Siêu Sao Trở Lại
Chương 224: Nuôi dưỡng đối thủ
Hứa Toa Toa nói không rõ cảm giác đối với Cố An Kỳ lúc này là gì. Cô ta luôn luôn hận Lâm Huyên Di, từ nhỏ đến lớn, Lâm Huyên Di tựa như cơn ác mộng của cô ta vậy. Gia sư được cha cô ta mời đến đều là người từng dạy cho Lâm Huyên Di, mọi người nhắc đến Lâm Huyên Di luôn khen không ngớt lời. Mõi khi cha hỏi việc học đi đến đâu rồi đối phương sẽ luôn nói: “Tiểu thư rất thông minh, tiếp thu nhanh lắm, nhưng nếu so với đại tiểu thư thì, hình như… vẫn là… haizz…"
Ngay lúc đó cô ta đã nghĩ, cô ta rõ ràng đã bị đuổi khỏi nhà họ Hứa còn gọi là đại tiểu thư gì chứ? Cô ta ghét nhất là bị so sánh với Lâm Huyên Di nên mấy ông thầy đó cũng nhanh chóng bị sa thải, rồi cô ta tự tìm người khác dạy mình.
Từ nhỏ cô ta vẫn cho rằng mình đã hơn Lâm Huyên Di một bậc, nhưng sau khi bước vào showbiz cô ta mới phát hiện, Lâm Huyên Di chính là đối tượng không thể đuổi kịp chứ đừng nói là vượt qua. Ở đấy, bất kể là mối quan hệ hay diễn xuất cô ta đều không thể hơn được Lâm Huyên Di. Là ghen tị hay hâm mộ? Cô ta đã không còn nhớ rõ, chỉ biết ngay từ đầu, cô ta chưa từng thích Lâm Huyên Di.
Ghét Cố An Kỳ bởi vì cô ta nghi ngờ Cố An Kỳ chính là Lâm Huyên Di, mặc dù nét mặt của Cố An Kỳ rất giống Lâm Huyên Di nhưng cách xử lý mọi chuyện lại có nhân tình hơn Lâm Huyên Di, nói cách khác xử sự tròn trịa hơn, xuất phát từ góc độ “con người", chứ không giống Lâm Huyên Di là một quái vật không tình cảm tri giác.
Ha ha, cô ta sao lại nghĩ Cố An Kỳ là Lâm Huyên Di chứ? Thật sự đã bị Kiều Trí Viễn làm cho mù mờ rồi, lại không nhìn rõ chân tướng sau cùng. Mà thôi, sau này bọn họ ra sao thì sao, cô ta chỉ cần làm tốt việc quay phim của mình là được.
Kiều Trí Viễn, không phải anh cho rằng tôi chỉ là “chị cả" ngã xuống từ trên lưng ngựa ư? Ha ha, tôi sẽ cho anh xem, tôi sẽ lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao. Bộ phim này, tôi tuyệt đối phải toàn lực ứng phó.
Hứa Toa Toa nắm chặt tay, gằn từng tiếng trong lòng.
Vài ngày sau, Cố An Kỳ cảm thấy Hứa Toa Toa dường như thay đổi rất nhiều, tuy vẫn giữ khoảng cách nhất định với Kiều Trí Viễn nhưng đã bắt đầu tiếp xúc với nhân viên công tác, bạn diễn xung quanh, cũng đã thảo luận vài chuyện liên quan đến kịch bản, diễn xuất.
“Sao thế, sao mà cứ nhìn Hứa Toa Toa vậy?" Tô Dật Phàm đi đến phía sau Cố An Kỳ, thấy cô chỉ dán chặt mắt vào Hứa Toa Toa thì hỏi.
“A, không có gì, chỉ là em đang nghĩ có phải em đang bồi dưỡng đối thủ cho mình không mà thôi." Cố An Kỳ chống cằm, không chút để ý nói.
Tô Dật Phàm không lên tiếng, chỉ lắc đầu cười cười. Câu hỏi của Cố An Kỳ chỉ là một câu vô vị, không cần anh nhúng tay quan tâm.
Chẳng qua Cố An Kỳ sẽ không cho đối phương cơ hội đuổi kịp hay vượt qua, lúc người ta đang cố đuổi theo cô, cô đã bay xa hơn, diễn xuất cũng kỹ càng hơn. Khoảng cách giữa hai người họ khó có thể thu hẹp lại được, chỉ là lúc này Cố An Kỳ nói ra câu đó, có thể nói là tương đối đánh giá cao Hứa Toa Toa.
“Em uống không?" Tô Dật Phàm đưa cho cô sữa đóng chai.
“Anh mua ở đâu thế? Xung quanh đây cũng bắt đầu bán sữa rồi ư?" Cố An Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Không phải em nói muốn uống đồ đóng chai sao, vậy nên anh giúp em đặt sữa. Ừm, cửa hàng này anh đã điều tra rồi, không có độc, có thể tin được." Tô Dật Phàm nghiêm túc nói.
“Này, đừng có đứng trước người đang uống sữa mà nói độc này độc nọ được không?" Cố An Kỳ không chút do dự giơ khuỷu tay về phía Tô Dật Phàm, theo phản xạ Tô Dật Phàm bắt lấy tay Cố An Kỳ, cười híp mắt nhìn cô.
“Dạo này đúng là có bản lĩnh đấy." Cố An Kỳ cũng nheo mắt cười nói. Sau đó cô thu tay về, mở nắp bảo vệ chai sữa ra uống.
“Như nhau thôi mà." Tô Dật Phàm vẫn duy trì nụ cười tám cái răng khiến Cố An Kỳ hơi đau mắt.
Gần đây hai người luyện tập võ rất nhiều cho nên thường thuận tay xuất chiêu, đương nhiên cả hai đều có chừng mực, chỉ một chút rồi thôi. Náo loạn ầm ũ như thế làm mấy thầy cô dạy một bên cũng thấy đáng yêu, dần dần, hai người thấy mình lên tay rất nhanh.
“An Kỳ, buổi chiều quay xong em có thời gian không?" Tô Dật Phàm hỏi.
“Ừm, còn phải đi quay quảng cáo, sao thế?" Cố An Kỳ hỏi, vừa uống sữa vừa lật giở tạp chí.
“Chuyện hôn lễ vẫn nên sớm đi thương lượng thì tốt hơn, cũng phải chuẩn bị vài phương án dự phòng nữa." Tô Dật Phàm nói.
“Ừ, em biết rồi, gần đây em cũng đang tìm công ty cung cấp dịch vụ hôn lễ." Cố An Kỳ hít sâu một hơi, “Xem ra hôn lễ của chúng ta quả thật không cần tiêu tiền. Mấy công ty này đều bao hết, ngay cả thiệp cưới cũng do bọn họ in, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm nghĩ danh sách là được."
Bình thường người nổi tiếng kết hôn phần lớn sẽ có một vài thương nhân tài trợ, nhưng mấy chuyện lặt vặt vẫn phải do người nổi tiếng bỏ tiền túi ra. Không ngờ khi chuyện Tô Dật Phàm với Cố An Kỳ muốn kết hôn truyền ra mấy nhà tài trợ đã xông đến tận cửa, ai ai cũng phô trương, phương án viết ra dày đến một chồng, dường như muốn tranh thủ nắm lấy suất này của Tô Dật Phàm với Cố An Kỳ.
Hôn lễ của hai người họ không định cấm truyền thông, nhưng sẽ có giới hạn thời gian chụp ảnh. Ví dụ như sau khi ngồi vào bàn ăn thì không thể để phóng viên chụp ảnh được nữa. Dù sao cũng là hôn lễ, không phải tuyên truyền gì, bọn họ cũng không muốn máy móc.
Hai người vốn không định làm tiệc quá to, Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm định giảm thiểu số khách mời, trong giới chỉ mời mấy người cực kỳ thân mà thôi, tính ra cũng chỉ trên dưới hai mươi bàn. Người không cần nhiều, cũng không cần phiền toái, đến lúc đó Cố An Kỳ đi giày bệt cũng được, dù sao cũng đều là người quen, không cần phải long trọng náo nhiệt đến mức phải tra tấn bản thân. Không ngờ sau khi hai người họ nói ra ý này thì lại nhận được không ít sự phản đối, bạn bè hai bên đều cảm thấy không được, cả đời chỉ kết hôn một lần, sao lại không thể làm to chứ?
Dưới sự khuyên bảo của mọi người, hai người đành mở rộng kế hoạch, bây giờ muốn kết hôn cũng phải mất công tìm người chuyên nghiệp đến hỗ trợ. Được rồi, nói thật ra, hai người cũng rất nghiêm túc, dù gì kế hoạch nhỏ đã bị ném đi, nếu nhất định phải làm hôn lễ long trọng thì rõ phải chuẩn bị cho ra ngô ra khoai.
“Sao lắm tài liệu vậy, mà còn chưa được sắp xếp, mà thôi mặc kệ để họ lo đi, em thật sự không có sức để nhìn qua nữa." Cố An Kỳ bỏ qua, đặt toàn bộ tài liệu xuống.
“Những tài liệu này anh mới xem qua một lần, cảm thấy lộng lẫy quá không hợp với chúng mình." Tô Dật Phàm nhíu mày.
“Ừ, em xem cẩn thận hơn một nửa, có chỗ đặc biệt xuất sắc, nhưng có chỗ lại không hợp ý." Cố An Kỳ xoa nhẹ huyệt thái dương, “Miễn phí là tốt, nhưng nếu phải lo liệu hôn lễ cỡ lớn thì cũng phải cân nhắc kĩ xem nên làm thế nào."
“Vậy em thấy cái nào tốt?" Tô Dật Phàm hỏi, cầm lên tập tài liệu nặng trịch.
“Khách sạn Salaman Diklah thật ra không tệ, ở ven biển, hơn nữa gần đó có khu phong cảnh tự nhiên, cảm giác sẽ thoải mái hơn. Có chỗ ngắm sao, hơn nữa tích hợp vui chơi giải trí của bọn họ hẳn sẽ không tồi, chẳng qua kế hoạch khách sạn này đưa ra em thật sự không tiêu hóa nổi, tuy nói hoạt động nhiều sẽ giúp mọi ngươi vui vẻ nhưng cũng rất mệt mỏi. Bản thân em không có yêu cầu đặc biệt gì với bánh cưới, ăn ngon, khách khứa vừa lòng là được. Kế hoạch tiến trình hôn lễ em đã đọc qua, có một chỗ rất thú vị, nhưng chi tiết thì hơi thô, mấy khách sạn kèm theo em cũng không thấy hợp ý lắm. Về phần thiết kế thiệp cưới, chụp ảnh áo cưới em cũng không vừa ý, phải suy nghĩ lại." Gần đây Cố An Kỳ thật sự rất mệt, chồng tài liệu này cộng thêm còn phải thảo luận khiến người ta ăn không tiêu.
“Em đã nghĩ rồi, nếu chúng ta chuẩn bị làm hôn lễ tiêu chuẩn cao như thế thì vẫn nên tự mình bỏ tiền đi, không cần mấy công ty bọn họ tập hợp lại tài trợ nữa, quả thật là làm khó chúng ta." Cố An Kỳ thở dài.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, dù sao hôn lễ chỉ cần chúng ta vui là được. Em cảm thấy công ty nào tốt thì cứ đặt qua một bên, chúng ta không phải là không có tiền, nếu em cảm thấy tài trợ không thoải mái thì chúng ta tự đặt." Tô Dật Phàm vỗ vai Cố An Kỳ. Hai người họ không phải là người thích cân đo đong đếm, bình thường không có thói quen tiêu tiền như nước, số tiền dành dụm những năm gần đây đã đủ để họ sống cả đời, thật sự không cần phải vì chút tiền này mà mệt mỏi, không thoải mái.
Tiền kiếm được vốn nên để tiêu, không hơn.
“Được rồi, em cũng chỉ nói thế thôi, nói không chừng sau này sẽ có kế hoạch khác tốt hơn, dù sao cũng còn một chồng em chưa xem." Cố An Kỳ cười, “Nếu có kế hoạch hài lòng thì tốt nhất."
“Đừng quá mệt mỏi, thật nếu không được, thì không cần vì chút tiền này mà phải lao lực quá độ đâu." Tô Dật Phàm thật sự đau lòng thay Cố An Kỳ.
“Em không sao, chỉ thuận miệng than thở thôi. Trút ra ngoài đã thoải mái hơn. À, đúng rồi, ngoài ra em còn muốn quyên góp một khoản tiền đứng tên hai chúng ta cho công trình hi vọng. Chúng ta kết hôn coi như là việc vui, cũng hi vọng có thể tích đức." Cố An Kỳ nói.
“Ừ, thế cũng tốt." Tô Dật Phàm nói, “Anh sẽ góp ba triệu."
“Em cũng góp ba triệu, gom thành sáu triệu, dễ đếm." Cố An Kỳ cười nói.
Ngay lúc đó cô ta đã nghĩ, cô ta rõ ràng đã bị đuổi khỏi nhà họ Hứa còn gọi là đại tiểu thư gì chứ? Cô ta ghét nhất là bị so sánh với Lâm Huyên Di nên mấy ông thầy đó cũng nhanh chóng bị sa thải, rồi cô ta tự tìm người khác dạy mình.
Từ nhỏ cô ta vẫn cho rằng mình đã hơn Lâm Huyên Di một bậc, nhưng sau khi bước vào showbiz cô ta mới phát hiện, Lâm Huyên Di chính là đối tượng không thể đuổi kịp chứ đừng nói là vượt qua. Ở đấy, bất kể là mối quan hệ hay diễn xuất cô ta đều không thể hơn được Lâm Huyên Di. Là ghen tị hay hâm mộ? Cô ta đã không còn nhớ rõ, chỉ biết ngay từ đầu, cô ta chưa từng thích Lâm Huyên Di.
Ghét Cố An Kỳ bởi vì cô ta nghi ngờ Cố An Kỳ chính là Lâm Huyên Di, mặc dù nét mặt của Cố An Kỳ rất giống Lâm Huyên Di nhưng cách xử lý mọi chuyện lại có nhân tình hơn Lâm Huyên Di, nói cách khác xử sự tròn trịa hơn, xuất phát từ góc độ “con người", chứ không giống Lâm Huyên Di là một quái vật không tình cảm tri giác.
Ha ha, cô ta sao lại nghĩ Cố An Kỳ là Lâm Huyên Di chứ? Thật sự đã bị Kiều Trí Viễn làm cho mù mờ rồi, lại không nhìn rõ chân tướng sau cùng. Mà thôi, sau này bọn họ ra sao thì sao, cô ta chỉ cần làm tốt việc quay phim của mình là được.
Kiều Trí Viễn, không phải anh cho rằng tôi chỉ là “chị cả" ngã xuống từ trên lưng ngựa ư? Ha ha, tôi sẽ cho anh xem, tôi sẽ lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao. Bộ phim này, tôi tuyệt đối phải toàn lực ứng phó.
Hứa Toa Toa nắm chặt tay, gằn từng tiếng trong lòng.
Vài ngày sau, Cố An Kỳ cảm thấy Hứa Toa Toa dường như thay đổi rất nhiều, tuy vẫn giữ khoảng cách nhất định với Kiều Trí Viễn nhưng đã bắt đầu tiếp xúc với nhân viên công tác, bạn diễn xung quanh, cũng đã thảo luận vài chuyện liên quan đến kịch bản, diễn xuất.
“Sao thế, sao mà cứ nhìn Hứa Toa Toa vậy?" Tô Dật Phàm đi đến phía sau Cố An Kỳ, thấy cô chỉ dán chặt mắt vào Hứa Toa Toa thì hỏi.
“A, không có gì, chỉ là em đang nghĩ có phải em đang bồi dưỡng đối thủ cho mình không mà thôi." Cố An Kỳ chống cằm, không chút để ý nói.
Tô Dật Phàm không lên tiếng, chỉ lắc đầu cười cười. Câu hỏi của Cố An Kỳ chỉ là một câu vô vị, không cần anh nhúng tay quan tâm.
Chẳng qua Cố An Kỳ sẽ không cho đối phương cơ hội đuổi kịp hay vượt qua, lúc người ta đang cố đuổi theo cô, cô đã bay xa hơn, diễn xuất cũng kỹ càng hơn. Khoảng cách giữa hai người họ khó có thể thu hẹp lại được, chỉ là lúc này Cố An Kỳ nói ra câu đó, có thể nói là tương đối đánh giá cao Hứa Toa Toa.
“Em uống không?" Tô Dật Phàm đưa cho cô sữa đóng chai.
“Anh mua ở đâu thế? Xung quanh đây cũng bắt đầu bán sữa rồi ư?" Cố An Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Không phải em nói muốn uống đồ đóng chai sao, vậy nên anh giúp em đặt sữa. Ừm, cửa hàng này anh đã điều tra rồi, không có độc, có thể tin được." Tô Dật Phàm nghiêm túc nói.
“Này, đừng có đứng trước người đang uống sữa mà nói độc này độc nọ được không?" Cố An Kỳ không chút do dự giơ khuỷu tay về phía Tô Dật Phàm, theo phản xạ Tô Dật Phàm bắt lấy tay Cố An Kỳ, cười híp mắt nhìn cô.
“Dạo này đúng là có bản lĩnh đấy." Cố An Kỳ cũng nheo mắt cười nói. Sau đó cô thu tay về, mở nắp bảo vệ chai sữa ra uống.
“Như nhau thôi mà." Tô Dật Phàm vẫn duy trì nụ cười tám cái răng khiến Cố An Kỳ hơi đau mắt.
Gần đây hai người luyện tập võ rất nhiều cho nên thường thuận tay xuất chiêu, đương nhiên cả hai đều có chừng mực, chỉ một chút rồi thôi. Náo loạn ầm ũ như thế làm mấy thầy cô dạy một bên cũng thấy đáng yêu, dần dần, hai người thấy mình lên tay rất nhanh.
“An Kỳ, buổi chiều quay xong em có thời gian không?" Tô Dật Phàm hỏi.
“Ừm, còn phải đi quay quảng cáo, sao thế?" Cố An Kỳ hỏi, vừa uống sữa vừa lật giở tạp chí.
“Chuyện hôn lễ vẫn nên sớm đi thương lượng thì tốt hơn, cũng phải chuẩn bị vài phương án dự phòng nữa." Tô Dật Phàm nói.
“Ừ, em biết rồi, gần đây em cũng đang tìm công ty cung cấp dịch vụ hôn lễ." Cố An Kỳ hít sâu một hơi, “Xem ra hôn lễ của chúng ta quả thật không cần tiêu tiền. Mấy công ty này đều bao hết, ngay cả thiệp cưới cũng do bọn họ in, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm nghĩ danh sách là được."
Bình thường người nổi tiếng kết hôn phần lớn sẽ có một vài thương nhân tài trợ, nhưng mấy chuyện lặt vặt vẫn phải do người nổi tiếng bỏ tiền túi ra. Không ngờ khi chuyện Tô Dật Phàm với Cố An Kỳ muốn kết hôn truyền ra mấy nhà tài trợ đã xông đến tận cửa, ai ai cũng phô trương, phương án viết ra dày đến một chồng, dường như muốn tranh thủ nắm lấy suất này của Tô Dật Phàm với Cố An Kỳ.
Hôn lễ của hai người họ không định cấm truyền thông, nhưng sẽ có giới hạn thời gian chụp ảnh. Ví dụ như sau khi ngồi vào bàn ăn thì không thể để phóng viên chụp ảnh được nữa. Dù sao cũng là hôn lễ, không phải tuyên truyền gì, bọn họ cũng không muốn máy móc.
Hai người vốn không định làm tiệc quá to, Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm định giảm thiểu số khách mời, trong giới chỉ mời mấy người cực kỳ thân mà thôi, tính ra cũng chỉ trên dưới hai mươi bàn. Người không cần nhiều, cũng không cần phiền toái, đến lúc đó Cố An Kỳ đi giày bệt cũng được, dù sao cũng đều là người quen, không cần phải long trọng náo nhiệt đến mức phải tra tấn bản thân. Không ngờ sau khi hai người họ nói ra ý này thì lại nhận được không ít sự phản đối, bạn bè hai bên đều cảm thấy không được, cả đời chỉ kết hôn một lần, sao lại không thể làm to chứ?
Dưới sự khuyên bảo của mọi người, hai người đành mở rộng kế hoạch, bây giờ muốn kết hôn cũng phải mất công tìm người chuyên nghiệp đến hỗ trợ. Được rồi, nói thật ra, hai người cũng rất nghiêm túc, dù gì kế hoạch nhỏ đã bị ném đi, nếu nhất định phải làm hôn lễ long trọng thì rõ phải chuẩn bị cho ra ngô ra khoai.
“Sao lắm tài liệu vậy, mà còn chưa được sắp xếp, mà thôi mặc kệ để họ lo đi, em thật sự không có sức để nhìn qua nữa." Cố An Kỳ bỏ qua, đặt toàn bộ tài liệu xuống.
“Những tài liệu này anh mới xem qua một lần, cảm thấy lộng lẫy quá không hợp với chúng mình." Tô Dật Phàm nhíu mày.
“Ừ, em xem cẩn thận hơn một nửa, có chỗ đặc biệt xuất sắc, nhưng có chỗ lại không hợp ý." Cố An Kỳ xoa nhẹ huyệt thái dương, “Miễn phí là tốt, nhưng nếu phải lo liệu hôn lễ cỡ lớn thì cũng phải cân nhắc kĩ xem nên làm thế nào."
“Vậy em thấy cái nào tốt?" Tô Dật Phàm hỏi, cầm lên tập tài liệu nặng trịch.
“Khách sạn Salaman Diklah thật ra không tệ, ở ven biển, hơn nữa gần đó có khu phong cảnh tự nhiên, cảm giác sẽ thoải mái hơn. Có chỗ ngắm sao, hơn nữa tích hợp vui chơi giải trí của bọn họ hẳn sẽ không tồi, chẳng qua kế hoạch khách sạn này đưa ra em thật sự không tiêu hóa nổi, tuy nói hoạt động nhiều sẽ giúp mọi ngươi vui vẻ nhưng cũng rất mệt mỏi. Bản thân em không có yêu cầu đặc biệt gì với bánh cưới, ăn ngon, khách khứa vừa lòng là được. Kế hoạch tiến trình hôn lễ em đã đọc qua, có một chỗ rất thú vị, nhưng chi tiết thì hơi thô, mấy khách sạn kèm theo em cũng không thấy hợp ý lắm. Về phần thiết kế thiệp cưới, chụp ảnh áo cưới em cũng không vừa ý, phải suy nghĩ lại." Gần đây Cố An Kỳ thật sự rất mệt, chồng tài liệu này cộng thêm còn phải thảo luận khiến người ta ăn không tiêu.
“Em đã nghĩ rồi, nếu chúng ta chuẩn bị làm hôn lễ tiêu chuẩn cao như thế thì vẫn nên tự mình bỏ tiền đi, không cần mấy công ty bọn họ tập hợp lại tài trợ nữa, quả thật là làm khó chúng ta." Cố An Kỳ thở dài.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, dù sao hôn lễ chỉ cần chúng ta vui là được. Em cảm thấy công ty nào tốt thì cứ đặt qua một bên, chúng ta không phải là không có tiền, nếu em cảm thấy tài trợ không thoải mái thì chúng ta tự đặt." Tô Dật Phàm vỗ vai Cố An Kỳ. Hai người họ không phải là người thích cân đo đong đếm, bình thường không có thói quen tiêu tiền như nước, số tiền dành dụm những năm gần đây đã đủ để họ sống cả đời, thật sự không cần phải vì chút tiền này mà mệt mỏi, không thoải mái.
Tiền kiếm được vốn nên để tiêu, không hơn.
“Được rồi, em cũng chỉ nói thế thôi, nói không chừng sau này sẽ có kế hoạch khác tốt hơn, dù sao cũng còn một chồng em chưa xem." Cố An Kỳ cười, “Nếu có kế hoạch hài lòng thì tốt nhất."
“Đừng quá mệt mỏi, thật nếu không được, thì không cần vì chút tiền này mà phải lao lực quá độ đâu." Tô Dật Phàm thật sự đau lòng thay Cố An Kỳ.
“Em không sao, chỉ thuận miệng than thở thôi. Trút ra ngoài đã thoải mái hơn. À, đúng rồi, ngoài ra em còn muốn quyên góp một khoản tiền đứng tên hai chúng ta cho công trình hi vọng. Chúng ta kết hôn coi như là việc vui, cũng hi vọng có thể tích đức." Cố An Kỳ nói.
“Ừ, thế cũng tốt." Tô Dật Phàm nói, “Anh sẽ góp ba triệu."
“Em cũng góp ba triệu, gom thành sáu triệu, dễ đếm." Cố An Kỳ cười nói.
Tác giả :
Gạo Nếp Đường Trắng