Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 38: Kẻ lừa đảo
- Thí chủ có cách rồi?Tiểu đạo vừa thấy có cửa, mừng khấp khởi hỏi.- Tôi có cách này, có thể khiến Đạo huynh kiếm được một khoản lớn, huynh thấy thế nào?Trần Băng nhìn trừng trừng Tiểu Đạo, tự tin nóiTiểu Đạo nghe thấy rất sửng sốt, thằng khố rách áo ôm nhà ngươi, lại có cách tốt như vậy sao? Có thể nghĩ ra cách kiếm bội tiền thì ngươi đã không phải là thằng khố rách áo ôm rồi? Lại còn nói phét ta gì chứ?Trần Băng cười bí hiểm, kéo Tiểu Đạo lại, chỉ vào đám người đang đi đi lại lại, lại chỉ về phía mấy hàng xem bói đang nhộn nhịp gần đấy, nói:- Mời Đạo huynh xem, tại sao hàng xem bói của người ta lại đông khách như vậy, người đến người đi, tai sao chỗ huynh thì lại lạnh tanh, không có khách nào?Lại còn phải hỏi, chuyên môn mà, bọn họ đều chuyên về bói toán, nào có như ta là một tên chuyên đi trộm, kiêm xem bói toán, nhưng những lời này lại không thể nói cho người ngoài nghề Trần Băng này, bực mình nói:- Thí chủ có cao kiến gì?- Đạo huynh hãy nhìn kĩ mấy hàng đông khách.Trần Băng cười hì hì chỉ vào mấy hàng đông khách gần đó nói:- Mỗi hàng đều có mấy đôi nam nữ nhiệt tình đang kêu gào như bị hút vào, không biết mệt đúng không?- Đúng là thí chủ cao kiến, nhưng thế này thì có duyên cớ gì?Tiểu Đạo nhìn quanh bốn phía, liên tiếp gật đầu, tò mò hỏi.- Cái này gọi là cò, hỗ bán vải thì có vải, chỗ bán giày dép thì có cò giày dép, chỗ bói toán thì có cò bói toán. Những người này đều là bọn họ dùng tiền thuê đến, có bọn họ góp vui vào, thanh thế cường tráng, giả mua giả bán, thu hút sự chú ý của những người qua lại, khách hàng sẽ không ngừng mà đến.Trần Băng thề mà nói.- Trần huynh nói có lý.Tiểu Đạo cũng đã nhìn ra cách thức đó, thầm nghĩ tên tiểu tử này rốt cục là làm gì? Hay là cũng là người của môn tà đạo nào đó? Không thì sao lại biết được mánh lới của đám người lừa bịp này.- Đạo huynh hãy nhìn hàng xem bói bên cạnh đều chen chật người, trong đó có mấy người trẻ tuổi đang la to, đó chính là cò. Chính bởi có bọn họ mà cửa hàng xem bói đó mới nhộn nhịp như vậy. Đâu có giống huynh, lẻ loi hiu quạnh, lại còn mặc một bộ quần áo rách nát, cầm một cây gậy sắt đứng đây đơn độc, có khách đến xem bói mới là lạ.Mấy câu mang giọng điệu oán trách khiến cho Tiểu Đạo phải đỏ mặt tía tai, giống như đít của con khi. Cái tên nghèo kiết xác này, không có một xu dính túi lai còn bày đặt đến giáo huấn ta? Mày có biết ta là ai không hả? Ta sẽ không nói cho mày biết, bằng không khi nói ra mày sẽ há mốc mồm kinh ngạc mà xem! Vẻ mặt hắn đầy uất ức nói:- Bọn cò thì ta cũng nhìn ra rồi, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc ta kiếm tiền.Tiểu Đạo này sao lại ngờ ngệch đến vậy, cũng đã nói rõ như thế rồi mà vẫn không nghĩ ra được gì, đúng là đầu đất. Trần Băng bĩu môi nói:- Đạo huynh, hai chúng ta cùng diễn vở kịch này nhé, huynh vẫn là thầy xem tướng, ta sẽ diễn là cò, bảo đảm tình tiết vô cùng sinh động, giao lưu với quần chúng nữa, thì ngân lượng sẽ tự lăn đến.Buổi nói chuyện khiến Tiểu Đạo vui sướng khoa tay múa chân, hắn kéo Trần Băng lại nhỏ giọng nói:- Nếu đúng như lời thí chủ nói như vậy, số ngân lượng kiếm được, ta sẽ tặng lại cho thí chủ.Trần Băng và Tiểu Đạo cẩn thận dàn dựng vở kịch, như thế một vở kịch đầy kịch tính bắt đầu.Đầu tiên hắn đi ra ngoài dạo một vòng, uống một chút rượu, đỏ bừng cả mặt. giả vờ bộ dạng lảo đảo lao thẳng đến chỗ Tiểu Đạo, chân thấp chân cao, chỉ nghe phịch một tiếng, một chiếc bát bị đá vỡ vụn. Sau đó kéo theo là một giọng nói hung ác:- Lãng lãng càn khôn, quang thiên hóa nhật, cái tên giả đạo sĩ này đừng có ở đây mà giả danh lừa bịp, ta cố ý đạp vỡ bát của ngươi, dạy cho ngươi một bài học, khẩn trương thu dọn những thứ đồ chơi rách nát này cút ra khỏi Hàng Châu.Trần Băng có tố chất làm diễn viên rất tốt, giọn nói thanh cao, chắc chắn phải được một trăm điểm, những người xung quanh đều nghe thấy được, những công tử tiểu thư đi hội làng đều thích xem náo nhiệt, mắt thấy gã say rượu này mượn rượu gây chuyện, sao lại có thể bỏ qua không xem được chứ? Ngay lập tức toàn bộ chỗ này đã bị vây quanh, chật như nêm cối.Trần Băng vừa nhìn thấy hiệu quả, thầm vui mừng, nói với những người xung quanh:- Tên giả đạo sĩ này giả vờ giả vịt, ra vẻ thần thiên, chẳng qua là nhân lễ hội này lừa gạt số tiền mà chúng ta vất vả mới kiếm được, đúng là xấu xa, mọi người đừng bị mắc mưu, cùng ta đánh cho hắn một trận, dạy cho hắn một bài học. Để cho hắn không đi lừa gạt khắp nơi, kiếm tiền trái lương tâm.Trần Băng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đôi tay chỉ trỏ, vẻ mặt phong phú, vô cùng giống một người đi đường gặp chuyện bất công đứng ra lấy lại công bằng, quả là có tố chất làm diễn viên.Tiểu Đạo cũng đã sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nghiêm trang, xem ra, đúng là có một phong thái của thần tiên, thần thái hài hòa, không vội không nóng nảy, chậm rãi nói:- Con ma men nhà ngươi, mới sống được có vài năm, trần gian có thiên kì bách quái, đa dạng không đếm nổi, nhà ngươi biết bao nhiêu câu chuyện? Không cần nói nhiều nữa, mau về nhà đi.Trần Băng nghiêng đầu nghi hoặc hỏi Tiểu Đạo:- Tiên sinh, ngài thật sự biết xem bói? Không sợ nói phét bị gẫy lưỡi sao?Giọng hắn cao vút hùng hậu, khiến những người xung quanh thấy tò mò, vây quanh lại ngày càng đông, đứng thành đám đứng khua tay múa chân, ai ai cũng khiễng chân dướn cổ nhìn vào, như những con vịt dướn cổ nhìn vào vậy.Tiểu Đạo giả vờ giả vịt vuốt chòm râu, điềm tĩnh cả giận nói:- Tiểu huynh đệ nói gì chứ? Ta đương nhiên là biết xem rồi, thiên văn địa lý đều nắm rõ, đều biết được nhân tình thế thái, thiên văn địa lý, âm dương bát quái, kỳ môn ngũ hành, có cái nào là ta không biết?Hai người này vừa mới cãi nhau như vậy, người vây quanh ngày càng đông, đều chờ xem trò hay đang diễn ra, nhất là cả những vị thầy bói ở những hàng gần đó cũng đến góp vui, muốn xem kết quả cuối cùng.Trần Băng vỗ tay cười khẩy nói:- Tiên Sinh khoác lác như vậy. Cẩn thận ngay cả ông trời cũng bị ngài thổi rách mất. Lại phải phiền đến nữ oa nương nương đến vá lại.Hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân, vừa nhướn mày liếc mắt, khiến quần chúng cười nghiêng ngả.Tiểu Đạo nghiêm nét mặt nói:- Tiểu huynh đệ, chớ mỉa mai chế giễu ta, vàng thật không sợ lửa, ngươi có ý tưởng gì thì cứ nói ra đi, ta nhiệt tình đón tiếp.Trần Băng cười hì hì, đi vòng quang nói với mọi người:- Các vị, vị thầy bói này rốt cục có phải thần kì như lời ông ta khoác lác hay không, bây giờ chúng ta phải thử ông ta mới được.Nói xong liền lấy trong người ra một cái bát, rồi lại lấy một vật để vào trong cái bát, giữ chặt lấy cái bát rồi nói với vị thầy bói:- Tiên sinh, ngài đoán xem trong cái bát này là cái gì?Tâm lý hiếu kì của mọi người ngày càng tăng lên, nghĩ thầm không biết từ đâu lại chui ra cái thàng khốn nạn này làm khó cho Tiểu Đạo, đối với đa số người đến xem bói mà nói thì đơn giản cũng chỉ là tâm lý cầu an ủi mà thôi, người đời bình thường cũng không tin thật sự, cũng chỉ là cách nói để tìm may mắn, trong lòng mọi người đều đồng tình vị tiên sinh này, gặp phải cái thằng Trình Giảo Kim không hiểu chuyện này. Đồng thời cũng muốn xem vị tiên sinh xem bói này rốt cục có dám tiếp chiêu không.Tiểu Đạo giả vờ giả vịt vuốt chòm râu, tự tin cười ha hả nói:- Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự coi trọng bần đạo, thuật đoán vật bắn tên này mặc dù đã thất truyền từ lâu, nhưng bần đạo vẫn còn biết chút ít, nếu như ta đoán không trúng, sẽ cuốn gói về nhà, từ nay về sau sẽ không hành nghề này nữa. Nhưng nếu như ta đoán trúng, thì nhà ngươi phải ngoan ngoãn cúi lạy ba cái, thế nào?Trần Băng phối hợp nói:- Được, nói phải giữ lời.Mọi người vừa nghe, càng cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ vị thầy bói này lại dám nói mạnh miệng như thế, nên đều cố dướn cổ vào để xem, nhất là những vị thầy bói khác thì lại càng cảm thấy không thể tin nổi, trong lòng lại càng hoài nghi.Tiểu Đạo lấy ra ba miếng đồng, xóc sáu lần, ghi chép tỉ mỉ, rồi bấm đầu ngón tay tính, lắc lắc đầu, mọi người thấy thế càng thấy kỳ quái, người vây lại ngày càng đông, dường như chật kín cả cổng miếu.Đột nhiên Tiểu Đạo đứng dậy, cầm một tờ giấy vàng nhét vào mồm, không ngờ lại châm lửa, cầu nguyện nói:- Thiên linh linh địa linh linh, tử vi chân nhân hiển thần linh.Mọi người thấy tay và mồm đều có lửa, tất cả đều reo to, vỗ tay rào rào.Nhưng mọi người trong lòng lại nghi hoặc:- Tiểu Đạo này không nói làThái Thượng Lão Quân hiển thần linh, mà lại nói là Tử vi chân quân hiển thần linh, lẽ nào thật sự có chút phương pháp thần kỳ.Hai tay Tiểu Đạo để vào huyệt thái dương, mồm thì không ngừng niệm thần chú, đột nhiên dùng tay chỉ về phía Trần Băng nói:- Thằng nhãi nghèo kiết xác nhà ngươi, có vật gì đáng giá chứ, trong cái bát này đựng là trứng gà,Trần Băng làm bộ như giật mình, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, trợn mắt há hốc mồm, mọi người thấy thần sắc của thiếu niên này, càng thấy có hứng thú, đều nói to lên:- Mở bát ra, mở bát ra, mở bát ra.Trần Băng thấy mọi người đều hô lớn nhìn về mình, biết, làm bộ như không tình nguyện mở cái bát ra, mọi người bất giác đều kiễng đôi chân lên, cỏ nhướn cao nhìn vào, "a" một tiếng kinh ngạc, đồng thanh nói:- Đúng là trứng gà, đúng là trứng gà! Tiên sinh thần quá à.Trần Băng theo thế, giả bộ vô cùng kích động, vẻ mặt vô cùng sùng kính nói:- Tiên sinh là người trời, giống như thần tiên tái thế, Bồ Tát hiển linh à.Hắn giơ cai hai tay, quya đầu lại kích động nói với mọi người: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.- Có thần tiên ở đây, cơ hội khó có được, đây là ân đức ông trời gia ban cho mọi người, mọi người có vấn đề gì nhanh nhanh thỉnh giáo thần tiên, lại còn đợi đến lúc nào nữa?Nói xong rồi từ từ lui về phía sau.Mọi người làm sao gặp qua thuật số thần kỳ như vậy, không đợi hắn nói xong, sớm đã vây chật kín, nhao nhao yêu cầu Tiểu Đạo bói toán.Tiểu Đạo trong lòng vui như nở hoa, biết rằng những nén bạc trắng lấp lánh sắp rơi vào tay mình, lại làm bộ giống như tiên phong đạo cốt nói với mọi người:- Mọi người cứ từ từ, xếp hàng đợi.Hắn trong lúc vô ý khoát tay, Trần Băng thấy vậy, cười ha hả, đáp lại dấu tay thắng lợi, một kết thúc hoàn mỹ.Mấy thầy bói khác nhìn nhìn, sờ sờ mũi, một người than thở nói:- Chúng ta còn đứng đây nhìn gì nữa, xuất hiện một cao thủ thế này, chúng ta làm sao còn làm ăn được nữa chứ.Một thầy bói khác bất đắc dĩ nói:- Vốn dĩ trông cậy vào hội chùa kiếm mấy nén bạc, bây giờ không cần nghĩ nữa, nhanh chóng về thu dọn hành lý, đến hội chùa tiếp theo, nhưng mong là không gặp phải lão đạo lợi hại này nữa, gặp phải chắc chắn xui xẻo.Tiểu Đạo bận bịu không có thời gian nghỉ ngơi, đầu ướt sũng mồ hôi, Trần Băng phát huy bản tính nhiệt tình sẵn có, một mặt sắp xếp mọi người, một mặt rót nước mời mọi người, khiến mọi người rất hài lòng và khen ngợi hắn. Tranh thủ trong lúc tiểu đạo đang bận rộn, rồi vờ mở trộm xem, cái tên đạo sĩ thối này đúng là ghê thật, tất cả những công nghệ cao của Trần Băng như mấy ghi âm vân vân đều được cất giấu trong đó, ngoài ra còn mấy quẩn vở bạc phếch rách nát, lại còn có một tờ ngân lượng năm trăm lượng nữa. Cái này đúng là thu nhập ngoài mong muốn, mắt hắn đảo đảo, rồi đứng dậy nhún vai nói:- Vừa nãy thần tiên nói với ta, chỉ còn một ném nhang nữa là người sẽ nghỉ ngơi, mọi người có chuyện gì thì mau thỉnh cầu thần tiên đi, còn đợi chờ gì nữa chứ.Mọi người nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng lại càng sốt ruột hơn, rồi lũ lượt bao vây lấy chiếc bàn của tiểu đạo, rồi tranh nhau để tiểu đạo giảng giải cho. Tiểu đạo cố gắng ôm lấy cái bàn không thì bị mọi người chen chết mất, nhưng vẫn có cảm giác vô cùng hài lòng vì mình như một ngôi sao có nhiều người hâm mộ vây quanh vậy, trong lòng tự than rằng sung sướng thật, rồi nói với mọi người:- Mọi người cứ từ từ, không việc gì phải vội cả.Trong đám người đó, có một người đang cố gắng với lấy chiếc túi dưới gầm bàn, chiếc túi trong chốc lát đã bị cuỗm mất, rồi một lát sau chiếc túi lại được đặt lại vị trí cũ.Tiểu đạo bộn rộn tới mức mồ hôi nhễ nhại, muốn Trần Băng rót cho mọt cốc nước, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu, bất đắc dĩ, đành mò vào chiếc túi của mình lấy ra chiếc khăn để lau mồ hôi, nhưng khi sờ vào túi thì thấy những thứ vừa cứng vừa nặng, không có cảm giác như lúc đầu nữa, trong lòng cảm thấy là lạ, rồi đẩy mọi người ra, mở chiếc túi ra, thì thấy một tảng đá hiện ra trước mặt, phía trên có một bức thư, hắn vội vàng mở ra xem, ở trên viết mấy chữ rất to: " công đạo thôi mà, những cái gì không phải của các hạ thì sẽ mãi không phải của các hạ đâu".Cái thằng kẻ cắp chết tiệt, mẹ nhà mày chứ, dám ăn trộm đồ của ông. Hắn nhớn nhác, mất đồ là việc nhỏ, làm ảnh hưởng đến danh tiếng vua trộm, nếu nhỡ bị truyền ra ngoài, thì quả là việc khó lường. Hắn lo sợ đẩy đám người ra đi tìm Trần Băng, nhưng không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Tác giả :
Tử Vi