Sính Kiêu
Chương 96
Địa điểm Chương Ích Cửu mời cơm là tại nhà hàng Quảng Đông do gia đình mở tại Vương phủ cũ trêи Thập Sát Hải. Để mở nhà hàng ở đây và công việc kinh doanh phát đạt, ông chủ rất có năng lực.
Lúc Hạ Hán Chử đến, đã không còn dáng vẻ uể oải như lúc sáng nữa, trang phục chỉnh tề, tinh thần sáng láng.
Chương Ích Cửu đang chờ sẵn ở bên ngoài, thấy anh đến thì thân thiết chào hỏi, dẫn anh băng qua khu vườn, qua con đường quanh co yên tĩnh, cuối cùng đến trước một tòa trọng lâu dựng bên sườn đồi, đi lên ghế lô ở lầu cao nhất, ngồi xuống, nhân viên ăn mặc sạch sẽ đi vào dâng trà.
Chương Ích Cửu cười nói:
– Đảm bảo chú chưa từng tới đây, nhà hàng này mở sau khi chú đi Thiên Thành, mất nửa năm mới xong, cũng khá nổi danh. Giờ đang là cuối năm, muốn ăn bữa cơm mà không đặt trước thì khó lắm. Anh nghĩ chú bình thường thịt cá ngấy lắm rồi, cho nên hôm nay chúng ta sẽ đổi khẩu vị.
Hạ Hán Chử nhàn nhã dựa vào ghế, qua khung cửa sổ nan hoa, nhìn ra ngoài tòa nhà. Bên ngoài, sóng nước lóng lánh, và những ngọn núi phía tây ở phía xa phủ đầy tuyết trắng xóa.
– Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi. Không gọi hết món chính, tiêu tốn một khoản tiền của anh thì thật có lỗi với chuyến đi này quá rồi.
Chương Ích Cửu làm một tư thế mời, cười nói:
– Lẽ ra anh nên mời chú từ sớm để bày tỏ tấm lòng rồi, hôm nay chú cứ thoải mái.
Lúc trước nhờ sự giới thiệu của Hạ Hán Chử, Chương Ích Cửu đã làm việc cho Phó thị, dĩ nhiên, cũng nhận được lợi ích phong phú từ trong đó. Từ sau chuyện đó, Chương Ích Cửu càng nhận thấy được anh là người sâu không lường được, thủ đoạn thông thiên, đã hoàn toàn coi như bạn tri kỷ, từ lâu đã muốn mời anh ăn bữa cơm rồi.
Nói tiếp,
– Tiếc là mấy ngày hôm trước chú bị thương, nên hôm nay không thể bắt chú uống rượu được, chứ nếu không nhất định phải không say không về. Đúng rồi, sức khỏe chú sao rồi?
Hạ Hán Chử nói không sao, lần sau sẽ uống, đến lúc đó anh sẽ mời. Chương Ích Cửu vui vẻ nhận lời.
Hai người trò chuyện vài ba câu, lại chọn vài món ăn trêи manu, súp gà, ngũ liễu thạch ban, cải trắng hầm chân giò, cua nhung tổ yến. Món ăn được bày lên, cả hai vừa ăn uống vừa trò chuyện, rất thoải mái vui vẻ.
Dùng xong bữa cơm, bụng đã lưng lửng, Chương Ích Cửu gọi một ấm Thiết Quan Âm hồng tâm cao cấp, nước trà xanh ngắt, hương thơm nhẹ nhàng, đứng lên tự tay rót trà cho Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử vội đùn đẩy, Chương Ích Cửu thì kiên quyết bằng được.
– Chú đi Thiên Thành mới chỉ được nửa năm thì đã bắt tay vào xử lý vụ việc của xưởng dược Đông Á, có công lớn với nước với dân. Hiện giờ lại sắp có chuyện vui lớn khác, có câu rể hiền tài mạo song toàn cũng là như vậy, bọn anh chỉ là phàm phu tục tử, rót một ly trà thôi, chú khách sáo với anh làm gì.
Hạ Hán Chử không từ chối nữa, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.
– Anh Chương cứ đùa, có gì mà rể hiền tài giỏi song toàn, tôi chẳng có phước này đâu.
Chương Ích Cửu cười liếc nhìn anh.
– Xem chú nói kìa. Hôm nay anh mời chú bữa cơm, ngoài ôn chuyện, tiện thể cũng muốn hỏi chú, hôn sự giữa chú và Tào tiểu thư đến đâu rồi?
Hạ Hán Chử dựa vào ghế, tay cầm chung trà, ngón tay thon dài xoay ly trà, mỉm cười:
– Tôi nói rồi, mình không có phước này.
Chương Ích Cửu đi ra, bảo nhân viên chờ hầu khách ở bên ngoài ghế lô lui đi, quay trở lại, châm thuốc lá cho Hạ Hán Chử, cũng tự châm cho mình một điếu, vừa hít một hơi nhả khói, vừa nói chuyện.
– Yên Kiều, chuyện chú và Đường tiểu thư, anh thấy, là đàn ông mà, gặp dịp thì chơi, có gì to tát đâu. Nhưng số chú quá nhọ, bị người ta nhìn thấy rồi lan truyền ra ngoài, nhà họ Lục biết, đương nhiên là muốn từ đó để gây chuyện rồi. Còn có chuyện con trai bà иɦũ ɦσα của Thập Nhị tiểu thư bị chú đánh gãy chân nữa, chị dâu anh có nói với anh, Thập Nhị tiểu thư muốn che giấu, nhưng đã bị một bà chị dâu họ thường xích mích với cô ấy biết được, mách lẻo với lão phu nhân rồi. Thập Nhị tiểu thư hết sức giữ gìn danh dự cho chú, khi ấy đã thừa nhận với người nhà là mình phái người đi theo dõi chú, bị chú phát hiện ra. Chú vì tức giận, dạy người ta một bài học thôi. Nhưng lão phu nhân …
Chương Ích Cửu chỉ chỉ đầu.
– Lão phu nhân đầu óc quá cổ hủ, cảm thấy mất mặt, không vui. Anh coi chú như anh em trong nhà, muốn tốt cho chú, cho nên hôm nay tới tìm chú là để nhắc nhở chú.
Anh ta đè thấp giọng.
– Chú cũng không cần quá lo, chuyện có gì đâu, Tổng thống thực ra không hề có ý kiến gì về chú cả, biết rồi còn khiển trách Thập Nhị tiểu thư, nói cô ấy không hiểu chuyện, không quy củ. Thế cũng phải, chú nói đi, còn chưa kết hôn thế mà đã phái người đi theo dõi chú, đàn ông ai mà chịu nổi. Huống chi, với tính tình của chú, trong mắt không chứa nổi hạt cát nào, người khác không biết, lẽ nào anh không hiểu?
– Chị dâu anh thường ngày ra vào phủ Tào, quan hệ thân thiết với Thập Nhị tiểu thư. Tào phu nhân cũng không hề trách cứ chú. Chú xem rảnh rỗi thì cùng anh và chị dâu anh đến nhà họ Tào, thăm lão phu nhân, tạo bậc thang cho nhà họ Tào, việc này thế là qua ngay.
Anh ta vô cùng chân thành, nói xong mấy lời thấm thía, chỉ thấy Hạ Hán Chử miệng ngậm thuốc lá, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì thì không hiểu, suy nghĩ một chút, lại khuyên:
– Yên Kiều, anh biết chú tuổi trẻ, tính tình dễ xốc nổi. Nhưng anh nhắc nhở chú một câu, nếu chú không chịu cúi đầu nhận sai, hôn sự khó bảo đảm không bị ảnh hưởng. Tuy nói là việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng lan truyền rộng rãi như vậy rồi, tổng thống dù có yêu quý chú đến mấy thì cũng không thể coi như không có chuyện gì được. Cứ thế mà gả cháu gái mình đi, thế chả khác gì tự vả mặt mình đúng không? Còn nữa, Thập Nhị tiểu thư người theo đuổi rất nhiều, theo anh được biết, nhà họ Lục có một cháu trai đi du học về nước, điều kiện rất tốt, cũng đang theo đuổi Thập Nhị tiểu thư đó.
Ánh mắt Hạ Hán Chử cuối cùng cũng nhìn trở lại, mở miệng:
– Hy vọng Thập Nhị tiểu thư chọn được người xứng đôi khác, tôi sẽ không làm chậm trễ cô ấy.
Chương Ích Cửu ngỡ ngàng, miệng há ra, điếu thuốc lá trong miệng rơi xuống đất:
– Chú nói thật?
Hạ Hán Chử cười, cúi người nhặt điếu thuốc bị rơi xuống sàn nhà kia, dụi tắt, ném vào trong mâm thừa đồ ăn, lại lấy một điếu khác từ trong hộp thuốc ra, dâng lên.
Chương Ích Cửu nhìn anh, nhận lấy:
– Không đúng, rốt cuộc chú nghĩ gì vậy? Anh không hiểu nổi chú.
Hạ Hán Chử cầm hộp diêm trêи bàn lên, rút một cây diêm quẹt một cái, lửa bùng lên, đưa qua châm thuốc cho anh ta, nói:
– Thành thật mà nói, nếu hôm nay anh Chương không mời tôi ăn cơm, tôi cũng tính hai ngày nữa sẽ tới làm phiền anh đó. Tôi chỉ là một người bình thường, không phải thánh nhân, không thể bảo đảm sau này không có sai lầm. Nếu đã không thoải mái, miễn cưỡng tiếp tục, tôi chỉ sợ sau này trở mặt, ngược lại sẽ càng tệ hơn.
– Tôi nghĩ kỹ rồi, việc này chấm dứt thôi. Trước mặt Tổng thống, mong anh Chương nói tốt vài lời giúp tôi. Nếu Tổng thống có trách phạt, bất kể là hình thức gì, tôi cũng không trách nửa lời. Tóm lại, tất cả đều là lỗi của tôi, lúc trước đánh giá mình quá cao, làm chậm trễ Thập Nhị tiểu thư, toàn bộ là lỗi của tôi.
Chương Ích Cửu giật mình, nhìn anh một lúc, bỗng nhiên như bừng tỉnh ngộ, chỉ vào anh, gật gù liên tục, cười:
– Hiểu rồi! Hiểu rồi! Đàn ông mà, khó tránh khỏi lau súng cướp cò, một hai hồng nhan tri kỷ tính cái gì. Có biết vì sao sau khi vợ cả anh mất rồi mà đến giờ anh không tái hôn không? Thê thϊế͙p͙ đầy nhà còn không bằng nuôi ở bên ngoài. Thích, thì đến nhiều vào, không thích nữa, thì ít đến là được, tránh được không biết bao nhiêu là phiền phức đấy.
Anh ta bày kinh nghiệm cho Hạ Hán Chử, giọng điệu tự mãn.
– Thực ra, cưới phụ nữ về nhà, dù có xấu như ma hay đẹp như tiên nữ hạ phàm thì cũng chỉ mới mẻ ban đầu mà thôi, lâu ngày rồi thì đều như nhau cả, nếu còn suốt ngày bám lấy rồi theo dõi, này cũng không cho kia cũng không cho, ai chịu cho được đúng không? Phò mã khó làm nha! Bát cơm này thực sự không thể ăn được. Lúc trước anh không tiện nói, hiếm khi Yên Kiều tuổi trẻ mà nghĩ thoáng, bứt ra sớm, hành vi sáng suốt đó chú.
Hạ Hán Chử mỉm cười:
– Anh Chương khách sáo rồi. So với anh Chương, tôi tự thấy không bằng, phương diện này về sau còn phải nhờ anh chỉ bảo nhiều. Về chuyện này, nhờ anh Chương được không?
– Được được. Nếu chú đã nghĩ thông suốt, anh sẽ giúp chú nói vài lời tốt đẹp trước mặt Tổng thống. Chú yên tâm, Tổng thống cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi. Còn nữa, có trách, cũng không thể trách chú được, cũng chẳng phải chú chủ động theo đuổi Thập Nhị tiểu thư rồi bội tình bạc nghĩa, nếu giờ đã không thoải mái, thì đó là kết quả tốt nhất. Nhưng người ngoài sẽ nói ra nói vào, khả năng chú sẽ thấy khó vào tai đấy, là Nhà họ Tào không ưa chú, hủy bỏ hôn sự.
– Điều đó đương nhiên, thực ra chính là như thế mà.
– Được, không thành vấn đề, giao hết cho anh, chú chờ tin của anh.
Chương Ích Cửu suy nghĩ một chút, lại trêu chọc:
– Vị Đường tiểu thư kia lúc trước anh cũng từng gặp mặt một lần rồi, đúng là mỹ nhân cực phẩm, chẳng trách chú em cũng phải đổ trước người ta. Anh nghe nói người phụ nữ này cũng có chút bản lĩnh, giao du rộng, mấy năm nay cũng rửa tay lên bờ, không phải người nào cũng dễ làm thần tử dưới váy người ta được đâu. Không ngờ Yên Kiều chú đi Thiên Thành chẳng bao lâu, thế mà đã có diễm phúc đó rồi, anh hâm mộ chú quá.
Hạ Hán Chử cười cười, ra tới cửa, gọi nhân viên phục vụ mang tới một bầu rượu, tự tay rót, kính anh ta, anh thì uống ba ly liên tiếp.
– Cảm ơn anh Chương, hôm nay tôi kín anh ba ly rượu nhạt, bày tỏ tấm lòng. Đợi lần tới anh Chương rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa.
Hạ Hán Chử ăn xong bữa cơm này, trở lại dinh thự Hoa viên Đinh gia.
Chương Ích Cửu đồng ý trợ giúp, chuyện như này, hẳn là có thể chấm dứt rồi.
Anh làm việc từ trước đến nay luôn có mục tiêu, kế hoạch chặt chẽ chu đáo, thận trọng.
Nhưng mà giờ phút này, khi chỉ có một mình, nhìn lại những việc anh đã làm trong khoảng thời gian vừa qua, Hạ Hán Chử lại không thể không thừa nhận, anh thực sự không hề có mục tiêu, không biết, cũng không muốn nghĩ, khi mình quyết định làm những việc đó, mục tiêu khi đó rốt cuộc là gì.
Anh như bị một sức mạnh không thể cưỡng lại, thôi thúc, kϊƈɦ động, mù quáng và ngu ngốc, từng bước rời xa con đường hôn nhân an toàn nhất mà anh đã chọn lúc ban đầu – ví dụ như bữa tiệc rượu Phó thị đêm đó, anh không ngờ rằng, hành vi bốc đồng nhất thời của anh, chẳng những bị cô bắt gặp, còn tiếp tục lên men, dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hễ gặp phải chuyện liên quan đến con gái nhà họ Tô, anh dường như đã đánh mất quy củ và kế hoạch của mình.
Bây giờ anh thậm chí thuận nước đẩy thuyền, không muốn quay đầu lại, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cứ thế mà cắt đứt triệt để mối liên hôn giữa anh và nhà họ Tào.
Điều này có tốt cho sự trả thù và cuộc sống của anh không?
Chỉ cần còn có chút đầu óc, đều biết đáp án hiển nhiên là phủ định rồi.
Hôm nay làm ra chuyện như này, thực ra đó chẳng qua chỉ là kết quả một lần kϊƈɦ động nữa mà thôi.
Cái giá phải trả là thanh danh. Anh trở thành một kẻ lãng tử phong lưu trăng hoa rồi.
Cái giá phải trả là nguy hiểm. Rất có thể, anh từ bỏ cơ hội này, kẻ thù của anh sẽ lại nhặt được nó, nhà họ Lục và nhà họ Tào liên hôn, thế lực sau này càng ngày càng gia tăng mạnh mẽ, muốn động đến lão ta, đã khó càng thêm khó.
Nhưng anh không hề để tâm chút nào.
Chấm dứt hoàn làm anh như trút được gánh nặng, thậm chí, nơi đáy lòng còn có một niềm hạnh phúc thầm kín mà chỉ bản thân mình mới có thể nếm trải được.
Nhưng niềm vui sướиɠ này cũng không kéo dài được bao lâu, nghĩ đến khi thanh danh của mình bị hủy hoại hoàn toàn, cô gái nhà họ Tô kia chắc là sẽ coi thường anh nhiều hơn, tâm trạng của Hạ Hán Chử bất giác lại trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
Anh ngồi trong thư phòng, gác chân lên trêи bàn, chịu đựng cảm giác đau nhức phía sau lưng truyền đến khiến cho anh không thoải mái, rút một điếu thuốc, nhìn đồng hồ quả quýt đặt trước mặt, thời gian một phút một giây không ngừng trôi đi, khi nghĩ đến hôm nay là một ngày cuối cùng cô tới đây tham dự Hội nghị, ngày mai chắc cô đi rồi, trong lòng bỗng lại trào dâng một sự thôi thúc mới.
Anh muốn đi nhìn cô một chút.
Dù là chỉ đứng thật xa nhìn một chút mà thôi.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì nhanh chóng cắm rễ, nảy mầm và lan rộng trong lòng anh, không thể nào ngăn chặn lại được.
Anh lại lần nữa xem đồng hồ.
Bốn giờ chiều rồi. Giờ anh qua đó, hẳn là vẫn còn kịp.
Dù sao thì đã làm nhiều chuyện ngốc nghếch rồi, làm thêm một chuyện nữa thì có làm sao. Sự phán xét ngày tận thế trong Kinh thánh còn chưa đến, cục diện rối rắm cũng có thời gian để dọn dẹp từ từ, không gấp.
Hạ Hán Chử không do dự nữa, thu chân lại đứng lên, dụi điếu thuốc, bước nhanh xuống lầu, đúng lúc gặp thím Hạ bưng một khay nhỏ từ trong bếp đi ra.
– Tôn thiếu gia xuống dưới à? Tôi đang tính mang điểm tâm lên cho cậu đây, bánh hạt dẻ hoa quế mà cậu thích ăn nhất, hoa quế do tự tôi phơi khô, bột hạt dẻ mới xay…
Hạ Hán Chử đi tới trước mặt bà, thò tay cầm một chiếc bánh, ném vào trong miệng, cười với bà, trong ánh mắt ngỡ ngàng của bà, anh bước nhanh ra khỏi phòng khách.
Hết chương 96
Lúc Hạ Hán Chử đến, đã không còn dáng vẻ uể oải như lúc sáng nữa, trang phục chỉnh tề, tinh thần sáng láng.
Chương Ích Cửu đang chờ sẵn ở bên ngoài, thấy anh đến thì thân thiết chào hỏi, dẫn anh băng qua khu vườn, qua con đường quanh co yên tĩnh, cuối cùng đến trước một tòa trọng lâu dựng bên sườn đồi, đi lên ghế lô ở lầu cao nhất, ngồi xuống, nhân viên ăn mặc sạch sẽ đi vào dâng trà.
Chương Ích Cửu cười nói:
– Đảm bảo chú chưa từng tới đây, nhà hàng này mở sau khi chú đi Thiên Thành, mất nửa năm mới xong, cũng khá nổi danh. Giờ đang là cuối năm, muốn ăn bữa cơm mà không đặt trước thì khó lắm. Anh nghĩ chú bình thường thịt cá ngấy lắm rồi, cho nên hôm nay chúng ta sẽ đổi khẩu vị.
Hạ Hán Chử nhàn nhã dựa vào ghế, qua khung cửa sổ nan hoa, nhìn ra ngoài tòa nhà. Bên ngoài, sóng nước lóng lánh, và những ngọn núi phía tây ở phía xa phủ đầy tuyết trắng xóa.
– Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi. Không gọi hết món chính, tiêu tốn một khoản tiền của anh thì thật có lỗi với chuyến đi này quá rồi.
Chương Ích Cửu làm một tư thế mời, cười nói:
– Lẽ ra anh nên mời chú từ sớm để bày tỏ tấm lòng rồi, hôm nay chú cứ thoải mái.
Lúc trước nhờ sự giới thiệu của Hạ Hán Chử, Chương Ích Cửu đã làm việc cho Phó thị, dĩ nhiên, cũng nhận được lợi ích phong phú từ trong đó. Từ sau chuyện đó, Chương Ích Cửu càng nhận thấy được anh là người sâu không lường được, thủ đoạn thông thiên, đã hoàn toàn coi như bạn tri kỷ, từ lâu đã muốn mời anh ăn bữa cơm rồi.
Nói tiếp,
– Tiếc là mấy ngày hôm trước chú bị thương, nên hôm nay không thể bắt chú uống rượu được, chứ nếu không nhất định phải không say không về. Đúng rồi, sức khỏe chú sao rồi?
Hạ Hán Chử nói không sao, lần sau sẽ uống, đến lúc đó anh sẽ mời. Chương Ích Cửu vui vẻ nhận lời.
Hai người trò chuyện vài ba câu, lại chọn vài món ăn trêи manu, súp gà, ngũ liễu thạch ban, cải trắng hầm chân giò, cua nhung tổ yến. Món ăn được bày lên, cả hai vừa ăn uống vừa trò chuyện, rất thoải mái vui vẻ.
Dùng xong bữa cơm, bụng đã lưng lửng, Chương Ích Cửu gọi một ấm Thiết Quan Âm hồng tâm cao cấp, nước trà xanh ngắt, hương thơm nhẹ nhàng, đứng lên tự tay rót trà cho Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử vội đùn đẩy, Chương Ích Cửu thì kiên quyết bằng được.
– Chú đi Thiên Thành mới chỉ được nửa năm thì đã bắt tay vào xử lý vụ việc của xưởng dược Đông Á, có công lớn với nước với dân. Hiện giờ lại sắp có chuyện vui lớn khác, có câu rể hiền tài mạo song toàn cũng là như vậy, bọn anh chỉ là phàm phu tục tử, rót một ly trà thôi, chú khách sáo với anh làm gì.
Hạ Hán Chử không từ chối nữa, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.
– Anh Chương cứ đùa, có gì mà rể hiền tài giỏi song toàn, tôi chẳng có phước này đâu.
Chương Ích Cửu cười liếc nhìn anh.
– Xem chú nói kìa. Hôm nay anh mời chú bữa cơm, ngoài ôn chuyện, tiện thể cũng muốn hỏi chú, hôn sự giữa chú và Tào tiểu thư đến đâu rồi?
Hạ Hán Chử dựa vào ghế, tay cầm chung trà, ngón tay thon dài xoay ly trà, mỉm cười:
– Tôi nói rồi, mình không có phước này.
Chương Ích Cửu đi ra, bảo nhân viên chờ hầu khách ở bên ngoài ghế lô lui đi, quay trở lại, châm thuốc lá cho Hạ Hán Chử, cũng tự châm cho mình một điếu, vừa hít một hơi nhả khói, vừa nói chuyện.
– Yên Kiều, chuyện chú và Đường tiểu thư, anh thấy, là đàn ông mà, gặp dịp thì chơi, có gì to tát đâu. Nhưng số chú quá nhọ, bị người ta nhìn thấy rồi lan truyền ra ngoài, nhà họ Lục biết, đương nhiên là muốn từ đó để gây chuyện rồi. Còn có chuyện con trai bà иɦũ ɦσα của Thập Nhị tiểu thư bị chú đánh gãy chân nữa, chị dâu anh có nói với anh, Thập Nhị tiểu thư muốn che giấu, nhưng đã bị một bà chị dâu họ thường xích mích với cô ấy biết được, mách lẻo với lão phu nhân rồi. Thập Nhị tiểu thư hết sức giữ gìn danh dự cho chú, khi ấy đã thừa nhận với người nhà là mình phái người đi theo dõi chú, bị chú phát hiện ra. Chú vì tức giận, dạy người ta một bài học thôi. Nhưng lão phu nhân …
Chương Ích Cửu chỉ chỉ đầu.
– Lão phu nhân đầu óc quá cổ hủ, cảm thấy mất mặt, không vui. Anh coi chú như anh em trong nhà, muốn tốt cho chú, cho nên hôm nay tới tìm chú là để nhắc nhở chú.
Anh ta đè thấp giọng.
– Chú cũng không cần quá lo, chuyện có gì đâu, Tổng thống thực ra không hề có ý kiến gì về chú cả, biết rồi còn khiển trách Thập Nhị tiểu thư, nói cô ấy không hiểu chuyện, không quy củ. Thế cũng phải, chú nói đi, còn chưa kết hôn thế mà đã phái người đi theo dõi chú, đàn ông ai mà chịu nổi. Huống chi, với tính tình của chú, trong mắt không chứa nổi hạt cát nào, người khác không biết, lẽ nào anh không hiểu?
– Chị dâu anh thường ngày ra vào phủ Tào, quan hệ thân thiết với Thập Nhị tiểu thư. Tào phu nhân cũng không hề trách cứ chú. Chú xem rảnh rỗi thì cùng anh và chị dâu anh đến nhà họ Tào, thăm lão phu nhân, tạo bậc thang cho nhà họ Tào, việc này thế là qua ngay.
Anh ta vô cùng chân thành, nói xong mấy lời thấm thía, chỉ thấy Hạ Hán Chử miệng ngậm thuốc lá, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì thì không hiểu, suy nghĩ một chút, lại khuyên:
– Yên Kiều, anh biết chú tuổi trẻ, tính tình dễ xốc nổi. Nhưng anh nhắc nhở chú một câu, nếu chú không chịu cúi đầu nhận sai, hôn sự khó bảo đảm không bị ảnh hưởng. Tuy nói là việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng lan truyền rộng rãi như vậy rồi, tổng thống dù có yêu quý chú đến mấy thì cũng không thể coi như không có chuyện gì được. Cứ thế mà gả cháu gái mình đi, thế chả khác gì tự vả mặt mình đúng không? Còn nữa, Thập Nhị tiểu thư người theo đuổi rất nhiều, theo anh được biết, nhà họ Lục có một cháu trai đi du học về nước, điều kiện rất tốt, cũng đang theo đuổi Thập Nhị tiểu thư đó.
Ánh mắt Hạ Hán Chử cuối cùng cũng nhìn trở lại, mở miệng:
– Hy vọng Thập Nhị tiểu thư chọn được người xứng đôi khác, tôi sẽ không làm chậm trễ cô ấy.
Chương Ích Cửu ngỡ ngàng, miệng há ra, điếu thuốc lá trong miệng rơi xuống đất:
– Chú nói thật?
Hạ Hán Chử cười, cúi người nhặt điếu thuốc bị rơi xuống sàn nhà kia, dụi tắt, ném vào trong mâm thừa đồ ăn, lại lấy một điếu khác từ trong hộp thuốc ra, dâng lên.
Chương Ích Cửu nhìn anh, nhận lấy:
– Không đúng, rốt cuộc chú nghĩ gì vậy? Anh không hiểu nổi chú.
Hạ Hán Chử cầm hộp diêm trêи bàn lên, rút một cây diêm quẹt một cái, lửa bùng lên, đưa qua châm thuốc cho anh ta, nói:
– Thành thật mà nói, nếu hôm nay anh Chương không mời tôi ăn cơm, tôi cũng tính hai ngày nữa sẽ tới làm phiền anh đó. Tôi chỉ là một người bình thường, không phải thánh nhân, không thể bảo đảm sau này không có sai lầm. Nếu đã không thoải mái, miễn cưỡng tiếp tục, tôi chỉ sợ sau này trở mặt, ngược lại sẽ càng tệ hơn.
– Tôi nghĩ kỹ rồi, việc này chấm dứt thôi. Trước mặt Tổng thống, mong anh Chương nói tốt vài lời giúp tôi. Nếu Tổng thống có trách phạt, bất kể là hình thức gì, tôi cũng không trách nửa lời. Tóm lại, tất cả đều là lỗi của tôi, lúc trước đánh giá mình quá cao, làm chậm trễ Thập Nhị tiểu thư, toàn bộ là lỗi của tôi.
Chương Ích Cửu giật mình, nhìn anh một lúc, bỗng nhiên như bừng tỉnh ngộ, chỉ vào anh, gật gù liên tục, cười:
– Hiểu rồi! Hiểu rồi! Đàn ông mà, khó tránh khỏi lau súng cướp cò, một hai hồng nhan tri kỷ tính cái gì. Có biết vì sao sau khi vợ cả anh mất rồi mà đến giờ anh không tái hôn không? Thê thϊế͙p͙ đầy nhà còn không bằng nuôi ở bên ngoài. Thích, thì đến nhiều vào, không thích nữa, thì ít đến là được, tránh được không biết bao nhiêu là phiền phức đấy.
Anh ta bày kinh nghiệm cho Hạ Hán Chử, giọng điệu tự mãn.
– Thực ra, cưới phụ nữ về nhà, dù có xấu như ma hay đẹp như tiên nữ hạ phàm thì cũng chỉ mới mẻ ban đầu mà thôi, lâu ngày rồi thì đều như nhau cả, nếu còn suốt ngày bám lấy rồi theo dõi, này cũng không cho kia cũng không cho, ai chịu cho được đúng không? Phò mã khó làm nha! Bát cơm này thực sự không thể ăn được. Lúc trước anh không tiện nói, hiếm khi Yên Kiều tuổi trẻ mà nghĩ thoáng, bứt ra sớm, hành vi sáng suốt đó chú.
Hạ Hán Chử mỉm cười:
– Anh Chương khách sáo rồi. So với anh Chương, tôi tự thấy không bằng, phương diện này về sau còn phải nhờ anh chỉ bảo nhiều. Về chuyện này, nhờ anh Chương được không?
– Được được. Nếu chú đã nghĩ thông suốt, anh sẽ giúp chú nói vài lời tốt đẹp trước mặt Tổng thống. Chú yên tâm, Tổng thống cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi. Còn nữa, có trách, cũng không thể trách chú được, cũng chẳng phải chú chủ động theo đuổi Thập Nhị tiểu thư rồi bội tình bạc nghĩa, nếu giờ đã không thoải mái, thì đó là kết quả tốt nhất. Nhưng người ngoài sẽ nói ra nói vào, khả năng chú sẽ thấy khó vào tai đấy, là Nhà họ Tào không ưa chú, hủy bỏ hôn sự.
– Điều đó đương nhiên, thực ra chính là như thế mà.
– Được, không thành vấn đề, giao hết cho anh, chú chờ tin của anh.
Chương Ích Cửu suy nghĩ một chút, lại trêu chọc:
– Vị Đường tiểu thư kia lúc trước anh cũng từng gặp mặt một lần rồi, đúng là mỹ nhân cực phẩm, chẳng trách chú em cũng phải đổ trước người ta. Anh nghe nói người phụ nữ này cũng có chút bản lĩnh, giao du rộng, mấy năm nay cũng rửa tay lên bờ, không phải người nào cũng dễ làm thần tử dưới váy người ta được đâu. Không ngờ Yên Kiều chú đi Thiên Thành chẳng bao lâu, thế mà đã có diễm phúc đó rồi, anh hâm mộ chú quá.
Hạ Hán Chử cười cười, ra tới cửa, gọi nhân viên phục vụ mang tới một bầu rượu, tự tay rót, kính anh ta, anh thì uống ba ly liên tiếp.
– Cảm ơn anh Chương, hôm nay tôi kín anh ba ly rượu nhạt, bày tỏ tấm lòng. Đợi lần tới anh Chương rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa.
Hạ Hán Chử ăn xong bữa cơm này, trở lại dinh thự Hoa viên Đinh gia.
Chương Ích Cửu đồng ý trợ giúp, chuyện như này, hẳn là có thể chấm dứt rồi.
Anh làm việc từ trước đến nay luôn có mục tiêu, kế hoạch chặt chẽ chu đáo, thận trọng.
Nhưng mà giờ phút này, khi chỉ có một mình, nhìn lại những việc anh đã làm trong khoảng thời gian vừa qua, Hạ Hán Chử lại không thể không thừa nhận, anh thực sự không hề có mục tiêu, không biết, cũng không muốn nghĩ, khi mình quyết định làm những việc đó, mục tiêu khi đó rốt cuộc là gì.
Anh như bị một sức mạnh không thể cưỡng lại, thôi thúc, kϊƈɦ động, mù quáng và ngu ngốc, từng bước rời xa con đường hôn nhân an toàn nhất mà anh đã chọn lúc ban đầu – ví dụ như bữa tiệc rượu Phó thị đêm đó, anh không ngờ rằng, hành vi bốc đồng nhất thời của anh, chẳng những bị cô bắt gặp, còn tiếp tục lên men, dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hễ gặp phải chuyện liên quan đến con gái nhà họ Tô, anh dường như đã đánh mất quy củ và kế hoạch của mình.
Bây giờ anh thậm chí thuận nước đẩy thuyền, không muốn quay đầu lại, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cứ thế mà cắt đứt triệt để mối liên hôn giữa anh và nhà họ Tào.
Điều này có tốt cho sự trả thù và cuộc sống của anh không?
Chỉ cần còn có chút đầu óc, đều biết đáp án hiển nhiên là phủ định rồi.
Hôm nay làm ra chuyện như này, thực ra đó chẳng qua chỉ là kết quả một lần kϊƈɦ động nữa mà thôi.
Cái giá phải trả là thanh danh. Anh trở thành một kẻ lãng tử phong lưu trăng hoa rồi.
Cái giá phải trả là nguy hiểm. Rất có thể, anh từ bỏ cơ hội này, kẻ thù của anh sẽ lại nhặt được nó, nhà họ Lục và nhà họ Tào liên hôn, thế lực sau này càng ngày càng gia tăng mạnh mẽ, muốn động đến lão ta, đã khó càng thêm khó.
Nhưng anh không hề để tâm chút nào.
Chấm dứt hoàn làm anh như trút được gánh nặng, thậm chí, nơi đáy lòng còn có một niềm hạnh phúc thầm kín mà chỉ bản thân mình mới có thể nếm trải được.
Nhưng niềm vui sướиɠ này cũng không kéo dài được bao lâu, nghĩ đến khi thanh danh của mình bị hủy hoại hoàn toàn, cô gái nhà họ Tô kia chắc là sẽ coi thường anh nhiều hơn, tâm trạng của Hạ Hán Chử bất giác lại trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
Anh ngồi trong thư phòng, gác chân lên trêи bàn, chịu đựng cảm giác đau nhức phía sau lưng truyền đến khiến cho anh không thoải mái, rút một điếu thuốc, nhìn đồng hồ quả quýt đặt trước mặt, thời gian một phút một giây không ngừng trôi đi, khi nghĩ đến hôm nay là một ngày cuối cùng cô tới đây tham dự Hội nghị, ngày mai chắc cô đi rồi, trong lòng bỗng lại trào dâng một sự thôi thúc mới.
Anh muốn đi nhìn cô một chút.
Dù là chỉ đứng thật xa nhìn một chút mà thôi.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì nhanh chóng cắm rễ, nảy mầm và lan rộng trong lòng anh, không thể nào ngăn chặn lại được.
Anh lại lần nữa xem đồng hồ.
Bốn giờ chiều rồi. Giờ anh qua đó, hẳn là vẫn còn kịp.
Dù sao thì đã làm nhiều chuyện ngốc nghếch rồi, làm thêm một chuyện nữa thì có làm sao. Sự phán xét ngày tận thế trong Kinh thánh còn chưa đến, cục diện rối rắm cũng có thời gian để dọn dẹp từ từ, không gấp.
Hạ Hán Chử không do dự nữa, thu chân lại đứng lên, dụi điếu thuốc, bước nhanh xuống lầu, đúng lúc gặp thím Hạ bưng một khay nhỏ từ trong bếp đi ra.
– Tôn thiếu gia xuống dưới à? Tôi đang tính mang điểm tâm lên cho cậu đây, bánh hạt dẻ hoa quế mà cậu thích ăn nhất, hoa quế do tự tôi phơi khô, bột hạt dẻ mới xay…
Hạ Hán Chử đi tới trước mặt bà, thò tay cầm một chiếc bánh, ném vào trong miệng, cười với bà, trong ánh mắt ngỡ ngàng của bà, anh bước nhanh ra khỏi phòng khách.
Hết chương 96
Tác giả :
Bồng Lai Khách