua lắc lại, vô cùng quỷ dị, làm một ngăn tủ hình chữ nhật va đập, đụng vào phía sau, nó không chịu bay thẳng về phía trước, cứ ngoan cố bay về phía Harry, đúng, nó cứ lắc lư trái phải, được rồi, chính xác mà nói thì nó bay sang trái, bay thẳng qua đây, này sao cũng được, sữa bột Ba con hươu Merlin!
Snape bên này vừa mới ổn định lại cơ thể, tức giận nhìn Harry, đã thấy cái hộc tủ kia quỷ dị bay về phía Harry, nếu như Harry bị cái tủ nặng trịch này đập phải... Tim Snape đập loạn, không thèm suy nghĩ, nhào qua ôm lấy quỷ khổng lồ con mắt xanh vào ngực lăn sang một bên, còn kém một tấc, ngăn tủ rớt xuống cách hai người có một tấc.
Nguy hiểm thật!
Nguy hiểm thật!
Đây là suy nghĩ trong đầu Snape và Harry ngay lúc này.
Bình phục nhịp đập trong lòng, Harry mới phát hiện tư thế hai người lúc này có chút không thích hợp, Snape ôm mình, đè lên người mình, mà hai người thì nằm trên sàn.
Snape cùng Harry mắt to mắt nhỏ trừng nhau một phút đồng hồ.
Lúc này, lò sưởi trong phòng Snape đột nhiên phát sáng, một tiếng vang nhỏ, tín hiệu có người đến.
Snape theo phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, lại bi kịch phát hiện, áo chùng của anh trong lúc ngã xuống đã bị tủ đè lên!
Anh lần đầu tiên hận áo chùng đen của mình!!
Giờ này có người tới...
“Severus Snape, Mỹ dung tề tháng này của tôi đâu, cậu còn chưa đưa cho tôi đó!" Người tới chính là Lucius đang không ngừng làm sạch bụi trên áo chùng, “Cậu nên thanh lý cho sạch cái lò sưởi đi!"
Chỉnh lý xong xuôi, Lucius ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp Harry đang dãy dụa và Snape đang nỗ lực muốn khởi động cơ thể nhưng vì áo chùng bị kẹt mà không bò dậy nổi.
“Oa... Thật kịch liệt!" Lucius trợn mắt há mõm mà nhìn cái tủ ngã xuống, “Có thể, tôi tới không đúng lúc?" Không đợi Snape đen mặt đưa ra bất kỳ đáp án nào, Lucius – tự nhận là thức thời – Malfoy đã la to, “Chúng ta là bạn cũ, cái gì tôi cũng đều hiểu, hiểu mà!" Lại bay vào lò sưởi bị gã dùng N từ chê bai ghét bỏ mà biến mất, đương nhiên, thuận tiện mang theo Vinh Quang tề trên bàn của Snape.
“..."
“..."
Trong phòng là lúng túng yên tĩnh.
Harry cố gắng đẩy phần dưới cơ thể Snape để chui ra, ách, hình như cậu đã đụng vào nơi không nên đụng, đột nhiên nhìn thấy Snape biến sắt thở hổn hển.
Snape đen mặt, thoáng nhích cơ thể mình lên, thuận tay lấy đũa phép trong tay Harry, tuy rằng không phải đũa phép của mình, nhưng một chú trôi nổi đơn giản vẫn có thể dùng được.
Dùng một chú trôi nổi mạnh mẽ, đẩy cái tủ dựng thẳng lên, Snape chật vật đứng lên, thuận tiện xốc cái tên tiểu cự quái mắt xanh vẫn còn nằm trên mặt đất lên luôn.
“Nói đi, vì sau muốn mưu hại giáo sư độc được đáng thương hèn mọn của mi hử cậu Potter." Sắc mặt Snape miễn bàn có bao nhiêu khó coi.
“Em..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ bừng, này, này muốn cậu giải thích thế nào!!
Bằng không bất chấp tất cả! Dù sao cậu cũng không có khả năng lừa được Snape!
“Nói!" Snape không chút lưu tình, tiếp tục thúc ép.
“Em là người đến từ tương lai kỳ thực em đã hai mươi ba tuổi em từng xem qua ghi chép trong sách giáo khoa độc dược của thầy em làm vậy vì sợ giáo sư không tin nên em mới dùng Obliviate xin lỗi giáo sư em sai rồi!" Harry nhắm chặt mắt, cúi đầu, một hơi nói hết thảy.
Snape trừng mắt nhìn tiểu cự quái đang không dám ngẩng đầu lên. nói sớm không phải không có gì rồi sao!
Anh không đáng tín nhiệm đến vậy sao!
Nhặt đũa phép đánh rơi trên mặt đất, chậm rãi lau khô, sau đó chĩa đũa phép về phía Harry đang khẩn trương dưới đất...
Harry hít sâu một hơi, quả nhiên không tin cậu sao... Quên đi, dù sao cái loại chuyện này có mấy người có khả năng tin chứ? Quả nhiên, quyết định lúc trước của cậu là đúng, bất quá, người cuối cùng có thể dựa vào ở nơi này cũng mất rồi, thực sự... Thực sự là rất khổ sở!
Nước mắt cứ như vậy đảo trong hốc mắt, muốn rơi mà không thể rơi.
“Em thật sự là Harry..." Nhìn đũa phép chĩa vào mình, Harry ủy khuất không gì sánh được, cũng không phải cậu muốn sống lại, cậu cũng đâu biết có chuyện gì xảy ra đâu!
Bất quá, đũa phép cũng không có phát ra bất kỳ chú ngữ gì, Snape cùng đũa phép nâng cầm Harry lên, đầu Harry khẽ động, nước mắt vốn nằm trong hốc mắt lại rớt xuống.
Khóc cái gì chứ, thật là! Snape tự nói trong lòng.
“Có thể nhìn Kẻ Được Chọn hai mươi ba tuổi khóc như một đứa con nít, đúng là vinh hạnh của giáo sư độc dược hèn mọn của ta nhỉ! Snape khô cằn nói.
Harry-hai mắt đẫm lệ mông lung-Potter không biết từ khi nào đã ngồi lên ghế sô pha, Snape cho Harry một cái thanh lý đổi mới, vẩy thêm vào chú ngữ kiểm tra đo lường, ừ, cũng không đến nỗi ngã thành tàn phế.
Harry nỗ lực lau nước mắt còn ở trong mắt mình, làm cho đường nhìn được rõ ràng, bất quá... Dù không có nước mắt quấy rầy, cậu vẫn là một đứa nhỏ cận thị mà?
Snape bất đắc dĩ giúp Harry khôi phục mắt kính, mang lên cho cậu.
“Khóc cái gì!" Snape cũng không biết phải an ủi tên tiểu cự quái tự dưng lại khóc này như thế nào nữa, được rồi, anh biết là tên tiểu cự quái này kỳ thực đã hai mươi ba tuổi, nhưng trong mắt anh bất kể bên ngoài hay linh hồn bên trong, Harry mãi mãi vẫn là đứa nhỏ mà anh bảo vệ.
Chỉ là, an ủi Harry, cho đến bây giờ không phải là chuyện anh làm, cái lão ông mật Dumbledore ở đâu rồi, Cậu Bé Vàng hai mươi ba tuổi của cụ khóc nhè nè! Nó cần an ủi của cụ!
Cứng ngắc vỗ vỗ Harry, Snape học theo cách dỗ em bé khi nhìn qua màn hình ti vi hồi xưa.’
Merlin! Có thể nói cho anh biết vì sao người nên oán hận phẫn nộ thương tâm muốn được an ủi là anh lại biến thành cái tên đầu sỏ gây chuyện rồi! Rõ ràng không được tín nhiệm là anh! Bị giấu giếm là anh! Thiếu chút nữa bị Obliviate là anh! Còn có xém bị tủ sắt đập chết cũng là anh!!
Nên khóc... phải là anh chứ?
Snape vô cùng oán niệm, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Harry đang ngồi trên sô pha lau nước mắt, khóc đến đỏ đôi mắt xanh, đỏ phối với xanh, kết hợp xấu tệ! Snape nghĩ, vừa nhìn lên, cũng không thể để tên nhóc tiểu cự quái này khóc mãi!
Cặp mắt xanh như hồ nước này, không thích hợp khóc.
Một tay thô lỗ lau nước mắt trên mặt Harry, một tay kéo người Harry qua, mặt hướng về phía mình: “Nghe, Potter, ta đương nhiên tin tưởng mi đã hai mươi ba tuổi, tuy rằng hành vi của mi làm rất hoài nghi, nhưng, xét thấy sau khi mi mười bảy tuổi, ta chết mà cũng không yên lòng, theo bên cạnh mi năm năm, ta nghĩ, ta có thể hiểu rõ mi nói là sự thật."
Rất không thoải mái dùng đũa phép gõ đầu Harry, đổi lấy Harry hai mắt đẫm lệ không giải thích được với lên án, Snape mở miệng nói: “Lần này, là vì mi tiêu xài ma lực không chút tiết chế!"
Harry tròn mắt, đây xem như là cái gì, tính toán cách thế hệ hả?
Không lưu tình chút nào lại thêm một cái, “Lần này, là vì mi tiêu xài ma lực không biết tiết chế làm cho giáo sư độc dược đáng thương của mi phải chuyển ma lực cho mi, mà mi lại không chút nhận được giáo huấn cứ tiếp tục!"
Harry ôm đầu, đừng mà... Từ bỏ!
Đẩy móng vuốt nhỏ nhỏ đang bảo vệ đầu ra, Snape lại gõ thêm cái nữa, “Lần này, là vì cậu Potter không biết nghe lời khuyên của người khác!"
“Lần này, là vì cậu Potter tự cho mình thông minh, ý đồ muốn công kích giáo sư!"
“Cuối cùng, vì mi hủy tài liệu độc dược! Ngày mai tiếp tục cấm túc! Hiện tại, trở về ngủ cho ta!"
Snape tỏ vẻ, đời trước anh thật muốn làm vậy! Thoải mái!
Anh đã sớm muốn hung hăn đánh cái tên quỷ khổng lồ con không đầu óc không mắt nhìn này một trận rồi!
Có thể, lần sau còn nữa sẽ bị đánh mông nhỉ!
Nhìn bóng lưng Snape quay về hầm, Harry xoa cái đầu đáng thương của mình, đau quá!
Sớm biết Snape cũng quay lại, cậu cũng không cần lo lắng đề phòng như vậy! Đáng ghét! Cũng không nói cho cậu một tiếng! (mỗ tây: Ai bảo mi giả bộ tiểu hài! Còn giả trang giống như vậy! Harry: Ngươi quản ta!)
Ô Ô, cậu còn dám hạ chú với Snape... Còn thất bại! Cậu còn hủy đi một tủ dược liệu độc dược!
Không, còn vài bước nữa là đến ký túc xá rồi, cậu không thể té xỉu!
________
Tiểu kịch trường
Harry 【ôm đầu】 Severus! Em biến thành ngu đó! Chỉ số thông minh của em sẽ bị rớt xuống đó! Anh phải phụ trách em
Snape 【khinh bỉ】 Đã sớm nói em không có thứ đồ chỉ số thông minh gì đó rồi làm sao mà giảm xuống em còn không tin, ta không phải sớm nói sẽ phụ trách em rồi sao? Đứa ngốc!
Tác giả :
Tây Linh Túy Tửu