Siêu Mẫu Hàng Đầu
Chương 236
Bầu không khí trong phòng trở lên đầy áp lực, Lâm Lam không hiểu tình hình chợ đen, nhưng nghe câu không đủ chứng cứ của Diêm Quân Lệnh, vẫn có cảm giác phẫn nộ, càng lo lắng cho Hàn Hinh Nhi.
Khi trong lòng Lâm Lam càng ngày càng thấy bất an, thì chuông điện thoại reo, là Chu Vũ Vi gọi tới, nói Hàn Hinh Nhi gọi điện nói đi cứu cô ta.
“Dì... Chu, dì ở trong phòng đợi đã, tôi nghĩ cách đi cứu cô ta." Lâm Lam vẫn vảm thấy vô cùng ngại ngùng khi xưng hô với Chu Vũ Vi.
“Không được, mẹ phải đi cứu Hinh Nhi." Chu Vũ vi biết Lâm Lam sẽ giúp bà, nhưng bà không thể luôn nhờ cậy người khác, nếu như Hàn Hinh Nhi biết nhất định sẽ càng hận bà.
“Dì nghe tôi nói..."
Tút tút tút!
Lâm Lam vẫn muốn ngăn cản, Chu vũ Vi đã cúp điện thoại rồi.
“Không ổn rồi!" Lâm Lam nói thầm rồi đi lấy áo khoác, Diêm Quân Lệnh dứng dậy cản Lâm Lam, Lâm Lam vội vàng hỏi, “Anh nuốn làm gì?"
“Anh cho người đi tìm, em ở nhà đợi tin." Diêm Quân Lệnh không muốn Lâm Lam nhúng tay vào việc này.
“"không được, em không yên tâm." Lâm Lam nói xong liền mặc áo khoác vào, tâm trạng của Chu Vũ Vi không ổn định, nếu như tìm đến “Tầm hoan", lỡ sơ suất một chút, bản thân cô khó yên lòng, ba cô cũng sẽ trách cứ cô.
“Lâm Lam, nghe lời anh."
“Em biết anh đang lo lắng điều gì, yên tâm em sẽ không làm việc lỗ mãng đâu." Lâm Lam cọ đầu mũi vào má Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh bị Lâm Lam nghịch như vậy, thở dài rồi nắm tay Lâm Lam, “Anh đi cùng em."
“Nhưng mà..."
“Đừng nhiều lời nữa, đi thôi."
“ồ, “Lâm Lam vẫn muốn nói gì đó, liền bị Diêm Quân Lệnh ngắt lời, ngoan ngoãn ồ một tiếng rồi bước đi.
Tăng Tuyết đi đằng sau cười thầm, cuối cùng tin rằng trong lòng boss đại thật sự có tiểu Lam.
Ba người đi xuống lầu, nhưng không có ngồi chiếc Polo của Lâm lam, mà lên chiếc xe BMW màu đen.
“Chào chị dâu." Lâm Lam thấy lạ, tài xế BMW liền quay đầu lại chào Lâm Lam.
Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh vẻ không hiểu, giống như đang hỏi đối phương là ai.
“Khương Lôi, quân nhân tại ngũ." Diêm Quân Lệnh giới thiệu đơn giản.
“Quân nhân tại ngũ?"( tức vẫn còn làm trong quân đội). Lâm Lam nghe đến 4 từ quân nhân tại ngũ thấy vô cùng lạ lẫm, trước đây thường nghe là quân nhân giải ngũ, cô vẫn là lần đầu tiên nghe đến quân nhân tại ngũ.
“Đúng, Khương Lôi – đội trưởng lính đặc chủng đội Phi Ưng xin ra mắt chị dâu." Khương Lôi thấy Lâm Lam hiếu kỳ, liền trực tiếp nghiêm trang chào kiểu quân đội, nói giọng hào sảng.
Phút chốc mắt Lâm Lam và Tăng Tuyết đều sáng lên.
“Đội trưởng lính đặc chủng?" lần này là Tăng Tuyết kích động, Lâm Lam cũng không khá hơn, mắt nhìn chằm chằm Khương Lôi trước mặt.
Khương Lôi gật đầu.
Lâm Lam và Tăng Tuyết muốn nổ tung, kích động hét lên, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy lính đặc chủng sống sờ sờ, còn là đội trưởng nữa, quá lợi hại?"
“Đúng, rất lợi hại." Tăng Tuyết háo sắc hét lên, Lâm Lam ở bên phụ họa theo.
Khương Lôi sờ gáy, được chị dâu và trợ lý của cô tán thưởng như vậy có chút ngại ngùng.
Diêm Quân Lệnh ngồi bên Lâm Lam, nhìn thấy điệu bộ đó của cô gái nhỏ, thật hận không thể bóp chết đồ ngốc nghếch này, cô thật sự coi anh là không khí rồi sao?
“Em không sốt ruột sao?" thấy hai cô gái vẫn chưa dừng lại, Diêm Quân Lệnh gằn giọng nhắc nhở.
Lâm Lam lập tức tỉnh ngộ, vội vàn kêu Khương Lôi lái xe đưa bọn họ tới “Tầm Hoan".
Trên đường đi Lâm Lam không ngừng gọi điện cho Chu Vũ Vi, nhưng bên kia không nghe máy, Lâm Lam càng ngày càng lo lắng. Ngay lúc này Lâm Phúc Sinh gọi tới, Lâm Lam cố gắng nghe.
“ba, ba có sao không?" Lâm Lam cố gắng nói giọng nhẹ nhàng dịu dàng, giấu đi sự lo lắng sốt ruột.
“ba mọi thứ đều tốt, con ở đó không sao chứ?" Lâm Phúc Sinh vô tình xem được tin tức về Hàn Hinh Nhi, lại biết Chu Vũ Vi đi Bắc Kinh, có chút lo lắng Lâm Lam, cũng muốn biết Chu Vũ Vi bên đó không sao.
Nhiều năm như vậy, ông luôn cho rằng bà ấy sống tốt, nhưng mấy lần gặp mặt, Chu Vũ Vi tuy bên ngoài mọi thứ đều tốt. Nhưng không ai hiểu Chu Vũ Vi bằng ông, vừa nhìn thì biết bà ấy sống không hạnh phúc.
Phụ nữ bảo dưỡng tốt đén mấy, cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, đều có thể nhìn thấy từ đôi mắt.
“Con không sao, ba muốn nói gì thì nói đi." nghe giọng của ba có chút trầm ngâm, Lâm Lam biết là có chuyện.
“ba, aiz, ba nhìn thấy trên thời sự nói là Hàn Hinh Nhi xảy ra chuyện rồi, dì con không sao chứ?" Lâm Phúc Sinh thở dài hỏi.
“Không sao, ba yên tâm." Lâm Lam biết ba cô vẫn lo lắng cho Chu Vũ Vi.
Lâm Phúc Sinh ngập ngừng, “Lâm Lam, ba biết con ghét bà ấy, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của con, bây giờ cũng già rồi, con hãy giúp bà ấy."
“Con biết, ba nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa con đưa bà ấy về thăm ba." Lâm lam dịu dàng nói, hận một người, ghét một người rất dễ, nhưng vì ba, mọi thù hận yêu ghét cô đều có thể buông bỏ.
“Con ngoan, ba xin lỗi con..." nghe thấy lời của con gái, Lâm Phúc Sinh có chút nghẹn ngào.
Có những chuyện nói thì rất dễ, làm mới khó, ông biết bản thân đang làm khó con gái, nhưng lại không đành lòng để người phụ nữ đó đau khổ, tự trách mình nói lời xin lỗi, Lâm Lam lại dặn dò ông chăm sóc tốt bản thân.
Cúp điện thoại Lâm Lam imlawngj một hồi, cho đến khi bị Diêm Quân Lẹnh ôm ngooif lên đùi, mới ngẩng đầu, “Đuổi theo kịp Chu... Vũ Vi chưa?"
“Em yên tâm, Lộc Tam ở đó, có tin tức gì sẽ thông báo cho chúng ta." Diêm Quân Lệnh xoa bóp huyệt thái dương của Lâm Lam, muốn Lâm Lam đừng giày vò bản thân như thế.
Lâm Lam miệng ừm một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài.
Phía trước Tăng Tuyết thở dài, thương xót Lâm Lam, miệng thì nói không nhận Chu Vũ Vi, nhưng trong lòng lại luôn luôn lo lắng. Đúng là người mẹ và em gái rẻ rúng, không ai là không khiến cho người khác phải lo lắng.
Chu Vũ Vi chạy ở phía trước Lâm Lam luôn miệng thúc giục tài xế chạy nhanh chút, hiện giờ bà không biết Hinh Nhi thế nào, nhưng nhất định rất nguy hiểm, nếu không con bé sẽ không kêu bà cứu mạng.
Trong lòng hoảng loạn, chỉ sợ con gái có mệnh hệ gì, vậy cả đời bà sẽ không thể yên lòng.
“bác tài, phiền ông nhanh thêm chút nữa." Chu Vũ vi vừa giục tài xế, vừa nghĩ lung tung, trước đây có chuyện gì gấp thì cũng sẽ trang điểm đàng hoàng, nhưng giờ này lại tóc tai rối bời, quần áo cũng xộc xệch, đâu còn giống phong thái quý bà trước kia nữa.
...
“Tầm Hoan".
Hàn hinh Nhi bị đưa đén “Tầm Hoan" cả người sợ hãi run rẩy, cô rất ám ảnh nơi đây, vừa bước vào thì lại nghĩ đến cái chết của Trương Lộ, nghĩ tới khuôn mặt trắng bệch thảm hại đó, còn cả đôi mắt không nhắm lại được kia nữa.
Đó giống như một cơn ác mộng vậy, khiến Hàn Hinh Nhi không có ngày nào sống yên ổn, cô ra sức lấy lòng lỗ Trấn Hải, chính là sợ bị đưa đến đây, nhưng đều không có tác dụng.
“Đã tới đây rồi thì cố mà học tốt các quy tắc, đừng mong chạy trốn, nói không chừng ông chủ vui vẻ sẽ tha cho cô một đường sống, còn không... hei heiii." Tên bảo vệ áp giải Hàn Hinh Nhi tới đây cười heiii khiến Hàn Hinh Nhi sợ hãi toàn thân mềm nhũn.
Lên trên lầu, hai tên bảo vệ ném Hàn Hinh nhi vào một căn phòng, còn không đợi Hàn Hinh Nhi nhìn rõ, cửa đã đóng cái rầm.
Rầm rầm rầm...
“thả tôi ra, thả tôi ra..."
Xung quanh một màu tối đen, Hàn Hinh Nhi rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ.
Khi trong lòng Lâm Lam càng ngày càng thấy bất an, thì chuông điện thoại reo, là Chu Vũ Vi gọi tới, nói Hàn Hinh Nhi gọi điện nói đi cứu cô ta.
“Dì... Chu, dì ở trong phòng đợi đã, tôi nghĩ cách đi cứu cô ta." Lâm Lam vẫn vảm thấy vô cùng ngại ngùng khi xưng hô với Chu Vũ Vi.
“Không được, mẹ phải đi cứu Hinh Nhi." Chu Vũ vi biết Lâm Lam sẽ giúp bà, nhưng bà không thể luôn nhờ cậy người khác, nếu như Hàn Hinh Nhi biết nhất định sẽ càng hận bà.
“Dì nghe tôi nói..."
Tút tút tút!
Lâm Lam vẫn muốn ngăn cản, Chu vũ Vi đã cúp điện thoại rồi.
“Không ổn rồi!" Lâm Lam nói thầm rồi đi lấy áo khoác, Diêm Quân Lệnh dứng dậy cản Lâm Lam, Lâm Lam vội vàng hỏi, “Anh nuốn làm gì?"
“Anh cho người đi tìm, em ở nhà đợi tin." Diêm Quân Lệnh không muốn Lâm Lam nhúng tay vào việc này.
“"không được, em không yên tâm." Lâm Lam nói xong liền mặc áo khoác vào, tâm trạng của Chu Vũ Vi không ổn định, nếu như tìm đến “Tầm hoan", lỡ sơ suất một chút, bản thân cô khó yên lòng, ba cô cũng sẽ trách cứ cô.
“Lâm Lam, nghe lời anh."
“Em biết anh đang lo lắng điều gì, yên tâm em sẽ không làm việc lỗ mãng đâu." Lâm Lam cọ đầu mũi vào má Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh bị Lâm Lam nghịch như vậy, thở dài rồi nắm tay Lâm Lam, “Anh đi cùng em."
“Nhưng mà..."
“Đừng nhiều lời nữa, đi thôi."
“ồ, “Lâm Lam vẫn muốn nói gì đó, liền bị Diêm Quân Lệnh ngắt lời, ngoan ngoãn ồ một tiếng rồi bước đi.
Tăng Tuyết đi đằng sau cười thầm, cuối cùng tin rằng trong lòng boss đại thật sự có tiểu Lam.
Ba người đi xuống lầu, nhưng không có ngồi chiếc Polo của Lâm lam, mà lên chiếc xe BMW màu đen.
“Chào chị dâu." Lâm Lam thấy lạ, tài xế BMW liền quay đầu lại chào Lâm Lam.
Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh vẻ không hiểu, giống như đang hỏi đối phương là ai.
“Khương Lôi, quân nhân tại ngũ." Diêm Quân Lệnh giới thiệu đơn giản.
“Quân nhân tại ngũ?"( tức vẫn còn làm trong quân đội). Lâm Lam nghe đến 4 từ quân nhân tại ngũ thấy vô cùng lạ lẫm, trước đây thường nghe là quân nhân giải ngũ, cô vẫn là lần đầu tiên nghe đến quân nhân tại ngũ.
“Đúng, Khương Lôi – đội trưởng lính đặc chủng đội Phi Ưng xin ra mắt chị dâu." Khương Lôi thấy Lâm Lam hiếu kỳ, liền trực tiếp nghiêm trang chào kiểu quân đội, nói giọng hào sảng.
Phút chốc mắt Lâm Lam và Tăng Tuyết đều sáng lên.
“Đội trưởng lính đặc chủng?" lần này là Tăng Tuyết kích động, Lâm Lam cũng không khá hơn, mắt nhìn chằm chằm Khương Lôi trước mặt.
Khương Lôi gật đầu.
Lâm Lam và Tăng Tuyết muốn nổ tung, kích động hét lên, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy lính đặc chủng sống sờ sờ, còn là đội trưởng nữa, quá lợi hại?"
“Đúng, rất lợi hại." Tăng Tuyết háo sắc hét lên, Lâm Lam ở bên phụ họa theo.
Khương Lôi sờ gáy, được chị dâu và trợ lý của cô tán thưởng như vậy có chút ngại ngùng.
Diêm Quân Lệnh ngồi bên Lâm Lam, nhìn thấy điệu bộ đó của cô gái nhỏ, thật hận không thể bóp chết đồ ngốc nghếch này, cô thật sự coi anh là không khí rồi sao?
“Em không sốt ruột sao?" thấy hai cô gái vẫn chưa dừng lại, Diêm Quân Lệnh gằn giọng nhắc nhở.
Lâm Lam lập tức tỉnh ngộ, vội vàn kêu Khương Lôi lái xe đưa bọn họ tới “Tầm Hoan".
Trên đường đi Lâm Lam không ngừng gọi điện cho Chu Vũ Vi, nhưng bên kia không nghe máy, Lâm Lam càng ngày càng lo lắng. Ngay lúc này Lâm Phúc Sinh gọi tới, Lâm Lam cố gắng nghe.
“ba, ba có sao không?" Lâm Lam cố gắng nói giọng nhẹ nhàng dịu dàng, giấu đi sự lo lắng sốt ruột.
“ba mọi thứ đều tốt, con ở đó không sao chứ?" Lâm Phúc Sinh vô tình xem được tin tức về Hàn Hinh Nhi, lại biết Chu Vũ Vi đi Bắc Kinh, có chút lo lắng Lâm Lam, cũng muốn biết Chu Vũ Vi bên đó không sao.
Nhiều năm như vậy, ông luôn cho rằng bà ấy sống tốt, nhưng mấy lần gặp mặt, Chu Vũ Vi tuy bên ngoài mọi thứ đều tốt. Nhưng không ai hiểu Chu Vũ Vi bằng ông, vừa nhìn thì biết bà ấy sống không hạnh phúc.
Phụ nữ bảo dưỡng tốt đén mấy, cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, đều có thể nhìn thấy từ đôi mắt.
“Con không sao, ba muốn nói gì thì nói đi." nghe giọng của ba có chút trầm ngâm, Lâm Lam biết là có chuyện.
“ba, aiz, ba nhìn thấy trên thời sự nói là Hàn Hinh Nhi xảy ra chuyện rồi, dì con không sao chứ?" Lâm Phúc Sinh thở dài hỏi.
“Không sao, ba yên tâm." Lâm Lam biết ba cô vẫn lo lắng cho Chu Vũ Vi.
Lâm Phúc Sinh ngập ngừng, “Lâm Lam, ba biết con ghét bà ấy, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của con, bây giờ cũng già rồi, con hãy giúp bà ấy."
“Con biết, ba nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa con đưa bà ấy về thăm ba." Lâm lam dịu dàng nói, hận một người, ghét một người rất dễ, nhưng vì ba, mọi thù hận yêu ghét cô đều có thể buông bỏ.
“Con ngoan, ba xin lỗi con..." nghe thấy lời của con gái, Lâm Phúc Sinh có chút nghẹn ngào.
Có những chuyện nói thì rất dễ, làm mới khó, ông biết bản thân đang làm khó con gái, nhưng lại không đành lòng để người phụ nữ đó đau khổ, tự trách mình nói lời xin lỗi, Lâm Lam lại dặn dò ông chăm sóc tốt bản thân.
Cúp điện thoại Lâm Lam imlawngj một hồi, cho đến khi bị Diêm Quân Lẹnh ôm ngooif lên đùi, mới ngẩng đầu, “Đuổi theo kịp Chu... Vũ Vi chưa?"
“Em yên tâm, Lộc Tam ở đó, có tin tức gì sẽ thông báo cho chúng ta." Diêm Quân Lệnh xoa bóp huyệt thái dương của Lâm Lam, muốn Lâm Lam đừng giày vò bản thân như thế.
Lâm Lam miệng ừm một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài.
Phía trước Tăng Tuyết thở dài, thương xót Lâm Lam, miệng thì nói không nhận Chu Vũ Vi, nhưng trong lòng lại luôn luôn lo lắng. Đúng là người mẹ và em gái rẻ rúng, không ai là không khiến cho người khác phải lo lắng.
Chu Vũ Vi chạy ở phía trước Lâm Lam luôn miệng thúc giục tài xế chạy nhanh chút, hiện giờ bà không biết Hinh Nhi thế nào, nhưng nhất định rất nguy hiểm, nếu không con bé sẽ không kêu bà cứu mạng.
Trong lòng hoảng loạn, chỉ sợ con gái có mệnh hệ gì, vậy cả đời bà sẽ không thể yên lòng.
“bác tài, phiền ông nhanh thêm chút nữa." Chu Vũ vi vừa giục tài xế, vừa nghĩ lung tung, trước đây có chuyện gì gấp thì cũng sẽ trang điểm đàng hoàng, nhưng giờ này lại tóc tai rối bời, quần áo cũng xộc xệch, đâu còn giống phong thái quý bà trước kia nữa.
...
“Tầm Hoan".
Hàn hinh Nhi bị đưa đén “Tầm Hoan" cả người sợ hãi run rẩy, cô rất ám ảnh nơi đây, vừa bước vào thì lại nghĩ đến cái chết của Trương Lộ, nghĩ tới khuôn mặt trắng bệch thảm hại đó, còn cả đôi mắt không nhắm lại được kia nữa.
Đó giống như một cơn ác mộng vậy, khiến Hàn Hinh Nhi không có ngày nào sống yên ổn, cô ra sức lấy lòng lỗ Trấn Hải, chính là sợ bị đưa đến đây, nhưng đều không có tác dụng.
“Đã tới đây rồi thì cố mà học tốt các quy tắc, đừng mong chạy trốn, nói không chừng ông chủ vui vẻ sẽ tha cho cô một đường sống, còn không... hei heiii." Tên bảo vệ áp giải Hàn Hinh Nhi tới đây cười heiii khiến Hàn Hinh Nhi sợ hãi toàn thân mềm nhũn.
Lên trên lầu, hai tên bảo vệ ném Hàn Hinh nhi vào một căn phòng, còn không đợi Hàn Hinh Nhi nhìn rõ, cửa đã đóng cái rầm.
Rầm rầm rầm...
“thả tôi ra, thả tôi ra..."
Xung quanh một màu tối đen, Hàn Hinh Nhi rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ.
Tác giả :
Song