Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 67: Tôi không có bạn trai
Nét mặt Tô Tô không đổi nhưng thực tế trong lòng đã kêu rên thảm thiết. Ánh mắt cô nhìn Diệp Dục không tự chủ được cũng trở nên ai oán. Tại sao lại cứ phải là dị năng hệ hỏa? Tại sao anh ta nhất định phải có dị năng hệ hỏa? Anh ta không thể thức tỉnh đại lấy một dị năng kim mộc thổ gì à?
“Muốn hòa hợp vẫn hòa hợp được mà".
Đối mặt với sự ai oán của Tô Tô, Diệp Dục hoàn toàn không cảm nhận được sóng to gió lớn trong lòng cô, tự cười rồi uống một ngụm rượu, giả lả nói lời thô tục. Tô Tô giả vờ nghe không hiểu, không trả lời câu nói vớ vẩn này. Một lúc sau, Diệp Dục lại hỏi:
“Vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện: bạn trai của em đâu? Còn sống chứ?"
“Tôi không có bạn trai!"
“Bạn trai" mà Diệp Dục nhắc đến không phải Tạ Thanh Diễn thì là ai? Nhớ tới Tạ Thanh Diễn, chân mày Tô Tô nhíu lại. Cô quá ghê tởm người đàn ông này rồi, đến nỗi nghe người khác nói Tạ Thanh Diễn là bạn trai của cô, cô buồn nôn vô cùng.
“…"
Diệp Dục uống rượu, đầu óc hơi choáng váng, nhìn lướt qua Tô Tô. Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt cô không chất chứa quá nhiều hồi ức và buồn đau, vậy Tạ Thanh Diễn còn sống hay đã chết? Diệp Dục không hiểu nổi, dù sao anh cũng luôn không hiểu. Suy nghĩ của Tô Tô, loại đàn ông cương trực như anh sao có thể hiểu được.
“Sắp tới tôi phải ra ngoài làm ít chuyện, vẫn luôn lo lắng không có ai chăm sóc cha mẹ. Đúng lúc các anh đã đến, ở lại đây nghỉ đi, nhân tiện giúp tôi trông nhà mấy ngày."
Không muốn nói nhảm với con ma men, Tô Tô vẫn ăn tiếp, lùa hai ba đũa xong bát cơm. Cô bỏ lại bát đũa, đứng dậy, định trở về phòng tiếp tục ngủ bù. Lúc đi qua sau lưng Diệp Dục, anh túm tay cô lại. Diệp Dục say rồi, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm khó tránh được.
“Trốn tôi à?"
“Trốn anh làm cái gì?"
Tô Tô khó hiểu cúi đầu nhìn. Diệp Dục quay lưng lại, dựa vào ghế, nhìn cô một lượt, mặt mũi râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch. Vì vậy cô nói thêm:
“Tôi nhớ cha tôi lúc trước có mua một con dao cạo râu chạy bằng điện, có muốn tôi cho mượn dùng một lúc không?"
“Tôi không nói chuyện dao cạo râu. Em gái này, anh của em ở rất xa, trải qua trăm cay nghìn đắng, vượt qua mọi khó khăn, chạy đến để cứu em. Thế mà em nói một câu em phải ra ngoài mấy ngày. Đây là có ý gì?!"
“Tôi vốn định ra ngoài, anh có đến hay không tôi cũng phải đi làm chuyện này. Có điều các anh đến, tôi đi có thể yên tâm hơn chút."
Tay Tô Tô vẫn đang bị bàn tay to cứng như sắt của Diệp Dục nắm chặt. Mặc dù dị năng của Diệp Dục khiến cô lo lắng cho năng lực của Tiểu Ái sau này, cô vẫn kiên nhẫn giải thích cho con ma men này. Vẻ mặt Diệp Dục trong nháy mắt nửa hiểu nửa không, buông lỏng tay. Lúc Tô Tô gần đi ra khỏi cửa phòng bếp, anh nằm trên bàn ăn của phòng bếp, buồn bực hờn dỗi:
“Chuyện gì thế, anh làm thay em. Bên ngoài cũng không giống như trong phim đâu."
“Không cần, các anh mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi mấy ngày đi!"
Tô Tô từ chối rất rõ ràng. Chuyện của mình thì tự mình làm. Căn cứ theo tính cách của cô, lẽ ra cô không gọi điện thoại cho Diệp Dục, khiến cho anh nghìn dặm xa xôi từ Đức thành chạy đến Tương thành.
Thế nhưng cha Tô đã gọi điện thoại cho Diệp Dục rồi. Tô Tô nghĩ sau này người sống sót sẽ thành lập căn cứ ở Tương thành, những người sống sót xung quanh cũng sẽ biết để chạy đến đây, vì thế Diệp Dục đến hay không không quan trọng.
Diệp Dục không đến, Tô Tô dựa vào bản thân, Diệp Dục đến, cô vẫn dựa vào chính mình. Đời trước không có Diệp Dục, Tô Tô vẫn sống tốt, đời này có Diệp Dục, cô cũng vẫn sống tốt như trước.
Cô không quan tâm đến Diệp Dục và đội đặc công dị năng của anh nhưng người bên trong khu biệt thự Quả Táo bị đám người kia làm cho kinh hãi một trận. Trong lúc Tô Tô đang muốn về phòng đi ngủ, càng ngày càng nhiều người sống sót tụ tập trước sân biệt thự nhà họ Tô.
“Các anh, các anh là quân nhân sao?" Một người trong những người còn sống sót, vẻ mặt hy vọng nhìn Hộ Pháp, “ Các anh đến cứu chúng tôi đúng không, có thể cho chúng tôi ít đồ ăn không? Mấy ngày rồi chúng tôi chưa được ăn cái gì.
“Đúng vậy, cho chúng tôi ít đồ ăn đi!"
“Nhà họ Tô không phải là loại người tốt đẹp gì đâu, bọn họ chiếm lấy đồ, một chút cũng không chịu chia cho chúng tôi. Cán bộ, nhanh cứu chúng tôi đi ra ngoài đi."
“Đúng vậy, cho chúng tôi ít đồ ăn rồi sau đó dẫn chúng tôi đến chỗ an toàn đi!"
“Cán bộ, có phải chính phủ phái các anh đến đưa đồ ăn cho chúng tôi không? Các anh bị nhà họ Tô lừa rồi, bọn họ có rất nhiều đồ. Còn chúng tôi… chúng tôi một ít đồ ăn cũng không có."
Đối mặt những kẻ sống sót ngày càng đông, Hộ Pháp và toàn bộ đội đặc công cúi đầu xuống, vẻ mặt nặng nề. Mẹ Tô ngồi một bên cười lạnh đang muốn nói thì Hộ Pháp cũng nghiêng đầu, nhìn về phía cha Tô, giơ hai ngón tay:
“Lúc mới đầu bọn cháu có 20 người bác ạ, là 20 người đấy. 18 người quay về, vì sao chỉ có 18? Còn 2 người đâu? Bác hỏi bọn họ xem 2 người anh em của cháu chết như thế nào?"
Hộ Pháp liếc sang Vương Quân và Lý Oánh ngồi ở một chiếc bàn tròn khác, căm hận chỉ vào bọn họ. Đúng lúc có một kẻ to gan vươn tay chạm vai Hộ Pháp khiến anh ta điên tiết, đẩy mạnh người sau lưng ra, nhìn người đó bị lùi về sau mấy bước. Hộ Pháp nghiến răng nghiến lợi:
“Đừng có dùng chiêu này với ông đây. Giả bộ đáng thương để được thông cảm, ông đây không dính chiêu này của các người!!! Muốn ăn sao? Ông thà đem cơm thừa canh cặn trên bàn nuôi heo cũng không cho các ngươi!"
Ngoại trừ những kẻ bên ngoài ra, không có ai phản bác lại lời của Hộ Pháp. Những anh lính đặc công đau buồn ngồi đó, mà Vương Quân và Lý Oánh đều cúi gằm xuống, không nói được một lời. Bên cạnh hai chiếc bàn tròn, ngoại trừ những người sống sót kêu rên nhưng không dám đến gần còn có những người bộ đội đặc công nặng trĩu tâm tư.
Tô Tô tò mò lại gần cửa sổ phòng bếp, nhìn cảnh tượng bên ngoài và sự hận thù của Hộ Pháp, ngạc nhiên nhìn Diệp Dục:
“Các anh ở Đức Thành xảy ra chuyện gì?"
“Trên đường đi, bọn tôi cứu một nhóm người sống sót, cho bọn họ ăn uống đầy đủ," Diệp Dục ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ ứng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại chứa đứng sự tức giận tột cùng, làm cho Tô Tô không khỏi giật mình. Anh tiếp tục, “Khi ra khỏi trạm xe lửa, một biển zombie ập đến. Bọn họ chạy vào kho hàng, bọn tôi cản ở phía sau, vậy mà mẹ kiếp, bọn họ lại dám khoá chặt kho hàng, không cho bọn tôi vào!"
“Muốn hòa hợp vẫn hòa hợp được mà".
Đối mặt với sự ai oán của Tô Tô, Diệp Dục hoàn toàn không cảm nhận được sóng to gió lớn trong lòng cô, tự cười rồi uống một ngụm rượu, giả lả nói lời thô tục. Tô Tô giả vờ nghe không hiểu, không trả lời câu nói vớ vẩn này. Một lúc sau, Diệp Dục lại hỏi:
“Vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện: bạn trai của em đâu? Còn sống chứ?"
“Tôi không có bạn trai!"
“Bạn trai" mà Diệp Dục nhắc đến không phải Tạ Thanh Diễn thì là ai? Nhớ tới Tạ Thanh Diễn, chân mày Tô Tô nhíu lại. Cô quá ghê tởm người đàn ông này rồi, đến nỗi nghe người khác nói Tạ Thanh Diễn là bạn trai của cô, cô buồn nôn vô cùng.
“…"
Diệp Dục uống rượu, đầu óc hơi choáng váng, nhìn lướt qua Tô Tô. Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt cô không chất chứa quá nhiều hồi ức và buồn đau, vậy Tạ Thanh Diễn còn sống hay đã chết? Diệp Dục không hiểu nổi, dù sao anh cũng luôn không hiểu. Suy nghĩ của Tô Tô, loại đàn ông cương trực như anh sao có thể hiểu được.
“Sắp tới tôi phải ra ngoài làm ít chuyện, vẫn luôn lo lắng không có ai chăm sóc cha mẹ. Đúng lúc các anh đã đến, ở lại đây nghỉ đi, nhân tiện giúp tôi trông nhà mấy ngày."
Không muốn nói nhảm với con ma men, Tô Tô vẫn ăn tiếp, lùa hai ba đũa xong bát cơm. Cô bỏ lại bát đũa, đứng dậy, định trở về phòng tiếp tục ngủ bù. Lúc đi qua sau lưng Diệp Dục, anh túm tay cô lại. Diệp Dục say rồi, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm khó tránh được.
“Trốn tôi à?"
“Trốn anh làm cái gì?"
Tô Tô khó hiểu cúi đầu nhìn. Diệp Dục quay lưng lại, dựa vào ghế, nhìn cô một lượt, mặt mũi râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch. Vì vậy cô nói thêm:
“Tôi nhớ cha tôi lúc trước có mua một con dao cạo râu chạy bằng điện, có muốn tôi cho mượn dùng một lúc không?"
“Tôi không nói chuyện dao cạo râu. Em gái này, anh của em ở rất xa, trải qua trăm cay nghìn đắng, vượt qua mọi khó khăn, chạy đến để cứu em. Thế mà em nói một câu em phải ra ngoài mấy ngày. Đây là có ý gì?!"
“Tôi vốn định ra ngoài, anh có đến hay không tôi cũng phải đi làm chuyện này. Có điều các anh đến, tôi đi có thể yên tâm hơn chút."
Tay Tô Tô vẫn đang bị bàn tay to cứng như sắt của Diệp Dục nắm chặt. Mặc dù dị năng của Diệp Dục khiến cô lo lắng cho năng lực của Tiểu Ái sau này, cô vẫn kiên nhẫn giải thích cho con ma men này. Vẻ mặt Diệp Dục trong nháy mắt nửa hiểu nửa không, buông lỏng tay. Lúc Tô Tô gần đi ra khỏi cửa phòng bếp, anh nằm trên bàn ăn của phòng bếp, buồn bực hờn dỗi:
“Chuyện gì thế, anh làm thay em. Bên ngoài cũng không giống như trong phim đâu."
“Không cần, các anh mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi mấy ngày đi!"
Tô Tô từ chối rất rõ ràng. Chuyện của mình thì tự mình làm. Căn cứ theo tính cách của cô, lẽ ra cô không gọi điện thoại cho Diệp Dục, khiến cho anh nghìn dặm xa xôi từ Đức thành chạy đến Tương thành.
Thế nhưng cha Tô đã gọi điện thoại cho Diệp Dục rồi. Tô Tô nghĩ sau này người sống sót sẽ thành lập căn cứ ở Tương thành, những người sống sót xung quanh cũng sẽ biết để chạy đến đây, vì thế Diệp Dục đến hay không không quan trọng.
Diệp Dục không đến, Tô Tô dựa vào bản thân, Diệp Dục đến, cô vẫn dựa vào chính mình. Đời trước không có Diệp Dục, Tô Tô vẫn sống tốt, đời này có Diệp Dục, cô cũng vẫn sống tốt như trước.
Cô không quan tâm đến Diệp Dục và đội đặc công dị năng của anh nhưng người bên trong khu biệt thự Quả Táo bị đám người kia làm cho kinh hãi một trận. Trong lúc Tô Tô đang muốn về phòng đi ngủ, càng ngày càng nhiều người sống sót tụ tập trước sân biệt thự nhà họ Tô.
“Các anh, các anh là quân nhân sao?" Một người trong những người còn sống sót, vẻ mặt hy vọng nhìn Hộ Pháp, “ Các anh đến cứu chúng tôi đúng không, có thể cho chúng tôi ít đồ ăn không? Mấy ngày rồi chúng tôi chưa được ăn cái gì.
“Đúng vậy, cho chúng tôi ít đồ ăn đi!"
“Nhà họ Tô không phải là loại người tốt đẹp gì đâu, bọn họ chiếm lấy đồ, một chút cũng không chịu chia cho chúng tôi. Cán bộ, nhanh cứu chúng tôi đi ra ngoài đi."
“Đúng vậy, cho chúng tôi ít đồ ăn rồi sau đó dẫn chúng tôi đến chỗ an toàn đi!"
“Cán bộ, có phải chính phủ phái các anh đến đưa đồ ăn cho chúng tôi không? Các anh bị nhà họ Tô lừa rồi, bọn họ có rất nhiều đồ. Còn chúng tôi… chúng tôi một ít đồ ăn cũng không có."
Đối mặt những kẻ sống sót ngày càng đông, Hộ Pháp và toàn bộ đội đặc công cúi đầu xuống, vẻ mặt nặng nề. Mẹ Tô ngồi một bên cười lạnh đang muốn nói thì Hộ Pháp cũng nghiêng đầu, nhìn về phía cha Tô, giơ hai ngón tay:
“Lúc mới đầu bọn cháu có 20 người bác ạ, là 20 người đấy. 18 người quay về, vì sao chỉ có 18? Còn 2 người đâu? Bác hỏi bọn họ xem 2 người anh em của cháu chết như thế nào?"
Hộ Pháp liếc sang Vương Quân và Lý Oánh ngồi ở một chiếc bàn tròn khác, căm hận chỉ vào bọn họ. Đúng lúc có một kẻ to gan vươn tay chạm vai Hộ Pháp khiến anh ta điên tiết, đẩy mạnh người sau lưng ra, nhìn người đó bị lùi về sau mấy bước. Hộ Pháp nghiến răng nghiến lợi:
“Đừng có dùng chiêu này với ông đây. Giả bộ đáng thương để được thông cảm, ông đây không dính chiêu này của các người!!! Muốn ăn sao? Ông thà đem cơm thừa canh cặn trên bàn nuôi heo cũng không cho các ngươi!"
Ngoại trừ những kẻ bên ngoài ra, không có ai phản bác lại lời của Hộ Pháp. Những anh lính đặc công đau buồn ngồi đó, mà Vương Quân và Lý Oánh đều cúi gằm xuống, không nói được một lời. Bên cạnh hai chiếc bàn tròn, ngoại trừ những người sống sót kêu rên nhưng không dám đến gần còn có những người bộ đội đặc công nặng trĩu tâm tư.
Tô Tô tò mò lại gần cửa sổ phòng bếp, nhìn cảnh tượng bên ngoài và sự hận thù của Hộ Pháp, ngạc nhiên nhìn Diệp Dục:
“Các anh ở Đức Thành xảy ra chuyện gì?"
“Trên đường đi, bọn tôi cứu một nhóm người sống sót, cho bọn họ ăn uống đầy đủ," Diệp Dục ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ ứng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại chứa đứng sự tức giận tột cùng, làm cho Tô Tô không khỏi giật mình. Anh tiếp tục, “Khi ra khỏi trạm xe lửa, một biển zombie ập đến. Bọn họ chạy vào kho hàng, bọn tôi cản ở phía sau, vậy mà mẹ kiếp, bọn họ lại dám khoá chặt kho hàng, không cho bọn tôi vào!"
Tác giả :
Bao Bao Tử