Siêu đại gia trong trường học
Chương 111
Chương 111
Quách Chí?
Lâm Dật nhíu mày.
Không ngờ ông ta lại là bố của Quách Tường.
Bảo sao cậu cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng mà câu nói vừa rồi Trương Hoành, đã gợi ý cho Lâm Dật không ít.
Nếu Quách Tường vì thể diện mà dùng hết tất cả âm mưu đối phó với cậu.
Vậy nếu như cậu có qua mà không có lại, không tặng bọn thứ gì đó, thì thật sự có lỗi với truyền thống tốt đẹp được lưu truyền mấy nghìn năm của dân tộc Trung Hoa.
Vì vậy sau khi tạm biệt Lăng Tiêu Tiêu ở cổng chính trường học, cậu lập tức gọi điện thoại cho chú Lưu, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Đồng thời cậu cũng nhận được điện thoại của lớp trưởng.
Hai tiết học chung cuối cùng của học kỳ này sắp kết thúc, cả lớp muốn tổ chức một buổi họp lớp, cậu ta bảo Lâm Dật tối nay nhất định phải tới tham gia.
Sau khi Lâm Dật nghe xong, cậu cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thông báo cậu bị đuổi học đã được dán trong trường từ sáng nay rồi, không tới mức cả trường đều biết chuyện này, nhưng người trong khoa cậu chắc chắn phải biết rồi chứ, bản thân cậu như thế, nhưng lớp trưởng vẫn mời cậu tham gia họp lớp, điều này thật sự khiến cậu cảm động.
Nhưng mà Lâm Dật suy nghĩ một lát rồi vẫn từ chối: “Thôi đi, hiện giờ danh tiếng của tôi thế nào chắc cậu cũng biết, tôi mà đi thì buổi họp lớp tối nay chắc chắn sẽ rất tệ, mọi người cứ chơi đi, tôi không đi đâu."
“Cậu nói vớ vẩn gì đấy, mọi người là bạn cùng lớp bốn năm trời, chỉ vì một cái thông báo mà tụi này không còn là bạn cậu nữa hả? Đừng đùa, chờ tụi này bàn bạc xong thời gian và địa điểm, thì sẽ báo cho cậu, nếu như cậu không đến, vậy thì tụi này sẽ coi như không có đứa bạn nào như cậu nữa nhé, cậu cứ suy nghĩ đi!"
Lớp trưởng dứt khoát cúp điện thoại, chặn miệng Lâm Dật.
Thật không ngờ đám lớp trưởng còn quan tâm cậu như thế.
Cũng không có ai vì hình phạt vô căn cứ kia mà xa cách cậu.
Bọn họ còn bảo cậu nhất định phải tham gia họp lớp.
Cảm giác được thân thiết này khiến cho tâm trạng Lâm Dật bỗng tốt hơn.
Trong lúc tâm trạng đang tốt, Lâm Dật lấy ra thẻ VIP mà Trần Ngữ Yên đưa cho cậu, gọi điện thoại cho quản lý, bảo với anh ta tối nay sẽ bao hết câu lạc bộ Hoàng Gia Vĩnh Lợi, đồng thời cậu cũng chuẩn bị một chiếc xe buýt, còn chi phí thì chờ khi tới sẽ trả.
Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Dật bắt một chiếc taxi ở ven đường rồi đi tới nhà Sở An Nhiên.
Do có nhiều thay đổi về thông tin mảnh đất, nên việc phá dỡ tòa nhà hai tầng cuối cùng tạm thời phải dừng lại.
Bà Sở đứng ở cầu thang tầng hai, vịn lan can nhìn xuống.
Năm chiếc xe Mercedes-Benz S600 màu đen đỗ thẳng hàng ở ven đường, Một đám người trung niên mặc vest đen đang nôn nóng chờ đợi, chắc hẳn bọn họ đang chờ sếp lớn nào đó tới.
“Ha ha, một công ty nhỏ cũng đòi tỏ vẻ, chờ tới lúc không tiến hành phá dỡ được, thì không phải tập đoàn Quách thị sẽ tiếp nhận lại sao, đi xe rởm mà cũng đòi tỏ vẻ."
Nhìn người và xe phía dưới, bà Sở cười khẩy trong lòng.
Trong suy nghĩ của bà ta, tập đoàn Quách thị chỉ tạm thời xuất hiện một ít vấn đề nhỏ, nên mảnh đất này mới bị công ty nhỏ bé không biết từ đâu xuất hiện tiếp nhận.
Chỉ cần bà ta không ký tên vào hợp đồng phá dỡ, bọn họ sẽ không phá dỡ được tòa nhà đổ nát này.
Khi thời gian càng kéo dài, chính phủ nhất định sẽ trách phạt.
Đến lúc đó bọn họ còn không ngoan ngoãn giao mảnh đất này lại cho Quách Chí sao, hơn nữa bản thân bà ta lại là thông gia tương lai của Quách Chí, chẳng phải sau nay bà ta muốn gì được nấy hả.
Bà Sở cười mỉa trong lòng, bà ta nhổ một ngụm bọt xuống dưới rồi mới quay người đi về phòng.
Không lâu sau một chiếc xe taxi màu đỏ dừng ở ven đường.
Lâm Dật trả tiền rồi xuống xe.
Thân Lương Tín đã chờ sẵn ở đó, ngoài anh ta ra thì còn có một số giám đốc điều hành cấp cao trong bộ phận bất động sản của tập đoàn Thẩm thị, hầu như đều hơn năm mươi tuổi, trên người mặc vét rồi đeo cà vạt, bọn họ rối rít bước tới chào.
“Thiếu gia, cậu tới rồi."
Vẻ mặt Thân Lương Tín tràn đầy kích động, anh ta bưới tới chào Lâm Dật, mặc dù anh ta họ Thẩm, nhưng không phải thuộc chi chính của Thẩm gia, anh chưa tới 50 tuổi nhưng đã đảm nhiệm chức trưởng phòng bất động sản rồi.
“Chú Lưu gọi điện thoại thì chúng tôi đã tới ngay, nghe nói Thiếu gia muốn biết rõ thông tin mảnh đất này, cậu muốn nghe luôn bây giờ sao?" Thân Lương Tín cung kính nói.
Lâm Dật gật đầu: “Nói luôn bây giờ đi."
“Thiếu gia, hiện giờ mảnh đất này trừ hồ nước và gò núi ra, thì diện tích đất bằng phẳng hiện có là 180 m, theo hệ số sử dụng đất được Sở quy hoạch phê duyệt, chúng tôi có thể xây dựng tổng cộng 4 tòa nhà có 24 căn hộ, không được xây vượt quá 16 tầng, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là đã giảm thiểu diện tích cây xanh. . ."
Thân Lương Tín vừa giới thiệu, vừa đưa Lâm Dịch đi vòng quanh tòa nhà cũ nát đến công trường phía sau.
Lâm Dật nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, có vẻ mảnh đất này có giá trị sử dụng không cao như trong tưởng tượng của cậu, hơn nữa khu vực này quá hẻo lánh, ước tính sau khi sau khi tận dụng tối đa, thì cũng sẽ khó bán được với giá tốt.
Xem ra giao dịch đầu tiên của cậu đã thua lỗ rồi…
Lâm Dật lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu.
Mặc dù vai anh hùng cứu mỹ nhân dễ đóng thật, nhưng cái giá phải trả lại quá đau đớn.
Hơn nữa mảnh đất này cướp lại giữa chừng từ tập đoàn Quách thị, cái giá đưa ra phải cao hơn nhiều so với giá mua lại mảnh đất này một cách bình thường.
Đau lòng quá đi thôi.
“Trưởng phòng Thân, tôi nhớ anh đã nói khu đất này có thể sử dụng cho mục đích thương mại, nếu thế giá trị của khu đất này có cao hơn không?" Lâm Dật hỏi.
Thân Lương Tín gật đầu nói : “Giá trị đất thương mại sẽ cao hơn giá trị đất để ở, thế nhưng mảnh đất này nhiều năm nay đều dùng cho giáo dục, phủ xanh đồi trọc, không thể xây dựng cộng đồng dân cư quy mô lớn được, vị trí nơi này hẻo lánh, nếu chỉ xây dựng một trung tâm mua sắm lẻ loi ở đây, thì sợ rằng rất khó thu hút sự quan tâm và lượng khách hàng, hơn nữa một khi không thể sử dụng phù hợp địa hình xung quanh, thì giá trị thương mại của mảnh đất này còn không được bằng giá trị của khu dân cư nữa."
“Chúng ta mua mảnh đất này với giá bao nhiêu?" Lâm Dật hỏi.
“Cộng thêm tiền đấu giá đất và phí chuyển nhượng, tổng cộng đã tiêu hết 170 triệu." Thân Lương Tín nói nói thật.
“Khi đó tập đoàn Quách thị đã tốn bao nhiêu để mua mảnh đất này?" Lâm Dật hỏi.
“110 triệu." Thân Lương Tín nói.
Quả nhiên…
Lâm Dật cắn răng, để cho Quách thị kiếm không được 60 triệu, thật sự càng nghĩ càng thấy lỗ.
Nhưng mà khi cậu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Thân Lương Tín, cậu không khỏi mở miệng hỏi: “Có phải anh có kế hoạch tốt hơn không?"
Thân Lương Tín gật đầu, anh ta vừa cười vừa nói: “Thiếu gia, thật ra công lao lớn trong này cũng nhờ cậu một phần đấy."
“Tôi hả?"
“Đúng thế."
Thân Lương Tín nói: “Thiếu gia chắc cũng biết, tập đoàn chúng ta và đại học Nam Lâm trước giờ vẫn luôn hợp tác với nhau?"
Lâm Dật gật đầu: “Tôi biết."
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cười mà không nói của Thân Lương Tín, Lâm Dật nhớ lại những lời anh ta nói vừa rồi, sau đó lập tức hiểu ra, cậu nói: “Không phải các anh muốn xây một khuôn viên mới ở đây cho đại học Nam Lâm chứ?"
“Thiếu gia nói đúng rồi, xem xét quy hoạch sử dụng khu đất này và khu đất phụ xung quanh, chúng tôi đã liên hệ với đại học Nam Lâm, chúng tôi dự định xây Học viện Nghệ thuật mới ở đây, hơn nữa còn xây dựng một tòa nhà âm nhạc và nghệ thuật mang tính chất bước ngoạt của Nam Đô, không chỉ xây dựng trường học, còn xây thêm cả các trung tâm mua sắm, tôi tin chắc rằng nơi này không quá ba năm khi xây dựng xong, với thế hệ xanh hóa, giao thông, bầu không khí của học viện nghệ thuật và sự quảng bá của các nhóm sinh viên, trung tâm âm nhạc cũ của Nam Đô sẽ bị lãng quên, đến lúc đó tất cả các hội nghị, buổi biểu diễn và báo cáo quy mô lớn sẽ tập trung tại đây, mảnh đất này sẽ trở thành trung tâm nghệ thuật mới của Nam Đô. Giá trị của mảnh đất cũng sẽ thay đổi từng ngày, vô cùng khôn lường…"
Nghe Thân Lương Tín nói về giá trị sử dụng tương lai của mảnh đất này, Lâm Dật không khỏi kích động.
Đúng thế, bởi vì vấn đề giao thông nên thành phố cổ Nam Đô đã bị chỉ trích rất nhiều.
Ví dụ đơn giản nhất chính là buổi hòa nhạc lần trước của Tô Mạch Nhiễm, đã khiến cho cả trung tâm thành phố tắc đường cả ngày, Trình gia chỉ có thể đưa hai cô con gái ra ngoài bằng trực thăng, còn Lý Hạo và những người khác thì mãi đến sáng sớm mới tới được đường phía Nam, có thể hình dung được độ ùn tắc đến mức nào.
Nhưng khu vực này thì khác.
Tất cả các con đường đều có hai chiều và sáu làn xe, đối với các thành phố hiện đại, rõ ràng giao thông đường bộ rất quan trọng. Hơn nữa đồi núi sông hồ ở đây rất chằng chịt, khi khu đất tương ứng được san lấp, cộng thêm Học Viện nghệ thuật và hội trường âm nhạc đại học Nam Lâm, cùng với khu dân cư được được quy hoạch thống nhất, thì mảnh đất này trở thành tấc đất tấc vàng trong tương lai chỉ là việc một sớm một chiều mà thôi.
Mỗi ngày ra khỏi nhà, đều thấy hồ nước xanh trong, rồi các cô nàng chân dài trường nghệ thuật đi lại trên đường. . .
Lâm Dật chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy kích thích rồi!
———————–
Tác giả :
Hiểu Vũ