Siêu Sao Trở Lại
Chương 112: Kết quả
Edit: Sabj
Cố An Kỳ dường như cũng không nóng nảy, bởi vì với những ai đồng ý nhận tờ rơi cô đều mỉm cười thật tươi, trả lời mọi câu hỏi được hỏi, không hề lợi dụng ai nên rất nhanh chóng đã lấy được trái tim mọi người. Tuy quá trình này tốn không ít thời gian của Cố An Kỳ, nhưng tốc độ trên tay dưới chân của cô không hề chậm lại, tốc độ phân phát tờ rơi vô cùng nhanh chóng. Cho tới lúc xế chiều, mấy thùng tờ rơi lớn đã được phát gần hết.
Nhân viên bên cạnh thấy Cố An Kỳ như vậy thì vô cùng choáng váng. Hiệu suất của cô còn tốt hơn vài lần so với nhân viên phát tờ rơi chuyên nghiệp.
“Đã đến giờ" khi hoàng hôn buông xuống, thời gian để Cố An Kỳ phát tờ rơi cũng kết thúc.
Cố An Kỳ từ từ trở lại xe, cởi bộ đồ con thỏ và giày thỏ ra, trên đường về “Octavia" thì nhân tiện trả lại.
Nụ cười tươi của Cố An Kỳ cuối cùng cũng được hạ xuống, cô vỗ vỗ hai má, làm vài động tác massage cho mặt. Vừa rồi thần kinh của cô lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn, chẳng những phải tìm cách phát tờ rơi nhanh nhất, mà còn mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với mọi vấn đề có thể xảy ra.
Hiện tại cô hiếm hoi mới có giây phút được nghỉ ngơi, nhưng lại không thể thả lỏng quá mức. Người bên cạnh không phải quản lý Chu Á Kiệt lời ít ý nhiều cô quen, mà là nhân viên đang khảo sát cô.
Cố An Kỳ không phải người không biết nặng nhẹ, suy nghĩ của cô chưa bao giờ đơn giản. Trong lòng cô hiểu quá trình đến, rời khỏi và trở lại “Octavia" đều nằm trong phần khảo nghiệm.
Chỉ cần sai một bước sẽ nhận thất bại.
Khi Cố An Kỳ nhắm mắt có thể cảm giác được ánh mắt nhân viên chiếu về phía mình, trên danh nghĩa là quan tâm cô nhưng thực ra lại là khảo sát. Chẳng qua cô cũng không quan tâm, cô sẽ không để lại lỗ hổng cho bất cứ kẻ nào chen vào, cũng không để sự cố gắng của mình bị hủy hoại trong chốc lát.
Lúc về dường như xe chạy chậm hơn rất nhiều, khoảng một tiếng sau mới về đến trụ sở của “Octavia".
Khi Cố An Kỳ đi vào, Đường Tâm Tâm và Nhâm Tĩnh Thu đã đến từ lâu, quần áo cũng đã đổi thành quần áo của mình. Trong khi sắc mặt Nhâm Tĩnh Thu không quá tốt thì Đường Tâm Tâm lại ngược lại, thần thái sáng láng, sự đắc ý không kiềm chế được mà bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô ta. Vẻ mặt đó cho Cố An Kỳ một cảm giác như đã nắm chắc phần thắng.
Cố An Kỳ không rõ tự tin của cô ta đến từ đâu, chỉ cảm thấy kì lạ. Ban đầu thái độ lo lắng, khẩn trương cùng với phản cảm của cô ta cũng không phải giả bộ, Cố An Kỳ khá tự tin với khả năng đọc biểu cảm người khác. Theo lẽ thường, cô ta không thể tràn đầy tự tin như thế. Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn sâu vào Đường Tâm Tâm rồi quay đầu, không nghĩ nhiều nữa. Việc cô nên làm cũng đã làm, chuyện tiếp theo cũng không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Cố An Kỳ nhìn lướt qua Chu Á Kiệt, thấy anh mắt nghi vấn của anh thì lặng lẽ gật đầu, cho anh một liều thuốc an tâm.
Đợi sau khi ba người vào tòa nhà, mọi người vốn nghĩ người phụ trách của “Octavia" sẽ lên phát biểu một bài, sau đó giống như những lần trước tổng kết lại rồi bảo các cô về nhà chờ thông báo, nhưng lần này họ lại có tính toán khác.
Người phụ trách của “Octavia" lúc này không hề nói gì, ngay cả ba người phát được bao nhiêu tờ rơi cũng không thông báo, chỉ bảo các cô ngồi đợi một tiếng nữa. Mọi người không rõ nên chỉ đành ngồi đợi kết quả.
Một giờ sau, một trợ lý đi vào, trong tay cầm ba cái đĩa CD. Người phụ trách của “Octavia" đi đến trước mặt các cô, nhét CD vào ổ đĩa rồi chiếu quá trình ba người phát tờ rơi trên đường.
Cố An Kỳ không rõ tính toán của đối phương nên chỉ ngồi yên lặng xem xét.
Người đầu tiên là Nhâm Tĩnh Thu, Nhâm Tĩnh Thu thấy cuộn băng đầu tiên chiếu về mình thì cả người cứng đờ, sắc mặt cũng trắng bệch. Giống như nghĩ tới điều gì đó đáng ghét nên theo phản xạ cô định đi ra ngoài, nhưng lại bị quản lý bên cạnh kéo xuống, khuyên cô ngồi thêm một lúc.
Nhâm Tĩnh Thu xuất thân từ tiểu thư nhà giàu được giáo dục, bảo vệ rất tốt. Ngày trước cô học âm nhạc rồi ra nước ngoài du học, sau khi trở về tham gia tuyển chọn rồi thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Ca sĩ chia làm hai loại, một là kiểu ca sĩ hát hay nhảy giỏi năng động, hai là kiểu ca sĩ lặng lẽ. Có năng lực sáng tác, âm vực* lại rộng nên Nhâm Tĩnh Thu tất nhiên thuộc loại thứ hai. Con người cô mặc dù thẳng thắn nhưng rất hiếm khi mặc trang phục nóng bỏng.
(*âm vực: độ rộng của cao độ mà một người có thể phát âm được)
Hôm nay mặc trang phục bunny girl có thể nói là bước đột phá lớn nhất trong nguyên tắc chuẩn mực của cô, cô đã rất cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ này, cũng đã thử thả lỏng bản thân. Cô an ủi mình đây chỉ là công việc, cô là nghệ sĩ, làm tốt công việc là điều cần thiết, nhưng tâm lý chưa được xây dựng vững chắc khi đứng trên đường đã hóa thành tro bụi.
Cô phải mặc bộ đồ bunny girl đứng trên đường phố, chịu đựng ánh mắt kì lạ của mọi người, hơn nữa không ít người còn nói xấu sau lưng cô.
“Cậu nhìn cô gái kia kìa, có phải nghiện Cosplay đến điên rồi không, sao tự nhiên lại mặc bộ bunny girl?" Đây là lời nói của một người hiểu biết về cosplay.
“Ngày thì nắng , mặc như vậy ra đường không biết xấu hổ hay sao? Nhìn đã biết không phải đứa trong sạch gì, đúng là không biết xấu hổ." Một bác gái đi ngang qua, nhỏ giọng nói thầm.
Từng câu từng câu như dao cứa vào lòng cô, luôn đứng trên cao như cô đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế này ? Cả người cô mất tự nhiên, động tác cũng cứng ngắc. Đầu cô cúi thấp như muốn tìm một cái hố để chui xuống, cô ép mình phải đi phát tờ rơi nhưng hiệu quả rất nhỏ, gần như chẳng có ai chú ý đến cô, hầu như tờ rơi cô đưa mọi người đều ném xuống đất.
Nhâm Tĩnh Thu phát tờ rơi vô cùng vất vả, nhưng cho dù trong lòng không muốn cỡ nào thì cô vẫn phải nhịn xuống. Chẳng qua cô thật không ngờ, sau đó còn gặp phải tên háo sắc muốn sàm sỡ cô, trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn mất hết lý trí, dùng một động tác quăng tên đó qua vai.
Cảm giác xấu hổ, giận dữ xen lẫn với bị xúc phạm bùng nổ, cô chịu đủ rồi, mọi chuyện thế nào thì cứ thế đó đi, cô mặc kệ.
Nhâm Tĩnh Thu lên xe trở về đầu tiên, vì vậy số lượng tờ rơi phát được cũng không lạc quan.
“Kế tiếp là Cố An Kỳ tiểu thư." Sau khi nói xong, người phụ trách của “Octavia" mở đĩa về Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ gật gật đầu, không hề quan tâm anh ta định giở trò gì.
Mở đầu là hình ảnh Cố An Kỳ đi thuê quần áo, trên màn hình hiện lên dáng vẻ đáng yêu của Cố An Kỳ khi mặc bộ đồ thỏ trắng, Nhâm Tĩnh Thu khó chịu nói: “Cô ta phạm quy. "
“Sao có thế thể này chứ? Rất không công bằng " Đường Tâm Tâm cũng nhao nhao hùa theo, nhưng trên mặt không hề có chút khó chịu nào, ngược lại lại có phần đắc ý, dường như đang nghĩ ngoài Cố An Kỳ, người chiến thắng chỉ còn lại cô ta.
Cố An Kỳ nhíu mày, liếc nhìn dáng vẻ Đường Tâm Tâm, cười mà không nói. Cô không định giải thích, chỉ phóng mắt về phía người phụ trách đang ra vẻ tập trung vào đoạn phim.
Người phụ trách bị ánh mắt của Cố An Kỳ làm cho sợ hãi, cuối cùng ho khan hai tiếng rồi mở miệng nói “Không, Nhâm Tĩnh Thu tiểu thư, Cố An Kỳ tiểu thư không hề phạm quy. Quy định muốn các vị mặc đồ bunny girl chứ không bắt các vị chỉ được mặc đồ bunny girl."
Trong lòng người phụ trách lúc này vô cùng ảo não, nghĩ lại cái bẫy từ ngữ Cố An Kỳ giăng ra trước khi đi khiến anh hận không thể đâm đầu vào đậu hũ cho chết luôn. Sao có thể khinh địch rồi bị cô nắm trong tay như vậy chứ?
“Sao có thể như vậy?" Nhâm Tĩnh Thu thất thần, cô không ngờ trong cuộc thi này còn có lỗ hổng để chui vào như vậy.
“Đây… đây căn bản chính là đầu cơ trục lợi" Đường Tâm Tâm bất mãn kêu lên, dường như muốn kích động Nhâm Tĩnh Thu.
“Đầu cơ trục lợi? Đầu cơ trục lợi thì có gì sai?" Cố An Kỳ nhướn mi, nói rất đúng lý hợp tình, “Lợi dụng đúng cách vài lỗ hổng để hoàn thành công việc của mình, nâng cao hiệu suất, thế thì có gì sai sao?"
“Cô…" Đường Tâm Tâm trừng mắt nhìn Cố An Kỳ, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người. Cô không ngờ khi đến đoạn phim của Cố An Kỳ, mọi người lại sử dụng đủ loại máy ảnh cùng với đủ mọi góc độ để quay lại, cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng, ngồi nghiêm chỉnh lại rồi đợi đoạn phim của mình.
Trong đoạn phim đang chiếu đến quá trình Cố An Kỳ phát tờ rơi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô đã phát được khoảng mấy trăm tờ. Đường Tâm Tâm nhìn tốc độ nhanh như cắt của Cố An Kỳ, sắc mặt lại càng thêm khó chịu.
“Được rồi, đã hết đoạn phim của Cố An Kỳ tiểu thư, tiếp theo là một đoạn cắt trong đoạn phim của Đường Tâm Tâm tiểu thư, mời mọi người chú ý."
Đoạn phim về Đường Tâm Tâm không có gì đáng ngạc nhiên, mặc bộ bunny girl đứng trên đường phát tờ rơi. Tốc độ cô phát tờ rơi không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm, điều khiến Cố An Kỳ kinh ngạc là, Đường Tâm Tâm mặc trang phục đó trên đường nhưng không hề tỏ ra lúng túng, giống như mặc bộ đó đã thành thói quen.
Tuy vậy cô chỉ nhíu mày không nói gì, tiếp tục xem.
Không lâu sau, cô ta đã phát xong tờ rơi, mấy thùng tờ rơi trong cốp xe đều trống không, tất cả đã được phát hết.
Đường Tâm Tâm dường như khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt cũng thả lỏng, sau đó trên mặt lại là biểu hiện đắc ý tự tin.
Thật kì lạ, Cố An Kỳ thầm xem xét dáng vẻ Đường Tâm Tâm, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Đang yên đang lành sao Đường Tâm Tâm lại thở phào? Hay là… Có đoạn phim nào không nên được phát đã biến mất?
“Đây là toàn bộ đoạn phim sao?" Cố An Kỳ như vô tình hỏi, “Đoạn phim của tôi và Nhâm Tĩnh Thu tiền bối đều có một đọan ngắn về trước và sau khi phát tờ rơi, vì sao Đường Tâm Tâm tiểu thư không có?"
“Ý cô là gì?" Đường Tâm Tâm đột nhiên bùng nổ, vốn đang sợ hãi đoạn phim kia bị phát lên, bây giờ lại bị Cố An Kỳ dọa, nhất thời thẹn quá thành giận.
“Cố An Kỳ tiểu thư không cần gấp, trò hay còn ở phía sau." Người phụ trách cười lạnh nhìn Đường Tâm Tâm, bấm điều khiển từ xa.
“Đường Tâm Tâm tiểu thư, Bình tiên sinh cho tôi vào, bảo tôi tới đây giúp cô. Cô có cần giúp gì không?" Một người đàn ông dáng người cao gầy, nhút nhát khép nép hỏi.
Đường Tâm Tâm nhìn người đó, dường như đang xác định lại đây có phải người quản lý nhà mình gọi tới giúp đỡ hay không, cuối cùng thấy nốt ruồi đen lớn trên cổ tay người đó cô mới chắc chắn: “Anh tìm thời gian ném mấy cái thùng tờ rơi kia đi."
“Vâng, Đường tiểu thư yên tâm. Tôi làm việc chắc chắn sạch sẽ." Người đó cười nói, tốc độ trên tay lại càng nhanh, một mặt giúp Đường Tâm Tâm phát tờ rơi, mặt khác ném tờ rơi vào thùng rác.
Đường Tâm Tâm nhìn vào đoạn phim, sắc mặt lập tức chuyển sang màu đen, cả người cứng ngắc ngồi im như tượng, nói không ra lời. Sao có thể? Sao có thể bị quay lại chứ? Anh ta cũng là nhân viên của “Octavia", nếu như đoạn phim có vấn đề, anh ta không nên giữ lại chứ. Chẳng lẽ…
Đường Tâm Tâm nghĩ đến kết quả đó, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, chẳng lẽ cô bị người ta bán đứng ? Cô quay đầu nhìn quản lý của mình, quả nhiên, vẻ mặt anh ta cũng kinh ngạc.
“Đường Tâm Tâm tiểu thư, cô có gì muốn giải thích không?" Người phụ trách của “Octavia" nói.
“Đây không phải sự thật, không phải thật, có người hãm hại tôi" Đường Tâm Tâm cố gắng phản bác, hy vọng đối phương tin tưởng lí do thoái thác của cô ta, tin cô ta bị hãm hại.
“Nếu Đường Tâm Tâm tiểu thư đã nói như vậy, vậy chúng ta sẽ mời người lừa đảo vào trong này nói chuyện."
Không lâu sau, một người đang ông hơi khom người đi vào, anh ta không hề nhìn Đường Tâm Tâm một cái nào mà đi thẳng tới trước mặt người phụ trách.
“Tự anh nói lại mọi chuyện đi." Người phụ trách nói.
“Sáng nay tôi gặp Bình tiên sinh nên có tán gẫu hai câu. Bình tiên sinh cho tôi mấy gói thuốc lá và tiền muốn tôi đi theo Đường Tâm Tâm, bất kể nhiệm vụ hôm nay là gì thì cũng cố gắng giúp đỡ cô ta, nghe theo sự điều khiển của Đường Tâm Tâm." Người đó kể lại, ánh mắt quét qua một vòng, “Sau đó có đoạn phim như vừa rồi."
“Anh đừng nói lung tung vu oan cho người khác" Đường Tâm Tâm phẫn hận hét lên.
“Tôi không nói lung tung, tôi vẫn còn giữ mấy trăm Bình tiên sinh đưa tôi đây." Người đó lấy tiền ra, “Đoạn phim kia là quay thật mà ra, sao có thể làm giả được?"
“Anh" Quản lý của Đường Tâm Tâm đứng lên, dường như không chịu được nữa, không ngờ anh lại nuôi một người vô tình vô nghĩa*, vào thời khắc mấu chốt lại bán đứng anh.
(*nguyên văn: bạch nhãn lang: 白眼狼 hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.)
Người phụ trách của “Octavia" cho người đó đi xuống, tình hình thật sự như thế nào trong lòng mọi người đã hiểu rõ.
“Lần này Cố An Kỳ tiểu thư thắng, có tất cả năm thùng, cô ấy đã phát được bốn thùng." Người phụ trách.
“Mặt khác, chúng tôi cũng có vài điều cần nói về những phần quảng cáo được làm ra lần trước." Người phụ trách nói, lúc này Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm mới nhận ra, thì ra cái gọi là mất hết dữ liệu chỉ là lừa gạt.
Cố An Kỳ dường như cũng không nóng nảy, bởi vì với những ai đồng ý nhận tờ rơi cô đều mỉm cười thật tươi, trả lời mọi câu hỏi được hỏi, không hề lợi dụng ai nên rất nhanh chóng đã lấy được trái tim mọi người. Tuy quá trình này tốn không ít thời gian của Cố An Kỳ, nhưng tốc độ trên tay dưới chân của cô không hề chậm lại, tốc độ phân phát tờ rơi vô cùng nhanh chóng. Cho tới lúc xế chiều, mấy thùng tờ rơi lớn đã được phát gần hết.
Nhân viên bên cạnh thấy Cố An Kỳ như vậy thì vô cùng choáng váng. Hiệu suất của cô còn tốt hơn vài lần so với nhân viên phát tờ rơi chuyên nghiệp.
“Đã đến giờ" khi hoàng hôn buông xuống, thời gian để Cố An Kỳ phát tờ rơi cũng kết thúc.
Cố An Kỳ từ từ trở lại xe, cởi bộ đồ con thỏ và giày thỏ ra, trên đường về “Octavia" thì nhân tiện trả lại.
Nụ cười tươi của Cố An Kỳ cuối cùng cũng được hạ xuống, cô vỗ vỗ hai má, làm vài động tác massage cho mặt. Vừa rồi thần kinh của cô lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn, chẳng những phải tìm cách phát tờ rơi nhanh nhất, mà còn mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với mọi vấn đề có thể xảy ra.
Hiện tại cô hiếm hoi mới có giây phút được nghỉ ngơi, nhưng lại không thể thả lỏng quá mức. Người bên cạnh không phải quản lý Chu Á Kiệt lời ít ý nhiều cô quen, mà là nhân viên đang khảo sát cô.
Cố An Kỳ không phải người không biết nặng nhẹ, suy nghĩ của cô chưa bao giờ đơn giản. Trong lòng cô hiểu quá trình đến, rời khỏi và trở lại “Octavia" đều nằm trong phần khảo nghiệm.
Chỉ cần sai một bước sẽ nhận thất bại.
Khi Cố An Kỳ nhắm mắt có thể cảm giác được ánh mắt nhân viên chiếu về phía mình, trên danh nghĩa là quan tâm cô nhưng thực ra lại là khảo sát. Chẳng qua cô cũng không quan tâm, cô sẽ không để lại lỗ hổng cho bất cứ kẻ nào chen vào, cũng không để sự cố gắng của mình bị hủy hoại trong chốc lát.
Lúc về dường như xe chạy chậm hơn rất nhiều, khoảng một tiếng sau mới về đến trụ sở của “Octavia".
Khi Cố An Kỳ đi vào, Đường Tâm Tâm và Nhâm Tĩnh Thu đã đến từ lâu, quần áo cũng đã đổi thành quần áo của mình. Trong khi sắc mặt Nhâm Tĩnh Thu không quá tốt thì Đường Tâm Tâm lại ngược lại, thần thái sáng láng, sự đắc ý không kiềm chế được mà bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô ta. Vẻ mặt đó cho Cố An Kỳ một cảm giác như đã nắm chắc phần thắng.
Cố An Kỳ không rõ tự tin của cô ta đến từ đâu, chỉ cảm thấy kì lạ. Ban đầu thái độ lo lắng, khẩn trương cùng với phản cảm của cô ta cũng không phải giả bộ, Cố An Kỳ khá tự tin với khả năng đọc biểu cảm người khác. Theo lẽ thường, cô ta không thể tràn đầy tự tin như thế. Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn sâu vào Đường Tâm Tâm rồi quay đầu, không nghĩ nhiều nữa. Việc cô nên làm cũng đã làm, chuyện tiếp theo cũng không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Cố An Kỳ nhìn lướt qua Chu Á Kiệt, thấy anh mắt nghi vấn của anh thì lặng lẽ gật đầu, cho anh một liều thuốc an tâm.
Đợi sau khi ba người vào tòa nhà, mọi người vốn nghĩ người phụ trách của “Octavia" sẽ lên phát biểu một bài, sau đó giống như những lần trước tổng kết lại rồi bảo các cô về nhà chờ thông báo, nhưng lần này họ lại có tính toán khác.
Người phụ trách của “Octavia" lúc này không hề nói gì, ngay cả ba người phát được bao nhiêu tờ rơi cũng không thông báo, chỉ bảo các cô ngồi đợi một tiếng nữa. Mọi người không rõ nên chỉ đành ngồi đợi kết quả.
Một giờ sau, một trợ lý đi vào, trong tay cầm ba cái đĩa CD. Người phụ trách của “Octavia" đi đến trước mặt các cô, nhét CD vào ổ đĩa rồi chiếu quá trình ba người phát tờ rơi trên đường.
Cố An Kỳ không rõ tính toán của đối phương nên chỉ ngồi yên lặng xem xét.
Người đầu tiên là Nhâm Tĩnh Thu, Nhâm Tĩnh Thu thấy cuộn băng đầu tiên chiếu về mình thì cả người cứng đờ, sắc mặt cũng trắng bệch. Giống như nghĩ tới điều gì đó đáng ghét nên theo phản xạ cô định đi ra ngoài, nhưng lại bị quản lý bên cạnh kéo xuống, khuyên cô ngồi thêm một lúc.
Nhâm Tĩnh Thu xuất thân từ tiểu thư nhà giàu được giáo dục, bảo vệ rất tốt. Ngày trước cô học âm nhạc rồi ra nước ngoài du học, sau khi trở về tham gia tuyển chọn rồi thuận lợi tiến vào giới giải trí.
Ca sĩ chia làm hai loại, một là kiểu ca sĩ hát hay nhảy giỏi năng động, hai là kiểu ca sĩ lặng lẽ. Có năng lực sáng tác, âm vực* lại rộng nên Nhâm Tĩnh Thu tất nhiên thuộc loại thứ hai. Con người cô mặc dù thẳng thắn nhưng rất hiếm khi mặc trang phục nóng bỏng.
(*âm vực: độ rộng của cao độ mà một người có thể phát âm được)
Hôm nay mặc trang phục bunny girl có thể nói là bước đột phá lớn nhất trong nguyên tắc chuẩn mực của cô, cô đã rất cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ này, cũng đã thử thả lỏng bản thân. Cô an ủi mình đây chỉ là công việc, cô là nghệ sĩ, làm tốt công việc là điều cần thiết, nhưng tâm lý chưa được xây dựng vững chắc khi đứng trên đường đã hóa thành tro bụi.
Cô phải mặc bộ đồ bunny girl đứng trên đường phố, chịu đựng ánh mắt kì lạ của mọi người, hơn nữa không ít người còn nói xấu sau lưng cô.
“Cậu nhìn cô gái kia kìa, có phải nghiện Cosplay đến điên rồi không, sao tự nhiên lại mặc bộ bunny girl?" Đây là lời nói của một người hiểu biết về cosplay.
“Ngày thì nắng , mặc như vậy ra đường không biết xấu hổ hay sao? Nhìn đã biết không phải đứa trong sạch gì, đúng là không biết xấu hổ." Một bác gái đi ngang qua, nhỏ giọng nói thầm.
Từng câu từng câu như dao cứa vào lòng cô, luôn đứng trên cao như cô đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế này ? Cả người cô mất tự nhiên, động tác cũng cứng ngắc. Đầu cô cúi thấp như muốn tìm một cái hố để chui xuống, cô ép mình phải đi phát tờ rơi nhưng hiệu quả rất nhỏ, gần như chẳng có ai chú ý đến cô, hầu như tờ rơi cô đưa mọi người đều ném xuống đất.
Nhâm Tĩnh Thu phát tờ rơi vô cùng vất vả, nhưng cho dù trong lòng không muốn cỡ nào thì cô vẫn phải nhịn xuống. Chẳng qua cô thật không ngờ, sau đó còn gặp phải tên háo sắc muốn sàm sỡ cô, trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn mất hết lý trí, dùng một động tác quăng tên đó qua vai.
Cảm giác xấu hổ, giận dữ xen lẫn với bị xúc phạm bùng nổ, cô chịu đủ rồi, mọi chuyện thế nào thì cứ thế đó đi, cô mặc kệ.
Nhâm Tĩnh Thu lên xe trở về đầu tiên, vì vậy số lượng tờ rơi phát được cũng không lạc quan.
“Kế tiếp là Cố An Kỳ tiểu thư." Sau khi nói xong, người phụ trách của “Octavia" mở đĩa về Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ gật gật đầu, không hề quan tâm anh ta định giở trò gì.
Mở đầu là hình ảnh Cố An Kỳ đi thuê quần áo, trên màn hình hiện lên dáng vẻ đáng yêu của Cố An Kỳ khi mặc bộ đồ thỏ trắng, Nhâm Tĩnh Thu khó chịu nói: “Cô ta phạm quy. "
“Sao có thế thể này chứ? Rất không công bằng " Đường Tâm Tâm cũng nhao nhao hùa theo, nhưng trên mặt không hề có chút khó chịu nào, ngược lại lại có phần đắc ý, dường như đang nghĩ ngoài Cố An Kỳ, người chiến thắng chỉ còn lại cô ta.
Cố An Kỳ nhíu mày, liếc nhìn dáng vẻ Đường Tâm Tâm, cười mà không nói. Cô không định giải thích, chỉ phóng mắt về phía người phụ trách đang ra vẻ tập trung vào đoạn phim.
Người phụ trách bị ánh mắt của Cố An Kỳ làm cho sợ hãi, cuối cùng ho khan hai tiếng rồi mở miệng nói “Không, Nhâm Tĩnh Thu tiểu thư, Cố An Kỳ tiểu thư không hề phạm quy. Quy định muốn các vị mặc đồ bunny girl chứ không bắt các vị chỉ được mặc đồ bunny girl."
Trong lòng người phụ trách lúc này vô cùng ảo não, nghĩ lại cái bẫy từ ngữ Cố An Kỳ giăng ra trước khi đi khiến anh hận không thể đâm đầu vào đậu hũ cho chết luôn. Sao có thể khinh địch rồi bị cô nắm trong tay như vậy chứ?
“Sao có thể như vậy?" Nhâm Tĩnh Thu thất thần, cô không ngờ trong cuộc thi này còn có lỗ hổng để chui vào như vậy.
“Đây… đây căn bản chính là đầu cơ trục lợi" Đường Tâm Tâm bất mãn kêu lên, dường như muốn kích động Nhâm Tĩnh Thu.
“Đầu cơ trục lợi? Đầu cơ trục lợi thì có gì sai?" Cố An Kỳ nhướn mi, nói rất đúng lý hợp tình, “Lợi dụng đúng cách vài lỗ hổng để hoàn thành công việc của mình, nâng cao hiệu suất, thế thì có gì sai sao?"
“Cô…" Đường Tâm Tâm trừng mắt nhìn Cố An Kỳ, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người. Cô không ngờ khi đến đoạn phim của Cố An Kỳ, mọi người lại sử dụng đủ loại máy ảnh cùng với đủ mọi góc độ để quay lại, cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng, ngồi nghiêm chỉnh lại rồi đợi đoạn phim của mình.
Trong đoạn phim đang chiếu đến quá trình Cố An Kỳ phát tờ rơi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô đã phát được khoảng mấy trăm tờ. Đường Tâm Tâm nhìn tốc độ nhanh như cắt của Cố An Kỳ, sắc mặt lại càng thêm khó chịu.
“Được rồi, đã hết đoạn phim của Cố An Kỳ tiểu thư, tiếp theo là một đoạn cắt trong đoạn phim của Đường Tâm Tâm tiểu thư, mời mọi người chú ý."
Đoạn phim về Đường Tâm Tâm không có gì đáng ngạc nhiên, mặc bộ bunny girl đứng trên đường phát tờ rơi. Tốc độ cô phát tờ rơi không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm, điều khiến Cố An Kỳ kinh ngạc là, Đường Tâm Tâm mặc trang phục đó trên đường nhưng không hề tỏ ra lúng túng, giống như mặc bộ đó đã thành thói quen.
Tuy vậy cô chỉ nhíu mày không nói gì, tiếp tục xem.
Không lâu sau, cô ta đã phát xong tờ rơi, mấy thùng tờ rơi trong cốp xe đều trống không, tất cả đã được phát hết.
Đường Tâm Tâm dường như khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt cũng thả lỏng, sau đó trên mặt lại là biểu hiện đắc ý tự tin.
Thật kì lạ, Cố An Kỳ thầm xem xét dáng vẻ Đường Tâm Tâm, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Đang yên đang lành sao Đường Tâm Tâm lại thở phào? Hay là… Có đoạn phim nào không nên được phát đã biến mất?
“Đây là toàn bộ đoạn phim sao?" Cố An Kỳ như vô tình hỏi, “Đoạn phim của tôi và Nhâm Tĩnh Thu tiền bối đều có một đọan ngắn về trước và sau khi phát tờ rơi, vì sao Đường Tâm Tâm tiểu thư không có?"
“Ý cô là gì?" Đường Tâm Tâm đột nhiên bùng nổ, vốn đang sợ hãi đoạn phim kia bị phát lên, bây giờ lại bị Cố An Kỳ dọa, nhất thời thẹn quá thành giận.
“Cố An Kỳ tiểu thư không cần gấp, trò hay còn ở phía sau." Người phụ trách cười lạnh nhìn Đường Tâm Tâm, bấm điều khiển từ xa.
“Đường Tâm Tâm tiểu thư, Bình tiên sinh cho tôi vào, bảo tôi tới đây giúp cô. Cô có cần giúp gì không?" Một người đàn ông dáng người cao gầy, nhút nhát khép nép hỏi.
Đường Tâm Tâm nhìn người đó, dường như đang xác định lại đây có phải người quản lý nhà mình gọi tới giúp đỡ hay không, cuối cùng thấy nốt ruồi đen lớn trên cổ tay người đó cô mới chắc chắn: “Anh tìm thời gian ném mấy cái thùng tờ rơi kia đi."
“Vâng, Đường tiểu thư yên tâm. Tôi làm việc chắc chắn sạch sẽ." Người đó cười nói, tốc độ trên tay lại càng nhanh, một mặt giúp Đường Tâm Tâm phát tờ rơi, mặt khác ném tờ rơi vào thùng rác.
Đường Tâm Tâm nhìn vào đoạn phim, sắc mặt lập tức chuyển sang màu đen, cả người cứng ngắc ngồi im như tượng, nói không ra lời. Sao có thể? Sao có thể bị quay lại chứ? Anh ta cũng là nhân viên của “Octavia", nếu như đoạn phim có vấn đề, anh ta không nên giữ lại chứ. Chẳng lẽ…
Đường Tâm Tâm nghĩ đến kết quả đó, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, chẳng lẽ cô bị người ta bán đứng ? Cô quay đầu nhìn quản lý của mình, quả nhiên, vẻ mặt anh ta cũng kinh ngạc.
“Đường Tâm Tâm tiểu thư, cô có gì muốn giải thích không?" Người phụ trách của “Octavia" nói.
“Đây không phải sự thật, không phải thật, có người hãm hại tôi" Đường Tâm Tâm cố gắng phản bác, hy vọng đối phương tin tưởng lí do thoái thác của cô ta, tin cô ta bị hãm hại.
“Nếu Đường Tâm Tâm tiểu thư đã nói như vậy, vậy chúng ta sẽ mời người lừa đảo vào trong này nói chuyện."
Không lâu sau, một người đang ông hơi khom người đi vào, anh ta không hề nhìn Đường Tâm Tâm một cái nào mà đi thẳng tới trước mặt người phụ trách.
“Tự anh nói lại mọi chuyện đi." Người phụ trách nói.
“Sáng nay tôi gặp Bình tiên sinh nên có tán gẫu hai câu. Bình tiên sinh cho tôi mấy gói thuốc lá và tiền muốn tôi đi theo Đường Tâm Tâm, bất kể nhiệm vụ hôm nay là gì thì cũng cố gắng giúp đỡ cô ta, nghe theo sự điều khiển của Đường Tâm Tâm." Người đó kể lại, ánh mắt quét qua một vòng, “Sau đó có đoạn phim như vừa rồi."
“Anh đừng nói lung tung vu oan cho người khác" Đường Tâm Tâm phẫn hận hét lên.
“Tôi không nói lung tung, tôi vẫn còn giữ mấy trăm Bình tiên sinh đưa tôi đây." Người đó lấy tiền ra, “Đoạn phim kia là quay thật mà ra, sao có thể làm giả được?"
“Anh" Quản lý của Đường Tâm Tâm đứng lên, dường như không chịu được nữa, không ngờ anh lại nuôi một người vô tình vô nghĩa*, vào thời khắc mấu chốt lại bán đứng anh.
(*nguyên văn: bạch nhãn lang: 白眼狼 hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.)
Người phụ trách của “Octavia" cho người đó đi xuống, tình hình thật sự như thế nào trong lòng mọi người đã hiểu rõ.
“Lần này Cố An Kỳ tiểu thư thắng, có tất cả năm thùng, cô ấy đã phát được bốn thùng." Người phụ trách.
“Mặt khác, chúng tôi cũng có vài điều cần nói về những phần quảng cáo được làm ra lần trước." Người phụ trách nói, lúc này Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm mới nhận ra, thì ra cái gọi là mất hết dữ liệu chỉ là lừa gạt.
Tác giả :
Gạo Nếp Đường Trắng