Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 52: Có trước không có sau
Nhìn về đám zombie phía trước ào tới, Tạ Thanh Diễn không còn quan tâm cửa khu có đóng hay chưa, hắn bấm lung tung nút đóng cửa của chìa khóa điện vài cái rồi đạp ga về biệt thự của Tạ Hào Thế. Vào biệt thự dù sao vẫn an toàn hơn ở ngoài này, mà chiếc bus đầy người đó cũng liều mạng chạy theo sau, đi về biệt thự của Tạ Hào Thế.
Tô Tô vẫn đang ăn thịt, mẹ Tô xào cho cô một đĩa thức ăn, tiện thể chuẩn bị bữa tối. Cha Tô vẫn còn ở sân sau chiến đấu hăng say với đống xi măng mà ông mang về tối qua, dự định hôm nay bắt đầu gia cố tường rào.
Bất chợt, bầu không khí nơi đây bị một loạt những tiếng người kêu cứu hô to gọi nhỏ và cả tiếng rên rỉ của một đám zombie tiến vào khu biệt thự phá vỡ sự tĩnh lặng. Mẹ Tô dừng động tác xào thức ăn, cha Tô chạy vào nhà, còn Tô Tô vẫn thong thả ăn cơm!
“Tô Tô, con có nghe thấy tiếng gì không?"
Tổng hợp những biểu hiện tối qua của Tô Tô, mẹ Tô cảm thấy rất yên tâm về cô. Gặp chuyện khẩn cấp như vậy cũng không hỏi cha Tô mà bà lập tức tìm kiếm sự bảo vệ từ con gái mình. Cha Tô cũng như vậy, nhìn cô đang ăn cơm hỏi:
“Tô Tô, sao bỗng nhiên lại ồn vậy nhỉ?"
“Rất đơn giản!" Tô Tô ăn no rồi bèn buôn bát đũa xuống “Có người sống sót vào đây, còn thả cả zombie vào cùng nữa!"
Đây là chuyện thường thấy ở mạt thế!
“Ai lại thất đức thế nhỉ?!" Mẹ Tô tức giận, còn càm ràm mắng kẻ đưa zombie vào nữa, bà lo lắng đến xoay mòng mòng tại chỗ. Bà quay đầu hỏi Tô Tô: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
“Chẳng làm sao cả, mẹ, mẹ cứ xào rau đi. Cha khóa hết của sổ cửa ra vào lại, con ra ngoài xem sao."
Tô Tô bình tĩnh chỉ huy cha mẹ, sau đó đi lên tầng mặc một chiếc áo lông vũ dáng ngắn màu đen, cầm dao tông xuống tầng. Vừa đến cửa chính chuẩn bị thay giày thì thấy cha mẹ cô đứng bất động trong phòng khách, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn cô. Tựa như con gái họ chuẩn bị đi vào chỗ chết vậy, còn hai người họ không thể giúp gì.
Sự đau buồn và bi thương đó khiến Tô Tô ngẩng đầu mỉm cười an ủi: “Cha mẹ yên tâm, chỉ một trận nhỏ thế này không sao đâu. Cha mẹ cứ đợi ở nhà, đóng chặt cửa sổ cửa lớn đừng ra ngoài, đừng làm liên lụy con đó!"
Tô Tô hoàn toàn không nói ngoa, mười hai năm mạt thế cô đã ở tám căn cứ lớn nhỏ, đã từng chiến đấu hàng trăm trận đấu chống zombie. Chỉ là zombie chạy vào khu biệt thự thôi mà, có mấy con chứ? Hàng trăm hay hàng nghìn? Hàng chục nghìn???? Ha ha ha, Tô Tô còn chả thèm quan tâm.
“Được!"
“Ừm ừm!"
Sợ Tô Tô lo lắng, cha mẹ cô lập tức gật đầu. Họ không thể làm liên lụy cô, giờ phút này tự bảo vệ bản thân là sự hỗ trợ lớn nhất với Tô tô.
Tô Tô rất hài lòng với sự đồng thuận của cha mẹ. Cô đi bốt đế bằng, cầm dao tông, tiện tay cầm luôn cả một chiếc ghế rồi đóng cửa đạp băng ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, lạnh đến run người, Tô Tô rụt cổ lại, kéo ghế ra sân. Cô tìm chỗ có vị trí dễ nhìn một chút, ngồi xuống chờ zombie đến.
Biệt thự của Tạ Hào Thế cách biệt thự của cô không xa lắm, chỉ cách nhau khoảng năm sau căn biệt thự. Tạ Thanh Diễn lái xe lao về phía biệt thự của Tạ Hào Thế, còn chiếc bus lôi theo đám zombie cực lớn ở sau cũng đi theo Tạ Thanh Diễn. Vì thế Tô Tô ngồi trên ghế chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy con zombie nào lởn vởn ở chỗ cô.
Tô Tô cảm thấy nhàm chán, đứng lên đi về phía trước, đi qua một tòa biệt thự mới thấy bóng dáng của zombie. Cô vui mừng xách dao lao về phía đó, một nhát chém một con một tinh hạch. Trong lòng thầm cảm ơn đám người đã đưa lũ zombie vào, đây chính là đưa tinh hạch đến tận cửa cho cô.
Nhưng Tạ Thanh Diễn được Tô Tô cảm ơn cũng không hề vui mừng như Tô Tô, hắn ta hoảng loản mở cửa sắt biệt thự của Tạ Hào Thế, đánh xe vào garage. Hắn chẳng thèm quay lại đóng cửa, sau khi hạ cửa garage xuống thì run lẩy bẩy nấp trong xe không dám xuống, mặc kệ chiếc xe bus lao bừa vào biệt thự.
Ban đầu chiếc xe bus cũng muốn đi vào biệt thự theo Tạ Thanh Diễn, nhưng tài xế lái xe cũng khá có đầu óc, hắn phát hiện xung quanh biệt thự của Tạ Hào Thế có một hàng rào sắt bao vây, sân lại không đủ chỗ đỗ xe bus. Nếu như cứ lái xe vào trong sân thì đám zombie cũng sẽ bao vây chỗ này, vậy bọn họ ở trong hay ngoài biệt thự khác gì nhau đâu?
Nên chiếc xe đó chỉ có thể đi ra khỏi biệt thự của Tạ Hào Thế, đi lung tung trong khu để hất đám zombie trên nóc xe với bám ở bên cạnh xe xuống. Đám zombie cũng không phụ sự kỳ vọng của đám người, chiếc xe vừa đi là chúng cũng rơi rụng kha khá, nhưng đám zombie bám theo xe không buông sau khi đứng dậy thì bắt đầu bao vây biệt thự của Tạ Hào Thế.
Đến mức này rồi mà Tạ Hào Thế còn không dậy sao được? Anh ta vô cùng tức giận kéo rèm phòng ngủ, nhìn xung quanh biệt thự của mình đã có không ít zombie vào trong sân. Tạ Thanh Diễn là tên có trước không có sau, cửa sắt trong sân không đóng, có vài zombie đã leo lên bậc thềm cửa chính.
Tạ Hào Thế xuống tầng nhặt dao quắm ở cửa chính lên, mở cửa ném một loạt sét ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã xử lý xong đám zombie ngoài cửa chính, rồi lập tức đóng cửa chặn đám zombie nghe thấy tiếng động lao đến ở ngoài. Đợi anh ta điều chỉnh hô hấp xong mới bắt đầu hành động ban nãy, mở cửa, phóng sét, giết zombie, đóng cửa. Tạ Hào Thế dựa vào phương thức phòng thủ này, trong hỗn loạn có trật tự để xử lý đám zombie vây quanh biệt thự của mình.
Tô Tô ở cách đó không xa, động tác nhanh hơn Tạ Hào Thế nhiều, cô còn giết zombie đến tận biệt thự của Tạ Hào Thế, Căn cứ vào số lượng phân bố của zombie, càng gần hướng biệt thự của Tạ Hào Thế càng nhiều.
Trong lúc nhìn ra cửa sổ quan sát, Tạ Hào Thế vô tình nhìn thấy Tô Tô. Bóng dáng mảnh mai, biểu diễn tuyệt đẹp giữa đội ngũ của đám zombie. Tạ Hào Thế hơi rung động, đột nhiên như uống thuốc an thần, anh ta không tránh né nữa mà mở cửa dứt khoát ra ngoài xử lý đám zombie một trái một phải với Tô Tô, hai người đánh đâu thắng đó dần dần tụ lại một chỗ.
Từ góc của Tô Tô nhìn thì xung quanh biệt thự của Tạ hào Thế cũng không còn nhiều zombie, chắc chỉ có khoảng mười mấy con, nhưng phía sau bắt đầu có zombie lục tục kéo tới. Bọn chúng đi rất chậm, phải đi từ cửa khu biệt thự đến biệt thự của Tạ Hào Thế, trên đường còn có vài con đi hướng khác, cô có cảm giác chúng xuất hiện liền nhau không dứt.
Tô Tô vẫn đang ăn thịt, mẹ Tô xào cho cô một đĩa thức ăn, tiện thể chuẩn bị bữa tối. Cha Tô vẫn còn ở sân sau chiến đấu hăng say với đống xi măng mà ông mang về tối qua, dự định hôm nay bắt đầu gia cố tường rào.
Bất chợt, bầu không khí nơi đây bị một loạt những tiếng người kêu cứu hô to gọi nhỏ và cả tiếng rên rỉ của một đám zombie tiến vào khu biệt thự phá vỡ sự tĩnh lặng. Mẹ Tô dừng động tác xào thức ăn, cha Tô chạy vào nhà, còn Tô Tô vẫn thong thả ăn cơm!
“Tô Tô, con có nghe thấy tiếng gì không?"
Tổng hợp những biểu hiện tối qua của Tô Tô, mẹ Tô cảm thấy rất yên tâm về cô. Gặp chuyện khẩn cấp như vậy cũng không hỏi cha Tô mà bà lập tức tìm kiếm sự bảo vệ từ con gái mình. Cha Tô cũng như vậy, nhìn cô đang ăn cơm hỏi:
“Tô Tô, sao bỗng nhiên lại ồn vậy nhỉ?"
“Rất đơn giản!" Tô Tô ăn no rồi bèn buôn bát đũa xuống “Có người sống sót vào đây, còn thả cả zombie vào cùng nữa!"
Đây là chuyện thường thấy ở mạt thế!
“Ai lại thất đức thế nhỉ?!" Mẹ Tô tức giận, còn càm ràm mắng kẻ đưa zombie vào nữa, bà lo lắng đến xoay mòng mòng tại chỗ. Bà quay đầu hỏi Tô Tô: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
“Chẳng làm sao cả, mẹ, mẹ cứ xào rau đi. Cha khóa hết của sổ cửa ra vào lại, con ra ngoài xem sao."
Tô Tô bình tĩnh chỉ huy cha mẹ, sau đó đi lên tầng mặc một chiếc áo lông vũ dáng ngắn màu đen, cầm dao tông xuống tầng. Vừa đến cửa chính chuẩn bị thay giày thì thấy cha mẹ cô đứng bất động trong phòng khách, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn cô. Tựa như con gái họ chuẩn bị đi vào chỗ chết vậy, còn hai người họ không thể giúp gì.
Sự đau buồn và bi thương đó khiến Tô Tô ngẩng đầu mỉm cười an ủi: “Cha mẹ yên tâm, chỉ một trận nhỏ thế này không sao đâu. Cha mẹ cứ đợi ở nhà, đóng chặt cửa sổ cửa lớn đừng ra ngoài, đừng làm liên lụy con đó!"
Tô Tô hoàn toàn không nói ngoa, mười hai năm mạt thế cô đã ở tám căn cứ lớn nhỏ, đã từng chiến đấu hàng trăm trận đấu chống zombie. Chỉ là zombie chạy vào khu biệt thự thôi mà, có mấy con chứ? Hàng trăm hay hàng nghìn? Hàng chục nghìn???? Ha ha ha, Tô Tô còn chả thèm quan tâm.
“Được!"
“Ừm ừm!"
Sợ Tô Tô lo lắng, cha mẹ cô lập tức gật đầu. Họ không thể làm liên lụy cô, giờ phút này tự bảo vệ bản thân là sự hỗ trợ lớn nhất với Tô tô.
Tô Tô rất hài lòng với sự đồng thuận của cha mẹ. Cô đi bốt đế bằng, cầm dao tông, tiện tay cầm luôn cả một chiếc ghế rồi đóng cửa đạp băng ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, lạnh đến run người, Tô Tô rụt cổ lại, kéo ghế ra sân. Cô tìm chỗ có vị trí dễ nhìn một chút, ngồi xuống chờ zombie đến.
Biệt thự của Tạ Hào Thế cách biệt thự của cô không xa lắm, chỉ cách nhau khoảng năm sau căn biệt thự. Tạ Thanh Diễn lái xe lao về phía biệt thự của Tạ Hào Thế, còn chiếc bus lôi theo đám zombie cực lớn ở sau cũng đi theo Tạ Thanh Diễn. Vì thế Tô Tô ngồi trên ghế chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy con zombie nào lởn vởn ở chỗ cô.
Tô Tô cảm thấy nhàm chán, đứng lên đi về phía trước, đi qua một tòa biệt thự mới thấy bóng dáng của zombie. Cô vui mừng xách dao lao về phía đó, một nhát chém một con một tinh hạch. Trong lòng thầm cảm ơn đám người đã đưa lũ zombie vào, đây chính là đưa tinh hạch đến tận cửa cho cô.
Nhưng Tạ Thanh Diễn được Tô Tô cảm ơn cũng không hề vui mừng như Tô Tô, hắn ta hoảng loản mở cửa sắt biệt thự của Tạ Hào Thế, đánh xe vào garage. Hắn chẳng thèm quay lại đóng cửa, sau khi hạ cửa garage xuống thì run lẩy bẩy nấp trong xe không dám xuống, mặc kệ chiếc xe bus lao bừa vào biệt thự.
Ban đầu chiếc xe bus cũng muốn đi vào biệt thự theo Tạ Thanh Diễn, nhưng tài xế lái xe cũng khá có đầu óc, hắn phát hiện xung quanh biệt thự của Tạ Hào Thế có một hàng rào sắt bao vây, sân lại không đủ chỗ đỗ xe bus. Nếu như cứ lái xe vào trong sân thì đám zombie cũng sẽ bao vây chỗ này, vậy bọn họ ở trong hay ngoài biệt thự khác gì nhau đâu?
Nên chiếc xe đó chỉ có thể đi ra khỏi biệt thự của Tạ Hào Thế, đi lung tung trong khu để hất đám zombie trên nóc xe với bám ở bên cạnh xe xuống. Đám zombie cũng không phụ sự kỳ vọng của đám người, chiếc xe vừa đi là chúng cũng rơi rụng kha khá, nhưng đám zombie bám theo xe không buông sau khi đứng dậy thì bắt đầu bao vây biệt thự của Tạ Hào Thế.
Đến mức này rồi mà Tạ Hào Thế còn không dậy sao được? Anh ta vô cùng tức giận kéo rèm phòng ngủ, nhìn xung quanh biệt thự của mình đã có không ít zombie vào trong sân. Tạ Thanh Diễn là tên có trước không có sau, cửa sắt trong sân không đóng, có vài zombie đã leo lên bậc thềm cửa chính.
Tạ Hào Thế xuống tầng nhặt dao quắm ở cửa chính lên, mở cửa ném một loạt sét ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã xử lý xong đám zombie ngoài cửa chính, rồi lập tức đóng cửa chặn đám zombie nghe thấy tiếng động lao đến ở ngoài. Đợi anh ta điều chỉnh hô hấp xong mới bắt đầu hành động ban nãy, mở cửa, phóng sét, giết zombie, đóng cửa. Tạ Hào Thế dựa vào phương thức phòng thủ này, trong hỗn loạn có trật tự để xử lý đám zombie vây quanh biệt thự của mình.
Tô Tô ở cách đó không xa, động tác nhanh hơn Tạ Hào Thế nhiều, cô còn giết zombie đến tận biệt thự của Tạ Hào Thế, Căn cứ vào số lượng phân bố của zombie, càng gần hướng biệt thự của Tạ Hào Thế càng nhiều.
Trong lúc nhìn ra cửa sổ quan sát, Tạ Hào Thế vô tình nhìn thấy Tô Tô. Bóng dáng mảnh mai, biểu diễn tuyệt đẹp giữa đội ngũ của đám zombie. Tạ Hào Thế hơi rung động, đột nhiên như uống thuốc an thần, anh ta không tránh né nữa mà mở cửa dứt khoát ra ngoài xử lý đám zombie một trái một phải với Tô Tô, hai người đánh đâu thắng đó dần dần tụ lại một chỗ.
Từ góc của Tô Tô nhìn thì xung quanh biệt thự của Tạ hào Thế cũng không còn nhiều zombie, chắc chỉ có khoảng mười mấy con, nhưng phía sau bắt đầu có zombie lục tục kéo tới. Bọn chúng đi rất chậm, phải đi từ cửa khu biệt thự đến biệt thự của Tạ Hào Thế, trên đường còn có vài con đi hướng khác, cô có cảm giác chúng xuất hiện liền nhau không dứt.
Tác giả :
Bao Bao Tử