Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 23: Ai hiểu lầm ai?
Scandal từ từ chìm xuống, Đan Á Đồng trong lúc rảnh rỗi tại trường quay thì nghe được tin mọi hoạt động của Nguyên Văn bị đình chỉ.
Một phóng viên đã hỏi quan điểm của cậu về vấn đề này, cậu luôn bày tỏ tâm trạng tiếc nuối. Mà thực ra nếu cẩn thận nghĩ lại, cậu cũng thật sự cảm thấy tiếc. Trong thế giới này, người làm nghệ thuật quá nhiều, Nguyên Văn không hiểu được các quy tắc trong đó, cuối cùng chỉ có một con đường có thể đi được, đó chính là tụt dốc.
Cái vòng luẩn quẩn này, cần đâu chỉ là cái vẻ ngoài, nhiều khi, chính là đầu óc. Những người ngoại đạo luôn thích dùng bình hoa để miêu tả vẻ đẹp của những nữ diễn viên nổi tiếng. Nhưng mà những người đó nào biết được, để có thể vươn lên vị trí hàng đầu trong giới nghệ sĩ, được mọi người biết tới, điều này sao có thể chỉ là một bình hoa. Hễ được công nhận là nữ diễn viên “bình hoa" thì họ đều là những người phụ nữ thông minh. Nếu là cô gái không đủ thông minh, thì ngay cả hội được người đời xưng tụng là bình hoa cũng không có.
Gấp lại tập kịch bản trong tay, Đan Á Đồng tự thay sang bộ trang phục cuối cùng, một bộ áo đỏ như màu máu.
Mũ miện san hô huyết sắc, trên người là trang phục màu đỏ, chàng trai trong gương, chân mày thật xinh đẹp.
“Á Đồng, chuẩn bị xong chưa?" Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, cửa, không hề được báo hiệu trước cứ như vậy được mở ra.
“Oh" Lâm Vũ Hân ngược lại hít một hơi “Wow, thằng nhóc này không ngờ trong trang phục hóa trang lại tạo ra cảm giác như vậy."
Đan Á Đồng cười ngượng ngùng với Lâm Vũ Hân, lập tức vẻ quyến rũ ban nãy đều bay mất, cậu đến bên người Lâm Vũ Hân nói “Chị Vũ Hân, cảm giác gì ạ?"
Lâm Vũ Hân thu hồi ánh mắt, nhún vai “Giờ thì cảm giác gì cũng không có." Vừa rồi, chắc là bản thân bị chiếc áo màu đỏ làm lóa mắt, nên mới sinh ra ảo giác vậy. Đứa bé này, sao có thể có vẻ mê hoặc như vậy chứ?
Chìa tay qua sửa sang lại mái tóc giả của Đan Á Đồng, Lâm Vũ Hân có chút tiếc nuối nói “Hôm nay là cảnh quay chung cuối cùng của chúng ta, không biết về sau khi nào có thể hợp tác chung nữa."
Đan Á Đồng để mặc đối phương chỉnh trang lại y phục cho mình, cậu mỉm cười nói “Chúng ta cùng chung một công ty, rồi sẽ có cơ hội hợp tác thôi."
“Thật không biết nhóc là khờ thật hay giả ngốc nữa." Lâm Vũ Hân thở dài, là người nổi tiếng, cho dù ở cùng một công ty, cũng không có được bao nhiêu cơ hội có thể gặp mặt. Huống chi sự nổi tiếng của hai người chênh lệch quá nhiều, nên cơ hội đóng chung phim cũng không nhiều. Đối với cậu nhóc này, cô thật sự quýmến.
Đan Á Đồng cúi đầu xuống, giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, chỉ có 4 năm thôi, mà so với quá khứ Lâm Vũ Hân đã trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù trông vẫn đặc biệt độc lập như trước, nhưng cũng là đã thích ứng với cái thế giới này.
Thấy phía bên kia ngơ ngác không nói lời nào, Lâm Vũ Hân gõ đầu Đan Á Đồng một cái “Được rồi, giờ thì ôn lại kịch bản trong đầu đi, sẽ quay ngay đấy."
“Oh" thiếu niên chỉ đồng ý như vậy, sẽ không nịnh nọt nhiều, trong con ngươi luôn cất giấu một điều gì đó, làm cho không thể nhìn rõ tâm trạng cậu ra sao.
Tiếu Kỳ Thậm đi ngang qua phòng hóa trang của Đan Á Đồng, cánh cửa bán mở vừa vặn có thể nhìn rõ nụ cười dịu dàng của chàng trai, còn có động tác của Lâm Vũ Hân đang chỉnh sửa lại phụ kiện thắt lưng cho cậu. Hắn dừng bước lại, thấy rõ tình cảm ấm áp trong mắt chàng trai, cười thế này, là hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, có lẽ là bất ngờ, chàng trai này luôn làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn là khó hiểu.
Sau vụ Đường Nguyễn Khanh lần đầu đưa cậu về nhà đến nay, thì không còn có bất kì tin tức nào về mối quan hệ của hai người đó nữa. Sau vụ scandal lùm xùm vừa rồi, rõ ràng là sự nổi tiếng của Đan Á Đồng cũng tăng cao.
“Kỳ Thậm, bây giờ trong đoàn làm phim đều rỉ tai nhau chuyện chị Vũ Hân với Á Đồng đấy." Trợ lý phía sau hắn cũng nhìn thấy hai người đang ở chung, cười cười nói “Trong giới này, chị em yêu nhau cũng không phải chuyện mới lạ gì."
Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu liếc nhìn trợ lý của hắn, thản nhiên nói “Chưa có tin xác nhận thì đừng ăn nói tùy tiện." Trong giới, gì có thể thiếu chứ riêng scandal, thật kì lạ là không thể thiếu được.
Hai người rời khỏi phòng hóa trang, trợ lý đi theo sau hắn, thấp giọng nói “Trợ lý chị Vũ Hân cũng nói, chị Vũ Hân rất coi trọng lính mới này."
Tiếu Kỳ Thậm khẽ nhíu mày, tay trợ lý tạm thời này so với trợ lý riêng của hắn kém quá xa, giọng không vui nói “Tôi không hy vọng lại phải nghe thấy bất kì chuyện gì về mối quan hệ giữa các nghệ sĩ khác nữa."
Nhiều chuyện như vậy, không biết sẽ mang đến cho nghệ sĩ bao nhiêu phiền toái nữa đây. Tay trợ lý tạm thời này thật sự lôi thôi.
Cảnh cuối của Đan Á Đồng là cảnh một người áo đỏ ngã xuống mặt đất đầy tuyết, không có lời thoại, nhưng phải biểu hiện được sự kiên trì trong lòng, sự hoài niệm về quá khứ, cùng lời chúc phúc tương lai cho huynh trưởng.
Đoàn làm phim đã chọn cảnh thôn quê. Ưu điểm đó là có thể tận dụng không gian mở, trống trải nơi thôn quê để tạo ra cho khán giả cảm giác thương tâm, đau đớn đến xé lòng.
Bên dựng hậu trường cũng đã phủ bông tuyết ngập tràn trên mặt đất, toàn bộ thế giới trong phim được bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết.
Đan Á Đồng đã đứng vào vị trí, có bốn camera đang hướng về cậu. Cậu cúi đầu, hình như là để lấy cảm xúc.
“Được rồi, sẵn sàng." Theo tiếng của đạo diễn, Đan Á Đồng ngẩng đầu lên, đứng trên mặt tuyết giờ phút này đây không còn là Đan Á Đồng nữa, mà là Liên Dư.
“Bắt đầu!"
Gió lớn nổi lên cuốn theo những bông tuyết. Thiếu niên áo đỏ đứng trong tuyết, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy bầu trời không còn là một màu xanh biếc nữa, mà giờ chỉ là những đám mây khói bụi mịt mù.
Máu, theo khóe miệng chảy xuống, thiếu niên nở nụ cười, khóe mắt, chất lỏng trong suốt chảy xuống, cậu vươn tay, muốn bắt lấy bông tuyết rơi. Đột nhiên, cây kiếm chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể của cậu bị bẻ gẫy, thiếu niên lại vô lực chống đỡ, liền ngã thẳng xuống.
Khoảnh khắc ngã xuống, cậu dường như thấy được hoa đào tháng 3 ở Giang Nam nở rộ, còn có huynh trưởng ngồi dưới tàng cây cùng uống rượu, chính là khi đó cậu, đơn giản, hạnh phúc cỡ nào.
“Rầm!" Thân thể nặng nề ngã xuống mặt tuyết, bông tuyết bay bay, rơi vào trong mắt thiếu niên, hình ảnh mờ dần, sau đó trở nên tối đen như mực.
Ống kính lần nữa kéo ra xa, trên mặt tuyết, một màu đỏ tươi hiện ra vô cùng bắt mắt, hoa tuyết vẫn không ngừng bay xuống, cả trời đất, nhợt nhạt gần như lạnh lẽo.
Mọi người thấy cảnh này, toàn bộ ngơ ngác nhìn thiếu niên áo đỏ nằm trong đống tuyết, dường như, thiếu niên này, thật sự cứ như vậy mà lẳng lặng chết đi.
“Tốt! Cắt!" Đạo diễn hô một tiếng, mọi người mới hoàn hồn lại. Bọn họ sững sờ nhìn thiếu niên vẫn nằm trong đống tuyết, suýt nhịn không được muốn bước đến nhìn một cái, chàng trai có phải thật sự đã vĩnh viễn thiếp đi hay không.
Vẻ mặt Lâm Nghệ Thiên phức tạp nhìn hình ảnh trong máy giám thị, đối với cảnh này, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là phải quay đi quay lại cả chục lần, nhưng thật không ngờ, Đan Á Đồng đã thành công ngay trong lần diễn đầu tiên. Trong giới này, anh dường như tìm không ra được người diễn xuất tinh tế như thế, ánh mắt, cử chỉ, thậm chí là hô hấp đều hoàn hảo không chút sai sót nào.
Anh chưa bao giờ tin vào thiên tài diễn xuất, chàng trai này, đã đánh vỡ sự kiên trì của ban thân từ bao năm trước đây, có lẽ, thế gian này, ông trời thật sự tạo ra người sinh ra để diễn xuất.
Đan Á Đồng nằm trên những bông tuyết nhân tạo, nhắm mắt lại, thoát khỏi nhân vật, rồi mở mắt, liền thấy một người trên đỉnh đầu mỉm cười nhìn cậu.
Thấy đối phương vươn tay ra, mí mắt Đan Á Đồng khẽ rũ xuống, mượn lựcc tay đối phương đứng lên, lau đi thuốc nước màu đỏ nơi khóe miệng “Cám ơn."
Tiếu Kỳ Thậm mặc một áo bào màu trắng, trong cảnh tuyết nhân tạo, hiện ra cảm giác như thần tiên trong gió, hắn đưa cho Đan Á Đồng một cái khăn tay “Không cần cám ơn, cậu diễn tuyệt lắm."
Đan Á Đồng nhận khăn tay, tỉ mỉ lau khóe miệng, sau khi lau vài cái, thì bị đối phương cướp lấy khăn trong tay, sau đó trên miệng truyền đến cảm xúc lực đạo vừa phải.
Tiếu Kỳ Thậm lau sạch nước thuốc ở khóe miệng Đan Á Đồng, rút khăn tay lại “Cậu chờ tôi diễn hết cảnh này, rồi tôi đưa cậu trở về, giờ cậu đi thay trang phục trước đi." Nói xong, không đợi Đan Á Đồng từ chối, hắn liền vội vã bỏ đi.
Đan Á Đồng đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái bóng màu trắng, mặt không chút thay đổi khẽ vuốt lên khóe miệng, xoay người đi tới phòng thay đổ được dựng tạm thời.
Thay đi bộ đồ hóa trang, Đan Á Đồng ngồi trên ghế lật qua một quyển tạp chí giải trí, trong đó chẳng qua là ngôi sao nào hết thời, hay người nào mắc bệnh ngôi sao, người nào vừa mới chia tay, hoặc người nào vừa mới tìm ra tình yêu đích thực cho mình. Lật hết quyển tạp chí, Đan Á Đồng coi như là vừa xem một quyển tiểu thuyết huyền ảo.
Đem quyển tạp chí ném qua một bên, mới nhìn thấy hình trang bìa quyển tạp chí là Lạc Viêm Kiềm. Cậu lúc này mới nhớ tới, Lạc Viêm Kiềm này và cậu hình như đã thật lâu không có liên lạc với nhau, hình như là sau lần Viêm Kiềm đến nhà cậu rồi gặp được Đường Nguyễn Khanh?
Nghĩ cẩn thận một chút, Đan Á Đồng cũng không nhớ rõ lắm, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng rồi thiếp đi.
Lúc Tiếu Kỳ Thậm tìm được Đan Á Đồng, thấy Đan Á Đồng đang tựa ở chiếc ghế ngủ, lúc Đan Á Đồng ngủ với khi tỉnh thật không giống nhau, Đan Á Đồng khi ngủ có vẻ chân thật hơn và thật yên bình.
Xung quanh đôi mắt chàng trai đã lờ mờ thấy vết thâm quầng, mấy ngày nay tiến độ quay phim căng thẳng hơn nhiều, cũng sắp đến thời điểm xét duyệt, nên phải tăng giờ làm việc, cho dù làm bằng sắt đi chăng nữa cũng sẽ chịu không nổi.
Đan Á Đồng ngủ cũng không sâu, trực giác biết được có người đến gần, cậu mở mắt ra, liền thấy Tiếu Kỳ Thậm, có chút áy náy cười nói “Thực xin lỗi, Tiếu ca, em sơ ý ngủ mất." nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đã thay sang quần áo bình thường, xem ra đối phương diễn xong cũng đã được một lúc.
“Không có gì, nhiều khi quay phim quá mệt mỏi, đang đứng tôi cũng có thể ngủ đấy." Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười “Nếu buồn ngủ, đợi lát nữa lên xe tôi ngủ thêm chút đi."
“Được rồi ạ." Đan Á Đồng đứng lên, lại bởi vì đang ngủ, giữ nguyên tư thế ngồi một thời gian nên chân hơi tê, đứng không vững, loạng choạng lùi về sau một chút.
Tiếu Kỳ Thậm nhanh tay đỡ lấy eo của cậu, giọng lo lắng hỏi “Cậu không sao chứ?"
“Không sao đâu." Đan Á Đồng lắc đầu “Chẳng qua chân hơi tê, có lẽ là do ngủ lâu quá."
Không biết Tiếu Kỳ Thậm đang ôm eo cậu, mà cậu có chút dựa vào hắn nếu như bị người nào nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm ra sao đây.
Đúng lúc này, cửa phòng hoá trang bị mở ra, Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn hai người, hơi sững sờ, rồi đổi tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi ra cửa, Lâm Vũ Hân nhíu mày, hai người này, sao lại như vậy chứ?
Một phóng viên đã hỏi quan điểm của cậu về vấn đề này, cậu luôn bày tỏ tâm trạng tiếc nuối. Mà thực ra nếu cẩn thận nghĩ lại, cậu cũng thật sự cảm thấy tiếc. Trong thế giới này, người làm nghệ thuật quá nhiều, Nguyên Văn không hiểu được các quy tắc trong đó, cuối cùng chỉ có một con đường có thể đi được, đó chính là tụt dốc.
Cái vòng luẩn quẩn này, cần đâu chỉ là cái vẻ ngoài, nhiều khi, chính là đầu óc. Những người ngoại đạo luôn thích dùng bình hoa để miêu tả vẻ đẹp của những nữ diễn viên nổi tiếng. Nhưng mà những người đó nào biết được, để có thể vươn lên vị trí hàng đầu trong giới nghệ sĩ, được mọi người biết tới, điều này sao có thể chỉ là một bình hoa. Hễ được công nhận là nữ diễn viên “bình hoa" thì họ đều là những người phụ nữ thông minh. Nếu là cô gái không đủ thông minh, thì ngay cả hội được người đời xưng tụng là bình hoa cũng không có.
Gấp lại tập kịch bản trong tay, Đan Á Đồng tự thay sang bộ trang phục cuối cùng, một bộ áo đỏ như màu máu.
Mũ miện san hô huyết sắc, trên người là trang phục màu đỏ, chàng trai trong gương, chân mày thật xinh đẹp.
“Á Đồng, chuẩn bị xong chưa?" Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, cửa, không hề được báo hiệu trước cứ như vậy được mở ra.
“Oh" Lâm Vũ Hân ngược lại hít một hơi “Wow, thằng nhóc này không ngờ trong trang phục hóa trang lại tạo ra cảm giác như vậy."
Đan Á Đồng cười ngượng ngùng với Lâm Vũ Hân, lập tức vẻ quyến rũ ban nãy đều bay mất, cậu đến bên người Lâm Vũ Hân nói “Chị Vũ Hân, cảm giác gì ạ?"
Lâm Vũ Hân thu hồi ánh mắt, nhún vai “Giờ thì cảm giác gì cũng không có." Vừa rồi, chắc là bản thân bị chiếc áo màu đỏ làm lóa mắt, nên mới sinh ra ảo giác vậy. Đứa bé này, sao có thể có vẻ mê hoặc như vậy chứ?
Chìa tay qua sửa sang lại mái tóc giả của Đan Á Đồng, Lâm Vũ Hân có chút tiếc nuối nói “Hôm nay là cảnh quay chung cuối cùng của chúng ta, không biết về sau khi nào có thể hợp tác chung nữa."
Đan Á Đồng để mặc đối phương chỉnh trang lại y phục cho mình, cậu mỉm cười nói “Chúng ta cùng chung một công ty, rồi sẽ có cơ hội hợp tác thôi."
“Thật không biết nhóc là khờ thật hay giả ngốc nữa." Lâm Vũ Hân thở dài, là người nổi tiếng, cho dù ở cùng một công ty, cũng không có được bao nhiêu cơ hội có thể gặp mặt. Huống chi sự nổi tiếng của hai người chênh lệch quá nhiều, nên cơ hội đóng chung phim cũng không nhiều. Đối với cậu nhóc này, cô thật sự quýmến.
Đan Á Đồng cúi đầu xuống, giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, chỉ có 4 năm thôi, mà so với quá khứ Lâm Vũ Hân đã trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù trông vẫn đặc biệt độc lập như trước, nhưng cũng là đã thích ứng với cái thế giới này.
Thấy phía bên kia ngơ ngác không nói lời nào, Lâm Vũ Hân gõ đầu Đan Á Đồng một cái “Được rồi, giờ thì ôn lại kịch bản trong đầu đi, sẽ quay ngay đấy."
“Oh" thiếu niên chỉ đồng ý như vậy, sẽ không nịnh nọt nhiều, trong con ngươi luôn cất giấu một điều gì đó, làm cho không thể nhìn rõ tâm trạng cậu ra sao.
Tiếu Kỳ Thậm đi ngang qua phòng hóa trang của Đan Á Đồng, cánh cửa bán mở vừa vặn có thể nhìn rõ nụ cười dịu dàng của chàng trai, còn có động tác của Lâm Vũ Hân đang chỉnh sửa lại phụ kiện thắt lưng cho cậu. Hắn dừng bước lại, thấy rõ tình cảm ấm áp trong mắt chàng trai, cười thế này, là hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, có lẽ là bất ngờ, chàng trai này luôn làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn là khó hiểu.
Sau vụ Đường Nguyễn Khanh lần đầu đưa cậu về nhà đến nay, thì không còn có bất kì tin tức nào về mối quan hệ của hai người đó nữa. Sau vụ scandal lùm xùm vừa rồi, rõ ràng là sự nổi tiếng của Đan Á Đồng cũng tăng cao.
“Kỳ Thậm, bây giờ trong đoàn làm phim đều rỉ tai nhau chuyện chị Vũ Hân với Á Đồng đấy." Trợ lý phía sau hắn cũng nhìn thấy hai người đang ở chung, cười cười nói “Trong giới này, chị em yêu nhau cũng không phải chuyện mới lạ gì."
Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu liếc nhìn trợ lý của hắn, thản nhiên nói “Chưa có tin xác nhận thì đừng ăn nói tùy tiện." Trong giới, gì có thể thiếu chứ riêng scandal, thật kì lạ là không thể thiếu được.
Hai người rời khỏi phòng hóa trang, trợ lý đi theo sau hắn, thấp giọng nói “Trợ lý chị Vũ Hân cũng nói, chị Vũ Hân rất coi trọng lính mới này."
Tiếu Kỳ Thậm khẽ nhíu mày, tay trợ lý tạm thời này so với trợ lý riêng của hắn kém quá xa, giọng không vui nói “Tôi không hy vọng lại phải nghe thấy bất kì chuyện gì về mối quan hệ giữa các nghệ sĩ khác nữa."
Nhiều chuyện như vậy, không biết sẽ mang đến cho nghệ sĩ bao nhiêu phiền toái nữa đây. Tay trợ lý tạm thời này thật sự lôi thôi.
Cảnh cuối của Đan Á Đồng là cảnh một người áo đỏ ngã xuống mặt đất đầy tuyết, không có lời thoại, nhưng phải biểu hiện được sự kiên trì trong lòng, sự hoài niệm về quá khứ, cùng lời chúc phúc tương lai cho huynh trưởng.
Đoàn làm phim đã chọn cảnh thôn quê. Ưu điểm đó là có thể tận dụng không gian mở, trống trải nơi thôn quê để tạo ra cho khán giả cảm giác thương tâm, đau đớn đến xé lòng.
Bên dựng hậu trường cũng đã phủ bông tuyết ngập tràn trên mặt đất, toàn bộ thế giới trong phim được bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết.
Đan Á Đồng đã đứng vào vị trí, có bốn camera đang hướng về cậu. Cậu cúi đầu, hình như là để lấy cảm xúc.
“Được rồi, sẵn sàng." Theo tiếng của đạo diễn, Đan Á Đồng ngẩng đầu lên, đứng trên mặt tuyết giờ phút này đây không còn là Đan Á Đồng nữa, mà là Liên Dư.
“Bắt đầu!"
Gió lớn nổi lên cuốn theo những bông tuyết. Thiếu niên áo đỏ đứng trong tuyết, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy bầu trời không còn là một màu xanh biếc nữa, mà giờ chỉ là những đám mây khói bụi mịt mù.
Máu, theo khóe miệng chảy xuống, thiếu niên nở nụ cười, khóe mắt, chất lỏng trong suốt chảy xuống, cậu vươn tay, muốn bắt lấy bông tuyết rơi. Đột nhiên, cây kiếm chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể của cậu bị bẻ gẫy, thiếu niên lại vô lực chống đỡ, liền ngã thẳng xuống.
Khoảnh khắc ngã xuống, cậu dường như thấy được hoa đào tháng 3 ở Giang Nam nở rộ, còn có huynh trưởng ngồi dưới tàng cây cùng uống rượu, chính là khi đó cậu, đơn giản, hạnh phúc cỡ nào.
“Rầm!" Thân thể nặng nề ngã xuống mặt tuyết, bông tuyết bay bay, rơi vào trong mắt thiếu niên, hình ảnh mờ dần, sau đó trở nên tối đen như mực.
Ống kính lần nữa kéo ra xa, trên mặt tuyết, một màu đỏ tươi hiện ra vô cùng bắt mắt, hoa tuyết vẫn không ngừng bay xuống, cả trời đất, nhợt nhạt gần như lạnh lẽo.
Mọi người thấy cảnh này, toàn bộ ngơ ngác nhìn thiếu niên áo đỏ nằm trong đống tuyết, dường như, thiếu niên này, thật sự cứ như vậy mà lẳng lặng chết đi.
“Tốt! Cắt!" Đạo diễn hô một tiếng, mọi người mới hoàn hồn lại. Bọn họ sững sờ nhìn thiếu niên vẫn nằm trong đống tuyết, suýt nhịn không được muốn bước đến nhìn một cái, chàng trai có phải thật sự đã vĩnh viễn thiếp đi hay không.
Vẻ mặt Lâm Nghệ Thiên phức tạp nhìn hình ảnh trong máy giám thị, đối với cảnh này, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là phải quay đi quay lại cả chục lần, nhưng thật không ngờ, Đan Á Đồng đã thành công ngay trong lần diễn đầu tiên. Trong giới này, anh dường như tìm không ra được người diễn xuất tinh tế như thế, ánh mắt, cử chỉ, thậm chí là hô hấp đều hoàn hảo không chút sai sót nào.
Anh chưa bao giờ tin vào thiên tài diễn xuất, chàng trai này, đã đánh vỡ sự kiên trì của ban thân từ bao năm trước đây, có lẽ, thế gian này, ông trời thật sự tạo ra người sinh ra để diễn xuất.
Đan Á Đồng nằm trên những bông tuyết nhân tạo, nhắm mắt lại, thoát khỏi nhân vật, rồi mở mắt, liền thấy một người trên đỉnh đầu mỉm cười nhìn cậu.
Thấy đối phương vươn tay ra, mí mắt Đan Á Đồng khẽ rũ xuống, mượn lựcc tay đối phương đứng lên, lau đi thuốc nước màu đỏ nơi khóe miệng “Cám ơn."
Tiếu Kỳ Thậm mặc một áo bào màu trắng, trong cảnh tuyết nhân tạo, hiện ra cảm giác như thần tiên trong gió, hắn đưa cho Đan Á Đồng một cái khăn tay “Không cần cám ơn, cậu diễn tuyệt lắm."
Đan Á Đồng nhận khăn tay, tỉ mỉ lau khóe miệng, sau khi lau vài cái, thì bị đối phương cướp lấy khăn trong tay, sau đó trên miệng truyền đến cảm xúc lực đạo vừa phải.
Tiếu Kỳ Thậm lau sạch nước thuốc ở khóe miệng Đan Á Đồng, rút khăn tay lại “Cậu chờ tôi diễn hết cảnh này, rồi tôi đưa cậu trở về, giờ cậu đi thay trang phục trước đi." Nói xong, không đợi Đan Á Đồng từ chối, hắn liền vội vã bỏ đi.
Đan Á Đồng đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái bóng màu trắng, mặt không chút thay đổi khẽ vuốt lên khóe miệng, xoay người đi tới phòng thay đổ được dựng tạm thời.
Thay đi bộ đồ hóa trang, Đan Á Đồng ngồi trên ghế lật qua một quyển tạp chí giải trí, trong đó chẳng qua là ngôi sao nào hết thời, hay người nào mắc bệnh ngôi sao, người nào vừa mới chia tay, hoặc người nào vừa mới tìm ra tình yêu đích thực cho mình. Lật hết quyển tạp chí, Đan Á Đồng coi như là vừa xem một quyển tiểu thuyết huyền ảo.
Đem quyển tạp chí ném qua một bên, mới nhìn thấy hình trang bìa quyển tạp chí là Lạc Viêm Kiềm. Cậu lúc này mới nhớ tới, Lạc Viêm Kiềm này và cậu hình như đã thật lâu không có liên lạc với nhau, hình như là sau lần Viêm Kiềm đến nhà cậu rồi gặp được Đường Nguyễn Khanh?
Nghĩ cẩn thận một chút, Đan Á Đồng cũng không nhớ rõ lắm, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng rồi thiếp đi.
Lúc Tiếu Kỳ Thậm tìm được Đan Á Đồng, thấy Đan Á Đồng đang tựa ở chiếc ghế ngủ, lúc Đan Á Đồng ngủ với khi tỉnh thật không giống nhau, Đan Á Đồng khi ngủ có vẻ chân thật hơn và thật yên bình.
Xung quanh đôi mắt chàng trai đã lờ mờ thấy vết thâm quầng, mấy ngày nay tiến độ quay phim căng thẳng hơn nhiều, cũng sắp đến thời điểm xét duyệt, nên phải tăng giờ làm việc, cho dù làm bằng sắt đi chăng nữa cũng sẽ chịu không nổi.
Đan Á Đồng ngủ cũng không sâu, trực giác biết được có người đến gần, cậu mở mắt ra, liền thấy Tiếu Kỳ Thậm, có chút áy náy cười nói “Thực xin lỗi, Tiếu ca, em sơ ý ngủ mất." nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đã thay sang quần áo bình thường, xem ra đối phương diễn xong cũng đã được một lúc.
“Không có gì, nhiều khi quay phim quá mệt mỏi, đang đứng tôi cũng có thể ngủ đấy." Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười “Nếu buồn ngủ, đợi lát nữa lên xe tôi ngủ thêm chút đi."
“Được rồi ạ." Đan Á Đồng đứng lên, lại bởi vì đang ngủ, giữ nguyên tư thế ngồi một thời gian nên chân hơi tê, đứng không vững, loạng choạng lùi về sau một chút.
Tiếu Kỳ Thậm nhanh tay đỡ lấy eo của cậu, giọng lo lắng hỏi “Cậu không sao chứ?"
“Không sao đâu." Đan Á Đồng lắc đầu “Chẳng qua chân hơi tê, có lẽ là do ngủ lâu quá."
Không biết Tiếu Kỳ Thậm đang ôm eo cậu, mà cậu có chút dựa vào hắn nếu như bị người nào nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm ra sao đây.
Đúng lúc này, cửa phòng hoá trang bị mở ra, Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn hai người, hơi sững sờ, rồi đổi tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi ra cửa, Lâm Vũ Hân nhíu mày, hai người này, sao lại như vậy chứ?
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh