Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em
Chương 28: Lần cuối cùng em thích anh
Thẩm Khả vừa bước ra khỏi quán cà phê thì tuyết bắt đầu rơi. Cùng là lúc cô nhận được cuộc điện thoại của cha mình.
" Lục Hoán Ngữ gặp mặt con nói chuyện gì ? "
Giọng của Thẩm Văn từ đầu dây bên kia không mấy vui vẻ.
Nghe thấy giọng của ông cô cũng chẳng ngạc nhiên. Từ sau ngày cô bị bắt cóc, cha cô càng tăng cường giám sát cô hơn, luôn luôn túc trực 24/24 theo dõi cô. Thẩm Khả đi đâu làm gì ông cũng đều biết được.
Cô cười nhạt trong bụng. Tần suất làm việc của bọn họ nhanh thật.
Thẩm Khả không trả lời câu hỏi của cha mình, chỉ ngước mắt nhìn tuyết rơi, hít một hơi thật sâu.
" Tối nay, cha có bận việc không ? "
" Con cần gì sao ? "
" Chúng ta cùng nhau dùng bữa tối "
Thẩm Văn nhất thời ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cô chủ động muốn dùng bữa tối cùng ông. Nghe vậy, ông ngay lập tức khẽ vui mừng.
" Được rồi ta sẽ ngay lập tức cho người đặt nhà hàng bữa tối hôm nay "
Thẩm Khả gác máy. Cô lại hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái không khí giá lạnh tràn vào tim mình.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Đúng bảy giờ, cô được Kim Doãn Tôn đưa đến một nhà hàng hoàng gia cao cấp tại khu Tây Phú. Lần này, cha cô đã đổi địa điểm ăn tối.
Thẩm Khả thầm nghĩ chẳng phải nơi này rất không kín đáo sao ? Người bên ngoài lại rất dễ dàng nhìn vào bên trong. Cha cô không sợ buổi gặp mặt của hai người bị bại lộ ? Không lẽ ông ấy đang có ý định...
Cô trong lòng nổi lên chút chế giễu. Vậy cũng tốt.
Thẩm Khả ngồi trên bàn ăn thịnh soạn nhìn cha mình. Hai tay trên gối khẽ nắm lại.
" Con có chuyện muốn thương lượng cùng cha "
Người đối diện dừng đũa nhìn cô, ông cũng nhạy cảm đoán ra con gái mình đột nhiên chủ động muốn đi ăn tối đương nhiên là có vấn đề. Thẩm Văn nhẹ nhàng quan sát nét mặt của cô.
" Con nói đi "
" Cha hãy cứu Lục Chiêu Thuấn " - Thẩm Khả chậm chạp nói ra từng từ.
Ngay lập tức, cô trông thấy gương mặt già cả biến sắc. Đôi mắt nổi lên giông bão. Tay cầm đũa cũng run run. Thẩm Văn thực sự rất tức giận - " Khả nhi, con còn dám... "
" Xin cha hãy nghe con nói hết "
Đáy mắt cô lạnh ngắt, nghiêm túc nhìn ông.
Thẩm Văn cố kiềm nén cơn giận trong lòng xuống - " Được, con nói đi. Nhưng ta sẽ nói cho con biết, ta tuyệt đối sẽ không giúp con trai của kẻ đã giết chết mẹ con "
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào người đối diện, giọng nói không nhanh không chậm - " Đổi lại, con sẽ đồng ý trở thành con gái của bộ trưởng Thẩm. Và hoàn toàn cắt đứt với Chiêu Thuấn, không còn liên quan gì đến anh ta nữa "
Ông nhất thời kinh ngạc trước lời nói của cô. Đuôi mắt đầy nếp nhăn nheo lại. Thẩm Văn lại quan sát cô cẩn thận. Rất lâu sau, cơn giận của ông dần lắng xuống. Thẩm Khả không biết ông đang suy nghĩ điều gì, cô chỉ có thể đặt cược một lần.
" Và con sẽ về nhà cùng ta chứ ? "
Sau một khoảng thời gian im lặng, ông mới từ tốn lên tiếng.
Cô ánh mắt có chút vô hồn, nhạt lời - " Không, con muốn đi du học "
Thẩm Văn một lần nữa ngạc nhiên - " Sao bỗng nhiên lại muốn đi du học ? "
" Chẳng phải cha muốn con hoàn toàn cắt đứt với Chiêu Thuấn sao ? Vậy thì rời khỏi nơi này là cách tốt nhất. Với lại, dù gì con cũng sẽ trở thành con gái của bộ trưởng Thẩm, ít ra thì con cũng muốn mình xứng đáng với cái danh xưng đó. Con không muốn cha bị mất mặt "
Nếu như để ý kĩ sẽ thấy hai câu nói cuối của cô rất lạnh lùng.
Thẩm Văn vẻ mặt trầm ngâm, hồi lâu sau mới đáp - " Được, vậy con muốn đi khi nào ? "
" Con muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Chậm nhất là thứ hai tuần sau. Con nghĩ đối với bộ trưởng Thẩm đây việc này không khó "
Việc làm giấy tờ bình thường có thể sẽ rất rườm rà và mất nhiều thời gian nhưng người có chức có quyền như cha cô mà nói thì lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
" Thứ hai ? Là ngày Lục Chiêu Thuấn ra tòa ? " - Ông hơi nhíu mày.
Cô gật đầu - " Con sẽ đợi đến khi phiên tòa kết thúc và đợi tin của cha. Nếu Chiêu Thuấn không sao, con sẽ ngay lập tức lên máy bay "
Thẩm Văn trong đáy mắt có chút chần chừ - " Việc này e là rất khó cho ta "
" Con nghĩ hai mạng người cha còn có thể giết được, chỉ cứu một mạng người sao có thể làm khó cha, phải không ? "
Cô vừa nói vừa cười nhạt. Gương mặt trắng trẻo không chút biến sắc làm cho người nghe một trận ớn lạnh xương sống.
Thẩm Văn sửng sốt nhìn cô sau đó gương mặt xám đi nhanh chóng, đáy mắt lạnh lẽo - " Con nói cái gì ? "
Cô chỉ nở nụ cười đáp lại - " Con đợi tin từ cha "
Rồi đứng dậy cất bước đi khỏi nhà hàng.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Thẩm Khả trả lời như thế nào ? "
Lục Chiêu Thuấn có chút khẩn trương hỏi anh.
Hoán Ngữ thở dài một cái, bộ dạng nghiêm nghị đáp - " Cô ấy đồng ý rồi "
" Vậy cô ấy có còn nói gì khác không ? " - Hắn trong lòng hơi khó hiểu.
" Không, anh hỏi và cô ấy đồng ý " - Lục Hoán Ngữ bất lực nhìn em trai mình.
Anh còn nhớ rất rõ những điều Thẩm Khả đã nói. Ban đầu, anh còn nghĩ rằng em trai anh đã thích nhầm người rồi. Cô gái đó cũng chỉ như những người phụ nữ khác hám tiền mà thôi. Chỉ cần đặt tiền và danh lợi ngay trước mặt cô ta thì tình cảm chỉ là thứ vứt đi. Cô gái đó chỉ muốn lợi dụng em trai anh thôi.
Nhưng mà Thẩm Khả lại nói với anh - " Chuyện đi du học em hứa với anh, ngày giờ em sẽ thông báo cho anh biết. Còn chuyện chi phí và giấy tờ anh không cần lo đến, em có thể tự lo được "
Lục Hoán Ngữ lúc đó hơi bất ngờ lại thêm phần khó hiểu.
" Em không cần phải như vậy. Giấy tờ thường phải làm rất lâu, để tôi... "
" Anh yên tâm, trong vòng chưa đầy một tuần em sẽ rời khỏi nơi này. Em hứa đấy "
Thẩm Khả biết anh ta sợ cô không giữ lời nên liền cắt ngang.
Lục Chiêu Thuấn trong lòng bỗng chốc hụt hẫng. Có một khoảng trống đầy khó chịu nằm ở lồng ngực hắn. Rõ ràng đây là ý muốn của hắn nhưng sao khi nghe cô đồng ý, hắn lại khó chịu như vậy ?
Thẩm Khả đồng ý nhanh như vậy sao ? Chí ít ra hắn còn tưởng cô sẽ cự tuyệt lời đề nghị này.
" Em biết rồi. Cám ơn anh, anh cả " - Lục Chiêu Thuấn giọng trầm trầm nói với anh mình.
Cuộc gặp gỡ nhanh chóng kết thúc, hắn phải trở về buồng giam. Ngồi trong buồng giam tối tăm, ánh sáng lờ mờ từ ô cửa sổ nhỏ hắt vào gương mặt anh tuấn đã vài phần mệt mỏi của hắn. Từ trong bóng tối, Lục Chiêu Thuấn nhớ đến cô, nụ cười xinh đẹp như hoa anh đào mới nở, bộ dạng lúc nào cũng vui vẻ trước mặt hắn.
Hắn muốn đẩy cô đi sao ? Thực sự không. Thực lòng hắn không muốn để cô rời xa hắn. Nhưng mà...
Bộ dạng bây giờ của hắn nhất định không thể để cô nhìn thấy. Thẩm Khả sẽ rất đau lòng rồi lại tự trách mình, hắn không muốn nhìn thấy cô khóc. Bởi vì khi ấy hắn còn đau hơn gấp vạn lần.
Lục Chiêu Thuấn sẽ để cô đi nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Hắn không biết hắn sẽ ngồi tù trong bao lâu. Nhưng đến khi hắn có thể ra khỏi đây, hắn nhất định sẽ tìm lại cô, sẽ một lần nữa giữ cô là của riêng hắn.
Thẩm Khả, em nhất định không được thay lòng, nhất định không được yêu người đàn ông khác. Hãy chờ tôi, vì tôi không đủ rộng lượng nhường em cho một người nào khác. Cũng tuyệt đối không thể buông tay em ra.
Hắn chính là ích kỷ như vậy không muốn buông tha cho cô cả đời.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Một ngày trước khi phiên tòa xét xử diễn ra, Thẩm Khả đã đến nơi hắn bị giam giữ nhưng lại không vào. Cô đứng bên ngoài cổng âm thầm nhìn vào trong.
Cô muốn nhìn thấy hắn lần cuối nhưng lại không có đủ dũng khí để gặp mặt hắn. Chỉ có thể ở bên ngoài cũng xem như gần hắn nhất có thể.
Thẩm Khả đứng đó rất lâu. Không biết từ khi nào nước mắt lại bất giác chảy xuống. Cô biết làm như vậy là tàn nhẫn. Nhưng thà rằng cứ để hắn xem cô là kẻ tàn nhẫn cũng không muốn Lục Chiêu Thuấn phải chịu đựng những đau khổ dằn vặt giống như cô. Làm sao hắn có thể chịu đựng khi biết được người mà hắn thích lại chính là con gái của kẻ đã giết chết cha mẹ hắn.
Cứ để mọi thứ kết thúc ở đây, như vậy là được rồi. Thẩm Khả không thể để hắn chịu tổn thương hơn nữa.
Cô đột nhiên nhớ ra ngay cả một câu thích hắn cô cũng chưa từng nói với Lục Chiêu Thuấn. Hắn cũng chưa bao giờ đòi hỏi cô.
" Chiêu Thuấn, em thích anh, thực lòng vô cùng thích anh "
Anh có nghe không hả ?
Cô nức nở bật ra lời nói từ tận sâu đáy lòng.
Lần này sẽ là lần cuối. Lần cuối cùng em thích anh, Chiêu Thuấn.
Hắn chính là mối tình đầu của cô. Hắn chính là những gì đẹp đẽ nhất, hoàn hảo nhất trong tuổi thanh xuân của cô. Cho dù nó rất ngắn ngủi, rất đau đớn thì cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Lục Chiêu Thuấn, cám ơn anh và xin lỗi anh.
Chúng ta còn rất trẻ, còn cả một quãng đường đang chờ ta ở phía trước. Sau này, em và anh sẽ không thể cùng bước đi trên một con đường, sẽ tiếp tục bước đi mà không có đối phương. Rồi chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều người, cuối cùng sẽ tìm thấy người mà chúng ta thật lòng yêu thương. Tuổi trẻ vẫn tiếp tục trôi qua và thời gian sẽ không bao giờ dừng lại. Giữ lại một hồi ức đẹp cũng là một cách tốt để nhớ về tuổi thanh xuân.
Cô nhớ lại những gì mẹ cô đã từng nói.
" Rồi một lúc nào đó, vào một thời điểm phù hợp, tại một nơi phù hợp con sẽ gặp được người mà con thật lòng yêu thích. Con hãy hứa với mẹ, con sẽ không trốn chạy, sẽ không từ bỏ mà sẽ dũng cảm đón nhận, yêu thương người đó hết lòng hết dạ "
Vào thời điểm đó, cô chỉ mới có mười bốn tuổi. Trong lòng cô rất hận cha mình, lại luôn tức giận vì mẹ vẫn luôn chờ đợi ông không oan thán một lời. Vậy nên Thẩm Khả đã từng nói với mẹ sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông nào hết vì đàn ông tất cả đều tồi tệ. Lúc ấy mẹ chỉ cười và nói với cô mấy lời đó.
Mẹ à, con thực sự đã tìm thấy người mà con thực lòng yêu mến rồi. Nhưng bây giờ con lại không đủ dũng khí để đón nhận thứ tình cảm này. Con và anh ấy đều không đủ tư cách dành tình cảm cho đối phương. Ông trời có phải muốn trêu chọc con và Lục Chiêu Thuấn không hả mẹ ?
Thẩm Khả đứng đó rất lâu mặc cho tuyết rơi dày đặc. Cô nhìn xuống dưới chân mình, cảm nhận chiếc lắc bạc hơi lạnh đeo trên cổ chân như một sợi xích trói chặt giữ chân cô. Cũng đã đến lúc cô nên tìm cách tháo nó ra.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Sáng hôm sau, cô dậy rất trễ. Chuyến bay của cô là vào buổi chiều vậy nên cô cố tình ngủ cho qua giấc. Cô sợ cảm giác chờ đợi, cô sợ không kiềm chế được mà chạy đến phiên tòa để nhìn thấy hắn. Cô sợ mình lại khóc. Thẩm Khả đã cố thức thật khuya để sáng hôm sau ngủ dậy muộn.
Lúc cô tỉnh giấc thì đã gần trưa. Chắc có lẽ bây giờ phiên tòa đã kết thúc. Cô xuống giường đánh răng rửa mặt, tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề. Sau đó, gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Hương.
" Tiểu Khả, mình thực sự muốn ra tiễn cậu mà "
Giọng cô nàng đầy buồn rầu.
" Đừng, mình không muốn tại sân bay khóc lóc rồi lại lưu luyến. Cậu biết mình dễ khóc thế nào mà "
Lúc biết tin cô đi du học, Hạ Hương đã rất sốc. Đối với người bạn thân nhất của mình, cô luôn cảm thấy có lỗi. Ngay cả thân phận thật sự của mình cô cũng giấu giếm rồi lại bỏ đi đột ngột.
Nói chuyện với cô nàng vài câu xong, Thẩm Khả xách vali xuống nhà dưới, ăn một bữa cuối cùng. Đỗ Tư Hà đã khóc. Đối với bà chẳng khác nào sắp phải tiễn con gái đi xa.
Đúng giờ, Kim Doãn Tôn cùng tài xế lái xe đến đón cô. Anh giúp cô mang hành lí ra ngoài. Suốt một quá trình cô không nói một lời. Cô đang lo lắng, trong lòng lại hồi hộp. Trước khi ngồi lên xe, Thẩm Khả đã chịu mở miệng.
" Tôi muốn biết, kết quả như thế nào ? "
Kim Doãn Tôn vẻ mặt không chút biểu hiện nào mở cửa xe cho cô.
" Tiểu thư mời lên xe, kết quả tôi sẽ cho người biết trên đường đi "
" Anh cho tôi biết rồi tôi sẽ lên xe "
" Tiểu thư, mời "
Anh không nhìn cô, nghiêm cẩn cúi đầu.
Thẩm Khả âm thầm bực bội nhưng cũng quyết định lên xe.
" Lục Hoán Ngữ gặp mặt con nói chuyện gì ? "
Giọng của Thẩm Văn từ đầu dây bên kia không mấy vui vẻ.
Nghe thấy giọng của ông cô cũng chẳng ngạc nhiên. Từ sau ngày cô bị bắt cóc, cha cô càng tăng cường giám sát cô hơn, luôn luôn túc trực 24/24 theo dõi cô. Thẩm Khả đi đâu làm gì ông cũng đều biết được.
Cô cười nhạt trong bụng. Tần suất làm việc của bọn họ nhanh thật.
Thẩm Khả không trả lời câu hỏi của cha mình, chỉ ngước mắt nhìn tuyết rơi, hít một hơi thật sâu.
" Tối nay, cha có bận việc không ? "
" Con cần gì sao ? "
" Chúng ta cùng nhau dùng bữa tối "
Thẩm Văn nhất thời ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cô chủ động muốn dùng bữa tối cùng ông. Nghe vậy, ông ngay lập tức khẽ vui mừng.
" Được rồi ta sẽ ngay lập tức cho người đặt nhà hàng bữa tối hôm nay "
Thẩm Khả gác máy. Cô lại hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái không khí giá lạnh tràn vào tim mình.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Đúng bảy giờ, cô được Kim Doãn Tôn đưa đến một nhà hàng hoàng gia cao cấp tại khu Tây Phú. Lần này, cha cô đã đổi địa điểm ăn tối.
Thẩm Khả thầm nghĩ chẳng phải nơi này rất không kín đáo sao ? Người bên ngoài lại rất dễ dàng nhìn vào bên trong. Cha cô không sợ buổi gặp mặt của hai người bị bại lộ ? Không lẽ ông ấy đang có ý định...
Cô trong lòng nổi lên chút chế giễu. Vậy cũng tốt.
Thẩm Khả ngồi trên bàn ăn thịnh soạn nhìn cha mình. Hai tay trên gối khẽ nắm lại.
" Con có chuyện muốn thương lượng cùng cha "
Người đối diện dừng đũa nhìn cô, ông cũng nhạy cảm đoán ra con gái mình đột nhiên chủ động muốn đi ăn tối đương nhiên là có vấn đề. Thẩm Văn nhẹ nhàng quan sát nét mặt của cô.
" Con nói đi "
" Cha hãy cứu Lục Chiêu Thuấn " - Thẩm Khả chậm chạp nói ra từng từ.
Ngay lập tức, cô trông thấy gương mặt già cả biến sắc. Đôi mắt nổi lên giông bão. Tay cầm đũa cũng run run. Thẩm Văn thực sự rất tức giận - " Khả nhi, con còn dám... "
" Xin cha hãy nghe con nói hết "
Đáy mắt cô lạnh ngắt, nghiêm túc nhìn ông.
Thẩm Văn cố kiềm nén cơn giận trong lòng xuống - " Được, con nói đi. Nhưng ta sẽ nói cho con biết, ta tuyệt đối sẽ không giúp con trai của kẻ đã giết chết mẹ con "
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào người đối diện, giọng nói không nhanh không chậm - " Đổi lại, con sẽ đồng ý trở thành con gái của bộ trưởng Thẩm. Và hoàn toàn cắt đứt với Chiêu Thuấn, không còn liên quan gì đến anh ta nữa "
Ông nhất thời kinh ngạc trước lời nói của cô. Đuôi mắt đầy nếp nhăn nheo lại. Thẩm Văn lại quan sát cô cẩn thận. Rất lâu sau, cơn giận của ông dần lắng xuống. Thẩm Khả không biết ông đang suy nghĩ điều gì, cô chỉ có thể đặt cược một lần.
" Và con sẽ về nhà cùng ta chứ ? "
Sau một khoảng thời gian im lặng, ông mới từ tốn lên tiếng.
Cô ánh mắt có chút vô hồn, nhạt lời - " Không, con muốn đi du học "
Thẩm Văn một lần nữa ngạc nhiên - " Sao bỗng nhiên lại muốn đi du học ? "
" Chẳng phải cha muốn con hoàn toàn cắt đứt với Chiêu Thuấn sao ? Vậy thì rời khỏi nơi này là cách tốt nhất. Với lại, dù gì con cũng sẽ trở thành con gái của bộ trưởng Thẩm, ít ra thì con cũng muốn mình xứng đáng với cái danh xưng đó. Con không muốn cha bị mất mặt "
Nếu như để ý kĩ sẽ thấy hai câu nói cuối của cô rất lạnh lùng.
Thẩm Văn vẻ mặt trầm ngâm, hồi lâu sau mới đáp - " Được, vậy con muốn đi khi nào ? "
" Con muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Chậm nhất là thứ hai tuần sau. Con nghĩ đối với bộ trưởng Thẩm đây việc này không khó "
Việc làm giấy tờ bình thường có thể sẽ rất rườm rà và mất nhiều thời gian nhưng người có chức có quyền như cha cô mà nói thì lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
" Thứ hai ? Là ngày Lục Chiêu Thuấn ra tòa ? " - Ông hơi nhíu mày.
Cô gật đầu - " Con sẽ đợi đến khi phiên tòa kết thúc và đợi tin của cha. Nếu Chiêu Thuấn không sao, con sẽ ngay lập tức lên máy bay "
Thẩm Văn trong đáy mắt có chút chần chừ - " Việc này e là rất khó cho ta "
" Con nghĩ hai mạng người cha còn có thể giết được, chỉ cứu một mạng người sao có thể làm khó cha, phải không ? "
Cô vừa nói vừa cười nhạt. Gương mặt trắng trẻo không chút biến sắc làm cho người nghe một trận ớn lạnh xương sống.
Thẩm Văn sửng sốt nhìn cô sau đó gương mặt xám đi nhanh chóng, đáy mắt lạnh lẽo - " Con nói cái gì ? "
Cô chỉ nở nụ cười đáp lại - " Con đợi tin từ cha "
Rồi đứng dậy cất bước đi khỏi nhà hàng.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Thẩm Khả trả lời như thế nào ? "
Lục Chiêu Thuấn có chút khẩn trương hỏi anh.
Hoán Ngữ thở dài một cái, bộ dạng nghiêm nghị đáp - " Cô ấy đồng ý rồi "
" Vậy cô ấy có còn nói gì khác không ? " - Hắn trong lòng hơi khó hiểu.
" Không, anh hỏi và cô ấy đồng ý " - Lục Hoán Ngữ bất lực nhìn em trai mình.
Anh còn nhớ rất rõ những điều Thẩm Khả đã nói. Ban đầu, anh còn nghĩ rằng em trai anh đã thích nhầm người rồi. Cô gái đó cũng chỉ như những người phụ nữ khác hám tiền mà thôi. Chỉ cần đặt tiền và danh lợi ngay trước mặt cô ta thì tình cảm chỉ là thứ vứt đi. Cô gái đó chỉ muốn lợi dụng em trai anh thôi.
Nhưng mà Thẩm Khả lại nói với anh - " Chuyện đi du học em hứa với anh, ngày giờ em sẽ thông báo cho anh biết. Còn chuyện chi phí và giấy tờ anh không cần lo đến, em có thể tự lo được "
Lục Hoán Ngữ lúc đó hơi bất ngờ lại thêm phần khó hiểu.
" Em không cần phải như vậy. Giấy tờ thường phải làm rất lâu, để tôi... "
" Anh yên tâm, trong vòng chưa đầy một tuần em sẽ rời khỏi nơi này. Em hứa đấy "
Thẩm Khả biết anh ta sợ cô không giữ lời nên liền cắt ngang.
Lục Chiêu Thuấn trong lòng bỗng chốc hụt hẫng. Có một khoảng trống đầy khó chịu nằm ở lồng ngực hắn. Rõ ràng đây là ý muốn của hắn nhưng sao khi nghe cô đồng ý, hắn lại khó chịu như vậy ?
Thẩm Khả đồng ý nhanh như vậy sao ? Chí ít ra hắn còn tưởng cô sẽ cự tuyệt lời đề nghị này.
" Em biết rồi. Cám ơn anh, anh cả " - Lục Chiêu Thuấn giọng trầm trầm nói với anh mình.
Cuộc gặp gỡ nhanh chóng kết thúc, hắn phải trở về buồng giam. Ngồi trong buồng giam tối tăm, ánh sáng lờ mờ từ ô cửa sổ nhỏ hắt vào gương mặt anh tuấn đã vài phần mệt mỏi của hắn. Từ trong bóng tối, Lục Chiêu Thuấn nhớ đến cô, nụ cười xinh đẹp như hoa anh đào mới nở, bộ dạng lúc nào cũng vui vẻ trước mặt hắn.
Hắn muốn đẩy cô đi sao ? Thực sự không. Thực lòng hắn không muốn để cô rời xa hắn. Nhưng mà...
Bộ dạng bây giờ của hắn nhất định không thể để cô nhìn thấy. Thẩm Khả sẽ rất đau lòng rồi lại tự trách mình, hắn không muốn nhìn thấy cô khóc. Bởi vì khi ấy hắn còn đau hơn gấp vạn lần.
Lục Chiêu Thuấn sẽ để cô đi nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Hắn không biết hắn sẽ ngồi tù trong bao lâu. Nhưng đến khi hắn có thể ra khỏi đây, hắn nhất định sẽ tìm lại cô, sẽ một lần nữa giữ cô là của riêng hắn.
Thẩm Khả, em nhất định không được thay lòng, nhất định không được yêu người đàn ông khác. Hãy chờ tôi, vì tôi không đủ rộng lượng nhường em cho một người nào khác. Cũng tuyệt đối không thể buông tay em ra.
Hắn chính là ích kỷ như vậy không muốn buông tha cho cô cả đời.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Một ngày trước khi phiên tòa xét xử diễn ra, Thẩm Khả đã đến nơi hắn bị giam giữ nhưng lại không vào. Cô đứng bên ngoài cổng âm thầm nhìn vào trong.
Cô muốn nhìn thấy hắn lần cuối nhưng lại không có đủ dũng khí để gặp mặt hắn. Chỉ có thể ở bên ngoài cũng xem như gần hắn nhất có thể.
Thẩm Khả đứng đó rất lâu. Không biết từ khi nào nước mắt lại bất giác chảy xuống. Cô biết làm như vậy là tàn nhẫn. Nhưng thà rằng cứ để hắn xem cô là kẻ tàn nhẫn cũng không muốn Lục Chiêu Thuấn phải chịu đựng những đau khổ dằn vặt giống như cô. Làm sao hắn có thể chịu đựng khi biết được người mà hắn thích lại chính là con gái của kẻ đã giết chết cha mẹ hắn.
Cứ để mọi thứ kết thúc ở đây, như vậy là được rồi. Thẩm Khả không thể để hắn chịu tổn thương hơn nữa.
Cô đột nhiên nhớ ra ngay cả một câu thích hắn cô cũng chưa từng nói với Lục Chiêu Thuấn. Hắn cũng chưa bao giờ đòi hỏi cô.
" Chiêu Thuấn, em thích anh, thực lòng vô cùng thích anh "
Anh có nghe không hả ?
Cô nức nở bật ra lời nói từ tận sâu đáy lòng.
Lần này sẽ là lần cuối. Lần cuối cùng em thích anh, Chiêu Thuấn.
Hắn chính là mối tình đầu của cô. Hắn chính là những gì đẹp đẽ nhất, hoàn hảo nhất trong tuổi thanh xuân của cô. Cho dù nó rất ngắn ngủi, rất đau đớn thì cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Lục Chiêu Thuấn, cám ơn anh và xin lỗi anh.
Chúng ta còn rất trẻ, còn cả một quãng đường đang chờ ta ở phía trước. Sau này, em và anh sẽ không thể cùng bước đi trên một con đường, sẽ tiếp tục bước đi mà không có đối phương. Rồi chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều người, cuối cùng sẽ tìm thấy người mà chúng ta thật lòng yêu thương. Tuổi trẻ vẫn tiếp tục trôi qua và thời gian sẽ không bao giờ dừng lại. Giữ lại một hồi ức đẹp cũng là một cách tốt để nhớ về tuổi thanh xuân.
Cô nhớ lại những gì mẹ cô đã từng nói.
" Rồi một lúc nào đó, vào một thời điểm phù hợp, tại một nơi phù hợp con sẽ gặp được người mà con thật lòng yêu thích. Con hãy hứa với mẹ, con sẽ không trốn chạy, sẽ không từ bỏ mà sẽ dũng cảm đón nhận, yêu thương người đó hết lòng hết dạ "
Vào thời điểm đó, cô chỉ mới có mười bốn tuổi. Trong lòng cô rất hận cha mình, lại luôn tức giận vì mẹ vẫn luôn chờ đợi ông không oan thán một lời. Vậy nên Thẩm Khả đã từng nói với mẹ sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông nào hết vì đàn ông tất cả đều tồi tệ. Lúc ấy mẹ chỉ cười và nói với cô mấy lời đó.
Mẹ à, con thực sự đã tìm thấy người mà con thực lòng yêu mến rồi. Nhưng bây giờ con lại không đủ dũng khí để đón nhận thứ tình cảm này. Con và anh ấy đều không đủ tư cách dành tình cảm cho đối phương. Ông trời có phải muốn trêu chọc con và Lục Chiêu Thuấn không hả mẹ ?
Thẩm Khả đứng đó rất lâu mặc cho tuyết rơi dày đặc. Cô nhìn xuống dưới chân mình, cảm nhận chiếc lắc bạc hơi lạnh đeo trên cổ chân như một sợi xích trói chặt giữ chân cô. Cũng đã đến lúc cô nên tìm cách tháo nó ra.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Sáng hôm sau, cô dậy rất trễ. Chuyến bay của cô là vào buổi chiều vậy nên cô cố tình ngủ cho qua giấc. Cô sợ cảm giác chờ đợi, cô sợ không kiềm chế được mà chạy đến phiên tòa để nhìn thấy hắn. Cô sợ mình lại khóc. Thẩm Khả đã cố thức thật khuya để sáng hôm sau ngủ dậy muộn.
Lúc cô tỉnh giấc thì đã gần trưa. Chắc có lẽ bây giờ phiên tòa đã kết thúc. Cô xuống giường đánh răng rửa mặt, tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề. Sau đó, gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Hương.
" Tiểu Khả, mình thực sự muốn ra tiễn cậu mà "
Giọng cô nàng đầy buồn rầu.
" Đừng, mình không muốn tại sân bay khóc lóc rồi lại lưu luyến. Cậu biết mình dễ khóc thế nào mà "
Lúc biết tin cô đi du học, Hạ Hương đã rất sốc. Đối với người bạn thân nhất của mình, cô luôn cảm thấy có lỗi. Ngay cả thân phận thật sự của mình cô cũng giấu giếm rồi lại bỏ đi đột ngột.
Nói chuyện với cô nàng vài câu xong, Thẩm Khả xách vali xuống nhà dưới, ăn một bữa cuối cùng. Đỗ Tư Hà đã khóc. Đối với bà chẳng khác nào sắp phải tiễn con gái đi xa.
Đúng giờ, Kim Doãn Tôn cùng tài xế lái xe đến đón cô. Anh giúp cô mang hành lí ra ngoài. Suốt một quá trình cô không nói một lời. Cô đang lo lắng, trong lòng lại hồi hộp. Trước khi ngồi lên xe, Thẩm Khả đã chịu mở miệng.
" Tôi muốn biết, kết quả như thế nào ? "
Kim Doãn Tôn vẻ mặt không chút biểu hiện nào mở cửa xe cho cô.
" Tiểu thư mời lên xe, kết quả tôi sẽ cho người biết trên đường đi "
" Anh cho tôi biết rồi tôi sẽ lên xe "
" Tiểu thư, mời "
Anh không nhìn cô, nghiêm cẩn cúi đầu.
Thẩm Khả âm thầm bực bội nhưng cũng quyết định lên xe.
Tác giả :
YanYan Biến Kỷ