Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới
Quyển 2 Chương 17 Bị Bán
Trong đại điện hoàng cung.
Giờ phút này, không khí hiu quạnh ngưng kết thành từng mảng tưởng như có thể trông thấy được, mặc dù ở hai bên đại điện các đại thần đều đang đứng đầy ở đó, nhưng, lại không một ai dám mở miệng góp lời. Lôi Áo cùng Ni Mạc Khắc một tả một hữu cầm đầu đứng ở phía trước hai hàng văn võ đại thần, giờ phút này khi trong không khí đang ngưng kết một cách quái dị, hai người bọn họ đang tích cực “mắt đi mày lại" với đối phương, nhưng tuyệt nhiên không ai nói một lời nào cả.
" Thương đoàn của gia tộc Tử La Lan (Violet) tại lãnh thổ phía bắc của quốc gia đã bị thú nhân bắt cóc! Chẳng lẽ… Các ngươi, không một ai trong các ngươi quan tâm tới các thương đoàn của đế quốc ta hay sao?" Tam Vương Ngũ Thế quét mắt một vòng xuống các đại thần đang cúi đầu không có chút động tĩnh gì ở phía dưới, những người mà trong dĩ vãng luôn liều mạng để góp lời, nhưng hôm nay lại an tĩnh đến như vậy, thật sự là gặp quỷ mà! Trong nội tâm lão hoàng đế sớm đã tức giận đến phát điên lên rồi.
“Lôi Áo, ngươi nói nên làm như thế nào bây giờ?" Lão hoàng đế lạnh mặt điểm danh tới tả tướng dò hỏi, khẩu khí không hề mang theo một tia nghi vấn nào, cũng không hề để cho đối phương có cơ hội thắc mắc.
Lôi Áo cung kính hành, đáp: “Bệ hạ! Thần cho rằng phát binh mới là thượng sách!"
Lôi Áo vừa nói xong, ngay lập tức các đại thần tại đại điện liền bị dọa cho kinh hoàng không thôi, liền nhao nhao “châu đầu" vào thảo luận, bỗng chốc cả đại điện như một tổ ong bị đập vỡ, ngay cả Ni Mạc Khắc đứng ở bên phải cũng bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ.
“Bệ hạ, vạn vạn lần không được!" Ni Mạc Khắc vội vàng đứng ra khuyên can, nói.
“Ni Mạc Khắc! Khanh có đề nghị khác tốt hơn sao?"
Lão hoàng đế sắc mặt đang nao nao kinh hoàng nghe thấy tiếng của Ni Mạc Khắc liền khôi phục lại, ung dung nhìn xuống xem Ni Mạc Khắc, lão cáo già này cuối cùng cũng đã nhảy ra ngoài rồi, ngươi cho rằng không nói lời nào thật cho là trẫm không có cánh nào để bức ngươi lộ đuôi ra sao? Gần đây “thấu tâm thuật", “cài bẫy" và “dụng nhân"là thuật mà lão hoàng đế am hiểu nhất, muốn không để thua tả tướng dù chỉ là một chút đi chăng nữa thì, phái hữu tướng nhất định phải có người đứng ra bày kế, chỉ là hôm nay thật ngoài dự kiến của hắn, hắn thật không ngờ đến Lôi Áo lại trực tiếp đứng ra làm “cây sào" như vậy (người đứng mũi chịu sào), mở miệng ra là nói ngáy tới muốn xuất binh đánh quốc gia của Thú Nhân.
“Thần cho rằng phái người đi sứ rồi trà trộn vào lãnh thổ quốc gia của thú nhân, bí mật cứu người, mới là thượng sách!" Tên cáo già nhất của phái cáo già liền nói.
“Hừ, ngươi cho rằng một quốc gia đang diễn ra nội chiến như vậy dễ vào lắm hay sao, đó cũng không phải là vườn sau của nhà ngươi a!" Lôi Áo cười lạnh, mỉa mai đáp lại.
Lập tức trong đại điện vừa mới im lặng một chút nay lại lần nữa diễn ra nghị luận, tin tức này bọn họ cũng là vừa từ trong miệng Lôi Áo nói ra mới biết, đương nhiên, lão hoàng đế tự nhiên cũng biết rõ việc này, chỉ là sau khi Lôi Áo nói ra lời này sau, hắn cũng không thể không nhíu lại lông mày mà suy ngẫm.
“Ni Mạc Khắc, ngươi nói phái người đi sứ, vậy trong bổn quốc phái ai thì thích hợp nhất đây?" Lão hoàng đế chậm rì rì khống chế lại cục diện, kỳ thật, hắn vẫn tương đối là thiên vị tên " giun đũa tâm phúc " Ni Mạc Khắc kia của mình, lời đề nghị của Lôi Áo: chiến tranh ư? Hay nói giỡnà nha! Điều đó đồng nghĩa với việc đốt tiền sống đó (ném tiền qua cửa sổ)! Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có luôn á, ta đã đóng chặt rồi. (T.T)
Ni Mạc Khắc nhìn thoáng qua Lôi Áo ở bên cạnh đang tỏ vẻ không vui, tự nhiên tâm tình vui sướng vô cùng.
“Thần cho rằng để Bá Tước Declan-cố vấn quân sự đế đô có thể gánh vác trách nhiệm này!" Cái đuôi thò ra, cáo già ta cúi đầu báo ra một cái tên, lập tức toàn đại điện trở nên yên tĩnh như tờ.
Mà, giờ phút này, ở đằng sau đội ngũ bên trái, Diệp Tường đang bộn rộn cài lại cái mũ, nghe xong lời này, lập tức dừng lại động tác, trừng lớn mắt hạt châu, cảm thấy tình huống không ổn, lập tức áp dụng :"ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Diệp Tường xách dép, nhón chân, nhỏ giọng chuẩn bị chuồn êm ra đại điện…
“Declan ái khanh! Khanh muốn đi đâu a?" Lão hoàng đế ung dung nhìn qua Diệp Tường đang xách dép rút tay về chuẩn bị chuồn đi , kêu lên , lập tức tất cả đại thần trong đại điện đều “ưu ái" mà di chuyển mục quang tập trung vào tên gia hỏa hèn mọn bỉ ổi vô cùng đang chuẩn bị chuồn êm kia.
Diệp Tường không thể không xoay người cung kính hành lễ hồi đáp: “Khởi bẩm, vi thần quá mót, cái kia…a,..vì không đành lòng quấy rầy các vị trung tâm đại thần đang thảo luận kịch liệt trong đại điện, cho nên…" ĐKM! Tên cáo già chết tiệt kia dám kéo hắn lên đài! Vốn hắn định hôm nay chỉ là tới nghe một chút xem buổi lâm triều này nói cái gì, ai mà biết được, vừa lần đầu tiên vào triều sớm đã bị tên cáo già kia bán đi, đúng, chính xác là: BÁN.ĐI! Việc này hắn mà không tính toán cho xong hắn nhất định sẽ không mang họ Diệp!
“Bệ hạ, bá tước Declan không phải là võ tướng, mà là một ma pháp sư ngu ngốc, nên nhiệm vụ này tự nhiên là không đảm đương nổi a!" Lôi Áo lập tức vì Diệp Tường giải vây, vẫn như trước muốn duy trì nguyên tắc sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Đương nhiên, trong lòng Diệp Tường rất vui mừng, tả tướng bình thường hay thích trưng khuôn mặt lạnh âm độ kia tự nhiên hôm nay lại mở miệng giúp mình, làm cho Diệp Tường thật cảm động, chẳng lẽ là trước kia hắn đã hiểu nhầm, một mực đem hình tượng lão nhân trung chính bóp méo, biến dạng? Không được, sau này phải sửa sửa, lập tức sửa lại mới được.
“Bệ hạ, thần cho rằng, bá tước Declan có đủ thực lực để có thể hoàn thành nhiệm vụ này!" Cáo già cẩn trọng, không chút nào lơi lỏng buông tha cho cơ hội có thể bán đứng Diệp Tường như thế này.
“Bệ hạ…" Đang lúc Lôi Áo muốn nói thêm, lão hoàng đế liền đưa tay ra ngăn cản hắn lên tiếng, một đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Diệp Tường, khóe miệng hiển nhiên đang treo ột nụ cười âm hiểm, nụ cười thỏa mãn của một âm mưu được thực hiện một cáh trót lọt.
“Về việc giải cứu Tử La Lan -tộc trưởng gia tộc Lord liền giao cho bá tước Declan đi, việc này, trẫm sẽ phái thêm người hiệp trợ cho ngươi !" Lão hoàng đế một bộ kim khẩu đã định (quyết đoán, không cho phép chối cãi), thật hiển nhiên không để cho Diệp Tường có bất cứ cơ hội nào ngụy biện.
“Vi thần tuân chỉ!" Diệp Tường ngoan ngoãn nghe theo, trong nội tâm đang âm thầm rủa xả, ta không phải chỉ là thu một tên hắc long làm tiểu đệ thôi sao? Ta trêu chọc ai, dẫn đến ai a, vậy mà tại sao lại bị người bán như vậy… Hơn nữa còn là do một đám lão cáo già nầy!
Lĩnh mệnh sau, Diệp Tường xem như về nhà để làm công tác chuẩn bị.
…
…
Trong phủ của tả tướng Lôi Áo:
" Bá phụ Lôi Áo, ta nhất định phải đi theo để cứu cha ta!" Diane Lâm vẻ mặt bình tĩnh cắn môi nói.
Đang bận rộn tưới nước cho hoa, Lôi Áo không hề quay đầu lại, giả bộ như không nghe thấy cô nàng này nói.
“Phụ thân, ngươi hãy giúp Diane Lâm đi, con nguyện ý đi cùng Diane Lâm, cùng nhau đi tới Bắc Bái Nhân- lãnh thổ của thú nhân để giải cứu cho bá phụ Lord!" Lôi Khắc Tư ở bên cạnh cũng đang lâm vào cảnh đứng ngồi không yên, cùng đứng lên để khuyên phụ thân của mình.
Diane Lâm ở bên cạnh hơi có chút cảm động nhìn thoáng qua nam tử tóc vàng này, tuy trước kia xác thực không thể nào yêu mến hắn, nhưng hắn vẫn y nguyên theo đuổi chính mình, hơn nữa chưa từng có yêu cầu gì, như lần này, khi nghe cha mình gặp chuyện không may, Diane Lâm liền tìm tới Lôi Khắc Tư, Lôi Khắc Tư không nói hai lời, lập tức mang nàng tới gặp phụ thân của hắn.
Phải biết rằng hiện tại ở đế đô, mọi con đường đi tới lãnh thổ quốc gia của thú nhân đều đã bị phong kín, đế quốc đã không cho phép bất cứ một thương đoàn nào đi tới lãnh thổ quốc gia của thú nhân, có trời biết được cái quốc gia thú nhân đang hỗn loạn kia có thể đem bắt một thương đoàn khác để uy hiếp Ba Vung Đế Quốc hay không, sự tình ngày một mở rộng, tùy theo mà đến cũng chỉ có nước làm cho hai nước xung đột, đến lúc ấy để có thể thông qua những trạm kiểm soát phong tỏa kia thì chỉ có thủ dụ do tự tay tả tướng viết mới có thể đi qua thôi.
“Ngươi biết vì sao hoa của ta đều xinh đẹp như vậy không?" Lôi Áo hồi phi sở vấn (trả lời ngược với câu hỏi), ngược lại quay đầu lại hỏi Diane Lâm vẻ mặt lo lắng một câu.
“Bá phụ, cha ta tùy thời có thể bị nguy hiểm tới tánh mạng…" Diane Lâm lo lắng muốn tiến lên, nhưng bị Lôi Khắc Tư ở bên cạnh giữ chặt, đối với nàng gật gật đầu, hiển nhiên hắn hiểu rất rõ phụ thân của mình, biết rõ cách xử sự của ông.
“Làm một việc, trước tiên muốn chuyên tâm, muốn cố gắng, vẫn là không đủ !" Lôi Áo rốt cục buông tay khỏi cái bình tưới, trở lại phòng khách ngồi xuống, đối với Diane Lâm thể hiện ra một tư thế mời ngồi khách sáo, Diane Lâm nhẫn nại ngồi xuống trên mặt ghế bằng gỗ quý giá đẹp đẽ, bên cạnh, Lôi Khắc Tư cũng im lặng nghe phụ thân của mình giải thích.
" Giống như hoa hồng, cần nhiều ánh sáng mặt trời, cần hơi nước, cần người dốc lòng trồng…" Lôi Áo tiếp tục nói, “Phụ thân ngươi làm việc cẩn thận, dốc lòng là như thế! Có lẽ hắn cũng không hi vọng ngươi đi cứu hắn!" Nói xong, Lôi Áo chăm chú nhìn Tử La Lan người được bồi dưỡng trở thành kẻ thừa kế đời sau này.
“Ta muốn cứu cha ta, về phần như lời người nói, cha ta dốc lòng bồi dưỡng ta, đó đơn giản là bồi dưỡng người nối nghiệp, ta có thể hiểu hắn, nhưng, hắn dù sao cũng là cha ta! Làm nữ nhi, sẽ không thể nghe nói hắn gặp nguy hiểm, mà có thể thờ ơ không để ý tới." Diane Lâm đứng lên, kiên định đáp trả.
Lôi Áo gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Ngô, quả nhiên là đồng dạng cố chấp như lão đầu Lord cứng cổ kia!"
“Phụ thân…" Lôi Khắc Tư vừa muốn nói, Lôi Áo lập tức đưa tay ngăn cản, đứng lên tỏ vẻ có chút mỏi mệt nhìn thoáng qua con của mình, tiếp theo đi đến bên cạnh bàn công tác không xa đó nhấc bút lên viết gì đó.
“Các ngươi, ngày mai đi theo hộ tống bá tước Declan lên đường đi!" Nói xong, Lôi Áo cầm lấy thủ dụ viết tay đưa cho con mình, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đa tạ bá phụ!" Vẻ mặt Diane Lâm cảm kích không thôi, hốc mắt tràn đầy nước cuối cùng nhịn không được chảy xuống.
“Phải cẩn thận!" Lôi Áo phân phó xong cuối cùng nói một câu, rồi đi vào trong thư phòng của mình đóng cửa lại.
Còn Lôi Khắc Tư ở bên cạnh nhăn mày lại, vừa rồi hắn mới nghe thấy một cái tên rất quen.
“Declan…" Đúng vậy, đúng là tên này, chính là cái tên ban đầu ở trên yến hội làm ình mất hết mặt mũi, còn làm cho phụ thân vì cứu chính mình mà phải nhúng tay vào.
Mà Lôi Áo vừa đi vào thư phòng của mình xong, lập tức đi đến hai hàng giá sách phía trước, tiếp theo sờ trúng một quyển sách dày đặc chữ, lôi kéo, “Răng rắc, răng rắc…" Lập tức hai cái giá sách đang khép chặt lại lập tức tách ra để lộ ra một gian mật thất.
Mà trong chính giữa mật thất, một pháp sư mặc áo bào đen đang nổi lơ lửng, nguyên bản thân thể ở dưới pháp bào đang nhắm chặt mắt lập tức bừng mở ra, pháp trượng Khô Lâu cắm trên mặt đất lập tức bay lên, mang theo vài luồng khí đen u oán, chi hồn bốn phía bay lên lượn quanh đó.
“Rầm!" Pháp sư lập tức ngẩng đầu, đôi mắt âm hiểm phần phật thiêu đốt lên bạch sắc vong linh chi hỏa(lưa màu trắng thiêu đốt linh hồn), đây đúng là gã vong linh pháp sư đêm đó đã mang theo cuồng kiếm sĩ Ba Cát, còn có Đức Lỗ Y Âu Nạp Tang đi ám sát Diệp Tường.
“Thương thế như thế nào? Pháp thuật hồi phục chưa?" Lôi Áo cau mày dò hỏi.
Vong linh pháp sư vừa nghe lời này, bạch sắc hỏa diễm trong hốc mắt lập tức rụt trở về, pháp trượng lại chậm rãi bay trở lại mặt đất, vẻ mặt nhiều nếp nhăn tựa như mất nước, nét mặt già nua lộ rõ vẻ mỏi mệt.
“Ít nhất còn cần một tháng nữa mới có thể khôi phục!" Trôi nổi giữa không trung, vong linh pháp sư trầm thấp đáp lại.
Lôi Áo khẽ thở dài một cái, một đôi ánh mắt trung niên hữu lực lập tức tràn ngập sát khí, nghi ngờ nói: “Nữ nhân kia rốt cuộc có địa vị gì? Sao có thể đem ngươi-một vong linh pháp sư đánh đến mức không thể chống trả lại?"
“Ta cũng không rõ lắm!" Thanh âm trầm thấp lại lần nữa từ giữa không trung trôi nổi truyền tới, " Khẳng định nàng không phải là pháp sư Hệ Băng bình thường, loại đẳng cấp này tuyệt đối vượt quá hiểu biết của các pháp sư tại cát sĩ đa á đại lục!"
“Ta đã cho Ba Cát cùng Âu Nạp Tang đi điều tra việc này …" Lôi Áo lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Thú Tộc bên kia nhiễu loạn đến đâu rồi?" Vong linh pháp sư hỏi.
“Thượng đẳng đại thú vương đã chết, đại vương tử Darie cùng tiểu vương tử Đạt An đang đánh tới ngươi chết ta sống!" Lôi Áo chỉ nói một câu đã mang tình trạng thú quốc tóm tắt xong, “Về tự nhiên chi liên, ta tính làm cho Lôi Khắc Tư qua bên kia tìm xem!"
“Lôi Khắc Tư?" Vong linh pháp sư có chút nghi ngờ hỏi lại, tiếp theo lại dặn dò: “Hãy để cho Ba Cát cùng Âu Nạp Tang âm thầm hiệp trợ!"
“Được!" Lôi Áo gật gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
Đợi mật thất đóng lại sau, hốc mắt vong linh pháp sư lập tức toát ra một cổ bạch sắc vong linh chi diễm, trầm thấp tức giận nói: “Cho dù ngươi là thần, ta cũng nhất định sẽ làm cho ngươi phải trả giá!"