Siêu Mẫu Hàng Đầu
Chương 31
Chạy ra khỏi biệt thự Lâm Lam mới nhớ ra Diêm Quân Lệnh đã đi Bắc Kinh.
Cô vội vàng đi tới bệnh viện, nhưng đúng như lời Diêm Quân Lệnh nói, xung quanh đây không có trạm tàu điện ngầm cũng chẳng có xe bus, Lâm Lam lo lắng lấy điện thoại ra tính thử, nhưng nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút mới đến đó.
Lâm Lam vô cùng sốt ruột, muốn quay trở lại biệt thự lần thì phát hiện lúc đi ra vội quá trong tay chỉ cầm theo chiếc điện thoại.
“Bác sĩ Hà, xin ông hãy giúp tôi chăm sóc ba trước, tôi sẽ lập tức qua đó ngay!" Lâm Lam vừa chạy vừa gọi điện cho bác sĩ Hà đầy lo lắng.
“Cô Lâm, tốt nhất là cô hãy đến mau đi, bệnh viện cũng không biết là có thể ngăn nổi mấy tên phóng viên kia không nữa." Bác sĩ Hà nghe thấy những âm thanh ngày càng rõ càng ồn ào trên hành lang, trong lòng có chút lo lắng.
“Tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ." Lâm Lam vừa chạy vừa nói, sau đó liên tục gọi điện cho tài xế.
Thời tiết mười hai giờ trưa cuối tháng sáu, trên đỉnh đầu ánh mặt trời chói chang, Lâm Lam chạy vội vã chạy trên con đường nhựa rộng thênh thang, nhưng cô chẳng hề cảm thấy nóng, chỉ có sự lo lắng trong lòng khiến cô hận một nỗi không thể đến bệnh viện ngay lập tức.
May là cô chạy được hơn mười phút thì lái xe cuối cùng cũng tới, cô nhanh chóng ngồi lên xe.
“Bác tài, phiền bác lái nhanh một chút, tôi thực sự rất vội!" Đầu Lâm Lam ướt đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng bị ánh nắng làm cho đỏ hồng lên.
“Đã rõ." Bác tài nói một cách sảng khoái sau đó liền tăng tốc.
Lâm Lam thở phào một hơi, nhanh chóng mở điện thoại để tìm kiếm các tin tức gần bệnh viện, kết quả là xuất hiện ngay cái video đó của cô. Trong lòng nguội ngắt, cô lập tức gọi điện cho Trần Lâm Kiệt.
Trần Lâm Kiệt nhìn số điện thoại gọi đến, môi nhếch lên kèm theo ý cười lạnh, cuối cùng Lâm Lam đã chủ động tìm anh.
“Cuối cùng cô cũng nhớ ra gọi điện cho tôi?" Ấn nút nghe, Trần Lâm Kiệt giễu cợt nói.
“Trầm Lâm Kiệt, anh và Hàn Hinh Nhi rốt cuộc muốn làm gì?" Lâm Lam mất giọng gằn nhẹ, ba là giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô.
“Chúng tôi làm gì? Không phải là cô muốn làm gì sao?" Trần Lâm Kiệt hỏi Lâm Lam bằng giọng đầy châm biếm.
“Anh rõ ràng biết ba tôi quan trọng với tôi như thế nào mà vẫn dung túng cho Hàn Hinh Nhi làm như vậy, Trần Lâm Kiệt, lương tâm anh bị chó ăn mất rồi sao? Nếu ba tôi có mệnh hệ gì, tối nhất định sẽ không tha cho các người!" Lâm Lam cảm thấy bản thân thực sự bị ép đến phát điên rồi, nghĩ đến ba sức khỏe vốn dĩ đã không tốt, hiện giờ lại còn xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết mấy tên phóng viên đó sẽ nói linh tinh gì nữa.
Khuôn mặt Lâm Lam lúc đỏ lúc trắng, bên tay cầm điện thoại lộ ra cả gân xanh.
“Tha cho chúng tôi? Lâm Lam, trước khi tha cho chúng tôi thì cô hãy nghĩ đến mình đi, còn có tiền vi phạm hợp đồng của show lần trước, ngày mai nhớ đem đến công ty, nếu không người ta sẽ trực tiếp kiện cô!" Dứt lời Trần Lâm Kiệt cúp máy, anh ta không tin rằng Lâm Lam sẽ không đến cầu xin mình.
“Khốn kiếp!" Lâm Lam thấp giọng nguyền rủa, nhưng phát hiện ra làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô như không còn chút sức lực mà ngả người trên ghế, muốn khóc, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối.
Nghĩ đến Diêm Quân Lệnh, cũng không biết là người đàn ông này đã đến Bắc Kinh chưa, chần chừ định gọi điện thoại cho anh nhưng kết quả là bác sĩ Hà lại gọi đến.
“Cô Lam, không phải tôi không giúp cô tôi căn bản không thể ngăn được đám phóng viên đó..."
“Ba tôi đâu? Bác sĩ Hà ba tôi thế nào rồi?" Tay Lâm Lam run lên. Lâm Phúc Sinh không những bị suy thận mà tim cũng không được tốt, cô thực sự sợ hãi... Sợ vạn nhất ba...
“Cái này..."Ngữ khí của bác sĩ Hà có chút ngập ngừng.
Lâm Lam lập tức trở nên cuống cuồng, “Bác tài, phiền bác nhanh thêm chút nữa!"
“Cô gái, bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng phải gắng gượng." Bác tài dứt lời, bèn tăng tốc lần nữa, xe chạy băng băng đến bệnh viện.
Lâm Lam ngồi trên ghế lái phụ không còn tâm trạng mà gọi điện thoại, cô chỉ mong xe có thể chạy nhanh thêm chút nữa.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Lâm Lam nhanh chóng dùng điện thoại quét mã trả tiền xe cho bác tài, sau đó chạy như bay xuống xe rồi chạy vào bệnh viện, cuối cùng cô chạy đến tầng có phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh.
Nhưng...
Cả hành lang tầng đều chật kín người, có phóng viên có cả nhân viên của bệnh viện, còn có các bệnh nhân khác và các bà thím trong bệnh viện đến hóng chuyện.
Trong lòng Lâm Lam vô cùng lo lắng, cô nhanh chóng chen vào trong.
“Đây không phải là Lâm Lam sao?" Không biết là ai đột nhiên hét lên, phút chốc Lâm Lam đã bị bao vây lại.
“Để tôi vào trong, để tôi vào trong..." Lâm Lam rất lo lắng cho ba, cô không quan tâm những thứ khác.
“Cô Lâm, đoạn video đó là thật sao? Cô cướp được danh hiệu đại sứ của cô Hàn Hinh Nhi là do hối lộ các lãnh đạo cục du lịch thành phố bằng cách lên giường với họ sao? Cô có biết làm như vậy là phạm tội không?" Đúng vào lúc Lâm Lam đang cô gắng chen vào trong phòng thì một phóng viên đột nhiên hỏi, làm dậy lên những xì xào bàn tán xung quanh.
Sắc mặt của Lâm Lam bỗng chốc thay đổi, “Anh là phóng viên của báo nào? Anh có biết hành vi của mình được gọi là gì không? Phỉ báng cũng là phạm tội!"
Cái mác mà tên phóng viên đó gắn lên người cô quá ác độc, khiến cô không thể không trả lời.
“Vậy cô Lâm có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?"
“Đúng đó, cô Lâm..."
“Ba..." Lâm Lam biết mình nói nhiều cũng vô ích, hiện giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu cô đó là mong nhìn thấy Lâm Phúc Sinh bình an vô sự.
Nhưng khoảng cách chỉ mấy mét mà nó đã trở thành đoạn đường dài nhất mà Lâm Lam đã từng đi.
“Các người tránh ra...ba..." Lâm Lam liên tục chen về phía trước, cũng không biết là bị ai đó ác ý dẫm mạnh vào chân mấy cái khiến cả giày cô cũng bị tuột ra, nhưng cô chẳng hề bận tâm.
“Các người không được đẩy con gái tôi! Con gái tôi không phải loại người đó..." Đúng vào lúc Lâm Lam đang gắng sức đi tìm ba, Lâm Phúc Sinh rút kim truyền trên tay mình ra, có chút khó khăn đi ra, hét lên với đám người kia.
Lâm Lam thấy vậy, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống, không biết sức lực ở đâu ra, cô đẩy mạnh người bên cạnh chạy đên trước mặt Lâm Phúc Sinh, nắm lấy tay ông,"Ba, ba không sao chứ? Họ có làm gì ba không? Ba...:
Vừa nói Lam Lam vừa trực tiếp bổ nhào vào lòng Lâm Phúc Sinh.
“Ba không sao." Lâm Phúc Sinh sắc mặt nghiêm nghị đáp, nhưng cả người ông rõ ràng là có chút không chống đỡ được nữa.
Sống mũi Lâm Lam cay cay, cô đưa tay lau nước nước mắt sau đó quay đầu nhìn đám người đó, “Các người có chuyện gì thì cứ tìm tôi, đến quấy rầy một người già có bệnh nặng thì giỏi giang cái gì chứ? Chẳng nhẽ là phóng viên thì không cần có nhân tính sao?"
Cô vừa dứt lời, cả hành lang liền im lặng như tờ. Lâm Lam đỡ lấy Lâm Phúc Sinh, cánh tay rút kim truyền ban nãy vẫn còn đang chảy máu, Lâm Lam thấy vậy trong lòng vô cùng đau đớn, “Ba, con đưa ba tới chỗ bác sĩ khám...chúng ta đi gặp bác sĩ..."
“Ba không sao..." Lâm Phúc Sinh miệng nói vậy, nhưng cơ thể ông đột nhiên rung lên một hồi sau đó ngã xuống.
“Ba!" Lâm Lam sợ hãi cuống cuồng gọi một tiếng ba, sau đó quỳ trên nền nhà.
Đám phóng viên và những người vây xung quanh thấy sắp gây ra án mạng liền vội vàng tách ra một lối đi để cho các bác sĩ vào cấp cứu.
Một lúc sau Lâm Phúc Sinh được đưa vào phòng phẫu thuật, Lâm Lam đứng bên ngoài, hai tay run lên, cô tuyệt đối không thể để ba xảy ra chuyện gì. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được tận mắt nhìn thấy mẹ mình, là một tay ba chăm cô từng chút một cho đến khi cô trưởng thành, Lâm Lam không thể mất đi ba, không thể...
Trong lòng cảm thấy cô cùng khó chịu, trên chân chỉ còn sót lại một chiếc giày, vết thương trước đó ở lòng bàn chân mới đóng vảy nay lại bị nứt ra, nhưng Lâm Lam không quan tâm những những thứ đó, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Lâm Phúc Sinh.
Nếu như ba vì chuyện của cô mà có mệnh hệ gì, Lâm Lam sẽ hận bản thân mình suốt đời!
Cô vội vàng đi tới bệnh viện, nhưng đúng như lời Diêm Quân Lệnh nói, xung quanh đây không có trạm tàu điện ngầm cũng chẳng có xe bus, Lâm Lam lo lắng lấy điện thoại ra tính thử, nhưng nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút mới đến đó.
Lâm Lam vô cùng sốt ruột, muốn quay trở lại biệt thự lần thì phát hiện lúc đi ra vội quá trong tay chỉ cầm theo chiếc điện thoại.
“Bác sĩ Hà, xin ông hãy giúp tôi chăm sóc ba trước, tôi sẽ lập tức qua đó ngay!" Lâm Lam vừa chạy vừa gọi điện cho bác sĩ Hà đầy lo lắng.
“Cô Lâm, tốt nhất là cô hãy đến mau đi, bệnh viện cũng không biết là có thể ngăn nổi mấy tên phóng viên kia không nữa." Bác sĩ Hà nghe thấy những âm thanh ngày càng rõ càng ồn ào trên hành lang, trong lòng có chút lo lắng.
“Tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ." Lâm Lam vừa chạy vừa nói, sau đó liên tục gọi điện cho tài xế.
Thời tiết mười hai giờ trưa cuối tháng sáu, trên đỉnh đầu ánh mặt trời chói chang, Lâm Lam chạy vội vã chạy trên con đường nhựa rộng thênh thang, nhưng cô chẳng hề cảm thấy nóng, chỉ có sự lo lắng trong lòng khiến cô hận một nỗi không thể đến bệnh viện ngay lập tức.
May là cô chạy được hơn mười phút thì lái xe cuối cùng cũng tới, cô nhanh chóng ngồi lên xe.
“Bác tài, phiền bác lái nhanh một chút, tôi thực sự rất vội!" Đầu Lâm Lam ướt đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng bị ánh nắng làm cho đỏ hồng lên.
“Đã rõ." Bác tài nói một cách sảng khoái sau đó liền tăng tốc.
Lâm Lam thở phào một hơi, nhanh chóng mở điện thoại để tìm kiếm các tin tức gần bệnh viện, kết quả là xuất hiện ngay cái video đó của cô. Trong lòng nguội ngắt, cô lập tức gọi điện cho Trần Lâm Kiệt.
Trần Lâm Kiệt nhìn số điện thoại gọi đến, môi nhếch lên kèm theo ý cười lạnh, cuối cùng Lâm Lam đã chủ động tìm anh.
“Cuối cùng cô cũng nhớ ra gọi điện cho tôi?" Ấn nút nghe, Trần Lâm Kiệt giễu cợt nói.
“Trầm Lâm Kiệt, anh và Hàn Hinh Nhi rốt cuộc muốn làm gì?" Lâm Lam mất giọng gằn nhẹ, ba là giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô.
“Chúng tôi làm gì? Không phải là cô muốn làm gì sao?" Trần Lâm Kiệt hỏi Lâm Lam bằng giọng đầy châm biếm.
“Anh rõ ràng biết ba tôi quan trọng với tôi như thế nào mà vẫn dung túng cho Hàn Hinh Nhi làm như vậy, Trần Lâm Kiệt, lương tâm anh bị chó ăn mất rồi sao? Nếu ba tôi có mệnh hệ gì, tối nhất định sẽ không tha cho các người!" Lâm Lam cảm thấy bản thân thực sự bị ép đến phát điên rồi, nghĩ đến ba sức khỏe vốn dĩ đã không tốt, hiện giờ lại còn xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết mấy tên phóng viên đó sẽ nói linh tinh gì nữa.
Khuôn mặt Lâm Lam lúc đỏ lúc trắng, bên tay cầm điện thoại lộ ra cả gân xanh.
“Tha cho chúng tôi? Lâm Lam, trước khi tha cho chúng tôi thì cô hãy nghĩ đến mình đi, còn có tiền vi phạm hợp đồng của show lần trước, ngày mai nhớ đem đến công ty, nếu không người ta sẽ trực tiếp kiện cô!" Dứt lời Trần Lâm Kiệt cúp máy, anh ta không tin rằng Lâm Lam sẽ không đến cầu xin mình.
“Khốn kiếp!" Lâm Lam thấp giọng nguyền rủa, nhưng phát hiện ra làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô như không còn chút sức lực mà ngả người trên ghế, muốn khóc, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối.
Nghĩ đến Diêm Quân Lệnh, cũng không biết là người đàn ông này đã đến Bắc Kinh chưa, chần chừ định gọi điện thoại cho anh nhưng kết quả là bác sĩ Hà lại gọi đến.
“Cô Lam, không phải tôi không giúp cô tôi căn bản không thể ngăn được đám phóng viên đó..."
“Ba tôi đâu? Bác sĩ Hà ba tôi thế nào rồi?" Tay Lâm Lam run lên. Lâm Phúc Sinh không những bị suy thận mà tim cũng không được tốt, cô thực sự sợ hãi... Sợ vạn nhất ba...
“Cái này..."Ngữ khí của bác sĩ Hà có chút ngập ngừng.
Lâm Lam lập tức trở nên cuống cuồng, “Bác tài, phiền bác nhanh thêm chút nữa!"
“Cô gái, bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng phải gắng gượng." Bác tài dứt lời, bèn tăng tốc lần nữa, xe chạy băng băng đến bệnh viện.
Lâm Lam ngồi trên ghế lái phụ không còn tâm trạng mà gọi điện thoại, cô chỉ mong xe có thể chạy nhanh thêm chút nữa.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Lâm Lam nhanh chóng dùng điện thoại quét mã trả tiền xe cho bác tài, sau đó chạy như bay xuống xe rồi chạy vào bệnh viện, cuối cùng cô chạy đến tầng có phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh.
Nhưng...
Cả hành lang tầng đều chật kín người, có phóng viên có cả nhân viên của bệnh viện, còn có các bệnh nhân khác và các bà thím trong bệnh viện đến hóng chuyện.
Trong lòng Lâm Lam vô cùng lo lắng, cô nhanh chóng chen vào trong.
“Đây không phải là Lâm Lam sao?" Không biết là ai đột nhiên hét lên, phút chốc Lâm Lam đã bị bao vây lại.
“Để tôi vào trong, để tôi vào trong..." Lâm Lam rất lo lắng cho ba, cô không quan tâm những thứ khác.
“Cô Lâm, đoạn video đó là thật sao? Cô cướp được danh hiệu đại sứ của cô Hàn Hinh Nhi là do hối lộ các lãnh đạo cục du lịch thành phố bằng cách lên giường với họ sao? Cô có biết làm như vậy là phạm tội không?" Đúng vào lúc Lâm Lam đang cô gắng chen vào trong phòng thì một phóng viên đột nhiên hỏi, làm dậy lên những xì xào bàn tán xung quanh.
Sắc mặt của Lâm Lam bỗng chốc thay đổi, “Anh là phóng viên của báo nào? Anh có biết hành vi của mình được gọi là gì không? Phỉ báng cũng là phạm tội!"
Cái mác mà tên phóng viên đó gắn lên người cô quá ác độc, khiến cô không thể không trả lời.
“Vậy cô Lâm có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình không?"
“Đúng đó, cô Lâm..."
“Ba..." Lâm Lam biết mình nói nhiều cũng vô ích, hiện giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu cô đó là mong nhìn thấy Lâm Phúc Sinh bình an vô sự.
Nhưng khoảng cách chỉ mấy mét mà nó đã trở thành đoạn đường dài nhất mà Lâm Lam đã từng đi.
“Các người tránh ra...ba..." Lâm Lam liên tục chen về phía trước, cũng không biết là bị ai đó ác ý dẫm mạnh vào chân mấy cái khiến cả giày cô cũng bị tuột ra, nhưng cô chẳng hề bận tâm.
“Các người không được đẩy con gái tôi! Con gái tôi không phải loại người đó..." Đúng vào lúc Lâm Lam đang gắng sức đi tìm ba, Lâm Phúc Sinh rút kim truyền trên tay mình ra, có chút khó khăn đi ra, hét lên với đám người kia.
Lâm Lam thấy vậy, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống, không biết sức lực ở đâu ra, cô đẩy mạnh người bên cạnh chạy đên trước mặt Lâm Phúc Sinh, nắm lấy tay ông,"Ba, ba không sao chứ? Họ có làm gì ba không? Ba...:
Vừa nói Lam Lam vừa trực tiếp bổ nhào vào lòng Lâm Phúc Sinh.
“Ba không sao." Lâm Phúc Sinh sắc mặt nghiêm nghị đáp, nhưng cả người ông rõ ràng là có chút không chống đỡ được nữa.
Sống mũi Lâm Lam cay cay, cô đưa tay lau nước nước mắt sau đó quay đầu nhìn đám người đó, “Các người có chuyện gì thì cứ tìm tôi, đến quấy rầy một người già có bệnh nặng thì giỏi giang cái gì chứ? Chẳng nhẽ là phóng viên thì không cần có nhân tính sao?"
Cô vừa dứt lời, cả hành lang liền im lặng như tờ. Lâm Lam đỡ lấy Lâm Phúc Sinh, cánh tay rút kim truyền ban nãy vẫn còn đang chảy máu, Lâm Lam thấy vậy trong lòng vô cùng đau đớn, “Ba, con đưa ba tới chỗ bác sĩ khám...chúng ta đi gặp bác sĩ..."
“Ba không sao..." Lâm Phúc Sinh miệng nói vậy, nhưng cơ thể ông đột nhiên rung lên một hồi sau đó ngã xuống.
“Ba!" Lâm Lam sợ hãi cuống cuồng gọi một tiếng ba, sau đó quỳ trên nền nhà.
Đám phóng viên và những người vây xung quanh thấy sắp gây ra án mạng liền vội vàng tách ra một lối đi để cho các bác sĩ vào cấp cứu.
Một lúc sau Lâm Phúc Sinh được đưa vào phòng phẫu thuật, Lâm Lam đứng bên ngoài, hai tay run lên, cô tuyệt đối không thể để ba xảy ra chuyện gì. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được tận mắt nhìn thấy mẹ mình, là một tay ba chăm cô từng chút một cho đến khi cô trưởng thành, Lâm Lam không thể mất đi ba, không thể...
Trong lòng cảm thấy cô cùng khó chịu, trên chân chỉ còn sót lại một chiếc giày, vết thương trước đó ở lòng bàn chân mới đóng vảy nay lại bị nứt ra, nhưng Lâm Lam không quan tâm những những thứ đó, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Lâm Phúc Sinh.
Nếu như ba vì chuyện của cô mà có mệnh hệ gì, Lâm Lam sẽ hận bản thân mình suốt đời!
Tác giả :
Song