Siêu Mẫu Hàng Đầu
Chương 243
Lâm Phúc Sinh nhìn thấy cặp vợ chồng nhỏ này, một nụ cười tươi hiện ra trên khuôn mặt của ông, vỗ nhẹ lên giường, Lâm Lam rất hiểu chuyện mà bước lại giường, thuận tay giúp ba xoa bóp vai.
“Dì ấy không sao chứ?’ Lâm Phúc Sinh thấy Lâm Lam cũng không phòng vệ Chu Vũ Vi, dò hỏi cô.
“Không sao, có thể cảm thấy có lỗi với chúng ta, nên có chút xấu hổ." Lâm Lam bình thãn nói, không muốn nói tình hình hiện tại của cô với cha mình sợ tuổi đã cao còn phải lo lắng những chuyện không đâu.
“Đúng là dì ấy đang nợ chúng ta." Lâm Lam thở dài, nhưng không giải thích gì cho Chu Vũ Vi. Năm đó cô ấy vứt bỏ cha con bọn họ, bây giờ hối hận rồi, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Chúng ta đừng nhắc nữa." Lâm Lam nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt của ba mình, nhẹ giọng nói, mặc dù không nói gì nữa, nhưng cô biết, Chu Vũ Vi không phải chỉ là nỗi đau tận sâu đáy lòng của cô, mà còn là của ba cô nữa.
“Ừ, không nói cô ta, con ở Bắc Kinh bên kia thế nào rồi? Đã quen chưa?" Lâm Phúc Sinh gật đầu, chuyển chủ đề hỏi về việc Bắc Kinh của Lâm Lam.
“Tan tan tan!" Lâm Phúc Sinh không hỏi còn được, vừa hỏi Lâm Lam liền cầm chiếc cúp mình giành được ra, đung đưa khoe trước mặt Lâm Phúc Sinh.
Lâm Phúc Sinh mở to mắt “Đây là?"
“Giải thưởng người mẫu xuất sắc nhất, thế nào? Cảm thấy bảo bối nhà ba có lợi hại không?" Lâm Lam ôm cúp, một mặt vô cùng tự hào.
“Lợi hại, lợi hại, Lâm Lam nhà mình lợi hại nhất." Lâm Phúc Sinh cầm chiếc cúp, dùng bàn tay dày vuốt qua vuốt lại chiếc cúp, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào.
Diêm Quân Lệnh một bên lắc đầu “Ở đâu có cái tự mình khen mình vậy?"
“Em nói là sự thật." Lâm Lam ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói.
“Được được được, sự thật." Diêm Quân Lệnh cười lớn, anh thích dáng vẻ của cô trước mặt Lâm Phúc Sinh, không phải giả vờ mạnh mẽ như trước mặt người ngoài, chỉ là một cô gái nhỏ được người ba cưng chiều yêu thương.
Diêm Quân Lệnh nhận thua, Lâm Lam cười càng đắc ý hơn.
Chỉ là cười xong Lâm Lam mới nhớ ra hôm nay cô có một chuyện phải nói với ba, đặt giải thưởng sang một bên, có chút nhút nhạt ngại ngường khó mở miệng “Ba, hôm nay con và Quân Lệnh đến Diêm gia, nếu không ba cùng con đi Bắc Kinh nhé? Bây giờ con đã ký hợp đồng mới rồi, về sau công việc của con phần nhiều là ở bên kia, để ba ở lại một mình con không yên tâm."
“Con và Diêm Quân Lệnh kết hôn rồi, tự nhiên cũng phải đến ở Diêm gia, còn về ba, bọn con không cần bận tâm, ba ở bệnh viện này ba năm hơn rồi, cái gì cũng quen thuộc rồi, bác sỹ y tá đều rất thân thuộc với ba, nếu như đổi nơi khác ba cũng không quen." Lâm Phúc Sinh không thích Bắc Kinh, thậm chí lúc đầu không muốn Lâm Lam đi, còn về cái gì, ông có lý do riêng của mình.
“Ba..."
“Lâm Lam, ba già rồi, không muốn lăn qua lăn qua nữa." Lâm Lam còn muốn khuyên ba mình, nhưng Lâm Phúc Sinh đã chặn đứng suy nghĩ của Lâm Lam.
Lâm Lam bất lực, chỉ đành tôn trọng ý kiến của ba.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Lâm Lam vẫn rất thất vọng, còn một tháng hơn nữa là đến tết âm lịch, cô thật sự không muốn ba cô một mình đón năm mới, nhưng lại không lay chuyển được ba mình.
“Đừng lo lắng quá, đêm giao thừa chúng ta sẽ đón ba về nhà, ăn bữa cơm trước thềm năm mới rồi lại quay về Bắc Kinh cũng được." Nhìn bánh bao nhỏ nhà mình thất vọng buồn bã như vậy, Diêm Quân Lệnh xoa xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Vậy có ổn không?" Lâm Lam lần đầu tiên về Diêm gia, lo lắng để lại ấn tượng không tốt cho mẹ chồng.
“Anh nói được là được." Diêm Quân Lệnh nói chắc chắn nắm tay Lâm Lam lên xe.
Lâm Lam chỉ đành gật đầu, cũng chỉ đành như vậy.
Trở về Đỉnh Thành Quốc Tế, Tăng Tuyết gọi điện tới, công ty đã giúp Lâm Lam sắp xếp công việc, nói cô ngày mai phải trở lại Bắc Kinh.
Lâm Lam buồn bã nằm trên ghế sô pha, cô vẫn chưa cảm nhận được gì, kỳ nghỉ này đã kết thúc rồi?
“Không muốn đi làm?" Diêm Quân Lệnh bước lại gần.
“Anh thích đi làm?" Lâm Lam quay lại bò vào lòng Diêm Quân Lệnh, vuốt vuốt cằm hỏi.
“Anh thích kiếm tiền." Diêm Quân Lệnh nhún nhún vai.
Lâm Lam cạn lời “Em vẫn luôn cảm thấy loại người đàn ông giỏi giang như anh phải có một lý tưởng cao cả hơn cơ, không ngờ cũng như dân đen bọn em, đây thật sự là một vinh hạnh rồi."
“Anh là cái ngoại người đàn ông như thế nào?" Diêm Quân Lệnh cau mày, anh tò mò bánh bao nhỏ nhà mình nhìn anh bằng ánh mắt gì.
Tuy nhiên vấn đề này dường như làm khó Lâm Lam rồi, bóp đầu suy nghĩ một lúc “Phải nói sao nhỉ? Anh hiểu hệ thống kiêng kỵ không? Rất đẹp trai, em ánh mắt đầu tiên cho rằng anh là quân nhân, rất khí chất, cảm thấy như anh sinh ra để phục vụ quê hương vì lợi ích của nhân dân."
Lâm Lam nói rất nghiêm túc, nhưng Diêm Quân Lệnh nghe xong mặt đen xì? Vì dân phục vụ? Lợi ích quê hương?
“Báo ân tổ quốc không dám đảm dương, nhưng đang trừ hại vì dân." Diêm Quân Lệnh cố ý nói với Lâm Lam.
Lâm Lam kích động “Vì dân trừ hại? Anh nhanh nói lên, anh làm gì vì để vì dân trừ hại?"
“Cái này..." Diêm Quân Lệnh cố làm ra vẻ huyền bí, nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của Lâm Lam “Yêu em chính là vì dân trừ hại."
“Anh... anh là kẻ xấu xa, anh mới là côn trùng có hại!" Lâm Lam phản ứng lại bản thân bị trêu chọc, đứng dậy phản khách, kết quả bị Diêm Quân Lệnh ôm xuống cuộn đè xuống người.
Nghĩ tới mấy ngày nay người đàn ông này đều không tiết chế, Lâm Lam lo lắng, đẩy đẩy Diêm Quân Lệnh đứng lên.
Diêm Quân Lệnh làm sao dễ dàng buông tha người phụ nữ bé nhỏ này được, một lúc sau phòng khách vọng lên mấy thứ tiếng thật ám muội. Thím Vương ôm Vượng Tài đứng ở phía xa, trong lòng cảm thán thanh niên bây giờ thể lực tốt thật.
...
Mặc dù cực kỳ miễn cưỡng, Lâm Lam ngày hôm sau vẫn dật sớm lên máy bay, Vương Đại và Lộc Tam âm thầm đi theo bảo vệ cô.
Khác với trước đây, Lâm Lam bây giờ là nữ người mẫu tuyến hai, cho dù là nhân cách hay mức độ nổi tiếng cũng không lặng lẽ như trước đây nữa. Đương nhiên, cũng không thể giống như trước đây cứ mãi lặng lẽ vậy, muốn duy trì sức nóng của mình, phải luôn luôn bộc lộ ra những mặt tốt nhất, làm cho người hâm mộ có cơ hội đến gần hơn.
Vừa xuống máy bay, tới sân bay liền thấy những dòng chữ huỳnh quang ghi tên của mình, những bức ảnh lớn in hình của mình được nâng cao lên. Những người hâm mộ đến đây đón cô nhiều hơn cô mong đợi.
Vừa ký chữ ký cho người hâm mộ, vừa chụp ảnh, còn phải tranh thủ trả lời phỏng vấn của phóng viên. Lâm Lam bất giác nhận ra rằng hình như bản thân mình hot rồi, nhưng hot chưa đầy mấy tiếng, sân bay cũng không biết ai hét lên mấy câu “Woa, là Trần Văn? Trần Văn về nước rồi!"
Chốc lát mọi người đều nhìn về phía lối ra khác của sân bay, sau đó tất cả phóng viên và người hâm mộ đều đổ đồn về phía bên Trần Văn.
Lâm Lam mấp máy môi, trên tay vẫn đang cầm bút của người hâm mộ, lúc này không biết có cần phải tiếp tục ký nữa không? Kết quả là lúc này người hâm mộ quay lại cướp lấy bút, vứt lại một câu xin lỗi rồi chạy ù vào phía bên kia.
“Tôi nhất định đây là gặp phải người hâm mộ giả rồi." Sự khác biệt một trời một vực giữa trước và sau, thật sự không phải là loại kích động bình thường. Lâm Lam nhún nhún vai, tự cười chính mình.
Vương Đại và Lộc Tam đi phái sau cô, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng tốt hơn rồi, đối với bọn họ mà nói, không có người hâm mộ là an toàn nhất.
Lâm Lam bất lực, buồn bà đi ra ngoài, phát hiện điện thoại của Tăng Tuyết không liên lạc được, không nhịn được hét lên “Tôi làm sao mà một buổi sáng bị bỏ rơi hai thế này."
Tiếp tục gọi, Tăng Tuyết vẫn không nghe, Lâm Lam cau mày tìm bãi đậu xe sân bay, nhìn phía xa có một chiếc xe đỏ bắt mắt, nhưng lại không nhìn thấy Tăng Tuyết.
Người đâu?
“Dì ấy không sao chứ?’ Lâm Phúc Sinh thấy Lâm Lam cũng không phòng vệ Chu Vũ Vi, dò hỏi cô.
“Không sao, có thể cảm thấy có lỗi với chúng ta, nên có chút xấu hổ." Lâm Lam bình thãn nói, không muốn nói tình hình hiện tại của cô với cha mình sợ tuổi đã cao còn phải lo lắng những chuyện không đâu.
“Đúng là dì ấy đang nợ chúng ta." Lâm Lam thở dài, nhưng không giải thích gì cho Chu Vũ Vi. Năm đó cô ấy vứt bỏ cha con bọn họ, bây giờ hối hận rồi, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Chúng ta đừng nhắc nữa." Lâm Lam nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt của ba mình, nhẹ giọng nói, mặc dù không nói gì nữa, nhưng cô biết, Chu Vũ Vi không phải chỉ là nỗi đau tận sâu đáy lòng của cô, mà còn là của ba cô nữa.
“Ừ, không nói cô ta, con ở Bắc Kinh bên kia thế nào rồi? Đã quen chưa?" Lâm Phúc Sinh gật đầu, chuyển chủ đề hỏi về việc Bắc Kinh của Lâm Lam.
“Tan tan tan!" Lâm Phúc Sinh không hỏi còn được, vừa hỏi Lâm Lam liền cầm chiếc cúp mình giành được ra, đung đưa khoe trước mặt Lâm Phúc Sinh.
Lâm Phúc Sinh mở to mắt “Đây là?"
“Giải thưởng người mẫu xuất sắc nhất, thế nào? Cảm thấy bảo bối nhà ba có lợi hại không?" Lâm Lam ôm cúp, một mặt vô cùng tự hào.
“Lợi hại, lợi hại, Lâm Lam nhà mình lợi hại nhất." Lâm Phúc Sinh cầm chiếc cúp, dùng bàn tay dày vuốt qua vuốt lại chiếc cúp, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào.
Diêm Quân Lệnh một bên lắc đầu “Ở đâu có cái tự mình khen mình vậy?"
“Em nói là sự thật." Lâm Lam ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói.
“Được được được, sự thật." Diêm Quân Lệnh cười lớn, anh thích dáng vẻ của cô trước mặt Lâm Phúc Sinh, không phải giả vờ mạnh mẽ như trước mặt người ngoài, chỉ là một cô gái nhỏ được người ba cưng chiều yêu thương.
Diêm Quân Lệnh nhận thua, Lâm Lam cười càng đắc ý hơn.
Chỉ là cười xong Lâm Lam mới nhớ ra hôm nay cô có một chuyện phải nói với ba, đặt giải thưởng sang một bên, có chút nhút nhạt ngại ngường khó mở miệng “Ba, hôm nay con và Quân Lệnh đến Diêm gia, nếu không ba cùng con đi Bắc Kinh nhé? Bây giờ con đã ký hợp đồng mới rồi, về sau công việc của con phần nhiều là ở bên kia, để ba ở lại một mình con không yên tâm."
“Con và Diêm Quân Lệnh kết hôn rồi, tự nhiên cũng phải đến ở Diêm gia, còn về ba, bọn con không cần bận tâm, ba ở bệnh viện này ba năm hơn rồi, cái gì cũng quen thuộc rồi, bác sỹ y tá đều rất thân thuộc với ba, nếu như đổi nơi khác ba cũng không quen." Lâm Phúc Sinh không thích Bắc Kinh, thậm chí lúc đầu không muốn Lâm Lam đi, còn về cái gì, ông có lý do riêng của mình.
“Ba..."
“Lâm Lam, ba già rồi, không muốn lăn qua lăn qua nữa." Lâm Lam còn muốn khuyên ba mình, nhưng Lâm Phúc Sinh đã chặn đứng suy nghĩ của Lâm Lam.
Lâm Lam bất lực, chỉ đành tôn trọng ý kiến của ba.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Lâm Lam vẫn rất thất vọng, còn một tháng hơn nữa là đến tết âm lịch, cô thật sự không muốn ba cô một mình đón năm mới, nhưng lại không lay chuyển được ba mình.
“Đừng lo lắng quá, đêm giao thừa chúng ta sẽ đón ba về nhà, ăn bữa cơm trước thềm năm mới rồi lại quay về Bắc Kinh cũng được." Nhìn bánh bao nhỏ nhà mình thất vọng buồn bã như vậy, Diêm Quân Lệnh xoa xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Vậy có ổn không?" Lâm Lam lần đầu tiên về Diêm gia, lo lắng để lại ấn tượng không tốt cho mẹ chồng.
“Anh nói được là được." Diêm Quân Lệnh nói chắc chắn nắm tay Lâm Lam lên xe.
Lâm Lam chỉ đành gật đầu, cũng chỉ đành như vậy.
Trở về Đỉnh Thành Quốc Tế, Tăng Tuyết gọi điện tới, công ty đã giúp Lâm Lam sắp xếp công việc, nói cô ngày mai phải trở lại Bắc Kinh.
Lâm Lam buồn bã nằm trên ghế sô pha, cô vẫn chưa cảm nhận được gì, kỳ nghỉ này đã kết thúc rồi?
“Không muốn đi làm?" Diêm Quân Lệnh bước lại gần.
“Anh thích đi làm?" Lâm Lam quay lại bò vào lòng Diêm Quân Lệnh, vuốt vuốt cằm hỏi.
“Anh thích kiếm tiền." Diêm Quân Lệnh nhún nhún vai.
Lâm Lam cạn lời “Em vẫn luôn cảm thấy loại người đàn ông giỏi giang như anh phải có một lý tưởng cao cả hơn cơ, không ngờ cũng như dân đen bọn em, đây thật sự là một vinh hạnh rồi."
“Anh là cái ngoại người đàn ông như thế nào?" Diêm Quân Lệnh cau mày, anh tò mò bánh bao nhỏ nhà mình nhìn anh bằng ánh mắt gì.
Tuy nhiên vấn đề này dường như làm khó Lâm Lam rồi, bóp đầu suy nghĩ một lúc “Phải nói sao nhỉ? Anh hiểu hệ thống kiêng kỵ không? Rất đẹp trai, em ánh mắt đầu tiên cho rằng anh là quân nhân, rất khí chất, cảm thấy như anh sinh ra để phục vụ quê hương vì lợi ích của nhân dân."
Lâm Lam nói rất nghiêm túc, nhưng Diêm Quân Lệnh nghe xong mặt đen xì? Vì dân phục vụ? Lợi ích quê hương?
“Báo ân tổ quốc không dám đảm dương, nhưng đang trừ hại vì dân." Diêm Quân Lệnh cố ý nói với Lâm Lam.
Lâm Lam kích động “Vì dân trừ hại? Anh nhanh nói lên, anh làm gì vì để vì dân trừ hại?"
“Cái này..." Diêm Quân Lệnh cố làm ra vẻ huyền bí, nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của Lâm Lam “Yêu em chính là vì dân trừ hại."
“Anh... anh là kẻ xấu xa, anh mới là côn trùng có hại!" Lâm Lam phản ứng lại bản thân bị trêu chọc, đứng dậy phản khách, kết quả bị Diêm Quân Lệnh ôm xuống cuộn đè xuống người.
Nghĩ tới mấy ngày nay người đàn ông này đều không tiết chế, Lâm Lam lo lắng, đẩy đẩy Diêm Quân Lệnh đứng lên.
Diêm Quân Lệnh làm sao dễ dàng buông tha người phụ nữ bé nhỏ này được, một lúc sau phòng khách vọng lên mấy thứ tiếng thật ám muội. Thím Vương ôm Vượng Tài đứng ở phía xa, trong lòng cảm thán thanh niên bây giờ thể lực tốt thật.
...
Mặc dù cực kỳ miễn cưỡng, Lâm Lam ngày hôm sau vẫn dật sớm lên máy bay, Vương Đại và Lộc Tam âm thầm đi theo bảo vệ cô.
Khác với trước đây, Lâm Lam bây giờ là nữ người mẫu tuyến hai, cho dù là nhân cách hay mức độ nổi tiếng cũng không lặng lẽ như trước đây nữa. Đương nhiên, cũng không thể giống như trước đây cứ mãi lặng lẽ vậy, muốn duy trì sức nóng của mình, phải luôn luôn bộc lộ ra những mặt tốt nhất, làm cho người hâm mộ có cơ hội đến gần hơn.
Vừa xuống máy bay, tới sân bay liền thấy những dòng chữ huỳnh quang ghi tên của mình, những bức ảnh lớn in hình của mình được nâng cao lên. Những người hâm mộ đến đây đón cô nhiều hơn cô mong đợi.
Vừa ký chữ ký cho người hâm mộ, vừa chụp ảnh, còn phải tranh thủ trả lời phỏng vấn của phóng viên. Lâm Lam bất giác nhận ra rằng hình như bản thân mình hot rồi, nhưng hot chưa đầy mấy tiếng, sân bay cũng không biết ai hét lên mấy câu “Woa, là Trần Văn? Trần Văn về nước rồi!"
Chốc lát mọi người đều nhìn về phía lối ra khác của sân bay, sau đó tất cả phóng viên và người hâm mộ đều đổ đồn về phía bên Trần Văn.
Lâm Lam mấp máy môi, trên tay vẫn đang cầm bút của người hâm mộ, lúc này không biết có cần phải tiếp tục ký nữa không? Kết quả là lúc này người hâm mộ quay lại cướp lấy bút, vứt lại một câu xin lỗi rồi chạy ù vào phía bên kia.
“Tôi nhất định đây là gặp phải người hâm mộ giả rồi." Sự khác biệt một trời một vực giữa trước và sau, thật sự không phải là loại kích động bình thường. Lâm Lam nhún nhún vai, tự cười chính mình.
Vương Đại và Lộc Tam đi phái sau cô, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng tốt hơn rồi, đối với bọn họ mà nói, không có người hâm mộ là an toàn nhất.
Lâm Lam bất lực, buồn bà đi ra ngoài, phát hiện điện thoại của Tăng Tuyết không liên lạc được, không nhịn được hét lên “Tôi làm sao mà một buổi sáng bị bỏ rơi hai thế này."
Tiếp tục gọi, Tăng Tuyết vẫn không nghe, Lâm Lam cau mày tìm bãi đậu xe sân bay, nhìn phía xa có một chiếc xe đỏ bắt mắt, nhưng lại không nhìn thấy Tăng Tuyết.
Người đâu?
Tác giả :
Song