Siêu Sao Trở Lại
Chương 146: Phòng nghỉ
Đã giải quyết xong vấn đề phân tích nhân vật, nhưng Tô Dật Phàm vẫn còn thắc mắc vài chi tiết, muốn nhờ Cố An Kỳ diễn trước cùng anh cảnh tiếp theo. Cố An Kỳ tất nhiên không có ý kiến gì, nhanh chóng đồng ý.
Về các cảnh phải diễn Cố An Kỳ đã tự tưởng tượng từ lâu, lúc này tập lại chủ yếu là để Tô Dật Phàm điều chỉnh lại cảm xúc của “Lâm Phàm Bình" mà thôi.
Lâm Phàm Bình không phải nhân vật dễ diễn, có nhiều chỗ phải cẩn thận đối phó. Tô Dật Phàm nắm nhân vật rất chắc, sự biến đổi trong cảm xúc cũng làm được rất chuẩn xác, nhưng khi tình cảm của nhân vật đột nhiên chuyển biến thì cách nói chuyện cũng phải cân nhắc và điều chỉnh lại.
“Không phải, đoạn này nên gần lại một chút, giọng điệu thì hơi xấu hổ hoặc giả vờ như không thèm quan tâm." Tô Dật Phàm nhíu mày lẩm bẩm với bản thân, sau đó tự mình sửa lại.
“Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, vừa mới chuyển đến thì đừng để mệt mỏi quá, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn." Anh nhìn vào mắt Cố An Kỳ, lặp lại lần nữa.
“Ừ, nghe xuôi tai hơn nhiều, nhưng có vẻ như vẫn còn sửa lại được nữa, câu ‘đừng để mệt mỏi quá’ nghe hơi thân thiết, dù sao mới chỉ là hàng xóm quen biết chưa bao lâu." Cố An Kỳ nói ra ý kiến.
“Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn. Phòng của cô còn rất nhiều thứ cần thu dọn nên tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, nếu còn có chuyện gì cần giúp thì có thể tới tìm tôi, tôi ở phòng 502." Tô Dật Phàm nói lại lần nữa, tay chỉ về một hướng bên ngoài cửa.
“Vậy thì sao? Cảm giác như thế nào?" Tô Dật Phàm hỏi.
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, em cảm thấy cảnh này ổn rồi đấy, bắt đầu diễn đi." Cố An Kỳ nghiêm túc gật đầu nói.
Sau khi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm tính toán ổn thỏa mọi chi tiết, thử lại một lần nữa, xác định đã thật sự ổn thì mới bắt đầu quay chính thức cảnh kia. Cảnh này hai người quay cũng rất thuận lợi.
“Đúng rồi An Kỳ, Chu tiên sinh nhắn tôi nói cho em, hôm nay sau khi quay xong thì đừng về nhà vội, đến ‘Pamir’ lấy trang phục xuân thu mà họ thiết kế cho em, chọn lấy một bộ rồi đến khách sạn của “Đông Phong"."
“Hôm nay ở đó tổ chức hoạt động gì sao?"
“Ừ, buổi tiệc từ thiện, bán đấu giá một số đồ." Tô Dật Phàm nói, “Vì sẽ có rất nhiều nghệ sĩ xuất hiện nên truyền thông hẳn cũng sẽ không ít."
“Em biết rồi." Cố An Kỳ gật đầu, “Anh Dật Phàm buổi tối cũng đi sao?"
“Ừ." Tô Dật Phàm trả lời ngắn gọn, “Vật bán đấu giá của em thật đặc biệt, không uổng công Chu Á Kiệt nghĩ ra."
“Em? Em bán đấu giá cái gì chứ? Sao em lại không biết?" Cố An Kỳ sửng sốt.
“Một ngày đi chơi." Tô Dật Phàm trả lời đơn giản.
“…" Cố An Kỳ im lặng, Chu Á Kiệt đúng là đủ tận tâm, sự kiện lớn như vậy mà một chữ anh cũng không nói với cô? Hiện tại địa vị của cô còn chưa ổn định, bên diễn viên thì khó khăn lắm mới đứng vững là ngôi sao hạng hai, sao có thể bán “một ngày đi chơi" chứ, cái này không phải là cố tình tăng giá trị con người của cô lên sao? Đến lúc đó nếu không ai đến mua thì chẳng phải sẽ thành trò cười ư?
“Chị An Kỳ, chị đừng lo lắng. Nhìn weibo của chị đi, fan của chị còn chú ý tới chuyện của chị hơn cả chị ý chứ. Hình như cũng có mấy người tham gia bữa tiệc tối nay đấy, chắc chắn kết quả sẽ không tệ đâu." Giản Tiếu ở bên cạnh xen vào. Giản Tiếu là trợ lý mà Cố An Kỳ chủ động yêu cầu công ty, trước kia cô ấy chăm sóc Thái Nhược Lâm, tính cách thật thà chăm chỉ. Nhưng không biết vì chuyện gì mà cô ấy đột nhiên bị Thái Nhược Lâm ghét, sau đó bị quản lý của Thái Nhược Lâm gây khó dễ, ngày tháng không được yên ổn, cuối cùng thì bị sa thải.
Thái Nhược Lâm không cần Giản Tiếu, nhưng Cố An Kỳ lại thích tính cách chu đáo và kín miệng của Giản Tiếu, vì vậy để công ty đưa Giản Tiếu đến bên cạnh cô.
“Yên tâm đi, cùng lắm thì nếu không ai giơ thẻ, tôi sẽ giơ giúp em." Sau khi quay phim xong, tinh thần của Tô Dật Phàm rất tốt, vì vậy có tâm trạng trêu đùa Cố An Kỳ.
“Thôi đi, nhân vật nhỏ bé như em không dám làm phiền Tô Thiên Vương." Cố An Kỳ bĩu môi, không thèm quan tâm.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ở cạnh nhau coi như khá bình thản, Tô Dật Phàm chăm sóc cho cô, mà dưới yêu cầu của anh cô cũng cố gắng thay đổi, ví dụ như khi nói chuyện không còn cố ý xa cách như trước mà dùng giọng điệu ngang hàng nói chuyện với Tô Dật Phàm.
Sau khi quay xong, Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ ai đi đường nấy để tự chuẩn bị cho bữa tiệc.
Buổi tối, Cố An Kỳ mặc bộ lễ phục màu tím đến hội trường. Khi đến nơi mới phát hiện ở đây xuất hiện không ít người cô quen, ví dụ Trịnh Văn Quân, Liêu Nhã Hân, Tạ Vũ Phỉ, ví dụ Tô Dật Phàm, hoặc… Đường Hải Lâm… Nha Nha.
Cố An Kỳ thật sự không ngờ Nha Nha cũng được mời trong trường hợp này, bởi trong giới giải trí cũng phân cấp bậc. Nếu một MC bình thường không quá nổi tiếng thì sẽ rất ít khi được mời, mà cho dù đến thì cũng sẽ làm MC, nhưng nhìn cách ăn mặc của Nha Nha hôm nay thì lại hình như không phải như vậy. Chẳng lẽ cô ta có hậu thuẫn sao? Cố An Kỳ nhíu mày, không nhìn về phía Nha Nha nữa mà đi tới chỗ của Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm.
“Nhã Hân, đã lâu không gặp." Cố An Kỳ cười nói, “Chúc mừng album của em bán rất chạy."
Album của Liêu Nhã Hân đã được đưa ra thị trường, dạo gần đây bán rất chạy, các thứ hạng cao trong các bảng xếp hạng lớn trên radio và tivi thường xuyên xuất hiện tên của cô.
“Em mới là người phải chúc mừng chị thì có, quảng cáo, điện ảnh nhận được tới tấp." Liêu Nhã Hân cười nói, “Lần này không đoạt giải chị cũng đừng để ý, mọi người đều đã công nhân diễn xuất của chị rồi. Cái gì nữ nhân vật phụ chứ, tương lai chị đoạt hẳn cái nữ nhân vật chính cho họ phải há hốc mồm."
“Chị biết, chị cũng chẳng để ý lắm." Cố An Kỳ mỉm cười.
“An Kỳ, chị biết không, nghe nói lần này ban tổ chức của ‘Phượng Hoàng Lửa’ nhận được một đống thư khiếu nại và thư tố cáo gì đó, tất cả đều yêu cầu ban giám khảo phải đánh giá lại, trao giải thưởng cho chị đó." Tạ Vũ Phỉ nói.
“Cái này thì chị không rõ lắm, nhưng nếu thật sự có chuyện này, chị cũng sẽ không nhận giải thưởng kia." Cố An Kỳ bình tĩnh nói.
Trao giải lại cho cô ư? Để làm gì? Để xoa dịu sự bất mãn của mọi người nên “bất đắc dĩ" phải làm thế sao? Coi cô không hề có tư cách, có được là do cố chấp “cầu xin" sao? Loại giải thưởng như “bố thí" này cô không thèm. Cô cũng có tôn nghiêm của mình, cứ làm tốt thì sẽ được đền bù xứng đáng.
Họ không phải vẫn cho rằng cô không xứng đáng nhận được giải thưởng này sao? Vậy chờ đi, chờ sau khi cô hoàn toàn đứng vững ở giới giải trí này sẽ để cho mấy người này phán xét.
“Rất hợp với tính cách của em." Giọng điệu Tô Dật Phàm hơi cao lên, giống như đang tán thưởng.
Cố An Kỳ mỉm cười không nói.
“An Kỳ, ừm, em có chuyện muốn nói với chị." Liêu Nhã Hân đột nhiên xen vào.
Cố An Kỳ nhìn Liêu Nhã Hân đột nhiên huých vào bụng Trịnh Văn Quân, lập tức trở nên vui vẻ. Hai người kia… không phải là…
“Ừm, An Kỳ, anh và Nhã Hân ở bên nhau." Trịnh Văn Quân cố lấy dũng khí nói.
“Hai người rất đẹp đôi, sở thích lại có nhiều điểm giống nhau, chắc chắn sẽ hạnh phúc." Cố An Kỳ mỉm cười, “Chúc phúc cho hai người."
Liêu Nhã Hân ngạc nhiên nhìn biểu hiện thoải mái của Cố An Kỳ, nghĩ lại sự nhỏ nhen vừa rồi của mình mà thấy xấu hổ. Cố An Kỳ nhiều chuyện hỏi quá trình hẹn hò của hai người, mới biết được là khi Liêu Nhã Hân và Trịnh Văn Quân hợp tác với nhau, hai người có ý kiến khác nhau về ca khúc nên cãi nhau một trận ầm ỹ, cuối cùng lại vì vài trùng hợp ngẫu nhiên mà từ từ ở bên nhau.
Cố An Kỳ thật ra rất thích Liêu Nhã Hân và Trịnh Văn Quân thành một đôi, hai người đó đều là bạn tốt của cô, tính cách của họ cô hiểu rõ, đều không phải người đem tình cảm ra làm trò đùa. Hai người thành một đôi chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Cố An Kỳ cầm một ly rượu có vẻ giống Whiskey lên nhấp một ngụm nhỏ.
Có lẽ là rượu này hơi nặng, hoặc có lẽ khả năng tiếp nhận cồn của thân thể này kém, chưa được bao lâu cô đã cảm thấy choáng váng. Rượu này xem ra cũng khá mạnh, Cố An Kỳ hơi hối hận mình đã uống ở đây.
“Xin hỏi, phòng nghỉ ở đâu?" Cố An Kỳ hỏi nhân viên phục vụ, để tránh tình trạng mất hình tượng sau khi say, cô muốn nghỉ ngơi ở phòng nghỉ một lúc.
“À, Cố tiểu thư, từ đây đi về hướng bắc, sau đó rẽ phải, ngay căn phòng đầu tiên." Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
“Cám ơn anh." Cố An Kỳ mỉm cười, đi tới phía phòng nghỉ định nghỉ ngơi một lát.
Phòng nghỉ dưới những trường hợp như thế này thật ra đều là nơi vô dụng. Phía trước có rất nhiều truyền thông, mọi người đều liều mạng tranh lên mặt báo, căn bản sẽ chẳng ai đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi. Rượu đã bắt đầu ngấm khiến Cố An Kỳ vô cùng khó chịu, nhanh chóng đi về phía sau phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Phía sau phòng nghỉ là mội nơi rất thần kì, không gian nhỏ được bình phong chia làm hai, một bên có vài cái mắc áo và một cái sô pha nhỏ, một bên đặt ghế sô pha lớn và bàn trang điểm.
Cố An Kỳ không thích sô pha lớn nên chọn sô pha nhỏ nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Từ từ nhắm mắt lại, cô dần dần ngủ thiếp đi, bỗng nhiên không biết ở phía sau, có hai người đang nhẹ nhàng đi vào phòng nghỉ.
Về các cảnh phải diễn Cố An Kỳ đã tự tưởng tượng từ lâu, lúc này tập lại chủ yếu là để Tô Dật Phàm điều chỉnh lại cảm xúc của “Lâm Phàm Bình" mà thôi.
Lâm Phàm Bình không phải nhân vật dễ diễn, có nhiều chỗ phải cẩn thận đối phó. Tô Dật Phàm nắm nhân vật rất chắc, sự biến đổi trong cảm xúc cũng làm được rất chuẩn xác, nhưng khi tình cảm của nhân vật đột nhiên chuyển biến thì cách nói chuyện cũng phải cân nhắc và điều chỉnh lại.
“Không phải, đoạn này nên gần lại một chút, giọng điệu thì hơi xấu hổ hoặc giả vờ như không thèm quan tâm." Tô Dật Phàm nhíu mày lẩm bẩm với bản thân, sau đó tự mình sửa lại.
“Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, vừa mới chuyển đến thì đừng để mệt mỏi quá, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn." Anh nhìn vào mắt Cố An Kỳ, lặp lại lần nữa.
“Ừ, nghe xuôi tai hơn nhiều, nhưng có vẻ như vẫn còn sửa lại được nữa, câu ‘đừng để mệt mỏi quá’ nghe hơi thân thiết, dù sao mới chỉ là hàng xóm quen biết chưa bao lâu." Cố An Kỳ nói ra ý kiến.
“Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn. Phòng của cô còn rất nhiều thứ cần thu dọn nên tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, nếu còn có chuyện gì cần giúp thì có thể tới tìm tôi, tôi ở phòng 502." Tô Dật Phàm nói lại lần nữa, tay chỉ về một hướng bên ngoài cửa.
“Vậy thì sao? Cảm giác như thế nào?" Tô Dật Phàm hỏi.
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, em cảm thấy cảnh này ổn rồi đấy, bắt đầu diễn đi." Cố An Kỳ nghiêm túc gật đầu nói.
Sau khi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm tính toán ổn thỏa mọi chi tiết, thử lại một lần nữa, xác định đã thật sự ổn thì mới bắt đầu quay chính thức cảnh kia. Cảnh này hai người quay cũng rất thuận lợi.
“Đúng rồi An Kỳ, Chu tiên sinh nhắn tôi nói cho em, hôm nay sau khi quay xong thì đừng về nhà vội, đến ‘Pamir’ lấy trang phục xuân thu mà họ thiết kế cho em, chọn lấy một bộ rồi đến khách sạn của “Đông Phong"."
“Hôm nay ở đó tổ chức hoạt động gì sao?"
“Ừ, buổi tiệc từ thiện, bán đấu giá một số đồ." Tô Dật Phàm nói, “Vì sẽ có rất nhiều nghệ sĩ xuất hiện nên truyền thông hẳn cũng sẽ không ít."
“Em biết rồi." Cố An Kỳ gật đầu, “Anh Dật Phàm buổi tối cũng đi sao?"
“Ừ." Tô Dật Phàm trả lời ngắn gọn, “Vật bán đấu giá của em thật đặc biệt, không uổng công Chu Á Kiệt nghĩ ra."
“Em? Em bán đấu giá cái gì chứ? Sao em lại không biết?" Cố An Kỳ sửng sốt.
“Một ngày đi chơi." Tô Dật Phàm trả lời đơn giản.
“…" Cố An Kỳ im lặng, Chu Á Kiệt đúng là đủ tận tâm, sự kiện lớn như vậy mà một chữ anh cũng không nói với cô? Hiện tại địa vị của cô còn chưa ổn định, bên diễn viên thì khó khăn lắm mới đứng vững là ngôi sao hạng hai, sao có thể bán “một ngày đi chơi" chứ, cái này không phải là cố tình tăng giá trị con người của cô lên sao? Đến lúc đó nếu không ai đến mua thì chẳng phải sẽ thành trò cười ư?
“Chị An Kỳ, chị đừng lo lắng. Nhìn weibo của chị đi, fan của chị còn chú ý tới chuyện của chị hơn cả chị ý chứ. Hình như cũng có mấy người tham gia bữa tiệc tối nay đấy, chắc chắn kết quả sẽ không tệ đâu." Giản Tiếu ở bên cạnh xen vào. Giản Tiếu là trợ lý mà Cố An Kỳ chủ động yêu cầu công ty, trước kia cô ấy chăm sóc Thái Nhược Lâm, tính cách thật thà chăm chỉ. Nhưng không biết vì chuyện gì mà cô ấy đột nhiên bị Thái Nhược Lâm ghét, sau đó bị quản lý của Thái Nhược Lâm gây khó dễ, ngày tháng không được yên ổn, cuối cùng thì bị sa thải.
Thái Nhược Lâm không cần Giản Tiếu, nhưng Cố An Kỳ lại thích tính cách chu đáo và kín miệng của Giản Tiếu, vì vậy để công ty đưa Giản Tiếu đến bên cạnh cô.
“Yên tâm đi, cùng lắm thì nếu không ai giơ thẻ, tôi sẽ giơ giúp em." Sau khi quay phim xong, tinh thần của Tô Dật Phàm rất tốt, vì vậy có tâm trạng trêu đùa Cố An Kỳ.
“Thôi đi, nhân vật nhỏ bé như em không dám làm phiền Tô Thiên Vương." Cố An Kỳ bĩu môi, không thèm quan tâm.
Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ở cạnh nhau coi như khá bình thản, Tô Dật Phàm chăm sóc cho cô, mà dưới yêu cầu của anh cô cũng cố gắng thay đổi, ví dụ như khi nói chuyện không còn cố ý xa cách như trước mà dùng giọng điệu ngang hàng nói chuyện với Tô Dật Phàm.
Sau khi quay xong, Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ ai đi đường nấy để tự chuẩn bị cho bữa tiệc.
Buổi tối, Cố An Kỳ mặc bộ lễ phục màu tím đến hội trường. Khi đến nơi mới phát hiện ở đây xuất hiện không ít người cô quen, ví dụ Trịnh Văn Quân, Liêu Nhã Hân, Tạ Vũ Phỉ, ví dụ Tô Dật Phàm, hoặc… Đường Hải Lâm… Nha Nha.
Cố An Kỳ thật sự không ngờ Nha Nha cũng được mời trong trường hợp này, bởi trong giới giải trí cũng phân cấp bậc. Nếu một MC bình thường không quá nổi tiếng thì sẽ rất ít khi được mời, mà cho dù đến thì cũng sẽ làm MC, nhưng nhìn cách ăn mặc của Nha Nha hôm nay thì lại hình như không phải như vậy. Chẳng lẽ cô ta có hậu thuẫn sao? Cố An Kỳ nhíu mày, không nhìn về phía Nha Nha nữa mà đi tới chỗ của Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm.
“Nhã Hân, đã lâu không gặp." Cố An Kỳ cười nói, “Chúc mừng album của em bán rất chạy."
Album của Liêu Nhã Hân đã được đưa ra thị trường, dạo gần đây bán rất chạy, các thứ hạng cao trong các bảng xếp hạng lớn trên radio và tivi thường xuyên xuất hiện tên của cô.
“Em mới là người phải chúc mừng chị thì có, quảng cáo, điện ảnh nhận được tới tấp." Liêu Nhã Hân cười nói, “Lần này không đoạt giải chị cũng đừng để ý, mọi người đều đã công nhân diễn xuất của chị rồi. Cái gì nữ nhân vật phụ chứ, tương lai chị đoạt hẳn cái nữ nhân vật chính cho họ phải há hốc mồm."
“Chị biết, chị cũng chẳng để ý lắm." Cố An Kỳ mỉm cười.
“An Kỳ, chị biết không, nghe nói lần này ban tổ chức của ‘Phượng Hoàng Lửa’ nhận được một đống thư khiếu nại và thư tố cáo gì đó, tất cả đều yêu cầu ban giám khảo phải đánh giá lại, trao giải thưởng cho chị đó." Tạ Vũ Phỉ nói.
“Cái này thì chị không rõ lắm, nhưng nếu thật sự có chuyện này, chị cũng sẽ không nhận giải thưởng kia." Cố An Kỳ bình tĩnh nói.
Trao giải lại cho cô ư? Để làm gì? Để xoa dịu sự bất mãn của mọi người nên “bất đắc dĩ" phải làm thế sao? Coi cô không hề có tư cách, có được là do cố chấp “cầu xin" sao? Loại giải thưởng như “bố thí" này cô không thèm. Cô cũng có tôn nghiêm của mình, cứ làm tốt thì sẽ được đền bù xứng đáng.
Họ không phải vẫn cho rằng cô không xứng đáng nhận được giải thưởng này sao? Vậy chờ đi, chờ sau khi cô hoàn toàn đứng vững ở giới giải trí này sẽ để cho mấy người này phán xét.
“Rất hợp với tính cách của em." Giọng điệu Tô Dật Phàm hơi cao lên, giống như đang tán thưởng.
Cố An Kỳ mỉm cười không nói.
“An Kỳ, ừm, em có chuyện muốn nói với chị." Liêu Nhã Hân đột nhiên xen vào.
Cố An Kỳ nhìn Liêu Nhã Hân đột nhiên huých vào bụng Trịnh Văn Quân, lập tức trở nên vui vẻ. Hai người kia… không phải là…
“Ừm, An Kỳ, anh và Nhã Hân ở bên nhau." Trịnh Văn Quân cố lấy dũng khí nói.
“Hai người rất đẹp đôi, sở thích lại có nhiều điểm giống nhau, chắc chắn sẽ hạnh phúc." Cố An Kỳ mỉm cười, “Chúc phúc cho hai người."
Liêu Nhã Hân ngạc nhiên nhìn biểu hiện thoải mái của Cố An Kỳ, nghĩ lại sự nhỏ nhen vừa rồi của mình mà thấy xấu hổ. Cố An Kỳ nhiều chuyện hỏi quá trình hẹn hò của hai người, mới biết được là khi Liêu Nhã Hân và Trịnh Văn Quân hợp tác với nhau, hai người có ý kiến khác nhau về ca khúc nên cãi nhau một trận ầm ỹ, cuối cùng lại vì vài trùng hợp ngẫu nhiên mà từ từ ở bên nhau.
Cố An Kỳ thật ra rất thích Liêu Nhã Hân và Trịnh Văn Quân thành một đôi, hai người đó đều là bạn tốt của cô, tính cách của họ cô hiểu rõ, đều không phải người đem tình cảm ra làm trò đùa. Hai người thành một đôi chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Cố An Kỳ cầm một ly rượu có vẻ giống Whiskey lên nhấp một ngụm nhỏ.
Có lẽ là rượu này hơi nặng, hoặc có lẽ khả năng tiếp nhận cồn của thân thể này kém, chưa được bao lâu cô đã cảm thấy choáng váng. Rượu này xem ra cũng khá mạnh, Cố An Kỳ hơi hối hận mình đã uống ở đây.
“Xin hỏi, phòng nghỉ ở đâu?" Cố An Kỳ hỏi nhân viên phục vụ, để tránh tình trạng mất hình tượng sau khi say, cô muốn nghỉ ngơi ở phòng nghỉ một lúc.
“À, Cố tiểu thư, từ đây đi về hướng bắc, sau đó rẽ phải, ngay căn phòng đầu tiên." Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
“Cám ơn anh." Cố An Kỳ mỉm cười, đi tới phía phòng nghỉ định nghỉ ngơi một lát.
Phòng nghỉ dưới những trường hợp như thế này thật ra đều là nơi vô dụng. Phía trước có rất nhiều truyền thông, mọi người đều liều mạng tranh lên mặt báo, căn bản sẽ chẳng ai đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi. Rượu đã bắt đầu ngấm khiến Cố An Kỳ vô cùng khó chịu, nhanh chóng đi về phía sau phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Phía sau phòng nghỉ là mội nơi rất thần kì, không gian nhỏ được bình phong chia làm hai, một bên có vài cái mắc áo và một cái sô pha nhỏ, một bên đặt ghế sô pha lớn và bàn trang điểm.
Cố An Kỳ không thích sô pha lớn nên chọn sô pha nhỏ nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Từ từ nhắm mắt lại, cô dần dần ngủ thiếp đi, bỗng nhiên không biết ở phía sau, có hai người đang nhẹ nhàng đi vào phòng nghỉ.
Tác giả :
Gạo Nếp Đường Trắng