Sinh Nhi Vi Yêu
Chương 62
Sở Tỳ nằm nghiêng trên giường, một tay đở mặt, lẳng lặng nhìn Côn Lôn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nàng không biết phải làm thế nào tha thứ Côn Lôn, chính như nàng đã nói, chết cũng không tha thứ, nhưng nàng lại không đành lòng, không đành lòng tự tay dằn vặt người nàng đã từng yêu. Không dằn vặt nàng lại không cam lòng, trong lòng Sở Tỳ lúc nào cũng cháy một ngọn lửa phẫn nộ, mỗi khi nhìn thấy Côn Lôn, ngọn lửa trong lòng sẽ càng cháy càng lớn, hận không thể tự tay giết nàng ấy.
Nàng nâng người ngồi dậy, ngón tay đặt trên cần cổ yếu đuối không chút phòng vệ của Côn Lôn, sau đó chậm rãi xiết chặt.
Côn Lôn đang ngủ cũng cảm giác được, vô thức bắt lấy tay nàng, dùng bàn tay mình phủ lên, còn không quên trấn an vỗ vỗ vài cái.
Sở Tỳ chậm rãi nhắm mắt, một loại cảm giác dị thường trống rỗng, uể oải từ trong lồng ngực đột nhiên lan tràn, nàng thu tay lại, thay Côn Lôn kéo chăn, ngưỡng mặt nằm trên giường, nhếch khóe môi, cười đến vô cùng khó coi.
Dưới vương điện có một đại lại Sở Tỳ tự tay chế tạo, Sở Tỳ theo thềm đá âm u đi xuống dưới, đường đi chật chội, vị đạo gay mũi khiến nàng không khỏi che mũi lại, nàng vẫn đi xuống, đi đến nhà lao được một kết giới bao vây
Nơi này giam giữ một con bạch long khoẻ mạnh, dùng thân thể không ngừng va vào lao tù phòng thủ kiên cố.
Sở Tỳ cất bước đi vào trong kết giới: "Mạnh Triệu Trọng."
Trong lỗ mũi Mạnh Triệu Trọng trọng trọng phun ra một tiếng.
Ngày ấy hắn nghe xong sơn thánh phân phó mà xuống núi, đi đến nửa đường cảm thấy không thích hợp, lén lút chạy trở về, vừa lúc nhìn thấy Côn Lôn ngã trên mặt đất không biết sống chết, mà Sở Tỳ ngồi ở một bên thong dong uống trà, hắn một mạch xông đến.
Kết quả đã bị nàng dễ dàng bắt trở về.
Sở Tỳ nói: "Không nên tìm phiền toái, ta thả ngươi đi."
Mạnh Triệu Trọng cứng rắn nói: "Vậy ngươi thả sơn thánh ra."
Sở Tỳ nhất thời tức giận nở nụ cười, lạnh lùng nói: "Người si nói mộng, nhân lúc ta còn không thay đổi chủ ý, cút đi."
Nàng đem kết giới mở một lỗ hổng, phẩy tay áo bỏ đi, vừa lúc gặp được Kinh Mặc đang ở trong sân luyện công, hổ trảo mang theo tiếng gió. Sau khi nàng khôi phục tuy rằng oán hận Côn Lôn, nhưng vẫn trước tiên đem hai người cùng nhau đi ra ngoài, lại ở Côn Lôn Sơn bị Mạnh Triệu Trọng nhặt trở lại, sau đó Côn Lôn ở lại Côn Lôn Sơn, hắn tự phát chạy đi tìm 'muội muội'.
Sở Tỳ vẩy tay, Kinh Mặc liền ngừng tay chạy tới, hai người nhất tề ngồi trên tảng đá trong viện. Hai người đều là dài tay dài chân, giống như hai con chó ngồi xổm trên đất, tư thế thực sự buồn cười.
Sở Tỳ nói: "Trong lòng phiền muộn, đến tìm ngươi nói chuyện một chút, có chào đón hay không?"
Kinh Mặc gật đầu, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc: "Muội muội ngươi nói, ta nghe."
Sở Tỳ bật cười, nàng dùng tay làm lược, chải chải tóc dài, gió thổi có chút tán loạn, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới tổ chức xong ngôn ngữ, nói: "Lúc ta còn chưa khôi phục, ta đã nghĩ, tất cả người đã từng phụ ta, ta đều phải từng bước từng bước trả thù. Đầu tiên là Côn Lôn, sau đó là Côn Bằng Khổng Tước, thiên đế, Hồng Liên, bao gồm những kẻ hỗn tạp trên thiên đình ta cũng không muốn buông tha."
Kinh Mặc trọng trọng 'ân' một tiếng, nói: " Vậy thì trả thù a, phụ thân nói, bị người khi dễ thì phải đánh lại."
"Nhưng...."
"Nhưng mà cái gì?"
Sở Tỳ thở dài, hai mắt hiện ra thần sắc mờ mịt: "Ta bỗng nhiên không biết làm việc này có ý nghĩa gì, thậm chí không biết vì sao mà sống, Kinh Mặc, vì sao ngươi sống?"
"Để trở nên cường đại!"
"Ta đã là người cường đại nhất thiên hạ."
"Ta đây cũng không biết." Kinh Mặc gãi gãi đầu, nói: "Có lẽ ngươi chỉ là hơi mệt một chút, ngủ một giấc sẽ tốt thôi. Trước đây lúc ta phiền não đều là ngủ, ngủ dậy thì cái gì cũng tốt thôi!"
Hắn hai tay hợp lại, dán ở bên má, làm ra dáng vẻ ngủ say, thậm chí còn giống như thật mà ngáy khò khò.
"Như vậy?" Sở Tỳ học theo hắn, khép hờ đôi mắt, bàn tay dán tại sườn mặt, cũng giả vờ ngáy, thần sắc tối tăm của nàng rốt cục hiếm thấy lộ ra một chút tiếu ý, nhưng chút vui vẻ nhỏ nhoi này chưa kịp lan tràn, phút chốc liền liễm đi.
Nàng lập tức đứng dậy, nhìn về phía trạch viện của Côn Lôn.
"Muội...." Kinh Mặc vừa mới nói một chữ, Sở Tỳ liền biến mất ở tại chỗ.
Ngay sau đó một con bạch long bị người ta kéo long tu từ phòng trong quăng ra ngoài, phát sinh một tiếng kêu thống khổ.
Kinh Mặc: "...."
Hắn cảm thấy bản thân cũng rất đau.
"Mạnh Triệu Trọng! Ta đã nói với ngươi, nhân lúc ta còn chưa thay đổi chủ ý thì cút đi, ngươi là dựa vào cái gì mà dám làm càn trước mặt ta!"
Trên người Mạnh Triệu Trọng dường như đè nặng nghìn tầng gông xiềng, hắn biết đó là kết giới của Sở Tỳ, hắn bị nhốt trong kết giới không thể động đậy, chăm chú nhìn Côn Lôn, dường như đang hỏi : Sơn thánh, vì sao ngươi không rời đi?
Ánh mắt của hắn chấp nhất như vậy, Côn Lôn không đành lòng mà nhìn đi nơi khác.
Mạnh Triệu Trọng không biết từ đâu có khí lực, bỗng nhiên chợt quát một tiếng, long sừng tăng vọt, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, long sừng cứng rắn phá thủng một lổ nhỏ trên kết giới, Sở Tỳ không khỏi ngẩn người, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Úc, năm đó long chủ long châu bị trộm vì vậy bị cách chức, lúc đó lưu lạc, chính là dòng tộc này đi. Khó trách khó trách."
Nàng liên tục nói hai lần khó trách, sau đó dĩ nhiên nhàn nhã ngồi xuống, còn bảo Kinh Mặc đến cùng nhau xem.
Mạnh Triệu Trọng tựa như mãnh thú bị trói buộc, một lần lại một lần đâm đầu về phía lỗ thủng, mau nhiễm khắp người, ngay cả đôi mắt trong suốt kia cũng bị che phủ, cả người hắn đều là thương tích, nửa điểm cũng nhìn không ra đã từng là thần long lên trời xuống đất ở Côn Lôn Sơn.
Một tay Côn Lôn buông xuống tại bên người, ngón tay khẽ động, muốn vươn tay ra, sau đó rốt cuộc động tác gì cũng không làm.
Sở Tỳ thấy được, mặt không biểu tình nói: "Một cơ hội cuối cùng."
Côn Lôn vội vàng bước đến, bị kết giới ngăn trở, quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Tỳ, kết giới trước mặt biến mất, nàng đỡ Mạnh Triệu Trọng dậy, lo lắng nói: "Ta không phải đã bảo ngươi đi rồi sao? Sao ngươi lại trở về?"
"Ta muốn dẫn sơn thánh đi!"
"Ta sẽ không rời khỏi đây."
"Là nàng uy hiếp ngươi đúng không?" Mạnh Triệu Trọng phẫn nộ nhìn về phía Sở Tỳ, Sở Tỳ nhún vai, đối mặt ánh mắt cừu hận của người bên ngoài, nàng dĩ nhiên cảm thấy vui sướng không gì sánh được, nàng vốn là là yêu, cần người khác thích để làm gì? Buồn cười!
"Không phải, ngươi không hiểu, đi mau."
"Ta không đi! Ta muốn dẫn sơn thánh đi!"
Côn Lôn quay đầu nhìn thấy Sở Tỳ dĩ nhiên nở nụ cười, hơn nữa độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ cường liệt bất an, tức giận đến run rẩy mắng: "Mạnh Triệu Trọng, ngươi cút đi cho ta!"
"Đã đến giờ rồi, hay cho một trung thần, nếu hắn không muốn rời khỏi, Côn Lôn ngươi cần gì phải buộc hắn đây?" Sở Tỳ phủi phủi bụi bẩm vốn dĩ không hề tồn tại trên tay áo, thong thả đứng dậy, Kinh Mặc trái lại lui hai bước, đứng sau lưng nàng.
"Côn Bằng bị trói buộc ở nơi nước cạn, đau đớn khi thương long gãy sừng, ta chỉ thấy qua thứ, không bằng hôm nay nhất tịnh xem qua đi."
Côn Lôn thấy nàng từng bước đến gần, lòng bàn tay đã ngưng tụ pháp lực, cắn răng một cái, hai gối quỳ xuống: "Ngươi đối với ta như thế nào cũng được, không nên liên lụy người vô tội, cầu xin ngươi tha cho hắn một mạng."
Sở Tỳ ngẩn ra, sau đó khó có thể tin lui lại mấy bước, viền mắt của nàng phút chốc đỏ bừng: "Ngươi cầu xin ta? Ngươi vì hắn mà cầu xin ta? Sao ngươi có thể...."
Nàng ngửa mặt thở hắt ra một hơi, giống như hài tử bị ủy khuất, gần như mang theo nức nở nói: "Sao ngươi có thể..."
Chợt nàng đôi mắt sung huyết, chỉ vào Mạnh Triệu Trọng lớn tiếng nói: "Kinh Mặc, chém gãy sừng rồng của hắn cho ta."
"Được." Kinh Mặc lập tức tiến lên.
Con ngươi của Côn Lôn co rút lại một chút, tay mới vừa nâng lên một nửa, Sở Tỳ đã dùng chuôi kiếm đánh vào cổ tay nàng, lưỡi kiếm trên không trung rất nhanh biến thành nghìn vạn thanh kiếm, vô số lợi kiếm từ bốn phương tám hướng bắn xuyên qua, trong nháy mắt xuyên thấu thân thể Mạnh Triệu Trọng, hai cái sừng rồng thật dài tận gốc gãy rơi trên mặt đất, máy chảy như suối. Mạnh Triệu Trọng phát sinh tiếng kêu rống đinh tai, hắn liều mạng đâm đầu xuống đất, khẩn cầu tìm về hai cái sừng.
Rốt cục, bạch long cả người đẫm máu co quắp vài cái, bất động.
— Nếu như sơn thánh già rồi, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.
— Cách nghĩ đáng khen ngợi. Chỉ là ta sẽ không già, ta sẽ chết, ai cũng không giúp được ta.
— Ta đây cũng sẽ bảo vệ sơn thánh, cho dù là chết. Lúc ta còn là một tiểu long thì đã theo ngài, sau này cũng muốn theo ngài.
Mạnh Triệu Trọng năm nay ba vạn năm nghìn không trăm mười bốn tuổi, theo Côn Lôn ba vạn bốn nghìn sáu trăm tám mươi mốt năm, thanh niên này sợ là đến chết cũng không rõ, vì sao Côn Lôn không rời đi? Lúc hắn hấp hối lại nghĩ đến lúc trước các nàng xuống núi rõ ràng còn rất tốt, Tiểu Sở đại nhân tuy rằng không thích hắn, nhưng không sao cả, chỉ cần tốt với sơn thánh là được rồi. Ngắn ngủi mười năm cảnh còn người mất, tất cả mọi người bất biến, không tốt sao?
Vì sao? Hắn không rõ, vì sao phải có nhiều ân ân oán oán như vậy, vì sao tất cả mọi việc đã nói trước vĩnh viễn đều không thực hiện được?
Lúc hắn chết viền mắt huyết hồng, ánh mắt cuối cùng cũng là nhìn về phía Côn Lôn, trầm thấp nức nở một tiếng.
Vì sao?
Côn Lôn tê liệt ngồi bệt trên mặt đất, viền mắt đau xót, muốn khóc lại khóc không được.
Lần này động tác mau lẹ, linh hồn Sở Tỳ dường như vừa trở về vị trí cũ, thân thể hung hăng run lên, dĩ nhiên cũng không ức chế được run rẩy, nàng ngồi xổm xuống, chân tay luống cuống đem sừng rồng liều mạng gắn lại, nàng nhìn Côn Lôn, khóe mắt hồng sắc sáng đến đốt mắt, thấp giọng nói: "Ta...."
Côn Lôn vô cùng uể oải, chỉ là nói: "Có thể cho hắn được toàn thây không?"
Sở Tỳ chỉ ngây ngẩng gật đầu.
Xa xa đột ngột truyền đến tiếng kèn — là đại quân của thiên đình.
Sở Tỳ truyền âm kêu một tiếng: "Khương Ương.", lập tức dự định nghênh chiến, Côn Lôn ở sau lưng gọi nàng lại: "Sở Tỳ."
Lần này dường như giẫm lên cái chân đau của nàng, trong lòng Sở Tỳ dâng lên ký ức xa xôi, từ bản năng nổi lên một cổ sát ý sắc bén, cười nhạt một tiếng: "Thế nào? Ngươi còn muốn đâm ta một kiếm sao? Vì thương sinh?"
Côn Lôn bỗng nhiên không nói lời nào.
Nàng nhìn Sở Tỳ, trong mắt còn có quan tâm chưa kịp thu hồi.
Sở Tỳ gật đầu với nàng, lảo đảo đi rồi, nàng lúc này nhớ đến cách nghĩ lúc đó, trong đầu hoàn toàn là một đoàn tương hồ, nàng bỗng nhiên đầy bụng bi thương mà nghĩ, ta thế nào lại hỉ nộ vô thường như vậy, giống như người điên?