Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 37: Ngươi có thể lăn
Dịch: Vô Danh
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ý thức được Nhiễm Bỉnh Loan không phải tìm mình gây phiền phức, bọn người Diệp Nam Tu nhao nhao buông lỏng một hơi, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách an toàn nhất định, mắt dao dác ngó chừng.
Học sinh Quý Thủy Đường rất kiêng kị Nhiễm Bỉnh Loan, khi trước đã xãy ra một sự việc làm bọn họ nhớ mãi không quên.
Sự việc như thế này, năm ngoái bị Diệp Nam Tu ba người giật dây, nam sinh Quý Thủy Đường lén lút chui vào nơi nữ sinh tắm rửa, nhìn ngắm.
Sau cùng tuy không bị bắt tận mặt, nhưng cũng đắc tội Nhiễm Bỉnh Loan của Mậu Thổ đường trong nội đường, ngày ấy trong đám nữ hài tắm rữa có một nữ hài là tình nhân của hắn, tên Vũ Liễu.
Nữ nhân mình ái mộ xém chút bị người rình trộm, nhất thời không nhẫn được, kết quả Nhiễm Bỉnh Loan dẫn người ngăn bên ngoài Quý Thủy Đường, đợi đạo sư rời đi, dẫn người đánh vào trong.
Bọn người Diệp Nam Tu đáng thương, đối mặt học sinh Mậu Thổ nội đường thực lực cao hơn mình, kết quả bị hung hăng ngược một hồi, lúc ấy nam sinh không có tham dự nhìn trộm chỉ có La Mục cũng bị cuốn vào.
Càng bi kịch là, Nhiễm Bỉnh Loan ngược Quý Thủy Đường trọn vẹn vài ngày mới dừng tay, sau cùng nói nghiêm túc, về sau gặp được Quý Thủy Đường một lần đánh một lần, nếu không muốn bị đánh thì Quý Thủy Đường gặp hắn phải cút đi thật xa đừng để hắn thấy mặt.
Bảo Lỵ tuy rất bạo lực, nhưng dùng lời nàng mà nói, đây cũng do nàng yêu quý học sinh nên mới làm thế, nhưng Nhiễm Bỉnh Loan bọn họ lại không lưu tình chút nào đánh tơi bời, cho nên, Quý Thủy Đường bị ngược thảm, mỗi lần nhìn thấy người Mậu Thổ đường đều co đầu chạy trối chết.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Nhiễm Bỉnh Loan xuất hiện, khiến cho học sinh tu luyện nơi xa chú ý, bọn họ hứng thú đưa mắt nhìn sang. Dù sao, Mậu Thổ đường cùng Quý Thủy Đường từ trước đến nay có mâu thuẫn.
- Ý, mau nhìn.
Một chỗ khác diễn võ trường, Tình Tình giật nhẹ ống tay áo Lương Âm, nói:
- Nhiễm Bỉnh Loan đang tìm Vân Phi Dương soái ca gây phiền phức kìa.
- Ừm?
Lương Âm dừng vận chuyển tâm pháp lại, quay người nhìn, quả nhiên thấy Nhiễm Bỉnh Loan đứng trước mặt Vân Phi Dương, không có ý tốt.
Nàng cười:
- Tên này phải thảm.
- Ai.
Tình Tình lắc đầu:
- Ta đã nói, Nhiễm Bỉnh Loan thù rất dai, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không nghe, còn muốn đi vào Đông Lăng học phủ.
Lương Âm cười nhạt một tiếng, nàng cũng không có cảm tình gì đối với Vân Phi Dương, ước gì hắn bị Nhiễm Bỉnh Loan đánh một trận.
- Vân đại ca...
Một chỗ khác của diễn võ trường, Mục Oanh cũng thấy Vân Phi Dương gặp phiền phức, rất muốn chạy qua lại bị Lâm Chỉ Khê ngăn cản:
- Đừng đi, lão sư còn ở đây.
- Hắc hắc.
Hàn Thế Gia ẩn núp trong bóng tối, cười lạnh:
- Vân Phi Dương, ngươi thảm rồi!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Lại nói Vân Phi Dương đứng trước mặt Nhiễm Bỉnh Loan, hắn uể oải giãn hai tay, nói:
- Vốn định tu luyện, lại bị một con ruồi quấy rầy.
Đồng bạn sau lưng Nhiễm Bỉnh Loan cả giận quát.
- Ngươi nói cái gì!
Người vừa lên tiếng đang muốn xuất thủ, lại bị Nhiễm Bỉnh Loan ngăn lại, hắn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ta hôm qua có nói, ngươi nếu dám tiến vào học phủ, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
- Có sao?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi lại.
Nhiễm Bỉnh Loan lạnh nhạt nói tiếp
- Vân Phi Dương, có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta?
Đám học sinh xung quanh nghe vậy, nhỏ giọng nghị luận, bọn họ cũng hiểu sơ con người của Nhiễm Bỉnh Loan, người này nếu muốn tìm ai gây phiền toái, thường thường sẽ trực tiếp động thủ, hiếm khi nào khởi xướng khiêu chiến.
Vân Phi Dương đáp:
- Không hứng thú.
Đùa, ca mới Vũ Lực tam đoạn, tên này Vũ Lực lục đoạn, cùng hắn đánh khẳng định tự chuốc nhục.
- Cắt.
Nhiễm Bỉnh Loan cười lạnh chăm chọc.
- Gia hỏa không có cốt khí.
Nói xong, quay người nhìn về phía mọi người đang vây xem, cất cao giọng nói.
- Ta Nhiễm Bỉnh Loan ngày hôm nay hướng Vân Phi Dương khởi xướng khiêu chiến, người này không dám ứng chiến, thật sự hèn nhát.
- Thân là võ giả, không dám ứng chiến, loại người này không xứng tiến vào Đông Lăng học phủ.
Đồng bạn sau hắn cũng ồn ào theo.
Mọi người âm thầm lắc đầu, bọn họ không cho rằng Vân Phi Dương hèn nhát, dù sao một tân sinh có thực lực khẳng định không bằng trung giai học sinh.
Lựa chọn không chiến là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng trong lúc mấu chốt này, Lương Âm lại đứng lên, châm chọc khiêu khích:
- Vân Phi Dương, ngươi không phải rất lợi hại sao, gặp người thực lực cao hơn ngươi thì lùi bước?
Vân Phi Dương nhìn lấy Lương Âm:
- Uy, ngươi còn không có thực hiện cam kết đánh cược của chúng ta nha.
- Ngươi...
Nhớ tới đánh cược, Lương Âm tức nghiến răng nghiến lợi, lúc này cười lạnh nói:
- Vân Phi Dương, ngươi tiếp chiến, chiến thắng Nhiễm công tử, Lương Âm ta sẽ thực hiện đánh cược!
Nữ nhân này kích Vân Phi Dương, buộc hắn đi vào khuôn khổ, hết lần này tới lần khác, Vân Phi Dương dính chiêu này, hắn hỏi lại:
- Thật chứ?
- Lương Âm ta nói lời giữ lời!
- ….
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, tốt cho một câu nói lời giữ lời, khi hắn đánh bại Nhiễm Tiểu Huy, nàng đã trốn mất dép.
Lương Âm tiến một bước bức bách:
- Làm sao? Vẫn không dám ứng chiến? Aii, cũng chỉ là một gia hỏa hiếp yếu sợ mạnh.
- Thôi.
Tình Tình giật nhẹ góc áo Lương Âm, nàng cảm giác Lương Âm có chút thất thố, nhất thời không hiểu nổi, Vân Phi Dương đến cùng làm cái gì, để cô bạn thân của nàng nhằm vào như thế.
Vân Phi Dương cũng không làm gì cả, trước tiên đánh đệ đệ Lương Âm, sau đó trước mặt mọi người, nói muốn cưới nàng làm vợ thôi.
- Ha ha.
Nhiễm Bỉnh Loan cười lạnh quát.
- Nữ nhân cũng nhìn không được, ngươi nếu có chút tiền đồ, thì tiếp nhận khiêu chiến của ta đi.
Vân Phi Dương không để ý đến hắn:
- Lương Âm, ta hi vọng ngươi lần này không nuốt lời.
Nói xong, ánh mắt lúc này mới chuyển hướng Nhiễm Bỉnh Loan:
- Tốt, ta tiếp chiến.
- Không được nha!
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao mấy người nhao nhao há to mồm, tên này bị nữ nhân kích một cái, t*ng trùng thượng não lên đáp ứng sao trời?
Đám người xem náo nhiệt cũng thật bất ngờ, tiếp theo cười vang lên.
- Một gia hỏa vừa mới nhập học, tiếp chiến Nhiễm học trưởng Vũ Lực lục đoạn, hắn điên rồi.
- Người Quý Thủy Đường ưa thích bị đánh, đây là văn hóa của bọn hắn.
Nghe Vân Phi Dương tiếp chiến, khóe miệng Lương Âm mỉm cười khẽ lẩm bẩm.
- Gia hỏa đáng giận, chờ bị Nhiễm Bỉnh Loan khi dễ đi.
Dưới cái nhìn của nàng, Vân Phi Dương không có khả năng chiến thắng Nhiễm Bỉnh Loan, dù sao thực lực giữa hai bên chênh lệch mấy cái cảnh giới, nếu có thể dể dàng vượt qua thì sao còn cái gọi là thiết luật võ đạo.
- Rất tốt!
Nhiễm Bỉnh Loan nhướng lông mày.
Tên này không có động thủ, lựa chọn khởi xướng khiêu chiến, là tính toán khi vạn chúng chú mục, lấy thực lực tuyệt đối đến hung hăng nhục nhã đối phương, như thế mới có thể vì đệ đệ thả ra ngụm ác khí.
- Bất quá...
Đúng lúc này, Vân Phi Dương duỗi ra ba ngón tay nói:
- Ba ngày sau, hai ta cùng tỉ thí.
- Không có vấn đề.
Nhiễm Bỉnh Loan không chút nghỉ ngợi đáp.
- Đừng nói ba ngày, ba mươi ngày cũng có thể.
Khi dễ Vũ Lực tam đoạn, hắn rất có tự tin.
- Không không.
Vân Phi Dương khoát khoát tay:
- Đánh bại ngươi, không cần ba mươi ngày, ba ngày đủ rồi.
- Ngươi...
Ánh mắt Nhiễm Bỉnh Loan lấp lóe lửa giận, nhưng vẫn áp chế lại, chỉ về diễn võ trường, nói:
- Ba ngày sau, ta ở phía trên chờ ngươi.
- Ừm, ngươi có thể lăn.
Nhiễm Bỉnh Loan nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh.
- Tiểu tử, ta hi vọng ba ngày sau ngươi còn có thể phách lối như vậy.
Nói xong, vung tay lên.
- Chúng ta đi.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ý thức được Nhiễm Bỉnh Loan không phải tìm mình gây phiền phức, bọn người Diệp Nam Tu nhao nhao buông lỏng một hơi, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách an toàn nhất định, mắt dao dác ngó chừng.
Học sinh Quý Thủy Đường rất kiêng kị Nhiễm Bỉnh Loan, khi trước đã xãy ra một sự việc làm bọn họ nhớ mãi không quên.
Sự việc như thế này, năm ngoái bị Diệp Nam Tu ba người giật dây, nam sinh Quý Thủy Đường lén lút chui vào nơi nữ sinh tắm rửa, nhìn ngắm.
Sau cùng tuy không bị bắt tận mặt, nhưng cũng đắc tội Nhiễm Bỉnh Loan của Mậu Thổ đường trong nội đường, ngày ấy trong đám nữ hài tắm rữa có một nữ hài là tình nhân của hắn, tên Vũ Liễu.
Nữ nhân mình ái mộ xém chút bị người rình trộm, nhất thời không nhẫn được, kết quả Nhiễm Bỉnh Loan dẫn người ngăn bên ngoài Quý Thủy Đường, đợi đạo sư rời đi, dẫn người đánh vào trong.
Bọn người Diệp Nam Tu đáng thương, đối mặt học sinh Mậu Thổ nội đường thực lực cao hơn mình, kết quả bị hung hăng ngược một hồi, lúc ấy nam sinh không có tham dự nhìn trộm chỉ có La Mục cũng bị cuốn vào.
Càng bi kịch là, Nhiễm Bỉnh Loan ngược Quý Thủy Đường trọn vẹn vài ngày mới dừng tay, sau cùng nói nghiêm túc, về sau gặp được Quý Thủy Đường một lần đánh một lần, nếu không muốn bị đánh thì Quý Thủy Đường gặp hắn phải cút đi thật xa đừng để hắn thấy mặt.
Bảo Lỵ tuy rất bạo lực, nhưng dùng lời nàng mà nói, đây cũng do nàng yêu quý học sinh nên mới làm thế, nhưng Nhiễm Bỉnh Loan bọn họ lại không lưu tình chút nào đánh tơi bời, cho nên, Quý Thủy Đường bị ngược thảm, mỗi lần nhìn thấy người Mậu Thổ đường đều co đầu chạy trối chết.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Nhiễm Bỉnh Loan xuất hiện, khiến cho học sinh tu luyện nơi xa chú ý, bọn họ hứng thú đưa mắt nhìn sang. Dù sao, Mậu Thổ đường cùng Quý Thủy Đường từ trước đến nay có mâu thuẫn.
- Ý, mau nhìn.
Một chỗ khác diễn võ trường, Tình Tình giật nhẹ ống tay áo Lương Âm, nói:
- Nhiễm Bỉnh Loan đang tìm Vân Phi Dương soái ca gây phiền phức kìa.
- Ừm?
Lương Âm dừng vận chuyển tâm pháp lại, quay người nhìn, quả nhiên thấy Nhiễm Bỉnh Loan đứng trước mặt Vân Phi Dương, không có ý tốt.
Nàng cười:
- Tên này phải thảm.
- Ai.
Tình Tình lắc đầu:
- Ta đã nói, Nhiễm Bỉnh Loan thù rất dai, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không nghe, còn muốn đi vào Đông Lăng học phủ.
Lương Âm cười nhạt một tiếng, nàng cũng không có cảm tình gì đối với Vân Phi Dương, ước gì hắn bị Nhiễm Bỉnh Loan đánh một trận.
- Vân đại ca...
Một chỗ khác của diễn võ trường, Mục Oanh cũng thấy Vân Phi Dương gặp phiền phức, rất muốn chạy qua lại bị Lâm Chỉ Khê ngăn cản:
- Đừng đi, lão sư còn ở đây.
- Hắc hắc.
Hàn Thế Gia ẩn núp trong bóng tối, cười lạnh:
- Vân Phi Dương, ngươi thảm rồi!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Lại nói Vân Phi Dương đứng trước mặt Nhiễm Bỉnh Loan, hắn uể oải giãn hai tay, nói:
- Vốn định tu luyện, lại bị một con ruồi quấy rầy.
Đồng bạn sau lưng Nhiễm Bỉnh Loan cả giận quát.
- Ngươi nói cái gì!
Người vừa lên tiếng đang muốn xuất thủ, lại bị Nhiễm Bỉnh Loan ngăn lại, hắn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ta hôm qua có nói, ngươi nếu dám tiến vào học phủ, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
- Có sao?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi lại.
Nhiễm Bỉnh Loan lạnh nhạt nói tiếp
- Vân Phi Dương, có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta?
Đám học sinh xung quanh nghe vậy, nhỏ giọng nghị luận, bọn họ cũng hiểu sơ con người của Nhiễm Bỉnh Loan, người này nếu muốn tìm ai gây phiền toái, thường thường sẽ trực tiếp động thủ, hiếm khi nào khởi xướng khiêu chiến.
Vân Phi Dương đáp:
- Không hứng thú.
Đùa, ca mới Vũ Lực tam đoạn, tên này Vũ Lực lục đoạn, cùng hắn đánh khẳng định tự chuốc nhục.
- Cắt.
Nhiễm Bỉnh Loan cười lạnh chăm chọc.
- Gia hỏa không có cốt khí.
Nói xong, quay người nhìn về phía mọi người đang vây xem, cất cao giọng nói.
- Ta Nhiễm Bỉnh Loan ngày hôm nay hướng Vân Phi Dương khởi xướng khiêu chiến, người này không dám ứng chiến, thật sự hèn nhát.
- Thân là võ giả, không dám ứng chiến, loại người này không xứng tiến vào Đông Lăng học phủ.
Đồng bạn sau hắn cũng ồn ào theo.
Mọi người âm thầm lắc đầu, bọn họ không cho rằng Vân Phi Dương hèn nhát, dù sao một tân sinh có thực lực khẳng định không bằng trung giai học sinh.
Lựa chọn không chiến là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng trong lúc mấu chốt này, Lương Âm lại đứng lên, châm chọc khiêu khích:
- Vân Phi Dương, ngươi không phải rất lợi hại sao, gặp người thực lực cao hơn ngươi thì lùi bước?
Vân Phi Dương nhìn lấy Lương Âm:
- Uy, ngươi còn không có thực hiện cam kết đánh cược của chúng ta nha.
- Ngươi...
Nhớ tới đánh cược, Lương Âm tức nghiến răng nghiến lợi, lúc này cười lạnh nói:
- Vân Phi Dương, ngươi tiếp chiến, chiến thắng Nhiễm công tử, Lương Âm ta sẽ thực hiện đánh cược!
Nữ nhân này kích Vân Phi Dương, buộc hắn đi vào khuôn khổ, hết lần này tới lần khác, Vân Phi Dương dính chiêu này, hắn hỏi lại:
- Thật chứ?
- Lương Âm ta nói lời giữ lời!
- ….
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, tốt cho một câu nói lời giữ lời, khi hắn đánh bại Nhiễm Tiểu Huy, nàng đã trốn mất dép.
Lương Âm tiến một bước bức bách:
- Làm sao? Vẫn không dám ứng chiến? Aii, cũng chỉ là một gia hỏa hiếp yếu sợ mạnh.
- Thôi.
Tình Tình giật nhẹ góc áo Lương Âm, nàng cảm giác Lương Âm có chút thất thố, nhất thời không hiểu nổi, Vân Phi Dương đến cùng làm cái gì, để cô bạn thân của nàng nhằm vào như thế.
Vân Phi Dương cũng không làm gì cả, trước tiên đánh đệ đệ Lương Âm, sau đó trước mặt mọi người, nói muốn cưới nàng làm vợ thôi.
- Ha ha.
Nhiễm Bỉnh Loan cười lạnh quát.
- Nữ nhân cũng nhìn không được, ngươi nếu có chút tiền đồ, thì tiếp nhận khiêu chiến của ta đi.
Vân Phi Dương không để ý đến hắn:
- Lương Âm, ta hi vọng ngươi lần này không nuốt lời.
Nói xong, ánh mắt lúc này mới chuyển hướng Nhiễm Bỉnh Loan:
- Tốt, ta tiếp chiến.
- Không được nha!
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao mấy người nhao nhao há to mồm, tên này bị nữ nhân kích một cái, t*ng trùng thượng não lên đáp ứng sao trời?
Đám người xem náo nhiệt cũng thật bất ngờ, tiếp theo cười vang lên.
- Một gia hỏa vừa mới nhập học, tiếp chiến Nhiễm học trưởng Vũ Lực lục đoạn, hắn điên rồi.
- Người Quý Thủy Đường ưa thích bị đánh, đây là văn hóa của bọn hắn.
Nghe Vân Phi Dương tiếp chiến, khóe miệng Lương Âm mỉm cười khẽ lẩm bẩm.
- Gia hỏa đáng giận, chờ bị Nhiễm Bỉnh Loan khi dễ đi.
Dưới cái nhìn của nàng, Vân Phi Dương không có khả năng chiến thắng Nhiễm Bỉnh Loan, dù sao thực lực giữa hai bên chênh lệch mấy cái cảnh giới, nếu có thể dể dàng vượt qua thì sao còn cái gọi là thiết luật võ đạo.
- Rất tốt!
Nhiễm Bỉnh Loan nhướng lông mày.
Tên này không có động thủ, lựa chọn khởi xướng khiêu chiến, là tính toán khi vạn chúng chú mục, lấy thực lực tuyệt đối đến hung hăng nhục nhã đối phương, như thế mới có thể vì đệ đệ thả ra ngụm ác khí.
- Bất quá...
Đúng lúc này, Vân Phi Dương duỗi ra ba ngón tay nói:
- Ba ngày sau, hai ta cùng tỉ thí.
- Không có vấn đề.
Nhiễm Bỉnh Loan không chút nghỉ ngợi đáp.
- Đừng nói ba ngày, ba mươi ngày cũng có thể.
Khi dễ Vũ Lực tam đoạn, hắn rất có tự tin.
- Không không.
Vân Phi Dương khoát khoát tay:
- Đánh bại ngươi, không cần ba mươi ngày, ba ngày đủ rồi.
- Ngươi...
Ánh mắt Nhiễm Bỉnh Loan lấp lóe lửa giận, nhưng vẫn áp chế lại, chỉ về diễn võ trường, nói:
- Ba ngày sau, ta ở phía trên chờ ngươi.
- Ừm, ngươi có thể lăn.
Nhiễm Bỉnh Loan nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh.
- Tiểu tử, ta hi vọng ba ngày sau ngươi còn có thể phách lối như vậy.
Nói xong, vung tay lên.
- Chúng ta đi.
Tác giả :
Giang Hồ Tái Kiến