Siêu Sao Yêu Đại Thúc
Chương 18
"Tiểu Dật... Anh làm gì vậy?!"
Cửa chính đã bị khóa lại, mặc cho ả có la to đến mấy cũng chẳng có cách nào đi vào, bị Thần Dật đuổi ra làm cho Nhã Hinh tức muốn vò đầu, bất quá sợ làm thế tóc sẽ bị rối, cuối cũng chỉ có thể cào Tiểu Chí đứng kế bên.
"Má! Con điên này, cô làm gì tôi thế?" Trên lưng một trận đau đớn, Tiểu Chí còn đang mơ mơ màng màng lập tức tránh xa khỏi Nhã Hinh.
"AAA! Tức quá, Tiểu Dật đuổi tôi rồi, sao anh ấy lại làm vậy chứ? Tôi xinh xắn dễ thương thế này mà! Đúng là đồ bạc bẽo!" Không có chỗ phát tiết, ả chỉ có thể giẫm chân liên tục, hận không thể giẩm thủng mặt đất một lỗ to.
"Nếu thích nó đến thế, sao lúc đầu cô đá nó làm gì, thật không hiểu nỗi phụ nữ các cô." Ngáp một cái, Tiểu Chí lắc lắc đầu.
"Nè, anh là anh họ tôi đó, anh đứng về phía ai vậy hả?" Ngồi trên xe, Nhã Hinh bất mãn nói "Anh nghĩ tôi với anh đều tự nguyện hả? Ở cái xã hội cạnh tranh kịch liệt này, một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như tôi đương nhiên là muốn chọn một người đàn ông ưu tú để dựa vào cả đời, giống như đàn ông các ông chọn phụ nữ, không cho tui chọn đàn ông sao?"
Tựa vào ghế xe, Tiểu Chí nhìn không ra Nhã Hinh chỗ nào gọi là yếu đuối.
"Đại tiểu thư, nói dối vừa thôi." Tiếu Chí hỏi "Không phải ba cô ở Châu Âu kiếm được một cậu ấm thú vị, kêu cô qua để mai mối sao? Nghe đâu sau đó đính hôn luôn rồi mà, sao quay lại tìm Thần Dật thế?"
Như là chạm trúng nỗi đau, Nhã Hinh vẻ mặt thống khổ nói "Đều là do ba tôi mà ra, trước đó nói gì mà thằng đó đẹp trai hơn Thần Dật, thành thục với nhiều tiền hơn."
"Ủa, chẳng lẽ là một ông già à?" Tiểu Chí cười nói.
Nhã Hinh trừng mắt nhìn Tiểu Chí, than thở: "Lớn hơn Thần Dật vài tuổi thôi, thằng đó cũng đẹp trai, lễ phép lắm, là đàn ông khuôn mẫu điển hình đó, rất nhiều phụ nữ theo đuổi."
"Nó thích đàn ông hở?" Tiểu Chí tò mò hỏi.
"Tôi mặc kệ ổng có thích đàn ông hay không, chỉ cần sau khi kết hôn không bạc đãi tôi, thú vui này nọ mỗi cái mỗi thứ sao cũng được, ai ngờ ổng thích anh trai ổng." Nhã Hinh vẻ mặt chịu không nổi, thè lưỡi: "Gia đình loạn như vậy nên thôi, tôi cũng không muốn biến thành vật hi sinh."
"Woa ~ thì ra thầy Đường cũng thích Thần Dật, ở trên lớp mở nhạc của Thần Dật nha!"
"Chuyện lạ của năm, haha."
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh tốp thì ra về, tốp thì tụ lại chém gió chuyện lạ trong ngày, từ trước tới giờ thầy Đường chưa bao giờ nhắc tới giải trí minh tinh này nọ, ai ngờ hôm nay phá lệ mở một cái MV của Thần Dật lúc cuối giờ.
"Kỳ thật thầy cũng là người theo kịp thời đại mà..!" Đường Văn Bác nâng nâng mắt kiếng, nhanh chóng đi khỏi một đám học sinh ở bên cạnh, lưu lại tiếng cười như có như không.
"Thầy Đường hình như càng ngày càng đẹp trai..." Sau lưng vang lên vài tiếng háo sắc.
Không biết có nghe bọn học sinh khen hay không, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên mở MV của Thần Dật trên phòng học, Đường Văn Bác cũng có chút hưng phấn, nhẹ nhàng bước xuống lầu, lúc đang chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện trước cửa trường học tụ tập không ít học sinh bu xem.
Đại nhân vật nào tới vậy? Sao mọi người bàn tán nhiều thế?
"Nè, các em đang nhìn gì thế?" Đường Văn Bác cũng chạy đi theo xem náo nhiệt.
"A, thầy Đường, trước trường có nguyên một dàn xe "khủng", người xuất hiện mặc tây phục màu đen áo sơ mi trắng, không biết là tới tìm ai nữa, có cảm giác như đang đóng phim..." Mấy học sinh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Đường Văn Bác tiến đến đám người nhìn chăm chú, ba chiếc xe cao cấp có rèm che sang trọng đỗ trước trường học, các học sinh tránh đường liên tiếp dòm qua, đứng kế bên mỗi chiếc xe là một người đàn ông đeo mắt kính đen đang tìm kiếm cái gì.
Tấm rèm trong xe đột nhiên từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút lạnh lùng của một người đàn ông, nói với người áo đen cái gì đó, trên mặt còn có chút nghi hoặc.
Đường Văn Bác yên lặng lui về sau, thừa dịp tan học, học sinh ra về rất đông liền chuồn đi.
Nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe, lúc dăt xe ô tô chạy ra ngoài thì gặp được đồng nghiệp.
"A, thầy Đường!" Người kia nhìn Đường Văn Bác, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc sau đó lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười "Anh còn ở trong đây làm gì? Em trai anh đến tìm anh kìa, chúng ta làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy rồi, sao chưa bao giờ nghe anh nhắc tới em trai của mình vậy, chân nhân bất lộ tướng!"
"Ở nhà tiền nhiều như thế còn làm thầy giáo làm gì cho cực!" Đồng nghiệp cười hề hề nói.
"Em trai tôi... Hahahaha..." Đường Văn Bác cười khan vài tiếng, hỏi "Thầy Trương, em trai tôi đâu hả?"
"Hiệu trưởng đưa cậu ta tới đây rồi đó, giờ anh mà ra ngoài làm có thể gặp được cậu ta." Thầy Trương cười hề hề vỗ vỗ bả vai Đường Văn Bác "Thôi không nói nữa, bữa nào đi ăn cơm chung nha thầy Đường."
"Ừ, nhất định." Đường Văn Bác cười nói, nhìn thầy Trương lùi xe ra ngoài, anh lập tức đạp ga ô tô chạy ra ngoài, đúng là vừa mới tới cửa liền nghe tiếng hiệu trưởng lớn tiếng gọi, Đường Văn Bác lập tức cắm đầu phóng xe chạy, vội vàng chạy đi tìm chỗ núp.
"Thầy Đường, thầy Đường?" Viện trường hô lớn, quay đầu nhìn người thanh niên trẻ tuổi nói "Lạ quá, sau khi tan học thì thầy Đường hay tới đây để lấy xe."
Nhìn thấy thầy Trương đang chuẩn bị lấy xe, hiệu trưởng hỏi: "Thầy Trương, có thấy thầy Đường đâu không?"
"Mới rồi còn ở nơi này mà, mọi người không gặp anh ta sao?" Thầy Trương có chút không hiểu, nhìn người thanh niên bên cạnh hiệu trưởng, thân thiện đi tới "A, cậu là em trai thầy Đường hả? Xin chào."
Đáp trả lại chỉ có cái quét mắt nhàn nhạt, căn bản là không có ý định phản ứng, thầy Trương xấu hổ một trận, hừ nhẹ một tiếng lái xe ra ngoài.
"Haha, chắc thầy Đường đi rồi." Hiệu trưởng đứng kế bên xấu hổ nói.
"Vậy à?" Người thanh niên cười lạnh một tiếng, bước sâu vào trong bãi đổ xe, nơi này chỉ có một cửa để ra ngoài, trừ cái đó ra không còn cách nào để ra khỏi chỗ này.
Từng bước một đi vào trong, mỗi một bước đều cố ý phát ra âm thanh, người thanh niên bình tĩnh quan sát toàn bộ xe ô tô đang đỗ, đột nhiên nhìn thầy một góc áo lòi ra sau một chiếc xe ô tô, người thanh niên lạnh lùng mỉm cười.
"Vincent, anh muốn chơi trò "trốn tìm" với em sao?" Thanh âm mang theo một chút ý cười, vang lên từ đỉnh đầu anh.
Bị phát hiện chỗ trốn, Đường Văn Bác cười hề hề từ mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người "Chậc... Elvis, vẫn bị em phát hiện ra."
"Anh, em rất nhớ anh." Người thanh niên tiến lên ôm Đường Văn Bác một cái.
"Đừng quên, từ nhỏ tới lớn chơi trò trốn tìm, anh chưa bao giờ thắng hết." Nhẹ nhàng thổi một ngụm khí bên tai anh, tay Elvis đặt bên hông ôm anh thật chặt.
Cửa chính đã bị khóa lại, mặc cho ả có la to đến mấy cũng chẳng có cách nào đi vào, bị Thần Dật đuổi ra làm cho Nhã Hinh tức muốn vò đầu, bất quá sợ làm thế tóc sẽ bị rối, cuối cũng chỉ có thể cào Tiểu Chí đứng kế bên.
"Má! Con điên này, cô làm gì tôi thế?" Trên lưng một trận đau đớn, Tiểu Chí còn đang mơ mơ màng màng lập tức tránh xa khỏi Nhã Hinh.
"AAA! Tức quá, Tiểu Dật đuổi tôi rồi, sao anh ấy lại làm vậy chứ? Tôi xinh xắn dễ thương thế này mà! Đúng là đồ bạc bẽo!" Không có chỗ phát tiết, ả chỉ có thể giẫm chân liên tục, hận không thể giẩm thủng mặt đất một lỗ to.
"Nếu thích nó đến thế, sao lúc đầu cô đá nó làm gì, thật không hiểu nỗi phụ nữ các cô." Ngáp một cái, Tiểu Chí lắc lắc đầu.
"Nè, anh là anh họ tôi đó, anh đứng về phía ai vậy hả?" Ngồi trên xe, Nhã Hinh bất mãn nói "Anh nghĩ tôi với anh đều tự nguyện hả? Ở cái xã hội cạnh tranh kịch liệt này, một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như tôi đương nhiên là muốn chọn một người đàn ông ưu tú để dựa vào cả đời, giống như đàn ông các ông chọn phụ nữ, không cho tui chọn đàn ông sao?"
Tựa vào ghế xe, Tiểu Chí nhìn không ra Nhã Hinh chỗ nào gọi là yếu đuối.
"Đại tiểu thư, nói dối vừa thôi." Tiếu Chí hỏi "Không phải ba cô ở Châu Âu kiếm được một cậu ấm thú vị, kêu cô qua để mai mối sao? Nghe đâu sau đó đính hôn luôn rồi mà, sao quay lại tìm Thần Dật thế?"
Như là chạm trúng nỗi đau, Nhã Hinh vẻ mặt thống khổ nói "Đều là do ba tôi mà ra, trước đó nói gì mà thằng đó đẹp trai hơn Thần Dật, thành thục với nhiều tiền hơn."
"Ủa, chẳng lẽ là một ông già à?" Tiểu Chí cười nói.
Nhã Hinh trừng mắt nhìn Tiểu Chí, than thở: "Lớn hơn Thần Dật vài tuổi thôi, thằng đó cũng đẹp trai, lễ phép lắm, là đàn ông khuôn mẫu điển hình đó, rất nhiều phụ nữ theo đuổi."
"Nó thích đàn ông hở?" Tiểu Chí tò mò hỏi.
"Tôi mặc kệ ổng có thích đàn ông hay không, chỉ cần sau khi kết hôn không bạc đãi tôi, thú vui này nọ mỗi cái mỗi thứ sao cũng được, ai ngờ ổng thích anh trai ổng." Nhã Hinh vẻ mặt chịu không nổi, thè lưỡi: "Gia đình loạn như vậy nên thôi, tôi cũng không muốn biến thành vật hi sinh."
"Woa ~ thì ra thầy Đường cũng thích Thần Dật, ở trên lớp mở nhạc của Thần Dật nha!"
"Chuyện lạ của năm, haha."
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh tốp thì ra về, tốp thì tụ lại chém gió chuyện lạ trong ngày, từ trước tới giờ thầy Đường chưa bao giờ nhắc tới giải trí minh tinh này nọ, ai ngờ hôm nay phá lệ mở một cái MV của Thần Dật lúc cuối giờ.
"Kỳ thật thầy cũng là người theo kịp thời đại mà..!" Đường Văn Bác nâng nâng mắt kiếng, nhanh chóng đi khỏi một đám học sinh ở bên cạnh, lưu lại tiếng cười như có như không.
"Thầy Đường hình như càng ngày càng đẹp trai..." Sau lưng vang lên vài tiếng háo sắc.
Không biết có nghe bọn học sinh khen hay không, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên mở MV của Thần Dật trên phòng học, Đường Văn Bác cũng có chút hưng phấn, nhẹ nhàng bước xuống lầu, lúc đang chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện trước cửa trường học tụ tập không ít học sinh bu xem.
Đại nhân vật nào tới vậy? Sao mọi người bàn tán nhiều thế?
"Nè, các em đang nhìn gì thế?" Đường Văn Bác cũng chạy đi theo xem náo nhiệt.
"A, thầy Đường, trước trường có nguyên một dàn xe "khủng", người xuất hiện mặc tây phục màu đen áo sơ mi trắng, không biết là tới tìm ai nữa, có cảm giác như đang đóng phim..." Mấy học sinh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Đường Văn Bác tiến đến đám người nhìn chăm chú, ba chiếc xe cao cấp có rèm che sang trọng đỗ trước trường học, các học sinh tránh đường liên tiếp dòm qua, đứng kế bên mỗi chiếc xe là một người đàn ông đeo mắt kính đen đang tìm kiếm cái gì.
Tấm rèm trong xe đột nhiên từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút lạnh lùng của một người đàn ông, nói với người áo đen cái gì đó, trên mặt còn có chút nghi hoặc.
Đường Văn Bác yên lặng lui về sau, thừa dịp tan học, học sinh ra về rất đông liền chuồn đi.
Nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe, lúc dăt xe ô tô chạy ra ngoài thì gặp được đồng nghiệp.
"A, thầy Đường!" Người kia nhìn Đường Văn Bác, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc sau đó lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười "Anh còn ở trong đây làm gì? Em trai anh đến tìm anh kìa, chúng ta làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy rồi, sao chưa bao giờ nghe anh nhắc tới em trai của mình vậy, chân nhân bất lộ tướng!"
"Ở nhà tiền nhiều như thế còn làm thầy giáo làm gì cho cực!" Đồng nghiệp cười hề hề nói.
"Em trai tôi... Hahahaha..." Đường Văn Bác cười khan vài tiếng, hỏi "Thầy Trương, em trai tôi đâu hả?"
"Hiệu trưởng đưa cậu ta tới đây rồi đó, giờ anh mà ra ngoài làm có thể gặp được cậu ta." Thầy Trương cười hề hề vỗ vỗ bả vai Đường Văn Bác "Thôi không nói nữa, bữa nào đi ăn cơm chung nha thầy Đường."
"Ừ, nhất định." Đường Văn Bác cười nói, nhìn thầy Trương lùi xe ra ngoài, anh lập tức đạp ga ô tô chạy ra ngoài, đúng là vừa mới tới cửa liền nghe tiếng hiệu trưởng lớn tiếng gọi, Đường Văn Bác lập tức cắm đầu phóng xe chạy, vội vàng chạy đi tìm chỗ núp.
"Thầy Đường, thầy Đường?" Viện trường hô lớn, quay đầu nhìn người thanh niên trẻ tuổi nói "Lạ quá, sau khi tan học thì thầy Đường hay tới đây để lấy xe."
Nhìn thấy thầy Trương đang chuẩn bị lấy xe, hiệu trưởng hỏi: "Thầy Trương, có thấy thầy Đường đâu không?"
"Mới rồi còn ở nơi này mà, mọi người không gặp anh ta sao?" Thầy Trương có chút không hiểu, nhìn người thanh niên bên cạnh hiệu trưởng, thân thiện đi tới "A, cậu là em trai thầy Đường hả? Xin chào."
Đáp trả lại chỉ có cái quét mắt nhàn nhạt, căn bản là không có ý định phản ứng, thầy Trương xấu hổ một trận, hừ nhẹ một tiếng lái xe ra ngoài.
"Haha, chắc thầy Đường đi rồi." Hiệu trưởng đứng kế bên xấu hổ nói.
"Vậy à?" Người thanh niên cười lạnh một tiếng, bước sâu vào trong bãi đổ xe, nơi này chỉ có một cửa để ra ngoài, trừ cái đó ra không còn cách nào để ra khỏi chỗ này.
Từng bước một đi vào trong, mỗi một bước đều cố ý phát ra âm thanh, người thanh niên bình tĩnh quan sát toàn bộ xe ô tô đang đỗ, đột nhiên nhìn thầy một góc áo lòi ra sau một chiếc xe ô tô, người thanh niên lạnh lùng mỉm cười.
"Vincent, anh muốn chơi trò "trốn tìm" với em sao?" Thanh âm mang theo một chút ý cười, vang lên từ đỉnh đầu anh.
Bị phát hiện chỗ trốn, Đường Văn Bác cười hề hề từ mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người "Chậc... Elvis, vẫn bị em phát hiện ra."
"Anh, em rất nhớ anh." Người thanh niên tiến lên ôm Đường Văn Bác một cái.
"Đừng quên, từ nhỏ tới lớn chơi trò trốn tìm, anh chưa bao giờ thắng hết." Nhẹ nhàng thổi một ngụm khí bên tai anh, tay Elvis đặt bên hông ôm anh thật chặt.
Tác giả :
Đường Xuân