Siêu đại gia trong trường học
Chương 147
Chương 147
Chuyện lần trước Lâm Dật bỏ ra ba trăm nghìn tệ mời cơm bạn cùng lớp ở Hoàng Gia Thủy Hội, Quách Tường sớm đã biết rồi. Hắn luôn cảm thấy khá buồn bực. Tại sao những người con gái cực phẩm như Sở An Nhiên hay Cố Phiến Phiến đều cứ bám riết lấy tên nghèo rớt như Lâm Dật. Hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài thì cũng không giống kiểu mà An Hinh và Lưu Minh nói, Lâm Dật chỉ đơn thuần dựa vào phụ nữ để có tiền mà thôi.
Dù sao thì chưa nói đến thân phận, kể cả là có tiền thì cũng không có tư cách bao cả Hoàng Gia Thủy Hội. Hơn nữa lại còn mời cái đám bạn học chẳng có liên quan gì. Ba trăm nghìn tệ……Quách Tường thầm hít một hơi. Kể cả là hắn thì cũng tự thấy mình không có năng lực đó, một hơi bỏ ra ba trăm nghìn tệ để đãi cái nhóm người không có chút giá trị lợi dụng nào.
“Xì! Chẳng phải là được gái bao nuôi sao, tiêu tiền của gái mà còn ở bên ngoài giả bộ được. Loại người này cả đời chắc chả có tiền đồ gì đâu". An Hinh sớm đã nhận định Lâm Dật ở bên ngoài được bao nuôi rồi, chỉ là hôm nay nhìn thấy bên cạnh cậu lại thay người khác, hơn nữa bất luận là thân hình hay nhan sắc đều hơn mình rất nhiều nên trong lòng liền dấy lên lửa giận.
“Thôi, không cần để ý đến họ, chúng ta nên làm gì thì làm đó, nơi rộng lớn như này, có thêm mấy người cũng không ảnh hưởng gì". Quách Tường thần sắc phức tạp nhìn Lâm Dật một cái, xoay người rời đi. Nhìn thấy nhân vật chính ngày hôm nay đi rồi nên An Hinh cũng hung hăng nhìn Lâm Dật một cái rồi cùng Lưu Minh rời đi.
Lúc này, mấy người vừa xuống xe cũng chú ý đến việc Quách Tường sớm đã đến rồi.
Thấy người không đủ nhưng phản ứng của họ cũng không khác lắm. Mấy người thương lượng một chút rồi quyết định đi thêm một đoạn nữa, chuyển bếp và nguyên liệu đến bờ bên kia. Hai bên cách nhau một khu rừng, không nhìn thấy nhau nên không cảm thấy phiền phức.
“Cầm Cầm! Mấy người con gái các em đi tìm địa điểm trước đi, con trai bọn anh sẽ đi chuyển đồ". Trương Dương nhìn cô gái thuần khiết này, nói.
“Không cần đâu, bọn em cũng không có việc gì làm nên giúp các anh chuyển đồ vậy". Cô gái có tên là Trình Cầm với gò má ửng đỏ, nhỏ giọng nói.
“Ôi! Việc lao động chân tay như này sao có thể để con gái các em làm được, cứ để con trai bọn anh làm là được rồi. Lão nhị, lão tam, lão tứ đều đến chuyển đồ rồi. Bọn anh đã quyết định rồi, hôm nay con gái chỉ việc ăn thôi, còn những việc khác không phải bận tâm". Trương Dương vô cùng nghĩa khí, chỉ huy mọi người bắt đầu chuyển đồ.
“Xem ra mấy anh bạn cùng phòng của cậu đều bị lừa hết rồi". Cố Phiến Phiến cười rồi nhỏ giọng nói bên tai Lâm Dật.
Lâm Dật cũng cảm thấy cạn lời. Rõ ràng nói là nhiều bạn học cùng tổ chức buổi du lịch khi tốt nghiệp. Kết quả chỉ có bốn người con trai trong phòng ký túc xá, con gái chỉ có Lăng Tiêu Tiêu, Cố Phiến Phiến còn một người nữa tên là Trình Cầm. Mà nhìn từ tình hình trước mắt thì có thể nhìn ra, đây rõ ràng là người mà Trương Dương muốn tán. Một mình cảm thấy ngại nên mới gọi mấy người cùng phòng ký túc xá đến làm lá chắn cho mình, đồng thời làm khổ công luôn.
“Thôi, nếu mọi người đã đi chơi cùng nhau, chỉ cần vui là được, những cái khác đừng bận tâm nữa". Lâm Dật nói với giọng bất cần.
Lò nướng, thịt ba chỉ, bì lợn, thịt dê xiên, hẹ, bia…Các thiết bị nướng và nguyên liệu gia vị đều được mấy người nhanh chóng chuyển đi, sau đó đi về phía bờ đối diện với con suối nhỏ.
“Nghèo đúng hoàn nghèo, ăn cái gì vậy không biết. Lái xe đến cái chỗ xa lắc lư xong ăn thịt dê xiên, đúng là còn không đủ tiền đổ xăng nữa". Lúc đám người Lăng Tiêu Tiêu đi qua địa bàn của đám người Quách Tường, An Hinh không kìm nổi mà cố ý day mũi, mặt nghiêng về một bên rồi nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
“Xì! Chúng tôi thích ăn thịt dê xiên đấy, thì sao?" Lăng Tiêu Tiêu đúng lúc đi qua đó thì nghe thấy giọng nói lẩm bẩm.
“Khì khì, nói cứ như kiểu cô cũng ăn được vậy. Chúng tôi mang đến đây đều là bít tết tốt nhất của Úc với thịt cừu New Zealand, rượu vang cũng được chuyển từ Pháp về. Lát nữa tốt nhất các người hãy đặt bếp nướng xa một chút, tránh mùi thịt dê của các người bay đến đây ảnh hưởng đến chúng tôi ăn uống, đến lúc đó tôi sẽ bắt các người đền đấy". An Hinh nói với sắc mặt khinh bỉ.
“Đúng vậy, đi con xe ngon như vậy mà lại ăn đồ rẻ thối ra. Tớ thấy có một số người phải cẩn thận chút, thuê xe một ngày cũng mất mấy trăm tệ đấy. Đừng vì thể diện nhất thời mà phải đền tiền người ta, lúc đó lại thiệt lớn đó". Cô gái có gương mặt nhọn nói với vẻ không vui.
“Cô…". Lăng Tiêu Tiêu lập tức dừng bước chân, vừa định mở miệng thì bị đám Lâm Dật và Lý Hạo ngăn lại.
“Thôi đi thôi đi, chúng ta lái xe đi ăn cũng không phải để họ nhìn và cũng không phải ăn cho họ xem. Chúng ta trong lòng hiểu rõ là được, hà tất phải đi chấp nhặt với họ". Lý Hạo kéo tay Lăng Tiêu Tiêu rồi vội đi về phía bờ đối diện.
“Xem đắc ý chưa kìa, bản thông báo dán ở cổng trường hôm trước viết gì các người quên nhanh vậy sao. Cầm tiền được gái bao nuôi rồi đi ra ngoài tán gái mà đám nghèo rớt như các người cũng làm được…" Đến khi mọi người đi đến bờ bên kia mà vẫn còn nghe thấy giọng châm biếm của An Hinh từ phía sau truyền lại.
“Loại con gái đó sao ác độc vậy, chẳng phải Lâm Dật đã chia tay với cô ta rồi sao, dựa vào gì mà cứ ép người khác vậy, cứ như kiểu người khác thiếu nợ gì cô ta ý". Lăng Tiêu Tiêu vốn nóng tính, ban nãy bị An Hinh khích tướng trước mặt như vậy nên cô càng cảm thấy không vui.
“Thôi đừng chấp nhặt với cô ta nữa, cô ta là loại người đó mà". Lý Hạo khuyên ngăn rồi mọi người cùng nhau tìm một vị trí bằng phẳng rồi bắt đầu bắc bếp nướng thịt.
Trong lúc Lâm Dật đi vào rừng bên cạnh để tìm củi nhóm bếp thì Lăng Tiêu Tiêu cũng nhìn trái phải rồi vội vàng đi theo.
“Em nên gọi anh là Lâm Dật hay Lâm thiếu gia đây?" Lâm Dật kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Lăng Tiêu Tiêu khom người đứng phía sau mình, sắc mặt nhìn cậu với ý đồ không tốt.
“Cô muốn làm gì?" Lâm Dật căng thẳng, hỏi.
“Không làm gì cả, em chỉ muốn nhìn xem, có người lại giấu mình được kỹ như vậy, rốt cuộc là anh đến trường để học hay là đến trải nghiệm về cuộc sống?" Lăng Tiêu Tiêu nói nhưng không giấu được vẻ tức giận.
Rõ ràng là đại thiếu gia của Hà gia thế mà còn gây chuyện ở trường, hại mình phải lo lắng cho anh ta. Đặc biệt là lần bị đuổi học, rõ ràng là có mối quan hệ tốt với hiệu trưởng thế mà ở trước mặt mình cứ giả bộ vẻ người bị hại, khiến mình cứ lo lắng nửa ngày trời, thậm chí còn định không nhận bằng tốt nghiệp loại ưu nữa, nghĩ dù thế nào thì cũng phải giúp Lâm Dật đòi lại công bằng. Kết quả thì sao, hiệu trưởng là bạn của anh ta.
Chuyện này đùa như thế vui lắm sao? Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy tâm hồn nhỏ bé của mình như bị lừa gạt.
“Hự…Thật ra trước đó không lâu tôi mới biết được chứ không cố ý gạt cô đâu…" Lâm Dật bất lực, giải thích.
“Cảm ơn anh". Lăng Tiêu Tiêu đột nhiên nghiêm sắc mặt, nói: “Mặc dù em biết, bất luận là tập đoàn hay trong phòng bất động sản hiện giờ, đều nhờ có anh nên em mới hết lần này đến lần khác có được cơ hội tốt như vậy. Nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, anh không nhìn nhầm người đâu. Em nhất định sẽ làm tốt công việc của mình, ít nhất sẽ làm tốt công việc ở công trường trong dự án mới, không làm anh thất vọng".
“Em sẽ chứng minh cho anh thấy". Cuối cùng, Lăng Tiêu Tiêu vẫn bổ sung thêm một câu.
“Vậy thôi sao?" Lâm Dật thấy chột dạ, lập tức cười nói: “Vậy thì được, tôi đợi cô chứng minh cho tôi thấy".
Lăng Tiêu Tiêu và Sở An Nhiên cùng một kiểu con gái. Bên ngoài vẻ yếu ớt của họ đều có một trái tim quyết đoán hiếu thắng mà người thường không có được.
Họ không dễ dàng đón nhận thứ người khác cho mình. Kể cả là đón nhận thì cũng sẽ nỗ lực chứng minh giá trị của mình ở vị trí đó. Đây cũng là lý do mà Lâm Dật muốn giúp Lăng Tiêu Tiêu. Ít nhất thì sau này sẽ không có người nói cậu lợi dụng thân phận thiếu gia sắp xếp một người vô dụng vào tập đoàn Hà thị.
Nhặt xong củi khô, hai người đi ra ngoài khu rừng. Nhưng Lâm Dật vừa ra được một đoạn thì nghe thấy tiếng ‘ROẸT’, tiếp đó là tiếng kêu thấp giọng của Lăng Tiêu Tiêu.
“Sao thế?" Lâm Dật vội quay đầu lại thì thấy Lăng Tiêu Tiêu với sắc mặt đỏ ửng cúi đầu xuống, một tay che trên chân đang đi tất da chân. Từ bàn tay che đậy đó của Lăng Tiêu Tiêu, Lâm Dật nhìn thấy một cành cây đâm vào tất da chân của cô, tất bị rách một khoảng lớn. Phần rách đó lộ ra làn da trắng nõn mịn màng khiến người khác nhìn vào đều nhức mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn". Lăng Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dật dường như sắp chảy hết nước miếng, lúc này cô lập tức quát một tiếng.
“Hự…Không bị thương chứ?" Lâm Dật ngây người, ngượng ngùng hỏi.
“Không, nhưng tất da chân này chắc chắn không dùng được nữa rồi, như này mà truyền ra ngoài thì mất mặt lắm". Lăng Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mặt không vui.
“Hôm đó anh làm kiểu gì vậy? Dù sao thì ở đây cũng không có ai, em cởi tất ra rồi anh xem giúp em nhé?"
———————–
Tác giả :
Hiểu Vũ