Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 200: Chuyện cơ mật nhất của đất nước
Vừa rồi, Tô Tô áp tay lên trán Diệp Dục chính là muốn thử thăm dò xem trong đầu anh có tinh hồn không. Nhưng cuối cùng cô suy nghĩ, tốt nhất không nên làm như vậy. Cô thăm dò tinh hồn của anh ở đâu làm gì? Cũng không phải cô muốn cướp lấy tinh hồn của anh để cho mình hấp thụ.
Sau mạt thế, thăm dò tinh hồn của người khác là một hành vi cực kỳ xấu xa, mang đầy tính thách thức, cũng là hành vi cực kỳ mất lịch sự. Chuyện này giống như bạn cố cởi quần người khác để xem cậu bé của người ta. Đó chính là một thứ vô cùng thầm kín. Tô Tô không thể không hỏi Diệp Dục một tiếng đã đòi xem của anh được.
Lại nhìn Diệp Dục vốn dĩ đang ngồi bên cạnh cô, bây giờ cũng ra dáng ngồi khoanh chân trên giường, học bộ dạng của cô nhắm mắt lại, cố gắng cau mày một lúc lâu, lắc đầu nói:
“Anh tìm không thấy."
“Haizzzzzz"
Tô Tô chống tay lên gò má, cũng thở dài bực tức, nhìn người đàn ông trước mặt không biết hấp thụ tinh hạch, cũng không tìm được tinh hồn của mình. Anh có một nhà tiên tri lớn như cô, nhưng lại đần độn hoàn toàn không biết sử dụng cô. Đời người có một trợ thủ đắc lực như vậy nhưng lại sử dụng lung tung sao mà nổi trội được.
“Tìm không thấy thì đừng tìm nữa, mệt!"
Cô ngáp một cái, Diệp Dục vừa đến, cả phòng ngủ liền trở nên ấm áp hơn. Tô Tô lại buồn ngủ, Diệp Dục đỡ cô nằm xuống giường. Tô Tô nhắm mắt lại, dặn dò:
“Tôi nói anh nghe, đây là chuyện cơ mật nhất của đất nước, trừ anh ra, không ai được biết chuyện này!"
“Rõ! Anh đảm bảo không nói ra một chữ nào!"
“Chuyện cơ mật nhất của đất nước" – Diệp Dục cực kỳ nhạy cảm với từ này. Anh lập tức nghiêm túc, trong lòng đánh xấu X thật to vào từng chữ Tô Tô nói tối nay. Anh đã tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, chuyện gì không thể nói cho dù bị bắt đánh cho thừa sống thiếu chết cũng đảm bảo sẽ không nói ra!
Sau đó, lại một đêm qua đi, động vật biến dị không đến, có lẽ xung quanh thôn Bát Phương này, chắc không còn gì có thể gây ra thảm họa động vật biến dị nữa. Vì vậy, sáng sớm này hôm sau, nhóm người Tô Tô Diệp Dục liền sửa soạn chuẩn bị quay về khu an toàn.
Anh Bì đang làm bữa sáng. Trong khói bếp phảng phất, nhìn Tô Tô đang đứng bên cạnh, ưỡn cái bụng to như quả bóng da nhỏ đang cầm bát tô, chuẩn bị đi xới cơm, anh liền hỏi:
“Tô Tô, tối qua trong lúc cạy cửa, có mấy anh em của tôi bất cẩn bị một cái tủ rơi xuống đập trúng người, bị thương nhẹ, xem ra không bị lây nhiễm, tinh thần rất ổn. Mấy người anh em bị thương kia của tôi nên kéo về khu biệt thự Quả Táo hay là để lại đây dưỡng thương?"
“Ờ…" Tô Tô cầm bát, nghiêng đầu suy nghĩ một lát nói, “Bây giờ, sợ rằng người bị thương không dễ gì đi vào khu an toàn kia. Hơn nữa, cũng sợ tối nay sẽ có động vật biến dị đến, người bị thương tốt nhất nên ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng. Có điều sống ở nông thôn phiền phức lắm đấy."
“Đúng thế. Tôi cũng nghĩ như vậy, người bị thương dứt khoát không thể vào trong khu an toàn, để tránh khi qua cổng lại bị giở trò gì đó."
Anh Bì đáp lời, dùng một cái thìa to, múc cho Tô Tô một bát canh xương, để cô ăn trước, sau đó anh lại tiếp tục nấu cơm.
Sau khi mọi người tập trung đầy đủ, người bên phía Đồng Đồng và người của anh Bì bắt đầu phân công lại. Nếu như tình hình bên này đã như vậy, người bị thương không thể vào khu an toàn, buổi tối lại không thể không có lực lượng vũ trang trông chừng. Vậy thì dứt khoát để những người bị thương ở lại, rồi phái thêm mấy người quay về, lấy một ít vật dụng y tế từ khu an toàn đem đến cho họ.
Mọi người vừa ăn vừa bàn bạc. Ăn cơm xong, Diệp Dục và anh Bì lại tổ chức mấy người có sức lực, tiếp tục vào mấy ruộng rau kia hái rau. Rau trong vườn hái hết, cũng chất đầy năm sáu xe to. Họ để lại một ít cho mình ăn, còn lại chất lên năm xe việt dã đi trong thành phố. Nhóm người Tô Tô lại đem các loại trang sức và đồ bỏ đi chất đầy năm xe. Tổng cộng có mười xe chất đầy đồ đạc, do mười người không bị thương bao gồm cả Diệp Dục, Tô Tô, Hộ Pháp, Trạc Thế Giai và anh Bì, lái về khu an toàn.
Quả nhiên, khi vào khu an toàn, lại có thêm một thủ tục chính là kiểm tra trên người có bị thương không. Vốn dĩ kiểm tra trên người có bị thương không, bắt buộc phải cởi hết quần áo, do nhân viên có chuyên môn kiểm tra. Có điều rất nhiều dị năng giả không thể tiếp nhận phương pháp kiểm tra này, đặc biệt là dị năng giả nữ kháng cự lại vô cùng mãnh liệt nên hạng mục kiểm tra này đổi thành cách ly quan sát, với đoàn dị năng giả cách ly hai tiếng, với đoàn người bình thường cách ly bốn tiếng.
Đương nhiên, nếu như không muốn cách ly lâu như vậy, vẫn có thể đi vào một căn phòng nhỏ, cởi sạch quần áo để cho người kiểm tra trên dưới, trái phải, trước sau, trong ngoài một lượt, nhân tiện chụp ảnh, đăng kí. Những người không có vấn đề gì có thể trực tiếp tiến vào khu an toàn.
Diệp Dục hùng hổ, đương nhiên không chịu cởi quần áo, cũng không chịu ngoan ngoãn đợi kiểm tra trong phòng cách ly. Thấy anh muốn mạnh mẽ xông vào khu anh toàn, Tô Tô lôi anh lại, khuyên nhủ:
“Đi đâu cũng như vậy thôi. Cho dù sau này chúng ta đi khu an toàn khác, cũng vẫn phải bị cách ly chờ quan sát, anh phải tập quen đi. Hơn nữa, việc nhỏ không nhịn được ắt sẽ hỏng việc lớn."
Cô ngước mắt lên, chỉ lên trời, vừa vặn một con chim ưng bay qua đầu bọn họ. Tô Tô thấy, với tính cách này của Diệp Dục, có lẽ là trước mạt thế anh chính là loại người được hưởng đặc quyền cho nên sau mạt thế đến đâu cũng giống như kẻ hay sinh sự, không kiên nhẫn tuân thủ quy định. Tô Tô cũng không biết phải làm sao, người như vậy trừ khi tự mình lập căn cứ, nếu không không nơi nào chứa chấp được.
Nhưng tự mình lập căn cứ càng phải tuân thủ quy định trong căn cứ, bằng không chỉ một sai sót sẽ đem mầm độc vào trong căn cứ mình tự tay tạo ra, nghĩ thôi bản thân cô cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.
Hơn nữa, xây dựng căn cứ, phải quan tâm sự sống chết của mấy vạn người, đâu phải là chuyện loại người như Tô Tô và Diệp Dục có thể làm được chứ? Nói thẳng ra, hai người đều không có tâm tư đó.
Song may mà lời Tô Tô nói, Diệp Dục vẫn nghe. Cô kéo anh lại, anh cũng không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tô Tô hai tiếng, giao nộp năm xe đồ bỏ đi. Nhân lúc trời vẫn chưa tối, kéo năm xe rau về khu biệt thự Quả Táo.
Về đến nhà, không tránh khỏi lại bị cha Tô và mẹ Tô mắng cho một trận. Tô Tô phụ trách cười, Diệp Dục phụ trách gật đầu, đáp lời “vâng", “vâng", “vâng". Hai ông bà càm ràm một chút, nhưng đời người có thể được hai ông bà thỉnh thoảng càm ràm cũng là một loại hạnh phúc.
Vì vậy, họ ngoan ngoãn nghe là được, có vài chỗ ý kiến của cha mẹ và mình khác nhau, chỉ cần nghe, nghe xong sau lưng có làm hay không là chuyện của mình. Cha mẹ cũng già rồi, không có khả năng đi giám sát mọi chuyện được. Thực tế trong lòng ba mẹ cũng hiểu rõ, bây giờ những chuyện họ có thể làm cho con cái, ngoài càm ràm ra còn cái gì nữa chứ?
Sau mạt thế, thăm dò tinh hồn của người khác là một hành vi cực kỳ xấu xa, mang đầy tính thách thức, cũng là hành vi cực kỳ mất lịch sự. Chuyện này giống như bạn cố cởi quần người khác để xem cậu bé của người ta. Đó chính là một thứ vô cùng thầm kín. Tô Tô không thể không hỏi Diệp Dục một tiếng đã đòi xem của anh được.
Lại nhìn Diệp Dục vốn dĩ đang ngồi bên cạnh cô, bây giờ cũng ra dáng ngồi khoanh chân trên giường, học bộ dạng của cô nhắm mắt lại, cố gắng cau mày một lúc lâu, lắc đầu nói:
“Anh tìm không thấy."
“Haizzzzzz"
Tô Tô chống tay lên gò má, cũng thở dài bực tức, nhìn người đàn ông trước mặt không biết hấp thụ tinh hạch, cũng không tìm được tinh hồn của mình. Anh có một nhà tiên tri lớn như cô, nhưng lại đần độn hoàn toàn không biết sử dụng cô. Đời người có một trợ thủ đắc lực như vậy nhưng lại sử dụng lung tung sao mà nổi trội được.
“Tìm không thấy thì đừng tìm nữa, mệt!"
Cô ngáp một cái, Diệp Dục vừa đến, cả phòng ngủ liền trở nên ấm áp hơn. Tô Tô lại buồn ngủ, Diệp Dục đỡ cô nằm xuống giường. Tô Tô nhắm mắt lại, dặn dò:
“Tôi nói anh nghe, đây là chuyện cơ mật nhất của đất nước, trừ anh ra, không ai được biết chuyện này!"
“Rõ! Anh đảm bảo không nói ra một chữ nào!"
“Chuyện cơ mật nhất của đất nước" – Diệp Dục cực kỳ nhạy cảm với từ này. Anh lập tức nghiêm túc, trong lòng đánh xấu X thật to vào từng chữ Tô Tô nói tối nay. Anh đã tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, chuyện gì không thể nói cho dù bị bắt đánh cho thừa sống thiếu chết cũng đảm bảo sẽ không nói ra!
Sau đó, lại một đêm qua đi, động vật biến dị không đến, có lẽ xung quanh thôn Bát Phương này, chắc không còn gì có thể gây ra thảm họa động vật biến dị nữa. Vì vậy, sáng sớm này hôm sau, nhóm người Tô Tô Diệp Dục liền sửa soạn chuẩn bị quay về khu an toàn.
Anh Bì đang làm bữa sáng. Trong khói bếp phảng phất, nhìn Tô Tô đang đứng bên cạnh, ưỡn cái bụng to như quả bóng da nhỏ đang cầm bát tô, chuẩn bị đi xới cơm, anh liền hỏi:
“Tô Tô, tối qua trong lúc cạy cửa, có mấy anh em của tôi bất cẩn bị một cái tủ rơi xuống đập trúng người, bị thương nhẹ, xem ra không bị lây nhiễm, tinh thần rất ổn. Mấy người anh em bị thương kia của tôi nên kéo về khu biệt thự Quả Táo hay là để lại đây dưỡng thương?"
“Ờ…" Tô Tô cầm bát, nghiêng đầu suy nghĩ một lát nói, “Bây giờ, sợ rằng người bị thương không dễ gì đi vào khu an toàn kia. Hơn nữa, cũng sợ tối nay sẽ có động vật biến dị đến, người bị thương tốt nhất nên ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng. Có điều sống ở nông thôn phiền phức lắm đấy."
“Đúng thế. Tôi cũng nghĩ như vậy, người bị thương dứt khoát không thể vào trong khu an toàn, để tránh khi qua cổng lại bị giở trò gì đó."
Anh Bì đáp lời, dùng một cái thìa to, múc cho Tô Tô một bát canh xương, để cô ăn trước, sau đó anh lại tiếp tục nấu cơm.
Sau khi mọi người tập trung đầy đủ, người bên phía Đồng Đồng và người của anh Bì bắt đầu phân công lại. Nếu như tình hình bên này đã như vậy, người bị thương không thể vào khu an toàn, buổi tối lại không thể không có lực lượng vũ trang trông chừng. Vậy thì dứt khoát để những người bị thương ở lại, rồi phái thêm mấy người quay về, lấy một ít vật dụng y tế từ khu an toàn đem đến cho họ.
Mọi người vừa ăn vừa bàn bạc. Ăn cơm xong, Diệp Dục và anh Bì lại tổ chức mấy người có sức lực, tiếp tục vào mấy ruộng rau kia hái rau. Rau trong vườn hái hết, cũng chất đầy năm sáu xe to. Họ để lại một ít cho mình ăn, còn lại chất lên năm xe việt dã đi trong thành phố. Nhóm người Tô Tô lại đem các loại trang sức và đồ bỏ đi chất đầy năm xe. Tổng cộng có mười xe chất đầy đồ đạc, do mười người không bị thương bao gồm cả Diệp Dục, Tô Tô, Hộ Pháp, Trạc Thế Giai và anh Bì, lái về khu an toàn.
Quả nhiên, khi vào khu an toàn, lại có thêm một thủ tục chính là kiểm tra trên người có bị thương không. Vốn dĩ kiểm tra trên người có bị thương không, bắt buộc phải cởi hết quần áo, do nhân viên có chuyên môn kiểm tra. Có điều rất nhiều dị năng giả không thể tiếp nhận phương pháp kiểm tra này, đặc biệt là dị năng giả nữ kháng cự lại vô cùng mãnh liệt nên hạng mục kiểm tra này đổi thành cách ly quan sát, với đoàn dị năng giả cách ly hai tiếng, với đoàn người bình thường cách ly bốn tiếng.
Đương nhiên, nếu như không muốn cách ly lâu như vậy, vẫn có thể đi vào một căn phòng nhỏ, cởi sạch quần áo để cho người kiểm tra trên dưới, trái phải, trước sau, trong ngoài một lượt, nhân tiện chụp ảnh, đăng kí. Những người không có vấn đề gì có thể trực tiếp tiến vào khu an toàn.
Diệp Dục hùng hổ, đương nhiên không chịu cởi quần áo, cũng không chịu ngoan ngoãn đợi kiểm tra trong phòng cách ly. Thấy anh muốn mạnh mẽ xông vào khu anh toàn, Tô Tô lôi anh lại, khuyên nhủ:
“Đi đâu cũng như vậy thôi. Cho dù sau này chúng ta đi khu an toàn khác, cũng vẫn phải bị cách ly chờ quan sát, anh phải tập quen đi. Hơn nữa, việc nhỏ không nhịn được ắt sẽ hỏng việc lớn."
Cô ngước mắt lên, chỉ lên trời, vừa vặn một con chim ưng bay qua đầu bọn họ. Tô Tô thấy, với tính cách này của Diệp Dục, có lẽ là trước mạt thế anh chính là loại người được hưởng đặc quyền cho nên sau mạt thế đến đâu cũng giống như kẻ hay sinh sự, không kiên nhẫn tuân thủ quy định. Tô Tô cũng không biết phải làm sao, người như vậy trừ khi tự mình lập căn cứ, nếu không không nơi nào chứa chấp được.
Nhưng tự mình lập căn cứ càng phải tuân thủ quy định trong căn cứ, bằng không chỉ một sai sót sẽ đem mầm độc vào trong căn cứ mình tự tay tạo ra, nghĩ thôi bản thân cô cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.
Hơn nữa, xây dựng căn cứ, phải quan tâm sự sống chết của mấy vạn người, đâu phải là chuyện loại người như Tô Tô và Diệp Dục có thể làm được chứ? Nói thẳng ra, hai người đều không có tâm tư đó.
Song may mà lời Tô Tô nói, Diệp Dục vẫn nghe. Cô kéo anh lại, anh cũng không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tô Tô hai tiếng, giao nộp năm xe đồ bỏ đi. Nhân lúc trời vẫn chưa tối, kéo năm xe rau về khu biệt thự Quả Táo.
Về đến nhà, không tránh khỏi lại bị cha Tô và mẹ Tô mắng cho một trận. Tô Tô phụ trách cười, Diệp Dục phụ trách gật đầu, đáp lời “vâng", “vâng", “vâng". Hai ông bà càm ràm một chút, nhưng đời người có thể được hai ông bà thỉnh thoảng càm ràm cũng là một loại hạnh phúc.
Vì vậy, họ ngoan ngoãn nghe là được, có vài chỗ ý kiến của cha mẹ và mình khác nhau, chỉ cần nghe, nghe xong sau lưng có làm hay không là chuyện của mình. Cha mẹ cũng già rồi, không có khả năng đi giám sát mọi chuyện được. Thực tế trong lòng ba mẹ cũng hiểu rõ, bây giờ những chuyện họ có thể làm cho con cái, ngoài càm ràm ra còn cái gì nữa chứ?
Tác giả :
Bao Bao Tử