Sinh Tử Kiến

Chương 5

Bụi đầy trời, tiếng gió gào thét, phảng phất như ai đó đang kêu gào.

Là ai vậy? Thanh âm tang tóc kia, giống như vọng đến từ ngàn năm xa xôi….

Đúng vào lúc Văn Tri Lai sắp hít thở không thông, cô nghe thấy có người bị đánh mạnh một cái, tiếp theo một trận gió mạnh ập tới, bàn tay siết chặt lấy cổ cô của Du Nhận buông lỏng ra, tiếp đó, cô đã được kéo vào trong vòng tay ấm áp quen thuộc.

“Cô không sao chứ? Văn Tri Lai." Giọng nói lười biếng vừa trầm lại vừa nhẹ này đến chết cô cũng không quên được, sau một tháng xa nhau, trong giọng nói tựa hồ có thêm chút gì đó…không nên có.

“Khụ khụ khụ…" Cô ho khan mãnh liệt, thân thể mệt mỏi vô lực, nhưng trái tim, lại đập nhanh một cách dị thường.

Hắn thật sự đã tới… chẳng qua là, cô chợt có chút bận lòng, Đông Phương Khuynh Quốc đối mặt với Du Nhận lần nữa, tình hình có thể sẽ trở nên nguy hiểm hơn.

Sau khi đã vạch trần thân phận chân chính của Du Nhân, cô ngàn vạn không thể để cho Du Nhận biết sứ mỹ nhân đang ở Đông Phương gia, người này, có thể là người cởi ra nút thắt cuối cùng của lời nguyền mỹ nhân, cũng có thể khiến cho tất cả nút thắt lại một lần nữa bện chặt.

Đông Phương Khuynh Quốc nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ lưng của cô, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật may là hắn tới kịp, thật may là hắn kiên trì muốn đi về hướng này coi một chút, nếu như chỉ chậm nửa bước thôi, cô rất có thể bị Du Nhận bóp chết. Mới nghĩ đến chuyện hắn thiếu chút nữa sẽ không thấy được cô nữa, hắn đột nhên cảm thấy một nỗi kinh hoàng so với cái chết còn đáng sợ hơn.

“Tôi tới rồi, có vui không hả?" Hắn lấy một nụ cười khẽ để làm dịu đi trái tim đã bị thiêu đốt ba mươi ngày qua.

“Khụ…Tôi biết anh sẽ đến… Khụ khụ khụ…." Giọng cô khàn khàn.

“Rồi rồi rồi, cô là tiên tri, cái gì cũng biết." Trên miệng hắn châm chọc, tay lại không nhịn được càng ôm lấy cô chặt hơn."Thật là, ngay cả một câu 『 vết thương của anh đã khỏi hẳn chưa 』 cũng không hỏi nữa?"

Cô ngẩn ra, không hề né tránh, chẳng qua chỉ thở dài một tiếng, tâm tư căng thẳng một tháng trời, cuối cùng cũng lặng lẽ buông xuống, một tháng đau đớn kéo dài nơi lồng ngực, cuối cùng cũng ngừng lại.

Vết thương của hắn không sao, thật tốt quá, thật tốt quá….

Du Nhận bò dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, mắt lạnh nhìn Đông Phương Khuynh Quốc vẻ mặt đau lòng ôm lấy Văn Tri Lai, ngực bỗng dưng hung hăng quặn lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh Thiên Công thâm tình chân thành nhìn thê tử của gã.

Khi đó, gã cho là đối tượng mình ghen ghét chính là tiểu tử tuấn tú đó, nhưng sau này gã mới hiểu ra, gã đang ghen tỵ với thê tử của mình….

" Đông Phương Khuynh Quốc, thật vui vì cậu chưa có chết đấy!" Đôi mày rậm của gã nhíu chặt, lửa giận thiêu đốt.

“Dĩ nhiên, bởi vì tử kỳ của tôi còn chưa tới." Hắn lạnh lùng cười một tiếng.

“Khoảng thời gian này cậu lẩn trốn giỏi lắm, thủ hạ của tôi cùng cảnh sát đã tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy cậu." Du Nhận nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tại sao vẫn tìm tôi? Ông nhớ tôi đến vậy sao?" Vẻ mặt hắn xinh đẹp mị hoặc.

Trái tim Du Nhận khẽ nhảy lên, khóe miệng giật giật một cái.

Gã không hiểu, một kẻ chỉ thích nữ sắc như gã, vì sao chỉ nhìn qua khuôn mặt của Đông Phương Khuynh Quốc, liền không thể nào tự chủ, giống như mê muội, muốn có được hắn, đẩy ngã hắn, vò nát hắn, nghe tiếng kêu rên thê lương của hắn trong lòng gã.

Giờ thì hắn đã hiểu, có lẽ, ở trong tiềm thức, gã đã coi hắn trở thành Thiên Công kia, mới có thể đối với hắn nhớ nhung không ngớt….

“Nhưng mà, tôi nhìn thấy ông là muốn ói rồi đây! Du Nhận, thân là kẻ buôn bán vũ khí tiếng xấu lừng danh, ông còn có thủ đoạn thối tha gì chưa làm qua?" Nụ cười của hắn trong nháy mắt biến thành xemt hường cùng khinh bỉ.

Du Nhận ngẩn người, ngay sau đó nở một nụ cười ngoan độc.

“Quả nhiên, 『 Đông Phương mỹ nhân 』Đông Phương tam thiếu gia cũng không phải đèn hết dầu, trong khoảng thời gian ngắn, đã tra được nhất thanh nhị sở về Du mỗ."

“Cũng vậy cũng vậy, không phải ông cũng thăm dò lai lịch của tôi sao?"

“Đúng là khiến tôi giật mình, một mỹ nam tử xinh xắn như vậy, lại là một trong bốn Lang Vương của 『 Đông Phương lang 』…." Du Nhận nói xong chợt cười lạnh,"Chỉ tiếc, cậu tới nhầm chỗ rồi, đây không phải là địa bàn của Đông Phương lang, mà là địa bàn của tôi, lần này, cậu đừng mơ tưởng có thế chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi." Dứt lời, Du Nhận cầm di động lên, bấm số, chỉ thị cho mười tên thủ hạ đứng bên ngoài, những tên thủ hạ kia có không ít là bảo tiêu gã mời tới từ Trung Nam hải, Đông Phương Khuynh Quốc lần này muốn chạy trốn khó như lên trời.

Chẳng qua là, điện thoại vừa thông xong, đáp lại là tiếng kêu thảm thiết của thuộc hạ Mã Hải.

“Mã Hải? Xảy ra chuyện gì?" Gã ngạc nhiên quát.

“Tay của hắn bị chặt đứt." Một giọng nói cứng cáp xa lạ tiếp lời.

“….Mi là ai?" Gã kinh sợ biến sắc mặt."

“A, để tôi giới thiệu một chút, đó là tổng quản nhà tôi, thân thủ ông ấy còn tốt hơn tôi nha, bởi vì, võ công của tôi đều là do ông ấy dạy." Trả lời gã, là Đông Phương Khuynh Quốc đang cười đến rực rỡ.

Du Nhận sợ hãi ngẩng đầu, lúc này mới kinh hoàng, bản thân thật sự quá sơ suất, Mã Hải sau khi tra ra thân phận của Đông Phương Khuynh Quốc từng cảnh cáo gã “Đông Phương lang" không dễ chọc, nhưng hết lần này tới lần khác gã đều không tin, hoàn toàn không đem thằng nhãi họ Đông Phương này bỏ vào mắt, mới có thể…

“Thì ra tôi quả thật đã quá khinh thường cậu, Đông Phương Khuynh Quốc,"Gã âm thầm cắn răng, làm sao cũng không ngờ tôi, chỉ bằng Đông Phương Khuynh Quốc cùng tổng quản của hắn đã có thể làm cho gã mặt xám mày tro.

“Đúng vậy, sư phụ tôi nói, khinh địch là chuyện cực kỳ nguy hiểm đấy!" Đông Phương Khuynh Quốc một giây trước còn chế giễu ngạo mạn nói, một giây sau người đã lách qua. Du Nhận kinh hãi, đang muốn rút sung, tay lập tức bị một cú đã xoáy đạp trúng, súng văng ra chỗ khác.

“Làm sao? Không có dũng khí đánh tay không với tôi một trận?" Đông Phương Khuynh Quốc vừa khiêu khích hỏi, vừa đạp lên bao tay da màu đen của gã.

Du Nhận nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu lệ của hắn, không khỏi đem bóng dáng của hắn, cùng với Thiên Công trong giấc mộng kia làm một, lửa giận thiêu đốt đến phát đau, không có chỗ phát tiết trong lòng, tất cả đều bộc phát.

“Hừ, thằng nhóc phách lối này!" Gã hét lớn một tiếng, nhào tới phía trước.

Hai người giao thủ hai lần, công phu của Du Nhận không tệ, nhưng Đông Phương Khuynh Quốc lại cao hơn một bậc, cho dù bị thương do đạn bắn mới vừa khỏi lại, quyền cước nhanh nhẹn sắc bén kia vẫn mạnh mẽ đầy sinh lực như trước, nhanh chóng công kích, đem Du Nhận đánh cho không còn lối thoát.

Du Nhận càng đánh càng yếu, cũng càng đánh càng không cam tâm. Gã làm sao có thể cứ như vậy mà bại dưới tay Đông Phương Khuynh Quốc? Hôm nay nếu như gã không có cách nào khiến hắn lưu lại, như vậy, gã tuyệt đối cũng không để cho hắn còn sống mà rời đi, người Du Nhận hắn không chiếm được, cũng đừng có ai mong lấy được.

Quyền cước qua lại, gã lại bị Đông Phương Khuynh Quốc vung quyền đánh trúng cằm, ngực bị đạp một cái nặng nề, té ngã về phía sau, lúc này, gã liếc thấy Văn Tri Lai đang đứng ở một bên,, cùng với khẩu “Thiên nữ tán hoa" ở cách cô không xa.

Trong lòng vừa nghĩ, dùng một cú đã quét chân đánh lui Đông Phương Khuynh Quốc, làm bộ xông về phía cô.

Đông Phương Khuynh Quốc cả kinh, lập tức nhào tới ngăn cản, nhưng Du Nhận lại đột nhiên chuyển hướng về phía khẩu “Thiên nữ tán hoa" kia, nhặt súng lên, nhả một phát súng về phía Đông Phương Khuynh Quốc.

“Đoàng!" Hắn phi người sang phía bên trái, vừa quay đầu, chỉ thấy đạn bắn xuống mặt đất làm cho đá bể cát bay, tạo ra một lỗ thủng chừng 60 cm!

Hắn thầm kinh sợ với uy lực sát thương của khẩu súng này, nhưng chỉ mới dừng lại như vậy, Du Nhận đã chạy về phía Văn Tri Lai, túm lấy tay cô chế trụ.

Văn Tri Lai đau đến cau mày, lại không kêu lên tiếng nào.

“Ha ha, Đông Phương Khuynh Quốc, tôi thắng!" Du Nhận thớ gấp, dùng súng chỉ vào hắn, lớn tiếng uy hiếp.

“Buông cô ấy ra." Đông Phương Khuynh Quốc đứng lên, lành lạnh nhìn chằm chằm vào gã.

“Không thể được! Trước khi tìm được Sứ mỹ nhân, tôi sẽ không thả cô ta."

Sứ mỹ nhân?

Đông Phương Khuynh Quốc khiếp sợ kinh ngạc, Du Nhận đang tìm sứ mỹ nhân? Tại sao? Gã làm sao biết đến sứ mỹ nhân, có quan hệ thế nào với sứ mỹ nhân?

Hắn nhìn về phía Văn Tri Lai, phát hiện thấy cô cũng không kinh ngạc, thì ra cô đã sớm biết, cho nên mới phải chủ động đưa Du Nhận đến cổ mộ….

Đợi một chút, nói như vậy, Du Nhận muốn tìm cổ mộ Tống triều, chính là lăng tẩm của công chúa mà tổ tiên Đông Phương gia bọn họ đã vào trộm?

“Hơn nữa, tôi quyết định, tôi muốn Văn Tri Lai làm pháp sư riêng của tôi, sau này, cô ta luôn phải ở chung một chỗ với tôi, vĩnh viễn cùng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi." Du Nhận âm hiểm cười một tiếng, cố ý kéo cô lại gần, thị uy hôn lên mái tóc của cô. Đông Phương Khuynh Quốc sắc mặt đột nhiên thay đổi, con ngươi kết sương, hô hấp, ngừng lại. Có rất ít người có thể chọc cho hắn tức giận, đó là bởi vì hắn đối với bất cứ chuyện gì đều dửng dưng, nhưng chỉ cần liên quan đến Văn Tri Lai, hắn phát hiện hắn không thể không quan tâm.

Cho dù chỉ là một cọng tóc của cô, hắn cũng không muốn kẻ khác chạm bừa,

“Hăc…" Du Nhận đắc ý cười điên cuồng, định đem Văn Tri Lai ôm lấy, khiêu khích hỏi:" Làm sao? Có vị gì? Thì ra là cậu thích con bé mù dở này?"

“Tôi sẽ giết ông." Đông Phương Khuynh Quốc tay răng rắc rung động, huyết dịch đang sôi trào, hắn thay đổi giọng nói lười biếng lúc thường ngày, gương mặt tuấn tú diêm dúa phong tình trở nên lạnh lùng nghiêm túc, lúc này, chắc chắn không có ai nhầm hắn thành đàn bà được.

“Cậu đã không có cơ hội. Mặc dù đáng tiếc, nhưng mà, nếu không thể có được cậu, tôi không thể làm gì khác hơn là diệt trừ cậu." Gã vừa nói vừa chuẩn bị bóp cò súng!

Trong một sát na này, mặt đất tựa hồ như rung chuyển, gã ngạc nhiên, xoay về phía Văn Tri Lai quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Động đất sao?"

Văn Tri Lai nhìn mặt đất, lầm bầm nói: “Quan tài của công chúa…. Đang xao động ở phía dưới…."

“Cái gì?" Du Nhận vừa kinh vừa sợ, mộ huyệt của công chúa đang ở dưới chân gã? Thì ra là như vậy…..

“Vỡ…Bị phá vỡ rồi…" Mắt cô lộ ra sự bén nhọn, trong miệng dật ra tiếng nói nhè nhẹ.

“Cái gì vỡ? Cô đang nói cái gì?" Gã hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mặt này, mặt đất gã đang đứng đột nhiên sụp xuống một lỗ hổng to, gã và Văn Tri Lai cùng đồng thời rơi xuống.

“A!"

“Văn Tri Lai!" Đông Phương Khuynh Quốc gào lên bổ nhào qua, trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông bắt được cánh tay của Văn Tri Lai.

Du Nhận dữ dằn không kịp đề phòng, vội vã túm lấy vạt áo của cô, nhưng miếng vải nhanh chóng bị rách toạc, gã chỉ túm được một mảnh vải vụn từ chiếc áo trắng của cô, cả người rơi vào trong lăng tẩm sâu không thấy đáy dưới lòng đất, mất tăm mất tích.

Văn Tri Lai treo ngược ở cửa đông, cánh tay mảnh khảnh bị Đông Phương Khuynh Quốc nắm chặt, tình huống nguy hiểm vô cùng.

“Đừng cử động, đừng có ngọ nguậy, tôi kéo cô lên!" Đông Phương Khuynh Quốc quỳ ở mép động, nắm chặt lấy cổ tay của cô, nhưng cũng không dám dùng sức, bởi vì đất đá ở bên miệng hố đang lục tục rơi xuống.

“Buông tay đi…Nếu không, anh cũng sẽ rớt xuống." Văn Tri Lai ngước đầu, nhẹ giọng nói.

Ánh mắt của cô nhìn thấy đường nét của Đông Phương Khuynh Quốc, ánh mặt trời hắt lên từ sau lưng hắn, giống như toàn thân đang tỏa sáng, rất đẹp….

Đông Phương Khuynh Quốc nín thở, hắn biết cô lại nhìn thấy hắn, ánh mắt của cô tỏa sáng, ánh sáng lấp lánh như pha lê….

“Thiên nhãn của em nhìn thấy gì? Tôi sẽ buông tay sao?" Hắn cúi đầu thở hổn hển, ngay cả chớp mắt cũng không, cứ nhìn cô chằm chú.

Sẽ không.

Không phải là do Thiên Nhãn biết trước, mà là từ bàn tay đang siết chặt mạnh mẽ của hắn nói cho cô biết, hắn một chút cũng không muốn buông cô ra, thậm chí, hắn còn không để ý đến chuyện sẽ cùng cô ngã xuống. Người này…sợ là cho dù là địa ngục, cũng sẽ phải theo cô đi…. Vừa nghĩ tới cảnh tượng vỡ vụn trong tương lai, mù mịt, không báo trước lại xông lên trong hốc mắt không đổ lệ của cô, đôi mắt trở nên nóng rực đau rát, nén không được mà rên rỉ thống khổ.

“A…." Cô nhắm chặt hai mắt.

“Sao vậy?" Hắn ngẩn ra.

“Mắt của tôi…" Cô giơ một tay lên muốn xoa mắt, nhưng cơ thể vừa động, tay của hắn cũng đung đưa theo, cát đã ở miệng hố lại sụt xuống.

Mắt thâý hắn cũng sắp ngã xuống, hắn không chút chần chờ, thừa dịp đang rơi xuống, dùng sức kéo, đem thân thể mảnh khảnh của cô nhấc lên, ôm chặt vào trong ngực, lại liều chết lăn về một bên.

“Ầm ầm!"

Chỉ kém không phẩy một giây thôi, chỗ hắn vừa nằm đã sụt xuống, đất đá rơi thẳng xuống đông, rất lâu mới truyền đến tiếng chạm đất.

Hắn thở phào một hơi, nhìn về phía Văn Tri Lai nói: “Tốt rồi, không sao…"

Nhưng Văn Tri Lai vẫn nằm trên người hắn như cũ, không hề nhúc nhích.

“Này! Văn Tri Lai?" Hắn phát hiện có gì đó không đúng, lập tức ngồi dậy, xoay người cô qua, cả người đột nhiên ngây dại chết lặng. Có thể là do va chạm, cô đã ngất đi rồi, nhưng khiến cho hắn hoảng sợ không phải là sự hôn mê của cô, mà là hai hàng nước mắt đọng trên má cô.

Chất lỏng màu đỏ khiến người ta nhìn mà kinh hãi, từ trong hốc mắt cô tràn ra, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, giống như một điềm dữ chẳng lành, hắn nhìn mà ngây dại.

Cậu không thể đến gần con bé, nếu không, sẽ hại chết nó! Một khi huyết lệ chảy xuống, thì đã quá muộn…

Đây… là huyết lệ sao?

Hắn thật sự… sẽ hại chết cô? Tại sao không phải người khác, mà lại là hắn?

Quá hoang được! Nào có chuyện như vậy? Hắn mới không tin loại chuyện hoang đường buồn cười này! Đánh chết cũng không tin…

Đưa tay xóa đi đi dòng nước mắt màu đỏ kia, hắn vươn tay bế cô lên, giận dỗi nhìn chằm chằm mặt cô nói: “Tôi không phải lời tiên đoán nào cũng tin, em đừng tưởng rằng như vậy thôi là có thể hù dọa được tôi, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng muốn đưa em trở về Đài Loan, đây là em đã nhận lời tôi, em không thể chối được." Nếu như chảy huyết lệ sẽ khiến cô bỏ mạng, vậy hắn từ giờ trở đi, tuyệt đối sẽ không để cho cô phải rơi lệ, như vậy là được chứ gì? Như vậy, hắn có thể thích cô được đúng không ? Có thể… giữ cô ở bên mình đúng không? Chỉ cần không làm cho cô rơi lệ nữa….

Văn Tri Lai cuối cùng cũng tới Đài Loan, đền chỗ ở của nhà Đông Phương, cũng giúp một tay giải trừ lời nguyền của sứ mỹ nhân, dưới sự khai ngộ của cô, vướng mắc không rõ yêu hận của Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc Tĩnh cuối cùng cũng có kết quả tốt, mặc dù bọn họ đã trải qua sinh tử, nhưng cũng nhờ vậy mà hiểu nhau hơn, mà kết tinh tình yêu của bọn họ, càng khiến cho Đông Phương gia vui mừng không nhỏ, chuyện, tựa hồ đến đây đã có thể kết thúc,Đông Phương gia từ lâu vẫn bị ám ảnh chôn vùi trong màn khói mịt mù, cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng ban mai.

Chẳng qua là, Hắc Tĩnh mang thai đứa con của Đông Phương Thiên Kiêu, có phải chứng tỏ lời nguyền đã không còn hiệu lực nữa hay không?

Mà sứ mỹ nhân đã bị bể nát, liệu có đưa đến nguy hiểm nào kinh khủng hơn hay không?

Điểm này, người nhà Đông Phương vẫn không dám kết luận, bởi vì, trước khi bốn anh em nhà Đông Phương bình an sống qua ba mươi tuổi, không ai có cách nào để xác nhận xem lời nguyền đã hoàn toàn được giải trừ hay chưa. Cho dù, bức mỹ nhân đồ kia, sau đó được phát hiện đã còn chỉ là một tờ giấy trắng. Đúng vậy, nửa đêm, mỹ nhân trên bức mỹ nhân đồ kia giống như bốc hơi vậy, từ trên giấy biến mất, ngay cả câu thơ nguyền rủa kia cũng hóa thành vô hình, nếu như không phải tờ giấy ố vàng kia còn tồn tại, nếu như không phải mảnh vụn của sứ mỹ nhân vẫn rành rành trước mắt, thật sự người ta sẽ cho rằng, lời nguyền rủa đã quấn lấy nhà họ Đông Phương mấy đời, cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.

“"Bức…bức họa này từ bao giờ thì biến thành như vậy?" Từ Hồng Kông mới trở về Đài Loan, Đông Phương Phong Hoa khi nhìn thấy bức họa hoàn toàn bị thay đổi thực lấy làm kinh hãi, cũng cảm thấy quá là kỳ diệu.

Mặc dù thương thế của Đông Phương Thiên Kiêu đã ổn đinh, nhưng vì lý do an toàn, Đông Phương Phong Hoa vẫn quyết định để hắn ở lại Hồng Kông nghỉ ngơi.

Về phần Hắc Tĩnh, bởi vì thân thể quá suy yếu, hơn nữa lại đang mang thai, cũng ở lại để điều dưỡng, cõ Triệu Mồ Hiền cùng mẹ ở lại chăm sóc cô ta.

Trước mắt, hắn phái năm người trong Đông Phương lang ở lại bệnh viện bảo vệ, hắn và Đông Phương Khuynh Quốc cùng Đông Phương Tuyệt Thế cùng bà nội đem tro cốt của Thập Nhị về nhà Đông Phương, tổ chức hậu sự thật long trọng cho vị bảo tiêu trung thành bảo vệ chủ này.

Thập Nhị chết, khiến cho Đông Phương Thiên Kiêu vừa đau lòng lại tự trách, kẻ vẫn luôn tỉnh táo như hắn, khi vuốt lên bình sứ đựng tro cốt của Thập Nhị, nói tạm biệt với anh ta, lại giống như một đứa trẻ, khóc rống thất thanh, thật lâu mới kìm lại được.

Thập Nhị đi theo Đông Phương Thiên Kiêu tám năm, chẳng khác nào cái bóng của Đông Phương Thiên Kiêu, so với bốn anh em nhà họ, Thập Nhị giống như anh trai của Thiên Kiêu, ở chung với anh ta lâu ngày, giờ anh ta ra đi, trong lòng Thiên Kiêu cực kỳ đau đớn, có lẽ cả đời cũng không hết.

Trên thực tế, Thập Nhị chết, không chỉ khiến cho Đông Phương Thiên Kiêu đau đớn, cũng làm cho toàn bộ Đông Phương lang suy sụp không thôi,vì vậy, Đông Phương Phong Hoa mới vội vã cùng Tuyệt Thế trở về trấn an họ. Nhưng mà, hắn vạn vạn không ngờ tới, vừa về tới nhà đã nhìn thấy một bức họa mỹ nhân đồ trống không như vậy! Bức họa vẫn được đặt trong tấm khung được đặc chế, trạng thái chân không, không thể nào bị oxy hóa, mà nếu như có bị oxy hóa, cũng sẽ không phai hết màu hoàn toàn như vậy, giống như, mỹ nhân bên trong, không từ mà biệt, bước ra khỏi tranh.

“Gặp quỷ, không thấy mỹ nhân đâu!" Đông Phương Tuyệt Thế cũng ngạc nhiên dí mặt vào tranh, trợn mắt.

“Hơn nữa, ngay cả mấy chữ nguyền rủa kia cũng đều biến mất…." Đông Phương Khuynh Quốc lẩm bẩm, khó có thể tin.

“Tôi cũng không biết lúc nào thì xảy ra, là do Tri Lai tiểu thư hôm trước chợt yêu cầu tôi lấy tranh ra xem một chút…" Cừu Nghĩa quả thực cũng sợ hết hồn.

“Cái này…Tri Lai tiểu thư, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đông Phương lão phu nhân kinh ngạc, miệng cũng không khép lại được, bà đã nhìn bức họa này hơn năm mươi năm, nhưng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

“Lão phu nhân, cứ gọi cháu là Tri Lai được rồi." Văn Tri Lai nhẹ giọng nói.

“Tri Lai à, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu? Đang yên đang lành, sao lại biến thành giấy trắng? Cháu mau nói cho ta biết…" Đông Phương lão phu nhân bất an hỏi.

“Đừng lo lắng, lão phu nhân, chuyện này chứng tỏ, oán niệm của công tượng đã tiêu tán." Văn Tri Lai ôn hòa giải thích.

“Oán niệm?" Đông Phương Phong Hoa kinh sợ.

“Oán niệm đã tiêu, tranh dĩ nhiên biến mất. Năm đó, công tượng muốn là thứ tình yêu không thể chiếm được, hắn muốn bảo vệ, căn bản cũng là một thứ tình yêu không tồn tại, công chúa vì muốn để cho hắn giải thoát, từng động tay chân trên bức họa, để cho hắn chuyển thế thành nữ nhân, cũng vì, muốn hắn tìm được một tình yêu đích thực thuộc về chính mình, bây giờ, hắn đã tìm được, như nguyện, linh hồn phiêu diêu ngàn năm cô độc kia cuối cùng cũng có nơi để dựa vào, cuối cùng cũng đã hiểu ra, chỉ có một bên lưu luyến si mê thì không phải là tình yêu, tình yêu chân chính là phải đến từ hai phía, mới có thể vững chắc."

“Ý của cô là, bức họa này bị như vậy, có liên quan đến Hắc Tĩnh?" Đông Phương Tuyệt Thế hừ lạnh. Nói vậy, hắn còn phải cảm tạ cái đứa con gái đã khiến cho cả Đông Phương gia long trời lở đất kia hay sao?

“Đúng vậy, Hắc Tĩnh mang thai, là một nhân tố quyết định, đại biểu cho sinh mạng trọng sinh, đứa bé trong bụng cô ấy có khả năng hóa giải lời nguyền này." Văn Tri Lai lại nói.

Đông Phương Khuynh Quốc nghĩ đến lúc trước cô nói với hắn hắn sẽ không chết lộ ra huyền cơ, trong lòng hơi rợn, bật thốt lên: “Cô đã sớm biết Hắc Tĩnh sẽ mang thai sao?"

Văn Tri Lai còn chưa trả lời, Cừu Nghĩa đã giành trước nói: “Chuyện Hắc Tĩnh mang thai, Tri Lai tiểu thư là người đầu tiên cảm ứng được, hôm đó cô ấy còn nói chúc mừng gì đó với tôi, còn mấy lời kỳ quái, sau này tôi mới biết được, cô ấy chỉ là trong bụng Hắc Tĩnh đã có đứa con của Nhị thiếu gia."

Trẳng thắn mà nói, lúc Cừu Nghĩa nhân được tin vui từ Hồng Kông truyền tới, toàn thân cơ hồ run lẩy bẩy, ông ta khi đó thật sự cảm thấy, Văn Tri Lai quả nhiên là tiên tri!

“Thiên Nhãn của cô ngay cả chuyện như vậy cũng thấy được?" Đông Phương Phong Hoa kinh ngạc gấp bội, nhất thời nhớ đến lời tiên đoán “Một chết ba sống" của cô trước khi Đông Phương Thiên Kiêu đi Hồng Kông tìm Hắc Tĩnh, bây giờ ngẫm lại, lúc đó cô đã biết Hắc Tĩnh sẽ mang thai, cũng biết trước Thập Nhị sẽ chết. Cô bé này thật là đáng sợ… Sống lưng của hắn rét run một trận.

“Biết trước, vốn là năng lực của Thiên Nhãn." Văn Tri Lai nhàn nhạt nói.

“Thật sự kỳ diệu như vậy? Vậy tương lai của tất cả chúng tôi, cô không phải cũng biết chứ?" Đông Phương Tuyệt Thế khiêu khích hỏi.

Văn Tri Lai cười không đáp, nhưng sắc mặt của Đông Phương Khuynh Quốc lại trầm xuống.

Từ lúc vào cửa, tâm mắt của hắn chưa từng rời khỏi Văn Tri Lai, hắn nhìn ra được cô đang mệt mỏi, mặc dù trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng sử dụng Thiên Nhãn quá hao tổn tinh thần, khí sắc của cô đã trở nên có chút u ám, càng làm hắn lo lăng hơn là, động tác nhắm mắt thường xuyên của cô…..

Lúc rời khỏi Tô Châu, Kim Phượng từng kéo hắn qua một bên, dặn dò hắn không được để cho Văn Tri Lai sử dụng Thiên Nhãn thường xuyên, còn muốn hắn đảm bảo sẽ đưa cô trở lại.

“Nếu như con bé ở Đài Loan mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!"

“Yên tâm, tôi sẽ đi theo bên cạnh bảo vệ cô ấy!"

“Không, cậu trăm ngàn đừng có đến gần nó quá, quan trọng hơn chính là, cho dù như thế nào cũng đừng khiến nó dao động, tuyệt đối không thể… để con bé yêu cậu." Lời của Kim Phượng cùng với lời của Mẫn Lập Căn giống hệt nhau, giống như cũng rằng hắn sẽ hại chết Văn Tri Lai vậy, điều này khiến hắn vừa bực mình lại khó hiểu, bọn họ rốt cuộc coi hắn là thứ gì? Chẳng lẽ, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô như vậy, không thể chạm vào, không thể yêu sao?

“Đúng vậy, xin cậu đừng làm tổn thương con bé, đừng chạm vào nó, đừng yêu nó, đừng để cho bất kỳ cảm xúc nào của cậu ảnh hưởng đến nó, nếu vậy nó còn có cơ hội còn sống mà trở về, bằng không…"

Lời cảnh báo cuối cùng của Tần bà bà, giống như cây kim vẫn găm vào trong ngực hắn.

Cô thật sẽ chết sao? Là bởi vì hắn?

Không, hắn không tin, bởi vì những lời này đều không phải từ miệng cô mà ra, đều là người khác nói, hắn chỉ tin vào năng lực của cô, người khác nói gì đều là vô nghĩa, không tính….

Nhưng ngày đầu tiên cô đến Đông Phương gia, lúc giải thích nghi hoặc cho Đông Phương Thiên Kiêu, lại lần thứ hai chảy ra huyết lệ, khi chất lỏng màu đỏ tươi kia từ hốc mắt cô chảy xuống, hắn mới giật mình phát hiện, có một số chuyện, nếu như vận mệnh đã định, tựa hồ như không thể nào ngăn cản.

Tựa như hắn không có cách nào khiến cô đừng rơi lệ, không có cách nào ngăn cản chất lỏng màu đỏ đáng sợ đó tuôn ra từ hốc mắt của cô….

Như vậy, có phải hắn cũng không có cách nào ngăn cản cái chết của cô không?

“Tri Lai, theo như lời cháu nói, Hắc Tĩnh mang thai, lời nguyền mỹ nhân sẽ giải trừ sao?" Đông Phương lão phu nhân lại vội vã hỏi.

“Hẳn vậy." Văn Tri Lai gật đầu một cái.

“Hẳn? Cô thật ra cũng không quá xác định sao?" Đông Phương Tuyệt Thế nhíu lại hai hàng lông mày xinh đẹp.

“Không phải là không xác định, mà là còn một chuyện phải hoàn thành, lời nguyền mới có thể thực sự được giải trừ." Cô lại nói.

“Chuyện gì?" Đông Phương Phong Hoa hỏi.

“Mảnh vỡ của sứ mỹ nhẫn, kể cả bức tranh này, trước khi đứa con của Hắc Tĩnh ra đời, làm ơn hãy bảo vệ cẩn thận, khi đứa trẻ được sinh ra, nhớ lấy một giọt máu của đứa bé, thiêu hủy cùng với hai thứ đồ này, nhớ, ở trong thời gian này, nhất định phải canh giữ kỹ hai vật này, càng phải bảo đảm an toàn cho Hắc Tĩnh cùng đứa trẻ." Văn Tri Lai thận trọng nói.

“Ý cúa cô là, có người sẽ đến cướp đoạt sao?" Đông Phương Phong Hoa cảnh giác hỏi.

“Đúng vậy."

“Là ai?"

“Phò mã công chúa." Cô chậm rãi nói.

“Phò mã công chúa?" Mọi người đều ngây dại.

“Trượng phu của công chúa Tống thị năm đó, cũng đã chuyển thế mà tới, hắn đang tìm sứ mỹ nhân, nếu sứ mỹ nhân rơi vào tay hắn, chuyện có thể sẽ trở nên càng thêm phức tạp."

Đông Phương Khuynh Quốc chợt biến sắc: “Cô nói Du Nhận? Thì ra hắn…chính là trượng phu của công chúa kia hồi đó?"

“Đúng vậy."

“Chẳng lẽ hắn ngã vào cổ mộ còn chưa chết?" Rơi vào trong cổ mộ sâu không thấy đáy, còn có thể sống?

“Không, ông ta vẫn còn sống."

Đông Phương Khuynh Quốc hơi rợn, nếu như tên kia còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cửa.

“Khuynh Quốc, thế này là xảy ra chuyện gì ? Cổ mộ gì?" Đông Phương Phong Hoa vội hỏi.

Đông Phương Khuynh Quốc kể lại sơ lược những chuyện đã xảy ra, mọi người càng nghe càng kinh hãi, không ai ngờ được rằng, lúc lời nguyền vất vả mãi mới có thể hóa giải được, lại nhảy ra một nhân vật như vậy!

“Chờ một chút, cậu nói là…cậu tìm được lăng tẩm của công chúa?" Đông Phương Phong Hoa kinh ngạc không dứt. Vị trí lăng tẩm của công chúa đã thành câu đố, Tiểu Cửu tìm bao nhiêu năm cũng không thu hoạch được gì, làm sao Khuynh Quốc không chỉ tìm được, còn đi qua?

“Là Văn Tri Lai tìm được." Đông Phương Khuynh Quốc nói.

“Chuyện quan trọng như vậy sao giờ mới nói?" Lão phu nhân kêu lên.

“Trở về phát sinh nhiều chuyện như vậy, làm sao có thời gian mà nói rõ? Huống hồ, cổ mộ ở chỗ đó cũng không chạy đi đâu được, lần sau có thời gian đi tìm là được." Hắn hừ nhẹ nói.

“Anh không xuống xem một chút?" Đông Phương Tuyệt Thế lại hỏi.

“Không xuống, khi đó lăng mộ bị sụp, cộng thêm Văn Tri Lai đang bị thương…" Lúc đó hắn làm gì có tâm tư mà quản lăng tẩm, hắn chỉ một lòng muốn đưa Văn Tri Lai đi nhanh một chút.

“Sụp? Vậy nếu như không tìm được thì làm sao bây giờ?" Lão phu nhân vội la lên.

“Lão phu nhân, đừng lo lắng, vị trí lăng tẩm, Khuynh Quốc tiên sinh đã nhớ." Văn Tri Lai nhẹ giọng trấn an lão phu nhân.

“Phải không? Khuynh Quốc, con có nhớ không?" Lão phu nhân quay đầu nhìn Đông Phương Khuynh Quốc.

“Coi như con có quên, Văn Tri Lai cũng nhớ." Đông Phương Khuynh Quốc nhun vai.

“Đúng đúng, Tri Lai à, cháu phải giúp Đông Phương gia nhà chúng ta tới cùng, đừng bỏ đi đấy!" Lão phu nhân kéo tay Văn Tri Lai, mềm giọng yêu cầu.

“Dạ." Cô gật đầu một cái. Nếu đã đến, cô sẽ chẳng quay về được, thậm chí, cô còn không xác định cô có thể sống được đến năm sau hay không.

“Lăng tẩm đã tìm được, Tiểu Cửu cũng không phải chạy đông chạy tây nữa, bảo con bé trở về đi!"Lão phu nhân nói với Cừu Nghĩa.

“Dạ." Cừu Nghĩa đáp lời.

Nghe thấy Tiểu Cửu sẽ trở về, trên mặt Đông Phương Tuyệt Thế thoáng qua một tia phức tạp, nhưng rất nhanh lại biến mất.

“Nhưng mà, trọng điểm bây giờ là phải điều tra người tên là Du Nhận này." Đông Phương Phong Hoa trầm ngâm.

“Đúng, phải cẩn thận người này." Văn Tri Lai nói.

“Theo cách nói của cô, cái người tên là Du Nhận kia, vì công chúa, nên mới muốn đoạt lại sứ mỹ nhân?" Đông Phương Tuyệt Thế thiếu kiên nhẫn hỏi, khuôn mặt chất đầy chán ghét. Kẻ thù hết tên này đến tên khác, xong chưa hả?

“Ông ta muốn lấy sứ mỹ nhân, cũng không phải vì công chúa, mà là vì công tượng, ông ta muốn tìm được chiếc đĩa có chưa hồn phách cốt nhục đó của công tượng." Cô nghiêm mặt nói.

“Cái gì? Vậy là ý gì/" Mọi người lại ngẩn ra.

“Chẳng lã hắn thống hận công tượng quấy rầy bà xã của hắn, đến chết vẫn còn quấn lấy công cúa không buông, giận đến mức chuyển thế đuổi theo?" Đông Phương Tuyệt Thế cười lạnh châm biếm.

“Không…Ông ta là vì yêu mà đến."

“Yêu?"

“Vị Phò mã kia, yêu công tượng có dung mạo diễm lệ xinh đẹp."

Đáp án này, lại làm cho tất cả mọi người đứng ở đây đều sững sờ.

Chuyện xưa phía sau sứ mỹ nhân sao lại phức tạp như vậy? Mà Đông Phương gia lại cố tình chọc phải cái thứ đồ nguyền rủa này.

“Phò mã kia là đồng tính luyến ái?" Đông Phương Tuyệt Thế trợn mắt.

“Tôi không biết, một người trong lòng khuynh hướng yêu thương là nhiều mặt, có lẽ, chỉ trong một khoảnh khắc, một ánh mắt giao nhau, hắn liền rơi vào lưới tình, từ đó không thể tự kiềm chế." Cô khẽ rthan.

“Nghiệt chướng a! Nghiệt chướng…" Đông Phương lão phu nhân lẩm bẩm nỏi.

“Công tượng lưu luyến si mê công chủa, Phò mã lại thầm mến công tượng, vậy công chúa kia…nàng có biết không?" Đông Phương Phong Hoa nghi ngờ hỏi.

Nhờ cậy cô…Tịnh Y

Công chúa nàng có biết không? Vấn đề này khiến cho Văn Tri Lai hơi lạnh, một cái chớp mắt, cô lại nghe thấy thanh âm kia.

Nhất thời, trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng, nhưng lại quá mơ hồ, làm cô không sao nắm bắt được.

“Này, sao cô không nói gì?" Đông Phương Tuyệt Thế thúc giục hỏi.

“Tôi…" Cô cố gắng muốn nắm giữ cảnh tượng đó, nhưng một trận đau nhói chợt ập tới, đôi mắt của cô nhíu lại, đau đến tái nhợt cả khuôn mặt.

Đông Phương Khuynh Quốc không hề xem nhẹ sự khác thường của cô, lập tức đứng dậy.

“Đừng có nói với tôi là công chúa ngây thơ cái gì cũng không biết đấy, từ chuyện nàng ta bố trí công tượng, để cho hắn chuyển thế thành nữ nhân, nàng ta tuyệt đối cũng là một nhân vật khôn khéo." Đông Phương Tuyệt Thế cười nhạt.

“Công chúa nàng…" Tại sao cô không thấy rõ được cảnh đỏ? Chỉ có những chuyện liên quan đến chính cô cô mới nhìn không thấy, chẳng lẽ, quá khữ của cô cùng công chúa có liên quan?

“Cô có vẻ rất lúng tủng, sao vậy, cô không phải là tiên tri sao? Cũng có chuyện cô nhìn không thấy được sao?" Đông Phương Tuyệt Thế đùa cợt nhìn vẻ mặt hoang mang của cô.

“Tuyệt Thế…" Mọi người đồng loạt trách cứ sự vô lễ của Đông Phương Tuyệt Thế, Đông Phương Khuynh Quốc đã sớm không nhẫn được nữa, khuôn mặt thối lại, tiến lên vươn tay kéo Văn Tri Lai từ trên ghế salon lên.

“Đừng hỏi nữa, để cô ấy nghỉ ngơi đi."

“Không sao, tôi vẫn khỏe." Văn Tri Lai nhàn nhạt nói.

“Không, cô mệt rồi, về phòng." Hắn mạnh mẽ dìu cô đi, không để ý đến sự kinh ngạc của mọi nười, trực tiếp kéo cô ra khỏi phòng khách, lùi về khu nhà riêng biệt phía sau.

Đông Phương Tuyệt Thế nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, lạnh giọng giễu cợt: “Anh ba không phải là đã thích cái cô mù này rồi chứ?"

“Tuyệt Thế, chú ý cách dùng từ của cậu/" Đông Phương Phong Hoa quát lên.

“Hừ! Em nào có dùng sai từ? Mắt không nhìn thấy thì gọi là mù, tất cả các từ điển quốc ngữ đều giải thích như vậy, nếu không tự anh đi mà tra." Hắn hừ nhẹ một tiếng, vung mái tóc đuôi ngựa, đi thẳng lên lâu.

Đông Phương lão phu nhân có chút kinh ngạc.

Tại sao ba đứa nhỏ này đều thích phải người không nên thích vậy? Từ Triệu Mộ Hiền cho đến Hắc Tĩnh, bà đã thỏa hiệp hai lần, nay lại đến một cô Văn Tri Lai?

Cô ta mặc dù là một cô gái tốt, nhưng mà mắt của cô ta…

“Phong Hoa…" Lão phu nhân nhìn đứa cháu cả.

“Bà nội, đừng lo lắng, Cừu Nghĩa từng nhắc qua, Văn Tri Lai tuyệt đối không thể nói chuyện yêu đương nam nữ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng,, cô ấy nhất định sẽ biết nặng nhẹ thế nào." Đông Phương Phong Hoa ngoài miệng an ủi bà nội như vậy, trong lòng cũng cảm giác được, một đứa chưa từng nghiêm túc với bất cứ chuyện gì như Khuynh Quốc, lại đối với Văn Tri Lai khác thường như vậy.

“Phải không? Vậy thì tốt. Rảnh rỗi hãy khuyên nhủ Khuynh Quốc, đối tượng phải tìm tử tế, đừng nóng vội." Đông Phương lão phu nhân thở dài một tiếng. Thời gian này bà bị kích thích không nhỏ,hết chuyện sứ mỹ nhân bị vỡ, lại đến chuyện Thiên Kiêu bị trọng thương, sau đó lại đến Hắc Tĩnh mang thai, bây giờ Khuynh Quốc lại đi yêu một cô gái mù,tim cứ nhảy lên nhảy xuống, cũng đủ dằn vặt bà quá rồi.

“Cháu biết, Cừu tổng quản, phiền chú đỡ bà nội vào nghỉ ngơi." Hắn nhìn Cừu Nghĩa nói.

“Được." Cừu Nghĩa đáp một tiếng. dìu lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi.

Đông Phương Phong Hoa một mình đứng ở phòng khách, nhìn bức mỹ nhân đồ trông không kia, nghĩ thầm, theo tính tình của Khuynh Quốc, sẽ chẳng quản đối phương có đáp lại hay không, một khi yêu, chỉ sợ là lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, đến chết cũng sẽ không bỏ qua….

Con cháu Đông Phương gia chỉ có ba mươi năm tuổi thọ ngắn ngủi, tựa hồ chính là như vậy, nếu muốn yêu, thì yêu đến liều lĩnh.

Vừa điên cuồng vừa mãnh liệt.

Giống như sự si ngốc của công tượng kia, hết thuốc chữa giống nhau.

Đây, có lẽ mới là lời nguyền chân chính của sứ mỹ nhân chăng!
Tác giả : Bồng Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại