Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 5: Kế hoạch
Công tác chuyển đến nhà mới!
Đó là việc mà bọn trẻ nghĩ chúng phải chuẩn bị. Cả đám cứ chạy loăng xoăng khắp nơi, la ré om xòm, cuối cùng lại chả có bao nhiêu việc để làm. Đồ đạc của tụi nó chỉ có một tí xíu để sắp xếp, chuyển dọn ra xe cũng rất nhẹ nhàng. Chỉ một giờ trôi qua mà tất cả đã đâu vào đấy, 4 đứa bé bao gồm Minami, Rikido, Ryoko và Hitomi sẽ rời qua nhà của ông bà Yayorozu để ở.
Xe nhỏ chạy xình xịch qua từng dãy nhà, ước chừng 30 phút sau, lũ trẻ đã tới nơi.
Mặc dù đã tới chơi rất nhiều lần, nhưng bọn nhỏ lúc nào cũng trầm trồ vì hoàn cảnh nơi này. Dọc đường đi vào ước chừng mười mét, ô tô sân bãi nằm ở bên cánh trái hàng cây, có đủ các loại hoa và quả. Hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát, làm tâm hồn ai nấy đều trở nên phơi phới. Ánh nắng chiều lập lòe đủ loại màu sắc trông thật vui mắt. Hai cu mập thỉnh thoảng lại phi đến gần cây nho và ngắt một trái nhỏ xuống để ăn.
Dẫn tụi nhóc vào trong đại sảnh cực kì rộng lớn, ông Shigeo bắt đầu giao chìa khóa phòng cho từng đứa. Nhà Yaoyorozuquả thực quá rộng, phòng ốc dư thừa không kể xiết nên việc phân chia quả thật rất dễ dàng.
4 đứa bé được trụ tại 4 căn phòng nhỏ nhỏ xinh xinh liền kề nhau. Momo- chan cũng ở cùng dãy với tụi nó. Cô bé mừng hớn hở khi nghe các bạn sẽ tới sống chung với mình. Dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc khiến cho lũ con trai phải thất thần một hồi lâu.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, thời gian đã xế chiều, hai ông bà gọi toàn bộ mọi người xuống mở một bữa tiệc liên hoan tối. Có cả hai vị quản gia và hai bà nhân viên cùng tham dự.
Ăn uống no nê, tất cả vui chơi một lúc rồi lên giường đi ngủ.
Một ngày mới, sắp bắt đầu!
………
4 giờ sáng, sương mờ còn bao phủ, cái lạnh vẫn phang phảng trên từng đầu ngọn cây, long lanh phía dưới từng hạt sương trắng như tuyết.
Hitomi choàng tỉnh, thay quần áo rồi phi nước đại ra khỏi nhà. Phía sau bức tường nhà ông Shigeo là một dãy khu đất trống dùng để cho thuê, thông thường rất vắng vẻ người qua lại.
Khởi động cơ thể nhanh chóng, Hitomi bắt đầu bài luyện tập thường ngày. Hai chân cậu đeo một miếng sắt nhỏ ước chừng hai kí – lô.
Tu luyện Rokushiki, yêu cầu tố chất thân thể cực cao. Có thể nói siêu việt thường dân quá nhiều. Hitomi ước chừng dù cho siêu năng giả thuộc hệ cường hóa thân thể cũng khó mà đem Rokushiki toàn bộ tu luyện được lên đến Lv3.
Bởi vì những động tác này, cần sự lĩnh ngộ. Mà trên thế giới này, chỉ có một mình Hitomi mới sở hữu khả năng dùng năng lượng để hiện thực hóa những chiêu thức từ phim và truyện như vậy.
Hai tay nắm lại, thu hẹp về hông, chân duỗi ra trung bình tấn. Người đứng thẳng, ưỡn ngực mắt nhìn về phía trước. Tekkai tu luyện, chính thức bắt đầu!
[Miệng hơi hé, mũi hít thật sâu, khí tồn tại rốn, cơ bắp gồng cứng, thân thể cứng rắn, Tekkai liền thành!]
Đảo mắt một cái, thời gian nhanh chóng đi qua một tuần lễ.
Trong khoảng thời gian này, Hitomi nhận ra rằng tiến triển của mình dường như đang chậm lại.
[Xem ra, là bình thường tập luyện đã không thể mạng lại quá nhiều lợi ích!]
Nhắm mắt lại, vô số hình ảnh xẹt ngang qua trí nhớ của cậu.
Tekkai, nắm bắt hoàn mỹ được sự kết hợp của máu, các mô thịt, trui rèn thân thể đến cực hạn, cuối cùng hợp nhất thành một thể. Từ đó sở hữu độ cứng rắn của sắt thép, ngay cả bình thường viên đạn cùng đao kiếm cũng không thể phá vỡ. Nhược điểm duy nhất chính là không thể di động khi sử dụng chiêu thức này.
[Nhưng mọi thứ cũng không phải cố định, quản chi trong manga vẫn có vô số đại tướng có thể dùng Tekkai để phòng thủ trong lúc di chuyển tấn công đối phương. Đạt đến cấp độ này chỉ sợ cũng phải vượt qua cấp 2, 3 thậm chí cấp 4 Tekkai mới làm được.]
Hitomi cau mày nghĩ ngợi.
Trong sáu kĩ năng, Tekkai là chiêu thức quan trọng nhất. Chỉ cần rèn luyện Tekkai đến đỉnh điểm, liền sở hữu một bộ thân thể kinh khủng vô cùng, đến lúc đó 5 thức còn lại có thể học với tốc độ cực kì nhanh.
Tuy nhiên, những năm qua không lạc quan, thức ăn thiếu thốn, việc rèn luyện cũng không thể lộ liễu, bên cạnh đó, Tekkai cần thiết nhất bị động thuộc tính chính là ăn đòn! (^.^).
Bị đánh nói dễ thì cũng chẳng dễ chút nào. Mặc dù thời buổi hỗn loạn nhưng chả có người nào điên lại nhảy xổ vào tấn công người khác mà không hề có lí do nào cả. Tất nhiền là ác nhân ngoại trừ!
Xã hội nói cho cùng thì anh hùng vẫn chiếm ưu thế, tội phạm nếu manh động chắc chắn sẽ bị trấn áp mà thôi.
Hitomi trước đây không tìm được người giúp đỡ, chỉ đành lấy gậy gỗ đập toàn thân, mặc dù năng suất thấp, nhưng nhờ đặc tính hấp thu nhiệt năng từ mặt trời cùng với sử dụng năng lực “quan sát anime" của mình, Hitomi vẫn gắng gượng vượt qua được Lv 1 của bốn chiêu thức.
[Hiện tại, cách làm đó cũng không còn hiệu quả nữa, phổ thông rèn luyện chỉ có thể duy trì trạng thái thân thể không tụt xuống mà thôi]
Hitomi suy tính một chút, cậu đã có giải pháp mới để tiếp tục mạnh mẽ. Nhưng cách làm này đòi hỏi sự giúp đỡ từ ông bà Yaoyorozu.
[Đành như vậy thôi, mình cũng không muốn dậm chân tại chỗ!]
Sau khi suy nghĩ, cậu lập tức đề xuất ra giải pháp cho bản thân.
Đi đến phòng tập Gym!
Thế nhưng có một vấn đề rất lớn ở đây….
Cậu vẫn còn vị thành niên a! Chưa có hàng “tồn kho" thì lấy gì để tiêu (╥﹏╥)
Tay nắm lại, ánh mắt lộ vẻ quyết liệt, dáng đi thẳng đứng lộ ra khí thế hùng hồn … Hitomi đã quyết tâm, nhấc chân cất bước, đi xin tiền!
Một giờ sau….
Hitomi bước ra với vẻ mặt cứng ngắc, tuy nhiên sự hưng phấn không hề che dấu trên khuôn mặt cậu.
Cuối cùng thì đã có kinh phí để “khởi nghiệp" ()
Ngày thứ Bảy, Hitomi thông báo với hai ông bà Yaoroyoru cùng với mấy đứa nhóc một tiếng rồi đi đến EGO phòng Gym. Phòng này tập gym ở rất gần khu nhà Yaoroyoru, và cũng khá nổi tiếng nên Hitomi chỉ cần hỏi một chút liền biết.
[Cuối con đường, rẽ phải chừng mười mét]
Hitomi vừa chạy vừa hình dung bản đồ nhỏ trong đầu mình.
Năm phút sau, cậu rốt cuộc thấy một nhà tập đa năng ba tầng, phía trước treo một tập biển lớn màu xanh biển với hàng chữ viết màu đỏ thật to “Gymnastic – EGO"
[Tới rồi … phù! Dân mù đường như mình thiệt là!]
Mắt ngước nhìn lên đồng hồ, Hitomi cười khổ một tiếng. Nhưng không kịp lãng phí thời gian, cậu đẩy cánh cửa bước vào tiền sảnh. Ở đó, chỉ có một quầy phục vụ và một chị bé xinh xinh đang mải mê bấm điện thoại.
“À … Ừmmmmm, chị ơi!"
“Hả?"
Chị gái nghe tiếng gọi ngẩng đầu, thấy một thằng bé đang đứng lơ ngơ nhìn mình liền mỉm cười đáp lại:
“Ồ, chào em, có gì cần chị giúp không nè?"
“Dạ vâng!"
“Em muốn làm thủ tục đăng ký tập ở đây. Chị coi giúp em cái."
“Để chị làm ch…. Ý chết, em mới nói gì?"
“Chị giúp em đăng ký tập gym ạ!"- Hitomi lễ phép lặp lại một lần nữa.
“Úiiii…. Cái này, để chị xem lại đã!"
“Em năm nay bao nhiêu rồi?"
“Dạ, em mười một tuổi rùi!"
“Hả? Vẫn còn tiểu học à!"
Chị gái quýnh quáng nói, hai mắt bắt đầu cẩn thận quan sát Hitomi một lúc rồi mới trả lời:
“Em vẫn còn nhỏ quá, nếu tập bình thường thì ổn, nhưng tập gym nhiều khi không cẩn thận sẽ bị chấn thương đấy!"
“Không sao đâu chị, mục tiêu của em là trở thành anh hùng mạnh mẽ, bị thương chỉ là chuyện nhỏ!"
“Chắc chưa đó ….?"
“Dạ chắc!"
“UHMmmmmm….!"
“Thôi được, chị làm cho, đóng lệ phí 1000 yên một tháng nhé!"
“Đây chị ơi!"
“Ừmm… đợi chị chút." – Chị gái nhận tiền xong lấy ra một cây bút và hí hoáy viết vài chữ.
“Em tên gì nè?"
“Dạ, Hitomi, Kizari Hitomi!"
“Rồi, điền vào nhé!"
“Giấy học của em đây, lầu hai, cửa đằng sau bên trái là khu tập. Lên đó sẽ có người hướng dẫn tiếp, nhớ cẩn thận đó ông tướng!"
“Em biết tự lo mà, chị cứ yên tâm!"
Vẫy vẫy tay chào chị thu ngân, Hitomi nhanh chóng chạy lên lầu. Khẽ gõ cửa bên trái vài lần, nghe thanh âm hỗn tạp cùng tiếng leng keng của kim loại, cậu liền đẩy nhẹ cánh cửa và đi vào.
Ồn ào!
Xôn xao!
Tiếng kim loại miết lại, tiếng người thở hồng hộc, tiếng chân chạy uỳnh uỵch, tiếng hô hào la ó khắp nơi.
Giữa những thanh âm hỗn tạp ấy,đập vào mi mắt của Hitmomi ấn tượng đầu tiên, đây là một căn phòng rất rộng, thậm chí gần như bằng được một nửa hội trường nhà Yaoroyoru, bbên trong đầy ắp người, phần lớn đều là những ông chú cùng với các đàn anh có thân hình to khỏe và lực lượng và cạnh đó, cũng không thiếu một số cô gái trẻ độ tuổi thanh xuân đang tập luyện.
Trên tường treo những tấm áp – phích xanh cùng đỏ, nổi bật ở giữa là tấm hình một người đàn ông với mái tóc màu vàng dựng đứng, thân hình tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, và ông ấy đang nở một nụ cười chói sáng!
[Người đàn ông của công lý!]
ALL MIGHT!
“Mình sẽ làm được."
“Mình sẽ trở nên vĩ đại như ông ấy, để bảo vệ người mình yêu quí, bảo vệ những người dân vô tội!"
Hitomi thì thầm. Cậu đang trên hành trình vươn tới ước mơ của chính mình.
“Này nhóc, mới tới đây lần đầu hả?"
Đang ngó quanh ngó quẩn, một giọng nói bỗng nhiên cất lên từ phía sau Hitomi, làm cậu giật mình quay người lại.
Người hỏi là một ông chú cao có đến hai mét, mắt to mày rậm, khuôn mặt chữ điền cùng thân thể cường tráng, dù mặc áo ngoài nhưng vẫn nhìn thấy được cơ bụng 6 múi rắn chắc cùng hai vòng tay cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Thấy Hitomi có vẻ ngớ ra, ổng nói tiếp:
“Nhóc tới có phải để tập thể hình không? Mặc dù ta đây không có kì thị giữa lớn và nhỏ, nhưng độ tuổi này của nhóc thích hợp ăn uống và luyện tập nhẹ nhàng, trong lúc tập Gym nếu vô ý có thể tự gây thương tổn đến bản thân mình!"
“Ban nãy chị thu ngân cũng có nhắc cháu rồi ạ. Nhưng cháu muốn tập, với lại, cháu có dự định khác nữa, không biết chú giúp cháu được không?"
“Dự định … nói nghe coi, nếu đủ thú vị thì ta giúp cho! Dù gì thì nhóc cũng nộp tiền phí tập rồi đúng chưa?"
“Dạ, cháu muốn bị đánh!"
“Ok….!"
(ಠ益ಠ) – WTF?
Có gì đó sai sai ….!
(-。-) ….
[Hình như thằng nhỏ nói nhầm, hay mình nghe lộn vậy?]
Để chắc ăn, ổng hỏi lại: “ Nhóc vừa bảo là đến chịu đòn hả?"
“Dạ đúng rồi!"
[Chời địu! Tuổi còn nhỏ mà cũng mắc bệnh NTR!]
Thấy vẻ mặt càng lúc càng quái dị của thằng cha này, Hitomi mới ý thức được đối phương chỉ sợ đang hiểu nhầm là mình có ham muốn đặc biệt.
“Ý của cháu là cháu muốn nhờ chú tìm vài người dùng gậy gỗ để đánh vào các bộ phận trên cơ thể cháu. Bởi vì dị năng của cháu thuộc hệ cường hóa, nên cần ngoại lực tác động để nó trở nên mạnh hơn."
[Không phải mình muốn nói dối đâu, nhưng bí mật này không thể tiết lộ được. Đành phải nói thành cường hóa năng lực thôi!]
“Hóa ra vậy hả!"
[Làm ta tí nữa hiểu nhầm, mới sáng ra lại gặp thằng dở hơi có khuynh hướng bị ngược!]
Ông chú hơi nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ok, ta cũng muốn nhìn chú mày tập luyện thử coi, năng lực thì không được dùng ở nơi công cộng trừ phi là anh hùng, chắc coi nhóc tập cũng có thú lắm."
[Cường hóa hệ nói gà thì cũng chưa hẳn, nhưng quá phổ biến rồi, có lẽ thằng cu này thuộc hàng “cương cứng" thông thường cũng nên!]
“Được rồi, nói chuyện nãy giờ quên giới thiệu, ta là Edolas Nichotin. Năng lực: Mềm dẻo"
“Ế…ế… Mềm dẻo?
(⊙o ⊙)!
“Mềm dẻo thì có vấn đề gì không nhóc!" – Edolas khóe miệng giật giật.
Năng lực thiệt là con mẹ nó chứ!
“Vậy chú mềm dẻo được toàn bộ cơ thể hả? Nghe có vẻ tuyệt quá…!"
[Tuyệt… Thần kinh thằng này có vấn đề cmnr! Chú mày còn nhỏ quá, sự đời vẫn chưa hiểu thấu! Nhóc có biết thằng già này chịu khổ như thế nào với năng lực đó không?]
Edolas nhìn Hitomi với vẻ mặt đáng tiếc, khi nào chú em lớn lên thì sẽ rõ nhiều vấn đề ở đây.
[Được rồi, tốt nhất không nên nói phần sau! Kẻo mình lại ức chế không được thì nguy!]
“Ta sinh ra thì cũng chả có quyền lựa chọn dị năng đâu nhóc!"
Ông chú nghĩ thầm rồi thở dài, vẻ mặt phiền muộn nói. Trời mới biết thời điểm đi học ổng bị bè bạn cười thúi ruột vì năng lực này, nhất là mấy thằng con trai con đặt cho cái biệt danh ….
[Xùy..yyy…!]
[Mình đang nghĩ cái gì vậy!]
“Thôi không bàn về cái đó nữa nhóc, ta gọi người qua giúp nhóc rèn luyện cơ thể xem!"
Đó là việc mà bọn trẻ nghĩ chúng phải chuẩn bị. Cả đám cứ chạy loăng xoăng khắp nơi, la ré om xòm, cuối cùng lại chả có bao nhiêu việc để làm. Đồ đạc của tụi nó chỉ có một tí xíu để sắp xếp, chuyển dọn ra xe cũng rất nhẹ nhàng. Chỉ một giờ trôi qua mà tất cả đã đâu vào đấy, 4 đứa bé bao gồm Minami, Rikido, Ryoko và Hitomi sẽ rời qua nhà của ông bà Yayorozu để ở.
Xe nhỏ chạy xình xịch qua từng dãy nhà, ước chừng 30 phút sau, lũ trẻ đã tới nơi.
Mặc dù đã tới chơi rất nhiều lần, nhưng bọn nhỏ lúc nào cũng trầm trồ vì hoàn cảnh nơi này. Dọc đường đi vào ước chừng mười mét, ô tô sân bãi nằm ở bên cánh trái hàng cây, có đủ các loại hoa và quả. Hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát, làm tâm hồn ai nấy đều trở nên phơi phới. Ánh nắng chiều lập lòe đủ loại màu sắc trông thật vui mắt. Hai cu mập thỉnh thoảng lại phi đến gần cây nho và ngắt một trái nhỏ xuống để ăn.
Dẫn tụi nhóc vào trong đại sảnh cực kì rộng lớn, ông Shigeo bắt đầu giao chìa khóa phòng cho từng đứa. Nhà Yaoyorozuquả thực quá rộng, phòng ốc dư thừa không kể xiết nên việc phân chia quả thật rất dễ dàng.
4 đứa bé được trụ tại 4 căn phòng nhỏ nhỏ xinh xinh liền kề nhau. Momo- chan cũng ở cùng dãy với tụi nó. Cô bé mừng hớn hở khi nghe các bạn sẽ tới sống chung với mình. Dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc khiến cho lũ con trai phải thất thần một hồi lâu.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, thời gian đã xế chiều, hai ông bà gọi toàn bộ mọi người xuống mở một bữa tiệc liên hoan tối. Có cả hai vị quản gia và hai bà nhân viên cùng tham dự.
Ăn uống no nê, tất cả vui chơi một lúc rồi lên giường đi ngủ.
Một ngày mới, sắp bắt đầu!
………
4 giờ sáng, sương mờ còn bao phủ, cái lạnh vẫn phang phảng trên từng đầu ngọn cây, long lanh phía dưới từng hạt sương trắng như tuyết.
Hitomi choàng tỉnh, thay quần áo rồi phi nước đại ra khỏi nhà. Phía sau bức tường nhà ông Shigeo là một dãy khu đất trống dùng để cho thuê, thông thường rất vắng vẻ người qua lại.
Khởi động cơ thể nhanh chóng, Hitomi bắt đầu bài luyện tập thường ngày. Hai chân cậu đeo một miếng sắt nhỏ ước chừng hai kí – lô.
Tu luyện Rokushiki, yêu cầu tố chất thân thể cực cao. Có thể nói siêu việt thường dân quá nhiều. Hitomi ước chừng dù cho siêu năng giả thuộc hệ cường hóa thân thể cũng khó mà đem Rokushiki toàn bộ tu luyện được lên đến Lv3.
Bởi vì những động tác này, cần sự lĩnh ngộ. Mà trên thế giới này, chỉ có một mình Hitomi mới sở hữu khả năng dùng năng lượng để hiện thực hóa những chiêu thức từ phim và truyện như vậy.
Hai tay nắm lại, thu hẹp về hông, chân duỗi ra trung bình tấn. Người đứng thẳng, ưỡn ngực mắt nhìn về phía trước. Tekkai tu luyện, chính thức bắt đầu!
[Miệng hơi hé, mũi hít thật sâu, khí tồn tại rốn, cơ bắp gồng cứng, thân thể cứng rắn, Tekkai liền thành!]
Đảo mắt một cái, thời gian nhanh chóng đi qua một tuần lễ.
Trong khoảng thời gian này, Hitomi nhận ra rằng tiến triển của mình dường như đang chậm lại.
[Xem ra, là bình thường tập luyện đã không thể mạng lại quá nhiều lợi ích!]
Nhắm mắt lại, vô số hình ảnh xẹt ngang qua trí nhớ của cậu.
Tekkai, nắm bắt hoàn mỹ được sự kết hợp của máu, các mô thịt, trui rèn thân thể đến cực hạn, cuối cùng hợp nhất thành một thể. Từ đó sở hữu độ cứng rắn của sắt thép, ngay cả bình thường viên đạn cùng đao kiếm cũng không thể phá vỡ. Nhược điểm duy nhất chính là không thể di động khi sử dụng chiêu thức này.
[Nhưng mọi thứ cũng không phải cố định, quản chi trong manga vẫn có vô số đại tướng có thể dùng Tekkai để phòng thủ trong lúc di chuyển tấn công đối phương. Đạt đến cấp độ này chỉ sợ cũng phải vượt qua cấp 2, 3 thậm chí cấp 4 Tekkai mới làm được.]
Hitomi cau mày nghĩ ngợi.
Trong sáu kĩ năng, Tekkai là chiêu thức quan trọng nhất. Chỉ cần rèn luyện Tekkai đến đỉnh điểm, liền sở hữu một bộ thân thể kinh khủng vô cùng, đến lúc đó 5 thức còn lại có thể học với tốc độ cực kì nhanh.
Tuy nhiên, những năm qua không lạc quan, thức ăn thiếu thốn, việc rèn luyện cũng không thể lộ liễu, bên cạnh đó, Tekkai cần thiết nhất bị động thuộc tính chính là ăn đòn! (^.^).
Bị đánh nói dễ thì cũng chẳng dễ chút nào. Mặc dù thời buổi hỗn loạn nhưng chả có người nào điên lại nhảy xổ vào tấn công người khác mà không hề có lí do nào cả. Tất nhiền là ác nhân ngoại trừ!
Xã hội nói cho cùng thì anh hùng vẫn chiếm ưu thế, tội phạm nếu manh động chắc chắn sẽ bị trấn áp mà thôi.
Hitomi trước đây không tìm được người giúp đỡ, chỉ đành lấy gậy gỗ đập toàn thân, mặc dù năng suất thấp, nhưng nhờ đặc tính hấp thu nhiệt năng từ mặt trời cùng với sử dụng năng lực “quan sát anime" của mình, Hitomi vẫn gắng gượng vượt qua được Lv 1 của bốn chiêu thức.
[Hiện tại, cách làm đó cũng không còn hiệu quả nữa, phổ thông rèn luyện chỉ có thể duy trì trạng thái thân thể không tụt xuống mà thôi]
Hitomi suy tính một chút, cậu đã có giải pháp mới để tiếp tục mạnh mẽ. Nhưng cách làm này đòi hỏi sự giúp đỡ từ ông bà Yaoyorozu.
[Đành như vậy thôi, mình cũng không muốn dậm chân tại chỗ!]
Sau khi suy nghĩ, cậu lập tức đề xuất ra giải pháp cho bản thân.
Đi đến phòng tập Gym!
Thế nhưng có một vấn đề rất lớn ở đây….
Cậu vẫn còn vị thành niên a! Chưa có hàng “tồn kho" thì lấy gì để tiêu (╥﹏╥)
Tay nắm lại, ánh mắt lộ vẻ quyết liệt, dáng đi thẳng đứng lộ ra khí thế hùng hồn … Hitomi đã quyết tâm, nhấc chân cất bước, đi xin tiền!
Một giờ sau….
Hitomi bước ra với vẻ mặt cứng ngắc, tuy nhiên sự hưng phấn không hề che dấu trên khuôn mặt cậu.
Cuối cùng thì đã có kinh phí để “khởi nghiệp" ()
Ngày thứ Bảy, Hitomi thông báo với hai ông bà Yaoroyoru cùng với mấy đứa nhóc một tiếng rồi đi đến EGO phòng Gym. Phòng này tập gym ở rất gần khu nhà Yaoroyoru, và cũng khá nổi tiếng nên Hitomi chỉ cần hỏi một chút liền biết.
[Cuối con đường, rẽ phải chừng mười mét]
Hitomi vừa chạy vừa hình dung bản đồ nhỏ trong đầu mình.
Năm phút sau, cậu rốt cuộc thấy một nhà tập đa năng ba tầng, phía trước treo một tập biển lớn màu xanh biển với hàng chữ viết màu đỏ thật to “Gymnastic – EGO"
[Tới rồi … phù! Dân mù đường như mình thiệt là!]
Mắt ngước nhìn lên đồng hồ, Hitomi cười khổ một tiếng. Nhưng không kịp lãng phí thời gian, cậu đẩy cánh cửa bước vào tiền sảnh. Ở đó, chỉ có một quầy phục vụ và một chị bé xinh xinh đang mải mê bấm điện thoại.
“À … Ừmmmmm, chị ơi!"
“Hả?"
Chị gái nghe tiếng gọi ngẩng đầu, thấy một thằng bé đang đứng lơ ngơ nhìn mình liền mỉm cười đáp lại:
“Ồ, chào em, có gì cần chị giúp không nè?"
“Dạ vâng!"
“Em muốn làm thủ tục đăng ký tập ở đây. Chị coi giúp em cái."
“Để chị làm ch…. Ý chết, em mới nói gì?"
“Chị giúp em đăng ký tập gym ạ!"- Hitomi lễ phép lặp lại một lần nữa.
“Úiiii…. Cái này, để chị xem lại đã!"
“Em năm nay bao nhiêu rồi?"
“Dạ, em mười một tuổi rùi!"
“Hả? Vẫn còn tiểu học à!"
Chị gái quýnh quáng nói, hai mắt bắt đầu cẩn thận quan sát Hitomi một lúc rồi mới trả lời:
“Em vẫn còn nhỏ quá, nếu tập bình thường thì ổn, nhưng tập gym nhiều khi không cẩn thận sẽ bị chấn thương đấy!"
“Không sao đâu chị, mục tiêu của em là trở thành anh hùng mạnh mẽ, bị thương chỉ là chuyện nhỏ!"
“Chắc chưa đó ….?"
“Dạ chắc!"
“UHMmmmmm….!"
“Thôi được, chị làm cho, đóng lệ phí 1000 yên một tháng nhé!"
“Đây chị ơi!"
“Ừmm… đợi chị chút." – Chị gái nhận tiền xong lấy ra một cây bút và hí hoáy viết vài chữ.
“Em tên gì nè?"
“Dạ, Hitomi, Kizari Hitomi!"
“Rồi, điền vào nhé!"
“Giấy học của em đây, lầu hai, cửa đằng sau bên trái là khu tập. Lên đó sẽ có người hướng dẫn tiếp, nhớ cẩn thận đó ông tướng!"
“Em biết tự lo mà, chị cứ yên tâm!"
Vẫy vẫy tay chào chị thu ngân, Hitomi nhanh chóng chạy lên lầu. Khẽ gõ cửa bên trái vài lần, nghe thanh âm hỗn tạp cùng tiếng leng keng của kim loại, cậu liền đẩy nhẹ cánh cửa và đi vào.
Ồn ào!
Xôn xao!
Tiếng kim loại miết lại, tiếng người thở hồng hộc, tiếng chân chạy uỳnh uỵch, tiếng hô hào la ó khắp nơi.
Giữa những thanh âm hỗn tạp ấy,đập vào mi mắt của Hitmomi ấn tượng đầu tiên, đây là một căn phòng rất rộng, thậm chí gần như bằng được một nửa hội trường nhà Yaoroyoru, bbên trong đầy ắp người, phần lớn đều là những ông chú cùng với các đàn anh có thân hình to khỏe và lực lượng và cạnh đó, cũng không thiếu một số cô gái trẻ độ tuổi thanh xuân đang tập luyện.
Trên tường treo những tấm áp – phích xanh cùng đỏ, nổi bật ở giữa là tấm hình một người đàn ông với mái tóc màu vàng dựng đứng, thân hình tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, và ông ấy đang nở một nụ cười chói sáng!
[Người đàn ông của công lý!]
ALL MIGHT!
“Mình sẽ làm được."
“Mình sẽ trở nên vĩ đại như ông ấy, để bảo vệ người mình yêu quí, bảo vệ những người dân vô tội!"
Hitomi thì thầm. Cậu đang trên hành trình vươn tới ước mơ của chính mình.
“Này nhóc, mới tới đây lần đầu hả?"
Đang ngó quanh ngó quẩn, một giọng nói bỗng nhiên cất lên từ phía sau Hitomi, làm cậu giật mình quay người lại.
Người hỏi là một ông chú cao có đến hai mét, mắt to mày rậm, khuôn mặt chữ điền cùng thân thể cường tráng, dù mặc áo ngoài nhưng vẫn nhìn thấy được cơ bụng 6 múi rắn chắc cùng hai vòng tay cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Thấy Hitomi có vẻ ngớ ra, ổng nói tiếp:
“Nhóc tới có phải để tập thể hình không? Mặc dù ta đây không có kì thị giữa lớn và nhỏ, nhưng độ tuổi này của nhóc thích hợp ăn uống và luyện tập nhẹ nhàng, trong lúc tập Gym nếu vô ý có thể tự gây thương tổn đến bản thân mình!"
“Ban nãy chị thu ngân cũng có nhắc cháu rồi ạ. Nhưng cháu muốn tập, với lại, cháu có dự định khác nữa, không biết chú giúp cháu được không?"
“Dự định … nói nghe coi, nếu đủ thú vị thì ta giúp cho! Dù gì thì nhóc cũng nộp tiền phí tập rồi đúng chưa?"
“Dạ, cháu muốn bị đánh!"
“Ok….!"
(ಠ益ಠ) – WTF?
Có gì đó sai sai ….!
(-。-) ….
[Hình như thằng nhỏ nói nhầm, hay mình nghe lộn vậy?]
Để chắc ăn, ổng hỏi lại: “ Nhóc vừa bảo là đến chịu đòn hả?"
“Dạ đúng rồi!"
[Chời địu! Tuổi còn nhỏ mà cũng mắc bệnh NTR!]
Thấy vẻ mặt càng lúc càng quái dị của thằng cha này, Hitomi mới ý thức được đối phương chỉ sợ đang hiểu nhầm là mình có ham muốn đặc biệt.
“Ý của cháu là cháu muốn nhờ chú tìm vài người dùng gậy gỗ để đánh vào các bộ phận trên cơ thể cháu. Bởi vì dị năng của cháu thuộc hệ cường hóa, nên cần ngoại lực tác động để nó trở nên mạnh hơn."
[Không phải mình muốn nói dối đâu, nhưng bí mật này không thể tiết lộ được. Đành phải nói thành cường hóa năng lực thôi!]
“Hóa ra vậy hả!"
[Làm ta tí nữa hiểu nhầm, mới sáng ra lại gặp thằng dở hơi có khuynh hướng bị ngược!]
Ông chú hơi nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ok, ta cũng muốn nhìn chú mày tập luyện thử coi, năng lực thì không được dùng ở nơi công cộng trừ phi là anh hùng, chắc coi nhóc tập cũng có thú lắm."
[Cường hóa hệ nói gà thì cũng chưa hẳn, nhưng quá phổ biến rồi, có lẽ thằng cu này thuộc hàng “cương cứng" thông thường cũng nên!]
“Được rồi, nói chuyện nãy giờ quên giới thiệu, ta là Edolas Nichotin. Năng lực: Mềm dẻo"
“Ế…ế… Mềm dẻo?
(⊙o ⊙)!
“Mềm dẻo thì có vấn đề gì không nhóc!" – Edolas khóe miệng giật giật.
Năng lực thiệt là con mẹ nó chứ!
“Vậy chú mềm dẻo được toàn bộ cơ thể hả? Nghe có vẻ tuyệt quá…!"
[Tuyệt… Thần kinh thằng này có vấn đề cmnr! Chú mày còn nhỏ quá, sự đời vẫn chưa hiểu thấu! Nhóc có biết thằng già này chịu khổ như thế nào với năng lực đó không?]
Edolas nhìn Hitomi với vẻ mặt đáng tiếc, khi nào chú em lớn lên thì sẽ rõ nhiều vấn đề ở đây.
[Được rồi, tốt nhất không nên nói phần sau! Kẻo mình lại ức chế không được thì nguy!]
“Ta sinh ra thì cũng chả có quyền lựa chọn dị năng đâu nhóc!"
Ông chú nghĩ thầm rồi thở dài, vẻ mặt phiền muộn nói. Trời mới biết thời điểm đi học ổng bị bè bạn cười thúi ruột vì năng lực này, nhất là mấy thằng con trai con đặt cho cái biệt danh ….
[Xùy..yyy…!]
[Mình đang nghĩ cái gì vậy!]
“Thôi không bàn về cái đó nữa nhóc, ta gọi người qua giúp nhóc rèn luyện cơ thể xem!"
Tác giả :
Phong Trần Lãng Tử