Siêu Sao Báo Thù
Chương 27
Sau khi Trương đạo nói xong, sắc mặt của mọi người liền có chút biến hóa nhỏ.
Trước mặt đạo diễn cùng nhân viên, công tác thử vai kỳ thực không có vấn đề gì, dù sao những diễn viên bình thường đều như vậy.
Nhưng là trước mặt đối thủ cạnh tranh của mình thử vai, tâm lý liền sẽ nảy sinh ra một chút áp lực.
Bởi vì hiệu quả diễn xuất của người thế nào, nhóm đối thủ đều thấy được. Đồng thời, người khác phát huy, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với mình.
Đối với an bài như vậy, Trương đạo quả thực khiến cho mọi người một cái nan đề a.
Mà lúc này Trương đạo vẫn ha ha cười với nhân viên công tác, tựa hồ cảm thấy phương thức thử vai như vậy phi thường bình thường. Sau khi biết được tin tức này, người thử vai đầu tiên chính là người mới, lại càng thêm khẩn trương.bNhưng kỳ thực sau khi thể hiện, kiêng kị nhất chính là để các nhân tố khác ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình, cố gắng bảo trì một tâm tình tốt mới là điều quan trọng nhất.
Hiện tại cũng chưa tới lượt mình, Cố Diễn tranh thử chuẩn bị một chút tâm lý, dù sao chính mình cũng đã sớm là tốt chuẩn bị, không quản ai ở một bên xem, nên phát huy như thế nào thì phát huy như thế.
Bởi vì các lý do khác mà khẩn trương, đó là bởi vì trong lòng hắn không chắc chắn.
Người đầu tiên đi vào phòng hóa trang, Trương đạo ngồi trên ghế, điều chỉnh máy quay.
Trương đạo yên lặng đánh giá vài người một phen, nhàn nhạt nở nụ cười.
Hắn là cố ý an bài như vậy, hắn muốn khảo nghiệm mọi người một chút, tố chất trong người bọn họ, cùng với chuẩn bị trước đó của họ như thế nào.
Rất nhanh người đầu tiên liền đi ra từ phòng hóa trang.
Ngô Niệm Nhàn vốn là một người trẻ tuổi, hơn nữa lại diễn Chiến Ca thời kì thái tử, cả người trang phục thoạt nhìn đều tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ,Trương đạo ra hiệu mọi người lùi ra sau, buổi thử vai chính thức bắt đầu.
Ngô Niệm Nhàn là người đầu tiên thử vai, trong lòng áp lực vô cùng lớn.
Hắn nhìn qua ba vị tiền bối cùng đồng học bên cạnh, hít sâu một hơi, sau đó cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, tranh thủ hồi tưởng lại cảnh diễn kia.
Ngô Niêm Nhàn từng ở trong trường học biểu hiện tương đối nổi trội xuất sắc, khi thử vai, biểu hiện cũng coi như vững chắc.
Nhưng biểu hiện của hắn cũng chỉ vẻn vẹn là tương đối thôi, nhìn qua thì bình thường, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm diễn.
Sau khi Ngô Niệm Nhàn kết thúc thử vai, Trương đạo cái gì cũng không nói, lập tức kêu một người mới khác thử vai.
Sau khi diễn xong Ngô Niệm Nhàn nhìn qua có vẻ rất ủ rũ, đại khái cũng biết là mình phát huy không được tốt. Mà thể hiện như vậy, khẳng định chỉ có một kết quả. Đó chính là bị loại!
Tuy rằng thời gian hai người mới thử vai không lâu, nhưng thời gian hóa trang cũng không ngắn, một giờ bất tri bất giác liền trôi qua.
Trương đạo giống như cũng không ý thức được vấn đề này, trực tiếp bắt đầu gọi người thứ ba.
Ánh mắt Trương đạo chậm rãi rời đi người Ngạn Vũ Trì, trực tiếp nhảy vọt qua Cố Diễn, chuyển đến trên người Xạ Hưởng.
Mọi người đều chuyên chú nhìn Trương đạo, lẳng lặng chờ đợi một người bị gọi tên…
Bởi vì hai người trước đó biểu hiện không tốt, cho nên người thứ ba này, có vị trí đặc biệt quan trọng.
Còn lại ba người, diễn xuất rõ ràng đều hơn hai người mới kia.
Cho nên vị trí thử vai thứ ba kia, tự nhiên liền không bị áp lực bởi người trước đó, trong lòng cũng sẽ thoải mái không ít.
Hơn nữa nếu như khả năng diễn xuất của hắn tốt, như vậy sẽ khiến cho những đối thủ sau đó chịu áp lực tâm lý lớn, nói không chừng còn ảnh hưởng trực tiếp đến phát huy của bọn họ.
Cho nên rốt cuộc ai là người thử vai thứ ba, đối với mỗi người mà nói đều vô cùng trọng yếu.
Ở trên vài người xem đi xem lại, cuối cùng tầm mắt Trương đạo dừng lại ở trên người Cố Diễn.
Cố Diễn nhận lấy tầm mắt của Trương đạo, trong lòng đoán, không phải là người kế tiếp là mình đó chứ?
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng may chính mình đều tùy thời trong trạng thái nhập vai, thời điểm này có diễn cũng không sao.
Mà Ngạn Vũ Trì ở một bên Cố Diễn cũng đồng dạng chú ý tới tầm mắt của Trương đạo.
Quả nhiên là Cố Diễn đi cửa sau đến, đạo diễn đều là thiên vị.
Cơ hội tốt như vậy dành cho hắn, đáng tiếc rác rưởi không quản diễn thứ bao nhiêu cũng đều là rác rưởi giống nhau.
Trương đạo nhìn Cố Diễn một hồi, rốt cục cũng mở miệng.
“Kế tiếp…"
“Ngạn Vũ Trì."
Nói xong tầm mắt của hắn nhanh chóng chuyển từ trên người Cố Diễn hướng đến Ngạn Vũ Trì.
Tựa hồ mọi người đều nhận định người thử vai tiếp theo là Cố Diễn là chuyện bình thường, Trương đạo lại đột nhiên điểm danh Ngạn Vũ Trì, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
Ngạn Vũ Trì mở to hai mắt, có chút không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Lập tức trong lòng hắn liền kích động lên.
Cho nên nói, Trương đạo quyết định như thế này, kỳ thực trong lòng vẫn là hướng về hắn?
Nói xong hắn tầm mắt rất nhanh theo Cố Diễn trên người chuyển hướng Ngạn Vũ Trì.
Thấy tình huống này Ngạn Vũ Trì vẫn không nhịn được nhìn về Cố Diễn, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt cũng không nhị được đắc ý.
Cố Diễn, mặc dù ngươi có hậu thuẫn cường đại, không kỹ năng, như trước hết thảy đều là lời nói suông!
Đạo diễn không phải thằng ngốc, sẽ không nhìn ra ai tốt ai xấu!
Ngạn Vũ Trì rất nhanh che giấu vẻ hưng phấn trong mắt mình, nhanh chóng đi hóa trang.
Tuy rằng kết quả là như vậy, thế nhưng Cố Diễn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao trước đó, diễn xuất của chính mình, mọi người xem đến khẳng định không bằng Ngạn Vũ Trì.
Mà Trương đạo lại là một người rất chú trọng danh tiếng, bởi vậy trong lòng có khuynh hướng nghiêng về Ngạn Vũ Trì, như vậy kỳ thực cũng là bình thường.
“Có phải hay không áp lực rất lớn?"
Đột nhiên, Trương đạo đi đến bên người Cố Diễn, cười hỏi cậu.
Cố Diễn có chút ngoài ý muốn, bất quá lại tự nhiên lắc lắc đầu, “Áp lực đương nhiên sẽ có, dù sao mọi người đều rất xuất sắc. Bất quá cũng không quá lớn. Áp lực thích hợp mới giúp mình có được động lực." Cố Diễn cười nói.
Nếu như cậu nói với Trương đạo là không có áp lực, như vậy sẽ thể hiện mình là người ngông cuồng. Nhưng nếu nói áp lực quá lớn, lại làm cho người khác cảm thấy cậu không có tố chất làm diễn viên.
Vì thế Cố Diễn liền nói thẳng ra ý tưởng của chính mình.
Trương đạo gật gật đầu, vỗ vỗ vai cậu, “Đừng khẩn trương là được, đợi lát nữa sẽ xem cậu."
Cố Diễn nhìn theo hướng Trương đạo rời đi, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của hắn.
Cho nên nói, kế tiếp sẽ là chính mình?
Rất nhanh sau đó Ngạn Vũ Trì liền đổi xong trang phục.
Lúc này Ngạn Vũ Trì đội tóc giả, mặc trang phục diễn, tóc hỗn độn, trên mặt còn có vết máu, cả người liền có vẻ tang thương lại chật vật.
Ngạn Vũ Trì đứng trước ống kính, nhìn thẳng, hướng bên phải đi hai bước, làm cho mình hoàn toàn xuất hiện chính giữa ống kính.
Vì thử kính, đạo diễn cũng không an bài nhân viên cùng diễn viên phụ. Đạo cụ cũng rất đơn giản là một cái bàn cùng với một cái ghế dựa, còn lại, liền dựa vào phát huy của diễn viên.
Chuyện này đối với diễn viên mà nói, cũng là một khiêu chiến rất lớn.
Bởi vì trong cảnh này, tất cả đều phải dựa vào chính mình mô phỏng ra sau đó diễn xuất. Cho nên cái này đối với diễn xuất của diễn viên yêu cầu đặc biệt cao.
Ngạn Vũ Trì là muốn diễn cảnh Chiến Ca lúc đào vong nghèo khó, biết được tin tức phụ vương mẫu hậu cùng các huynh đệ khác đều chết thảm.
Cảnh này ở trong phim rất quan trọng, đây là một giai đoạn quan trọng mà Chiến Ca phải trải qua, sau đó nhanh chóng trưởng thành.
Cố Diễn xem kịch bản liền cảm thấy một màn này là phi thường quan trọng, cũng là phi thường khó diễn.
Trương đạo trước đó đều cho người mới thử những cảnh tương đối đơn giản, mà Ngạn Vũ Trì thử vai lại là một màn quan trọng như thế.
Xem ra địa vị trong lòng Trương đạo không hề thấp a.
Cố Diễn không chớp mắt nhìn Ngạn Vũ Trì, cũng đợi hắn biểu hiện như thế nào.
“Cái gì!"
Đột nhiên, Ngạn Vũ Trì mở to hai mắt kinh hô ra tiếng, không thể tin được lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Lúc này tay hắn gắt gao đặt tại trên bàn, giống như là nếu buông ra, thân thể lung lay sắp đổ sẽ lập thức ngã xuống vậy.
Mấy động tác nhỏ nhặt như lảo đảo lui về sau chống bàn, so với lời kịch chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, đều là những chi tiết rất dễ bị người khác xem nhẹ.
Nhưng đây là những chi tiết quan trọng có tác dụng khắc họa tâm lý nhân vật lúc này.
Nếu như chỉ có ngôn ngữ, không có hành động thích hợp phụ trợ, diễn xuất như vậy, chỉ còn lại có vỏ ngoài.
Cố Diễn nhìn thoáng qua Trương đạo một chút, phát hiện hắn giờ khắc này hết sức chăm chú nhìn ống kính, thỉnh thoảng còn hài lòng gật đầu một cái.
Ngạn Vũ Trì quả nhiên là một diễn viên có kinh nghiệm diễn lâu năm, đối với chi tiết nhỏ nhặt như vậy đều có lý giải nhất định, mà những hành động này lại rất hợp với tâm lý của Trương đạo.
Màn trình diễn của Ngạn Vũ Trì vẫn tiếp tục.
Trong ống kính hắn lắc lắc đầu, đôi mắt vô thần nhìn xuống dưới, tựa hồ như đang nghe người kia nói gì đó, nhưng cũng giống như là đang thất thần.
Thời gian qua một chút, biểu tình Ngạn Vũ Trì từ bình tĩnh dần dần trở nên kịch liệt hơn.
Tuy rằng ngoài một loạt động tác này, Ngạn Vũ Trì vẫn như đang nghe người kia nói chuyện.
Nhưng là bởi vì không có bạn diễn, hoàn toàn không biết lời thoại của người khác, cho nên, người xem chỉ có thể thông qua biến hóa của Ngạn Vũ Trì giờ khắc này mà đoán bọn họ nói gì.
Ngạn Vũ Trì mở mở miệng không nói gì, chỉ là nhắm hai mắt lại…
Cuối cùng, rốt cuộc là hắn đã nghe được cái gì?
“Phụ vương mẫu hậu… Bọn họ…"
Ngạn Vũ Trì giống như không có linh hồn, ngơ ngác ngồi tại một chỗ…
Lập tức, Ngạn Vũ Trì tựa hồ lại nghe được cái gì nữa, không thể tin được mãnh liệt lắc đầu, “Không! Sẽ không! Như thế nào lại như vậy! Phụ vương người nói sẽ về đón ta, như thế nào lại vậy! Các ngươi gạt ta! Các ngươi gạt ta!"
Đôi mắt Ngạn Vũ Trì đỏ bừng, nước mắt chậm rãi chảy ra.
Đều nói nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ, có thể làm một nam nhân cao lớn khóc, như vậy rốt cuộc là gặp chuyện tình bi thống đến mức nào a.
Trải qua khúc nhạc đệm phía trước, tình cảm tích tụ lâu nay của hắn bộc phát ra, trực tiếp tiến vào một giai đoạn cao trào.
Trước đó bình tĩnh cùng điên cuồng mãnh liệt hiện tại hoàn toàn đối lập nhau, cảnh Ngạn Vũ Trì mới tái hiện tràn ngập xung đột cùng mau thuẫn.
Mà những xung đột và mâu thuẫn này, đều là những gì mà điện ảnh cần!
Màn diễn này, Ngạn Vũ Trì không phải dựa hoàn toàn vào kịch bản, nhưng hiệu quả lại thập phần làm cho người ta rung động.
Ngay cả những người ở một bên nhìn, đều có chút kinh ngạc về khả năng của Ngạn Vũ Trì.
Xạ Hưởng đứng bên cạnh Cố Diễn sau khi xem xong thần sắc phức tạp, biểu tình cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mà hai cậu bạn nhỏ diễn trước đó ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, bởi vì sau khi Ngạn Vũ Trì thể hiện xong, bọn họ biết chính mình khẳng định không được.
Trương đạo làm một cái thủ thế OK, ý bảo Ngạn Vũ Trì đã đủ.
Tuy rằng Trương đạo trước đó cũng không nói gì, nhưng xem biểu tình thoải mái trên mặt hắn, có thể thấy được hắn rất hài lòng.
Ngạn Vũ Trì đứng dậy, nhân viên công tác cũng nhanh chóng dẫn hắn đi tẩy trang.
Ngạn Vũ Trì vừa mới dùng một ít kĩ xảo mình đặc biệt kiêu ngạo, đối với vai diễn Chiến Ca hắn cũng rất vừa lòng.
Đi đến bên người Cố Diễn, Ngạn Vũ Trì liếc mắt nhìn cậu, lại không che giấu đắc ý cùng khinh bỉ trong mắt mình.
Xem diễn xuất của Cố Diễn như vậy, lại còn diễn sau mình, khẳng định phương thức suy diễn cùng với tâm lý bị mình ảnh hưởng.
Cho nên, Cố Diễn, lần này ngươi khẳng định bại hoàn toàn!
Đối với khiêu khích của Ngạn Vũ Trì, Cố Diễn chỉ mỉm cười.
Cậu thừa nhận Ngạn Vũ Trì có khả năng, nhưng là, thắng bại còn chưa rõ, chính mình khẳng định sẽ không nhụt chí.
Sau khi Ngạn Vũ Trì rời đi, tầm mắt của Trương đạo cũng pha chút thâm ý.
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng hắn lại có thể thấy được, Ngạn Vũ Trì cùng với Cố Diễn lúc đó, quan hệ thập phần vi diệu, hơn nữa… Tựa hồ như có mùi thuốc súng không hề nhẹ?
Trương đạo không tự chủ được đem tầm mắt dừng trên người Cố Diễn…
Đột nhiên hắn nở nụ cười, gọi Cố Diễn đến, “Cố Diễn, cậu diễn cùng cảnh với Ngạn Vũ Trì đi."
Cố Diễn quay đầu nhìn về phía Trương đạo, bình tĩnh gật đầu, “Được."
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Cố Diễn nhanh chóng đi hóa trang.
Mà giờ phút này Ngạn Vũ Trì đang tẩy trang sau khi nhìn đến Cố Diễn lại nở nụ cười, “Kế tiếp là cậu a?" Nhìn đến Cố Diễn hóa trang giống hắn, còn vui sướng khi người khác gặp họa, “Xem ra là chúng ta cùng diễn một cảnh?"
“Ừm." Cố Diễn đang hóa trang không tiện nói chuyện, liền đơn giản trả lời hắn.
Ngạn Vũ Trì hiểu lầm là Cố Diễn bị mình đả kích nên trong lòng mất hứng cố tình không để ý hắn, vì thế tâm tình rất tốt.
Tâm tình tốt Ngạn Vũ Trì ra vẻ một tiền bối hòa ái, đứng bên cạnh Cố Diễn, nhìn cậu cười nói, “Màn này không khó, đối với cậu chắc cũng không phải là vấn đề gì. Cố gắng lên! Tôi chờ mong biểu hiện của cậu."
Nói xong Ngạn Vũ Trì cao hứng rời đi.
Trương đạo cố ý sắp xếp Cố Diễn diễn sau chính mình, vốn đối với diễn xuất của Cố Diễn là một khả nghiệm, lại còn diễn cùng một cảnh nữa. khi không phải là trắng trợn đả kích hắn còn gì?
Người sáng suốt đều biết, an bài như vậy, mọi người càng có cái nhìn tỉ mỉ hơn.
Nếu như trước sau khác biệt quá lớn, khả năng cao thấp đến đâu, mọi người đều nhìn được rõ ràng.
Cố Diễn a Cố Diễn, ngươi xem, ngay cả Trương đạo cũng không giúp ngươi đâu.
Cố Diễn không để ý đến Ngạn Vũ Trì, cậu nhắm mắt lại bắt đầu điều chỉnh tâm trạng.
Cậu diễn sau Ngạn Vũ Trì là một có thể là một lợi thế xấu, lại còn diễn qua những gì hắn đã diễn, như vậy dĩ nhiên sẽ không còn mới mẻ nữa. Dù mình có tỉ mỉ cẩn thận diễn lại đi nữa, người xem qua diễn viên thứ nhất diễn, sau khi người thứ hai diễn, khẳng định là không còn hưởng ứng tốt được như trước nữa.
Cho nên, cái này kỳ thực còn tương đối phiền toái.
Thời điểm Cố Diễn hóa trang xong trong đầu liền suy nghĩ làm sao để xử lý.
Khi cậu mở mắt ra, trong con người liền lòe lòe ánh sáng.
Tuy rằng Ngạn Vũ Trì diễn tốt lắm, nhưng là, cậu có biện pháp của chính mình.
Rất nhanh, Cố Diễn liền đi ra.
Nhưng mọi người lại phát hiện, sau khi Cố Diễn bước ra khỏi phòng hóa trang, cả người cậu liền trở nên tang thương.
Nói như là sau khi hóa trang xong, diễn viên mặc dù mặc trang phục diễn nhưng vẫn là bản thân, phải tới trước ống kính mới có thể bắt đầu cảm xúc.
Mà hôm nay Cố Diễn lại không có như vậy, sau khi cậu hóa trang xong, liền không còn là Cố Diễn tiêu sái, mà làm một Chiến Ca nghèo túng!
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Diễn đi đến trước ống kính.
Trước đó thời điểm những người khác diễn, Cố Diễn đã đem vị trí ống kính nhớ kĩ, hiện tại góc độ cậu đi qua này, bảy bước liền có thể vào ống kính, mười bước liền có thể đến chính giữa.
Mấy giây sau, Cố Diễn xuất hiện trước ống kính có chút lo âu.
Người đứng bên đều kinh ngạc, Cố Diễn hắn cư nhiên trực tiếp liền nhập vai!
Cố Diễn lần này lựa chọn phương thức xuất hiện cùng Ngạn Vũ Trì không giống.
Ngạn Vũ Trì khi là Chiến Ca, càng chú trọng biểu hiện xung đột của nhân vật một cách trực tiếp.
Mà Cố Diễn lại chú trọng vào thể hiện quá trình biến chuyển trong tình cảm của nhân vật.
Cho nên Cố Diễn trước ống kính hiện tại, tuy rằng bộ dáng nghèo túng, nhưng cậu đi qua đi lại, đứng ngồi không yên, ẩn ẩn trong đó còn mang theo vài phần nóng nảy.
Giờ phút này Chiến Ca vẫn còn là một Thái tử chưa trưởng thành, cho nên trên người còn có chút khí tức trẻ con cùng yếu ớt, trong lòng còn ôm một chút hi vọng, bỏi vì phụ vương mẫu hậu của cậu còn tại, áp lực còn không có toàn bộ đè lên người cậu.
Tuy rằng biểu tình của Cố Diễn không nhiều, nhưng lại đem hình thượng này hoàn toàn biểu hiện ra.
Mà chi tiết này, Ngạn Vũ Trì lúc biểu diễn lại hoàn toàn xem nhẹ.
Xa Hưởng một bên đồng dạng nghiên cứu kịch bản cũng không chú trọng, nhưng sau vài động tác của Cố Diễn, cũng không khỏi tập trung tinh thần, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cậu.
Đột nhiên, Cố Diễn trong mắt lóe ra tinh quang chờ mong. Cậu rất nhanh đi về phía trước hai bước, sốt ruột hỏi, “Phụ vương bọn họ thế nào rồi?"
Kỳ thực trước ống kính chỉ có một mình Cố Diễn, nhưng một loạt động tác của cậu, ví dụ như hơi xoay người, hai tay hơi cao, tay hơi hơi nắm chặt, giống như là thực sự có một người ở trước cậu vậy.
Thần sắc Cố Diễn chuyên chú, trong mắt mang theo vài phần chờ đợi, nhìn “người kia" hỏi, “Thế nào? Có tin tức sao?"
Một trận im lặng qua đi, Cố Diễn hai tay đột nhiên vô lực rủ xuống…
Trong nháy mắt, thần sắc hi vọng toàn bộ đều biến mất không còn…
Vừa mới còn là một tiểu vương tử đầy cõi lòng hi vọng, hiện tại rốt cuộc thế nào??
Rất nhanh, Cố Diễn liền cho đáp án.
“Cái gì…" Cố Diễn thì thào tự nói đầu còn lắc lắc, lúc này, ánh mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
Lập tức cậu tuyệt vọng cười rộ lên, lừa mình dối người, “Không có khả năng, không có khả năng… Phụ vương…Mẫu hậu bọn họ…Không có khả năng!"
Đôi mắt Cố Diễn có chút phiếm hồng, đầu vẫn điên cuồng lắc, “Các người gạt ta, phụ vương sẽ không rời bỏ ta! Không có khả năng!"
Từ đầu tới cuối, ngữ khí của Cố Diễn không có rất mãnh liệt, nhưng sắc thái bi kịch trong đó lại không thiếu so với Ngạn Vũ Trì rít gào.
Không cẩn thân, Cố Diễn đụng vào cái bàn đằng sau, thân thể như đã sớm không chịu nổi gánh nặng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Cố Diễn không có vội vã đứng lên, mà là cúi đầu, trầm mặc không nói gì, con ngươi đen thẳm cũng trở nên ảm đạm không có chút ánh sáng…
Chậm rãi…
Chậm rãi…
Giống như là đang mãnh liệt đấu tranh trong đầu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía ống kính.
Lúc này, Trương đạo tựa hồ như phát hiện ra cái gì, nhanh chóng đem ống kính lại gần, cho Cố Diễn một cái đặc tả.
Trong ống kính, khuôn mặt Cố Diễn bi thương, ánh mắt đỏ lên.
Quan trọng chính là, đôi mắt Cố Diễn, ẩn ẩn lệ quang… Cậu muốn rơi lệ, nhưng lại cố kìm nén.
Bởi vì phụ vương nói cho cậu, nam tử hán đổ máu chứ không đổ lệ.
Cậu nhớ kĩ lời của phụ vương nói, cho nên tuyệt đối sẽ không khóc!
Càng trọng yếu hơn là, cậu không muốn tin tưởng những chuyện này!
Cậu biết phụ vương mẫu hậu tuyệt đối không có rời đi!
Cho nên, có đau, cậu cũng không thể khóc!
Trong ống kính Cố Diễn không có thực sự khóc, thậm chí cũng không có tiếng nức nở phụ trợ.
Nhưng cả người lại thể hiện một cỗ bi thương đau đớn, cùng với nỗi cô tịch sau khi mất đi thân nhân!
Quan trọng hơn chính là, Cố Diễn đem tâm tình phức tạp của Chiến Ca hoàn toàn thể hiện ra!
Không dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ dùng ánh mắt!
Đây mới là diễn xuất!
Biểu hiện tay chân đều có thể nói. Có thể chuẩn xác thể hiện tâm tình của nhân vật.
Đây, mới là diễn kỹ!
Ống kính dần dần xa, khuôn mặt Cố Diễn cũng dần dần mơ hồ…
Một màn này đã xong.
Nhưng là phim trường lại ngoài ý muốn im lặng.
Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Cố Diễn, mãi không rời…
Trước mặt đạo diễn cùng nhân viên, công tác thử vai kỳ thực không có vấn đề gì, dù sao những diễn viên bình thường đều như vậy.
Nhưng là trước mặt đối thủ cạnh tranh của mình thử vai, tâm lý liền sẽ nảy sinh ra một chút áp lực.
Bởi vì hiệu quả diễn xuất của người thế nào, nhóm đối thủ đều thấy được. Đồng thời, người khác phát huy, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với mình.
Đối với an bài như vậy, Trương đạo quả thực khiến cho mọi người một cái nan đề a.
Mà lúc này Trương đạo vẫn ha ha cười với nhân viên công tác, tựa hồ cảm thấy phương thức thử vai như vậy phi thường bình thường. Sau khi biết được tin tức này, người thử vai đầu tiên chính là người mới, lại càng thêm khẩn trương.bNhưng kỳ thực sau khi thể hiện, kiêng kị nhất chính là để các nhân tố khác ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình, cố gắng bảo trì một tâm tình tốt mới là điều quan trọng nhất.
Hiện tại cũng chưa tới lượt mình, Cố Diễn tranh thử chuẩn bị một chút tâm lý, dù sao chính mình cũng đã sớm là tốt chuẩn bị, không quản ai ở một bên xem, nên phát huy như thế nào thì phát huy như thế.
Bởi vì các lý do khác mà khẩn trương, đó là bởi vì trong lòng hắn không chắc chắn.
Người đầu tiên đi vào phòng hóa trang, Trương đạo ngồi trên ghế, điều chỉnh máy quay.
Trương đạo yên lặng đánh giá vài người một phen, nhàn nhạt nở nụ cười.
Hắn là cố ý an bài như vậy, hắn muốn khảo nghiệm mọi người một chút, tố chất trong người bọn họ, cùng với chuẩn bị trước đó của họ như thế nào.
Rất nhanh người đầu tiên liền đi ra từ phòng hóa trang.
Ngô Niệm Nhàn vốn là một người trẻ tuổi, hơn nữa lại diễn Chiến Ca thời kì thái tử, cả người trang phục thoạt nhìn đều tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ,Trương đạo ra hiệu mọi người lùi ra sau, buổi thử vai chính thức bắt đầu.
Ngô Niệm Nhàn là người đầu tiên thử vai, trong lòng áp lực vô cùng lớn.
Hắn nhìn qua ba vị tiền bối cùng đồng học bên cạnh, hít sâu một hơi, sau đó cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, tranh thủ hồi tưởng lại cảnh diễn kia.
Ngô Niêm Nhàn từng ở trong trường học biểu hiện tương đối nổi trội xuất sắc, khi thử vai, biểu hiện cũng coi như vững chắc.
Nhưng biểu hiện của hắn cũng chỉ vẻn vẹn là tương đối thôi, nhìn qua thì bình thường, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm diễn.
Sau khi Ngô Niệm Nhàn kết thúc thử vai, Trương đạo cái gì cũng không nói, lập tức kêu một người mới khác thử vai.
Sau khi diễn xong Ngô Niệm Nhàn nhìn qua có vẻ rất ủ rũ, đại khái cũng biết là mình phát huy không được tốt. Mà thể hiện như vậy, khẳng định chỉ có một kết quả. Đó chính là bị loại!
Tuy rằng thời gian hai người mới thử vai không lâu, nhưng thời gian hóa trang cũng không ngắn, một giờ bất tri bất giác liền trôi qua.
Trương đạo giống như cũng không ý thức được vấn đề này, trực tiếp bắt đầu gọi người thứ ba.
Ánh mắt Trương đạo chậm rãi rời đi người Ngạn Vũ Trì, trực tiếp nhảy vọt qua Cố Diễn, chuyển đến trên người Xạ Hưởng.
Mọi người đều chuyên chú nhìn Trương đạo, lẳng lặng chờ đợi một người bị gọi tên…
Bởi vì hai người trước đó biểu hiện không tốt, cho nên người thứ ba này, có vị trí đặc biệt quan trọng.
Còn lại ba người, diễn xuất rõ ràng đều hơn hai người mới kia.
Cho nên vị trí thử vai thứ ba kia, tự nhiên liền không bị áp lực bởi người trước đó, trong lòng cũng sẽ thoải mái không ít.
Hơn nữa nếu như khả năng diễn xuất của hắn tốt, như vậy sẽ khiến cho những đối thủ sau đó chịu áp lực tâm lý lớn, nói không chừng còn ảnh hưởng trực tiếp đến phát huy của bọn họ.
Cho nên rốt cuộc ai là người thử vai thứ ba, đối với mỗi người mà nói đều vô cùng trọng yếu.
Ở trên vài người xem đi xem lại, cuối cùng tầm mắt Trương đạo dừng lại ở trên người Cố Diễn.
Cố Diễn nhận lấy tầm mắt của Trương đạo, trong lòng đoán, không phải là người kế tiếp là mình đó chứ?
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng may chính mình đều tùy thời trong trạng thái nhập vai, thời điểm này có diễn cũng không sao.
Mà Ngạn Vũ Trì ở một bên Cố Diễn cũng đồng dạng chú ý tới tầm mắt của Trương đạo.
Quả nhiên là Cố Diễn đi cửa sau đến, đạo diễn đều là thiên vị.
Cơ hội tốt như vậy dành cho hắn, đáng tiếc rác rưởi không quản diễn thứ bao nhiêu cũng đều là rác rưởi giống nhau.
Trương đạo nhìn Cố Diễn một hồi, rốt cục cũng mở miệng.
“Kế tiếp…"
“Ngạn Vũ Trì."
Nói xong tầm mắt của hắn nhanh chóng chuyển từ trên người Cố Diễn hướng đến Ngạn Vũ Trì.
Tựa hồ mọi người đều nhận định người thử vai tiếp theo là Cố Diễn là chuyện bình thường, Trương đạo lại đột nhiên điểm danh Ngạn Vũ Trì, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
Ngạn Vũ Trì mở to hai mắt, có chút không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Lập tức trong lòng hắn liền kích động lên.
Cho nên nói, Trương đạo quyết định như thế này, kỳ thực trong lòng vẫn là hướng về hắn?
Nói xong hắn tầm mắt rất nhanh theo Cố Diễn trên người chuyển hướng Ngạn Vũ Trì.
Thấy tình huống này Ngạn Vũ Trì vẫn không nhịn được nhìn về Cố Diễn, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt cũng không nhị được đắc ý.
Cố Diễn, mặc dù ngươi có hậu thuẫn cường đại, không kỹ năng, như trước hết thảy đều là lời nói suông!
Đạo diễn không phải thằng ngốc, sẽ không nhìn ra ai tốt ai xấu!
Ngạn Vũ Trì rất nhanh che giấu vẻ hưng phấn trong mắt mình, nhanh chóng đi hóa trang.
Tuy rằng kết quả là như vậy, thế nhưng Cố Diễn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao trước đó, diễn xuất của chính mình, mọi người xem đến khẳng định không bằng Ngạn Vũ Trì.
Mà Trương đạo lại là một người rất chú trọng danh tiếng, bởi vậy trong lòng có khuynh hướng nghiêng về Ngạn Vũ Trì, như vậy kỳ thực cũng là bình thường.
“Có phải hay không áp lực rất lớn?"
Đột nhiên, Trương đạo đi đến bên người Cố Diễn, cười hỏi cậu.
Cố Diễn có chút ngoài ý muốn, bất quá lại tự nhiên lắc lắc đầu, “Áp lực đương nhiên sẽ có, dù sao mọi người đều rất xuất sắc. Bất quá cũng không quá lớn. Áp lực thích hợp mới giúp mình có được động lực." Cố Diễn cười nói.
Nếu như cậu nói với Trương đạo là không có áp lực, như vậy sẽ thể hiện mình là người ngông cuồng. Nhưng nếu nói áp lực quá lớn, lại làm cho người khác cảm thấy cậu không có tố chất làm diễn viên.
Vì thế Cố Diễn liền nói thẳng ra ý tưởng của chính mình.
Trương đạo gật gật đầu, vỗ vỗ vai cậu, “Đừng khẩn trương là được, đợi lát nữa sẽ xem cậu."
Cố Diễn nhìn theo hướng Trương đạo rời đi, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của hắn.
Cho nên nói, kế tiếp sẽ là chính mình?
Rất nhanh sau đó Ngạn Vũ Trì liền đổi xong trang phục.
Lúc này Ngạn Vũ Trì đội tóc giả, mặc trang phục diễn, tóc hỗn độn, trên mặt còn có vết máu, cả người liền có vẻ tang thương lại chật vật.
Ngạn Vũ Trì đứng trước ống kính, nhìn thẳng, hướng bên phải đi hai bước, làm cho mình hoàn toàn xuất hiện chính giữa ống kính.
Vì thử kính, đạo diễn cũng không an bài nhân viên cùng diễn viên phụ. Đạo cụ cũng rất đơn giản là một cái bàn cùng với một cái ghế dựa, còn lại, liền dựa vào phát huy của diễn viên.
Chuyện này đối với diễn viên mà nói, cũng là một khiêu chiến rất lớn.
Bởi vì trong cảnh này, tất cả đều phải dựa vào chính mình mô phỏng ra sau đó diễn xuất. Cho nên cái này đối với diễn xuất của diễn viên yêu cầu đặc biệt cao.
Ngạn Vũ Trì là muốn diễn cảnh Chiến Ca lúc đào vong nghèo khó, biết được tin tức phụ vương mẫu hậu cùng các huynh đệ khác đều chết thảm.
Cảnh này ở trong phim rất quan trọng, đây là một giai đoạn quan trọng mà Chiến Ca phải trải qua, sau đó nhanh chóng trưởng thành.
Cố Diễn xem kịch bản liền cảm thấy một màn này là phi thường quan trọng, cũng là phi thường khó diễn.
Trương đạo trước đó đều cho người mới thử những cảnh tương đối đơn giản, mà Ngạn Vũ Trì thử vai lại là một màn quan trọng như thế.
Xem ra địa vị trong lòng Trương đạo không hề thấp a.
Cố Diễn không chớp mắt nhìn Ngạn Vũ Trì, cũng đợi hắn biểu hiện như thế nào.
“Cái gì!"
Đột nhiên, Ngạn Vũ Trì mở to hai mắt kinh hô ra tiếng, không thể tin được lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Lúc này tay hắn gắt gao đặt tại trên bàn, giống như là nếu buông ra, thân thể lung lay sắp đổ sẽ lập thức ngã xuống vậy.
Mấy động tác nhỏ nhặt như lảo đảo lui về sau chống bàn, so với lời kịch chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, đều là những chi tiết rất dễ bị người khác xem nhẹ.
Nhưng đây là những chi tiết quan trọng có tác dụng khắc họa tâm lý nhân vật lúc này.
Nếu như chỉ có ngôn ngữ, không có hành động thích hợp phụ trợ, diễn xuất như vậy, chỉ còn lại có vỏ ngoài.
Cố Diễn nhìn thoáng qua Trương đạo một chút, phát hiện hắn giờ khắc này hết sức chăm chú nhìn ống kính, thỉnh thoảng còn hài lòng gật đầu một cái.
Ngạn Vũ Trì quả nhiên là một diễn viên có kinh nghiệm diễn lâu năm, đối với chi tiết nhỏ nhặt như vậy đều có lý giải nhất định, mà những hành động này lại rất hợp với tâm lý của Trương đạo.
Màn trình diễn của Ngạn Vũ Trì vẫn tiếp tục.
Trong ống kính hắn lắc lắc đầu, đôi mắt vô thần nhìn xuống dưới, tựa hồ như đang nghe người kia nói gì đó, nhưng cũng giống như là đang thất thần.
Thời gian qua một chút, biểu tình Ngạn Vũ Trì từ bình tĩnh dần dần trở nên kịch liệt hơn.
Tuy rằng ngoài một loạt động tác này, Ngạn Vũ Trì vẫn như đang nghe người kia nói chuyện.
Nhưng là bởi vì không có bạn diễn, hoàn toàn không biết lời thoại của người khác, cho nên, người xem chỉ có thể thông qua biến hóa của Ngạn Vũ Trì giờ khắc này mà đoán bọn họ nói gì.
Ngạn Vũ Trì mở mở miệng không nói gì, chỉ là nhắm hai mắt lại…
Cuối cùng, rốt cuộc là hắn đã nghe được cái gì?
“Phụ vương mẫu hậu… Bọn họ…"
Ngạn Vũ Trì giống như không có linh hồn, ngơ ngác ngồi tại một chỗ…
Lập tức, Ngạn Vũ Trì tựa hồ lại nghe được cái gì nữa, không thể tin được mãnh liệt lắc đầu, “Không! Sẽ không! Như thế nào lại như vậy! Phụ vương người nói sẽ về đón ta, như thế nào lại vậy! Các ngươi gạt ta! Các ngươi gạt ta!"
Đôi mắt Ngạn Vũ Trì đỏ bừng, nước mắt chậm rãi chảy ra.
Đều nói nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ, có thể làm một nam nhân cao lớn khóc, như vậy rốt cuộc là gặp chuyện tình bi thống đến mức nào a.
Trải qua khúc nhạc đệm phía trước, tình cảm tích tụ lâu nay của hắn bộc phát ra, trực tiếp tiến vào một giai đoạn cao trào.
Trước đó bình tĩnh cùng điên cuồng mãnh liệt hiện tại hoàn toàn đối lập nhau, cảnh Ngạn Vũ Trì mới tái hiện tràn ngập xung đột cùng mau thuẫn.
Mà những xung đột và mâu thuẫn này, đều là những gì mà điện ảnh cần!
Màn diễn này, Ngạn Vũ Trì không phải dựa hoàn toàn vào kịch bản, nhưng hiệu quả lại thập phần làm cho người ta rung động.
Ngay cả những người ở một bên nhìn, đều có chút kinh ngạc về khả năng của Ngạn Vũ Trì.
Xạ Hưởng đứng bên cạnh Cố Diễn sau khi xem xong thần sắc phức tạp, biểu tình cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mà hai cậu bạn nhỏ diễn trước đó ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, bởi vì sau khi Ngạn Vũ Trì thể hiện xong, bọn họ biết chính mình khẳng định không được.
Trương đạo làm một cái thủ thế OK, ý bảo Ngạn Vũ Trì đã đủ.
Tuy rằng Trương đạo trước đó cũng không nói gì, nhưng xem biểu tình thoải mái trên mặt hắn, có thể thấy được hắn rất hài lòng.
Ngạn Vũ Trì đứng dậy, nhân viên công tác cũng nhanh chóng dẫn hắn đi tẩy trang.
Ngạn Vũ Trì vừa mới dùng một ít kĩ xảo mình đặc biệt kiêu ngạo, đối với vai diễn Chiến Ca hắn cũng rất vừa lòng.
Đi đến bên người Cố Diễn, Ngạn Vũ Trì liếc mắt nhìn cậu, lại không che giấu đắc ý cùng khinh bỉ trong mắt mình.
Xem diễn xuất của Cố Diễn như vậy, lại còn diễn sau mình, khẳng định phương thức suy diễn cùng với tâm lý bị mình ảnh hưởng.
Cho nên, Cố Diễn, lần này ngươi khẳng định bại hoàn toàn!
Đối với khiêu khích của Ngạn Vũ Trì, Cố Diễn chỉ mỉm cười.
Cậu thừa nhận Ngạn Vũ Trì có khả năng, nhưng là, thắng bại còn chưa rõ, chính mình khẳng định sẽ không nhụt chí.
Sau khi Ngạn Vũ Trì rời đi, tầm mắt của Trương đạo cũng pha chút thâm ý.
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng hắn lại có thể thấy được, Ngạn Vũ Trì cùng với Cố Diễn lúc đó, quan hệ thập phần vi diệu, hơn nữa… Tựa hồ như có mùi thuốc súng không hề nhẹ?
Trương đạo không tự chủ được đem tầm mắt dừng trên người Cố Diễn…
Đột nhiên hắn nở nụ cười, gọi Cố Diễn đến, “Cố Diễn, cậu diễn cùng cảnh với Ngạn Vũ Trì đi."
Cố Diễn quay đầu nhìn về phía Trương đạo, bình tĩnh gật đầu, “Được."
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Cố Diễn nhanh chóng đi hóa trang.
Mà giờ phút này Ngạn Vũ Trì đang tẩy trang sau khi nhìn đến Cố Diễn lại nở nụ cười, “Kế tiếp là cậu a?" Nhìn đến Cố Diễn hóa trang giống hắn, còn vui sướng khi người khác gặp họa, “Xem ra là chúng ta cùng diễn một cảnh?"
“Ừm." Cố Diễn đang hóa trang không tiện nói chuyện, liền đơn giản trả lời hắn.
Ngạn Vũ Trì hiểu lầm là Cố Diễn bị mình đả kích nên trong lòng mất hứng cố tình không để ý hắn, vì thế tâm tình rất tốt.
Tâm tình tốt Ngạn Vũ Trì ra vẻ một tiền bối hòa ái, đứng bên cạnh Cố Diễn, nhìn cậu cười nói, “Màn này không khó, đối với cậu chắc cũng không phải là vấn đề gì. Cố gắng lên! Tôi chờ mong biểu hiện của cậu."
Nói xong Ngạn Vũ Trì cao hứng rời đi.
Trương đạo cố ý sắp xếp Cố Diễn diễn sau chính mình, vốn đối với diễn xuất của Cố Diễn là một khả nghiệm, lại còn diễn cùng một cảnh nữa. khi không phải là trắng trợn đả kích hắn còn gì?
Người sáng suốt đều biết, an bài như vậy, mọi người càng có cái nhìn tỉ mỉ hơn.
Nếu như trước sau khác biệt quá lớn, khả năng cao thấp đến đâu, mọi người đều nhìn được rõ ràng.
Cố Diễn a Cố Diễn, ngươi xem, ngay cả Trương đạo cũng không giúp ngươi đâu.
Cố Diễn không để ý đến Ngạn Vũ Trì, cậu nhắm mắt lại bắt đầu điều chỉnh tâm trạng.
Cậu diễn sau Ngạn Vũ Trì là một có thể là một lợi thế xấu, lại còn diễn qua những gì hắn đã diễn, như vậy dĩ nhiên sẽ không còn mới mẻ nữa. Dù mình có tỉ mỉ cẩn thận diễn lại đi nữa, người xem qua diễn viên thứ nhất diễn, sau khi người thứ hai diễn, khẳng định là không còn hưởng ứng tốt được như trước nữa.
Cho nên, cái này kỳ thực còn tương đối phiền toái.
Thời điểm Cố Diễn hóa trang xong trong đầu liền suy nghĩ làm sao để xử lý.
Khi cậu mở mắt ra, trong con người liền lòe lòe ánh sáng.
Tuy rằng Ngạn Vũ Trì diễn tốt lắm, nhưng là, cậu có biện pháp của chính mình.
Rất nhanh, Cố Diễn liền đi ra.
Nhưng mọi người lại phát hiện, sau khi Cố Diễn bước ra khỏi phòng hóa trang, cả người cậu liền trở nên tang thương.
Nói như là sau khi hóa trang xong, diễn viên mặc dù mặc trang phục diễn nhưng vẫn là bản thân, phải tới trước ống kính mới có thể bắt đầu cảm xúc.
Mà hôm nay Cố Diễn lại không có như vậy, sau khi cậu hóa trang xong, liền không còn là Cố Diễn tiêu sái, mà làm một Chiến Ca nghèo túng!
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Diễn đi đến trước ống kính.
Trước đó thời điểm những người khác diễn, Cố Diễn đã đem vị trí ống kính nhớ kĩ, hiện tại góc độ cậu đi qua này, bảy bước liền có thể vào ống kính, mười bước liền có thể đến chính giữa.
Mấy giây sau, Cố Diễn xuất hiện trước ống kính có chút lo âu.
Người đứng bên đều kinh ngạc, Cố Diễn hắn cư nhiên trực tiếp liền nhập vai!
Cố Diễn lần này lựa chọn phương thức xuất hiện cùng Ngạn Vũ Trì không giống.
Ngạn Vũ Trì khi là Chiến Ca, càng chú trọng biểu hiện xung đột của nhân vật một cách trực tiếp.
Mà Cố Diễn lại chú trọng vào thể hiện quá trình biến chuyển trong tình cảm của nhân vật.
Cho nên Cố Diễn trước ống kính hiện tại, tuy rằng bộ dáng nghèo túng, nhưng cậu đi qua đi lại, đứng ngồi không yên, ẩn ẩn trong đó còn mang theo vài phần nóng nảy.
Giờ phút này Chiến Ca vẫn còn là một Thái tử chưa trưởng thành, cho nên trên người còn có chút khí tức trẻ con cùng yếu ớt, trong lòng còn ôm một chút hi vọng, bỏi vì phụ vương mẫu hậu của cậu còn tại, áp lực còn không có toàn bộ đè lên người cậu.
Tuy rằng biểu tình của Cố Diễn không nhiều, nhưng lại đem hình thượng này hoàn toàn biểu hiện ra.
Mà chi tiết này, Ngạn Vũ Trì lúc biểu diễn lại hoàn toàn xem nhẹ.
Xa Hưởng một bên đồng dạng nghiên cứu kịch bản cũng không chú trọng, nhưng sau vài động tác của Cố Diễn, cũng không khỏi tập trung tinh thần, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cậu.
Đột nhiên, Cố Diễn trong mắt lóe ra tinh quang chờ mong. Cậu rất nhanh đi về phía trước hai bước, sốt ruột hỏi, “Phụ vương bọn họ thế nào rồi?"
Kỳ thực trước ống kính chỉ có một mình Cố Diễn, nhưng một loạt động tác của cậu, ví dụ như hơi xoay người, hai tay hơi cao, tay hơi hơi nắm chặt, giống như là thực sự có một người ở trước cậu vậy.
Thần sắc Cố Diễn chuyên chú, trong mắt mang theo vài phần chờ đợi, nhìn “người kia" hỏi, “Thế nào? Có tin tức sao?"
Một trận im lặng qua đi, Cố Diễn hai tay đột nhiên vô lực rủ xuống…
Trong nháy mắt, thần sắc hi vọng toàn bộ đều biến mất không còn…
Vừa mới còn là một tiểu vương tử đầy cõi lòng hi vọng, hiện tại rốt cuộc thế nào??
Rất nhanh, Cố Diễn liền cho đáp án.
“Cái gì…" Cố Diễn thì thào tự nói đầu còn lắc lắc, lúc này, ánh mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
Lập tức cậu tuyệt vọng cười rộ lên, lừa mình dối người, “Không có khả năng, không có khả năng… Phụ vương…Mẫu hậu bọn họ…Không có khả năng!"
Đôi mắt Cố Diễn có chút phiếm hồng, đầu vẫn điên cuồng lắc, “Các người gạt ta, phụ vương sẽ không rời bỏ ta! Không có khả năng!"
Từ đầu tới cuối, ngữ khí của Cố Diễn không có rất mãnh liệt, nhưng sắc thái bi kịch trong đó lại không thiếu so với Ngạn Vũ Trì rít gào.
Không cẩn thân, Cố Diễn đụng vào cái bàn đằng sau, thân thể như đã sớm không chịu nổi gánh nặng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Cố Diễn không có vội vã đứng lên, mà là cúi đầu, trầm mặc không nói gì, con ngươi đen thẳm cũng trở nên ảm đạm không có chút ánh sáng…
Chậm rãi…
Chậm rãi…
Giống như là đang mãnh liệt đấu tranh trong đầu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía ống kính.
Lúc này, Trương đạo tựa hồ như phát hiện ra cái gì, nhanh chóng đem ống kính lại gần, cho Cố Diễn một cái đặc tả.
Trong ống kính, khuôn mặt Cố Diễn bi thương, ánh mắt đỏ lên.
Quan trọng chính là, đôi mắt Cố Diễn, ẩn ẩn lệ quang… Cậu muốn rơi lệ, nhưng lại cố kìm nén.
Bởi vì phụ vương nói cho cậu, nam tử hán đổ máu chứ không đổ lệ.
Cậu nhớ kĩ lời của phụ vương nói, cho nên tuyệt đối sẽ không khóc!
Càng trọng yếu hơn là, cậu không muốn tin tưởng những chuyện này!
Cậu biết phụ vương mẫu hậu tuyệt đối không có rời đi!
Cho nên, có đau, cậu cũng không thể khóc!
Trong ống kính Cố Diễn không có thực sự khóc, thậm chí cũng không có tiếng nức nở phụ trợ.
Nhưng cả người lại thể hiện một cỗ bi thương đau đớn, cùng với nỗi cô tịch sau khi mất đi thân nhân!
Quan trọng hơn chính là, Cố Diễn đem tâm tình phức tạp của Chiến Ca hoàn toàn thể hiện ra!
Không dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ dùng ánh mắt!
Đây mới là diễn xuất!
Biểu hiện tay chân đều có thể nói. Có thể chuẩn xác thể hiện tâm tình của nhân vật.
Đây, mới là diễn kỹ!
Ống kính dần dần xa, khuôn mặt Cố Diễn cũng dần dần mơ hồ…
Một màn này đã xong.
Nhưng là phim trường lại ngoài ý muốn im lặng.
Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Cố Diễn, mãi không rời…
Tác giả :
Tiếu Mị Mị