Siêu Sao

Chương 187: Lời nói thật lòng

Sớm đã có xe chờ dưới lầu của khách sạn, sau khi ly khai khách sạn, Đường Phong đã bị mang vào trong xe, từ lúc bọn họ rời đi đến dưới lầu, Albert thật sự không có cho người đuổi theo.

“Sợ sao? Ha ha, Albert nói nghe hay như vậy, kỳ thật là không nghĩ chỉ vì một tao nam nhân như anh mà đắc tội Tiểu Ác Ma tôi mới thả chúng ta đi, như vậy tôi sẽ giết anh."

Cửa xe đóng lại, người cùng cảnh vật hai bên cửa sổ nhanh chóng xẹt qua.

Đường Phong không để ý đến Tiểu Ác Ma ngồi bên trái cậu, thẳng chuyển hướng nhìn “lão may" ở mặt khác, vươn tay đi sờ mặt nam nhân: “Có phải cũng là mặt nạ giống như của Albert hay không?"

“Uy! Tôi đang nói chuyện với anh đó!"

Sát thủ tính tình táo bạo vươn tay muốn bắt Đường Phong, nhưng có người so với hắn động tác càng nhanh, “lão may" một phen chặn Tiểu Ác Ma, trong miệng phát ra thanh âm trẻ tuổi lại quen thuộc: “Tiểu Ác Ma, đủ, không cần thật quá đáng."

“Thiết! Sớm như vậy liền bại lộ, nhàm chán a." Miệng sách một tiếng, Tiểu Ác Ma gối hai tay lên sau đầu rầm rì, “Lục Thiên Thần, anh liền chỉ có chút bản sự như vậy, đối với loại tao nam nhân bị người khác chơi đùa liền thích như vậy a?"

“Nhiệm vụ đã kết thúc, Tiểu Ác Ma, câm miệng của cậu lại." Vươn tay đem mặt nạ phảng chân kéo xuống, Lục Thiên Thần nhìn về phía Đường Phong, khóe miệng hàm chứa một phần cười khổ nói: “Không có việc gì."

Lục Thiên Thần cúi đầu kéo tay Đường Phong qua, từ trong một rương nhỏ trong xe lấy ra thuốc cùng băng gạc, băng bó vết thương cho cậu.

“Hừ, hung cái gì mà hung, tôi còn không phải vì diễn trò cho càng thêm thật sao, người nam nhân này không phải diễn viên sao? Đường tiên sinh, anh nói tôi nói đúng hay không?" Cắt người khác một dao còn hỏi thoải mái sao, vấn đề Tiểu Ác Ma hỏi làm cho Đường Phong có chút bất đắc dĩ.

“Đừng để ý tới hắn." Lục Thiên Thần nghiêng người đem Đường Phong kéo đến ngồi bên cạnh cửa xe, chính mình ngồi ngăn cách giữa Tiểu Ác Ma cùng Đường Phong, không để hai người ngồi cạnh nhau.

Có một ít người có thể cùng người trở thành bạn bè ngay sau đó lại đâm ngươi một dao, người như vậy chính là sát thủ.

Cho dù nhóm của hắn đã là bạn bè nhiều năm, Lục Thiên Thần đối Tiểu Ác Ma vẫn không có trăm phần trăm yên tâm, đây là vì sao làm một người ủy thác hắn cũng sẽ đi theo Tiểu Ác Ma cùng đi tìm Đường Phong.

Một khi tình thế không đúng, ít nhất hắn có thể thay đổi hành động.

“Vừa rồi siết cậu đau đi?" Lục Thiên Thần tiến qua xem xét vệt dây trên cổ cậu, lúc đầu đem thước dây siết cổ Đường Phong hắn có hơi dùng lực, sau đó không hề dùng lực nữa, nhưng trên cổ Đường Phong vẫn để lại một đường hồng ngân nhợt nhạt.

Đường Phong lắc đầu: “Không có việc gì, một chút liền tốt."

“Anh ta là nam nhân cũng không phải cô nương mềm mại, anh lo lắng như vậy làm gì, được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là cắt vỡ da anh ta một chút mà thôi, cũng không phải cắt rời tay anh ta, đau lòng cái gì a, khó coi." Tiểu Ác Ma đem đầu xoay đi, không nhìn tới hai nam nhân bên cạnh.

Đường Phong cười khổ, Lục Thiên Thần tới rất đột nhiên, đột nhiên đến mức hiện tại cậu không biết mình nên có phản ứng gì, nói xác thực hơn, cậu không biết nói gì cùng đối phương, nhất là vừa trải qua một ít chuyện loạn thất bát tao.

Lục Thiên Thần cũng không nói gì, chỉ là sau khi thở dài một tiếng cho Đường Phong một cái ôm rắn chắc.

“Tôi không sao." Đường Phong cho Lục Thiên Thần một cái ôm ngược lại, nam nhân này thật lo lắng cho cậu đi, bằng không cũng sẽ không đến đây tìm cậu.

“Đừng quá cậy mạnh, tôi biết cậu rất lợi hại cũng rất hiểu chuyện, nhưng ngẫu nhiên yếu thế cũng sẽ không sao." Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, tựa hồ có chút cảm thán.

Đường Phong nghe xong chỉ cười, cũng không cự tuyệt ý tốt của đối phương: “Vậy nhượng tôi dựa vào một lát đi."

“Bả vai của tôi tùy thời đều hoan nghênh cậu." Lục Thiên Thần cong khóe miệng.

“Buồn nôn." Tiểu Ác Ma lỗi thời phun ra một câu, chỉ là không có người để ý đến hắn.





Đường Phong ở chỗ Albert đã tắm qua vừa chạy về tới khách sạn do Lục Thiên Thần an bài lại chạy vào phòng tắm, cậu nằm trong bồn tắm lớn đầy nước, không nhúc nhích nhìn màn hình treo trên vách tường, trên màn hình đang chiếu một bộ phim hài, xem đến chỗ buồn cười, Đường Phong liền nhịn không được nở nụ cười.

Tắm rửa cùng xem phim là biện pháp tốt giúp tinh thần của cậu trở nên thoải mái, tiến hành đồng thời lại càng tốt hơn.

Tắm cũng tắm đủ, phim cũng đã xem xong, người đến lúc ra ngoài.

Lúc Đường Phong đi ra phát hiện quần áo của mình đã được thay đổi thành một bộ mới tinh, bộ vừa mặc không biết đã đi nơi nào, sau khi cậu mặc quần áo xong liền phát hiện quần áo kia nằm trong thùng rác.

“Kia thế nhưng là chất vải tốt." Thật sự lãng phí, như thế nào lại ném?

“Tôi có thể mua cho cậu cái tốt hơn." Lục Thiên Thần vẫn ngồi tại phòng khách, nơi nào cũng không đi.

Đường Phong chỉ là nở nụ cười một chút, sau đó đi qua ngồi đối diện với Lục Thiên Thần: “Quần áo tôi có thể tự mình mua, nhưng tiết kiệm là một thói quen tốt, Tốt lắm Lục Thiên Thần, đừng nhìn tôi như vậy, tôi tốt lắm, không có bị Charles ngược đãi cũng không có bị Albert tra tấn, trên thực tế bọn họ đối tôi đều coi như tương đối tốt."

“Cậu luôn dễ ở chung, dễ nói tốt cho người khác như vậy sao?" Buông xuống báo chí không biết có nhìn hay không trong tay, Lục Thiên Thần khẽ cau mày nhìn cậu.

“Tôi không phải người dễ ở chung dễ nói tốt cho người khác, đã ở chung với tôi một đoạn thời gian anh cảm thấy sao?" Đường Phong cười rót cho mình một ly nước, uống một ngụm nhuận nhuận yết hầu, nói: “Cám ơn anh đã mang tôi đi ra, Lục Thiên Thần, anh xem như là người hiểu tôi nhất, có chút việc tôi cũng chỉ có thể nói trước mặt anh."

“Cậu đương nhiên có thể nói."

Lục Thiên Thần đứng lên ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, tay nhẹ nhàng đặt lên eo cậu.

“Có cái gì muốn nói liền nói ra, tôi nguyện ý nghe cậu nói, cũng vui vẻ giữ bí mật giúp cậu." Cuối cùng một câu dẫn theo một ít hương vị khác, chỉ có hắn cùng cậu biết được bí mật không thể tưởng tượng này.

Cho tới bây giờ Đường Phong cũng hiểu được Lục Thiên Thần quả nhiên không phải người bình thường, cái loại chuyện trọng sinh mang sắc thái thần kỳ này cũng có thể nhận.

“Từ Albert nơi đó đi ra, vì thế hiện tại tôi ở tại nơi này của anh, đối tình cảnh của tôi mà nói tựa hồ không có bao nhiêu khác biệt," Cúi đầu nhẹ nhàng cười khổ, Đường Phong thở dài dựa lưng vào sô pha, “Lúc đầu tôi vì bảo toàn chính mình, cố gắng ép chính mình đi tiếp nhận Charles, bởi vì Charles là người tính ra không tệ, thậm chí có thể nói vĩ đại, cho nên việc tiếp nhận cũng không tính quá khó khăn."

“Thực xin lỗi." Lục Thiên Thần cư nhiên giải thích.

“Đừng như vậy, nghe tôi nói đã." Đường Phong tiếp tục nói, “Có đôi khi tôi lại nghĩ, nếu lúc đầu tôi gặp không phải một Charles hài hước vui vẻ, mà là một người đáng sợ cổ quái lại biến thái nào đó, tôi còn có thể éo bản thân kiên trì tiếp hay không, thậm chí từ bên trong còn tìm ra một ít thú vui."

Đường Phong mỉm cười đem đầu chuyển hướng Lục Thiên Thần hỏi: “Nghe tôi nói như vậy có cảm thấy thất vọng hay không, tôi cư nhiên là một nam nhân như vậy, tùy tùy tiện tiện liền đối vận mệnh cúi đầu."

“Đối vận mệnh cúi đầu hoặc ngẩng đầu, đứng chỗ cũ không thay đổi, không có gì đáng giá khích lệ cũng không có gì đáng giá phê phán, đối với tôi mà nói, cậu sẽ không khiến tôi cảm thấy thất vọng, lại sẽ làm cho nơi này của tôi cảm thấy đau." Nắm tay cậu đặt tại ngực trái của bản thân, Lục Thiên Thần cũng không tiến hành càng thêm nhiều hành động thân mật, chỉ là nắm như vậy.

“Không tất yếu đau, kỳ thật mặc kệ là Charles, anh thậm chí là Albert trong miệng các anh là đại biến thái, đều không có thật sự tổn thương qua tôi, kỳ thật tôi đã tính là may mắn." Đường Phong nói xong, cậu không có nói sai, không phải cậu cố ý vì chiếm được hảo cảm của Lục Thiên Thần hay cái gì khác.

Cậu nhìn thấy rất nhiều người trải qua rất nhiều bi thảm, đùa bỡn thân thể người khác, đùa bỡn cảm tình, thậm chí là lâm vào trả giá đại giới cực lớn.

Mà cậu thì sao, mặc kệ đã trải qua cái gì, ít nhất hiện tại Lục Thiên Thần cũng tốt, Charles cũng thế, thậm chí cả Albert khiến cậu sờ không rõ đối cậu đều nhiều ít cũng có chút cảm tình bên trong.

Nhưng là, có một số việc cậu vẫn muốn nói ra.

“Nhưng tôi không thích loại trạng thái hiện tại này, anh, Charles thậm chí là Albert, mặc kệ tôi đi tới nơi nào đều cảm thấy chính mình bất quá là từ một lồng sắt này nhảy vào trong một cái lồng sắt khác, Lục Thiên Thần, anh hiểu những gì tôi nói không?"

Mà cậu cũng chỉ có thể nói với Lục Thiên Thần người hiểu cậu nhất mà thôi.

Albert đại khái sẽ không để ý tới, thậm chí còn có thể đem ra một bộ lý luận cãi lại cách nói của cậu, mà Charles chỉ biết làm việc xấu với cậu.

“Tôi nghĩ muốn cuộc sống thuộc về chính mình, chân chính thuộc về chính mình." Cuối cùng Đường Phong vẫn đem ý của cậu biểu đạt ra, “Sau khi lễ điện ảnh Venice kết thúc để cho tôi rời đi, làm một người độc lập, một Đường Phong chân chính."

“Tốt lắm Lục Thiên Thần, đừng nhìn tôi như vậy, tôi vẫn là nhân viên của anh, trước khi hợp đồng chưa kết thúc sẽ không đi ăn máng khác." Đường Phong cười mở vui đùa, câu cùng đợi Lục Thiên Thần cho hắn hổi phục, “Như vậy đáp án của anh là gì?"

“Nếu đây là ý nguyện của cậu, tôi sẽ đồng ý." Lục Thiên Thần hơi nheo mắt lại, vươn tay ôm lấy cậu, “Cậu đương nhiên là chính cậu, tôi sẽ không đem cậu nhốt lại."

“Cám ơn."

Về phần Charles cùng Albert, Đường Phong cũng không quá lo lắng.

Khi tất cả mọi người rời đi khỏi bên người cậu, cũng là một loại cân bằng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại