Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 30: Bạo Lực Ma Đạo
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Cách diễn võ trường không xa, có một tòa Tiểu Cao lầu độc đáo, giờ phút này, Lâm Chỉ Khê đứng tại cửa sổ lầu hai, đôi mắt đẹp nhìn ra xa xa, gió nhẹ thổi qua, từng luồn tóc mây bay múa tạo nên một cảnh đẹp tuyệt mỹ.
Cô nàng này yên tĩnh mà đứng, không vui không buồn, cũng khó giấu đi khí chất cao quý.
- Vân Phi Dương, Quý Thủy Đường.
Cao Viễn Chúc thanh âm truyền đến twf diễn võ trường, Lâm Chỉ Khê nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên lên, lộ ra vẻ mỉm cười hiếm thấy.
- Quận chúa, ngươi cười.
Bên cạnh nha hoàn kinh ngạc vạn phần.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy quận chúa cười, mà lại cười tự nhiên như thế.
- Không có.
Lâm Chỉ Khê thu hồi nụ cười, khôi phục biểu lộ lạnh lùng:
- Xảo nhi, chúng ta đi thôi.
Nha hoàn gọi Xảo nhi âm thầm khó hiểu:
- Cái tên gia hỏa gọi Vân Phi Dương khẳng định đắc tội quận chúa, nếu không quận chúa sẽ không đích thân đi tìm viện trưởng, nhờ viện trưởng phân hắn đến Quý Thủy Đường thế đâu.
Nguyên lai, Vân Phi Dương bị phân đến Quý Thủy Đường làdo Lâm Chỉ Khê âm thầm giở trò quỷ!
Ngay từ đầu, hắn và Mục Oanh được phân đến Kỷ Thổ đường, học đường bài danh thứ sáu, không tính tốt nhất, cũng không tính thấp nhất.
Sau khi Lâm Chỉ Khê nhúng tay.
Vân Phi Dương bi kịch bị điều đến Quý Thủy Đường, Mục Oanh thì được điều đến Giáp Mộc Đường tốt nhất.
Lâm Chỉ Khê sở dĩ điều Mục Oanh đến học đường tốt nhất bởi vì trên đường đối phương chiếu cố chính mình, để nàng sinh lòng cảm kích.
Sau nữa canh giờ, Cao Viễn Chúc phân phối mấy trăm tên tân sinh thỏa đáng.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Vân Phi Dương một người bị phân đến Quý Thủy Đường, học sinh kém nhất chỉ bị phân đến Nhâm Thủy Đường.
- Haha, Quý Thủy Đường có người lập kỷ lục mới rồi.
- Từ mấy kỳ trước có một tên bị phân phối đến Quý Thủy Đường, tên đó xấu hổ quá phải nghỉ học, bây giờ tên này bị phân vào đường này, chỉ có một mình hắn một đường haha.
- Cái tên Vân Phi Dương đến cùng có bao nhiêu xui xẻo nha.
- Gia hỏa đáng thương!
Đám học sinh, nhao nhao nghị luận.
Không hề nghi ngờ, ngày đầu tiên tân sinh nhập học, cái tên Vân Phi Dương này chiếm cứ đầu đề, bị lấy ra giễu cợt chứ cũng chẳng phải hâm mộ gì.
Vân Phi Dương cũng không thèm để ý.
Hắn thấy lấy thiên phú dị bẩm chính mình, hoàn cảnh tu luyện gì đều không quan trọng. Thậm chí hắn chỉ cần một chổ để tìm hiểu dược đạo còn lại ở đâu cũng được.
Sau khi chia xong học đường, đám tân sinh theo người phụ trách mỗi học đường đi tìm hiểu về học đường và nơi dừng chân của mình.
- Vân đại ca!
Vành mắt Mục Oanh hồng nhuận phơn phớt, khóc không thành tiếng.
Nàng được phân đến Giáp Mộc Đường, Vân Phi Dương lại đến Quý Thủy Đường, hai người phải tách ra. Trong lòng nàng vô cùng không nỡ.
Vân Phi Dương nói:
- Oanh Oanh, đừng khóc, Vân đại ca ở học phủ một mực bồi tiếp muội mà, muội cũng không được lười biếng, phải tranh thủ sớm ngày đột phá Vũ Sư biết không.
Câu nói này rất có Ma lực, vốn Mục Oanh lưu luyến không rời chợt nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, kiên định:
- Vân đại ca, Oanh Oanh nhất định có thể làm được!
- Ừm.
Vân Phi Dương phất phất tay:
- Mau đi đi.
Mục Oanh vừa quay đầu lại, dù không muốn cũng phải theo người phụ trách Giáp Mộc Đường rời đi.
Đưa mắt nhìn giai nhân rời đi, Vân Phi Dương bắt đầu tính toán tương lai, như thế nào tìm được biện pháp giải trừ nguyền rủa.
- Sưu!
Đúng lúc này, một đạo lưu quang bay tới, tốc độ cực nhanh.
Ba!
Vân Phi Dương chưa kịp né tránh, bị vật bay tới nện trên ót.
Hắn ôm đầu xoay người nhìn lại, mới biết vật đánh tới là một bản sổ tay của tân sinh Đông Lăng học phủ.
- Tiểu tử.
Phía trước, truyền đến tiếng gọi thanh thúy.
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp một nữ tử thon thả chống nạnh mà đứng.
Nữ tử chừng hai mươi, mái tóc dài xõa sau lưng, dung mạo yêu mị, làn da màu đồng cổ, mặc quần đùi bó sát người, lộ ra hai chân thon thả.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, thân trên nữ tử yêu mị mặc áo bó, bộ ngực sung mãn như muốn trồi ra khỏi áo, vừa nhìn đã biết cực phẩm.
- Mẹ nó chứ.
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
Đám học sinh theo người phụ trách chuẩn bị rời đi, cũng nhìn không chuyển mắt nữ tử kia.
Không có cách nào.
Nữ tử tướng mạo yêu mị, mặc trang phục nóng bỏng, nam nhân không cách nào khống chế mắt chính mình nha.
- Mỹ nữ, gọi ta sao?
Vân Phi Dương hiện vẻ tươi cười nói.
Xoát…
Nữ tử bước đến, đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi gọi ta là cái gì?
Khoảng cách song phương vẻn vẹn chỉ vài bước, Vân Phi Dương có thể nhìn thấy, ngực nữ nhân này lắc lư theo nhịp điệu, một sự trùng kích thị giác đầy hương diểm mà.
- Ừng ực.
Vân Phi Dương nuốt nước bọt, nỗ lực dịch chuyển con mắt chính mình, cười:
- Mỹ nữ nha!
Bang!
Đột nhiên, nữ tử giơ đá vào đũng quần Vân Phi Dương.
- Ngao ngao!
Vân Phi Dương muốn rách cả mí mắt, khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, che đũng quần thống khổ nhảy dựng lên.
- Mẹ ta ơi!
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng mọi người co giật, từng cơn ớn lạnh truyền đến, làm nam nhân, bọn họ vô cùng lý giải việc Vân Phi Dương vô cùng thống khổ.
Đột nhiên, nữ tử quay người, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn về phía những người xung quanh, nói:
- Lăn.
Xoát xoát!
Mọi người nhanh như chớp chạy mất dép, không ai dám đi thưởng thức mỹ nữ nóng bỏng này.
Lại nói Vân Phi Dương.
Giờ phút này hắn đã dừng lại, khom người, hai tay che đũng quần, nước mắt đều chảy ra.
- Ngươi
Vân Phi Dương phẫn nộ ngẩng đầu.
Thân là nam nhân, thống khổ nhất chính là đệ đệ bị tấn công, người ta có câu huynh đệ như tay chân, đệ đệ lại còn hơn cả tay chân nữa.
Nhưng mà vừa nói ra một chữ, nữ tử đã đi tới, níu lấy lỗ tai hắn, lạnh lùng quát:
- Tiểu tử, nghe kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi ta chính là đạo sư của ngươi!
Nàng tên là Bảo Lỵ, đạo sư Quý Thủy Đường, nữ đạo sư duy nhất bên trong mười cái học đường.
Cũng chớ xem thường nữ nhân này, vì trong học phủ, nàng có một cái ngoại hiệu khủng bố gọi là —— Bạo Lực Ma Đạo.
Rất nhiều đạo sư đều kiêng kị nữ nhân này.
Bất hạnh là, Vân Phi Dương bị phân đến Quý Thủy Đường, đạo sư chính là nữ nhân này.
Đương nhiên.
Tính cách Vân Phi Dương phách lối đã quen mặc dù bị níu lấy lỗ tai, vẫn không chịu thua cả giận đáp lại.
- Ngươi nữ nhân này…
Bành bành bành.
Trên đường đi đến học đường, Bảo Lỵ thản nhiên nói:
- Bản sổ tay học phủ phải thuộc làu, trời sáng đọc cho ta nghe, hiểu chưa?
Mặt mũi Vân Phi Dương bầm dập, bước chân có vẻ phù phiếm xuyên vẹo đi theo sau.
Hắn thề chưa từng thấy nữ nhân bạo lực như vậy, chỉ hô câu mỹ nữ đã bị hung hăng đập một trận.
Xoát.
Bảo Lỵ ngừng chân, ánh mắt sâm nghiêm:
- Ngươi không nghe ta nói à?
- A!
Thân thể Vân Phi Dương vội vàng thẳng tắp đáp.
- Nghe được, nghe được!
Bảo Lỵ lạnh hừ một tiếng, tiếp tục bước đi.
Vân Phi Dương cẩn thận từng li từng tí theo phía sau, tâm lý còn thầm nghĩ:
- Đợi ta tu vi siêu việt ngươi, nhất định đánh ngươi một trận
- Nghĩ gì thế?
Đột nhiên, Bảo Lỵ xoay người lại hỏi.
- Không có gì, hề hề.
Vân Phi Dương vội vàng chuyển qua vẻ mặt vui cười.
Quả nhiên, gia hỏa vô sỉ phách lối như vậy, nên có một người bạo lực đến trông coi.
Quý Thủy Đường cũng là một nơi lớn, khi hắn đến nơi đây nhìn lướt qua, cũng có hơn cả trăm người, chợt bật thốt:
- Nhiều người như vậy!
Vân Phi Dương thật bất ngờ.
Lúc ở diễn võ trường phân đường, chỉ có mình bị phân đến Quý Thủy Đường, sao nơi này sẽ có nhiều học sinh như vậy?
Vân Phi Dương cũng không biết, căn cứ học phủ quy định, người bình thường có võ đạo tu vi không đạt tới yêu cầu, đều bị cưỡng chế lưu ban, những học sinh này đều là người bị lưu bang từ các khóa trước đến.
Thậm chí có người đã học lại đến năm thứ ba ở cái học phủ sơ kì.
Quý Thủy Đường được xưng là Thập Thiên Can yếu nhất, không phải không có lý.
- Hắc hắc, tiểu tử này nhất định không may.
- Bảo Lỵ đạo sư nổi danh bạo lực, hắn chưa nghe nói qua, chắc chắn đã ăn chút đau khổ rồi.
- Ai, thật chán, lại đến một người mới.
Mọi người đánh giá Vân Phi Dương, có cười trên nỗi đau của người khác, cũng có thất vọng.
Bành!
Đột nhiên, Bảo Lỵ một chân giẫm trên bục giảng, khiến cho bàn đài suýt nữa vỡ nát.
- Tên này là Vân Phi Dương, bạn học mới của các ngươi.
Ba ba ba!
Mọi người nhao nhao đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt nghênh đón.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Bời vì, những bạn học này đều có một cái dấu hiệu rỏ ràng, chính là mặt mũi bầm dập, có thể nghĩ bị nữ nhân này đánh tơi bời không ít lần.
Ai.
Mình rốt cuộc vào học đường hay vào địa ngục vậy trời?
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Cách diễn võ trường không xa, có một tòa Tiểu Cao lầu độc đáo, giờ phút này, Lâm Chỉ Khê đứng tại cửa sổ lầu hai, đôi mắt đẹp nhìn ra xa xa, gió nhẹ thổi qua, từng luồn tóc mây bay múa tạo nên một cảnh đẹp tuyệt mỹ.
Cô nàng này yên tĩnh mà đứng, không vui không buồn, cũng khó giấu đi khí chất cao quý.
- Vân Phi Dương, Quý Thủy Đường.
Cao Viễn Chúc thanh âm truyền đến twf diễn võ trường, Lâm Chỉ Khê nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên lên, lộ ra vẻ mỉm cười hiếm thấy.
- Quận chúa, ngươi cười.
Bên cạnh nha hoàn kinh ngạc vạn phần.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy quận chúa cười, mà lại cười tự nhiên như thế.
- Không có.
Lâm Chỉ Khê thu hồi nụ cười, khôi phục biểu lộ lạnh lùng:
- Xảo nhi, chúng ta đi thôi.
Nha hoàn gọi Xảo nhi âm thầm khó hiểu:
- Cái tên gia hỏa gọi Vân Phi Dương khẳng định đắc tội quận chúa, nếu không quận chúa sẽ không đích thân đi tìm viện trưởng, nhờ viện trưởng phân hắn đến Quý Thủy Đường thế đâu.
Nguyên lai, Vân Phi Dương bị phân đến Quý Thủy Đường làdo Lâm Chỉ Khê âm thầm giở trò quỷ!
Ngay từ đầu, hắn và Mục Oanh được phân đến Kỷ Thổ đường, học đường bài danh thứ sáu, không tính tốt nhất, cũng không tính thấp nhất.
Sau khi Lâm Chỉ Khê nhúng tay.
Vân Phi Dương bi kịch bị điều đến Quý Thủy Đường, Mục Oanh thì được điều đến Giáp Mộc Đường tốt nhất.
Lâm Chỉ Khê sở dĩ điều Mục Oanh đến học đường tốt nhất bởi vì trên đường đối phương chiếu cố chính mình, để nàng sinh lòng cảm kích.
Sau nữa canh giờ, Cao Viễn Chúc phân phối mấy trăm tên tân sinh thỏa đáng.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Vân Phi Dương một người bị phân đến Quý Thủy Đường, học sinh kém nhất chỉ bị phân đến Nhâm Thủy Đường.
- Haha, Quý Thủy Đường có người lập kỷ lục mới rồi.
- Từ mấy kỳ trước có một tên bị phân phối đến Quý Thủy Đường, tên đó xấu hổ quá phải nghỉ học, bây giờ tên này bị phân vào đường này, chỉ có một mình hắn một đường haha.
- Cái tên Vân Phi Dương đến cùng có bao nhiêu xui xẻo nha.
- Gia hỏa đáng thương!
Đám học sinh, nhao nhao nghị luận.
Không hề nghi ngờ, ngày đầu tiên tân sinh nhập học, cái tên Vân Phi Dương này chiếm cứ đầu đề, bị lấy ra giễu cợt chứ cũng chẳng phải hâm mộ gì.
Vân Phi Dương cũng không thèm để ý.
Hắn thấy lấy thiên phú dị bẩm chính mình, hoàn cảnh tu luyện gì đều không quan trọng. Thậm chí hắn chỉ cần một chổ để tìm hiểu dược đạo còn lại ở đâu cũng được.
Sau khi chia xong học đường, đám tân sinh theo người phụ trách mỗi học đường đi tìm hiểu về học đường và nơi dừng chân của mình.
- Vân đại ca!
Vành mắt Mục Oanh hồng nhuận phơn phớt, khóc không thành tiếng.
Nàng được phân đến Giáp Mộc Đường, Vân Phi Dương lại đến Quý Thủy Đường, hai người phải tách ra. Trong lòng nàng vô cùng không nỡ.
Vân Phi Dương nói:
- Oanh Oanh, đừng khóc, Vân đại ca ở học phủ một mực bồi tiếp muội mà, muội cũng không được lười biếng, phải tranh thủ sớm ngày đột phá Vũ Sư biết không.
Câu nói này rất có Ma lực, vốn Mục Oanh lưu luyến không rời chợt nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, kiên định:
- Vân đại ca, Oanh Oanh nhất định có thể làm được!
- Ừm.
Vân Phi Dương phất phất tay:
- Mau đi đi.
Mục Oanh vừa quay đầu lại, dù không muốn cũng phải theo người phụ trách Giáp Mộc Đường rời đi.
Đưa mắt nhìn giai nhân rời đi, Vân Phi Dương bắt đầu tính toán tương lai, như thế nào tìm được biện pháp giải trừ nguyền rủa.
- Sưu!
Đúng lúc này, một đạo lưu quang bay tới, tốc độ cực nhanh.
Ba!
Vân Phi Dương chưa kịp né tránh, bị vật bay tới nện trên ót.
Hắn ôm đầu xoay người nhìn lại, mới biết vật đánh tới là một bản sổ tay của tân sinh Đông Lăng học phủ.
- Tiểu tử.
Phía trước, truyền đến tiếng gọi thanh thúy.
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp một nữ tử thon thả chống nạnh mà đứng.
Nữ tử chừng hai mươi, mái tóc dài xõa sau lưng, dung mạo yêu mị, làn da màu đồng cổ, mặc quần đùi bó sát người, lộ ra hai chân thon thả.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, thân trên nữ tử yêu mị mặc áo bó, bộ ngực sung mãn như muốn trồi ra khỏi áo, vừa nhìn đã biết cực phẩm.
- Mẹ nó chứ.
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
Đám học sinh theo người phụ trách chuẩn bị rời đi, cũng nhìn không chuyển mắt nữ tử kia.
Không có cách nào.
Nữ tử tướng mạo yêu mị, mặc trang phục nóng bỏng, nam nhân không cách nào khống chế mắt chính mình nha.
- Mỹ nữ, gọi ta sao?
Vân Phi Dương hiện vẻ tươi cười nói.
Xoát…
Nữ tử bước đến, đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi gọi ta là cái gì?
Khoảng cách song phương vẻn vẹn chỉ vài bước, Vân Phi Dương có thể nhìn thấy, ngực nữ nhân này lắc lư theo nhịp điệu, một sự trùng kích thị giác đầy hương diểm mà.
- Ừng ực.
Vân Phi Dương nuốt nước bọt, nỗ lực dịch chuyển con mắt chính mình, cười:
- Mỹ nữ nha!
Bang!
Đột nhiên, nữ tử giơ đá vào đũng quần Vân Phi Dương.
- Ngao ngao!
Vân Phi Dương muốn rách cả mí mắt, khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, che đũng quần thống khổ nhảy dựng lên.
- Mẹ ta ơi!
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng mọi người co giật, từng cơn ớn lạnh truyền đến, làm nam nhân, bọn họ vô cùng lý giải việc Vân Phi Dương vô cùng thống khổ.
Đột nhiên, nữ tử quay người, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn về phía những người xung quanh, nói:
- Lăn.
Xoát xoát!
Mọi người nhanh như chớp chạy mất dép, không ai dám đi thưởng thức mỹ nữ nóng bỏng này.
Lại nói Vân Phi Dương.
Giờ phút này hắn đã dừng lại, khom người, hai tay che đũng quần, nước mắt đều chảy ra.
- Ngươi
Vân Phi Dương phẫn nộ ngẩng đầu.
Thân là nam nhân, thống khổ nhất chính là đệ đệ bị tấn công, người ta có câu huynh đệ như tay chân, đệ đệ lại còn hơn cả tay chân nữa.
Nhưng mà vừa nói ra một chữ, nữ tử đã đi tới, níu lấy lỗ tai hắn, lạnh lùng quát:
- Tiểu tử, nghe kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi ta chính là đạo sư của ngươi!
Nàng tên là Bảo Lỵ, đạo sư Quý Thủy Đường, nữ đạo sư duy nhất bên trong mười cái học đường.
Cũng chớ xem thường nữ nhân này, vì trong học phủ, nàng có một cái ngoại hiệu khủng bố gọi là —— Bạo Lực Ma Đạo.
Rất nhiều đạo sư đều kiêng kị nữ nhân này.
Bất hạnh là, Vân Phi Dương bị phân đến Quý Thủy Đường, đạo sư chính là nữ nhân này.
Đương nhiên.
Tính cách Vân Phi Dương phách lối đã quen mặc dù bị níu lấy lỗ tai, vẫn không chịu thua cả giận đáp lại.
- Ngươi nữ nhân này…
Bành bành bành.
Trên đường đi đến học đường, Bảo Lỵ thản nhiên nói:
- Bản sổ tay học phủ phải thuộc làu, trời sáng đọc cho ta nghe, hiểu chưa?
Mặt mũi Vân Phi Dương bầm dập, bước chân có vẻ phù phiếm xuyên vẹo đi theo sau.
Hắn thề chưa từng thấy nữ nhân bạo lực như vậy, chỉ hô câu mỹ nữ đã bị hung hăng đập một trận.
Xoát.
Bảo Lỵ ngừng chân, ánh mắt sâm nghiêm:
- Ngươi không nghe ta nói à?
- A!
Thân thể Vân Phi Dương vội vàng thẳng tắp đáp.
- Nghe được, nghe được!
Bảo Lỵ lạnh hừ một tiếng, tiếp tục bước đi.
Vân Phi Dương cẩn thận từng li từng tí theo phía sau, tâm lý còn thầm nghĩ:
- Đợi ta tu vi siêu việt ngươi, nhất định đánh ngươi một trận
- Nghĩ gì thế?
Đột nhiên, Bảo Lỵ xoay người lại hỏi.
- Không có gì, hề hề.
Vân Phi Dương vội vàng chuyển qua vẻ mặt vui cười.
Quả nhiên, gia hỏa vô sỉ phách lối như vậy, nên có một người bạo lực đến trông coi.
Quý Thủy Đường cũng là một nơi lớn, khi hắn đến nơi đây nhìn lướt qua, cũng có hơn cả trăm người, chợt bật thốt:
- Nhiều người như vậy!
Vân Phi Dương thật bất ngờ.
Lúc ở diễn võ trường phân đường, chỉ có mình bị phân đến Quý Thủy Đường, sao nơi này sẽ có nhiều học sinh như vậy?
Vân Phi Dương cũng không biết, căn cứ học phủ quy định, người bình thường có võ đạo tu vi không đạt tới yêu cầu, đều bị cưỡng chế lưu ban, những học sinh này đều là người bị lưu bang từ các khóa trước đến.
Thậm chí có người đã học lại đến năm thứ ba ở cái học phủ sơ kì.
Quý Thủy Đường được xưng là Thập Thiên Can yếu nhất, không phải không có lý.
- Hắc hắc, tiểu tử này nhất định không may.
- Bảo Lỵ đạo sư nổi danh bạo lực, hắn chưa nghe nói qua, chắc chắn đã ăn chút đau khổ rồi.
- Ai, thật chán, lại đến một người mới.
Mọi người đánh giá Vân Phi Dương, có cười trên nỗi đau của người khác, cũng có thất vọng.
Bành!
Đột nhiên, Bảo Lỵ một chân giẫm trên bục giảng, khiến cho bàn đài suýt nữa vỡ nát.
- Tên này là Vân Phi Dương, bạn học mới của các ngươi.
Ba ba ba!
Mọi người nhao nhao đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt nghênh đón.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Bời vì, những bạn học này đều có một cái dấu hiệu rỏ ràng, chính là mặt mũi bầm dập, có thể nghĩ bị nữ nhân này đánh tơi bời không ít lần.
Ai.
Mình rốt cuộc vào học đường hay vào địa ngục vậy trời?
Tác giả :
Giang Hồ Tái Kiến