Siêu Sao
Chương 196: Chó cắn chó
Tuy rằng tạm thời bị phong sát, nhưng cũng không phải không có việc gì để làm, Trần Minh Húc nói muốn phỏng vấn Đường Phong liền phỏng vấn Đường Phong, tuy rằng tiết mục có khả năng hơn một tháng sau mới tung ra nhưng Trần Minh Húc vẫn lấy thân phận bên đài truyền hình mời Đường Phong tham gia tiết mục, tiêu đề là Ảnh đế Venice Đường Phong.
Trần Minh Húc là có thể giúp liền giúp, điều này Đường Phong sẽ ghi tạc trong lòng, bạn bè đáng quý nhất chính là lúc đối phương lâm vào khó khăn liền không chê phiền toái mà vươn tay giúp đỡ một phen.
Đến đài truyền hình sớm một tiếng, lúc Đường Phong cùng Tiểu Vũ đi vào thì Trần Minh Húc còn đang dẫn tiết mục.
Hiện tại những tiết mục yêu thích đều được đài truyền hình đem vài kì quay xong trong vòng một ngày, dù sao như vậy càng tiện cho người chủ trì an bài thời gian, người chủ trì nổi danh như Trần Minh Húc lại càng không có khả năng mỗi ngày đều ở đài truyền hình, rất nhiều thời gian đều là bay đi khắp nước thậm chí là toàn cầu.
Một tuần có thể rút ra hai ngày để đến đài truyền hình đã tính rất tốt rồi.
Thật đúng là trùng hợp, ngay trước tiết mục của Đường Phong, Trần Minh Húc đang phỏng vấn ba người cư nhiên đều là những người Đường Phong đã gặp qua, thậm chí quen biết.
Quen tuộc nhất chính là Ca Trần, người trẻ tuổi mang danh hào “thiên sứ" này ngồi trên sô pha vẫn là diễn một bộ dáng thẹn thùng, Đường Phong cảm thấy diễn xuất của Ca Trần phát huy lợi hại nhất chính là lúc này, so với diễn xuất trong điện ảnh càng xuất sắc hơn.
Một cái khác là dân quốc tiểu sinh bên người Tô Khải Trình khi trước, ngoại hình kia phẫn thẹn thùng không tốt lắm, nhưng người ta biết làm sao trang ngại ngùng nội liễm, ngẫu nhiên lộ ra vài cái tươi cười bất đắc dĩ cũng có thể miểu sát một đám sư nãi.
Mà người có vị trí ngồi gần người chủ trì Trần Minh Húc nhất, là người thật mà Đường Phong thấy lần đầu tiên, trước đó chỉ xem qua trên máy vi tính, Đại minh tinh trong nước Vệ Đạo Minh có danh hiệu đứng đầu tứ đại tiểu sinh.
Trần Minh Húc này, rõ ràng biết cậu cùng những người đó có chút quan hệ phức tạp, còn cố tình sắp xếp tiết mục của cậu ngay phía sau, khẳng định là cố ý.
Đường Phong vừa thấy mấy người kia đã biết Trần Minh Húc là cố ý kêu cậu tới, bất quá là muốn cho cậu nhìn thấy cái gì đây?
Nếu đã đến liền thuận tiện ngồi ở dưới xem hiện trường thu tiết mục.
Ngồi ở góc hẻo lánh không chút thu hút, Đường Phong liền nhìn Trần Minh Húc dẫn tiết mục, từ những gì phát huy nơi trường quay, hiển nhiên biểu hiện của Vệ Đạo Minh là tốt nhất, trả lời khéo léo lại trôi chảy, không để người tìm thấy chút sơ hở.
Nhưng đôi khi trả lời quá rập khuôn, liền có chút không thú vị.
Sau khi tận mắt thấy vị ở sau lưng cậu đâm dao nhỏ, Đường Phong cũng không có cảm xúc quá lớn gì, cậu lại xem Ca Trần cùng người chủ trì hỗ động, đại khái là biểu hiện của Ca Trần trên dưới màn hình khác biệt quá lớn khiến cho Đường Phong có mấy lần thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười, hoàn hảo là đều nghẹn lại được.
Tuy rằng diễn viên là dựa vào diễn xuất để sống, nhưng mỗi lần đối mặt màn ảnh đều phải tận lực như vậy, Ca Trần không cảm thấy mệt sao? Nếu là Đường Phong, phỏng chừng đã sớm tinh thần thác loạn.
Lại nhìn về dân quốc tiểu sinh, phần lớn thời gian đều không nói nhiều, ngẫu nhiên phá rối cũng là phá Ca Trần mà không phải phá Vệ Đạo Minh, xem ra người trong vòng luẩn quẩn này đều biết bối cảnh của Vệ Đạo Minh cứng rắn, không nhiều người dám trêu.
Một hồi tiết mục phỏng vấn sinh động tại đài truyền hình phát sinh trước mặt khiến Đường Phong đối với những người này có nhận thức bất đồng.
Sau khi thu tiết mục hoàn tất, ba diễn viên đều thực khách khí cùng Trần Minh Húc bắt tay chào hỏi, trên cơ bản không có người nguyện ý đối nghịch với người chủ trì nổi danh.
Đường Phong cũng thừa dịp này vọt đến phòng nghỉ của Trần Minh Húc, không lâu sau người trẻ tuổi liền mở cửa đi vào.
“Đến đây khi nào vậy?"
“Một giờ trước." Đường Phong thành thật trả lời.
“Vậy anh có xem tiết mục tôi vừa dẫn không?" Trần Minh Húc đi tới ngồi xuống, cầm lấy chai nước uống hai hớp, nói nhiều như vậy, thật khát.
“Thấy được."
“Thế nào, anh cảm thấy biểu hiện của ba người kia ra sao?" Trần Minh Húc cười hỏi, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.
“Vệ Đạo Minh biểu hiện tốt nhất, cẩn thận, nhưng người như vậy sẽ khiến người khác không có cảm giác chân thật, Ca Trần cùng dân quốc tiểu sinh không sai biệt lắm, nhưng Ca Trần hơi tốt hơn một chút, nhất là lúc hướng màn ảnh biểu diễn, tuy rằng là giả, nhưng có vẻ tự nhiên." Đường Phong đưa ra đánh giá chi tiết.
Sau đó lại hỏi: “Cậu là cố ý khiến tôi xem bọn họ lên tiết mục?"
“Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Lông mi vừa nhấc, Trần Minh Húc đột nhiên còn có một bộ dáng của hồ ly, cười hì hì kéo Đường Phong, thấp giọng cười nói, “Cho anh xem kịch vui."
Đường Phong mân khởi môi: “Cái gì trò hay, sao tôi lại cảm thấy cậu giống như có âm mưu to lớn nào đó."
“Tôi là cố ý mời ba người bọn họ đến cùng nhau." Trần Minh Húc buông chai nước xuống, nói, “Vệ Đạo Minh muốn tuyên truyền bộ phim mới của hắn, dân quốc tiểu sinh muốn tiến quân vào giới điện ảnh, Ca Trần cần ánh sáng, ba người bọn họ khẳng định sẽ không cự tuyệt lời mời của tôi, tôi đem ba người bọn họ ghé vào cùng nhau, muốn cho anh nhìn xem ba người này đều không phải là người tốt, lúc ở chung một chỗ sẽ ra bộ dáng gì."
Nói xong Trần Minh Húc liền đứng lên, nói: “Đi, tôi dẫn anh đi xem."
Trần Minh Húc không có dẫn Đường Phong đi đối mặt trực tiếp với ba người kia, mà là mang Đường Phong đến một căn phòng trên lầu, bởi vì phòng nghỉ này được trang trí bởi thủy tinh trong suốt, bọn họ chỉ cần ẩn giấu tốt một chút là có thể không bị phát hiện mà nhìn xem tình huống bên trong.
Thuận tiện nói một câu, thủy tinh này cũng không có cách âm.
Giống như những gì Đường Phong nghĩ, người không có khả năng diễn trò cả đời, đi sắm vai một nhân vật không phải chính mình.
“Dân quốc tiểu sinh, gần đây sao không thấy cậu ở cùng với Tô tổng, có phải là bị bỏ rơi rồi không a? Hai người mới ở cùng không đến ba tháng đi, chậc chậc, tốc độ thật nhanh a." Ca Trần nhìn dân quốc tiểu sinh cực độ không vừa mắt nên vừa đến phòng nghỉ đã muốn cùng đối phương hục hặc.
Dân quốc tiểu sinh ngồi trước gương chậm rãi tẩy trang, uống một ngụm nước, chậm rãi mỉm cười nói: “Nghe nói lễ điện ảnh Thượng Hải lần này cậu một bộ điện ảnh cũng không có nhập vây, phim truyền hình lại bị người mới chiếm, ca hát thì đĩa nhạc không bán được, Ca Trần, thu hồi bộ dáng giả vờ đáng thương của cậu đi, cậu trừ bỏ có thể đi lừa mấy nam nhân thì có thể làm cái gì?"
“Cậu cho là mình là mặt hàng gì?"
“Tôi không phải mặt hàng gì, chỉ là vừa mới tiếp nhận một kịch bản của một bộ phim lớn mà thôi." Dân quốc tiểu sinh thấp giọng nở nụ cười, quay đầu miệt thị liếc mắt nhìn đối phương một cái, đánh giá qua lại trên người Ca Trần, cuối cùng chậc chậc lắc đầu.
“Nhìn dáng người của cậu xem, đừng nghĩ hỗn cái gì giới điện ảnh, có thể diễn điện ảnh gì a, cậu chỉ có thể diễn một cái nhân yêu mà thôi, điện ảnh mà có nam chính như cậu thì sẽ dâm đãng một mạch tận trời, gặp nam nhân sẽ dán lên, đáng tiếc hiện tại chẳng những Lục tổng không cần cậu, ngay cả Tô tổng cũng khinh thường cậu."
Dân quốc tiểu sinh nói một câu so với câu trước càng độc: “Ca Trần, không có nam nhân cậu còn cái gì, cậu cái gì cũng không có, chỉ còn một cái thân thể bị người chơi đùa đến rách nát."
Đường Phong không phải chưa từng gặp qua nam nhân cãi nhau, nhưng là như thế này… cũng thật quá khó nghĩ.
“Hai người các cậu có phiền hay không, muốn ồn ào liền cút đi." Ngồi ở một bên, Vệ Đạo Minh lên tiếng, lãnh nghiêm mặt, cúi đầu ngoạn di động, ngẫu nhiên nhếch miệng tà tà cười.
Dân quốc tiểu sinh cười hì hì đối Vệ Đạo Minh nịnh bợ nói: “Vệ ca, ngượng ngùng a, quấy rầy đến anh."
Thái độ kia có thể kêu là biến chuyển một trăm tám mươi độ.
“Ha ha, thật khó coi, khúm núm, dù cậu quỳ xuống liếm chân của hắn, hắn cũng không cho cậu cơ hội tốt gì, dân quốc tiểu sinh a, tôi xem là cậu ước gì chính mình cũng có chỗ chống sau lưng như hắn đi?" Ca Trần cũng không sợ Vệ Đạo Minh, trực tiếp mở miệng nói.
Như thế khiến Đường Phong có chút kinh ngạc, cậu nghĩ đến Ca Trần cũng sẽ giống dân quốc tiểu sinh đối Vệ Đạo Minh khách khách khí khí, nhưng nghĩ lại,hiện tại Ca Trần có Albert làm núi dựa, phỏng chừng cũng không sợ trời không sợ đất.
Nhưng là người như Albert, kỳ thật cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần là người Albert không coi trọng, nam nhân kia sẽ không chú ý đến.
Đường Phong cảm thấy nếu Ca Trần xem Albert như là núi dựa giống như Tô Khải Trình, đại khái sẽ té ngã rất đau.
Vệ Đạo Minh đại khái cũng không dự đoán được Ca Trần dám khiêu khích hắn như vậy, ném di động qua một bên, lời nói ngoan độc trực tiếp phóng xuất: “Tiểu hồ ly lại câu dẫn ai mà lại ở trong này cậy mạnh như vậy? Tôi nói cho cậu biết, câu dẫn nam nhân cũng cần kỹ thuật, cậu còn non lắm, đừng tưởng rằng tùy tiện cậu dẫn ai đó đã nghĩ chạy đến trên đầu của tôi."
“Vệ ca, hảo hảo giáo huấn cậu ta đi." Dân quốc tiểu sinh ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Ha ha, tôi sợ anh a, phong sát tôi sao?" Ca Trần đem mọi chuyện móc ra, “Tôi tìm nam nhân thì làm sao, cũng vẫn tốt hơn anh a, tìm người lớn hơn mình hai mươi tuổi, nửa đêm anh không cảm thấy ghê tởm sao? Nhìn thấy người mới so với anh vĩ đại hơn đi ra liền ngầm dùng sức đem người ta phong sát, Vệ Đạo Minh, tôi xem gọi anh là Vệ tiện cũng không sai a." Này xem như Ca Trần triệt để chọc tới Vệ Đạo Minh.
Đường Phong xem tới đây liền không muốn xem tiếp, một đám tiểu hài tử cả ngày cãi nhau ầm ĩ.
“Này có gì tốt mà xem?" Đường Phong lôi kéo Trần Minh Húc rời đi.
“Xem bọn hắn chó cắn chó a!" Trần Minh Húc quay đầu liền cười ha ha lên.
“Ngây thơ." Đường Phong nhịn không được cười nói.
“Liền thích xem bọn hắn cãi nhau, một đám khó coi muốn chết."
Trần Minh Húc cũng không làm được gì, liền cố gắng sáng tạo vài cơ hội làm người khác mâu thuẫn báo thù cho Đường Phong.
Trần Minh Húc là có thể giúp liền giúp, điều này Đường Phong sẽ ghi tạc trong lòng, bạn bè đáng quý nhất chính là lúc đối phương lâm vào khó khăn liền không chê phiền toái mà vươn tay giúp đỡ một phen.
Đến đài truyền hình sớm một tiếng, lúc Đường Phong cùng Tiểu Vũ đi vào thì Trần Minh Húc còn đang dẫn tiết mục.
Hiện tại những tiết mục yêu thích đều được đài truyền hình đem vài kì quay xong trong vòng một ngày, dù sao như vậy càng tiện cho người chủ trì an bài thời gian, người chủ trì nổi danh như Trần Minh Húc lại càng không có khả năng mỗi ngày đều ở đài truyền hình, rất nhiều thời gian đều là bay đi khắp nước thậm chí là toàn cầu.
Một tuần có thể rút ra hai ngày để đến đài truyền hình đã tính rất tốt rồi.
Thật đúng là trùng hợp, ngay trước tiết mục của Đường Phong, Trần Minh Húc đang phỏng vấn ba người cư nhiên đều là những người Đường Phong đã gặp qua, thậm chí quen biết.
Quen tuộc nhất chính là Ca Trần, người trẻ tuổi mang danh hào “thiên sứ" này ngồi trên sô pha vẫn là diễn một bộ dáng thẹn thùng, Đường Phong cảm thấy diễn xuất của Ca Trần phát huy lợi hại nhất chính là lúc này, so với diễn xuất trong điện ảnh càng xuất sắc hơn.
Một cái khác là dân quốc tiểu sinh bên người Tô Khải Trình khi trước, ngoại hình kia phẫn thẹn thùng không tốt lắm, nhưng người ta biết làm sao trang ngại ngùng nội liễm, ngẫu nhiên lộ ra vài cái tươi cười bất đắc dĩ cũng có thể miểu sát một đám sư nãi.
Mà người có vị trí ngồi gần người chủ trì Trần Minh Húc nhất, là người thật mà Đường Phong thấy lần đầu tiên, trước đó chỉ xem qua trên máy vi tính, Đại minh tinh trong nước Vệ Đạo Minh có danh hiệu đứng đầu tứ đại tiểu sinh.
Trần Minh Húc này, rõ ràng biết cậu cùng những người đó có chút quan hệ phức tạp, còn cố tình sắp xếp tiết mục của cậu ngay phía sau, khẳng định là cố ý.
Đường Phong vừa thấy mấy người kia đã biết Trần Minh Húc là cố ý kêu cậu tới, bất quá là muốn cho cậu nhìn thấy cái gì đây?
Nếu đã đến liền thuận tiện ngồi ở dưới xem hiện trường thu tiết mục.
Ngồi ở góc hẻo lánh không chút thu hút, Đường Phong liền nhìn Trần Minh Húc dẫn tiết mục, từ những gì phát huy nơi trường quay, hiển nhiên biểu hiện của Vệ Đạo Minh là tốt nhất, trả lời khéo léo lại trôi chảy, không để người tìm thấy chút sơ hở.
Nhưng đôi khi trả lời quá rập khuôn, liền có chút không thú vị.
Sau khi tận mắt thấy vị ở sau lưng cậu đâm dao nhỏ, Đường Phong cũng không có cảm xúc quá lớn gì, cậu lại xem Ca Trần cùng người chủ trì hỗ động, đại khái là biểu hiện của Ca Trần trên dưới màn hình khác biệt quá lớn khiến cho Đường Phong có mấy lần thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười, hoàn hảo là đều nghẹn lại được.
Tuy rằng diễn viên là dựa vào diễn xuất để sống, nhưng mỗi lần đối mặt màn ảnh đều phải tận lực như vậy, Ca Trần không cảm thấy mệt sao? Nếu là Đường Phong, phỏng chừng đã sớm tinh thần thác loạn.
Lại nhìn về dân quốc tiểu sinh, phần lớn thời gian đều không nói nhiều, ngẫu nhiên phá rối cũng là phá Ca Trần mà không phải phá Vệ Đạo Minh, xem ra người trong vòng luẩn quẩn này đều biết bối cảnh của Vệ Đạo Minh cứng rắn, không nhiều người dám trêu.
Một hồi tiết mục phỏng vấn sinh động tại đài truyền hình phát sinh trước mặt khiến Đường Phong đối với những người này có nhận thức bất đồng.
Sau khi thu tiết mục hoàn tất, ba diễn viên đều thực khách khí cùng Trần Minh Húc bắt tay chào hỏi, trên cơ bản không có người nguyện ý đối nghịch với người chủ trì nổi danh.
Đường Phong cũng thừa dịp này vọt đến phòng nghỉ của Trần Minh Húc, không lâu sau người trẻ tuổi liền mở cửa đi vào.
“Đến đây khi nào vậy?"
“Một giờ trước." Đường Phong thành thật trả lời.
“Vậy anh có xem tiết mục tôi vừa dẫn không?" Trần Minh Húc đi tới ngồi xuống, cầm lấy chai nước uống hai hớp, nói nhiều như vậy, thật khát.
“Thấy được."
“Thế nào, anh cảm thấy biểu hiện của ba người kia ra sao?" Trần Minh Húc cười hỏi, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.
“Vệ Đạo Minh biểu hiện tốt nhất, cẩn thận, nhưng người như vậy sẽ khiến người khác không có cảm giác chân thật, Ca Trần cùng dân quốc tiểu sinh không sai biệt lắm, nhưng Ca Trần hơi tốt hơn một chút, nhất là lúc hướng màn ảnh biểu diễn, tuy rằng là giả, nhưng có vẻ tự nhiên." Đường Phong đưa ra đánh giá chi tiết.
Sau đó lại hỏi: “Cậu là cố ý khiến tôi xem bọn họ lên tiết mục?"
“Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Lông mi vừa nhấc, Trần Minh Húc đột nhiên còn có một bộ dáng của hồ ly, cười hì hì kéo Đường Phong, thấp giọng cười nói, “Cho anh xem kịch vui."
Đường Phong mân khởi môi: “Cái gì trò hay, sao tôi lại cảm thấy cậu giống như có âm mưu to lớn nào đó."
“Tôi là cố ý mời ba người bọn họ đến cùng nhau." Trần Minh Húc buông chai nước xuống, nói, “Vệ Đạo Minh muốn tuyên truyền bộ phim mới của hắn, dân quốc tiểu sinh muốn tiến quân vào giới điện ảnh, Ca Trần cần ánh sáng, ba người bọn họ khẳng định sẽ không cự tuyệt lời mời của tôi, tôi đem ba người bọn họ ghé vào cùng nhau, muốn cho anh nhìn xem ba người này đều không phải là người tốt, lúc ở chung một chỗ sẽ ra bộ dáng gì."
Nói xong Trần Minh Húc liền đứng lên, nói: “Đi, tôi dẫn anh đi xem."
Trần Minh Húc không có dẫn Đường Phong đi đối mặt trực tiếp với ba người kia, mà là mang Đường Phong đến một căn phòng trên lầu, bởi vì phòng nghỉ này được trang trí bởi thủy tinh trong suốt, bọn họ chỉ cần ẩn giấu tốt một chút là có thể không bị phát hiện mà nhìn xem tình huống bên trong.
Thuận tiện nói một câu, thủy tinh này cũng không có cách âm.
Giống như những gì Đường Phong nghĩ, người không có khả năng diễn trò cả đời, đi sắm vai một nhân vật không phải chính mình.
“Dân quốc tiểu sinh, gần đây sao không thấy cậu ở cùng với Tô tổng, có phải là bị bỏ rơi rồi không a? Hai người mới ở cùng không đến ba tháng đi, chậc chậc, tốc độ thật nhanh a." Ca Trần nhìn dân quốc tiểu sinh cực độ không vừa mắt nên vừa đến phòng nghỉ đã muốn cùng đối phương hục hặc.
Dân quốc tiểu sinh ngồi trước gương chậm rãi tẩy trang, uống một ngụm nước, chậm rãi mỉm cười nói: “Nghe nói lễ điện ảnh Thượng Hải lần này cậu một bộ điện ảnh cũng không có nhập vây, phim truyền hình lại bị người mới chiếm, ca hát thì đĩa nhạc không bán được, Ca Trần, thu hồi bộ dáng giả vờ đáng thương của cậu đi, cậu trừ bỏ có thể đi lừa mấy nam nhân thì có thể làm cái gì?"
“Cậu cho là mình là mặt hàng gì?"
“Tôi không phải mặt hàng gì, chỉ là vừa mới tiếp nhận một kịch bản của một bộ phim lớn mà thôi." Dân quốc tiểu sinh thấp giọng nở nụ cười, quay đầu miệt thị liếc mắt nhìn đối phương một cái, đánh giá qua lại trên người Ca Trần, cuối cùng chậc chậc lắc đầu.
“Nhìn dáng người của cậu xem, đừng nghĩ hỗn cái gì giới điện ảnh, có thể diễn điện ảnh gì a, cậu chỉ có thể diễn một cái nhân yêu mà thôi, điện ảnh mà có nam chính như cậu thì sẽ dâm đãng một mạch tận trời, gặp nam nhân sẽ dán lên, đáng tiếc hiện tại chẳng những Lục tổng không cần cậu, ngay cả Tô tổng cũng khinh thường cậu."
Dân quốc tiểu sinh nói một câu so với câu trước càng độc: “Ca Trần, không có nam nhân cậu còn cái gì, cậu cái gì cũng không có, chỉ còn một cái thân thể bị người chơi đùa đến rách nát."
Đường Phong không phải chưa từng gặp qua nam nhân cãi nhau, nhưng là như thế này… cũng thật quá khó nghĩ.
“Hai người các cậu có phiền hay không, muốn ồn ào liền cút đi." Ngồi ở một bên, Vệ Đạo Minh lên tiếng, lãnh nghiêm mặt, cúi đầu ngoạn di động, ngẫu nhiên nhếch miệng tà tà cười.
Dân quốc tiểu sinh cười hì hì đối Vệ Đạo Minh nịnh bợ nói: “Vệ ca, ngượng ngùng a, quấy rầy đến anh."
Thái độ kia có thể kêu là biến chuyển một trăm tám mươi độ.
“Ha ha, thật khó coi, khúm núm, dù cậu quỳ xuống liếm chân của hắn, hắn cũng không cho cậu cơ hội tốt gì, dân quốc tiểu sinh a, tôi xem là cậu ước gì chính mình cũng có chỗ chống sau lưng như hắn đi?" Ca Trần cũng không sợ Vệ Đạo Minh, trực tiếp mở miệng nói.
Như thế khiến Đường Phong có chút kinh ngạc, cậu nghĩ đến Ca Trần cũng sẽ giống dân quốc tiểu sinh đối Vệ Đạo Minh khách khách khí khí, nhưng nghĩ lại,hiện tại Ca Trần có Albert làm núi dựa, phỏng chừng cũng không sợ trời không sợ đất.
Nhưng là người như Albert, kỳ thật cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần là người Albert không coi trọng, nam nhân kia sẽ không chú ý đến.
Đường Phong cảm thấy nếu Ca Trần xem Albert như là núi dựa giống như Tô Khải Trình, đại khái sẽ té ngã rất đau.
Vệ Đạo Minh đại khái cũng không dự đoán được Ca Trần dám khiêu khích hắn như vậy, ném di động qua một bên, lời nói ngoan độc trực tiếp phóng xuất: “Tiểu hồ ly lại câu dẫn ai mà lại ở trong này cậy mạnh như vậy? Tôi nói cho cậu biết, câu dẫn nam nhân cũng cần kỹ thuật, cậu còn non lắm, đừng tưởng rằng tùy tiện cậu dẫn ai đó đã nghĩ chạy đến trên đầu của tôi."
“Vệ ca, hảo hảo giáo huấn cậu ta đi." Dân quốc tiểu sinh ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Ha ha, tôi sợ anh a, phong sát tôi sao?" Ca Trần đem mọi chuyện móc ra, “Tôi tìm nam nhân thì làm sao, cũng vẫn tốt hơn anh a, tìm người lớn hơn mình hai mươi tuổi, nửa đêm anh không cảm thấy ghê tởm sao? Nhìn thấy người mới so với anh vĩ đại hơn đi ra liền ngầm dùng sức đem người ta phong sát, Vệ Đạo Minh, tôi xem gọi anh là Vệ tiện cũng không sai a." Này xem như Ca Trần triệt để chọc tới Vệ Đạo Minh.
Đường Phong xem tới đây liền không muốn xem tiếp, một đám tiểu hài tử cả ngày cãi nhau ầm ĩ.
“Này có gì tốt mà xem?" Đường Phong lôi kéo Trần Minh Húc rời đi.
“Xem bọn hắn chó cắn chó a!" Trần Minh Húc quay đầu liền cười ha ha lên.
“Ngây thơ." Đường Phong nhịn không được cười nói.
“Liền thích xem bọn hắn cãi nhau, một đám khó coi muốn chết."
Trần Minh Húc cũng không làm được gì, liền cố gắng sáng tạo vài cơ hội làm người khác mâu thuẫn báo thù cho Đường Phong.
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương