Siêu Mẫu
Chương 74: Bánh bao nhỏ
Editor: Gà
Thời trang ‘Val’, thời trang thu đông được mong đợi nhất và sáng chói nhất thành phố S lần này.
Tĩnh An, người mẫu đã đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, lần đầu tiên dắt con trai hai tuổi của mình mỉm cười đi lên cầu kiều, cho dù khí thế Tĩnh An cường đại, cũng không cách nào đoạt được ánh nhìn của mọi người.
Bởi vì khách toàn trường, hầu như bị cậu bé trông như thiên sứ đó hấp dẫn sự chú ý.
Đầu tròn tròn, ánh mắt tròn tròn, con ngươi màu sáng, sợi tóc đen nhánh, một đứa bé mềm nhũn xinh đẹp. Làm người ta không nhịn được muốn ôm bé vào lòng, xoa tóc bé, hôn trán bé, miết khuôn mặt của bé. Tốt nhất còn có thể nghe được âm thanh non nớt từ miệng nhỏ của bé nói ‘chú ơi’, ‘dì ơi’, khiến đáy lòng người ta thêm một phần mềm mại trìu mến.
Mà đối mặt với những ánh mắt long lanh sáng ngời, đặc biệt là ánh mắt hung dữ của mẹ, biểu hiện của cậu nhóc vẫn không luống cuống, bé nháy mắt vài cái, bĩu môi, cứ phối hợp nắm ngón tay của mẹ, nhìn xuống dưới đài, gương mặt tự nhiên tùy ý.
Bé như vậy, thậm chí còn đáng yêu hơn trong mắt người khác.
Thì ra, đây chính là con trai của Đường Dự và Tĩnh An, chưa bao giờ ló mặt với truyền thông.
Theo đài T âm nhạc tuần tự vang lên, vì phối hợp với bước đi của người mẫu nho nhỏ, Tĩnh An thả chậm không ít tốc độ, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được nhịp điệu, khéo léo che giấu đi thính giác của người khác, trên thực tế khúc nhạc này nên chuyển tiếp, ngắt quãng. Cô so với mấy năm trước, càng có thể khống chế cảm giác tiết tấu rất nhuẫn nhuyễn.
Mặt khác từ phong thái càng ngày càng hào phóng thong dong của cô, không khó phát hiện kinh nghiệm mấy năm trên sàn quốc tế là một sự thăng hoa từ trong ra ngoài của Tĩnh An.
Thu lại sự sắc sảo lúc ban đầu, Tĩnh An hiện giờ, trong lúc giơ tay nhấc chân, đã mang vẻ nội liễm hơn thâm trầm hơn khiến người khác khó thể vượt qua sự tuyệt đại phong hoa này.
Đi đến đoạn đầu của sàn T, đứng tư thế pose đơn giản, bước đi của Tĩnh An chưa từng chệch khỏi đường ray, bất đắc dĩ phát hiện lần này bởi vì ngoài ý muốn không thể không xảy ra, chỉ vì bạn nam đang nắm tay cô lúc này ngừng lại, không có ý định tiếp tục theo cô trở về.
Val, anh không nên kéo con tôi đến buổi trình diễn, thứ cho tôi sẽ không chịu trách nhiệm nhé.
Cô gái cũng dừng bước lại, nhếch khóe môi chờ nhìn cậu bé mà Val luôn nói là ngoan ngoãn sẽ làm ra chuyện gì?
Mà người xem vì nghĩ người mẫu sẽ xoay người rời đi, lúc này hai người vẫn dừng lại ở trước sàn T, hơi có chút ngẩn ra.
Chẳng lẽ có sự sắp xếp đặc biệt nào chăng?
Nhưng bọn họ không biết, lúc này, nhà thiết kế Val trẻ tuổi được toàn cầu ca tụng mắt thấy việc đột ngột xảy ra này thì da mặt run rẩy.
Cháu nhỏ thân yêu của chú, không phải cháu muốn từ chối diễn tiếp vào lúc này chứ?
Cuối cùng Val chỉ có thể ôm trán thở dài, trong lòng âm thầm hối tiếc.
Sớm muốn kéo Tĩnh An đến làm người mẫu kết màn, làm sao lại ý tưởng đột phát sống chết cứng rắn nhét tên nhóc này vào chứ.
Dưới con mắt của mọi người, bé con từ đầu đến cuối ra vẻ rất bình tĩnh, chép miệng.
Ngưỡng đầu liếc mắt nhìn mẹ phía sau, cúi đầu chợt nhìn qua hướng khác há miệng kêu: "Ba ơi..."
Giọng nói bé xíu, âm lượng không lớn, hơn nữa toàn trường đều bị âm nhạc phủ kín chỉ còn dư lại một số người ở gần mới nghe rõ bé nói gì.
Tĩnh An ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
Sáng tỏ quay đầu, cùng cu cậu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở hàng thứ nhất, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ giống cô.
Trong mắt Đường Dự nhộn nhạo ấm áp, bật cười đứng lên, đi đến trước sàn T, sau đó ôm thân thể nho nhỏ phía trước vào lòng, mà đôi mắt ôn tình như nước của anh cũng nhìn cô gái mỉm cười thật lâu.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn ba người này, bất luận là người nữ hay người nam, kiểu dáng quần áo cùng với màu sắc phối hợp, hầu như giống cậu nhóc trong ngực như đúc.
Không thể nghi ngờ là một bộ quần áo gia đình.
Đương nhiên tất cả mọi người đều nghĩ một màn này thành thời trang ‘Val’ cố ý sắp xếp, không ai phát hiện chẳng qua đây là khúc nhạc đệm bên ngoài do cu cậu lười biếng gây ra mà thôi.
Giờ khắc này, Tĩnh An thản nhiên mỉm cười với lần trình diễn thời trang sai lầm duy nhất trong đời cô này.
Giờ khắc này, Đường Dự cười khẽ vuốt gáy cậu nhóc trong lòng.
Giờ khắc này, hình ảnh ba người đang ấm áp xúc động làm biết bao nhiêu người ghen tỵ hận.
Giờ khắc này, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên sau đó nhanh chóng vỡ òa.
Giờ khắc này... Val cười khổ, thở phào thật nhẹ nhõm.
Thật là, được rồi, vừa lúc vụng quá hóa khéo [1].
[1] Nguyên văn ‘lộng xảo thành chuyết’: thành ngữ đúng là ‘lộng chuyết thành xảo’, ý nói khéo quá hóa vụng, mà ở đây ý Val nói thằng bé vụng về nhưng cứu chữa được tình hình.
Thật may là quần áo Đường Dự mặc, đúng là bộ quần áo anh cố ý thiết kế cho ba người bọn họ mà.
Hai người đi trình diễn thời trang, cuối cùng lại là ba người trở lại phía sau đài trong tiếng vỗ tay của khách khứa.
"Thế nào?" Đường Dự hỏi cậu nhóc đang oán trách trong ngực.
"Ba ơi... Muốn ngủ." Cậu nhóc chớp ánh mắt ngây thơ vô tội, non nớt lẩm bẩm, không biết những lời này của bé làm Val ở bên cạnh thiếu chút nữa nổi trận lôi đình.
Tĩnh An cười khúc khích, chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé núc ních của cu cậu, nhìn về phía người đàn ông: "Nhìn đi, bị anh chiều thành quen."
Sao có thể không nhìn ra, cu cậu thấy ba mình đi công tác trở về, cho nên mới bắt đầu làm nũng, làm vạ lây buổi diễn này của Val.
"Mẹ... Con muốn đi ngủ..." Cu cậu giơ tay mềm nhũn lên bắt được ngón tay chọc trên mặt mình, vô cùng uất ức chu môi bé nhỏ của nhóc.
"Được, được..." Cố nín cười, Tĩnh An thu tay về, còn chưa phản ứng kịp đã bị người bên cạnh đột nhiên hôn trộm một cái.
Ánh mắt người đó sáng rỡ, không xem ai ra gì hỏi: "Nhớ anh không?"
Lần này thời gian Đường Dự đi công tác có hơi lâu, lúc trở về vừa bắt kịp màn diễn cuối của thời trang ‘Val’.
Tĩnh An nâng mắt, nhìn lại con ngươi màu sáng giống hệt cậu nhóc kia, chậm rãi lộ ra nụ cười: "Nhớ lắm." Đáp không hề ngại ngùng.
"Đều là vợ chồng già cả rồi, các người..." Val lộ rõ vẻ sự tồn tại bị bỏ quên, không nhịn được nói chen vào.
"Huống chi đây là... Phía sau đài đấy..." Nhìn một vòng nhân viên làm việc và người mẫu ở xung quanh, Val lắc đầu.
Chẳng trách mặc dù Đường Dự phong tỏa tin tức với truyền thông, nhưng tin đồn bắt gặp bọn họ ân ái vẫn ùn ùn kéo đến.
---Hoàn---
Tác giả có lời muốn nói: Phản đối.. Tên Bánh bao nhỏ... Bởi vì không nghĩ ra cho nên...
Thời trang ‘Val’, thời trang thu đông được mong đợi nhất và sáng chói nhất thành phố S lần này.
Tĩnh An, người mẫu đã đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, lần đầu tiên dắt con trai hai tuổi của mình mỉm cười đi lên cầu kiều, cho dù khí thế Tĩnh An cường đại, cũng không cách nào đoạt được ánh nhìn của mọi người.
Bởi vì khách toàn trường, hầu như bị cậu bé trông như thiên sứ đó hấp dẫn sự chú ý.
Đầu tròn tròn, ánh mắt tròn tròn, con ngươi màu sáng, sợi tóc đen nhánh, một đứa bé mềm nhũn xinh đẹp. Làm người ta không nhịn được muốn ôm bé vào lòng, xoa tóc bé, hôn trán bé, miết khuôn mặt của bé. Tốt nhất còn có thể nghe được âm thanh non nớt từ miệng nhỏ của bé nói ‘chú ơi’, ‘dì ơi’, khiến đáy lòng người ta thêm một phần mềm mại trìu mến.
Mà đối mặt với những ánh mắt long lanh sáng ngời, đặc biệt là ánh mắt hung dữ của mẹ, biểu hiện của cậu nhóc vẫn không luống cuống, bé nháy mắt vài cái, bĩu môi, cứ phối hợp nắm ngón tay của mẹ, nhìn xuống dưới đài, gương mặt tự nhiên tùy ý.
Bé như vậy, thậm chí còn đáng yêu hơn trong mắt người khác.
Thì ra, đây chính là con trai của Đường Dự và Tĩnh An, chưa bao giờ ló mặt với truyền thông.
Theo đài T âm nhạc tuần tự vang lên, vì phối hợp với bước đi của người mẫu nho nhỏ, Tĩnh An thả chậm không ít tốc độ, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được nhịp điệu, khéo léo che giấu đi thính giác của người khác, trên thực tế khúc nhạc này nên chuyển tiếp, ngắt quãng. Cô so với mấy năm trước, càng có thể khống chế cảm giác tiết tấu rất nhuẫn nhuyễn.
Mặt khác từ phong thái càng ngày càng hào phóng thong dong của cô, không khó phát hiện kinh nghiệm mấy năm trên sàn quốc tế là một sự thăng hoa từ trong ra ngoài của Tĩnh An.
Thu lại sự sắc sảo lúc ban đầu, Tĩnh An hiện giờ, trong lúc giơ tay nhấc chân, đã mang vẻ nội liễm hơn thâm trầm hơn khiến người khác khó thể vượt qua sự tuyệt đại phong hoa này.
Đi đến đoạn đầu của sàn T, đứng tư thế pose đơn giản, bước đi của Tĩnh An chưa từng chệch khỏi đường ray, bất đắc dĩ phát hiện lần này bởi vì ngoài ý muốn không thể không xảy ra, chỉ vì bạn nam đang nắm tay cô lúc này ngừng lại, không có ý định tiếp tục theo cô trở về.
Val, anh không nên kéo con tôi đến buổi trình diễn, thứ cho tôi sẽ không chịu trách nhiệm nhé.
Cô gái cũng dừng bước lại, nhếch khóe môi chờ nhìn cậu bé mà Val luôn nói là ngoan ngoãn sẽ làm ra chuyện gì?
Mà người xem vì nghĩ người mẫu sẽ xoay người rời đi, lúc này hai người vẫn dừng lại ở trước sàn T, hơi có chút ngẩn ra.
Chẳng lẽ có sự sắp xếp đặc biệt nào chăng?
Nhưng bọn họ không biết, lúc này, nhà thiết kế Val trẻ tuổi được toàn cầu ca tụng mắt thấy việc đột ngột xảy ra này thì da mặt run rẩy.
Cháu nhỏ thân yêu của chú, không phải cháu muốn từ chối diễn tiếp vào lúc này chứ?
Cuối cùng Val chỉ có thể ôm trán thở dài, trong lòng âm thầm hối tiếc.
Sớm muốn kéo Tĩnh An đến làm người mẫu kết màn, làm sao lại ý tưởng đột phát sống chết cứng rắn nhét tên nhóc này vào chứ.
Dưới con mắt của mọi người, bé con từ đầu đến cuối ra vẻ rất bình tĩnh, chép miệng.
Ngưỡng đầu liếc mắt nhìn mẹ phía sau, cúi đầu chợt nhìn qua hướng khác há miệng kêu: "Ba ơi..."
Giọng nói bé xíu, âm lượng không lớn, hơn nữa toàn trường đều bị âm nhạc phủ kín chỉ còn dư lại một số người ở gần mới nghe rõ bé nói gì.
Tĩnh An ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
Sáng tỏ quay đầu, cùng cu cậu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở hàng thứ nhất, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ giống cô.
Trong mắt Đường Dự nhộn nhạo ấm áp, bật cười đứng lên, đi đến trước sàn T, sau đó ôm thân thể nho nhỏ phía trước vào lòng, mà đôi mắt ôn tình như nước của anh cũng nhìn cô gái mỉm cười thật lâu.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn ba người này, bất luận là người nữ hay người nam, kiểu dáng quần áo cùng với màu sắc phối hợp, hầu như giống cậu nhóc trong ngực như đúc.
Không thể nghi ngờ là một bộ quần áo gia đình.
Đương nhiên tất cả mọi người đều nghĩ một màn này thành thời trang ‘Val’ cố ý sắp xếp, không ai phát hiện chẳng qua đây là khúc nhạc đệm bên ngoài do cu cậu lười biếng gây ra mà thôi.
Giờ khắc này, Tĩnh An thản nhiên mỉm cười với lần trình diễn thời trang sai lầm duy nhất trong đời cô này.
Giờ khắc này, Đường Dự cười khẽ vuốt gáy cậu nhóc trong lòng.
Giờ khắc này, hình ảnh ba người đang ấm áp xúc động làm biết bao nhiêu người ghen tỵ hận.
Giờ khắc này, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên sau đó nhanh chóng vỡ òa.
Giờ khắc này... Val cười khổ, thở phào thật nhẹ nhõm.
Thật là, được rồi, vừa lúc vụng quá hóa khéo [1].
[1] Nguyên văn ‘lộng xảo thành chuyết’: thành ngữ đúng là ‘lộng chuyết thành xảo’, ý nói khéo quá hóa vụng, mà ở đây ý Val nói thằng bé vụng về nhưng cứu chữa được tình hình.
Thật may là quần áo Đường Dự mặc, đúng là bộ quần áo anh cố ý thiết kế cho ba người bọn họ mà.
Hai người đi trình diễn thời trang, cuối cùng lại là ba người trở lại phía sau đài trong tiếng vỗ tay của khách khứa.
"Thế nào?" Đường Dự hỏi cậu nhóc đang oán trách trong ngực.
"Ba ơi... Muốn ngủ." Cậu nhóc chớp ánh mắt ngây thơ vô tội, non nớt lẩm bẩm, không biết những lời này của bé làm Val ở bên cạnh thiếu chút nữa nổi trận lôi đình.
Tĩnh An cười khúc khích, chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé núc ních của cu cậu, nhìn về phía người đàn ông: "Nhìn đi, bị anh chiều thành quen."
Sao có thể không nhìn ra, cu cậu thấy ba mình đi công tác trở về, cho nên mới bắt đầu làm nũng, làm vạ lây buổi diễn này của Val.
"Mẹ... Con muốn đi ngủ..." Cu cậu giơ tay mềm nhũn lên bắt được ngón tay chọc trên mặt mình, vô cùng uất ức chu môi bé nhỏ của nhóc.
"Được, được..." Cố nín cười, Tĩnh An thu tay về, còn chưa phản ứng kịp đã bị người bên cạnh đột nhiên hôn trộm một cái.
Ánh mắt người đó sáng rỡ, không xem ai ra gì hỏi: "Nhớ anh không?"
Lần này thời gian Đường Dự đi công tác có hơi lâu, lúc trở về vừa bắt kịp màn diễn cuối của thời trang ‘Val’.
Tĩnh An nâng mắt, nhìn lại con ngươi màu sáng giống hệt cậu nhóc kia, chậm rãi lộ ra nụ cười: "Nhớ lắm." Đáp không hề ngại ngùng.
"Đều là vợ chồng già cả rồi, các người..." Val lộ rõ vẻ sự tồn tại bị bỏ quên, không nhịn được nói chen vào.
"Huống chi đây là... Phía sau đài đấy..." Nhìn một vòng nhân viên làm việc và người mẫu ở xung quanh, Val lắc đầu.
Chẳng trách mặc dù Đường Dự phong tỏa tin tức với truyền thông, nhưng tin đồn bắt gặp bọn họ ân ái vẫn ùn ùn kéo đến.
---Hoàn---
Tác giả có lời muốn nói: Phản đối.. Tên Bánh bao nhỏ... Bởi vì không nghĩ ra cho nên...
Tác giả :
Hồ Ly Xù Lông