Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 40: Ngụy quân tử và tiểu nhân
Mai Văn Hoa cứng rắn vặn hỏi lại, khiến lão phu nhân có chút trở tay không kịp, bà không ngờ trước uy lực của bà, cái tên Mai Văn Hoa không ngờ lại dám nói năng lỗ mãng với hắn.Bà mặc dù mỉm cười, nhưng đôi mắt lại phát ra ánh mắt sắc bén nhìn thấu vào bên trong con người. Lúc này bà có chút thất vọng, hài, suy cho cùng cũng già rồi, sắp xuống mồ, người đến tuổi già, mà hiện tại lời nói ra cũng có người dám phản bác lại. Thời bà còn trẻ ai mà dám nói như thế với bà thì sẽ bị trừng phạt một cách nghiêm khắc.So sánh một cách thô lỗ, ngày trước bà đánh rắm cũng có thể khiến long trời lở đất, bây giờ đánh rắm thì cũng chỉ nghe vang một cái, một chút mùi vị cũng không có.Bà đang tự thương hại cho chính bản thân mình, thì lại quên mất khóe miệng Mai Văn Hoa hơi vểnh lên, đang nhìn bà, muốn nghe giáo huấn của bà.Chu công tử vẻ bên ngoài thô kệch nhưng bên trong lại rất tinh tế, thấy mẫu thân trong lúc mấu chốt lại chưa biết đối phó thế nào, có tâm muốn nói nói hộ mẫu thân một chút, nhưng nghĩ đến bản thân giả vờ đần độn ngu ngơ, vội vàng quên ngay ý nghĩ này đi, chỉ một ánh mắt của hắn, đã đem nhiệm vụ gian nan này cho Trần Băng.Trần Băng nghe sơ qua lo phu nhân sắp xếp cho hắn làm tam chủ quản, trong lòng có chút khó chịu, ta nhân tài nổi bật như vậy, sao có thể cam chịu lép vế, làm tam chủ quản chứ? Ít nhất thì cũng phải cho ta làm nhị chủ quản chứ.Nhưng nghe ý tứ của Mai Văn Hoa, không ngờ ngay cả tam chủ quản cũng không cho làm, Trần Băng tức mà không đánh được. Thế này là nghiêm trọng coi rẻ tài năng của hắn, chỉ là bây giờ lẻ loi một mình, chưa có thực lực gì, cục tức này tạm thời nhẫn nhịn trước đã, đợi lần sau có cơ hội nhất định sẽ đánh bại uy phong của hắn.Trần Băng thấy cái tên béo Chu đang nhìn về phía hắn cật lực nháy mắt,, trong lòng hiểu được ý, liền cười với Mai Văn Hoa nói:- Mai chủ quản nói quá lời rồi, lão phu nhân từng nói qua với ta, Mai chủ quản vô cùng trung thành và tận tâm, có ánh sáng chứng giám, đã làm lụng vất vả nhiều năm vì Chu gia, làm tròn bổn phận, kinh nghiệm phong phú, bàn về năng lực, bàn về quyết đoán, trong tất cả chủ quản của Chu gia thì Mai đại chủ quản đứng đầu.Trần Băng khoác lác khen ngợi.Trái lại đồng chí đầu to Cao Sơn bên cạnh lại nheo mắt lại, vẫn bộ mặt cũ nịnh bợ và a dua theo. Trong lòng không ngừng cảm thán, tiểu tử này nịnh bợ cũng thật lơi hại, không khác gì mình, sau này không thể coi thường được.- Một khi đã tín nhiệm ta như vậy, vậy ngươi nói cho ta xem nào, vì sao lại còn phải lập tam chủ quản?Mai Văn Hoa ép hỏi.- Đó là bởi vì lão phu nhân có ý nâng đỡ ngài lên? Có ý cất nhắc ngài!Trần Băng quanh co nói.- Cất nhắc? Là sao, nói cụ thể xem nào?Mai Văn Hoa thắc mắc hỏi.Trần Băng hắng giọng nói:- Chu gia có mấy chi nhánh vải vóc ở Hàng Châu cũng phải được hơn 50 cửa hàng, phân bố khắp các ngõ ngách của thành Hàng Châu. Trong đó chi nhánh ở thành tây là kinh doanh tốt nhất, được coi là mô phạm của các chi nhánh, cho nên Lão phu nhân đã phải căn nhắc rất kỹ càng, có ý muốn chi nhánh ở thành tây trở thành cửa hàng tiên phong của cả Hàng Châu này.- Cửa hàng đầu tàu sao?Tất cả những người có mặt ở đó đều sửng sốt, đặc biệt là lão phu nhân, từ tuyệt vọng đã thấy được cái hay, chăm chú nghe ý tưởng mới mẻ của Trần Băng.- Cửa hàng tiên phong, cái tên cũng phải như ý nghĩa của nó. Cũng chính bởi vì tin tưởng vào năng lực kinh doanh của Mai đại chủ quản, lại rất tín nhiệm ông, nên mới lập cơ sở tây thành thành cửa hàng đầu tàu.Trần Băng nói.- Đó lão phu nhân cất nhắc, có liên quan gì đến việc lập thêm chức tam chủ quản?Mai Văn Hoa hỏi nói.- Cửa hàng đầu tàu là cửa hàng quan trọng chủ yếu của Chu gia, cửa hàng vừa to, các sản phẩm cũng nhiều, phục vụ lại tốt, không thêm người làm thì làm sao mà quản lý hết được? Mai đại chủ quản, ngài thấy đúng không?- Cái này...cái này...Mai Văn Hoa thấy Trần Băng nói vậy, trong lòng có chút do dự, giận dữ trừng mắt nhìn Trần Băng một cái, muốn từ chối, nhưng lại không có lý do thích đáng nào.Chu lão phu nhân thấy cơ hội đã đến, vội vàng nói thêm:- Nếu Mai đại chủ quản không muốn tăng thêm người làm, vậy chắc cũng có ý kiến riêng của mình, ta cũng không tiện tham dự vào nữa.- Như thế, tôi sẽ tự bố trí...Mai Văn Hoa còn chưa nói xong, Chu lão phu nhân khoát tay chặn lại nói:- Ta đương nhiên rất tin tưởng năng lực và sự quyết đoán của Mai đại chủ quản, chỉ là, cửa hàng đầu tàu là mặt mũi của Chu gia, là tiêu chuẩn của Chu gia. Nếu Mai đại chủ quản kinh doanh cửa hàng đầu tàu không đạt được hiệu quả cao, không có lợi nhuận, vậy là có lỗi với ta, có lỗi với Chu gia, đến lúc đó, đừng có trách bà già này không nể mặt, trách tội nhà ngươi.Mai Văn Hoa nghe nói như thế, người đột nhiên run lên, mồ hôi thấm cả ra ngoài.Mãnh hổ mặc dù già những vẫn còn uy lực à.Hắn vửa rồi vốn định gây áp lực cho Lão phu nhân để kiếm lợi nhuận cao nhất, cũng sắp thành công rồi, không ngờ lại gặp phải thằng Trần Băng chó má này, lại nghĩ ra cái cửa hàng đầu tàu chó chết này nữa chứ.Hắn vốn dĩ muốn từ chối, không ngờ lão phu nhân lại làm quan trọng vấn đề, nói cửa hàng đầu tàu này liên quan đến toàn bộ vận mệnh của Chu gia, thế này hắn làm sao mà gánh chịu được hết.Từ trước đến này bà già này cũng đã muốn gây phiền phức cho hắn, chỉ là không tìm được chứng cứ, nếu như bời vì từ chối đề nghị của Lão phu nhân mà lợi nhuận của cơ sở tây thành bị giảm sút thì khác nào trúng phải gian kế của lão phu nhân, hắn đâu có ngu ngốc như thế, đâu cần phải tự trui vào rọ.Hắn vội vàng nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Nhờ có Lão phu nhân nâng đỡ, cơ sở tây thành nếu có một cửa hàng đầu tàu, thì ắt sẽ có những lợi ích lớn, sẽ mang lại vinh dự cho Chu gia, nếu Trần Tiểu Cửu có tài năng trác việt như vậy, vậy thì ta chúc mừng và tuân mệnh thôi, sau này mong hắn sẽ góp công sức cho Chu gia.Tuy hắn nói vậy có chút không thật lòng, nhưng trong tình thế này, không còn cách này khác.Nhị chủ quản Cao Sơn thấy tình cảnh như vậy, biết được việc này đã được định rồi, hắn liền vội vàng vui mừng tiến lên chen vào nói:- Chu Lão phu nhân sáng suốt uy phong, nghĩ ra ý tưởng kinh doanh to lớn như vậy, thật khiến tôi khâm phục, thứ nhất có Lão phu nhân nhìn xa trông rộng, xem xét thời thế, bày mưu nghĩ kế, thứ hai có Mai đại chưởng quỹ trấn thủ thành tây, đưa ra những kế sách, thứ ba có Tiểu Cửu huynh đệ đấu tranh anh dũng vượt qua những cửa ải khó khăn, việc này nhất định thành công rực rỡ rồi.Lão phu nhân, Mai Văn Hoa, Trần Băng và Chu Ngộ Năng bốn người đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của Cao Sơn, đều lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, thằng nhãi này bất luận là ở chỗ nào, tình huống nào cũng đều phát huy được sở trường ca tụng của hắn, thật là tên chuyên nịnh bợ.Lão phu nhân cười khoát tay chặn lại nói:- Việc này quyết định như thế nhé, hôm nay các vị không được về , ở lại cùng dùng cơm, làm quen với nhau một chút.Trước mâm cơm, lão phu nhân đợi bốn người ngồi vào chỗ rồi mới ngồi, mọi người đều cầm đũa bắt đầu dùng cơm, còn Mai Văn Hoa lại điềm tĩnh lấy từ trong người ra một đôi đũa ngà voi, mỉm cười nói:- Mọi người đừng để bụng nhé, ta xin phép, đôi đũa này là vật mà ta vô cùng thích, lúc nào cũng mang theo người. Không có đôi đũa này, ta ăn cơm đều không thấy ngon.Tất cả mọi người đều cười ha hả, không hề giữ kẽ, Trần Băng lại cẩn thận để ý, trong lòng đã có tính toán.Vài người cùng nhau cụm ly nói chuyện, dần dần cũng thành quen, Trần Băng thân là tam chủ quản, đương nhiên không thể chậm trễ, lần lượt kính rượu mấy vị đại nhân, nói vài câu bông đùa. Mai Văn Hoa vẫn bộ dạng nghiêm nghị như cũ, đối với Trần Băng không quá lạnh nhạt cũng không quá thân thiết, ngược lại cái tên đầu to Cao Sơn này lại vỗ vai Trần Băng ân ần hỏi han, khiến cho Trần Băng nổi hết cả da gà.Sau khi đợi hai người Mai Văn Hoa và Cao Sơn rời đi, Chu Lão phu nhân nhấp một ngụm trà Thiết Quan Âm, cười ha hả nhìn Trần Băng nói:- Theo ngươi hai người Mai Văn Hoa và Cao Sơn thế nào?Trần Băng cơm no rượu say, lười biếng nằm xuống ghế nói:- Ngụy quân tử và tiểu nhân.
Tác giả :
Tử Vi