Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 385

Lâm Lam nhìn anh, trong khoảng khắc này, cô còn cho rằng mình đang nói chuyện với Diêm Quân Lệnh.

Chỉ là người đàn ông mới hận không thể đem những thứ tốt đẹp nhất đều đưa cho cô, chỉ cần cô mở miệng, chỉ cần cô thích.

Cẩn cẩn dực dực theo sau Benson, tâm tình phức tạp.

Hai con hổ nhỏ dường như dính vào Lâm Lam, cô bước một bước bọn chúng chạy theo sau một bước, vô cùng đáng yêu. Có lúc còn cuộn tròn chạy tới trước mặt cô, làm cô cảm thấy không có bóng dáng gì của chúa tể sơn lâm.

Biệt thự rất lớn, phong cách cũng giống căn hộ trước đó, nhưng có một khu đặc biệt để thuần hóa động vật, thích hợp cho động vật lớn Anna.

Lâm Lam ước tính, biệt thự này lại thêm cả Anna, ít nhất phải phải trên mười vạn.

Thậm chí hai con hổ nhỏ đang chạy nhảy, cũng phải mấy ngàn.

Thế giới của những người giàu đúng là mở ra thế giới quan mới cho những người bình thường.

Nhưng Lâm Lam bỗng dưng lặng người đi,tính cách của Diêm Quân Lệnh là gì, đừng nói đến hổ, đến mèo còn cực kỳ ghét, còn với chó thì đặc biệt tránh xa, trong nhà làm sao có thể nuôi ba con hổ trắng.

Nếu một người thay đổi cực lớn, cũng không thể trong năm tháng biến thành một con người mới như vậy, thói quen cuộc sống cũng đều thay đổi.

Chỉ còn một khả năng duy nhất, anh ta không phải là Diêm Quân Lệnh.

Người đàn ông của cô là một bình dấm chua, nhưng cô thử đi thử lại hai lần, đối phương cũng rất thờ ơ, đây không phải là tính cách của Diêm Quân Lệnh.

Hy vọng dần dần biến mất, làm Lâm Lam cũng mất đi hứng thú.

Đứa bé trong bụng dường như cảm nhận được tâm trạng của người mẹ, ngoan ngoãn đi rất nhiều.

Lúc Lâm Lam vào phòng khách nghỉ ngơi, Lâm Lam liền hỏi “Không biết Benson tiên sinh chuẩn bị giữ chúng tôi bao lâu? Nếu như sự tình đã qua rồi, chúng tôi cũng muốn quay về."

“Đương nhiên, tôi sẽ sắp xếp càng sớm càng tốt." Benson ngược lại rất thẳng thắn, không hề muốn tiếp tục làm khó Lâm Lam.

“Cảm ơn." Trong lòng đang suy nghĩ, thái độ của Lâm Lam đối với Benson cũng lạnh nhạt lịch sự hơn.

Người đàn ông lại giống Diêm Quân Lệnh, nhưng nếu không phải là anh, anh cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh.

Lâm Lam nói xong cảm ơn, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Đặc biệt là Lâm Lam, sự mất mát trong trái tim cô, làm tâm trạng của cô rơi vào tình trạng cực kỳ buồn bã.

Benson nhìn cô, trong một khoảng khoắc con ngươi hẹp dài không chịu được, nhưng lại không cách nào nói với Lâm Lam cái gì.

Ngày mai là một ngày quan trọng, anh phải để cô ấy đi.

“A... xin lỗi, cậu ấy lại đạp tôi..." Lúc bầu khí đang ngượng ngùng, Lâm Lam kêu lên một tiếng.

Benson vô thức nhìn phía trước, nén lại nỗi kích động muốn áp tai vào bụng Lâm Lam, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào phần nổi lên trên bụng cô, nhẹ nhàng cảm thấy “Thần kỳ quá."

“Đúng vậy." Ánh mắt Lâm Lam mềm mại, ánh lên tia sáng ấm áp của người mẹ, một vẻ đẹp làm người khác phải thốt lên.

Người đàn ông hơi sững người lại, ngồi xổm bên cạnh Lâm Lam.

Người ta nói rằng phụ nữ mang thai là đẹp nhất, anh chưa bao giờ hiểu được được nó. Nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Lâm Lam dành cho đứa bé, bỗng nhiên anh hiểu ra rồi.

Lâm Lam cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này đang nhìn mình, bất giác ngiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt bình ổn của Benson, vô thức thì thầm “Chồng..."

Lâm Lam dường như thanh tỉnh, đứng dậy ngụy trang nói “Tôi đi gọi điện thoại."

Lâm Lam nhìn thân ảnh người đàn ông, hy vọng chìm sâu trong lòng bất giác lại trỗi dậy, ánh mắt lúc nãy Benson nhìn cô không thể nào là ánh mắt một người xa lạ được.

Ngay lúc này, cô thực sự cho rằng là Diêm Quân Lệnh.

Tới cùng là xảy ra chuyện gì?

“Anh đứng lại!" Ngay khi Benson đang bước ra cửa, Lâm Lam đột nhiên đứng dậy hét to chặn đứng người đàn ông.

Benson thở dài một tiếng, từ từ quay người lại “Diêm phu nhân có chuyện gì sao?’

“Anh thật sự không phải là chồng tôi sao? Hay chỉ là anh đã quên rồi? Thật ra anh là chồng tôi có phải không? Anh quên rồi đúng không?" Lâm Lam ôm chặt bụng dưới, nén nước mắt vào lòng hỏi người đàn ông.

“Diêm phu nhân xem phim ngôn tình nhiều quá rồi sao? Mất trí nhớ loại chuyện này mà cũng nghĩ ra được." Benson nhếch mép cười, đáy mắt có chút hài hước nói.

“Em không tin, anh nhất định là có nỗi khổ gì đó phải không? Anh nói với em, em có thể hiểu mà, chồng..."

“Nỗi khổ chính là tôi không phải chồng cô." Đây là người đã nắm giữ trái tim anh, bây giờ phải tự mình làm cô tổn thương, mùi vị thống khổ này, chỉ có trong lòng anh mới là người rõ nhất.

Nhưng bây giờ anh bắt buộc phải làm vậy.

“Vậy anh vừa nãy..."

“Chỉ là nghĩ tới người bạn gái cũ của tôi, xin lỗi vì vừa nãy đã thất lễ trước mặt Diêm phu nhân." Benson bình tĩnh trả lời.

Trái tim Lâm Lam từng chút từng chút như bị thắt lại, nhưng vẫn không từ bỏ “Anh cởi sạch quần áo cho tôi xem!"

“A, Lâm tiểu thư khẩu vị cũng hơi nặng rồi." Con người của Benson lóe lên vị sự hài hước dí dỏm, Lâm Lam kích động phát hỏa, nhưng không chịu lùi bước.

“Chồng tôi có mệt vết sẹo trên ngực, anh cởi đi, nếu anh không có tôi sẽ tin anh." Ánh mắt quả quyết Lâm Lam làm người đàn ông đối diện có chút run rẩy.

“Diêm phu nhân khẩu vị cũng nặng quá rồi, nhưng tôi không có cảm hứng đâu." Nói xong Benson bước ra cổng, để lại hai hổ nhỏ quấn quýt quanh chân Lâm Lam.

Anh sợ rằng sợ rằng ở lại thêm một giây nữa, sẽ không nhịn nổi quay người ôm lấy người phụ nữ phía sau anh.

Lâm Lam chán nản ngã người lên ghế sô pha, tia hy vọng cuối cùng đã hoàn toàn vỡ tan.

Vuốt ve cái bụng đang nổi lên, ngăn cho giọt nước mắt không chảy ra ngoài, người lớn nói phụ nữ có thai không nên khóc, không tốt cho đứa trẻ, vậy nên cô không dám khóc.

Nhưng tại sao lại buồn như vậy?

Lâm Lam dùng lực vuốt vuốt mũi, nhìn thấy hai con hổ nhỏ trên mặt đất, đánh nhẹ vào bụng “Bảo bối, mẹ không tìm thấy ba ba rồi, con sẽ trách mẹ không? Làm sao bây giờ? Chúng ta hình như không tìm được ba ba rồi..."

Nói xong mắt Lâm Lam lại đỏ rực lên.

Em bé trong bụng không biết có phải đang cảm nhận được tâm trạng của mẹ, phồng lên một nắm đấm nhỏ, dường như đang cổ vũ Lâm Lam.

Lâm Lam mỉm cười, cố gắng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, kết quả chàng trai nhỏ nghịch ngợm lại chuyển bên kia, như đang cố tình trêu chọc Lâm Lam.

“Đồ xấu xa, ngay cả con cũng bắt nạt mẹ?" Lâm Lam thì thầm một câu, những nỗi buồn trên khuôn mặt cũng đã giảm đi rất nhiều.

Đứa trẻ này là điều may mắn nhất mà chúa đã ban cho cô, Lâm Lam cuối cùng cũng chạm tay tới nắm đấm nhỏ kia, trái tim đột nhiên ấm áp.

Tâm trạng tuyệt vọng cũng đã dần dần bình tình tình lại.

Hai con hổ nhỏ đang chơi đùa dưới chân cô, bọn nó dường như rất thích cô, cứ lăn lộn chơi đùa quanh chân cô, giống như đứa bé trong bụng đang an ủi cô.

“Nếu không phải mẹ của mấy đứa lớn như kia, thật muốn trộm hai đứa về nhà, tới lúc đó cùng bảo bối nhà tôi trưởng thành." Tâm trạng của Lâm Lam từ từ bình tĩnh lại, có chút trẻ con nói.

Hai con hổ nhỏ trên mặt đất không hiểu được ý người phụ nữ là gì, chỉ lăn lộn cuôn tròn trên bắp chân của cô, kêu kêu đòi sữa.

Thật sự không có phong thái gì của vương tử.

Trong một phòng khác.

Khương Lôi không biết lúc nào đã đứng sau Benson “Anh dự định làm thế nào?"

“Để cô ấy trở về, bên này quá nguy hiểm."

“Nhưng là."

“Không có nhưng là, ngày mai là tiệc đính hôn, cậu có biết mùi vị này là gì không?"

“Tôi hiểu rồi."
Tác giả : Song
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại